Vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, ông nội Dụ qua đời, mang theo tươi cười nhắm mắt.
Dụ Trăn quỳ trước quan tài cúi đầu đốt vàng mã, bên ngoài gió lớn tuyết cũng lớn, cánh cửa gỗ cũ nát của đạo quan bị gió thổi kêu kẽo kẹt không ngừng. Bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu không có chân đèn cố định, bị gió thổi đong đưa lay động, cái bóng của quan tài và Dụ Trăn bị kéo ra lúc dài lúc ngắn, trong ánh đèn tối tăm, tựa như quỷ ảnh.
"Kêu ông dọn đến ở với con, ông không muốn, bây giờ thì hay rồi, muốn ở cũng không ở được nữa. Cái nơi rách nát này có chỗ nào tốt, thời đại này làm gì có ai đến đạo quan đoán mệnh nữa, huống chi còn là loại đạo quan rách nát ở tít tận nông thôn này."
Dụ Trăn hít mũi, đưa cái tay đầy mùi giấy lên lau nước mắt trên mặt, nhìn qua thật sự rất chật vật.
"Con nói với ông nên sửa lại nơi này một chút, ông cũng không làm, muốn về ở cạnh ông, ông lại không cho, con trồng hoa ở đâu mà không được, sao ông lại cố chấp như vậy chứ." Tiếng của cậu càng ngày càng nhỏ, sóng lưng đang thẳng bỗng sụp xuống, tay dính mùi giấy lau lung tung trên mặt.
Gió càng ngày càng lớn, đã có tuyết bị thổi vào bên trong quan.
Cậu cầm một xấp giấy vàng mã khác tiếp tục đốt, tầm mắt đảo qua Bình An châu trên cổ tay. Nhớ tới lúc còn nhỏ, ông nội thường bày vẻ mặt nghiêm túc dặn dò cậu, lòng cậu chùn xuống, gỡ nó ra nắm chặt trong tay, sau đó ném vào chậu than.
"Ông luôn nói rằng con có phúc, đời trước chịu tội, đời này đến để hưởng phúc, nhưng ông nhìn cuộc sống của ông cháu chúng ta xem...... Ông thích bịa chuyện như thế, sao không lừa con thêm mấy năm nữa."
Bình An châu được xâu bằng dây đỏ rơi vào trong chậu phát ra tiếng "Phụt" nho nhỏ, ngọn lửa trong chậu đột nhiên bốc cao một đoạn, sau đó một mùi hôi do nhựa bị đốt bốc lên. Dụ Trăn đang cong lưng bị mùi hôi và ngọn lửa phả vào mặt. Cậu vội bật dậy, che lại phần tóc mái bị đốt xém, ngửi mùi hôi càng ngày càng nồng, lòng càng thêm chua xót.
"Đến cái này mà ông cũng gạt con, bảo vật gia truyền Bình An châu của tổ tiên có tác dụng ổn định thần hồn mà ông nói lại là đồ nhựa!"
Mệt cậu còn nghĩ đốt cái này để kiếp sau lão gia tử có thể đầu thai vào chỗ tốt!
Nước mắt vốn đã ngừng rơi lại bắt đầu chảy xuống, cậu nhìn vải bố trắng trên quan tài, thở sâu chuẩn bị tiếp tục gào một trận, đột nhiên một tiếng va chạm kinh thiên động địa từ ngoài quan truyền vào, bóng đèn trên đỉnh đầu tựa hồ cũng run lên.
Tiếng khóc còn chưa ra khỏi miệng đã bị dọa nuốt về. Cậu ngây ngốc trừng lớn mắt vài giây, sau đó hoàn hồn vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.
Vị trí của Thanh Hư quan rất hẻo lánh, trong phạm vi mấy dặm trừ rừng cây thì chỉ có đồng ruộng, lưng dựa một cái sườn núi nhỏ, ngày thường ít có người tới, ngoài quan chỉ có một con đường đất nhỏ hẹp thông ra bên ngoài, hai bên đường tất cả đều là cây, vào đêm có vẻ khá âm u.
Bởi vì tuyết rơi nên trên đường đều thuần một màu trắng, cho nên sự xuất hiện của hai vết bánh xe khá sâu kia lại khiến đoạn đường tăng thêm phần đáng sợ.
Dụ Trăn chạy tới gần, thấy vết bánh xe dẫn thẳng vào rừng cây, mà cuối đường, có một chiếc xe thể thao màu đỏ với phần đầu bị cây cối đè lên gần như đã báo hỏng. Cậu kinh ngạc hít ngược một hơi khí lạnh, vội vòng qua ghế điều khiển xem thử, trong bóng đêm lờ mờ có thể nhìn thấy hai người đang nằm nghiêng bên trong. Cậu duỗi tay mở cửa xe, không mở được, gọi người, lại không có ai trả lời, cậu run run rẩy rẩy móc di động gọi cảnh sát và cấp cứu, hoảng hốt báo lại tình hình.
"Tôi chỉ muốn đưa ông nội một đoạn đường cuối cùng thôi, đám người có tiền các vị không có chuyện gì làm hơn nửa đêm đâm vào cái nơi chim không thèm ỉa này làm gì...... Alo, đây là trấn An Dương thôn Liên Hoa Câu......"
Gọi điện thoại xong, cậu nâng tay áo lau tuyết trên mặt, lại lần nữa muốn mở cửa xe, vẫn không nhúc nhích. Cậu thấy người bên trong vẫn không có động tĩnh, giống như đã chết, trong lòng run lên, thiếu chút nữa đã muốn khóc.
Chuyện quái gì vậy.
"Đừng chết, hai người đừng chết."
Giọng cậu run rẩy nhắc đi nhắc lại một câu, quay đầu nhìn chung quanh, cậu nhặt một viên gạch, nhắm hai mắt dùng sức nện vào kính xe, sau đó vứt viên gạch đi, đưa tay mở chốt cửa xe chui vào.
Không có kính ngăn cản, cuối cùng Dụ Trăn cũng thấy rõ tình hình bên trong xe.
Trong xe có một nam một nữ, nhìn qua đều rất trẻ, người đàn ông ngồi ghế điều khiển chặt chẽ bảo vệ cô gái ngồi ghế phó lái dưới thân mình, trên người hắn đều là máu, còn cô gái bị che khuất, không thấy rõ tình huống.
Dụ Trăn quan sát tình trạng của người đàn ông, làn da vẫn còn ấm, nhưng hình như đã không còn thở. Ngón tay cậu run lên, trong miệng lặp đi lặp lại kinh siêu độ mà ông nội dạy cậu khi còn nhỏ, sau đó dịch tay về phía cô gái phía dưới.
Mạch đập trầm ổn từ truyền đến ngón tay, cậu thở phào một hơi, sau đó lập tức thẳng lưng, không dám di chuyển hai người, sợ gây ra thương tổn lần thứ hai, cậu cẩn thận tìm kiếm miệng vết thương trên người cả hai, giúp cả hai cầm máu.
"Cố gắng chống đỡ, bác sĩ rất nhanh sẽ đến, cố lên."
Độ ấm thân thể của người đàn ông từng chút trôi đi, mạch đập của cô gái vẫn ổn định. Dụ Trăn tháo khăn tang buộc trên eo, vụng về băng bó miệng vết thương cho người đàn ông nọ, nhớ tới ông nội không bao giờ mở mắt trong nằm đạo quan, nước mắt nghẹn đã lâu như đê vỡ.
"Đừng chết mà......" Tại sao mọi người đều chết.
Tí tách.
Nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay đang rũ xuống của người đàn ông, tựa như bị bỏng, ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông đột nhiên giật giật.
Hả? Dụ Trăn cứng đờ, mắt trừng lớn nhìn cái tay tái nhợt không chút huyết sắc trước mặt, môi run lên, sau đó mím chặt, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Chắc là, là ảo giác, tuy, tuy rằng cậu không muốn đường hoàng tuyền hôm nay lại thêm một người đi, còn lừa mình dối người băng bó cầm máu cho người ta, nhưng, nhưng rõ ràng đã lạnh, sao, làm sao......
"Đừng......"
"A!"
Cậu la lên một tiếng, ném khăn tang chui ra khỏi xe, quyết không quay đầu chạy về đạo quan quỳ xuống trước quan tài. Cậu cầm lấy một xấp giấy vàng mã liều mạng ném vào chậu than còn chưa tắt lửa, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Giả, đều là giả, là nằm mơ, là nằm mơ, xác chết vùng dậy gì đó sao có thể xuất hiện, giả, đều là giả."
Tuyết từ từ ngừng rơi.
Bên ngoài đạo quan, tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên ầm ĩ. Dụ Trăn nép sau cửa đạo quan, từ khe hở lén nhìn ra ngoài, thấy hai cảnh sát đang đi đến bên này, cậu hoảng loạn lùi về sau, hít sâu hai hơi, biết có trốn cũng không khỏi, dứt khoát xoay người mở cửa ra.
"Là cậu báo cảnh sát?"
Người cảnh sát lớn tuổi hơn thấy cậu chủ động ra đón, dừng bước dò hỏi.
Dụ Trăn liếc nhanh qua hiện trường xảy ra tai nạn đang được xe cảnh sát và xe cứu thương vây quanh, có chút câu nệ gật gật đầu, lấy hết can đảm hỏi: "Xin hỏi hai người trong xe kia thế nào?"
"Đã phá xe cứu ra, người đàn ông bị thương khá nặng, còn cô gái chỉ bị thương nhẹ, không có gì trở ngại." Vị cảnh sát trẻ hơn trả lời, tầm mắt đảo qua hiếu chương trên cánh tay cậu, lại nhìn quan tài và linh đường trong đại sảnh, duỗi cánh tay kéo đồng nghiệp một cái.
Cảnh sát lớn tuổi cũng thấy được tình huống trong viện, đưa mắt nhìn khuôn mặt còn mang theo sự ngây ngô trẻ con của Dụ Trăn, trong mắt hiện lên một chút đồng tình, nhẹ giọng hỏi: "Ở đây chỉ có một mình cậu à? Người nhà đâu?"
Dụ Trăn lắc đầu: "Không còn ai nữa, chỉ có mình tôi."
Nói xong lại nhìn xe cứu thương bên kia, xác nhận hỏi: "Người đàn ông kia, chỉ bị thương nặng thôi?" Mà không phải đã lạnh ngắt?
Vấn đề cậu hỏi có chút kỳ quái, hai vị cảnh sát liếc nhau, đoán cậu có thể đã bị dọa rồi, cảnh sát lớn tuổi mở miệng trấn an: "Đúng là hơi nặng, nhưng may mắn cầm máu đúng lúc, nếu không chắc không thể đợi đến khi bác sĩ tới. Là cậu giúp băng bó đúng không?"
Dụ Trăn gật đầu lần nữa, ngón tay siết chặt lại thả lỏng, cảm giác hoảng hốt tan đi một ít.
Xem ra trước đó quả nhiên là ảo giác, mùa đông tay cũng lạnh, nói không chừng là cậu sờ nhằm.
"Cửa kính xe cũng là cậu đập? Dùng cái gì đập, có thể kể lại kỹ càng tỉ mỉ với chúng tôi không?" Cảnh sát tiếp tục dò hỏi, còn lấy ra một quyển sổ ghi chép.
Dụ Trăn bình tĩnh lại, thành thật trả lời các vấn đề của cảnh sát, còn theo yêu cầu của cảnh sát đi đến hiện trường tìm viên gạch mà cậu đã dùng.
Lúc này cây cối đè lên chiếc xe thể thao đã được dọn sang một bên, cửa xe mở rộng, người bên trong đều đã được chuyển qua xe cứu thương. Dụ Trăn bên này mới vừa chỉ viên gạch cho cảnh sát, bên kia xe cứu thương đã khởi động, chở người bệnh men theo đường đất rời đi.
"Trời đổ tuyết nên đường trơn, nơi này lại hẻo lánh, cũng không biết cái thân đầy vết thương của người đàn ông kia có thể chống đỡ được đến bệnh viện hay không."
Vị cảnh sát trẻ tuổi cảm thán một câu, Dụ Trăn nghe xong nghiêng đầu liếc hắn một cái, vừa mới chuẩn bị tạm biệt cảnh sát quay về đạo quan, trước mắt đột nhiên tối sầm, một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn lên đầu, thân thể cậu mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
"Này! Làm sao vậy?"
"Thằng nhóc cậu làm sao vậy, không thoải mái sao?"
"Nhanh! Một người tới đây giúp tôi nâng cậu ta dậy!"
Lạnh lẽo xâm nhập toàn thân, trong đầu truyền đến đau đớn kịch liệt, thân thể bị di chuyển, Dụ Trăn cố gắng mở mắt ra, nhìn cảnh sát không ngừng khép mở môi, bên tai lại vang lên một giọng nam trầm thấp lành lạnh xa lạ khác.
"Đừng khóc."
Khóc cái gì? Là ai đang nói chuyện?
"Chờ ta."
Chờ ai? Anh là ai?
Cậu lắc đầu, ngực đột nhiên ấm áp, đau đớn trong đầu cũng giảm bớt, tay chân lạnh lẽo dần ấm lại, ý thức thoát khỏi sự kiềm hãm của đau đớn, cảm quan trên cơ thể cũng trở về hiện thực, trước mắt cậu là gương mặt quan tâm của vị cảnh sát lớn tuổi, bên tai cậu là giọng nói ôn hoà hiền hậu.
"Thằng nhóc cậu bị sao vậy? Đây, uống chút nước ấm."
Trong tay bị nhét vào một bình giữ nhiệt, Dụ Trăn há miệng thở dốc, lại nói không ra lời nào, cậu lắc đầu đưa bình giữ nhiệt cho cảnh sát, hoảng hốt đứng dậy đi vào đạo quan.
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác, chắc chắn là do cậu nghỉ ngơi không tốt, nên sinh ra ảo giác.
Trên xe cứu thương, y tá giúp người đàn ông nọ lau máu trên mặt, thấy hắn mấp máy môi giống như đang nói gì đó, cô hơi khom lưng.
"Đừng khóc......"
"Đừng khóc?" Y tá nghi hoặc, thân xe thình lình xốc nảy một cái, cô hoảng sợ đè lại giường bệnh, đề cao giọng nói: "Chạy chậm thôi! Các anh ngại người bệnh bị thương chưa đủ nặng à!"
"Xin lỗi xin lỗi, mặt đất đều bị tuyết che lấp, không nhìn thấy cái hố." Tài xế vội vàng giải thích.
"Im lặng."
Bác sĩ đang tập trung xử lý miệng vết thương cho người bệnh cau mày mở miệng, y tá ngậm miệng, quay đầu liếc bác sĩ một cái, lại nhìn người bệnh trên giường sau khi lau khô vết máu lộ ra gương mặt đẹp trai, cô nhớ tới đầu chiếc xe thể thao đã hoàn toàn biến dạng kia, thở dài trong lòng.
Mấy kẻ có tiền này thật sự là...... cứ hay làm bậy.
Dụ Trăn quỳ trước quan tài cúi đầu đốt vàng mã, bên ngoài gió lớn tuyết cũng lớn, cánh cửa gỗ cũ nát của đạo quan bị gió thổi kêu kẽo kẹt không ngừng. Bóng đèn nhỏ trên đỉnh đầu không có chân đèn cố định, bị gió thổi đong đưa lay động, cái bóng của quan tài và Dụ Trăn bị kéo ra lúc dài lúc ngắn, trong ánh đèn tối tăm, tựa như quỷ ảnh.
"Kêu ông dọn đến ở với con, ông không muốn, bây giờ thì hay rồi, muốn ở cũng không ở được nữa. Cái nơi rách nát này có chỗ nào tốt, thời đại này làm gì có ai đến đạo quan đoán mệnh nữa, huống chi còn là loại đạo quan rách nát ở tít tận nông thôn này."
Dụ Trăn hít mũi, đưa cái tay đầy mùi giấy lên lau nước mắt trên mặt, nhìn qua thật sự rất chật vật.
"Con nói với ông nên sửa lại nơi này một chút, ông cũng không làm, muốn về ở cạnh ông, ông lại không cho, con trồng hoa ở đâu mà không được, sao ông lại cố chấp như vậy chứ." Tiếng của cậu càng ngày càng nhỏ, sóng lưng đang thẳng bỗng sụp xuống, tay dính mùi giấy lau lung tung trên mặt.
Gió càng ngày càng lớn, đã có tuyết bị thổi vào bên trong quan.
Cậu cầm một xấp giấy vàng mã khác tiếp tục đốt, tầm mắt đảo qua Bình An châu trên cổ tay. Nhớ tới lúc còn nhỏ, ông nội thường bày vẻ mặt nghiêm túc dặn dò cậu, lòng cậu chùn xuống, gỡ nó ra nắm chặt trong tay, sau đó ném vào chậu than.
"Ông luôn nói rằng con có phúc, đời trước chịu tội, đời này đến để hưởng phúc, nhưng ông nhìn cuộc sống của ông cháu chúng ta xem...... Ông thích bịa chuyện như thế, sao không lừa con thêm mấy năm nữa."
Bình An châu được xâu bằng dây đỏ rơi vào trong chậu phát ra tiếng "Phụt" nho nhỏ, ngọn lửa trong chậu đột nhiên bốc cao một đoạn, sau đó một mùi hôi do nhựa bị đốt bốc lên. Dụ Trăn đang cong lưng bị mùi hôi và ngọn lửa phả vào mặt. Cậu vội bật dậy, che lại phần tóc mái bị đốt xém, ngửi mùi hôi càng ngày càng nồng, lòng càng thêm chua xót.
"Đến cái này mà ông cũng gạt con, bảo vật gia truyền Bình An châu của tổ tiên có tác dụng ổn định thần hồn mà ông nói lại là đồ nhựa!"
Mệt cậu còn nghĩ đốt cái này để kiếp sau lão gia tử có thể đầu thai vào chỗ tốt!
Nước mắt vốn đã ngừng rơi lại bắt đầu chảy xuống, cậu nhìn vải bố trắng trên quan tài, thở sâu chuẩn bị tiếp tục gào một trận, đột nhiên một tiếng va chạm kinh thiên động địa từ ngoài quan truyền vào, bóng đèn trên đỉnh đầu tựa hồ cũng run lên.
Tiếng khóc còn chưa ra khỏi miệng đã bị dọa nuốt về. Cậu ngây ngốc trừng lớn mắt vài giây, sau đó hoàn hồn vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.
Vị trí của Thanh Hư quan rất hẻo lánh, trong phạm vi mấy dặm trừ rừng cây thì chỉ có đồng ruộng, lưng dựa một cái sườn núi nhỏ, ngày thường ít có người tới, ngoài quan chỉ có một con đường đất nhỏ hẹp thông ra bên ngoài, hai bên đường tất cả đều là cây, vào đêm có vẻ khá âm u.
Bởi vì tuyết rơi nên trên đường đều thuần một màu trắng, cho nên sự xuất hiện của hai vết bánh xe khá sâu kia lại khiến đoạn đường tăng thêm phần đáng sợ.
Dụ Trăn chạy tới gần, thấy vết bánh xe dẫn thẳng vào rừng cây, mà cuối đường, có một chiếc xe thể thao màu đỏ với phần đầu bị cây cối đè lên gần như đã báo hỏng. Cậu kinh ngạc hít ngược một hơi khí lạnh, vội vòng qua ghế điều khiển xem thử, trong bóng đêm lờ mờ có thể nhìn thấy hai người đang nằm nghiêng bên trong. Cậu duỗi tay mở cửa xe, không mở được, gọi người, lại không có ai trả lời, cậu run run rẩy rẩy móc di động gọi cảnh sát và cấp cứu, hoảng hốt báo lại tình hình.
"Tôi chỉ muốn đưa ông nội một đoạn đường cuối cùng thôi, đám người có tiền các vị không có chuyện gì làm hơn nửa đêm đâm vào cái nơi chim không thèm ỉa này làm gì...... Alo, đây là trấn An Dương thôn Liên Hoa Câu......"
Gọi điện thoại xong, cậu nâng tay áo lau tuyết trên mặt, lại lần nữa muốn mở cửa xe, vẫn không nhúc nhích. Cậu thấy người bên trong vẫn không có động tĩnh, giống như đã chết, trong lòng run lên, thiếu chút nữa đã muốn khóc.
Chuyện quái gì vậy.
"Đừng chết, hai người đừng chết."
Giọng cậu run rẩy nhắc đi nhắc lại một câu, quay đầu nhìn chung quanh, cậu nhặt một viên gạch, nhắm hai mắt dùng sức nện vào kính xe, sau đó vứt viên gạch đi, đưa tay mở chốt cửa xe chui vào.
Không có kính ngăn cản, cuối cùng Dụ Trăn cũng thấy rõ tình hình bên trong xe.
Trong xe có một nam một nữ, nhìn qua đều rất trẻ, người đàn ông ngồi ghế điều khiển chặt chẽ bảo vệ cô gái ngồi ghế phó lái dưới thân mình, trên người hắn đều là máu, còn cô gái bị che khuất, không thấy rõ tình huống.
Dụ Trăn quan sát tình trạng của người đàn ông, làn da vẫn còn ấm, nhưng hình như đã không còn thở. Ngón tay cậu run lên, trong miệng lặp đi lặp lại kinh siêu độ mà ông nội dạy cậu khi còn nhỏ, sau đó dịch tay về phía cô gái phía dưới.
Mạch đập trầm ổn từ truyền đến ngón tay, cậu thở phào một hơi, sau đó lập tức thẳng lưng, không dám di chuyển hai người, sợ gây ra thương tổn lần thứ hai, cậu cẩn thận tìm kiếm miệng vết thương trên người cả hai, giúp cả hai cầm máu.
"Cố gắng chống đỡ, bác sĩ rất nhanh sẽ đến, cố lên."
Độ ấm thân thể của người đàn ông từng chút trôi đi, mạch đập của cô gái vẫn ổn định. Dụ Trăn tháo khăn tang buộc trên eo, vụng về băng bó miệng vết thương cho người đàn ông nọ, nhớ tới ông nội không bao giờ mở mắt trong nằm đạo quan, nước mắt nghẹn đã lâu như đê vỡ.
"Đừng chết mà......" Tại sao mọi người đều chết.
Tí tách.
Nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay đang rũ xuống của người đàn ông, tựa như bị bỏng, ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông đột nhiên giật giật.
Hả? Dụ Trăn cứng đờ, mắt trừng lớn nhìn cái tay tái nhợt không chút huyết sắc trước mặt, môi run lên, sau đó mím chặt, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Chắc là, là ảo giác, tuy, tuy rằng cậu không muốn đường hoàng tuyền hôm nay lại thêm một người đi, còn lừa mình dối người băng bó cầm máu cho người ta, nhưng, nhưng rõ ràng đã lạnh, sao, làm sao......
"Đừng......"
"A!"
Cậu la lên một tiếng, ném khăn tang chui ra khỏi xe, quyết không quay đầu chạy về đạo quan quỳ xuống trước quan tài. Cậu cầm lấy một xấp giấy vàng mã liều mạng ném vào chậu than còn chưa tắt lửa, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Giả, đều là giả, là nằm mơ, là nằm mơ, xác chết vùng dậy gì đó sao có thể xuất hiện, giả, đều là giả."
Tuyết từ từ ngừng rơi.
Bên ngoài đạo quan, tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên ầm ĩ. Dụ Trăn nép sau cửa đạo quan, từ khe hở lén nhìn ra ngoài, thấy hai cảnh sát đang đi đến bên này, cậu hoảng loạn lùi về sau, hít sâu hai hơi, biết có trốn cũng không khỏi, dứt khoát xoay người mở cửa ra.
"Là cậu báo cảnh sát?"
Người cảnh sát lớn tuổi hơn thấy cậu chủ động ra đón, dừng bước dò hỏi.
Dụ Trăn liếc nhanh qua hiện trường xảy ra tai nạn đang được xe cảnh sát và xe cứu thương vây quanh, có chút câu nệ gật gật đầu, lấy hết can đảm hỏi: "Xin hỏi hai người trong xe kia thế nào?"
"Đã phá xe cứu ra, người đàn ông bị thương khá nặng, còn cô gái chỉ bị thương nhẹ, không có gì trở ngại." Vị cảnh sát trẻ hơn trả lời, tầm mắt đảo qua hiếu chương trên cánh tay cậu, lại nhìn quan tài và linh đường trong đại sảnh, duỗi cánh tay kéo đồng nghiệp một cái.
Cảnh sát lớn tuổi cũng thấy được tình huống trong viện, đưa mắt nhìn khuôn mặt còn mang theo sự ngây ngô trẻ con của Dụ Trăn, trong mắt hiện lên một chút đồng tình, nhẹ giọng hỏi: "Ở đây chỉ có một mình cậu à? Người nhà đâu?"
Dụ Trăn lắc đầu: "Không còn ai nữa, chỉ có mình tôi."
Nói xong lại nhìn xe cứu thương bên kia, xác nhận hỏi: "Người đàn ông kia, chỉ bị thương nặng thôi?" Mà không phải đã lạnh ngắt?
Vấn đề cậu hỏi có chút kỳ quái, hai vị cảnh sát liếc nhau, đoán cậu có thể đã bị dọa rồi, cảnh sát lớn tuổi mở miệng trấn an: "Đúng là hơi nặng, nhưng may mắn cầm máu đúng lúc, nếu không chắc không thể đợi đến khi bác sĩ tới. Là cậu giúp băng bó đúng không?"
Dụ Trăn gật đầu lần nữa, ngón tay siết chặt lại thả lỏng, cảm giác hoảng hốt tan đi một ít.
Xem ra trước đó quả nhiên là ảo giác, mùa đông tay cũng lạnh, nói không chừng là cậu sờ nhằm.
"Cửa kính xe cũng là cậu đập? Dùng cái gì đập, có thể kể lại kỹ càng tỉ mỉ với chúng tôi không?" Cảnh sát tiếp tục dò hỏi, còn lấy ra một quyển sổ ghi chép.
Dụ Trăn bình tĩnh lại, thành thật trả lời các vấn đề của cảnh sát, còn theo yêu cầu của cảnh sát đi đến hiện trường tìm viên gạch mà cậu đã dùng.
Lúc này cây cối đè lên chiếc xe thể thao đã được dọn sang một bên, cửa xe mở rộng, người bên trong đều đã được chuyển qua xe cứu thương. Dụ Trăn bên này mới vừa chỉ viên gạch cho cảnh sát, bên kia xe cứu thương đã khởi động, chở người bệnh men theo đường đất rời đi.
"Trời đổ tuyết nên đường trơn, nơi này lại hẻo lánh, cũng không biết cái thân đầy vết thương của người đàn ông kia có thể chống đỡ được đến bệnh viện hay không."
Vị cảnh sát trẻ tuổi cảm thán một câu, Dụ Trăn nghe xong nghiêng đầu liếc hắn một cái, vừa mới chuẩn bị tạm biệt cảnh sát quay về đạo quan, trước mắt đột nhiên tối sầm, một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn lên đầu, thân thể cậu mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
"Này! Làm sao vậy?"
"Thằng nhóc cậu làm sao vậy, không thoải mái sao?"
"Nhanh! Một người tới đây giúp tôi nâng cậu ta dậy!"
Lạnh lẽo xâm nhập toàn thân, trong đầu truyền đến đau đớn kịch liệt, thân thể bị di chuyển, Dụ Trăn cố gắng mở mắt ra, nhìn cảnh sát không ngừng khép mở môi, bên tai lại vang lên một giọng nam trầm thấp lành lạnh xa lạ khác.
"Đừng khóc."
Khóc cái gì? Là ai đang nói chuyện?
"Chờ ta."
Chờ ai? Anh là ai?
Cậu lắc đầu, ngực đột nhiên ấm áp, đau đớn trong đầu cũng giảm bớt, tay chân lạnh lẽo dần ấm lại, ý thức thoát khỏi sự kiềm hãm của đau đớn, cảm quan trên cơ thể cũng trở về hiện thực, trước mắt cậu là gương mặt quan tâm của vị cảnh sát lớn tuổi, bên tai cậu là giọng nói ôn hoà hiền hậu.
"Thằng nhóc cậu bị sao vậy? Đây, uống chút nước ấm."
Trong tay bị nhét vào một bình giữ nhiệt, Dụ Trăn há miệng thở dốc, lại nói không ra lời nào, cậu lắc đầu đưa bình giữ nhiệt cho cảnh sát, hoảng hốt đứng dậy đi vào đạo quan.
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác, chắc chắn là do cậu nghỉ ngơi không tốt, nên sinh ra ảo giác.
Trên xe cứu thương, y tá giúp người đàn ông nọ lau máu trên mặt, thấy hắn mấp máy môi giống như đang nói gì đó, cô hơi khom lưng.
"Đừng khóc......"
"Đừng khóc?" Y tá nghi hoặc, thân xe thình lình xốc nảy một cái, cô hoảng sợ đè lại giường bệnh, đề cao giọng nói: "Chạy chậm thôi! Các anh ngại người bệnh bị thương chưa đủ nặng à!"
"Xin lỗi xin lỗi, mặt đất đều bị tuyết che lấp, không nhìn thấy cái hố." Tài xế vội vàng giải thích.
"Im lặng."
Bác sĩ đang tập trung xử lý miệng vết thương cho người bệnh cau mày mở miệng, y tá ngậm miệng, quay đầu liếc bác sĩ một cái, lại nhìn người bệnh trên giường sau khi lau khô vết máu lộ ra gương mặt đẹp trai, cô nhớ tới đầu chiếc xe thể thao đã hoàn toàn biến dạng kia, thở dài trong lòng.
Mấy kẻ có tiền này thật sự là...... cứ hay làm bậy.
Danh sách chương