Dương Tử Mi cảm thấy kỳ lạ, cô không thấy khối đá thô kia toả ra ánh sáng của ngọc nồng đậm tý nào, chỉ có một chút ánh sánh màu xanh nhàn nhạt. Theo lý mà nói sao mà giải ra phỉ thúy màu lục đế vương được.

"Chẳng nhẽ mình nhìn nhầm?"

"Cũng có thể do lớp đá bao quanh bên ngoài quá dày nên mới ảnh hưởng đến tầm nhìn của mình?"

Dương Tử Mi mở thiên nhãn ra nhìn, vẫn chỉ phát hiện chút ánh sáng màu xanh rất mỏng manh.

Cô nghĩ cẩn thận lại, không khỏi mỉm cười.

- Cắt cho cẩn thận! Đây là đế vương lục, không được làm hỏng nghe chưa. 

Chu Khiết Oánh căng thẳng nhìn đao pháp của sư phụ giải thạch kia, liên tục sai bảo, giơ tay chỉ trỏ trên khối đá thô.

- Cắt ở đây cho cẩn thận, ngàn vạn lần không được chạm vào phỉ thuý của tôi.

Con dao trên tay sư phụ giải thạch vừa định cắt xuống, cô ta lại kích động la lên. 

- Cắt như thế không đúng, rất dễ làm hư phỉ thuý. Muốn không hư thì phải dùng đá mài mà mài từng chút một!

Sư phụ giải thạch bị cô ta chỉ trỏ đã sớm không kiên nhẫn nổi, huống hồ ông còn đang giúp cô ta giải thạch không công.

Ông là nhân viên của Mộ Dung Vân Thanh, nếu Dương Tử Mi mà thắng ông còn được hưởng hơn hai nghìn vạn phúc lợi đấy. 

Hiện tại bốn phía xung quanh khối đá thô còn cả đống đá phế liệu vừa to vừa dày, bắt ông dùng đá mài để mài không phải muốn ông chết sao.

- Chu tiểu thư, nếu cô đã không tin tưởng trình độ của tôi vậy thì tìm người khác tài giỏi hơn đi!

Vốn dĩ việc tự tay giải ra một khối phỉ thuý cực phẩm là mơ ước lớn nhất trong cuộc đời sư phụ giải thạch. 

Nhưng bị một người không tin tưởng chỉ trỏ như vậy, ông rất phẫn nộ.

Sư phụ giải thạch lập tức tức giận nói.

- Có gì ghê gớm chứ? Chẳng nhẽ toàn bộ ở đây chỉ có mỗi ông là sư phụ giải thạch chắc? Đây là đế vương lục đấy, ông cả đời còn chưa từng giải được cực phẩm đâu! Tôi bảo ông cẩn thận chút thì làm sao? Không biết lấy cái thái độ đó ở đâu ra? 

Chu Khiết Oánh quát to.

- Xin lỗi, phiền cô mời người khác giỏi hơn!

Sư phụ giải thạch tức giận ném dao giải thạch xuống. 

- Hoàng Đức Thu, không phải biết giải thạch à? Ông làm đi!

Chu Khiết Oánh nhìn về phía Hoàng Đức Thu ra lệnh nói.

- Chu tiểu thư, con người tôi thô lỗ, tay chân vụng về chẳng may làm hỏng đế vương lục của cô, tôi biết lấy gì đền? Tốt hơn cô nên tìm người khác đi! 

Hoàng Đức Thu còn lâu mới làm cái việc phí sức mà chẳng được biết ơn này.

- Chỗ này có sư phụ giải thạch giỏi nào không? Giúp tôi một chút, đây là đế vương lục đấy! Có thể tự tay giải nó ra chính là phúc khí của các người!

Chu Khiết Oánh nhìn bốn phía xung quanh hỏi. 

Ở bên trong phố đổ thạch, mỗi cửa hàng đều có một vị sư phụ giải thạch để giúp khách hàng giải thạch miễn phí.

Sư phụ giải thạch thì có rất nhiều nhưng ai nấy vừa được thấy cảnh cô ta tỏ thái độ chống đối với một sư phụ giải thạch, ai cũng không muốn nhận làm công việc đã tốn sức còn không được biết ơn này.

Thấy không ai bằng lòng giải thạch giúp mình, Chu Khiết Oánh có chút nóng nảy. 

Dù cô ta đổ thạch cũng sẽ không giải thạch, cô ta không làm nổi cái việc vừa tốn sức vừa cần kỹ thuật này.

- Tôi thuê sư phụ giải thạch với giá cao, ai giúp tôi, tôi trả một vạn!

Cô ta nói to. 

Chẳng có ai bằng lòng nhận lời.

- Năm vạn!

Cô ta khẽ cắn môi nói: 

- Đây là giá cao nhất rồi, các người làm nghề này tiền lương một tháng nhiều nhất cũng chỉ có một vạn! Chẳng lẽ còn không có ai muốn làm à? Khi cô ta ra giá năm vạn đã có người nóng lòng muốn thử.

Thứ nhất là sẽ kiếm được năm vạn. 

Thứ hai tự tay mình có thể cắt ra một khối phỉ thuý cực phẩm, thật là một loại may mắn.

Nhưng câu nói lúc sau của Chu Khiết Oánh, thật là làm tổn thương lòng tự trọng người khác.

Chẳng có ai bằng lòng giúp cô ta giải thạch cả. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện