Trong dinh thự Namikaze, Naruto ngồi bất động trước thanh Yamato, không khí xung quanh cậu lặng như mặt hồ, nhưng áp lực vô hình lại khiến cả căn phòng như đóng băng.

Từ sáng tới giờ, cậu không nói một lời.

Từ lúc Sora mở miệng nhục mạ Ino và Hinata.

Cánh cửa mở ra nhẹ nhàng. Không cần gõ, vì chỉ có hai người duy nhất tại Konoha được bước vào nơi này không cần xin phép.

Ino đi trước, khoác áo mỏng, tóc buộc cao, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy. Hinata theo sau, nhẹ nhàng như gió đêm, nhưng giữa trán nhíu chặt.

Naruto không ngẩng đầu. Nhưng chakra của họ, cậu nhận ra trong nháy mắt.

“Ino. Hinata.” – giọng cậu nhẹ nhàng vang lên.

Ino đặt túi thức ăn lên bàn, ngồi xuống đối diện cậu:

“Tụi em lo nên mới đến. Anh im lặng suốt cả ngày. Cả Hokage cũng liên lạc không được.”

Hinata ngồi xuống bên cạnh, dịu giọng nói:

“Bọn em biết chuyện sáng nay khiến anh khó chịu. Nhưng… đừng để giận dữ làm mờ lý trí.”

Naruto vẫn im. Tay vẫn đặt trên chuôi kiếm.

“Anh không giận.” – cuối cùng cậu cũng mở miệng, mắt vẫn lạnh – “Anh chỉ nghĩ… nếu hắn còn nói thêm một lời nào như sáng nay, anh sẽ không nhịn nữa.”

Ino nhíu mày, không trách, chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu:

“Bọn em đủ khả năng tự bảo vệ mình. Cái chính là bọn em cần anh giữ được bản thân mình.”

“Nhưng hắn sỉ nhục hai em. Trước mặt anh.”

“Và bọn em vẫn ổn.” – Hinata nói nhẹ, tay đặt lên cánh tay Naruto – “Bọn em không giận hắn. Nhưng sẽ rất buồn… nếu người mình yêu vì chuyện đó mà lại ra tay giết người.”

Naruto lặng thinh.

Ino chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hôn lên má cậu:

“Anh luôn là người biết phân biệt đâu là kẻ thù, đâu là ngu xuẩn. Sora chỉ là một kẻ thiếu đầu óc, không đáng để anh phải vấy máu.”

Hinata mỉm cười khẽ:

“Bọn em tin anh.”

Một câu nói, đơn giản, nhưng chặn đứng cơn sóng ngầm đang dâng trong lòng cậu.

Naruto nhắm mắt lại. Một hơi thở dài trút ra. Tay buông khỏi kiếm.

“…Được rồi. Anh sẽ không giết hắn.”

Ino cười nhẹ:

“Vậy là đủ.”

Hinata khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh trong ánh hoàng hôn cuối cùng lọt qua cửa sổ.

Trước khi rời đi, Ino quay lại, khẽ nói:

“Nếu ngày mai anh còn bực… cứ đánh hắn, chỉ cần không giết hắn là được.”

Hinata đỏ mặt, đấm nhẹ vào tay Ino, thì thầm:

“Đừng nói thế Ino-chan…”

Naruto không nói gì, nhưng ánh mắt đã mềm lại. Cơn giận sáng nay, theo bước chân họ, tan vào đêm.

Khi hai cô gái rời đi, một tiếng gầm nhẹ vang lên trong đầu.

“Vào đây, nhóc.”

Naruto mở mắt. Trong nháy mắt, cậu đã đứng trước cánh cổng phong ấn sâu trong nội tâm. Kurama nằm cuộn mình như một ngọn núi lửa đang ngủ. Đôi mắt đỏ híp lại.

“Có chuyện gì?” – Naruto hỏi.

Kurama ngẩng đầu, gằn giọng:

“Sáng nay, lúc ngươi xách cổ thằng nhãi Sora… ta bất chợt cảm thấy một thứ gì đó bên trong nó.”

Naruto nhíu mày:

“Chakra?”

“Phải.” – Kurama gật – “Một mảnh rất mờ, rất mỏng, nhưng mùi thì không thể lẫn.”

“Nó… giống với ta.”

Naruto sững lại.

“Ý ngươi là… trong người Sora có một phần chakra của ngươi?”

“Không nguyên vẹn, có thể là được thu thập từ khắp nơi rồi phong ấn vào người hắn. Có thể là các mảnh chakra do ta thả ra từ thời xa xưa.” – Kurama trầm giọng.

Naruto nhíu mày:

“…Vậy là có kẻ dám thu thập chakra Cửu Vĩ, phong ấn nó vào người Sora sao.”

Kurama nheo mắt:

“Có lẽ vậy.”

Ngay lúc ấy —

Một người đàn ông khoác áo choàng xanh sẫm, thanh kiếm dài giắt bên hông, đôi mắt lạnh như hồ sâu giữa mùa đông xuất hiện ngay phía sau Naruto.

Vergil.

Kurama mở mắt, không bất ngờ lắm, chỉ gằn nhẹ một tiếng:

“Hừ. Lại là ngươi.”

Vergil không đáp, chỉ bước đến đứng cạnh Naruto, ánh mắt dán chặt lên đôi mắt cáo đỏ lửa của Cửu Vĩ:

“Tên nhóc Sora đó… lượng chakra của ngươi trong người hắn — có nhiều không?”

Kurama trầm ngâm, đuôi quét nhẹ nền đất:

“Không rõ. Phong ấn quá kỹ. Nhưng từ phản ứng của hắn, có thể khẳng định… số lượng không hề nhỏ.”

“Không phải chỉ một mảnh vụn?”

“Không.”

Vergil im lặng trong một giây, rồi hỏi tiếp:

“Có khả năng nào... thứ chakra đó, qua thời gian, sẽ ăn mòn vật chủ? Tự phát triển thành một sinh thể độc lập? Một Cửu Vĩ mới?”

Naruto quay phắt sang Kurama, mắt mở lớn. Còn Kurama thì nheo mắt suy nghĩ. Một lúc sau đôi tai nó hạ thấp, giọng trầm xuống:

“…Ngươi không nói sai.”

Naruto cau mày: “Cái gì?”

Kurama nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói từng từ:

“Chakra của ta không chỉ là năng lượng. Nó mang theo bản chất, ý chí, bản ngã — dường như có suy nghĩ độc lập. Nếu một phần đủ lớn, bị cắt rời khỏi ta, không những không bị tiêu biến… mà còn bị giam trong vật chủ yếu đuối… nó sẽ tìm cách lớn lên.”

Vergil gật nhẹ, mắt khép hờ như đang tính toán:

“Giống như một hạt giống nằm dưới lòng đất. Chỉ cần có đất và nước… nó sẽ đâm chồi.”

Kurama gầm nhẹ: “Và rồi nó sẽ nuốt vật chủ từ bên trong. Từng chút một. Như ta từng làm với những Jinchūriki yếu đuối.”

Naruto nghe đến đây, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ sắc như dao:

“…Vậy nếu có kẻ nào đó cố tình phong ấn lượng chakra đó vào người Sora…”

Vergil hoàn tất câu còn lại:

“…Thì không sớm thì muộn, Sora cũng bị luồng chakra đó ăn mòn, và dần biến thành một con Cửu Vĩ mới.”

Kurama nhếch môi, giọng khàn khàn:

“Xem ra có kẻ đánh chủ ý thẳng vào Konoha.”

Vergil khoanh tay, nghiêng đầu liếc sang Kurama rồi chuyển ánh nhìn sang Naruto.

“Không thể để mặc Sora tự do như lúc này.”

Naruto quay sang. Vergil nói tiếp:

“Ngươi cần siết chặt giám sát. Mọi hành vi của Sora – từ người tiếp xúc, nơi lui tới, thậm chí cả việc một ngày hắn ăn mấy bát cơm – đều phải nằm trong tay ngươi.”

Kurama gật đầu: “Chakra trong hắn chưa bộc phát. Nhưng nếu có người điều khiển từ xa, hoặc có tín hiệu đánh thức… thì bùng phát chỉ là sớm hay muộn.”

Vergil tiếp lời:

“Và nếu chakra đó thật sự có khả năng sinh trưởng độc lập — như một phiên bản sơ khai của ngươi, Kurama — thì mọi sơ suất đều dẫn đến thảm họa.”

Naruto trầm ngâm. Vergil tiếp tục nói:

“Không chỉ theo dõi Sora. Mà phải theo dõi những kẻ tiếp cận hắn.”

“Bất kỳ ai chủ động tìm hắn, kết thân với hắn, bảo vệ hắn — đều phải được theo dõi và chú ý.”

Naruto gật đầu, ánh mắt sắc lại:

“Em sẽ giao nhiệm vụ giám sát cho đội Anbu. Còn phần điều tra người tiếp cận, em sẽ trực tiếp làm.”

Kurama gầm nhẹ:

“Đừng quên… chủ mưu thật sự có thể đang trong làng, cũng có thể nằm ngoài biên giới. Đừng nghĩ nhỏ.”

Naruto gật đầu.

Sáng hôm sau, Naruto đã bước vào tòa tháp Hokage, trực tiếp tiến thẳng vào văn phòng.

Khi cửa đóng lại, Jiraiya quay sang, vừa cười vừa hỏi:

“Chuyện gì khẩn cấp mà sáng sớm đã tới gặp chúng ta thế, Naruto?”

Naruto trả lời ngay.

“Chakra trong người Sora... dường như có tồn tại Chakra của Cửu Vĩ.”

Tsunade nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Ngươi chắc chắn?”

Jiraiya ngừng cười, ánh nhìn chuyển thành nghiêm túc.

Naruto gật đầu:

“Đã kiểm tra. Cửu Vĩ trực tiếp nói với tôi rằng trong người của Sora có thấp thoáng chakra của nó. Vì lượng chakra bị phong ấn nên không phát hiện được ít hay nhiều.”

Không khí trong phòng chợt lạnh đi.

Tsunade hỏi:

“Ý ngươi là… có kẻ nào đó đã phong ấn chakra Cửu Vĩ vào người Sora?”

Naruto gật đầu:

“Đúng. Tôi không chắc chắn việc này diễn ra từ bao giờ, nhưng Cửu Vĩ có nói rằng lượng chakra trong người Sora dự kiến đủ lớn để có thể tự phát triển và ăn mòn hcisnh Sora, biến hắn thành một con Cửu Vĩ khác.”

Jiraiya cau mày:

“Vậy mục đích là gì?”

“Chưa rõ..” – Naruto trả lời ngay – “Nhưng tôi có thể lờ mờ đoán được có khả năng kẻ chủ mưu sẽ xuất hiện sớm.”

Tsunade siết chặt nắm tay:

“Dù mục đích là gì, chuyện này không thể xem nhẹ.”

Jiraiya gật:

“Chakra của Vĩ Thú không thể tự sinh ra. Có ai đó đứng sau… và kẻ đó không chỉ mạnh mà còn cực kỳ thông thạo phong ấn.”

Naruto gật đầu:

“Và đủ gan để thử nghiệm ngay trong lãnh thổ Hỏa Quốc.”

Tsunade ngả người ra ghế, mắt nhắm lại trong một giây, rồi mở ra – sắc bén như lưỡi dao:

“Không được công khai. Tuyệt đối không. Nếu giả thuyết này đúng, thì chúng ta đang đối đầu với một thế lực ẩn mình cực sâu. Nếu hành động lộ liễu, chúng ta sẽ đánh động chúng – rút dây động rừng.”

Nàng ra lệnh:

“Ta sẽ giao quyền giám sát Sora cho Anbu đặc biệt theo dõi, do chính Naruto phụ trách. Mọi giao tiếp, hành vi, di chuyển của hắn đều phải có báo cáo trở lại. Trong trường hợp khẩn cấp, có thể hạ gục đối tượng nếu cần thiết.”

“Đã rõ.” Naruto gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện