Bước vào trong sân, một bóng nhỏ màu trắng lao về phía cô rồi nhảy vào trong lòng cô.
Dương Tử Mi ôm lấy Liên Y, nhưng lại nhìn thấy trên sống lưng trắng như tuyết của nó không biết bị ai viết bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ!” lên, trên đầu có thắt một chiếc nơ bướm màu hồng đáng yêu, khiến Liên Y trông vừa đáng yêu lại buồn cười.
Dương Tử Mi không kìm nổi lòng, lớn tiếng bật cười.
Tiểu Thiên cầm mấy dải dây màu đang bay và quả bóng viết chúc mừng sinh nhật, bế em bé từ trong xe đẩy ra hét lên:
- Chị, sinh nhật vui vẻ!
- Cảm ơn!
Dương Tử Mi đi qua, bế Tiểu Thiên từ trong xe đẩy ra, hôn nó một cái.
Tiểu Thiên vô cùng vui mừng.
- Tuyệt quá! Chị cuối cùng cũng chịu ôm lấy em, còn hôn em nữa. He he... Liên Y, cứ ghen tị đi.
Tiểu Thiên vươn đôi tay nhỏ, vỗ vào đầu của Liên Y đang ở trong lòng Dương Tử Mi đắc ý nói.
Tăng Thiên Hoa đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.
Ông khó mà tưởng tượng nổi, một đứa bé nhìn trông có vẻ chỉ mấy tháng tuổi lại nói năng lưu loát như một người lớn, còn cả con chó nhìn giống như một con cáo kia nữa, dáng vẻ tinh ranh.
- Nữu Nữu, đứa bé này là em cháu? Ông hơi kích động nhìn Tiểu Thiên và hỏi.
- Không phải em trai ruột, cậu bé là do cháu nhặt về nuôi.
Dương Tử Mi nói.
Tiểu Thiên trợn mắt nhìn cô, lẩm bẩm trong lòng “Cái gì gọi là nhặt về nuôi chứ? Em còn thân thiết hơn cả em trai ruột của chị, biết không hả?”
- Nhặt về ư? Bao tuổi rồi? Sao đã biết nói rồi?
Tăng Thiên Hoa muốn vướn tay chạm vào đầu Tiểu Thiên nhưng lại bị cậu nhóc tránh đi. Thằng bé dáng vẻ tựa như một ông cụ nói:
- Ông, ngoài chị ra cháu không cho phép bất kỳ ai sờ đầu mình đâu.
Tăng Thiên Hoa cười khổ, chỉ đành thu tay lại:
- Đây toàn là người thông minh nhỉ?
- Vâng ông, ông đừng nhìn nó như thế này. Thực ra thằng bé mới một tuổi thôi, IQ có khi còn cao hơn cả Einstein đấy. Nó là một thần đồng!
Dương Tử Mi đành phải giải thích về Tiểu Thiên.
- Thần đồng ư? Vậy còn phải nói? Dĩ nhiên phải bồi dưỡng cho thật tốt, giúp Hoa Hạ của chúng ta có một nhà khoa học tài giỏi.
Tăng Thiên Hoa kinh ngạc thốt lên.
- Cháu chẳng hứng thú với nhà khoa học gì đó, chỉ hứng thú đi theo chị ăn chơi hưởng lạc thôi.
Tiểu Thiên trả lời.
Nghe cậu nhóc nói ra bằng một âm thanh non nớt như thế, Tăng Thiên Hoa không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình nữa.
- Một thế giới kỳ lạ, ông thật lòng không hiểu được!
- Nhưng ông rất vui, Nữu Nữu nhà ông vậy mà có một đứa bé kỳ lạ như vậy ở bên, chẳng trách khí chất của nó cũng khác biệt.
Tống Huyền đi từ trong phòng ra.
Hôm nay anh mặc đồ thời Đường màu xanh sáng khiến tinh thần trông tốt lên rất nhiều. Chỉ là dáng người vẫn gầy gò khiến người khác đau lòng như thế, mái tóc cũng thưa hơn đôi chút.
Tống Huyền nhìn thấy Tăng Thiên Hoa thì giật mình, sau đó bước nhanh tới chào hỏi.
- Chú Tăng, cháu chào chú!
Tăng Thiên Hoa than thở nhìn Tống Huyền, gật nhẹ đầu.
- Cháu là Tiểu Huyền Tử hả? Lúc trước gặp cháu, cháu mới tám tuổi thôi, vậy mà đã qua mấy chục năm rồi, ôi…
- Đúng thế, chú Tăng!
Đôi mắt Tống Huyền hơi ướt.
- Lúc bố cháu còn sống cũng thường nhắc tới chú thế nhưng cháu vẫn chưa tới nhà thăm hỏi gì. Cháu quả thực rất xấu hổ.
- Đều là người một nhà cả, đừng nói mấy câu khách sáo nữa. Giờ cháu còn là tiên sinh của Nữu Nữu nhà chú, duyên phận giữa chúng ta cũng không hề mỏng đâu.
Tăng Thiên Hoa vươn tay vỗ lên vai anh.
- Dưỡng bệnh cho tốt, cháu nhất định sẽ khỏe lại thôi.
Tống Huyền hoài nghi nhìn họ, anh không hiểu tại sao Dương Tử Mi lại trở thành cháu gái của nhà Tăng Thiên Hoa.
Dương Tử Mi ôm lấy Liên Y, nhưng lại nhìn thấy trên sống lưng trắng như tuyết của nó không biết bị ai viết bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ!” lên, trên đầu có thắt một chiếc nơ bướm màu hồng đáng yêu, khiến Liên Y trông vừa đáng yêu lại buồn cười.
Dương Tử Mi không kìm nổi lòng, lớn tiếng bật cười.
Tiểu Thiên cầm mấy dải dây màu đang bay và quả bóng viết chúc mừng sinh nhật, bế em bé từ trong xe đẩy ra hét lên:
- Chị, sinh nhật vui vẻ!
- Cảm ơn!
Dương Tử Mi đi qua, bế Tiểu Thiên từ trong xe đẩy ra, hôn nó một cái.
Tiểu Thiên vô cùng vui mừng.
- Tuyệt quá! Chị cuối cùng cũng chịu ôm lấy em, còn hôn em nữa. He he... Liên Y, cứ ghen tị đi.
Tiểu Thiên vươn đôi tay nhỏ, vỗ vào đầu của Liên Y đang ở trong lòng Dương Tử Mi đắc ý nói.
Tăng Thiên Hoa đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.
Ông khó mà tưởng tượng nổi, một đứa bé nhìn trông có vẻ chỉ mấy tháng tuổi lại nói năng lưu loát như một người lớn, còn cả con chó nhìn giống như một con cáo kia nữa, dáng vẻ tinh ranh.
- Nữu Nữu, đứa bé này là em cháu? Ông hơi kích động nhìn Tiểu Thiên và hỏi.
- Không phải em trai ruột, cậu bé là do cháu nhặt về nuôi.
Dương Tử Mi nói.
Tiểu Thiên trợn mắt nhìn cô, lẩm bẩm trong lòng “Cái gì gọi là nhặt về nuôi chứ? Em còn thân thiết hơn cả em trai ruột của chị, biết không hả?”
- Nhặt về ư? Bao tuổi rồi? Sao đã biết nói rồi?
Tăng Thiên Hoa muốn vướn tay chạm vào đầu Tiểu Thiên nhưng lại bị cậu nhóc tránh đi. Thằng bé dáng vẻ tựa như một ông cụ nói:
- Ông, ngoài chị ra cháu không cho phép bất kỳ ai sờ đầu mình đâu.
Tăng Thiên Hoa cười khổ, chỉ đành thu tay lại:
- Đây toàn là người thông minh nhỉ?
- Vâng ông, ông đừng nhìn nó như thế này. Thực ra thằng bé mới một tuổi thôi, IQ có khi còn cao hơn cả Einstein đấy. Nó là một thần đồng!
Dương Tử Mi đành phải giải thích về Tiểu Thiên.
- Thần đồng ư? Vậy còn phải nói? Dĩ nhiên phải bồi dưỡng cho thật tốt, giúp Hoa Hạ của chúng ta có một nhà khoa học tài giỏi.
Tăng Thiên Hoa kinh ngạc thốt lên.
- Cháu chẳng hứng thú với nhà khoa học gì đó, chỉ hứng thú đi theo chị ăn chơi hưởng lạc thôi.
Tiểu Thiên trả lời.
Nghe cậu nhóc nói ra bằng một âm thanh non nớt như thế, Tăng Thiên Hoa không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình nữa.
- Một thế giới kỳ lạ, ông thật lòng không hiểu được!
- Nhưng ông rất vui, Nữu Nữu nhà ông vậy mà có một đứa bé kỳ lạ như vậy ở bên, chẳng trách khí chất của nó cũng khác biệt.
Tống Huyền đi từ trong phòng ra.
Hôm nay anh mặc đồ thời Đường màu xanh sáng khiến tinh thần trông tốt lên rất nhiều. Chỉ là dáng người vẫn gầy gò khiến người khác đau lòng như thế, mái tóc cũng thưa hơn đôi chút.
Tống Huyền nhìn thấy Tăng Thiên Hoa thì giật mình, sau đó bước nhanh tới chào hỏi.
- Chú Tăng, cháu chào chú!
Tăng Thiên Hoa than thở nhìn Tống Huyền, gật nhẹ đầu.
- Cháu là Tiểu Huyền Tử hả? Lúc trước gặp cháu, cháu mới tám tuổi thôi, vậy mà đã qua mấy chục năm rồi, ôi…
- Đúng thế, chú Tăng!
Đôi mắt Tống Huyền hơi ướt.
- Lúc bố cháu còn sống cũng thường nhắc tới chú thế nhưng cháu vẫn chưa tới nhà thăm hỏi gì. Cháu quả thực rất xấu hổ.
- Đều là người một nhà cả, đừng nói mấy câu khách sáo nữa. Giờ cháu còn là tiên sinh của Nữu Nữu nhà chú, duyên phận giữa chúng ta cũng không hề mỏng đâu.
Tăng Thiên Hoa vươn tay vỗ lên vai anh.
- Dưỡng bệnh cho tốt, cháu nhất định sẽ khỏe lại thôi.
Tống Huyền hoài nghi nhìn họ, anh không hiểu tại sao Dương Tử Mi lại trở thành cháu gái của nhà Tăng Thiên Hoa.
Danh sách chương