Lớp 9/5, trường trung học Nam Thành.
- Nghe nói lớp mình sẽ có một bạn mới chuyển trường đến.
Trần Lệ Lệ, một cô bé mặt dài, bình thường rất thích tám chuyện, mẹ là giáo viên trong trường, đang nói to với cô bạn Trương Lam cùng bàn với mình.
Mấy đứa bạn cùng lớp xung quanh đó nghe thấy cũng bắt đầu chộn rộn hẳn lên. Cả bọn tụm lại hiếu kỳ hỏi:
- Là con trai hay con gái vậy?
- Không biết, mẹ tớ không nói.
- Hi vọng là một cậu bạn đẹp trai. Mấy đứa con trai lớp mình, nhìn riết phát chán luôn.
Lâm Lâm, cô bạn mê trai đẹp nói.
- Còn tớ chỉ mong sẽ là một cô bạn xinh đẹp, dịu dàng, để người khác không nói là lớp mình không có gái xinh.
Mã Gia Bảo nhanh nhảu nói xen vào.
- Mã Gia Bảo, đều là bạn bè cùng lớp với nhau cả, sao cậu lại chê bai con gái lớp mình như vậy được. Còn không biết soi gương nhìn lại mình đi, cậu có tư cách gì nói bọn mình không xinh chứ?
Trương Lam liếc Mã Gia Bảo một cái sắc lẹm.
- Ơ, mình chỉ nói sự thật thôi mà.
Mã Gia Bảo cũng không chịu thua, đáp trả.
- Đúng vậy, là sự thật chứ gì nữa, lớp mình không có ai xinh cả.
Cả đám con trai cũng phụ họa theo.
- Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Nghe mẹ tớ nói, học sinh chuyển trường kia từ dưới quê lên. Theo tớ thấy dù là con trai hay con gái thì dù mặt mũi có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ không có khí chất gì đâu, chắc cũng sẽ quê mùa, lấm lem lắm.
Trần Lệ Lệ vẻ mặt khinh thường nói.
- Dưới quê lên sao? Vậy chẳng thú vị gì nữa, sao không phải là một người đẹp trai, nhà mặt phố, bố làm to như Mẫn Cương ở lớp 9/1 nhỉ?
Mấy cô bạn khác liền tiếc rẻ nói.
- Đúng đó, Mẫn Cương đẹp trai thật. Học giỏi nè, thể thao giỏi nè, nhân phẩm tốt, gia cảnh cũng tốt nữa. Quả nhiên là bạch mã hoàng tử đúng chuẩn luôn.
Lâm Lâm đưa hai tay lên chống cằm, ra vẻ say mê, đa tình nói hùa theo.
- Thôi đi, Mẫn Cương chỉ có thể là thần tượng mà chúng ta ngưỡng mộ thôi, đừng ở đó mà mơ mộng, hoang tưởng nữa.
Trương Lam vừa nói vừa cú vào đầu Lâm Lâm một cái.
- Hoang tưởng? Ai nói là hoang tưởng chứ? Hôm trước Mẫn Cương còn nhìn tớ thật lâu, còn cười với tớ nữa kìa. Tớ thấy, chắc chắn cậu ấy thích điểm đặc biệt của tớ rồi.
- Ụa, ụa, đó giờ mới thấy người tự tin như vậy. Lâm Lâm, cậu bị bệnh hoang tưởng à? Người ta không phải nhìn cậu mà là nhìn Mộ Dung Nghiên, hoa khôi của trường đang đứng phía sau cậu thôi.
- Thật là, sao cậu lại đối xử tệ bạc với tớ như thế? Để tớ mơ mộng một chút cũng không được sao?
Lâm Lâm bất mãn nói.
- Lớp chín thiệt là chán, lần này có một đứa nhà quê đến cũng tốt, có cái để chúng ta chơi.
Trần Thanh Tiểu, cô bạn bình thường thích trêu ghẹo người khác nói một cách tinh ranh.
Mấy đứa con trai cùng lớp nghe nói bạn mới chuyển đến ở quê lên nên cũng hết hứng thú. Trong mắt chúng, con gái nhà quê không phải tay chân thô cứng, cục mịch thì cũng đen đủi, sợ sệt, ăn mặc quê mùa không hợp thời, hoàn toàn kém xa với hình tượng nữ thần xinh đẹp mà chúng tưởng tượng. Thế là cả bọn liền quay sang nhìn Hoàng Nhất Phong đang ngồi một mình tỏ vẻ tội nghiệp vì sắp tới đứa bạn nhà quê kia sẽ ngồi chung bàn với nó.
- Con gái nhà quê thì đã sao? Tớ thích con gái nhà quê, giản dị, chất phác, hiền lành.
Hoàng Nhất Phong gào lên.
- Trời ơi, chưa gì hết là đã ra sức bảo vệ rồi. Nhưng, vậy cũng tốt, mùi bùn của nó rất hợp với mùi chồn hôi của cậu, cái này gọi là trời sinh một cặp đây nè.
Trần Tiểu Cường bắt đầu trêu.
- Cậu...
Hoàng Nhất Phong tức đỏ mặt, nắm chặt nắm đấm.
- Các cậu đừng quá đáng vậy, con gái người ta từ dưới quê mới chuyển đến đây học vốn đã căng thẳng và lo lắng lắm rồi. Là bạn cùng lớp với nhau, chúng ta phải giúp bạn ấy nhanh chóng hòa nhập với tập thể chứ không phải suốt ngày trêu ghẹo, bài xích. Hơn nữa, đem xuất thân, gia cảnh của người khác ra để làm trò đùa hoặc chê bai là điều không nên.
Lớp trưởng, Hạ Muội, đang ngồi trước mặt Hoàng Nhất Phong đột nhiên đứng dậy, nghiêm chỉnh nói.
Thành tích học tập của Hạ Muội trong lớp rất tốt, người xinh đẹp, làm việc gì cũng giỏi giang, nhà lại khá giả, hơn nữa tính tình cũng cởi mở, thân thiện, đối xử công bằng với tất cả mọi người. Thế nên tất cả các bạn trong lớp, dù là nam hay nữ cũng đều rất tin tưởng, khâm phục cô nên mới chọn cô làm lớp trưởng.
Hạ Muội vừa lên tiếng, tất cả đám bạn đang lao xao lúc nãy cũng im bặt, lật đật cúi đầu giả vờ nhìn vào sách như đang chăm chỉ học bài.
- Nghe nói lớp mình sẽ có một bạn mới chuyển trường đến.
Trần Lệ Lệ, một cô bé mặt dài, bình thường rất thích tám chuyện, mẹ là giáo viên trong trường, đang nói to với cô bạn Trương Lam cùng bàn với mình.
Mấy đứa bạn cùng lớp xung quanh đó nghe thấy cũng bắt đầu chộn rộn hẳn lên. Cả bọn tụm lại hiếu kỳ hỏi:
- Là con trai hay con gái vậy?
- Không biết, mẹ tớ không nói.
- Hi vọng là một cậu bạn đẹp trai. Mấy đứa con trai lớp mình, nhìn riết phát chán luôn.
Lâm Lâm, cô bạn mê trai đẹp nói.
- Còn tớ chỉ mong sẽ là một cô bạn xinh đẹp, dịu dàng, để người khác không nói là lớp mình không có gái xinh.
Mã Gia Bảo nhanh nhảu nói xen vào.
- Mã Gia Bảo, đều là bạn bè cùng lớp với nhau cả, sao cậu lại chê bai con gái lớp mình như vậy được. Còn không biết soi gương nhìn lại mình đi, cậu có tư cách gì nói bọn mình không xinh chứ?
Trương Lam liếc Mã Gia Bảo một cái sắc lẹm.
- Ơ, mình chỉ nói sự thật thôi mà.
Mã Gia Bảo cũng không chịu thua, đáp trả.
- Đúng vậy, là sự thật chứ gì nữa, lớp mình không có ai xinh cả.
Cả đám con trai cũng phụ họa theo.
- Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Nghe mẹ tớ nói, học sinh chuyển trường kia từ dưới quê lên. Theo tớ thấy dù là con trai hay con gái thì dù mặt mũi có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ không có khí chất gì đâu, chắc cũng sẽ quê mùa, lấm lem lắm.
Trần Lệ Lệ vẻ mặt khinh thường nói.
- Dưới quê lên sao? Vậy chẳng thú vị gì nữa, sao không phải là một người đẹp trai, nhà mặt phố, bố làm to như Mẫn Cương ở lớp 9/1 nhỉ?
Mấy cô bạn khác liền tiếc rẻ nói.
- Đúng đó, Mẫn Cương đẹp trai thật. Học giỏi nè, thể thao giỏi nè, nhân phẩm tốt, gia cảnh cũng tốt nữa. Quả nhiên là bạch mã hoàng tử đúng chuẩn luôn.
Lâm Lâm đưa hai tay lên chống cằm, ra vẻ say mê, đa tình nói hùa theo.
- Thôi đi, Mẫn Cương chỉ có thể là thần tượng mà chúng ta ngưỡng mộ thôi, đừng ở đó mà mơ mộng, hoang tưởng nữa.
Trương Lam vừa nói vừa cú vào đầu Lâm Lâm một cái.
- Hoang tưởng? Ai nói là hoang tưởng chứ? Hôm trước Mẫn Cương còn nhìn tớ thật lâu, còn cười với tớ nữa kìa. Tớ thấy, chắc chắn cậu ấy thích điểm đặc biệt của tớ rồi.
- Ụa, ụa, đó giờ mới thấy người tự tin như vậy. Lâm Lâm, cậu bị bệnh hoang tưởng à? Người ta không phải nhìn cậu mà là nhìn Mộ Dung Nghiên, hoa khôi của trường đang đứng phía sau cậu thôi.
- Thật là, sao cậu lại đối xử tệ bạc với tớ như thế? Để tớ mơ mộng một chút cũng không được sao?
Lâm Lâm bất mãn nói.
- Lớp chín thiệt là chán, lần này có một đứa nhà quê đến cũng tốt, có cái để chúng ta chơi.
Trần Thanh Tiểu, cô bạn bình thường thích trêu ghẹo người khác nói một cách tinh ranh.
Mấy đứa con trai cùng lớp nghe nói bạn mới chuyển đến ở quê lên nên cũng hết hứng thú. Trong mắt chúng, con gái nhà quê không phải tay chân thô cứng, cục mịch thì cũng đen đủi, sợ sệt, ăn mặc quê mùa không hợp thời, hoàn toàn kém xa với hình tượng nữ thần xinh đẹp mà chúng tưởng tượng. Thế là cả bọn liền quay sang nhìn Hoàng Nhất Phong đang ngồi một mình tỏ vẻ tội nghiệp vì sắp tới đứa bạn nhà quê kia sẽ ngồi chung bàn với nó.
- Con gái nhà quê thì đã sao? Tớ thích con gái nhà quê, giản dị, chất phác, hiền lành.
Hoàng Nhất Phong gào lên.
- Trời ơi, chưa gì hết là đã ra sức bảo vệ rồi. Nhưng, vậy cũng tốt, mùi bùn của nó rất hợp với mùi chồn hôi của cậu, cái này gọi là trời sinh một cặp đây nè.
Trần Tiểu Cường bắt đầu trêu.
- Cậu...
Hoàng Nhất Phong tức đỏ mặt, nắm chặt nắm đấm.
- Các cậu đừng quá đáng vậy, con gái người ta từ dưới quê mới chuyển đến đây học vốn đã căng thẳng và lo lắng lắm rồi. Là bạn cùng lớp với nhau, chúng ta phải giúp bạn ấy nhanh chóng hòa nhập với tập thể chứ không phải suốt ngày trêu ghẹo, bài xích. Hơn nữa, đem xuất thân, gia cảnh của người khác ra để làm trò đùa hoặc chê bai là điều không nên.
Lớp trưởng, Hạ Muội, đang ngồi trước mặt Hoàng Nhất Phong đột nhiên đứng dậy, nghiêm chỉnh nói.
Thành tích học tập của Hạ Muội trong lớp rất tốt, người xinh đẹp, làm việc gì cũng giỏi giang, nhà lại khá giả, hơn nữa tính tình cũng cởi mở, thân thiện, đối xử công bằng với tất cả mọi người. Thế nên tất cả các bạn trong lớp, dù là nam hay nữ cũng đều rất tin tưởng, khâm phục cô nên mới chọn cô làm lớp trưởng.
Hạ Muội vừa lên tiếng, tất cả đám bạn đang lao xao lúc nãy cũng im bặt, lật đật cúi đầu giả vờ nhìn vào sách như đang chăm chỉ học bài.
Danh sách chương