Dương Nhất Quốc đưa mắt nhìn sang Dương Tử Mi nãy giờ vẫn im lặng không nói gì kia, sau đó chớp mắt nói:

- Tiểu Mi à, Kiến Minh tuy không giàu có bằng doanh nhân Hong Kong kia, nhưng nó lại đẹp trai, trẻ tuổi hơn, dám chi tiền nhiều hơn. Chú thấy, con đi với ông già cỡ tuổi ông nội con vậy chi bằng đi chơi với Kiến Minh còn hay hơn.

- Dương Nhất Quốc, ông nói cái gì?

Dương Thanh càng giận dữ hơn.

- Ôi trời ơi, A Thanh à, tôi nói gì con gái ông là người hiểu rõ nhất. Đừng tưởng con gái mình là một ngọc nữ băng thanh ngọc khiết, không chừng nó cũng đã lên giường với lão già kia rồi. Lúc nãy tôi không nói là vì giữ thể diện cho các người thôi, có lòng tốt nhưng lại không được đền đáp gì hết!

Dương Nhất Quốc mỉa mai nói.

- Con à! Những lời ông ấy nói có thật không?

Dương Thanh nhìn Dương Tử Mi hỏi.

Hoàng Tú Lệ cũng lo lắng kéo tay Dương Tử Mi nói:

- Con à, con hãy cho mẹ biết là những lời ông ta vừa nói kia đều là giả cả đi. Con không phải là đứa con gái không biết xấu hổ như thế đúng không.

Ánh mắt nhìn Dương Nhất Quốc của Dương Tử Mi đột nhiên trở nên lạnh lùng khác thường.

Lập tức, Dương Nhất Quốc cảm thấy sống lưng mình lạnh cóng, như là có một lưỡi dao bằng băng cứa vào vậy. Ông ta hoảng sợ đẩy cửa nói:

- Đi thì đi, để xem các người yên ổn được bao lâu.

- Chúng tôi yên ổn bao lâu thì tôi không biết nhưng tôi thấy ông sắp có chuyện rồi đó. Chuyện gì thì ông cũng rõ rồi đấy. Nể tình cùng là người cùng thôn với nhau, tôi chỉ nhắc ông một câu, coi chừng bị tai nạn xe đấy!

Dương Tử Mi lạnh lùng nói.

Nói xong, Dương Tử Mi ném hết mấy thứ đang để trên bàn kia ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Dương Nhất Quốc vừa lầm bầm chửi vừa nhặt đồ lên. Trước giờ, ông luôn tự tin vào trình độ lái xe của mình nên nhất quyết không tin mình sẽ bị tai nạn xe.

Nhưng không ngờ, chưa đầy năm phút sau khi lái xe rời khỏi nhà Dương Tử Mi, không biết trời xui đất khiến thế nào mà ông ta lại tông thẳng vào đầu xe ben. Xương khớp gãy vụn và phải nằm trên giường bệnh suốt đời.

Dương Nhất Quốc bị tai nạn xe không phải do Dương Tử Mi trù ếm gì, chỉ là cô nhìn thấy được tai nạn sẽ xảy ra cho ông nên cô cũng chẳng cần ra tay dạy cho ông ta một bài học để làm gì.

- Con à, con hãy cho cha biết, thương nhân Hong Kong mà ông ta nói lúc nãy là thế nào?

Sau khi Dương Nhất Quốc rời khỏi, Dương Thanh nghiêm giọng hỏi Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi bực dọc nói:

- Cha à, Dương Nhất Quốc là người thế nào? Mấy lời ông ta nói cha cũng tin sao? Hôm nay con cùng với thầy Tống đến tham gia buổi bán đấu giá, đúng lúc gặp lại Hoắc Văn Hoa, thương nhân Hong Kong mà con đã giúp tìm huyệt mộ cho cha của ông ta lúc năm tuổi nên mới chào hỏi ông ấy vài câu thôi. Sau đó còn giúp ông ấy hóa giải đào hoa sát, như vậy có gì sai đâu ạ?

- Hoắc Văn Hoa?

Lúc này, tiếng tăm của Hoắc Văn Hoa đã vang dội khắp nơi. Những người có chút hiểu biết hầu như đều nghe đến tên Hoắc Văn Hoa, cho nên Dương Thanh dĩ nhiên là biết Hoắc Văn Hoa là ai.

- Dạ!

Dương Tử Mi gật đầu.

Nhưng Dương Thanh vẫn nghi ngờ hỏi:

- Người ta là tỷ phú nổi tiếng, sao lại nhờ con hóa giải đào hoa sát gì đó?

- Bởi vì con gái của cha là một thầy tướng thuật thiên tài!

Nghe cô nói xong, Dương Thanh cũng không nói gì nữa. Dương Thanh vốn không tin vào mấy thứ phong thủy, tướng thuật gì. Nhưng từ sau khi dời mộ đến nay, tất cả mọi thứ trong nhà dường như cây khô gặp được mưa xuân, bắt đầu thay đổi, chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn và thuận lợi hơn. Bản thân ông cũng không ngừng thăng tiến trong công việc, vợ ông cũng sinh được hai đứa con trai đúng như lời Ngọc Thanh đạo trưởng nói. Thế nên ông cũng ít nhiều có cái nhìn khác về phong thủy và tướng thuật.

- Con à, nghe nói tên Dương Kiến Minh kia hư hỏng lắm. Là một thằng ăn chơi, lêu lổng. Giờ nó để ý con, vậy chúng ta phải làm sao đây?

Hoàng Tú Lệ lo lắng hỏi.

Dương Thanh cũng lo lắng không kém.

Dương Thanh là người hiểu rất rõ tính tình và nhân cách của cậu quý tử nhà Dương Đức Kiệt kia và cũng nghe không ít chuyệt trêu hoa, ghẹo nguyệt, chơi bời của Dương Kiến Minh. Tháng trước, có một nữ sinh trung học bị Dương Kiến Minh cho người thay phiên cưỡng bức đến chết. Nhưng Dương Đức kiệt một tay che trời, vì không muốn cha mẹ của cô gái kia khởi tố nên liền cho người tống họ vào bệnh viện tâm thần.

Đó là một bí mật mà hầu như cả thành phố A này đều biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện