Mộ Dung Vân Thanh tuy bề ngoài nho nhã, dễ gần nhưng trên thực tế lại không khác gì một thanh kiếm sắc bén. Khi anh ta nhìn vào người khác, người khác nhất định sẽ có cảm giác như bị chèn ép, đè nén vậy.
Lúc nãy, anh ta cũng nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt như thế.
Nhưng Dương Tử Mi không chút sợ hãi mà ngược lại còn rất bình thản, ngay cả ánh mắt cũng không hề lộ chút vẻ sợ hãi nào.
Tống Huyền thật sự không biết cô học trò nhỏ này của mình đã trải qua những gì và những điều cô trải qua đó kinh khủng đến mức nào mới có thể khiến cho cô có được thần thái như vậy?
Thật ra, ngoài chuyện được sống lại ra, Dương Tử Mi chưa từng trải qua phong ba, bão táp gì. Kiếp trước, ngoài chuyện mỗi ngày phải vật vạ ngoài đường làm thầy bói lừa lọc người khác để kiếm ăn ra, mười năm của kiếp này cô đều ở trên núi theo sư phụ học đạo.
Sở dĩ có được thần thái như ngày hôm nay là nhờ vào thời gian mười năm luyện đạo khí thuật của cô. Đương nhiên, điều quan trọng hơn hết chính là cô có sự tự tin hơn người. Sự tự tin của cô khiến cô cảm thấy mọi người đều như nhau. Cô không xem thường bản thân mình đồng thời cũng không đánh giá người khác quá cao. Thế nên cô luôn có cách đối nhân xử thế rất đúng mực.
- Anh Mộ Dung này, thời gian Tiểu Mi theo tôi học cũng không bao lâu, hơn nữa tôi cũng không chỉ dạy hết những kiến thức về cổ vật cho cô bé. Thế nên cô bé mới vui vẻ cùng tôi đến đây để quan sát lô ngọc mà Ngọc Thạch Hiên của anh mới nhập về. Không biết bây giờ lô ngọc đó ở đâu? Tôi đang rất muốn xem đây.
Tống Huyền tìm cách chuyển sang chủ đề khác.
- Ha ha, anh Tống, anh đấy, tính mê ngọc vẫn không đổi chút nào. Được thôi, để tôi dẫn hai người đi xem.
Mộ Dung Vân Thanh cười nói, sau đó ra vẻ thần bí quay sang nói với Dương Tử Mi:
- Tiện thể nhờ cô Dương giúp tôi xem thử lô ngọc này có phải khai quật từ huyệt mộ không để tôi còn kịp thời xử lý chúng.
- Nếu muốn xử lý, anh có thể mời tôi, tôi cũng sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho anh.
- Ha ha, thú vị thật!
Mộ Dung Vân Thanh cười lớn. Sau đó anh ta dẫn Tống Huyền và Dương Tử Mi vào một căn phòng bí mật được bày trí theo phong cách cổ điển vô cùng tao nhã.
Vừa bước vào phòng, Dương Tử Mi đã cảm thấy sống lưng lạnh lạnh. Cô đưa mắt nhìn căn phòng một lượt và phát hiện trường khí trong phòng rất hỗn loạn, luồng âm sát khí lúc ít lúc nhiều cứ lờn vờn khắp phòng.
Luồng âm sát khí này lại phát ra từ mấy miếng ngọc đang được trưng bày trong tủ kính kia.
Vừa nhìn thấy mấy miếng ngọc tinh xảo, đẹp mắt kia, Tống Huyền dường như trở thành một người si tình. Anh rất muốn được tận tay sờ vào chúng.
- Thầy à, khoan đã.
Dương Tử Mi ngăn Tống Huyền lại nói:
- Mấy miếng ngọc này đừng nên đụng vào chúng.
- Ơ, vậy là sao? Không lẽ chúng được khai quật từ huyệt mộ mà lúc nãy cô Dương đã nói sao?
Mộ Dung Vân Thanh khẽ chau mày hỏi.
Dương Tử Mi gật đầu. Bỗng nhiên, cô nhớ lại cảnh mẹ của Mẫn Cương phát điên vì đeo chiếc vòng huyết ngọc mà cô chứng kiến lúc cô năm tuổi.
Những miếng ngọc trước mặt cô hiện tại, có cái được làm thành trâm cài tóc, vòng đeo tay, hoa tai, mặt dây chuyền... hơn nữa còn là chung một bộ. Xem ra chúng được khai quật từ cùng một huyệt mộ lên. Ngoài âm sát khí của huyệt mộ ra, chúng còn tích tụ cả oán khí của cái xác đã từng đeo chúng nữa.
- Cô Dương, rốt cuộc là cô dựa vào đâu để nói chúng được khai quật từ huyệt mộ và tích tụ khí xấu chứ?
Lai lịch của mấy miếng ngọc này, Mộ Dung Vân Thanh là người biết rõ nhất. Anh đã mua chúng từ mấy kẻ chuyên đạo mộ lén lút bán ra ngoài.
- Chỉ là cảm giác thôi!
Dương Tử Mi cười nói tiếp:
- Không biết anh có nghe qua chuyện mười năm trước, trong bệnh viện có một người phụ nữ đã phát điên vì đeo một chiếc vòng bằng huyết ngọc không?
- Người mà cô nói là Mẫn phu nhân đúng không?
Mộ Dung Vân Thanh nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi, sau đó nói tiếp:
- Mười năm trước, lúc đó cô chắc chỉ mới năm tuổi thôi?
- Đúng vậy. Lúc đó, tôi cũng có mặt trong bệnh viện. Phát hiện Mẫn phu nhân phát điên là vì trên tay bà ấy đeo chiếc vòng huyết ngọc kia. Chiếc vòng đó sau đó bị bể nên bà ấy mới dần dần trở lại bình thường.
Lúc nãy, anh ta cũng nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt như thế.
Nhưng Dương Tử Mi không chút sợ hãi mà ngược lại còn rất bình thản, ngay cả ánh mắt cũng không hề lộ chút vẻ sợ hãi nào.
Tống Huyền thật sự không biết cô học trò nhỏ này của mình đã trải qua những gì và những điều cô trải qua đó kinh khủng đến mức nào mới có thể khiến cho cô có được thần thái như vậy?
Thật ra, ngoài chuyện được sống lại ra, Dương Tử Mi chưa từng trải qua phong ba, bão táp gì. Kiếp trước, ngoài chuyện mỗi ngày phải vật vạ ngoài đường làm thầy bói lừa lọc người khác để kiếm ăn ra, mười năm của kiếp này cô đều ở trên núi theo sư phụ học đạo.
Sở dĩ có được thần thái như ngày hôm nay là nhờ vào thời gian mười năm luyện đạo khí thuật của cô. Đương nhiên, điều quan trọng hơn hết chính là cô có sự tự tin hơn người. Sự tự tin của cô khiến cô cảm thấy mọi người đều như nhau. Cô không xem thường bản thân mình đồng thời cũng không đánh giá người khác quá cao. Thế nên cô luôn có cách đối nhân xử thế rất đúng mực.
- Anh Mộ Dung này, thời gian Tiểu Mi theo tôi học cũng không bao lâu, hơn nữa tôi cũng không chỉ dạy hết những kiến thức về cổ vật cho cô bé. Thế nên cô bé mới vui vẻ cùng tôi đến đây để quan sát lô ngọc mà Ngọc Thạch Hiên của anh mới nhập về. Không biết bây giờ lô ngọc đó ở đâu? Tôi đang rất muốn xem đây.
Tống Huyền tìm cách chuyển sang chủ đề khác.
- Ha ha, anh Tống, anh đấy, tính mê ngọc vẫn không đổi chút nào. Được thôi, để tôi dẫn hai người đi xem.
Mộ Dung Vân Thanh cười nói, sau đó ra vẻ thần bí quay sang nói với Dương Tử Mi:
- Tiện thể nhờ cô Dương giúp tôi xem thử lô ngọc này có phải khai quật từ huyệt mộ không để tôi còn kịp thời xử lý chúng.
- Nếu muốn xử lý, anh có thể mời tôi, tôi cũng sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho anh.
- Ha ha, thú vị thật!
Mộ Dung Vân Thanh cười lớn. Sau đó anh ta dẫn Tống Huyền và Dương Tử Mi vào một căn phòng bí mật được bày trí theo phong cách cổ điển vô cùng tao nhã.
Vừa bước vào phòng, Dương Tử Mi đã cảm thấy sống lưng lạnh lạnh. Cô đưa mắt nhìn căn phòng một lượt và phát hiện trường khí trong phòng rất hỗn loạn, luồng âm sát khí lúc ít lúc nhiều cứ lờn vờn khắp phòng.
Luồng âm sát khí này lại phát ra từ mấy miếng ngọc đang được trưng bày trong tủ kính kia.
Vừa nhìn thấy mấy miếng ngọc tinh xảo, đẹp mắt kia, Tống Huyền dường như trở thành một người si tình. Anh rất muốn được tận tay sờ vào chúng.
- Thầy à, khoan đã.
Dương Tử Mi ngăn Tống Huyền lại nói:
- Mấy miếng ngọc này đừng nên đụng vào chúng.
- Ơ, vậy là sao? Không lẽ chúng được khai quật từ huyệt mộ mà lúc nãy cô Dương đã nói sao?
Mộ Dung Vân Thanh khẽ chau mày hỏi.
Dương Tử Mi gật đầu. Bỗng nhiên, cô nhớ lại cảnh mẹ của Mẫn Cương phát điên vì đeo chiếc vòng huyết ngọc mà cô chứng kiến lúc cô năm tuổi.
Những miếng ngọc trước mặt cô hiện tại, có cái được làm thành trâm cài tóc, vòng đeo tay, hoa tai, mặt dây chuyền... hơn nữa còn là chung một bộ. Xem ra chúng được khai quật từ cùng một huyệt mộ lên. Ngoài âm sát khí của huyệt mộ ra, chúng còn tích tụ cả oán khí của cái xác đã từng đeo chúng nữa.
- Cô Dương, rốt cuộc là cô dựa vào đâu để nói chúng được khai quật từ huyệt mộ và tích tụ khí xấu chứ?
Lai lịch của mấy miếng ngọc này, Mộ Dung Vân Thanh là người biết rõ nhất. Anh đã mua chúng từ mấy kẻ chuyên đạo mộ lén lút bán ra ngoài.
- Chỉ là cảm giác thôi!
Dương Tử Mi cười nói tiếp:
- Không biết anh có nghe qua chuyện mười năm trước, trong bệnh viện có một người phụ nữ đã phát điên vì đeo một chiếc vòng bằng huyết ngọc không?
- Người mà cô nói là Mẫn phu nhân đúng không?
Mộ Dung Vân Thanh nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi, sau đó nói tiếp:
- Mười năm trước, lúc đó cô chắc chỉ mới năm tuổi thôi?
- Đúng vậy. Lúc đó, tôi cũng có mặt trong bệnh viện. Phát hiện Mẫn phu nhân phát điên là vì trên tay bà ấy đeo chiếc vòng huyết ngọc kia. Chiếc vòng đó sau đó bị bể nên bà ấy mới dần dần trở lại bình thường.
Danh sách chương