Đang trong độ tuổi trẻ trung sung mãn, chỉ một lần chắc chắn không đủ.

Nhưng ban đầu Diệp Luân không ngờ Kình Phong sẽ bất mãn đến như thế, khi bị yêu cầu nâng mông lên cao một chút nữa, cậu còn ngơ ngác: “Làm gì?”

Sinh viên Thể thao cởi phăng chiếc áo ba lỗ đã ướt một nửa ra, đặt dưới người: “Lót một chút, kẻo làm dơ sẽ phải đổi ga giường.”

Bấy giờ Diệp Luân mới kịp phản ứng, túm lấy cổ tay anh, vội hỏi: “Còn… còn làm nữa à?”

Đây chẳng phải là chuyện rõ ràng lắm sao? Kình Phong ác ý búng “cậu nhóc” vẫn đang trong giai đoạn phục hồi sau cơn cực khoái, giọng ranh mãnh: “Em không được rồi à?”



Nói gì với một thằng đàn ông cũng được, chỉ không được hoài nghi người đó “không được” thôi.

Bé thỏ Diệp chưa đủ đạo hạnh, quả nhiên thấy hố nhảy ngay, lập tức nhướng mày: “Dù anh không được thì cậu đây cũng chẳng bao giờ không được nhé.”

“Vậy thì tốt.” Kình Phong yêu tha thiết dáng vẻ mạnh miệng của cậu, bèn hôn chụt một cái lên xương quai xanh rồi xuống dần theo đường eo, thẳng đến giữa hai đùi, anh cúi đầu trông như muốn khẩu giao cho cậu.

“Này…” Tiểu Diệp Tử vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, dù sâu thẳm trong nội tâm rất muốn thử một lần… nhưng lý trí vẫn chiếm thế mạnh, cậu vội vươn tay đẩy ra.

Cậu rất rõ phía dưới mình bây giờ thế nào, dịch thể lung tung trộn vào nhau, nửa là gel bôi trơn, nửa là tinh dịch, còn chẳng rõ đâu là của đối phương đâu là của mình nữa. Kình Phong thật sự ngậm vào (chắc chắn tên lưu manh khốn nạn này sẽ làm) thì không chừng sẽ ăn trúng mấy thứ kỳ lạ.

Chỉ tưởng tượng hình ảnh đó thôi, Diệp Luân đã xấu hổ đến mức ngón chân cũng đỏ. Kình Phong không cần mặt mũi nhưng cậu cần, thế là cực nghiêm túc từ chối: “Đừng mà… đừng như vậy.”

Sinh viên Thể thao cảm nhận được lực cản trên vai, thầm “chậc” một tiếng trong lòng. Biết Tiểu Diệp Tử hay xấu hổ, thế là không miễn cưỡng nữa, chỉ lấy lùi làm tiến, nghiêng đầu cắn liếm nút ra một chuỗi dấu đỏ lên phần đùi trong trơn bóng của cậu, khiến Diệp Luân nhột đến mức vừa cười vừa hô: “Khốn… khốn nạn, bỏ em ra…”

Cuối cùng Kình Phong cũng chịu bò dậy, dùng răng cắn vành tai cậu: “Không bỏ.” Sau đó vươn tay ôm eo thiếu niên xinh đẹp, xoay người hướng mặt cậu xuống, nằm sấp trên giường.

Diệp Luân nhũn cả người, thật lâu sau mới chống tay dậy, vừa điều chỉnh lại nhịp thở thì mông đã bị sinh viên Thể thao bóp trong tay. Ngay sau đó thì đùi trong nóng lên, cây thịt chẳng biết lại cương lên từ lúc nào kia lại mặc kệ tất cả chen vào, Kình Phong đưa một tay ra trước sục giúp cậu, tay kia giữ người cậu, toàn thân dán sát lên lưng cậu, đặt những nụ hôn triền miên lên vai và xương bả vai.

