Mặt trời đã ngả về Tây, rọi ánh cam hồng lên những mái nhà ngói đỏ của Konoha. Ở cuối con phố chính, quán mì Ichiraku vẫn mở cửa như mọi khi — mùi nước dùng ngọt thanh, thơm nức bay ra tận đầu ngõ.
Naruto, Ino, và Boruto vừa bước tới.
“Mì Ichiraku à?” – Ino cười dịu dàng – “Lâu rồi mới có dịp ghé lại.”
Naruto gãi đầu, hơi ngại ngùng:
“Ờ thì... anh bỗng chốc hơi đói, hay là mình vào đây ăn một chút.”
Boruto ngó nghiêng, ngạc nhiên:
“Ủa… Ichiraku ở dị điểm này trông khác ghê. Nhỏ hơn nhiều, mà không có biển hiệu đèn LED như thời mình…”
Cả ba ngồi vào quầy.
Ngay lập tức, Ayame – cô chủ xinh đẹp và thân thiện – bước ra, tươi cười:
“Chà chà, ai đây ta? Naruto và… Ino-san? Cặp tình nhân nổi danh hôm nay lại đi hẹn hò ở quán nhà tôi đấy à~?”
Naruto suýt sặc nước.
Ino đỏ mặt, nheo mắt liếc Ayame:
“Ai hẹn hò chứ? Tụi em chỉ… đi ngang qua thôi.”
Ayame chớp mắt, cười gian:
“Đi ngang mà ngồi sát vai thế kia?”
Teuchi cũng ló đầu ra khỏi màn tre:
“Naruto, đừng quên lời ta dặn: nếu hai đứa cưới nhau, nhất định phải đặt tiệc cưới ở quán đấy nhé!”
Boruto: “…”
Cậu bé ngồi chính giữa, mặt xanh lét, mắt trợn trắng như mất hồn.
“Tôi không còn là shinobi nữa… tôi là nạn nhân. Tôi chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp vô tội bị ép xem cha mình ‘hẹn hò’… Thế giới này… tàn nhẫn quá rồi.”
Naruto gãi đầu, cười méo:
“Bác Teuchi đừng đùa nữa mà... tụi tôi đang làm nhiệm vụ đó.”
Ino cắn môi, má vẫn đỏ, nhưng không phủ nhận.
Ayame liếc Boruto, bật cười:
“Còn nhóc này là em họ hả? Trông cũng giống Naruto-kun quá trời!”
Boruto run rẩy đưa tay cầm đũa, mì trong tô như xoáy thành lốc xoáy định mệnh, cậu cố nuốt mà thấy như ăn từng cuộn cơm chó cuốn bằng lưỡi dao chakra.
Naruto thì thản nhiên gắp thêm miếng trứng, Ino thì nghiêng vai tựa nhẹ vào quầy, cười tủm tỉm.
Còn Boruto? Cậu ngửa mặt lên trần:
“Cha à… tại sao cha lại hành hạ con như vậy… Dù cha không biết… nhưng ít nhất… đừng cướp mất cả phẩm giá của con như thế này…”
Boruto ngồi chính giữa, trước mặt là tô mì còn nghi ngút khói.
Nhưng cậu không ngửi thấy gì. Không nghe thấy gì. Chỉ còn… tiếng tim mình đang đập như chuông báo tử.
Ở bên phải, Ino nghiêng người cười khúc khích, tay gắp cho Naruto một miếng trứng ngâm:
“Này, ăn đi. Lo tu luyện suốt, không chịu bồi bổ gì cả.”
Naruto không nói gì, chỉ gật đầu rồi… há miệng ăn như một phản xạ bản năng.
“Ừm. Mặn vừa, rất ngon.”
Boruto cúi đầu.
Cúi sâu hơn.
Cúi tới mức trán gần chạm vào mặt tô.
“Con là con ruột của cha đấy cha ơi… Mà sao cha lại ăn như chưa từng biết ai khác ngoài Ino-san vậy…” - Boruto gần như gào thét trong lòng.
Naruto cười nhẹ, hơi nghiêng đầu sang phía Ino:
“Lâu rồi mới được ăn cùng em thế này.”
Ino che miệng:
“Phải đó. Ngày trước còn tưởng anh chết dí trên bàn làm việc rồi chứ! Em lo muốn phát khóc đấy…”
Boruto nuốt sợi mì như đang nuốt nguyên một nỗi bất công.
“Thần linh ơi… nếu thương con thì cho con tan thành bong bóng ngay bây giờ được không… Con đã làm gì nên tội… đâu đáng bị trừng phạt như thế này…”
Sợi mì trơn trượt đến cổ họng cũng trở nên nghẹn ngào.
Boruto rưng rưng, đũa run run, vừa gắp vừa nghĩ:
“Hay mình lén viết thư tuyệt mệnh rồi chui vào bụng cóc khô cũng được…”
—
Ngay lúc đó, Ayame lại thò đầu ra:
“Này này, Naruto! Cậu ăn xong rồi đừng có để Ino-chan trả tiền hoài đấy nhé! Là con trai thì ít nhất cũng phải mời chứ!”
Naruto ngẩn ra, rồi... gãi đầu cười ngượng. Ino đỏ mặt, quay đi giả vờ nghịch tóc.
Còn Boruto?
"Tôi thật sự... không thể nữa rồi."
Cậu gục đầu xuống bàn, miệng vẫn nhai mì như một cái máy, nước mắt không chảy được, nhưng nỗi cay đắng thì tuôn rơi trong im lặng.
“Đây là... cực hình. Là cơm chó trình độ cao, không lời, không thương xót. Là đại chiêu của số phận đánh thẳng vào nội tâm của một đứa trẻ vô tội.”
Chén mì cạn. Tâm hồn cũng cạn theo.
Tối hôm đó, sau trận "tra tấn" tâm lý bằng mì ramen và cử chỉ mùi mẫn của Naruto và Ino ở tiệm Ichiraku, Boruto nằm vật ra trên chiếc giường tạm trong nhà Naruto trong khi chờ Tsunade duyệt cho thuê nhà trọ được sắp xếp cho "nghệ nhân lưu động".
Cậu nhắm mắt. Rồi lại mở ra.
Lại nhắm.
Lại mở.
“Không ngủ được…”
Cảnh tượng Naruto ăn trứng luộc do Ino gắp, cảnh Ayame trêu "cặp đôi hẹn hò", rồi tiếng cười nhẹ của cha mình… cứ lặp đi lặp lại như băng bị lỗi.
Cậu thở dài, ngồi dậy, đầu bù tóc rối, đôi mắt vô định nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Lúc ấy, có tiếng bước chân nhẹ phía ngoài hành lang.
Naruto gõ cửa, đứng tựa khung cửa gỗ, trong tay là chai nước.
“Không ngủ được à?”
Boruto gật.
Naruto đưa chai nước:
“Tôi cũng vậy.”
Hai người im lặng trong giây lát.
Rồi Naruto ngồi xuống bậc gỗ trước thềm, vạt áo đung đưa theo gió đêm. Boruto do dự một chút, rồi cũng ra ngồi cạnh, khoảng cách đủ xa để không chạm, nhưng đủ gần để chia nhau yên lặng.
—
Naruto nhìn lên bầu trời.
“Tôi có cảm giác cậu rất hiểu tôi.”
“Như thể… đã sống cạnh tôi rất lâu rồi.”
Boruto cúi mặt.
Gió xào xạc trên tán cây anh đào chưa nở.
“Em từng nghe về anh rất nhiều.”
“Về những gì anh đã trải qua. Cả những thứ… không ai thấy, không ai nhớ.”
Naruto không quay lại, chỉ nhắm mắt.
“Tôi không nổi tiếng đến vậy đâu. Nếu không có người bên cạnh, có lẽ tôi đã chẳng đi được đến ngày hôm nay.”
Boruto khẽ cười, mắt vẫn nhìn xuống sân gạch:
“Anh hay gãi đầu khi ngại. Vẫn vậy. Khi ăn thứ gì ngon, lông mày anh hơi nhíu lại — giống hệt…”
Ngừng.
Naruto xoay đầu, ánh mắt sáng lên trong đêm.
“Giống ai?”
Boruto cắn môi.
“Giống… một người rất quan trọng với em.”
Naruto im lặng. Mắt nhìn Boruto chằm chằm như muốn tìm hiểu mọi bí mật của cậu bé.
“Người đó là… cha của em à?”
Boruto không đáp.
Nhưng bàn tay siết chặt vạt áo. Mắt đỏ hoe. Ngực phập phồng một cách khó hiểu.
Naruto nhìn cậu hồi lâu.
Trong tim cậu, một điều gì đó rất xa lạ đang cựa quậy. Không phải chakra. Không phải giác quan chiến đấu. Mà là… trực giác của một người cha.
Nhưng rồi cậu thở ra, gượng cười:
“Người quan trọng nào cũng để lại bóng hình trong ta. Kể cả khi họ không còn ở bên nữa.”
Boruto khẽ gật, thầm nói trong lòng.
“Cha… nếu lúc đó, con có thể nói thẳng... thì tốt biết mấy.”
Nhưng cậu chỉ rụt vai, nép vào gió đêm.
—-----------
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ tràn qua cửa sổ phòng của Naruto, làm sáng lên vạt chiếu và mùi gỗ mới lau.
Boruto đang ngồi thẫn thờ, mắt lờ đờ, tóc bù xù, trán còn hằn dấu gối. Miệng lầm bầm:
“Lại mì nữa hả trời… sáng sớm mà ăn ramen thì có ngày loét dạ dày mất…”
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra khe khẽ.
Ino bước vào, tay bưng một khay lớn với ba tô ramen bốc khói, kèm thêm trứng luộc, rong biển, và hai chai nước mơ ướp lạnh.
“Mọi người dậy hết chưa? Em mang bữa sáng tới này~”
Naruto ngồi dậy, gãi đầu:
“Cảm ơn, Ino.”
Boruto thì nằm vật ra chiếu:
“Cứu tôi với…”
Ino đặt khay xuống, ngồi cạnh Naruto, khẽ nghiêng người thì thầm bên tai cậu – giọng nhỏ như gió thoảng:
“Cậu nhóc kia… không chỉ ánh mắt đâu. Cả dáng đi, cái kiểu vươn vai lúc ngủ dậy, nhăn mặt khi bị đánh thức… Giống anh một cách kỳ lạ.”
Naruto khựng lại giữa động tác cầm đũa, ánh mắt cậu thoáng biến sắc, rồi trở lại bình thường.
“Ừ… anh cũng thấy rất quen.”
Ino không nói gì nữa. Nhưng ánh mắt cô nàng vẫn kín đáo quan sát Boruto, như thể đang soi tìm thêm điểm gì không phù hợp.
—
Boruto ngồi bật dậy, gắp mì ăn lấy ăn để, vừa nhai vừa nhăn nhó:
“Mì hôm nay nhạt hơn hôm qua một chút thì phải…”
Naruto gật đầu:
“Ừ. Có vẻ Ayame cho ít nước xì dầu.”
Boruto lập tức bật dậy đi về phía bếp nhỏ phía sau, mở tủ lạnh của Naruto ra. Sau vài giây lục lọi, cậu rút ra ớt bột, mù tạt, hành phi và cả… một lọ dầu tỏi cay “thủ công đặc chế”.
“Thôi thì mình phải tự cứu mình thôi.”
Naruto nhìn cậu trộn nguyên liệu, mỉm cười nhẹ.
“Thói quen pha đồ ăn trước khi ăn... y như tôi hồi nhỏ.”
Boruto đỏ mặt, vội nói:
“Tại… đồ ăn nhạt quá thôi!”
—
Từ một mái nhà cao phía xa, Sasuke đứng lặng lẽ, chiếc áo choàng đen bay nhẹ trong gió sáng.
Mắt hắn dõi theo từng cử động của hai người bên dưới — một kẻ là “đồng đội cũ chưa từng biết đến hắn”, một kẻ là “đệ tử cũ đang suýt tự lộ thân”.
“Cứ mỗi giờ trôi qua… thằng nhóc ấy càng giống Naruto hơn. Còn Naruto… cũng đang nghi ngờ dần.”
Gió thổi qua mái ngói, cuốn theo một cọng tóc vàng rơi lơ lửng — như sợi dây buộc chặt số phận cha con ở hai đầu thời không.
Sasuke nheo mắt, trong lòng thầm than:
“Không thể kéo dài quá lâu được.”
Naruto, Ino, và Boruto vừa bước tới.
“Mì Ichiraku à?” – Ino cười dịu dàng – “Lâu rồi mới có dịp ghé lại.”
Naruto gãi đầu, hơi ngại ngùng:
“Ờ thì... anh bỗng chốc hơi đói, hay là mình vào đây ăn một chút.”
Boruto ngó nghiêng, ngạc nhiên:
“Ủa… Ichiraku ở dị điểm này trông khác ghê. Nhỏ hơn nhiều, mà không có biển hiệu đèn LED như thời mình…”
Cả ba ngồi vào quầy.
Ngay lập tức, Ayame – cô chủ xinh đẹp và thân thiện – bước ra, tươi cười:
“Chà chà, ai đây ta? Naruto và… Ino-san? Cặp tình nhân nổi danh hôm nay lại đi hẹn hò ở quán nhà tôi đấy à~?”
Naruto suýt sặc nước.
Ino đỏ mặt, nheo mắt liếc Ayame:
“Ai hẹn hò chứ? Tụi em chỉ… đi ngang qua thôi.”
Ayame chớp mắt, cười gian:
“Đi ngang mà ngồi sát vai thế kia?”
Teuchi cũng ló đầu ra khỏi màn tre:
“Naruto, đừng quên lời ta dặn: nếu hai đứa cưới nhau, nhất định phải đặt tiệc cưới ở quán đấy nhé!”
Boruto: “…”
Cậu bé ngồi chính giữa, mặt xanh lét, mắt trợn trắng như mất hồn.
“Tôi không còn là shinobi nữa… tôi là nạn nhân. Tôi chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp vô tội bị ép xem cha mình ‘hẹn hò’… Thế giới này… tàn nhẫn quá rồi.”
Naruto gãi đầu, cười méo:
“Bác Teuchi đừng đùa nữa mà... tụi tôi đang làm nhiệm vụ đó.”
Ino cắn môi, má vẫn đỏ, nhưng không phủ nhận.
Ayame liếc Boruto, bật cười:
“Còn nhóc này là em họ hả? Trông cũng giống Naruto-kun quá trời!”
Boruto run rẩy đưa tay cầm đũa, mì trong tô như xoáy thành lốc xoáy định mệnh, cậu cố nuốt mà thấy như ăn từng cuộn cơm chó cuốn bằng lưỡi dao chakra.
Naruto thì thản nhiên gắp thêm miếng trứng, Ino thì nghiêng vai tựa nhẹ vào quầy, cười tủm tỉm.
Còn Boruto? Cậu ngửa mặt lên trần:
“Cha à… tại sao cha lại hành hạ con như vậy… Dù cha không biết… nhưng ít nhất… đừng cướp mất cả phẩm giá của con như thế này…”
Boruto ngồi chính giữa, trước mặt là tô mì còn nghi ngút khói.
Nhưng cậu không ngửi thấy gì. Không nghe thấy gì. Chỉ còn… tiếng tim mình đang đập như chuông báo tử.
Ở bên phải, Ino nghiêng người cười khúc khích, tay gắp cho Naruto một miếng trứng ngâm:
“Này, ăn đi. Lo tu luyện suốt, không chịu bồi bổ gì cả.”
Naruto không nói gì, chỉ gật đầu rồi… há miệng ăn như một phản xạ bản năng.
“Ừm. Mặn vừa, rất ngon.”
Boruto cúi đầu.
Cúi sâu hơn.
Cúi tới mức trán gần chạm vào mặt tô.
“Con là con ruột của cha đấy cha ơi… Mà sao cha lại ăn như chưa từng biết ai khác ngoài Ino-san vậy…” - Boruto gần như gào thét trong lòng.
Naruto cười nhẹ, hơi nghiêng đầu sang phía Ino:
“Lâu rồi mới được ăn cùng em thế này.”
Ino che miệng:
“Phải đó. Ngày trước còn tưởng anh chết dí trên bàn làm việc rồi chứ! Em lo muốn phát khóc đấy…”
Boruto nuốt sợi mì như đang nuốt nguyên một nỗi bất công.
“Thần linh ơi… nếu thương con thì cho con tan thành bong bóng ngay bây giờ được không… Con đã làm gì nên tội… đâu đáng bị trừng phạt như thế này…”
Sợi mì trơn trượt đến cổ họng cũng trở nên nghẹn ngào.
Boruto rưng rưng, đũa run run, vừa gắp vừa nghĩ:
“Hay mình lén viết thư tuyệt mệnh rồi chui vào bụng cóc khô cũng được…”
—
Ngay lúc đó, Ayame lại thò đầu ra:
“Này này, Naruto! Cậu ăn xong rồi đừng có để Ino-chan trả tiền hoài đấy nhé! Là con trai thì ít nhất cũng phải mời chứ!”
Naruto ngẩn ra, rồi... gãi đầu cười ngượng. Ino đỏ mặt, quay đi giả vờ nghịch tóc.
Còn Boruto?
"Tôi thật sự... không thể nữa rồi."
Cậu gục đầu xuống bàn, miệng vẫn nhai mì như một cái máy, nước mắt không chảy được, nhưng nỗi cay đắng thì tuôn rơi trong im lặng.
“Đây là... cực hình. Là cơm chó trình độ cao, không lời, không thương xót. Là đại chiêu của số phận đánh thẳng vào nội tâm của một đứa trẻ vô tội.”
Chén mì cạn. Tâm hồn cũng cạn theo.
Tối hôm đó, sau trận "tra tấn" tâm lý bằng mì ramen và cử chỉ mùi mẫn của Naruto và Ino ở tiệm Ichiraku, Boruto nằm vật ra trên chiếc giường tạm trong nhà Naruto trong khi chờ Tsunade duyệt cho thuê nhà trọ được sắp xếp cho "nghệ nhân lưu động".
Cậu nhắm mắt. Rồi lại mở ra.
Lại nhắm.
Lại mở.
“Không ngủ được…”
Cảnh tượng Naruto ăn trứng luộc do Ino gắp, cảnh Ayame trêu "cặp đôi hẹn hò", rồi tiếng cười nhẹ của cha mình… cứ lặp đi lặp lại như băng bị lỗi.
Cậu thở dài, ngồi dậy, đầu bù tóc rối, đôi mắt vô định nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Lúc ấy, có tiếng bước chân nhẹ phía ngoài hành lang.
Naruto gõ cửa, đứng tựa khung cửa gỗ, trong tay là chai nước.
“Không ngủ được à?”
Boruto gật.
Naruto đưa chai nước:
“Tôi cũng vậy.”
Hai người im lặng trong giây lát.
Rồi Naruto ngồi xuống bậc gỗ trước thềm, vạt áo đung đưa theo gió đêm. Boruto do dự một chút, rồi cũng ra ngồi cạnh, khoảng cách đủ xa để không chạm, nhưng đủ gần để chia nhau yên lặng.
—
Naruto nhìn lên bầu trời.
“Tôi có cảm giác cậu rất hiểu tôi.”
“Như thể… đã sống cạnh tôi rất lâu rồi.”
Boruto cúi mặt.
Gió xào xạc trên tán cây anh đào chưa nở.
“Em từng nghe về anh rất nhiều.”
“Về những gì anh đã trải qua. Cả những thứ… không ai thấy, không ai nhớ.”
Naruto không quay lại, chỉ nhắm mắt.
“Tôi không nổi tiếng đến vậy đâu. Nếu không có người bên cạnh, có lẽ tôi đã chẳng đi được đến ngày hôm nay.”
Boruto khẽ cười, mắt vẫn nhìn xuống sân gạch:
“Anh hay gãi đầu khi ngại. Vẫn vậy. Khi ăn thứ gì ngon, lông mày anh hơi nhíu lại — giống hệt…”
Ngừng.
Naruto xoay đầu, ánh mắt sáng lên trong đêm.
“Giống ai?”
Boruto cắn môi.
“Giống… một người rất quan trọng với em.”
Naruto im lặng. Mắt nhìn Boruto chằm chằm như muốn tìm hiểu mọi bí mật của cậu bé.
“Người đó là… cha của em à?”
Boruto không đáp.
Nhưng bàn tay siết chặt vạt áo. Mắt đỏ hoe. Ngực phập phồng một cách khó hiểu.
Naruto nhìn cậu hồi lâu.
Trong tim cậu, một điều gì đó rất xa lạ đang cựa quậy. Không phải chakra. Không phải giác quan chiến đấu. Mà là… trực giác của một người cha.
Nhưng rồi cậu thở ra, gượng cười:
“Người quan trọng nào cũng để lại bóng hình trong ta. Kể cả khi họ không còn ở bên nữa.”
Boruto khẽ gật, thầm nói trong lòng.
“Cha… nếu lúc đó, con có thể nói thẳng... thì tốt biết mấy.”
Nhưng cậu chỉ rụt vai, nép vào gió đêm.
—-----------
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ tràn qua cửa sổ phòng của Naruto, làm sáng lên vạt chiếu và mùi gỗ mới lau.
Boruto đang ngồi thẫn thờ, mắt lờ đờ, tóc bù xù, trán còn hằn dấu gối. Miệng lầm bầm:
“Lại mì nữa hả trời… sáng sớm mà ăn ramen thì có ngày loét dạ dày mất…”
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra khe khẽ.
Ino bước vào, tay bưng một khay lớn với ba tô ramen bốc khói, kèm thêm trứng luộc, rong biển, và hai chai nước mơ ướp lạnh.
“Mọi người dậy hết chưa? Em mang bữa sáng tới này~”
Naruto ngồi dậy, gãi đầu:
“Cảm ơn, Ino.”
Boruto thì nằm vật ra chiếu:
“Cứu tôi với…”
Ino đặt khay xuống, ngồi cạnh Naruto, khẽ nghiêng người thì thầm bên tai cậu – giọng nhỏ như gió thoảng:
“Cậu nhóc kia… không chỉ ánh mắt đâu. Cả dáng đi, cái kiểu vươn vai lúc ngủ dậy, nhăn mặt khi bị đánh thức… Giống anh một cách kỳ lạ.”
Naruto khựng lại giữa động tác cầm đũa, ánh mắt cậu thoáng biến sắc, rồi trở lại bình thường.
“Ừ… anh cũng thấy rất quen.”
Ino không nói gì nữa. Nhưng ánh mắt cô nàng vẫn kín đáo quan sát Boruto, như thể đang soi tìm thêm điểm gì không phù hợp.
—
Boruto ngồi bật dậy, gắp mì ăn lấy ăn để, vừa nhai vừa nhăn nhó:
“Mì hôm nay nhạt hơn hôm qua một chút thì phải…”
Naruto gật đầu:
“Ừ. Có vẻ Ayame cho ít nước xì dầu.”
Boruto lập tức bật dậy đi về phía bếp nhỏ phía sau, mở tủ lạnh của Naruto ra. Sau vài giây lục lọi, cậu rút ra ớt bột, mù tạt, hành phi và cả… một lọ dầu tỏi cay “thủ công đặc chế”.
“Thôi thì mình phải tự cứu mình thôi.”
Naruto nhìn cậu trộn nguyên liệu, mỉm cười nhẹ.
“Thói quen pha đồ ăn trước khi ăn... y như tôi hồi nhỏ.”
Boruto đỏ mặt, vội nói:
“Tại… đồ ăn nhạt quá thôi!”
—
Từ một mái nhà cao phía xa, Sasuke đứng lặng lẽ, chiếc áo choàng đen bay nhẹ trong gió sáng.
Mắt hắn dõi theo từng cử động của hai người bên dưới — một kẻ là “đồng đội cũ chưa từng biết đến hắn”, một kẻ là “đệ tử cũ đang suýt tự lộ thân”.
“Cứ mỗi giờ trôi qua… thằng nhóc ấy càng giống Naruto hơn. Còn Naruto… cũng đang nghi ngờ dần.”
Gió thổi qua mái ngói, cuốn theo một cọng tóc vàng rơi lơ lửng — như sợi dây buộc chặt số phận cha con ở hai đầu thời không.
Sasuke nheo mắt, trong lòng thầm than:
“Không thể kéo dài quá lâu được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương