Bên trong thư phòng rộng rãi, Hổ Kiền nhìn bức tường thư phòng chầm chậm khép lại, sau đó mới xoay người về phía năm người bọn Tiêu Viêm đang đứng trong phòng, cười nói-“Được rồi, phần thưởng của các người cũng coi như đã đạt tới tay. Kế tiếp hãy nghỉ ngơi hai ngày đi. Hai ngày sau cũng là lúc các ngươi phải vào nội viện. Đến lúc đó, các ngươi sẽ ngậm đắng thỏa thích. Đúng rồi, lại nhắc nhở các ngươi một lần, lúc người mới vừa vào nội viện, muốn không bị đám học viên cũ hiếp đáp trừ phi quyền đầu của người cứng hơn họ. Đương nhiên, những học sinh có thể tiến nhập nội viện cơ bản đều là những thành phần ưu tú của ngoại viện. Thiên phú tu luyện của họ không tệ, lại thêm phương thức tu luyện đặc thù của nội viện, người mới các ngươi muốn bắt kịp tiến độ của họ e rằng sẽ có chút khó khăn.”-Ánh mắt Hổ Kiền quét qua năm người nói-“Do đó, xin khuyên các ngươi, tận lực vượt qua mọi trở ngại, hợp tác với nhau, nếu không, hậu quả chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.”
-“Chẳng lẽ còn có thể bị những tên đó phế tay phế chân rồi thủ tiêu sao?”-Hổ Gia không tin tà.
-“Không đến mức như thế, nơi này của chúng ta là học viện, không phải chiến trường. Nhưng cái cảm giác bị người ta dùng thực lực chà đạp chắc sẽ không dễ chịu lắm đâu nhỉ? Mấy tên các ngươi, kẻ nào không phải tràn ngập ngạo khí hả?”-Hổ Kiền lắc lắc đầu cười nói-“Được rồi, nếu không có gì thì về trước đi. Hai ngày sau tập trung ở đây để báo danh. Lúc đó sẽ đưa các người vào nội viện.”
-“Khoan đã, không phải là một tháng sao?”-Vô Tà lập tức nói, hắn nghe đồn là một tháng mà.
-“Một tháng là bắt đầu tính từ lúc chính thức ghi danh chứ không phải là sau khi kết thúc thi tuyển.”-Hổ Kiền lên tiếng giải thích.
-“Không vui rồi, ta đi trước cáo từ.”-Vô Tà chào một tiếng rồi đi nhanh ra ngoài, hắn tưởng một tháng làm hứa qua với Dương Kha cầm được mỹ nữ vào lòng nên chậm chạp mà tiến, nhưng bây giờ thời gian hai ngày là quá gấp cần phải tung ra quân bài bí mật để kết thúc nhanh gọn lẹ không thì hắn thành tên thất hứa mất.
-“Hắn ta có chuyện gì mà gấp gáp thế nhỉ?”-Hổ Gia thắc mắc hỏi.
-“Không biết nữa, nếu hắn bận thì hai ngày tới tạm thời đừng tìm hắn thì hơn.”-Ngô Hạo lắc đầu nói.
...
...
...
Phía hậu sơn của học viện.
-“Hạ Lãng sư phụ, ta là hát như vậy được chưa?”-Một nam nhân to con khuôn mặt nhuộm vẻ mệt mỏi, hắn đã một ngày một đêm theo lời Vô Tà tập đi tập lại một bài hát. Nam tử này không ai khác chính là Dương Kha, Vô Tà là muốn dùng vũ khí bí mật nên đã lôi hắn tới hậu sơn mà dạy hát một bài trong lúc tỏ tình.
-“Tạm ổn. Tiếp tục đi, ngươi cũng chẳng nói cho ta một tháng là tính từ lúc đăng kí nên gấp gáp là do ngươi chuốc lấy chứ đừng than vãn.”
-“Cái này còn khó hơn cả đánh nhau nữa.”-Dương Kha cực khổ nói, bảo hắn đi đánh nhau còn nhàn hơn là nói hắn tập hát thế này.
-“Ngươi cố gắng đi, ngươi có chất giọng tốt, ta lúc đó là phải tập mấy năm mới được như ngươi bây giờ.”-Vô Tà đầy khích lệ nói-“Ta tạm thời bước vào trạng thái tu luyện chuyên sâu, sáng mai liền gọi ta tỉnh lại lúc đó là thời điểm ngươi chuẩn bị bắt lấy mỹ nhân tâm.”
-“Được, thưa sư phụ.”-Dương Kha nghe khích lệ liền cố gắng hơn rất nhiều.
...
...
...
-“Một không gian trong viên ngọc ư?”-Vô Tà thấp giọng nói, hắn nhập hồn vào viên ngọc thì thấy bản thân xuất hiện trong một không gian bao la, mấy lần hắn đánh bạo thử tiến nhập sâu hơn nhưng lại sợ quá thời gian nhập nội viện liền rút lui. Sau nhiều lần thử nghiệm liền phát hiện mặc dù linh hồn hắn tiến nhập không gian trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì thời gian bên ngoài cũng chỉ vừa trôi qua một cái chớp mắt mà thôi. Nên lần này hắn quyết tìm ra bí mật của viên ngọc vỡ mà hắn bắt được trong Tàng Thư Các của Già Nam học viện.
-“Cuối cùng ngươi cũng tới, ta đã đợi ngươi cả mấy vạn năm rồi.”-Một bóng người lơ lửng xuất hiện trước mặt Vô Tà khi hắn tiến sâu vào bên trong.
-“Ngươi là ai?”-Vô Tà đầy cảnh giác nói, hắn cảm thấy khí tức quen thuộc từ bóng người trước mặt.
-“Ta là kết tinh của tiểu vũ trụ này, đã từng theo sư phụ của ngươi chiến đấu trước kia.”-Nhân ảnh trước mắt Vô Tà tỏ ra tràn ngập mùi vị tang thương.
-“Thật sao? Thật tốt quá!”-Vô Tà đầy mừng rỡ nói-“Sư phụ có bảo qua ở vị diện này có một chiến hữu của người, cần tìm người đó để được giúp đỡ.”
-“Hắn còn sống?!”-Nhân ảnh ngạc nhiên, sau lại tỏ ra mừng rỡ.
-“Không hắn đã hoàn toàn biến mất.”-Vô Tà nhắm mắt tưởng niệm lại.
-“Cuối cùng cát bụi vẫn phải trở về cát bụi.”-Nhân ảnh liền thở dài một hơi.
-“Linh hồn ngài chắc trải qua năm tháng mà hao tổn rất nhiều?”-Vô Tà lo lắng hỏi.
-“Đúng thế.”-Nhân ảnh lập tức gật đầu.
-“Có cách nào hồi phục lại không? Lão sư lúc biến mất không có kịp nói qua.”
-“Ngươi thả lỏng phòng ngự linh hồn ra, ta muốn tiến nhập vào, một khí giao ước với chủ nhân mới ta liền có thể chậm rãi mượn nhờ giao ước mà phục hồi. Chuyện này có phần làm khó ngươi một chút, nếu ngươi không đồng ý cũng được.”-Nhân ảnh tỏ ra không cưỡng ép Vô Tà phải đồng ý-“Tiểu vũ trụ này vẫn thuộc về ngươi, dù sao ngươi cũng là đệ tử của hắn mà.”
-“Không, không, ta nào có đề phòng với tiền bối cơ chứ.”-Vô Tà lập tức mở rộng phòng ngự linh hồn mình ra-“Tiền bối mau kí giao ước nếu không ngài biến mất thì ta thật sự rất đau lòng.”
-“Làm khó ngươi rồi.”-Nhân ảnh lóe lên tiến nhanh vào người Vô Tà, tiến thẳng vào đan điền của hắn.
-“Tà ca sao anh lại để linh hồn khác tiến nhập vào ký sinh cơ chứ?”-Cơ Diễm lập tức hiện ra trách mắng, lúc trước nàng bị một lực nào đó cầm cố không thể ra được nay liền mất đi mà lập tức lao ra-“Một khi thả lỏng linh hồn phòng ngự liền......”
-“Hahahah, đã quá trễ rồi, tên nhóc ngu ngốc này cứ thế mà dâng cơ thể lên cho ta.”-Vô Tà bật cười quái dị.
-“Ngươi.”-Cơ Diễm biết lúc này trách mắng liền không được gì, cơ thể như một đạo lưu tinh cũng muốn nhân lúc phòng ngự linh hồn chưa đóng hoàn toàn mà tiến nhập.
-“Đùa em chút thôi.”-Vô Tà cười nói-“Em cũng tiến vào xem kịch vui luôn đi chứ ở ngoài liền buồn bã lắm.”
-“Kịch vui?”-Cơ Diễm không biết người nói là Vô Tà hay là nhân ảnh kia nhưng vì an nguy của Vô Tà nàng không chút chần chừ tiến vào.
...
...
...
Trong thế giới tinh thần của Vô Tà.
-“Thằng nhóc ngu ngốc, khặc khặc khặc, ta cuối cùng cũng có một khối cơ thể rồi.”-Nhân ảnh dần ngưng tụ thành một trung niên nhân, đầy rõ ràng.
-“Thật sao chút mừng, chúc mừng!”-Vô Tà đạp bước tiến tới vỗ tay đầy vẻ chúc mừng.
-“Sao ngươi vẫn còn tỉnh?”-Trung niên nhân kia ngạc nhiên khi thấy linh hồn Vô Tà vẫn chưa rơi vào ngủ say.
-“Do ngươi quá ngu thôi.”-Vô Tà bật cười nói-“Đang nghĩ cách đào cái hố để ngươi tiến vào mà không ngờ ngươi cứ thế mà vào, thật khâm phục độ dũng cảm của ngươi.”
-“Ngươi, ngươi phát hiện ra ta.”-Trung niên nhân liền ngạc nhiên, hèn gì hắn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng.
-“Do ngươi ngu quá mà.”-Vô Tà lập lại lời mắng tên đó ngu lần nữa-“Thứ nhất viên ngọc liền vỡ phân nửa, mà giọng ngươi vẫn khỏe mạnh, chứng tỏ ngươi mới hình thành không lâu mà thôi. Thứ hai nghe tin sư phụ ta còn sống ngươi khẽ giật mình một cái, đóng kịch quá dở, sau đó giọng nói lại có phần vui vẻ khi nghe ta xác nhận đã chết. Thứ ba, cái này là cái ngu nhất trên đời của ngươi đây.”
-“Là gì?”
-“Công pháp ta tu luyện là hấp thụ, bất cứ thứ gì vào trong cơ thể ta đều chỉ cần một ý niệm của ta liền biến thành năng lượng cho ta. Ta đang suy nghĩ xem lừa ngươi vào bằng cách nào mà không ngờ ngươi tự đào hố rồi tự nhảy luôn mới hay chứ. Đíu thể tin được trên trần đời có người ngu như thế. Cái này gọi là ngu hết phần thiên hạ này.”-Vô Tà lắc lắc đầu nói.
-“Ta là chiến hữu của lão sư ngươi.”-Trung niên nhân gấp gáp nói khi cảm thấy linh hồn mình càng lúc càng yếu đi.
-“Cho dù là hắn cũng một số phận giống ngươi mà thôi.”-Vô Tà cười khẩy nói.
-“Đừng, đừng, đừng ta sẽ dâng tiểu vũ trụ này lên cho ngươi.”-Trung niên nhân bắt đầu cầu xin.
-“Ngươi lại thể hiện độ ngu của ngươi ra rồi, ta giết ngươi xong nó chẳng phải là của ta sao? Từ ký ức của ngươi ta liền biết nên làm thế nào không cần ngươi chỉ đạo.”-Vô Tà nhún vai nói rồi quay qua Cơ Diễm-“Kịch hay không người đẹp.”
-“Anh làm em lo muốn chết. Là anh giam cầm em sao?”
-“Đúng thế nha.”-Vô Tà gật đầu, hắn là cố tình chứ không tên kia nhìn ra được điều gì liền khó khăn, vì hắn là kết tinh của tiểu vũ trụ này một khi để hắn ta chạy liền không cách nào bắt lại được.
-“Mà sư phụ anh là người nào? Em thật sự không thể tưởng tượng được mức độ cường đại của ông ấy.”-Cơ Diễm thắc mắc hỏi.
-“Ta cũng không rõ, lão ta chỉ truyền cho ta chút kiến thức tu luyện, bộ công pháp rồi biến mất.”-Vô Tà nhún vai nói, hắn tiếp nhận ký ức của linh hồn kia cũng không có nhiều thông tin vì linh hồn đó là mới hình thành hơn vạn năm trước, cái này hắn liền không hiểu, một vạn năm ở đây là thời gian này thì hai khoảng thời gian trong ngoài trôi qua như nhau. Trong khi đó hắn ở trong này bao lâu cũng chỉ như cái chớp mắt mà thôi.
-“Chẳng lẽ còn có thể bị những tên đó phế tay phế chân rồi thủ tiêu sao?”-Hổ Gia không tin tà.
-“Không đến mức như thế, nơi này của chúng ta là học viện, không phải chiến trường. Nhưng cái cảm giác bị người ta dùng thực lực chà đạp chắc sẽ không dễ chịu lắm đâu nhỉ? Mấy tên các ngươi, kẻ nào không phải tràn ngập ngạo khí hả?”-Hổ Kiền lắc lắc đầu cười nói-“Được rồi, nếu không có gì thì về trước đi. Hai ngày sau tập trung ở đây để báo danh. Lúc đó sẽ đưa các người vào nội viện.”
-“Khoan đã, không phải là một tháng sao?”-Vô Tà lập tức nói, hắn nghe đồn là một tháng mà.
-“Một tháng là bắt đầu tính từ lúc chính thức ghi danh chứ không phải là sau khi kết thúc thi tuyển.”-Hổ Kiền lên tiếng giải thích.
-“Không vui rồi, ta đi trước cáo từ.”-Vô Tà chào một tiếng rồi đi nhanh ra ngoài, hắn tưởng một tháng làm hứa qua với Dương Kha cầm được mỹ nữ vào lòng nên chậm chạp mà tiến, nhưng bây giờ thời gian hai ngày là quá gấp cần phải tung ra quân bài bí mật để kết thúc nhanh gọn lẹ không thì hắn thành tên thất hứa mất.
-“Hắn ta có chuyện gì mà gấp gáp thế nhỉ?”-Hổ Gia thắc mắc hỏi.
-“Không biết nữa, nếu hắn bận thì hai ngày tới tạm thời đừng tìm hắn thì hơn.”-Ngô Hạo lắc đầu nói.
...
...
...
Phía hậu sơn của học viện.
-“Hạ Lãng sư phụ, ta là hát như vậy được chưa?”-Một nam nhân to con khuôn mặt nhuộm vẻ mệt mỏi, hắn đã một ngày một đêm theo lời Vô Tà tập đi tập lại một bài hát. Nam tử này không ai khác chính là Dương Kha, Vô Tà là muốn dùng vũ khí bí mật nên đã lôi hắn tới hậu sơn mà dạy hát một bài trong lúc tỏ tình.
-“Tạm ổn. Tiếp tục đi, ngươi cũng chẳng nói cho ta một tháng là tính từ lúc đăng kí nên gấp gáp là do ngươi chuốc lấy chứ đừng than vãn.”
-“Cái này còn khó hơn cả đánh nhau nữa.”-Dương Kha cực khổ nói, bảo hắn đi đánh nhau còn nhàn hơn là nói hắn tập hát thế này.
-“Ngươi cố gắng đi, ngươi có chất giọng tốt, ta lúc đó là phải tập mấy năm mới được như ngươi bây giờ.”-Vô Tà đầy khích lệ nói-“Ta tạm thời bước vào trạng thái tu luyện chuyên sâu, sáng mai liền gọi ta tỉnh lại lúc đó là thời điểm ngươi chuẩn bị bắt lấy mỹ nhân tâm.”
-“Được, thưa sư phụ.”-Dương Kha nghe khích lệ liền cố gắng hơn rất nhiều.
...
...
...
-“Một không gian trong viên ngọc ư?”-Vô Tà thấp giọng nói, hắn nhập hồn vào viên ngọc thì thấy bản thân xuất hiện trong một không gian bao la, mấy lần hắn đánh bạo thử tiến nhập sâu hơn nhưng lại sợ quá thời gian nhập nội viện liền rút lui. Sau nhiều lần thử nghiệm liền phát hiện mặc dù linh hồn hắn tiến nhập không gian trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì thời gian bên ngoài cũng chỉ vừa trôi qua một cái chớp mắt mà thôi. Nên lần này hắn quyết tìm ra bí mật của viên ngọc vỡ mà hắn bắt được trong Tàng Thư Các của Già Nam học viện.
-“Cuối cùng ngươi cũng tới, ta đã đợi ngươi cả mấy vạn năm rồi.”-Một bóng người lơ lửng xuất hiện trước mặt Vô Tà khi hắn tiến sâu vào bên trong.
-“Ngươi là ai?”-Vô Tà đầy cảnh giác nói, hắn cảm thấy khí tức quen thuộc từ bóng người trước mặt.
-“Ta là kết tinh của tiểu vũ trụ này, đã từng theo sư phụ của ngươi chiến đấu trước kia.”-Nhân ảnh trước mắt Vô Tà tỏ ra tràn ngập mùi vị tang thương.
-“Thật sao? Thật tốt quá!”-Vô Tà đầy mừng rỡ nói-“Sư phụ có bảo qua ở vị diện này có một chiến hữu của người, cần tìm người đó để được giúp đỡ.”
-“Hắn còn sống?!”-Nhân ảnh ngạc nhiên, sau lại tỏ ra mừng rỡ.
-“Không hắn đã hoàn toàn biến mất.”-Vô Tà nhắm mắt tưởng niệm lại.
-“Cuối cùng cát bụi vẫn phải trở về cát bụi.”-Nhân ảnh liền thở dài một hơi.
-“Linh hồn ngài chắc trải qua năm tháng mà hao tổn rất nhiều?”-Vô Tà lo lắng hỏi.
-“Đúng thế.”-Nhân ảnh lập tức gật đầu.
-“Có cách nào hồi phục lại không? Lão sư lúc biến mất không có kịp nói qua.”
-“Ngươi thả lỏng phòng ngự linh hồn ra, ta muốn tiến nhập vào, một khí giao ước với chủ nhân mới ta liền có thể chậm rãi mượn nhờ giao ước mà phục hồi. Chuyện này có phần làm khó ngươi một chút, nếu ngươi không đồng ý cũng được.”-Nhân ảnh tỏ ra không cưỡng ép Vô Tà phải đồng ý-“Tiểu vũ trụ này vẫn thuộc về ngươi, dù sao ngươi cũng là đệ tử của hắn mà.”
-“Không, không, ta nào có đề phòng với tiền bối cơ chứ.”-Vô Tà lập tức mở rộng phòng ngự linh hồn mình ra-“Tiền bối mau kí giao ước nếu không ngài biến mất thì ta thật sự rất đau lòng.”
-“Làm khó ngươi rồi.”-Nhân ảnh lóe lên tiến nhanh vào người Vô Tà, tiến thẳng vào đan điền của hắn.
-“Tà ca sao anh lại để linh hồn khác tiến nhập vào ký sinh cơ chứ?”-Cơ Diễm lập tức hiện ra trách mắng, lúc trước nàng bị một lực nào đó cầm cố không thể ra được nay liền mất đi mà lập tức lao ra-“Một khi thả lỏng linh hồn phòng ngự liền......”
-“Hahahah, đã quá trễ rồi, tên nhóc ngu ngốc này cứ thế mà dâng cơ thể lên cho ta.”-Vô Tà bật cười quái dị.
-“Ngươi.”-Cơ Diễm biết lúc này trách mắng liền không được gì, cơ thể như một đạo lưu tinh cũng muốn nhân lúc phòng ngự linh hồn chưa đóng hoàn toàn mà tiến nhập.
-“Đùa em chút thôi.”-Vô Tà cười nói-“Em cũng tiến vào xem kịch vui luôn đi chứ ở ngoài liền buồn bã lắm.”
-“Kịch vui?”-Cơ Diễm không biết người nói là Vô Tà hay là nhân ảnh kia nhưng vì an nguy của Vô Tà nàng không chút chần chừ tiến vào.
...
...
...
Trong thế giới tinh thần của Vô Tà.
-“Thằng nhóc ngu ngốc, khặc khặc khặc, ta cuối cùng cũng có một khối cơ thể rồi.”-Nhân ảnh dần ngưng tụ thành một trung niên nhân, đầy rõ ràng.
-“Thật sao chút mừng, chúc mừng!”-Vô Tà đạp bước tiến tới vỗ tay đầy vẻ chúc mừng.
-“Sao ngươi vẫn còn tỉnh?”-Trung niên nhân kia ngạc nhiên khi thấy linh hồn Vô Tà vẫn chưa rơi vào ngủ say.
-“Do ngươi quá ngu thôi.”-Vô Tà bật cười nói-“Đang nghĩ cách đào cái hố để ngươi tiến vào mà không ngờ ngươi cứ thế mà vào, thật khâm phục độ dũng cảm của ngươi.”
-“Ngươi, ngươi phát hiện ra ta.”-Trung niên nhân liền ngạc nhiên, hèn gì hắn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng.
-“Do ngươi ngu quá mà.”-Vô Tà lập lại lời mắng tên đó ngu lần nữa-“Thứ nhất viên ngọc liền vỡ phân nửa, mà giọng ngươi vẫn khỏe mạnh, chứng tỏ ngươi mới hình thành không lâu mà thôi. Thứ hai nghe tin sư phụ ta còn sống ngươi khẽ giật mình một cái, đóng kịch quá dở, sau đó giọng nói lại có phần vui vẻ khi nghe ta xác nhận đã chết. Thứ ba, cái này là cái ngu nhất trên đời của ngươi đây.”
-“Là gì?”
-“Công pháp ta tu luyện là hấp thụ, bất cứ thứ gì vào trong cơ thể ta đều chỉ cần một ý niệm của ta liền biến thành năng lượng cho ta. Ta đang suy nghĩ xem lừa ngươi vào bằng cách nào mà không ngờ ngươi tự đào hố rồi tự nhảy luôn mới hay chứ. Đíu thể tin được trên trần đời có người ngu như thế. Cái này gọi là ngu hết phần thiên hạ này.”-Vô Tà lắc lắc đầu nói.
-“Ta là chiến hữu của lão sư ngươi.”-Trung niên nhân gấp gáp nói khi cảm thấy linh hồn mình càng lúc càng yếu đi.
-“Cho dù là hắn cũng một số phận giống ngươi mà thôi.”-Vô Tà cười khẩy nói.
-“Đừng, đừng, đừng ta sẽ dâng tiểu vũ trụ này lên cho ngươi.”-Trung niên nhân bắt đầu cầu xin.
-“Ngươi lại thể hiện độ ngu của ngươi ra rồi, ta giết ngươi xong nó chẳng phải là của ta sao? Từ ký ức của ngươi ta liền biết nên làm thế nào không cần ngươi chỉ đạo.”-Vô Tà nhún vai nói rồi quay qua Cơ Diễm-“Kịch hay không người đẹp.”
-“Anh làm em lo muốn chết. Là anh giam cầm em sao?”
-“Đúng thế nha.”-Vô Tà gật đầu, hắn là cố tình chứ không tên kia nhìn ra được điều gì liền khó khăn, vì hắn là kết tinh của tiểu vũ trụ này một khi để hắn ta chạy liền không cách nào bắt lại được.
-“Mà sư phụ anh là người nào? Em thật sự không thể tưởng tượng được mức độ cường đại của ông ấy.”-Cơ Diễm thắc mắc hỏi.
-“Ta cũng không rõ, lão ta chỉ truyền cho ta chút kiến thức tu luyện, bộ công pháp rồi biến mất.”-Vô Tà nhún vai nói, hắn tiếp nhận ký ức của linh hồn kia cũng không có nhiều thông tin vì linh hồn đó là mới hình thành hơn vạn năm trước, cái này hắn liền không hiểu, một vạn năm ở đây là thời gian này thì hai khoảng thời gian trong ngoài trôi qua như nhau. Trong khi đó hắn ở trong này bao lâu cũng chỉ như cái chớp mắt mà thôi.
Danh sách chương