Bất kể về cơ thể hay tâm hồn, cảm giác khi ở vị trí sau lưng đều sẽ khác biệt, tính chiếm hữu và khoái cảm luân phiên ập đến khiến Kình Phong sung sướng đến mức da đầu tê dại, biên độ va chạm ngày càng lớn, động tác cũng thô lỗ hơn. Tinh hoàn cứ vỗ mãi vào cánh mông của Diệp Luân làm hai gò thịt trắng mịn đỏ lên, vừa sờ đã rung rung vì nhạy cảm.

Còn Tiểu Diệp Tử bấy giờ quỳ sấp dưới người chàng trai, ban đầu còn hơi không quen, nhưng người phía sau cậu vừa liếm vừa sờ vừa sục khiến cậu dần thấy thích, còn cảm thấy chưa đủ nữa. Vô thức nâng mông đuổi theo phía sau, còn chủ động kẹp chặt đùi, dùng háng để cọ xát cây thịt lớn của Kình Phong, hai nơi cọ vào nhau phát ra tiếng nhớp nháp khiến cậu nghe mà xấu hổ không thôi, nhưng lại cực kỳ có cảm giác.

Động tác phối hợp của thiếu niên như liều thuốc kích dục cực mạnh, Kình Phong bị cậu cọ đến mức toàn thân bốc lửa, vừa mắng thầm “nhóc yêu tinh”, vừa nắm lấy cằm Diệp Luân, ép cậu phải nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của mình.

“Ưm ưm…” Diệp Luân bị hôn khó thở, cảm thấy sinh viên Thể thao trên người mình như uống nhầm thuốc vậy, đột nhiên trở nên dũng mãnh cực kỳ, động tác cũng ngày càng kịch liệt, cọ cho cậu gần như chẳng quỳ nổi, cứ đong đưa qua lại rồi ngày càng hướng lên trên, suýt đã va phải tấm ván giường ngăn giữa hai tầng. Để giữ thăng bằng, cậu chỉ có thể hoảng loạn vươn tay giữ cột giường, ngón tay trắng đi vì kích động và ra sức.

Thảo nào người ta nói từ phía sau là tư thế giao hợp của dã thú, nhìn thấy tư thế đầy phục tùng của thiếu niên và cả cánh mông vểnh dưới háng mình, Kình Phong phát hiện bản thân đã rất khó khống chế phần “con” trong cơ thể nữa, thế là dùng tư thế này đè Diệp Luân xuống làm thêm hai chập.

Gel bôi trơn dạng lỏng khô rất nhanh, ba tuýp còn lại cũng không bị lãng phí, tất cả đều được Kình Phong nặn ra thoa lên nơi triền miên giữa hai người, cả tiếng vang khi cọ xát nhau nữa, nếu không nhờ cách âm tốt thì e là phòng bên cạnh đã nghe rõ mồn một rồi.

Đến khi kết thúc lần cuối cùng, trên người cả hai như bị nước dội qua vậy, trơn bóng và ướt át. Ngửi kỹ còn có thể phân biệt được mùi mồ hôi của nhau, và cả mùi tanh khiến người ta đỏ mặt.

Dường như Kình Phong cực thích thoa tinh dịch của mình lên khắp người Diệp Luân, anh đến gần hõm vai cậu ngửi nhẹ, cảm thán: “Em thơm quá.”

Dứt lời thì nhẹ nhàng đón lấy nắm tay đã vung qua của Tiểu Diệp Tử đang thẹn quá hóa giận, thuận thế xoay người, vòng tay xuống đầu gối cậu bế lên: “Đưa em đi tắm.”

Diệp Luân vô thức choàng qua cổ anh, vẫn không quên mạnh miệng: “Thả em xuống, em tự đi được.”

Kình Phong nhướng mày: “Đi bằng gì?”

Tiểu Diệp Tử đá chân, đôi chân thon dài vẽ trên không trung cực kỳ đẹp mắt.

“Em còn sức à?” Kình Phong cúi đầu nhìn cậu: “Vậy thêm lần nữa nhé?”

Tiểu Diệp Tử vừa nghe đã sợ ngay, bây giờ bụng dưới của cậu đang ê ẩm và trống rỗng do tình dục quá độ, cái ấy ấy càng mềm trông đến là đáng thương. Thế nên không dám cậy mạnh nữa, vươn tay chỉ vào phòng tắm: “Bên kia bên kia, nhanh nhẹn chút đi, dính nhớp khó chịu quá.”

Kình Phong lặng lẽ nhếch môi, ôm người sang.

May mà điều kiện trong ký túc xá Đại học H khá tốt, khuya thế rồi vẫn còn nước nóng, hai người nhanh chóng tắm rửa, thay đồ lót sạch. Kình Phong không quên mở cửa sổ sát sàn ra thông gió, kẻo sáng mai ba người khác về, vừa vào cửa đã lộ tẩy.

Rồi quay đầu thì phát hiện hai cái áo ba lỗ kia đều bẩn cả, bèn lấy xuống đặt vào thau, dự định ngày mai giặt chung.

Tuy có lót áo ngủ, nhưng động tác mãnh liệt quá nên ga giường sẫm màu vẫn dính vài vệt trắng khả nghi, trông như tinh dịch vậy. Nhưng đổi ga giường thì phiền, cũng lộ liễu, Kình Phong ngẫm nghĩ một lúc, bèn thống nhất khẩu cung: “Nếu họ nhìn thấy, hỏi em thì em cứ nói là bị dính thức uống.”

Diệp Luân rụt người dựa vào tường, cảm thấy hơi lạnh, vội kéo chăn lên, hỏi: “Thức uống gì?”

Kình Phong nghĩ ngợi, nói với vẻ mặt điềm nhiên: “Sữa.”

Tiểu Diệp Tử sửng sốt, sau đó mới nhận ra hàm nghĩa của từ “sữa” cực kỳ phong phú. Cậu còn chưa quên chỉ mới mười mấy phút trước thôi, ai kia còn có ý định lừa gạt mình nếm thử “sữa tươi ngon” vừa “sản xuất” ra của anh, nói là giúp cải thiện sắc tố da, bổ khí tráng dương.

Có ma mới tin anh đó…

Thầm trợn trắng mắt, Diệp Luân không thèm để ý đến anh nữa, xoay người hướng vào tường, cuộn mình thành quả bóng.

Kình Phong đá văng dép, cũng bò lên chui vào chăn, vươn tay ôm lấy eo cậu, đặt cằm lên gáy cậu. Nhiệt độ cơ thể hầm hập áp đến, Diệp Luân vốn định đá người bấy giờ sững lại trước cảm giác thoải mái này, bèn không động đậy nữa, cuối cùng đành để mặc anh, chậm rãi chìm vào giấc ngủ trong cảm giác tê dại lan toàn thân.

Lúc mơ màng, dường như cảm thấy Kình Phong hôn lên ót mình, khẽ giọng nỉ non: “Ngủ ngon nhé.”

Tất nhiên mơ thấy mộng đẹp rồi.



Kình Phong vẫn là trời sinh mạng bận rộn, thứ Bảy bận cả ngày, tối thì dây dưa đến nửa đêm, Chủ nhật còn phải tranh thủ thức dậy ngay khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng.

Trở tay giúp Diệp Luân dém chăn, nhìn gương mặt ửng đỏ say ngủ của cậu chàng, anh hiếm khi nảy ra suy nghĩ muốn ngủ nướng.

Lẽ ra phải mệt lắm, nhưng sau khi tiết được thì tinh thần sảng khoái, ngược lại anh còn thấy toàn thân khoan khoái, tâm trạng tốt chưa từng có. Sau khi đánh răng rửa mặt, chẳng những nhanh nhẹn giặt sạch áo mà còn nhân tiện dọn dẹp phòng.

Lúc định ra ngoài, đúng lúc gặp nhóm ba người heo rừng đi thâu đêm về, ai nấy đều da dẻ vàng vọt, ngáp liên miên, trông lừ đừ như con ma vậy.

Kình Phong chẳng chút khách sáo cho họ một ánh mắt chê bai, sau đó nâng tay ra hiệu “suỵt” một tiếng, ý bảo nói khẽ thôi, đừng làm ồn người ta ngủ. Thấy Chu Dật ngoan ngoãn gật đầu, bấy giờ mới kéo cửa vội đi huấn luyện.

Vừa đến nhà thi đấu, anh ngạc nhiên phát hiện mọi người đều đang xách theo một cái va li hoăc đeo chiếc cặp du lịch phồng to. Đồng thời, các đồng đội cũng đều nhìn sang với ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt quái dị, ý là: Sao nhóc cậu đi tay không tới vậy?!

Linh cảm mách bảo Kình Phong rằng đã có chuyện không hay: “Gì vậy?”

Khóe miệng đội trưởng giật giật: “Cậu không xem thông báo à? Gửi hồi rạng sáng hôm qua đó.”

Thông báo quỷ quái gì đây, đêm qua anh đâu có thời gian để xem.

Kình Phong nghe thế lấy điện thoại, dùng dấu vân tay mở khóa không phản ứng, phím mở khóa cũng chẳng ăn thua, cứ như bị tắt máy tự động vậy. Đồng đội bên cạnh tốt bụng tìm lại dòng tin nhắn đó, đưa sang cho anh xem.

Đội bóng rổ của Đại học H sẽ tham gia thi đấu giao hữu bên thành phố A vào một tuần sau, vốn định bốn ngày nữa mới xuất phát, nhưng hôm qua lại đột ngột nhận được thông báo của ban tổ chức, nói nơi ở đã được sắp xếp ổn thỏa, vào lúc nào cũng được. Vừa hay vé máy bay hôm nay đang có chương trình giảm giá, phía nhà trường bèn quyết định cho các cầu thủ xuất phát sớm hơn, một là tiết kiệm tiền, hai là có thể sớm làm quen với môi trường, đảm bảo phát huy tối ưu.

Vé máy bay được dời từ tối qua, thông báo cũng được gửi đột xuất, huấn luyện viên sợ họ “mù”, còn gọi điện cho từng người để nhắc nhở, nhưng điện thoại của Kình Phong lại hết pin tắt nguồn, bỏ sót mất.

Quả thật là lỗi của mình, không có gì để bao biện, Kình Phong trả điện thoại lại, hỏi: “Mấy giờ xuất phát?”

Mấy hoạt động tập thể như thế này, tất nhiên nhà trường đã sắp xếp xe đưa rước cả, cứ đóng gói cả đội đưa hết đến sân bay, đây cũng là nguyên nhân mọi người tay xách nách mang tập trung ở đây.

“Chuyến bay mười giờ rưỡi, chín giờ đúng tập họp lên xe, cậu còn bốn mươi phút.” Không biết huấn luyện viên nhảy từ đâu ra, bá cổ Kình Phong cười gằn: “Nhóc cậu còn muốn đi nữa không?”

Thế mà người nọ nghe xong còn bình tĩnh sờ cằm: “Em không đi, có thắng được không?”

Huấn luyện viên tức đến mức râu tóc tung bay, nhấc chân đá lên mông anh, giận dữ gào to: “Cút cút cút, mau về gói ghém hành lý cho tôi, dám đến muộn một phút, ông đây đánh gãy chân cậu!”

Kình Phong bị thầy đá thẳng ra nhà thi đấu, co giò phi như bay về phòng, kéo va li dưới gầm giường của mình ra, còn chẳng kịp phủi lớp bụi bên trên đã bắt đầu nhét quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân vào trong.

Anh đã cố nhẹ nhàng hết mức, nhưng đại ca luôn ngủ không sâu vẫn tỉnh lại vì tiếng sột soạt, bèn nằm bò trên giường nhìn xuống, hiếu kỳ hỏi: “Mới sáng sớm mà, cậu bắt chuột à?”

Kình Phong chẳng còn thời gian ngẩng đầu: “Tôi phải đến thành phố A thi đấu, về dọn đồ.”

Anh giải thích ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện, Phương Vĩ biết chuyện thi đấu đã lâu, nay nghe nói được đôn lên cũng cảm thấy trường làm việc hơi tắc trách, thông báo gấp gáp quá.

Do chỉ đi chừng mười ngày nên không cần mang quá nhiều đồ, quan trọng là mấy giấy tờ quan trọng với thẻ ngân hàng, còn lại sót gì thì đến đó mua cũng được.

Kình Phong nhanh chóng thu dọn ổn thỏa, thấy Phương Vĩ còn thức, định nhờ cậu ta chăm sóc Diệp Luân giúp, dù sao thì đêm qua giày vò ghê gớm quá, không biết cậu chàng có mỏi eo nhức lưng, kiệt sức hay không, hoặc bị cảm lạnh gì đó; dậy thấy không có anh sẽ lại suy nghĩ lung tung, hậm hực tức giận…

Nhưng lời đến bên miệng lại không tìm được cái cớ nào để nói, anh có lo lắng riêng.

Ngược lại là Phương Vĩ thấy anh cứ mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: “Còn chuyện gì à? Cần tôi giúp xin nghỉ phép bên giảng viên không?”

“Cần, cảm ơn nhé.” Kình Phong nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nói thẳng,  chỉ qua loa: “Mấy chuyện khác không có gì, trong phòng giao cho cậu, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại.”

Phương Vĩ gật đầu: “Được, cứ yên tâm, không chuyện gì đâu.”

Điều nên nói cũng đã nói, hai người cũng chẳng phải dạng nhiều chuyện gì, thế là im lặng. Phương Vĩ rụt đầu về quấn chặt chăn ngủ tiếp, Kình Phong thì nhẹ chân đi đến bên giường, nhìn vào. Diệp Luân vẫn chưa dậy, hơi thở vững vàng kéo dài, mái tóc rối tung trên gối trông cứ như một bé thú con mơ màng.

Không dám làm động tác gì gây chú ý, Kình Phong chỉ cúi người hôn lên cái trán mịn màng của thiếu niên, câu “chờ anh về” hòa lẫn trong không khí se lạnh buổi sáng, quanh đi quẩn lại rồi chui vào giấc mơ của Diệp Luân.

Mặt trời đã lên ba sào, bấy giờ Diệp Luân mới dần tỉnh giấc, cực kỳ bất ngờ phát hiện phòng ký túc xá của mình ngoài anh chàng sinh viên Thể thao ra thì mình là người dậy sớm nhất.

Tiếng ngáy của hai người giường trên chấn động cả đất trời, kẻ hò người hát qua lại, phối hợp vô cùng nhịp nhàng; trên chiếc giường đối diện không có bóng người, chỉ có một cục tròn vo, chắc cục cưng Chu bị tiếng ngáy làm ồn, hoài nghi cuộc đời nên trốn vào chăn rồi.

Nếu không phải vì tiếng nhạc rap đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên trong trường vào buổi trưa, thì chẳng biết khi nào ba con heo chết đang say giấc nồng mới dậy đây.

“Mẹ ơi, ông không thâu đêm nữa.” Khỉ Còi nằm sấp trên giường, đầu đau như búa bổ, nói với dáng vẻ như sắp chết.

Đại ca Phương Vĩ cũng xua tay đầy tuyệt vọng: “Nếu lần sau còn có tên đồng đội heo như vậy nữa thì tôi cũng không đi. Mẹ nó thua liên tiếp mười một ván, tôi lớn chừng này rồi mà chưa hề nghe nói về chiến tích nào rác rưởi như vậy đó.”

Khỉ Còi bĩu môi châm chọc cậu ta: “Là do cậu gà.”

Về đề tài không có muối chút nào như “ai gà hơn” thế này, mấy chàng trai lại nói một cách cực kỳ phấn khích, không biết mệt, thảo luận cả ngày mà có lý lẽ dẫn chứng đàng hoàng, làm hai người ở giường dưới trợn trắng mắt khinh thường.

Chu Dật vốn ngủ chưa đủ, bấy giờ bị ồn đến mức cáu gắt, cậu ta gạt chăn xuống, chỉ lên trời rống tiếng sư tử Hà Đông: “Im hết cho tôi! Người IQ chưa quá một trăm không được nói chuyện!”

Ba người còn lại: “…”

Sợ nhất là khi bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Cảnh tượng tạm dừng như bị một ngón tay vô hình nhấn nút, cuối cùng thì sự im ắng bị phá vỡ bởi tiếng “òn ọt” cực to. Cục cưng Chu ngượng đỏ cả mặt, ôm bụng nằm lại lên giường, cố gắng giả vờ như người vừa có cái bụng đang kêu đói không phải là mình.

Lại một sự yên lặng quái dị.

Không biết vị anh hùng “IQ hơn trăm” nào lên tiếng trước, chẳng mấy chốc, cả phòng 319 bị nhấn chiếm bởi những tràng cười điên cuồng.

“Hôm nay đến… khụ khụ… đến ai đi mua cơm?” Phương Vĩ bị sặc nước bọt ho sù sụ: “Tôi muốn một phần cơm cà tím xào thêm hai cây lạp xưởng, thẻ cơm trên bàn tự lấy nhé, cảm ơn.”

“Không phải tôi.” Cục cưng Chu vội chối: “Tôi cũng muốn phần giống vậy.”

“Cũng không phải tôi…” Khỉ Còi đắn đo suy nghĩ: “Nhớ không nhầm thì hình như đến lượt Kình Phong?”

Song, sinh viên Thể thao bị điểm danh không có ở đây, Diệp Luân sờ ga giường bên cạnh, đã lạnh lâu rồi, chứng tỏ từ sớm Kình Phong đã thức dậy ra ngoài. Nếu là ngày thường, cậu sẽ không để bụng và thay ai kia đến căn tin một chuyến, nhưng di chứng sau khi tình dục quá độ còn trên người, bây giờ chân cậu mềm nhũn lại chẳng có sức, không muốn động đậy chút nào cả.

Huống chi trong chăn còn tràn đầy hương vị của một người khác, khiến cậu quyến luyến một cách khó hiểu, không nỡ rời giường.

Diệp Luân ngáp một cái, vừa định đề nghị đặt thức ăn ngoài thì điện thoại đang sạc bên bàn chợt vang lên.

Tiểu Diệp Tử phát điên: “…”

Phiền quá, mới sáng sớm mà ai gọi vậy.

Dù linh hồn đã hợp thể với giường, nhưng tiếng chuông cứ vang mãi cũng tra tấn lắm, Diệp Luân gần như lấy hết can đảm cả đời mới bò dậy được, nhanh chóng đi đến cầm điện thoại, rồi lại phi như bay về ổ chăn.

Đến khi bọc người kín kẽ rồi mới ung dung nhận máy, liếc nhìn màn hình, thấy mấy chữ “Thầy hướng dẫn” được ghi chú bên trên.

Người thầy này là dạng cần mới tìm người, ông ấy tìm mình có chuyện gì nhỉ?

Dù đang phiền muộn lắm, nhưng ngoài miệng vẫn chào hỏi lễ phép: “Alo, thầy hướng dẫn, chào thầy ạ?”

Đối phương nghe thế cũng khách sáo vô cùng, hỏi với giọng không chắc: “Chào cậu, cho hỏi có phải trò Diệp Luân lớp 1 khoa Công trình Động lực học Hàng không không?”

“Là em đây, thầy có chuyện gì vậy ạ?”

“À thế này.” Thầy hướng dẫn ung dung rằng: “Bên thầy có ghi chú lại, hồi tháng Chín em có viết đơn xin đổi phòng ký túc xá, sau khi tìm hiểu tình hình, phía nhà trường đã duyệt rồi. Nhưng em cũng biết tầng sáu ký túc xá chúng ta đang sửa sang lại nên chuyện cứ kéo dài. Bây giờ liên lạc là để thông báo với em, tầng trên cùng đã được sửa xong, cũng sắp xếp được phòng mới cho em rồi, tuần sau khi nào em rảnh, có thể đến chỗ hậu cần để nhận chìa khóa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện