Vô Tà nhận ra viên đan dược hồng phấn đó là đan dược gì liền trở nên gấp gáp vô cùng, cố dãy dụa nhưng hoàn toàn vô ích không thể cử động được. Thấy vẻ ngoài gấp gáp của Vô Tà, Uyển Nhi càng cảm vui vẻ hả giận mà không biết chính nàng mới là đứa ngốc đang bước dần vào bẫy.

-“Tức giận chứ, hì hì hì. Xem đây!”-Uyển Nhi thấy Vô Tà dãy dụa trong tuyệt vọng ánh mắt như muốn lấy lại viên đan từ tay nàng càng trở nên vui vẻ hơn mà đưa vào miệng nhỏ. Viên hồng phấn đan dược sau khi vào miệng liền tức tốc tan chảy ngấm thẳng vào người qua đầu lưỡi nhỏ của Uyển Nhi. Cảm thấy đã trả thù, Uyển Nhi búng ngón tay một cái, trói buộc của nàng liền được tháo gỡ khỏi người Vô Tà.

-“Chết thật rồi, chết thật rồi.”-Vô Tà nhìn Uyển Nhi vẫn chưa biết gì mà than thở, hắn thử lục lại trong nhẫn trữ vật thì viên đan mà Cơ Diễm đưa hắn với mục đích đánh thuốc Uyển Nhi đã không còn thấy đâu nữa.

-“ Là Cơ Diễm đưa nàng?”

-“ Đúng vậy, ai bảo ngươi đáng giận, Diễm tỷ giúp ta hả giận.”

-“ Cô nàng ngốc này.”-Vô Tà cảm thấy đau đầu hết sức, Cơ Diễm làm ẩu quá sức rồi. Hắn bắt đầu suy diễn tình huống một chút-“ Cơ Diễm đưa nàng có nói đấy là một viên thuốc bổ?”

-“ Chả nhẽ không phải.”-Uyển Nhi thấy có gì đó sai sai ở đây-“ Mà sao ta chưa cảm thấy nó có tác dụng.”

-“ Bổ ngửa ấy chứ mà bổ cái quái gì.”

-“ Vậy…vậy… nó là đan gì?”

-“ Xuân dược. Chính Cơ Diễm luyện thành, là Đan Đế cố ý luyện ra.”-Vô Tà trả lời một câu như sét đánh ngang tai Uyển Nhi.

-“ Ta…ta…”-Uyển Nhi bắt đầu cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên vội lao nhanh tới khống chế Vô Tà-“ Diễm tỷ, mau ra đây, nếu không ta bóp chết hắn.”

-“ Ahihi, ta chỉ muốn muội sống thật với suy nghĩ của mình thôi, thích Tà ca mà cứ làm ra vẻ lạnh lùng làm gì.”-Cơ Diễm hiện ra bay lơ lửng trong phòng-“ Mà chẳng phải nàng bắt đầu bủn rủn, tay chân vô lực sao? Viên đan là để đối phó với Đấu Thánh đấy, chúc hai người vui vẻ, chớ ngại chớ ngại. Cơ hội có rồi đó Uyển Nhi, bỏ qua lần này là không biết còn lần khác đâu đó. Cứ yên tâm ta nhất quyết không nhìn lén đâu, hì hì hì.”-Cơ Diễm nói rồi lại quay về Diễm kiếm, nói thế thôi chứ nàng và Dao Tuyết cực kỳ tò mò nam nữ giao hoan là thế nào, hai nàng nói về chuyện nam nữ thì như một tờ giấy trắng cực ký ngây thơ, nên mới dễ dàng đổ tên Vô Tà như thế chứ.

-“Sao ta ngu thế này cơ chứ.”-Uyển Nhi thấy mình như một đứa ngốc đã nhầm tiếp tay cho kẻ địch để tự hại mình cơ chứ. Chợt nhớ đến còn có Thanh Nhi trong người nên vội vã muốn lui về nhưng Thanh Nhi lại nhất quyết không đáp lại lời nàng, làm nàng gấp gáp muốn chết-“Thanh Nhi nàng mau ra đây đi!”

Cánh tay trên cổ Vô Tà lúc này buông nhẹ ra, toàn thân dán dính vào người Vô Tà, chiếc eo thon vặn vẹo khiến người khác phải phún huyết. Tinh thần nàng dần mất tỉnh táo, quả đúng là xuân dược dành cho Đấu Thánh tác dụng quá khủng khiếp Uyển Nhi không hề có một tia chống cự lại được hiệu quả của xuân dược.

Còn về Vô Tà thì cười khổ không thôi, nếu Uyển Nhi thực lực thấp hơn hắn đã không có quá khó xử thế này, thế nhưng nàng thực lực lại mạnh hơn hắn không chỉ 10 lần nha, chênh lệch quá lớn và hắn cũng không quá tin tưởng vào Thanh Nhi có thể kiềm chế được Uyển Nhi xuống tay phế hắn. Nhưng bị phong ấn đấu khí nhưng thể chất của Đấu Tông cường giả vẫn hơn xa hắn nên hiển nhiên hắn bị đẩy ngược thành nam dưới nữ trên rồi, ừm thì đây mới thực là lý do hắn thấy không vui chút nào.

-“Yameteeeeeeeeeeeeeeee!”

...

Ở nửa đầu trận đấu với thể lực mạnh mẽ hơn Vô Tà nhiều lần, Uyển Nhi lập tức dẫn trước ở thế thượng phong. Nhưng từ giữa trở về sau nửa sau của trận đấu, với thể lực liên tục được hồi phục nhờ Vô Danh công pháp Vô Tà dần chiếm thế thượng phong mà đánh cho Uyển Nhi tan tác không còn manh giáp.

...

...

...

Tinh thần Vô Tà lúc này là trạng thái tốt nhất của hắn kể từ khi đến thế giới này. Coi như hắn phải nhịn cả gần 20 năm rồi còn gì, cơ thể con nít nhưng bên trong lại là một tên người lớn đen tối nên chỉ có thể rửa mắt mà không ăn được.

-“Giá mà có điếu thuốc!”-Vô Tà lẩm bẩm nói trong khi kéo nhẹ chăn đắp lên người cho Uyển Nhi đang cuộn tròn người ngủ, ừm mà nói chính xác hơn phải là Thanh Nhi mới đúng, trận chiến điên cuồng kia hai nàng liên tục đổi vị trí cho nhanh, đến lúc cuối cùng là Thanh Nhi.

-“Diễm nhi, lần này muốn ta làm sao cho đúng đây. Nàng tỉnh lại chụp ta một chưởng là ôi thôi xong.”-Vô Tà tự lấy cho mình một ly nước, tuy nói miệng thế nhưng hắn không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào cả.

-“Nàng có tình cảm với anh mà anh không nhận ra sao. Tên đầu gỗ này.”-Cơ Diễm hiện ra hận rèn sắt không thành thép.

-“Ít nhiều nàng cũng phải đợi đến khi ta có chút thực lực đã chứ, hiện tại một đánh nhẹ của nàng thôi cũng đủ ta mất phân nửa cái mạng rồi, phải đợi ít ra ta đạt được Đấu Vương đã chứ.”

-“Tới lúc đó trễ rồi, làm gì cũng phải nhanh gọn lẹ chứ. Với lại hiện tại anh thu nàng dưới trướng rồi thì hành tẩu ngang dọc khu vực quanh đây đều dễ dàng hơn sao?”

-“Mà anh yên tâm đi, nàng chắc sẽ không làm gì anh đâu.”-Dao Tuyết cũng đầy an ủi nói.

-“Thật sao?”-Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Vô Tà, một cánh tay vươn tới đặt lên đầu hắn, không cần quay người lại Vô Tà cũng đoán được là Thanh Nhi vì giọng nàng không có vẻ lạnh lùng, cũng không có quá nhiều sát khí. À, mái tóc màu xanh có bay ngang qua phía trước một chút.

-“Lúc đó anh nói vậy thôi, chứ anh thích ngực nhỏ cơ.”-Vô Tà đầy dối lòng nói, thằng nào dám nói hắn không thích ngực ra Vô Tà sẵn sàng tiễn hắn lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân luôn.

-“Anh nói dối!”-Thanh Nhi lạnh lùng cắt đứt lời của Vô Tà.

-“Sao em biết?”-Nói xong câu này Vô Tà mới cảm thấy mình thật là một con lừa ngốc, chưa đánh đã khai, lại còn khẳng khái nói nữa chứ. Cơ Diễm và Dao Tuyêt vỗ trán liệu có phải có người đang đóng giả Vô Tà không nữa, mà từ một tên gian manh lại có thể ngu ngốc không đánh đã khai thế này.

-“Em ghét anh!”-Thanh Nhi giọng đầy nghẹn ngào.

-“Nhưng anh cũng không ghét nó.”-Vô Tà lập tức tìm đường khác để đi-“Thứ anh thích không phải vẻ ngoài không phải cái túi da mà là chính là tâm hồn, là tính cách.”

-“Vậy anh thích em ở điểm nào?”

-“Thích một người cần lý do sao?”-Vô Tà vẫn đủ khả năng ứng đối lại-“Chỉ cần người đó là em thì người đó là người anh thích.”

-“Cái miệng dẻo quẹo!”-Cơ Diễm chề môi nói.

-“Hừ, lời ngon ngọt chỉ lừa được Thanh Nhi mà thôi.”-Giọng của Thanh Nhi bỗng trở nên lạnh lùng thay bằng Uyển Nhi, cô nàng Thanh Nhi này ngại ngùng quá không dám đối mặt nên đã nhanh chóng nhường lại quyền kiểm soát cơ thể cho Uyển Nhi.

-“Nàng tính phụ trách cho ta thế nào đây?”-Vô Tà phủ đầu trước một câu, tiên hạ thủ vi cường mà.

-“Ngươi...”-Uyển Nhi đứng hình, nàng không ngờ Vô Tà nói thế.

-“Ngươi cái gì mà ngươi? Là nàng dùng sức mà lấy đi lần đầu của ta, nàng biết là ta phải giữ gìn nó mấy chục năm nay không? Nàng phải phụ trách cho ta.”-Vô Tà oán hận nói, đây là kế sách hắn đã đặt ra trước để ứng phó với người ngoài lạnh trong nóng như Uyển Nhi, đây là nguyên do khi nãy hắn không hề sợ sệt chút nào.

-“Ngươi...ngươi...”-Uyển Nhi không biết nói gì, nàng thấy có điều gì sai sai ở đây nhưng với lịch duyệt về chuyện nam nữ của nàng thì không có khả năng tìm ra điều gì đó, mà nếu có thì với khuôn mặt dày còn hơn tường thành của Vô Tà thì cũng vô ích.

-“Tuyết tỷ chuyện này?”-Uyển Nhi vội hỏi ý kiến của Dao Tuyết, chỉ là nói về chuyện tình cảm thì Dao Tuyết tờ giấy này lại còn trắng của nàng nữa.

-“Ta thấy Tà ca nói không sai.”-Dao Tuyết lập tức trả lời, thì như đã nói nàng rất ư là ngây thơ, trong khi Cơ Diễm đang cố nén cười có vẻ Cơ Diễm hiểu mấy chuyện này hơn.

-“Được rồi, ta phụ trách cho ngươi được chưa?”-Uyển Nhi thấy Tuyết Nhi không có vẻ là lừa nàng nên gật đầu, chuyện nàng gây ra chắc chắn nàng sẽ phụ trách... Mãi đến trong tương lai nàng mới biết là do tên mặt dày Vô Tà lợi dụng sự chưa hiểu biết nhiều về chuyện nam nữ của nàng mà lừa nàng.

Nghe Uyển Nhi đáp ứng mà Vô Tà mở cờ trong bụng, chiêu này của hắn đã thành công, nhưng Vô tà chưa dừng ở đó mà tiếp tục tiến công, hắn bày ra vẻ mặt như bánh bao chiều-“Nếu nàng không vui, vậy thôi ta sẽ kiếm một ngọn núi nào sống đến cuối đời vậy, chứ không thích nhau chỉ làm khổ nhau mà thôi.”

-“Ai nói ta không thích ngươi.”-Uyển Nhi lập tức nói-“Ta thích ngươi đó được chưa, ta cũng sẽ phụ trách cho ngươi, ngươi không cần ẩn cư.”

-“Nàng không nói dối ta chứ?”-Vô Tà thể hiện có chút hy vọng.

-“Ta là nói thật, là ta thích ngươi.”-Uyển Nhi lập tức trả lời Vô Tà-“Ngươi không thích ta sao?”

-“Không, ta cứ tưởng tình ta dành cho nàng chỉ là tình đơn phương, nhưng thực lực của ta quá yếu ớt nên không dám thổ lộ.”-Vô Tà đầy chân thành nói.

Vô Tà đã lập tức chứng minh cho Uyển Nhi thấy bằng lời nói cũng có thể lừa gạt được phương tâm thiếu nữ ngây thơ của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện