“Chụp lén nha.”

Diệp Luân cười khẽ như đã quen rồi, cậu cũng chẳng tức giận mà còn vươn tay sang một cách tự nhiên: “Đưa tiền đây.”

Kình Phong ngoan ngoãn sờ túi. Vừa móc ra mới sực nhớ: Bộ đồ này là mới, ví tiền còn đang trong phòng thử đồ.

Thế là tay phải hơi nắm lại, vươn “móng vuốt” đặt lên lòng bàn tay đang xòe ra của Diệp Luân như một chú cún hình thể to lớn:

“Tiền thì không có, chỉ có cái mạng thôi.”

Diệp Luân nắm lấy nắm tay anh, lắc qua lắc lại như đang chơi với cún: “Vậy lấy cậu đền cho tôi đi.”

“Lỗ vốn quá.” Kình Phong nhìn cậu với đôi mắt sáng long lanh, hòa cùng tiếng cười khẽ là những lời trêu ghẹo: “Để tôi chụp tấm lõa thể là xong.”

Lõa thể gì đó…

Không ngờ Kình Phong ngày thường nghiêm túc đứng đắn thế mà cũng có tế bào hài hước.

“Cậu nghĩ đẹp quá nhỉ.” Diệp Luân vui vẻ, bèn vỗ mu bàn tay anh: “Giặt quần áo cho tôi một tuần, cả mùng mền chăn gối ga giường, thì tôi sẽ tha cho cậu lần này.”

Cái này rẻ hơn đền bằng người nhiều, Kình Phong không trả giá nữa, đồng ý một cách dứt khoát.

Việc xen giữa vụn vặt như vậy cứ thế được cho qua.

Nửa giờ sau, việc chụp ảnh kết thúc mỹ mãn.

Tổng lại hết từ đầu chí cuối thì chụp khoảng hơn hai trăm tấm ảnh. Theo tiêu chuẩn của quảng cáo thương mại, số lượng ảnh được chọn để quảng bá còn chẳng đến hai mươi. Tỷ lệ có vẻ ít một chút, nhưng đừng yêu cầu quá cao với người ngoài ngành.

Ít ra hai người họ chơi rất vui, xem như không uổng phí một ngày cuối tuần.

Nghỉ ngơi mười lăm phút, ban đầu định chuyển chiến trường sang khu trong nhà. Khi Diệp Luân đến khảo sát thì phát hiện phông nền đã bị dỡ xuống, chỉ để lại linh kiện và “xác” đầy đất.

Cậu sửng sốt, bèn đi tìm ông chú điều phối viên hỏi nguyên nhân.

Đối phương sờ đuôi tóc, vẻ mặt hoang mang: “Hả? Chẳng phải nói xong rồi sao?”

Không cần hỏi là ai nữa, đâu bao giờ là mẹ Diệp tự vả mặt mình, thế nên chỉ có mỗi Phó tổng giám đốc bên A thôi.

Bị tháo dỡ hết, đã không thể dựng lại nữa, cũng chẳng thể chụp album trong nhà rồi.

Diệp Luân nhăn nhíu cả mặt mày, cực kỳ tiếc nuối; còn Kình Phong lại mừng rỡ lắm: Cuối cùng anh đã cảm nhận được cái gọi là lúc đồng ý thì nhanh, nhưng chụp ảnh cứ như đi thiêu vậy, người ta đứng trước ống kính cần tiền, còn anh thì cần mạng.

Phải nhanh chóng về trường thôi, nhà thi đấu mới là nơi đáng yêu nhất trên thế gian này. Trái tim Kình Phong như nhỏ máu, lặng lẽ thề rằng: Anh sẽ không lười biếng trong những lần huấn luyện sau này nữa…

Cởi Âu phục ra, mặc lại áo thun và quần jean bình thường; tẩy đi lớp trang điểm nhạt, trở lại với gương mặt phấn chấn sạch sẽ. Kình Phong về làm chàng sinh viên Thể thao khiêm tốn, cảm thấy đây mới là con người thật sự của mình.

Ánh sáng chói lòa tuy bắt mắt, nhưng dù sao cũng không phải phương hướng mà anh theo đuổi.

Trong lúc anh thay đồ, Diệp Luân đã dọn dẹp xong những vật dụng cá nhân của mình, đến chỗ mẹ chào tạm biệt. Cậu vẫn quyết định cùng về trường với Kình Phong. Mẹ Diệp không giữ lại được, đành lấy vài tờ giấy đỏ ra dặn dò: “Đi ăn món ngon chút để chiêu đãi bản thân, hôm nay vất vả rồi.”

Diệp Luân gật đầu, cười tít cả mắt: “Không vất vả, cảm ơn mẹ.”

Bận rộn cả buổi chiều, khi ra khỏi phòng làm việc Phong Luân, trời đã chập tối.

Đúng ngay giờ cơm, Diệp Luân bèn dẫn Kình Phong đi thang máy xuống tầng, vào khu ẩm thực chọn đồ ăn. Chọn đến chọn đi, cuối cùng vào một tiệm cá nướng.

Lắp đầy bụng xong thì ngồi tàu điện ngầm về trường. Ba người trong phòng thấy Diệp Luân vào thứ Bảy thì đều cực kỳ kinh ngạc.

Chu Dật rướn dài cổ: “Sao hai cậu lại về chung?”

Đại ca cũng ngạc nhiên vô cùng: “Mẹ ơi, sao Kình Phong cạo đầu rồi!”

Hai người vừa đẩy cửa vào nhìn nhau. Kình Phong cố tình giả làm người câm, Diệp Luân chỉ đành sờ gáy, đáp một cách bất đắc dĩ: “Không có gì, cậu ấy ở tiệm hớt tóc dưới lầu, tôi về lấy đồ nên tình cờ gặp.”

Cục cưng Chu tinh ý nhăn mũi hít hít: Ỏ~~~ mùi mập mờ!

Diệp Luân không cố ý muốn giữ bí mật, cũng chẳng có gì phải giữ bí mật cả, cậu chỉ đơn thuần là lười giải thích thêm thôi.

Ông trời trên cao, nhóm ba tên heo rừng phòng 319 bà tám kinh khủng, nếu biết Kình Phong cũng đi chụp quảng cáo, chắc chắn sẽ hỏi thăm đến cùng, hỏi rõ ràng từng chi tiết một luôn.

Sẽ mệt chết mất. Diệp Luân vừa ngáp vừa nghĩ: Tôi không muốn đâu.

Tất cả mọi ảnh chụp hôm ấy đều để lại trong phòng làm việc, để chuyên gia thống nhất sửa lại, sau đó nộp cho bên A duyệt, chọn.

Ban đầu Diệp Luân còn thấp thỏm vài ngày, sau đó nhiều việc quá nên dần quên mất.

Nhưng đã lâu thế rồi mà không nghe tin phản hồi gì, chắc không được chọn đâu. Cậu cũng chẳng thấy căm giận lắm, nhưng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.

Cả lúc nói mớ nửa đêm, cậu chủ Diệp cũng hô: “Không có mắt nhìn!”

Thỉnh thoảng mắng chưa đã nghiền, còn thêm vài câu chửi tục đáng yêu: “Đờ cờ mờ mi!”

Dám hỏi trên thế gian này, ai luôn khiến người ta căm ghét, không biết thưởng thức mà thẩm mỹ còn bằng không? Đáp án: Bên A[2] gian ác!

[2] Thông thường trong một quan hệ hợp đồng sẽ có những chủ thể hợp đồng tương ứng là người có quyền (thường gọi là bên A) và người có nghĩa vụ (thường gọi là bên B), thường thì bên A là người thuê, khách hàng nên nắm vai trò khá chủ động.

Ngày tháng cứ thế thoi đưa trong niềm vui chửi rủa khách hàng.

Chỉ chớp mắt thôi đã đến trận khai mạc rầm rộ, mùa thi đấu trong truyền thuyết của đội trường mà mọi người đã chờ đợi từ rất lâu. Cả Kình Phong – sinh viên chuyên Thể thao – cũng trở nên bí ẩn khó tìm.

Sáng Diệp Luân thức dậy, sờ ga giường đã lạnh đi bên cạnh, đôi khi chẳng rõ tối hôm trước Kình Phong có về không.

Nhưng nếu cả đêm không về thì không thể giải thích được cho ổ chăn ấm áp lúc nửa đêm.

Từ rất lâu trước đó Chu Dật có nhắc đến, thể chất Diệp Luân thiên về mát lạnh, mùa đông khổ lắm. Năm nay có Kình Phong mới luôn không mua chăn sưởi điện. Thứ đó sao tốt bằng nhiệt độ cơ thể người chứ, đừng quên buổi tối trong phòng sẽ ngắt điện.

Nên đôi khi Diệp Luân cũng nghĩ một cách sai trái rằng: Nếu tầng sáu cần sửa bốn năm mới xong thì tốt quá.

Lại đến thứ Tư.

Bài tập của khoa Công trình Động lực học Hàng không không nhiều, buổi chiều chỉ có một tiết. Đêm qua Diệp Luân ngủ chưa đủ, định về phòng ngủ bù, bèn từ chối khéo lời mời đến thư viện tự học của bạn cùng lớp, tự về ký túc xá.

Đứng trước cửa phòng 319 sờ túi, chết, cậu sững người ra. Không phải chứ, không mang chìa khóa?

Tìm khắp cặp vẫn chẳng có.

Gõ cửa, không ai trả lời, Diệp Luân cũng chẳng nhớ thời khóa biểu chuyên ngành Cơ khí của Chu Dật thế nào, đành cầm điện thoại ra gọi.

Gọi lần thứ nhất, máy bận.

Chờ một lúc, gọi thêm lần nữa. Chờ đến tận khi tự động ngắt kết nối cũng chẳng ai nghe.

Kỳ lạ thật, chuyện gì thế này, không giống như đang đi học mà?

Diệp Luân không rõ, dứt khoát đổi mục tiêu khác đáng tin hơn, gọi cho đại ca.

Lần này đã có người nghe, Phương Vĩ nhanh chóng bắt máy, hét thẳng vào micro điện thoại như đang gầm rú: “Diệp Luân, sao vậy?!!!”

Cậu chủ Diệp không kịp đề phóng khiến màng nhĩ chấn động, bị dọa đến mức suýt đã cầm điện thoại không vững.

Cũng không trách Phương Vĩ to tiếng được, quả thật tình thế bức bách, nếu cậu ta không lớn tiếng một chút, người ở đầu bên kia sẽ không nghe rõ cậu ta đang nói gì. Bởi xung quanh ầm ĩ quá, tiếng người, tiếng nhạc, tiếng trống, tiếng gì cũng có cả, hòa vào nhau ồn đến mức khiến tai người ta phát đau.

“Đại ca, các cậu đang ở đâu?” Diệp Luân hỏi với âm lượng bình thường.

“Cái gì?!!!” Đối phương lại hét.

Diệp Luân trợn trắng mắt một cách nho nhã, cất cao giọng: “Tôi hỏi các cậu đang ở đâu?!”

“À à!” Cuối cùng Phương Vĩ cũng hiểu, lại tiếng hét cào xé ruột gan: “Bọn này đang ở nhà thi đấu, cậu có chuyện gì không!!!”

“Tôi đang ở cửa phòng, không mang chìa khóa!” Mới hét vài câu, đầu Diệp Luân đã đau rồi, nhưng bất đắc dĩ là chưa nói hết nên phải hét tiếp: “Các cậu chạy đến nhà thi đấu làm gì?!”

“Xem Kình Phong thi đấu đó, bóng rổ, đấu với trường Đại học Y bên cạnh khụ khụ…” Mấy chữ cuối bị vỡ tiếng luôn, Phương Vĩ ho vài cái, có lẽ đang vội vã uống vài ngụm nước, sau đó mới nói tiếp: “Vậy làm sao đây, cậu sang đây lấy hay nhờ Chu Dật mang về?”

Diệp Luân suy nghĩ một lúc, cậu cũng không gấp, quên mang chìa khóa, sao có thể phiền người ta chạy sang đây một chuyến chứ.

“Tôi đi tìm các cậu lấy vậy.”

Dứt lời mới nhớ ra: Ui chết, quên hét rồi.

Quả nhiên Phương Vĩ nghe không rõ: “Cái gì???”

“Tôi nói…” Diệp Luân hít sâu, gì mà dè dặt phong độ lịch thiệp cũng bị ném đi mất, cậu gào một câu cực to vào micro điện thoại: “BÂY GIỜ TÔI ĐI TÌM CÁC CẬU! GỬI CỔNG VÀO VÀ MÃ SỐ GHẾ NGỒI CHO TÔI!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện