Tầm mắt Ân Viêm dừng trên đôi môi hé mở của cậu, tay hắn bất ngờ duỗi về trước, đẩy viên thuốc vào trong.

Viên thuốc màu xanh biếc vào miệng là tan, một mùi dược liệu nhẹ nhàng và mùi thơm thuộc về thực vật tràn đầy khoang miệng. Dụ Trăn phản xạ ngậm miệng lại, ngậm cả ngón tay chưa kịp rút về của Ân Viêm.

Hai người bỗng cứng ngắt, giương mắt nhìn nhau.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Không biết là tiếng tim của ai điên cuồng đánh trống reo hò ở bên tai, Dụ Trăn ngửa người ra sau, môi mím lại không nói gì chỉ trừng Ân Viêm.

Ân Viêm tựa như không có chuyện gì xảy ra bình tĩnh rút tay về, thậm chí còn nhàn nhã sửa sang lại ống tay áo. Sau đó hắn ngã ra sau dựa lên lưng sô pha, nói: "Không cần sợ, chỉ là dưỡng tâm hoàn cấp thấp nhất, có thể tĩnh tâm ngưng thần."

Tiếng tim đập như đánh trống reo hò bên tai nhanh chóng biến mất, tựa như vừa nãy đều là ảo giác của cậu.

Dụ Trăn giơ tay sờ ngực mình, cảm thấy trái tim cũng không còn nhảy loạn như lúc nãy, cậu nghi hoặc ấn ấn lần nữa. Thần kinh căng chặt nhanh chóng được dưỡng tâm hoàn hóa giải, dẫn đi lực chú ý.

"Dưỡng tâm hoàn?" Cậu buông tay, nhích lại gần Ân Viêm, tầm mắt tò mò mà dừng trên tay hắn, hỏi: "Anh lấy nó ở đâu vậy? Là ma thuật sao?"

Ân Viêm nâng tay lên lần nữa, Dụ Trăn theo phản xạ muốn ngửa ra sau, sau khi phản ứng lại mới thấy xấu hổ. Cậu giương mắt cẩn thận quan sát gương mặt không biểu cảm của Ân Viêm, nghiêng đầu ho hẹ một tiếng, lại yên lặng dịch thân thể trở về.

"Anh nói đi, vừa nãy tôi, tôi hơi kinh ngạc. Đúng, hơi kinh ngạc, không phải có ý muốn trốn anh đâu, thật đó."

Sách giáo khoa nói lạy ông tôi ở bụi này.

Ân Viêm chờ cậu nhích tới gần thì giơ tay búng trán cậu, sau đó mở bàn tay ra, ngón tay hắn xoay nhẹ, trả lời: "Dưỡng tâm hoàn ở trong không gian giới tử của tôi, không gian giới tử tồn tại trong biển ý thức* của tôi. Chìa khóa ra vào là chiếc nhẫn trên tay chúng ta."

*Nguyên văn là thức hải

Dụ Trăn bị động tác búng trán như người lớn dạy dỗ con nít của hắn làm cho sững sờ, sau đó khó khăn tiêu hóa lượng thông tin trong lời nói của hắn.

"Nhẫn trên tay chúng ta? Chúng ta?"

Cậu vươn cái tay đang đeo nhẫn, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy chiếc nhẫn trên tay mình đột nhiên nóng lên.

"Cậu với tôi vận mệnh tương liên, cũng là tàn hồn, muốn khởi động lại biển ý thức của tôi, chỉ có thể dùng biện pháp tín vật khế ước này."

Ân Viêm cầm tay cậu, lòng bàn tay nóng lên, giống như có lực lượng đang lưu chuyển: "Cậu hai lần chạm vào quỷ, lực lượng tích góp cuối cùng cũng đủ để mở biển ý thức của tôi. Nhưng không gian giới tử rất đặc biệt, chỉ dựa vào sức mạnh hồn thể của cậu bây giờ vẫn không thể thuận lợi sử dụng, cho nên tạm thời chỉ có thể như thế."

Cảm giác nóng hổi dần biến mất, thay vào đó là cảm giác có một lực kỳ lạ kéo lấy trái tim cậu.

Ân Viêm rút tay về, sau đó "phụt" một tiếng, một con vật nhỏ màu trắng lông xù xuất hiện trong lòng bàn tay Dụ Trăn.

Dụ Trăn mở to mắt, bàn tay đang mở ra bỗng cứng đờ.

"Đây là giới linh của không gian giới tử, nếu tôi không ở bên cạnh cậu, cậu cần gì có thể gọi nó."

Ân Viêm giải thích, ngón tay nhẹ chạm lên đỉnh đầu vật nhỏ đang cuộn tròn, sau đó thu tay về, dựa vào lưng ghế sô pha.

Vừa được chạm nhẹ lên đỉnh đầu, vật nhỏ vốn đang cuộn tròn bỗng giật giật thân thể, móng vuốt nhỏ đạp đạp lòng bàn tay Dụ Trăn, sau đó giãn thân thể ra duỗi cái eo lười. Nó đứng lên ngửa đầu nhìn Dụ Trăn, há miệng: "Meo ~"

Dụ Trăn thở phào nhẹ nhõm, nhìn mèo con dù có giãn thân thể ra cũng chỉ bằng bàn tay cậu, nghi hoặc hỏi: "Mèo?" Còn là mèo con nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

"Chỉ là biến ảo thành dáng vẻ mèo nhà thôi, bản thể của nó là một tòa tháp, tên là Hư Vô."

Hư Vô.

Dụ Trăn im lặng lặp lại cái tên khí phách này trong lòng, lại nhìn mèo con màu trắng khoẻ mạnh kháu khỉnh nhưng ngốc manh đáng yêu trong tay, thật sự không thể nào che mờ lương tâm gọi ra tên này. Cậu không kiềm được yêu thích với manh vật, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, nhìn tròng mắt đen lúng liếng của nó, nhẹ giọng hỏi: "Về sau tao gọi mày là Tiểu Vô nha, mày chịu không?"

Bởi vì sức mạnh của chủ nhân tổn hao quá nhiều nên Hư Vô cũng rơi vào trạng thái ngủ say nhiều năm, hồn phách cũng thiếu hụt, vì thế nó cũng thoái hóa thành bộ dáng ngây thơ lúc ban đầu. Nó vừa nghe cậu nói vừa nghiêng nghiêng đầu, lại đạp đạp lòng bàn tay cậu, cúi đầu ngửi ngửi mùi trên người cậu, sau đó cực kỳ ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, lắc lắc cái đuôi: "Meo~"

"Tao xem như mày chịu rồi nhé."

Dụ Trăn hiếm khi nở nụ cười tươi như thế, cậu vừa chuẩn bị ôm nó vào lòng, cửa phòng nghỉ đã bị gõ, sau đó chiếc nhẫn bỗng nóng lên, bàn tay nhẹ đi, mèo con đã biến mất.

Ân Viêm đúng lúc cầm cái tay trống rỗng của cậu, nhéo nhẹ một cái chặn ngang lời sắp ra khỏi miệng cậu, nhìn cửa phòng nói: "Mời vào."

Có nhân mạch chuyện gì cũng dễ làm, chỉ không đến nửa tiếng, Ân Viêm đã từ một tàn hồn hai bàn tay trắng, biến thành tàn hồn siêu cấp có tiền.

Xác nhận thông tin chuyển khoản xong, Ân Viêm dưới sự cung tiễn của người phụ trách dẫn Dụ Trăn ra khỏi cửa hàng châu báu. Sau đó cả hai đi lên quần áo nam trên lầu bốn, chọn một cửa hàng phong cách đơn giản tiến vào.

"Anh muốn mua quần áo?"

Dụ Trăn miễn cưỡng ổn định giọng nói của mình, tự thôi miên bản thân không thấy giá cả đáng sợ trên thẻ quần áo, vẻ mặt "bình tĩnh" dò hỏi.

"Ừ."

Ân Viêm gật đầu, tầm mắt đảo qua kệ để hàng, chỉ chỉ một cái áo lông màu trắng trong đó, nhìn nhân viên bán hàng yên lặng lễ phép chờ ở bên cạnh: "Cái này, size của cậu ấy, cảm ơn."

"Xin chờ một lát." Nhân viên bán hàng lập tức bước lên, ánh mắt không lỗ mãng nhìn thẳng khách hàng, cho nên không phát hiện Dụ Trăn đột nhiên mở to mắt.

Ân Viêm như mọc hai con mắt sau lưng, đúng lúc quay đầu lại dùng ánh mắt ngăn lại lời từ chối sắp ra khỏi miệng Dụ Trăn, đương nhiên nói: "Toàn bộ quần áo của cậu đều bị chôn dưới đống phế tích kia, cần mua mới."

"Nhưng cũng không cần mua loại......"

"Cần." Ân Viêm ngắt lời cậu, lại tùy tay chỉ một cái áo sơ mi màu trắng để nhân viên bán hàng lấy size. Sau đó hắn đi đến bên người Dụ Trăn, hạ giọng nói: "Việc làm ăn của Ân gia ở thành phố B rất lớn, hiện tại tôi là Ân Viêm, cậu là bạn lữ của Ân Viêm, thứ chúng ta mặc không phải quần áo, mà là mặt mũi Ân gia."

"......"

Dụ Trăn nhớ Cừu Phi Thiến vừa ra tay chính là lấy đơn vị vạn làm quà gặp mặt, cậu nuốt lời từ chối xuống, lúc nhân viên bán hàng cầm quần áo quay lại thì chủ động vươn tay, nhận lấy quần áo vào phòng thay đồ.

Áo sơ mi, áo lông, áo khoác lông cừu, quần dài, giày, dây nịt...... Áo cũ cởi ra từng cái, đồ mới vừa người từng cái được mặc vào. Dụ Trăn giống như trân châu được rửa đi bụi bậm, cuối cùng lộ ra hào quang lộng lẫy vốn có.

Không còn bộ đồ ngủ quá khổ che đậy, dáng người cậu cuối cùng cũng rõ ràng hơn.

Một thân thể với tỉ lệ rất đẹp nhưng hơi gầy xen giữa thiếu niên và thanh nhiên, tứ chi thon dài, xương quai xanh xinh đẹp,...... Mấy chi tiết trước đó bị đồ ngủ rộng thùng thình che đi nay đã triển lộ ra hết. Lúc cậu hơi nghiêng người, đường cong thân thể từ hàm dưới theo cổ kéo dài đến phần vai hoàn mỹ đến mức làm người khác nhịn không được muốn ôm ôm.

Nhưng Ân Viêm lại lui về phía sau một bước, còn càng lùi càng nhanh.

Dụ Trăn nghiêng đầu vừa vặn thấy một màn như vậy: "......"

Cậu không được tự nhiên động động cổ, cũng không thèm nhìn mình trong gương một cái.

Không còn cổ áo dựng cao của đồ ngủ che lại, cậu cứ cảm thấy nửa cái cổ lộ ra bên ngoài hơi lạnh, chỉ hận không thể dựng cổ áo sơ mi lên.

"Rất lạ ư?" Cậu nhìn Ân Viêm nhỏ giọng hỏi, duỗi tay kéo kéo cổ tay của áo khoác.

Ân Viêm hoàn hồn, tuy rằng không ai phát hiện hắn vừa mới thất thần.

Hắn không trả lời Dụ Trăn, mà nghiêng đầu nhìn nhân viên bán hàng yên lặng đứng bên cạnh, nói: "Lấy hết mấy thứ này, lấy cho tôi một cái khăn quàng cổ lại đây, phải mềm."

Nhân viên bán hàng gật đầu, xoay người đi chọn khăn quàng cổ. Dụ Trăn nhịn không được cọ lại gần Ân Viêm, sau đó Ân Viêm lại lui về phía sau một bước.

"...... Trên người tôi có bệnh truyền nhiễm hả?" Dụ Trăn dừng bước, chết lặng hỏi.

Ân Viêm dịch tầm mắt đang nhìn cổ cậu lên mặt cậu, sau đó lại dịch đến trên đầu cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Còn kém chút."

Dụ Trăn trầm mặc chống đỡ, không tiếng động phóng thích tín hiệu buồn bực tức giận.

Nhân viên bán hàng cầm khăn quàng cổ trở lại, màu nâu nhạt, làm bằng lông dê, rất dày rất mềm, cũng rất bền chắc.

Ân Viêm nhận khăn quàng cổ, cuối cùng cũng chịu tới gần, lấy khăn quàng cổ vây quanh đầu cậu, cho đến khi che khuất hơn phân nửa mặt cậu mới dừng tay. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cậu, xoay người đi theo nhân viên bán hàng tính tiền.

Trong lòng dâng lên cảm giác tê dại ngắn ngủi, nhưng Dụ Trăn lại không rảnh chú ý cái này. Bây giờ tất cả lực chú ý của cậu đều đặt trên cái khăn quàng cổ đang che trời lấp đất này. Cậu luống cuống tay chân muốn giải cứu cái mũi của mình khỏi chiếc khăn quàng cổ.

Chờ cậu hô hấp được mới mẻ, cái người vừa chọc cậu tức giận đã chạy mất, cảm giác tê dại trong lòng kia cũng biến mất.

"Cứ hay nói mấy lời mà người khác nghe không hiểu......"

Cậu nhíu mày nhỏ giọng nói thầm, lúc ý thức được bản thân đang oán giận thì sửng sốt. Cậu sờ sờ khăn quàng cổ mềm mại trên cổ, cúi đầu, lần nữa chôn hơn phân nửa khuôn mặt vào đó.

Mua xong quần áo, Ân Viêm vẫn duy trì khoảng cách hai bước lễ phép với Dụ Trăn, dẫn người vào một cửa hiệu cắt tóc xa hoa ở tầng tiếp theo.

"Chỉnh lại mái tóc bị thiếu của cậu ấy."

Ân Viêm nói với nhà tạo mẫu tóc xong liền đi đến sô pha bên cạnh ngồi, tùy tay cầm một quyển tạp chí bắt đầu lật.

Dụ Trăn nghiêng đầu nhìn sườn mặt bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt của hắn, vẻ mặt buồn bực ngồi vào trên ghế. Đầu óc cậu bỗng nóng lên, nói với nhà tạo mẫu tóc: "Tôi muốn cạo trọc."

"Phật tu mới cần cạo trọc." Ân Viêm cũng không ngẩng đầu, bình tĩnh mở miệng: "Người Ân gia không thích đầu trọc, tôi cũng vậy."

"......"

Càng muốn cạo làm sao bây giờ! Dụ Trăn nhìn vẻ mặt mờ mịt của nhà tạo mẫu tóc, nuốt chút tùy hứng đột nhiên dâng lên xuống, tri kỷ nói: "Vậy...... Cắt đầu đinh đi, anh cứ tự do phát huy."

Nhà tạo mẫu tóc nghe vậy trầm mặc, nhìn hai người mấy lần, quyết đoán quét hai chữ "đầu đinh" mười phần vũ nhục thẩm mỹ với kỹ thuật của anh ra khỏi đại não, chọn bốn chữ "tự do phát huy" mà nghe.

Anh mỉm cười, quan sát ngũ quan Dụ Trăn, ánh mắt sáng lên, trong lòng có chú ý.

Sau hai giờ sửa chữa và cắt tỉa, Dụ Trăn cuối cũng cũng được nhà tạo mẫu tóc lúc làm việc cực kỳ mạnh mẽ bá đạo thả xuống khỏi ghế.

Cậu trong gương vẫn là một đầu tóc đen, không uốn duỗi lung tung, cũng không nhuộm màu hỗn loạn, kiểu tóc trông thoải mái và tưới tắn hơn trước, nhìn rất muốn xoa xoa.

Tóc mái được tỉa lại, lộ ra cái trán, tóc bên hông cũng được cắt đi. Mái tóc cắt ngắn khá nhiều, làm nổi bật các đặc điểm trên khuôn mặt, đặc biệt là lông mày.

Tóm lại, rất đẹp, đẹp đến mức làm người khác phải ngoái nhìn, nhưng cũng không quá lộ liễu, mà có vẻ rất tự nhiên.

"Vất vả, cảm ơn."

Ân Viêm không biết khi nào đã buông tạp chí đứng ở phía sau cậu, tay nhấc lên che lại kiểu tóc cậu mới vừa làm xong. Sau đó hắn lấy ra khăn quàng cổ tháo xuống lúc nãy, lại lần nữa quấn quanh đầu cậu, che đi ngũ quan xinh đẹp vừa lộ ra của cậu.

Dụ Trăn bị khăn quàng cổ ngăn cản tầm mắt: "......"

Mặt cậu không thể gặp người như vậy ư? Trong lòng lại bắt đầu ngứa, đại khái là muốn đánh người.

Tác giả có lời muốn nói:

Hư vô: Chào mọi người, ta là Hư Vô uy vũ khí phách.

Chúng: Phụt.

Hư vô:......

Cảm ơn địa lôi của Thái Thái! Yêu cậu moah moah =3=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện