Bùi Oanh biết là Hoắc Đình Sơn đã đến, nhưng hiện giờ nàng đang ngồi trên nhuyễn tháp, ngay cả chút sức để quay đầu cũng chẳng có.

Trâm cài trên tóc nàng vẫn chưa tháo, áo cưới phức tạp cũng chưa thay ra, tất cả chỉ vì còn một nghi thức cuối cùng trước khi tẩy trang: Uống rượu hợp cẩn.

Dụng cụ đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh.

“Phu nhân.” Bùi Oanh nghe thấy Hoắc Đình Sơn gọi mình.

Đến lúc phải đứng dậy rồi.

Tân Cẩm đứng bên, Bùi Oanh mượn lực đỡ của nàng ta mà từ nhuyễn tháp đứng lên.

Phu thê cùng ăn mâm cỗ, uống rượu hợp cẩn.

(Cẩn là quả bầu, bổ quả bầu làm đôi, cô dâu chú rể mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn. Cẩn là một loại bầu đắng không thể ăn được, thường được gọi là hồ lô đắng)

Bầu bầu đã chuẩn bị sẵn, bên cạnh còn có một chiếc hồ lô nhỏ đựng rượu.

Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn đối diện mà đứng, mỗi người cầm một nửa chiếc bầu hồ lô đắng, dùng nó múc rượu.

Rượu hợp cẩn không phải uống mà để súc miệng, mang ý nghĩa thanh khiết.

Rượu vừa vào miệng, đôi mày liễu của Bùi Oanh khẽ chau lại. Loại rượu này dường như có nồng độ cao hơn bình thường, không phải loại thanh tửu thông thường. Nhưng vì chỉ là súc miệng, không phải uống vào, nên nàng cũng không nói gì.

Đặt nửa bầu xuống, Bùi Oanh bất giác ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào đôi mắt của người trước mặt.

Đôi mắt phượng dài và đen như đáy vực sâu, chăm chú nhìn nàng không rời. Trong mắt hắn, nàng thấy một bóng tối cuộn trào, tựa như một con quái thú khổng lồ dưới biển sâu đang lật mình, để lộ phần lưng đáng sợ như vây cá nhô lên khỏi mặt nước.

Ánh mắt ấy khiến Bùi Oanh kinh hãi.

“Để nha hoàn tháo trang sức cho phu nhân.” Hoắc Đình Sơn chuyển ánh mắt sang Tân Cẩm cùng một nha hoàn khác đang hầu hạ.

Hai người họ vâng lời ngay.

Bùi Oanh hoàn hồn, nhẹ giọng nói với hắn, “Hoắc Đình Sơn, hôm nay ngài cũng đã mệt rồi…”

“Phu nhân an tâm, ta không mệt.” Hoắc Đình Sơn cắt ngang lời nàng.

Bùi Oanh: “…”

An tâm thì càng khó an tâm hơn.

“Phòng bên đã chuẩn bị nước nóng, đợi tháo trang sức xong, phu nhân có thể qua đó thư giãn một chút.” Hoắc Đình Sơn vẫn nhìn nàng.

Bùi Oanh im lặng, chỉ có thể ngồi trên nhuyễn tháp để Tân Cẩm và nha hoàn tháo trang sức. Lần tháo trang sức này lâu hơn lần trước rất nhiều, lần trước mất hai khắc, hôm nay ít nhất phải nửa canh giờ.

Lúc trước rượu qua miệng, men rượu nhẹ khiến nàng hơi ngà ngà, cộng thêm sự mệt mỏi, vừa ngồi xuống, chẳng mấy chốc Bùi Oanh đã thiếp đi.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, vừa đủ để nàng chợp mắt một lát.

Khi đồ trang sức trên đầu tháo hết, lại thay ra áo cưới phức tạp, cả người nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Vào đến phòng bên, trước mắt nàng là một thùng tắm lớn bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo. Chiếc thùng hình bầu dục, miệng thùng rộng như cánh hoa nở xòe, đủ chỗ cho bốn người.

Chiếc thùng này được chế tác rất tinh mỹ, phối hợp giữa gỗ, vàng và ngọc, bề mặt còn khắc hoa mẫu đơn sống động như thật.

Nhưng trong lòng Bùi Oanh lại có chút tiếc nuối.

So với thùng tắm, nàng thực ra thích bồn tắm tự nhiên ở quận Viễn Sơn hơn. Tiếc rằng suối nước nóng tự nhiên không giống cải trắng, phải cân nhắc địa hình và môi trường xung quanh, không phải nơi nào cũng có.

Hơi nước bốc lên mờ mịt, nàng chỉ mặc trung y và khố, bước lên bậc thang gỗ bên cạnh, từ từ vào thùng tắm.

Nước ấm lan qua làn da, cảm giác thoải mái như thấm sâu vào tận xương cốt, khiến nàng thở dài một tiếng đầy mãn nguyện.

Cuối cùng cũng sống lại rồi.

Chính lúc này, sự khác biệt giữa nước nóng thông thường và suối nước nóng tự nhiên thể hiện rõ ràng. Loại sau chỉ có thể ngâm hai khắc, còn loại trước có thể ngâm đến khi nước nguội mới chịu rời đi.

Bùi Oanh ở trong phòng rất lâu, lâu đến mức cả xương cốt cũng mềm nhũn, lười biếng chẳng muốn động đậy. Cuối cùng, Tân Cẩm vào nhắc, “Phu nhân, trời tháng sáu cũng cần đề phòng cảm lạnh.”

“Hắn bảo ngươi vào?” Bùi Oanh dựa vào chiếc tựa lưng nhỏ trong thùng, cố ý hỏi.

Tân Cẩm mỉm cười, không đáp.

Bùi Oanh thầm nghĩ “quả nhiên là vậy”, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Tân Cẩm, ngâm một cái bong bóng cá đi.”

Những chiếc bong bóng cá nàng mua trước đây ở chợ đã được rửa bằng xà phòng thơm, phơi khô, gần như không còn mùi tanh nữa.

Bùi Oanh cẩn thận xếp những chiếc bong bóng cá đã phơi khô lại.

Có loại hai lớp, ba lớp, cũng có loại bốn lớp. So sánh một hồi, nàng phát hiện loại ba lớp là vừa vặn nhất, vì thế gom tất cả lại, mỗi ba chiếc thành một nhóm.

Nghe Bùi Oanh nói chỉ cần một cái, Tân Cẩm nhanh chóng liếc nhìn mỹ phụ đang định với tay lấy khăn tắm ở không xa. Sắc mặt người ấy vẫn bình thản, không hề giống như vừa lỡ lời.

Tân Cẩm do dự trong giây lát, cuối cùng cũng làm theo lời nàng.

Mặc xong y phục, Bùi Oanh bước ra ngoài thì thấy Hoắc Đình Sơn đã tắm xong ở một gian phòng khác. Hắn chỉ khoác một bộ trung y màu đen, dây buộc lỏng lẻo, cổ áo mở rộng, để lộ một mảng da t.hịt rắn chắc với sắc da đậm.

Hắn ngồi trên chiếc nhuyễn tháp gần cửa sổ, uể oải phơi mình dưới ánh trăng chiếu vào.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại. Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, tim Bùi Oanh chợt đập loạn.

Như dã thú dưới đáy biển, ánh mắt hắn hung hãn hơn ban nãy, sự tham lam ghê người không chút che đậy.

Bước chân của Bùi Oanh chậm dần, cuối cùng dừng hẳn:

“Hoắc Đình Sơn, ta có chuyện muốn nói với ngài.”

Thấy nàng đứng cách một khoảng không xa, Hoắc Đình Sơn từ nhuyễn tháp đứng dậy. Thân hình cao lớn, sải chân dài, chỉ vài bước đã đến bên cạnh nàng:

“Phu nhân muốn nói gì?”

Bùi Oanh vừa định mở lời, người trước mặt bỗng bế bổng nàng lên.

“Thế nhân đều nói một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, lời phu nhân muốn nói với ta, chi bằng đổi sang nơi khác hẵng nói.” Hoắc Đình Sơn vừa nói, vừa bế nàng vào trong.

Tay Bùi Oanh đặt trên vai hắn, theo từng bước chân của hắn mà siết chặt, ngón tay thon dài nhấn lên lớp vải, để lại vài nếp nhăn:

“Là chuyện về Yến Hảo…”

Giọng nàng rất nhỏ, nhưng Hoắc Đình Sơn nghe rõ ràng.

Hàng lông mày dài của hắn hơi nhướng lên, hứng thú hỏi:

“Phu nhân có điều gì chỉ giáo? Chẳng lẽ tối nay phu nhân muốn tự mình đến?”

Hắn nói xong còn gật đầu như đang hồi tưởng, nhếch môi cười:

“Cũng được, chỉ là đến lúc đó đừng lại kêu mệt.”

“Không phải!” Đầu nàng nóng bừng, hai tai đỏ ửng, vội giãy giụa:

“Ngài mau thả ta xuống.”

Hoắc Đình Sơn không buông tay, nhưng cũng dừng bước.

Bùi Oanh vỗ vai hắn:

“Thả ta xuống.”

“Phu nhân muốn làm gì?” Hắn đặt nàng xuống, thấy nàng quay người lại, từ tay Tân Cẩm nhận lấy một chiếc bát sứ nhỏ.

Bùi Oanh cầm bát sứ xoay người, đúng lúc đối diện ánh mắt của Hoắc Đình Sơn. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, như ngầm bảo rằng: “Nàng có chậm trễ thế nào cũng không sao, ta có thừa thời gian.”

Động tác của nàng khựng lại một thoáng. Đôi tai vốn chỉ hơi ửng đỏ giờ đỏ rực.

Hoắc Đình Sơn tiến lên, vừa nhìn vào bát sứ, hắn đã nhận ra ngay:

“Phu nhân cầm thứ này, là bong bóng cá?”

Trông giống bong bóng cá, nhưng màu sắc và hình dáng có chút khác biệt.

“Là bong bóng cá.” Bùi Oanh nhỏ giọng:

“Hoắc Đình Sơn, cứ uống thuốc tránh thai mãi không phải cách. Ngài dùng thứ này để tránh thai đi.”

Khi nghe đến hai chữ “thuốc tránh thai”, sắc mặt của Hoắc Đình Sơn khẽ biến đổi. Nhưng nghe nàng nói dùng bong bóng cá để tránh thai, hắn liền dùng hai ngón tay nhấc một chiếc bong bóng cá trong bát lên.

Bong bóng cá ngâm nước ấm đã trở nên mềm mại. Hắn bóp nhẹ, cảm giác hơi cứng hơn so với lúc còn tươi. Rất nhanh, Hoắc Đình Sơn nhận ra bong bóng cá này không chỉ có một lớp.

Kết hợp hình dáng của cái bong bóng cá với lời nàng nói về việc tránh thai, Hoắc Đình Sơn lập tức hiểu được thứ này phải đeo ở đâu.

"Phu nhân, nàng muốn ta đeo thứ này?" Giọng Hoắc Đình Sơn có chút khó hiểu.

Bùi Oanh gật đầu xác nhận: "Thuốc tránh thai rất lạnh, ta không muốn uống nữa."

"Vậy thì không uống." Hoắc Đình Sơn đáp lời ngay.

Bùi Oanh nhìn sắc mặt hắn, nhạy bén nhận ra một chút ý vị khác thường: "Ta không uống thuốc tránh thai, vậy ngài phải đeo bong bóng cá."

"Con cái có rồi thì sinh ra thôi. Ta đâu phải không nuôi nổi, hơn nữa con của ta và phu nhân nhất định thông minh lanh lợi, vượt xa người thường." Ngón tay Hoắc Đình Sơn khẽ buông lỏng, bong bóng cá trong tay rơi trở lại vào chiếc bát sứ nhỏ.

Bùi Oanh nhíu mày, người này quả nhiên vẫn chưa từ bỏ: "Hoắc Đình Sơn, ta đã có một đứa con… ừm, ba đứa, giờ có ba đứa là đủ rồi. Hơn nữa, sinh con nào phải chuyện dễ dàng? Từ xưa đến nay, biết bao thai phụ đã c.h.ế.t nơi quỷ môn quan. Nếu chẳng may ta khó sinh, thì chắc chắn là một xác hai mạng."

Bốn chữ cuối cùng như một mũi d.a.o găm mạnh vào thần kinh của hắn: "Sẽ không đâu."

Bùi Oanh thấy hắn phản ứng như vậy, liền biết hắn thực sự không hiểu.

Có lẽ khi Hoắc Minh Tuấn và Hoắc Tri Chương chào đời, người này hoàn toàn giữ vai trò kẻ khoanh tay đứng nhìn, chỉ biết rằng sau mười tháng thai nghén, nữ nhân sẽ sinh ra một đứa trẻ.

Càng nghĩ, Bùi Oanh càng cảm thấy điều này rất có khả năng. Dù sao, thời xưa ngay cả chuyện nguyệt sự còn bị né tránh, huống chi là chuyện trong phòng sinh.

Những nam nhân như hắn, vốn luôn cao cao tại thượng, không chạm đến đau đớn trên chính thân thể mình thì không cảm nhận được nỗi đau. Vì vậy họ cho rằng việc sinh con thật nhẹ nhàng, không khác gì một trận ốm thoáng qua không mấy nghiêm trọng.

Còn những người phụ nữ phải sinh con thì sao? Họ vốn dĩ đã phải dựa vào nhà chồng, mà người chồng còn có thể không chỉ có mỗi mình họ làm vợ, thì làm sao dám đem khổ sở của mình nói ra? Đa phần chỉ có thể âm thầm nuốt vào bụng, cùng lắm là khóc than với mẫu thân thân cận nhất về nỗi đau sinh nở.

Còn những thai phụ đã qua đời, họ không thể nói lên lời.

Thế nên lâu dần, những nam nhân này vô tình hay cố ý phớt lờ nỗi đau đớn khi sinh nở của phụ nữ, xem như lẽ đương nhiên rằng sinh con là việc dễ dàng.

Kể cả Hoắc Đình Sơn hiện giờ.

"Ngài cho rằng sẽ không, là bởi vì ngài nghe thấy quá ít." Bùi Oanh tức giận nói, "Hơn nữa, ngài không thể sinh con, chuyện này ngài không có quyền lên tiếng."

Hoắc Đình Sơn nhíu đôi mày dài, không nói lời nào.

Bùi Oanh nghiêm túc nói với hắn: "Hiện nay ta đã không còn ở tuổi đôi mươi, cơ thể không còn như trước nữa. Ngài có thể đi hỏi Phùng y quan, xem ta ở tuổi này sinh con có nguy hiểm hơn nhiều so với những cô nương trẻ hay không."

"Ta sẽ hỏi hắn vào ngày khác." Hoắc Đình Sơn cầm lấy chiếc bát sứ trong tay nàng, một tay khác vòng qua eo, ôm ngang nàng lên, "Tối nay ta sẽ thử dùng cái bong bóng cá này."

Tiếng kêu kinh ngạc của Bùi Oanh còn chưa thốt ra khỏi cổ họng thì đã nghe hắn nói tiếp nửa câu sau: "Chỉ là thứ này rất mới mẻ, phu nhân phải đích thân đeo cho ta."

Mấy bước sau, Hoắc Đình Sơn vòng qua tấm bình phong chạm hoa. Bên giường có một chiếc tủ thấp, hắn đặt chiếc bát sứ trong tay lên đó, sau đó ôm Bùi Oanh ngồi xuống.

Hắn ngồi trên giường thấp, còn Bùi Oanh thì ngồi trên đùi hắn.

Nam nhân vòng tay dài ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, đuôi mắt thoáng nở một nụ cười, "Phu nhân, xin mời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện