“Hoắc Đình Sơn, ta đã nói với các nàng ấy, nếu các nàng tha cho ta một mạng, ta sẽ để ngươi thả các nàng đi.” Bùi Oanh quá hiểu người đàn ông này quyết đoán đến mức nào, nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, nàng vội nói: “Ngươi có thể đừng g.i.ế.t các nàng không?”
Hoắc Đình Sơn vốn định trêu chọc nàng vài câu, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của người trong lòng, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.
Vươn tay chạm vào trán Bùi Oanh, Hoắc Đình Sơn ngay lập tức ôm nàng lên, sải bước lớn ra ngoài.
---
Phủ Châu mục.
Nghe tin Bùi Oanh đã trở về, các võ tướng đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp hết lo, lại nghe tin Phùng Ngọc Trúc được gọi vào chính viện.
“Bùi phu nhân bị thương à?”
“Không phải bị thương, nghe nói bị sốt cao.”
“Sốt cao ư, chuyện này còn khó xử lý hơn vết thương ngoài. Nếu chẳng may…”
“Đừng nói nữa, không có gì chẳng may cả.”
---
Hoắc Đình Sơn ôm nàng trở về phòng mình, đặt nàng lên giường rồi đứng dậy đi rót nước. Nước lạnh thấm qua khăn lụa, sau đó khăn được vắt khô.
Cảm giác lành lạnh áp lên trán, ý thức của Bùi Oanh từ mơ hồ dần được kéo trở lại.
Nàng mở mắt, thấy Hoắc Đình Sơn ngồi bên cạnh giường, cầm một chiếc khăn lụa khác lau má và cổ nàng.
Có lẽ thấy nàng mở mắt, Hoắc Đình Sơn nói: “Ta biết nàng ưa sạch sẽ, đây là khăn mới giặt.”
Bùi Oanh lúc này thực ra nghe không rõ lời hắn, cơn sốt cao khiến tai nàng lùng bùng.
Nàng cảm giác lúc thì mình như bị nhốt trong lò lửa, lúc lại rơi vào hầm băng, nóng lạnh luân phiên giày vò. Cơn đau nhức lan tràn tựa như từng con sâu nhỏ chui vào khe hở giữa xương cốt và cơ bắp, gặm nhấm từng chút từng chút một, giày vò thần kinh nàng.
“Lạnh.” Bùi Oanh khẽ lẩm bẩm.
Hoắc Đình Sơn đặt chiếc khăn lên mạch cổ nàng, sau đó đứng dậy lấy thêm một chiếc chăn gấm phủ lên người nàng.
Chăn vừa được đắp, Phùng Ngọc Trúc, người đeo hòm thuốc trên lưng, bước vào. Hắn chắp tay hành lễ: “Tham kiến chủ công.”
Hoắc Đình Sơn: “Không cần đa lễ, mau đến xem bệnh cho phu nhân.”
Phùng Ngọc Trúc quan sát vài khắc, sau đó bắt mạch cho Bùi Oanh: “Mạch phù mà căng, tay chân lạnh buốt, cơ thể thiếu tân dịch. Cần giữ ấm tay chân cho phu nhân, đồng thời sai người nấu cháo lỏng để bổ sung dịch cơ thể, tránh xuất hiện tình trạng co giật. Tại hạ sẽ kê một thang thuốc, uống xong chờ hai canh giờ nữa, có thể cho phu nhân dùng thêm canh cát thảo. Canh cát thảo giúp hạ sốt hiệu quả.”
Hoắc Đình Sơn: “Tốt. Phiền Văn Thừa kê đơn.”
Trong khi viết đơn thuốc, Phùng Ngọc Trúc nói: “Sau khi uống thuốc, dự kiến đến đầu giờ Thân phu nhân sẽ hạ sốt. Nếu cơn sốt vẫn không giảm, xin chủ công đến tìm tại hạ lần nữa.”
Ban ngày không hạ sốt, đến đêm chỉ càng nguy kịch.
Hoắc Đình Sơn gật đầu.
Tân Cẩm đã đứng chờ bên cạnh, nghe Phùng Ngọc Trúc nhắc đến canh cát thảo, vội vàng ghi nhớ.
Tai của Bùi Oanh thỉnh thoảng ù ù, cơ thể đau nhức không chịu nổi. Ở thời đại này không có kháng sinh, cũng không có truyền dịch, nàng biết rõ một trận sốt cao này có thể lấy mạng mình.
Nhưng nếu không liều một phen, nàng e rằng sẽ bị bọn họ mang đi.
“Hoắc Đình Sơn.” Bùi Oanh gắng gượng gọi.
Nàng nghĩ mình đã gọi ra tiếng, nhưng thực tế giọng nàng rất nhỏ, nhưng Hoắc Đình Sơn vẫn nghe thấy.
Hoắc Đình Sơn nắm lấy bàn tay trắng ngần thò ra khỏi lớp chăn gấm của nàng: “Phu nhân muốn nói gì?”
“Nếu ta chết…”
“Bùi Oanh.” Hoắc Đình Sơn trầm giọng ngắt lời nàng: “Nàng đừng nói nhảm.”
Bùi Oanh chỉ nghe loáng thoáng, biết hắn không vui khi nàng nói những lời này. Nhưng liệu nàng có qua được cơn nguy kịch, nàng cũng chẳng dám chắc, những lời này nhất định phải nói: “Dù rằng ta và ngài vài tháng nữa mới thành thân, nhưng nếu ta chết, ngươi có thể coi Linh Nhi như con gái ruột của mình không?”
Những lời này, Bùi Oanh nói rất khó khăn, nói xong hơi thở đã không đều.
Hoắc Đình Sơn nhận lấy chén nước ấm Tân Cẩm đã chuẩn bị, đỡ Bùi Oanh ngồi dậy, để nàng tựa vào khuỷu tay mình: “Uống nước, uống xong ta sẽ trả lời nàng.”
Bùi Oanh thở ra một hơi đục, dựa vào tay hắn uống nước.
Một chén nước uống xong, Hoắc Đình Sơn nói từng chữ một: “Không thể. Chỉ khi nàng và ta thành thân, nha đầu đó mới là con gái của ta.”
Bùi Oanh gấp gáp nắm lấy vạt áo hắn, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh: “Hoắc Đình Sơn, ngài hứa với ta được không?”
Bùi Oanh nôn nóng níu lấy tay áo của hắn, trong mắt phủ một tầng nước mỏng, khẩn thiết hỏi:
"Hoắc Đình Sơn, ngài hứa với ta được không?"
Hoắc Đình Sơn đưa chén trà lại cho Tân Cẩm đứng bên cạnh, sau đó đỡ Bùi Oanh nằm xuống lần nữa:
"Uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi cho tốt, phu nhân sẽ nhanh khỏe lại thôi. Đám nữ thám báo bắt phu nhân, hiện đã bị giam vào ngục. Đợi phu nhân bình phục, nàng muốn thả thì thả, không muốn thả thì g.i.ế.t cũng được."
Bùi Oanh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị hơi nóng thiêu đốt đến khó chịu. Nàng từ từ khép mắt lại, tầng nước trong mắt theo hàng mi rũ xuống, ngưng tụ thành một giọt lệ trong suốt nơi khóe mắt.
Giọt lệ nhỏ khẽ lăn, sắp chạm vào mớ tóc mây đen nhánh thì bị ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi.
"Phu nhân sẽ khỏe lại thôi."
Phùng Ngọc Trúc đã viết xong đơn thuốc, Tân Cẩm đi sắc thuốc.
Trước đó, Phùng Ngọc Trúc căn dặn phải giữ ấm tay chân cho Bùi Oanh. Chiếc túi chườm vừa được cất đi nay lại được mang ra sử dụng.
Hoắc Đình Sơn ngồi bên giường, lắng nghe hơi thở nặng nề của Bùi Oanh, thỉnh thoảng thay khăn mát trên trán và cổ nàng.
Không lâu sau, một bát súp được nấu xong trước tiên.
Hoắc Đình Sơn đỡ nàng từ giường dậy, đút nàng uống một bát súp.
Qua thêm hai khắc, thuốc cũng sắc xong.
Hắn dặn người mang bữa trưa lên trước: "Ăn chút gì lót bụng, uống thuốc xong rồi ngủ thêm một giấc."
Bữa trưa là cháo gạo thêm t.hịt gà xé. Sau khi uống súp, Bùi Oanh chỉ dùng được nửa bát cháo, rồi không ăn thêm nữa.
Hoắc Đình Sơn để mặc nàng, đặt bát cháo sang bên, rồi cầm chén thuốc đút nàng uống.
Vị thuốc quá đắng, Bùi Oanh vừa uống một ngụm đã nhăn mặt, vô thức quay đầu đi.
Thấy vậy, Hoắc Đình Sơn bưng chén thuốc lên, uống thử một ngụm, đôi mày dài khẽ nhíu lại.
Cái tên Phùng Ngọc Trúc này bỏ thứ gì quái quỷ vào thuốc, sao lại khó uống đến thế.
Hắn trầm giọng: "Phu nhân ngoan ngoãn uống hết đi, ta sẽ cân nhắc việc nhận một tiểu nữ nhi sớm hơn."
Bùi Oanh quay đầu nhìn hắn, rồi lại nhìn chén thuốc, chậm rãi uống hết.
Hoắc Đình Sơn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến tâm can hắn đau nhói, nhưng giờ lại không tiện trách mắng nàng, đành nhịn xuống.
Uống xong một chén thuốc, Bùi Oanh nằm xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Đình Sơn đặt chén thuốc sang một bên, trầm mặt sai nha hoàn chuẩn bị nước.
Đã lâu rồi nàng chưa tắm, giờ nàng mê man, không có sức phàn nàn hắn. Chờ nàng khỏe lại, e rằng lại sẽ trách móc không ngừng. Hôm nay đã bị nàng làm cho tức giận đủ rồi, hắn không muốn đợi nàng khỏi bệnh lại đổi thành mình bị chọc tức đến nằm liệt giường.
Tắm rửa xong, Hoắc Đình Sơn cũng lên giường, nằm bên cạnh Bùi Oanh.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dịu dàng trải khắp, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót líu lo. Hoắc Đình Sơn nhắm mắt lại, ngửi mùi hương ngọt ngào quen thuộc, rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Hai canh giờ sau.
Người đàn ông trên giường mở mắt, ánh nhìn sáng rõ, không còn dấu vết của mệt mỏi.
Hoắc Đình Sơn chống tay ngồi dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra chiếc nhật quỹ (đồng hồ thời cổ đại) trong sân.
Giờ Thân.
Hoắc Đình Sơn quay người trở lại bên giường. Trên giường, Bùi Oanh đang nhắm mắt, hơi thở đã ổn định hơn nhiều so với trước, nhưng gương mặt như hoa phù dung vẫn ửng lên sắc đỏ bất thường.
Hắn đưa tay chạm vào trán của Bùi Oanh. Nhiệt độ trên trán nàng không còn nóng rực như trước, nhưng vẫn còn sốt cao. Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Sơn hiện lên một tầng u ám.
Nam nhân cất cao giọng gọi ra ngoài:
“Lập tức đi mời Phùng y quan tới.”
“Vâng.” Tâm của Tân Cẩm chợt thót lại.
Giờ Thân còn mời Phùng y quan, chẳng lẽ cơn sốt cao của phu nhân vẫn chưa hạ? Tân Cẩm không dám chần chừ, gần như chạy đi mời người.
Phùng Ngọc Trúc vừa nghe tin từ chính viện, lòng liền trầm xuống, mang theo hòm thuốc mà đi ngay.
“Văn Thừa, cơn sốt cao của nàng ấy vẫn chưa hạ, giờ còn cần uống thuốc gì nữa?” Hoắc Đình Sơn hỏi.
Phùng Ngọc Trúc thở dài:
“Chủ công, thang thuốc mà ta kê trước đó đã là tốt nhất rồi. Nếu thuốc ấy cũng không làm hạ nhiệt, thì các loại thuốc khác e rằng vô dụng. Lúc này, chỉ còn cách trích huyết.”
Hoắc Đình Sơn biết rằng trích huyết có thể hạ sốt, nhưng cũng nghe qua rằng:
“Ta nhớ phương pháp này dường như có nhược điểm.”
Phùng Ngọc Trúc thành thật đáp:
“Đúng vậy, dù sao cũng là làm hao tổn huyết khí tại huyệt vị, phương pháp này không phù hợp với những bệnh nhân có thể chất yếu. Sau khi trích huyết, bệnh nhân sẽ suy nhược trong một thời gian, cần được chăm sóc kỹ lưỡng.”
Hoắc Đình Sơn quay đầu nhìn về phía Bùi Oanh đang nằm trên giường. Nàng ngủ rất yên tĩnh, hai má đỏ hồng rực rỡ.
“Trích huyết đi.” Hắn cảm thấy thể chất nàng không quá yếu.
Phùng Ngọc Trúc lấy từ hòm thuốc ra gói kim, trải ra, sau đó chọn một cây kim dài:
“Chủ công, phiền ngài…”
“Ngươi định cứ thế mà châm luôn sao?” Hoắc Đình Sơn cau mày hỏi.
Phùng Ngọc Trúc hơi ngẩn người:
“Có chỗ nào không ổn sao?”
Hoắc Đình Sơn không hài lòng nói:
“Kim này ngươi không dùng nước nóng để sát trùng sao?”
Phùng Ngọc Trúc trước giờ chưa từng nghe qua việc sát trùng kim, nhưng là một y giả, hơn nữa người đề xuất lại là chủ thượng tối cao của mình, y quan cẩn thận lắng nghe:
“Chủ công, tại sao lại cần sát trùng kim?”
Hoắc Đình Sơn đáp:
“Sát trùng bằng nước nóng là để diệt trừ khí độc bám trên kim.”
Phùng Ngọc Trúc trước nay chưa từng nghe nói, nhưng đã là lời của chủ công, hẳn phải có lý do.
Hắn gọi nha hoàn đến đun nước để sát trùng kim. Kim được lấy ra từ nước sôi, không cần lau khô, lớp nước trên bề mặt nhanh chóng bốc hơi.
Phương pháp trích huyết để hạ sốt bao gồm trích tại huyệt Thiếu Thương, Thương Dương, và Đại Chùy. Trong đó, hai huyệt đầu tiên nằm ở tay, còn huyệt cuối nằm ở gáy. Hai huyệt đầu chỉ là phụ trợ, huyệt cuối mới là chủ yếu.
Việc trích huyết bắt đầu từ huyệt Đại Chùy.
Hoắc Đình Sơn xoay người Bùi Oanh lại, để nàng nằm sấp trên đùi mình, sau đó vén mái tóc đen óng ánh của nàng sang một bên, để lộ vùng gáy trắng ngần.
Trong quá trình này, Hoắc Đình Sơn phát hiện Bùi Oanh đã tỉnh.
Nàng khẽ mở đôi mi dài rợp bóng, đôi mắt ngấn sương mang theo chút mơ màng nhìn về phía hắn. Hoắc Đình Sơn vừa định nói về việc trích huyết, lại thấy nàng hạ mi, khẽ lẩm bẩm “nóng quá,” rồi ngoan ngoãn nằm im trên đùi hắn, không nhúc nhích.
Hoắc Đình Sơn nhướn mày khẽ cười:
“Đây là do sốt mà mê muội ư? Nếu không, nàng làm gì mà ngoan ngoãn như thế này?”
Phùng Ngọc Trúc bắt đầu tiến hành việc châm cứu lấy máu. Kim châm cắm vào huyệt Đại Chùy sau gáy, rồi nhanh chóng rút ra, trên làn da trắng nõn lập tức trào ra những giọt m.á.u đỏ tươi.
Hoắc Đình Sơn nhìn sắc đỏ ấy, bỗng thấy nhức mắt vô cùng.
Khi lấy m.á.u ở huyệt Đại Chùy, Bùi Oanh rất yên tĩnh, trông như đang ngủ say.
"Chủ công, hiện tại cần lật ngửa bàn tay của Bùi phu nhân." Phùng Ngọc Trúc đổi một cây kim khác.
Hoắc Đình Sơn làm theo.
Bàn tay là nơi tập trung nhiều dây thần kinh, khi châm vào huyệt Thiếu Thương và Thương Dương, Bùi Oanh hít sâu một tiếng, vô thức muốn rụt tay lại.
Bàn tay của Hoắc Đình Sơn vốn đã đặt trên cổ tay nàng, nhận ra động tác của nàng liền lập tức nắm c.h.ặ.t hơn.
Phùng Ngọc Trúc nhìn những giọt m.á.u trào ra, bỗng cảm thấy một ánh mắt nặng nề dừng lại trên người mình.
Phùng Ngọc Trúc cắn răng nói:
"Chủ công, châm vào hai huyệt Thiếu Thương và Thương Dương lấy m.á.u vốn dĩ sẽ đau một chút."
Hoắc Đình Sơn:
"Cứ làm theo cách cần làm, ta chưa từng trách ngươi."
Phùng Ngọc Trúc: "…"
Đợi lấy m.á.u xong, Phùng Ngọc Trúc thở ra một hơi, phát hiện bản thân đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Hoắc Đình Sơn cẩn thận đắp lại chăn cho Bùi Oanh, hỏi:
"Sau khi lấy m.á.u cần chú ý điều gì?"
Phùng Ngọc Trúc đáp:
"Không được để vết thương dính nước, uống nhiều cháo loãng để bổ sung dịch cơ thể, khăn trên trán cần thay thường xuyên."
Ngừng một chút, Phùng Ngọc Trúc cuối cùng lại nuốt những lời còn lại xuống.
Hoắc Đình Sơn lạnh giọng hỏi:
"Nếu sau khi lấy m.á.u mà sốt cao vẫn không hạ, tiếp theo nên làm gì?"
Phùng Ngọc Trúc cúi đầu, khom người nói:
"Dùng phối hợp với đơn thuốc trước đây ta kê, phần lớn sốt cao sẽ hạ."
Không trả lời trực tiếp, cách nói vòng vo này thực ra đã cho câu trả lời rồi. Nếu sốt cao vẫn không hạ, thì cũng không còn cách nào nữa.
Phải trông chờ vào số mệnh.
Trong phòng tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi. Một lúc lâu sau, Phùng Ngọc Trúc đang cúi đầu nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn:
"Ta đã rõ, Văn Thừa, ngươi lui về trước đi."
Sau khi Phùng Ngọc Trúc rời đi, Hoắc Đình Sơn ngồi bên mép giường, thỉnh thoảng lại đưa tay kiểm tra nhiệt độ của Bùi Oanh.
Ngoài khung cửa sổ, ánh dương vàng rực dần dần ngả về phía tây. Đến giờ Dậu, Hoắc Đình Sơn lại vươn tay kiểm tra, lông mày hắn hơi giãn ra.
Hình như hạ sốt rồi.
Da tay hắn vốn chai sạn, Hoắc Đình Sơn bèn gọi Tân Cẩm từ bên ngoài vào:
"Ta thấy hình như đã hạ sốt, ngươi xem lại thử."
Tân Cẩm vừa kiểm tra liền vô cùng mừng rỡ:
"Bẩm Đại tướng quân, phu nhân quả thực đã hạ sốt."
Hoắc Đình Sơn nói:
"Đi bảo phòng bếp chuẩn bị chút cháo trắng, thêm nhiều t.hịt băm."
Khi Bùi Oanh bị đánh thức, bên ngoài trời vẫn còn le lói ánh sáng mờ nhạt.
"Phu nhân dậy dùng bữa, ăn xong rồi uống thuốc, sau đó lại nghỉ ngơi." Hoắc Đình Sơn kéo nàng ra khỏi chăn, đặt ngồi bên chiếc bàn nhỏ.
Bùi Oanh dù đã ngủ lâu nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi, toàn thân như vừa bị tháo rời rồi lắp lại, không chút thèm ăn, chẳng muốn động đũa.
Lúc này nàng ngồi bên bàn nhỏ, cầm thìa khuấy nhẹ bát cháo.
Hoắc Đình Sơn ngồi đối diện nàng, trước mặt hắn cũng bày một mâm thức ăn. Ăn được một lát, hắn thấy nàng vẫn còn đang khuấy bát cháo:
"Phòng bếp đã băm t.hịt rất nhuyễn rồi, không cần phu nhân phải tự mình làm đâu."
"Ta thực sự không muốn ăn." Bùi Oanh khẽ nói.
Hoắc Đình Sơn:
"Ăn ít chia làm nhiều bữa, dùng nửa bát cũng được."
Bùi Oanh đáp một tiếng, thật sự chỉ chậm rãi ăn nửa bát cháo, khiến Hoắc Đình Sơn nhìn phần còn lại mà cảm thấy mình vừa rồi đã nói ít quá.
Khi hai người dùng xong bữa tối, Tân Cẩm mang thuốc tới.
Chén thuốc vừa vào phòng, hương vị đắng ngắt liền tràn ngập khắp nơi. Hoắc Đình Sơn trước đó đã từng uống một ngụm, biết rõ vị thuốc này khó chịu đến mức nào.
Hắn vốn nghĩ nàng sẽ lại lần lữa, hoặc trực tiếp nói rằng thuốc quá đắng nên không muốn uống. Không ngờ lần này, nàng lại dứt khoát hơn cả khi dùng bữa, bưng chén thuốc nhỏ lên, nhíu mày khẽ, từ từ uống cạn.
Hoắc Đình Sơn vừa mới giãn mày ra, chợt nhớ đến lần đầu nàng uống thuốc, lúc ấy hắn đã hứa sẽ cân nhắc nhận lại con gái của nàng. Chân mày dài lập tức cau c.h.ặ.t trở lại.
Lại là chuyện nha đầu ấy, trong đầu nàng ngoài tiểu nha đầu kia, còn lại chỉ có chút tính toán nhỏ, chẳng lẽ không thể chứa thêm điều gì khác sao?
Uống xong thuốc, Bùi Oanh đặt chén nhỏ trở lại bàn, đang định đứng dậy, bỗng thấy Hoắc Đình Sơn bên đối diện lạnh mặt đứng lên trước, sau đó bước tới bế nàng lên.
"Hoắc Đình Sơn, ta tự đi được."
“Sao, ta đưa nàng một đoạn mà nàng cũng không vừa ý?” Một câu nói lạnh nhạt, nghe ra tâm trạng không mấy tốt.
Bùi Oanh ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu người này vì sao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Hoắc Đình Sơn bước chân dài, chỉ vài bước đã đến bên giường.
Chăn đệm vẫn giữ nguyên như lúc trước khi nàng rời đi, vừa khéo, hắn trực tiếp đặt nàng xuống, rồi kéo chăn gấm đắp lên cho nàng.
Khi hắn chuẩn bị đứng thẳng người dậy, đột nhiên cảm nhận được một lực kéo rất nhẹ.
Lực kéo ấy nhỏ bé không đáng kể, giống như dải thắt lưng bị dây leo nhỏ quấn lấy. Hoắc Đình Sơn cúi đầu nhìn xuống.
Thật sự bị quấn lấy.
Nhưng không phải là dải thắt lưng, mà là chiếc túi hương treo trên đó.
Vài ngón tay mảnh mai níu lấy góc túi hương màu xanh thẫm, với nàng, dường như đã dùng rất nhiều sức, đến mức trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên mạch m.á.u xanh nhạt.
“Phu nhân có chuyện muốn nói?” Hoắc Đình Sơn khẽ nhếch môi.
Bùi Oanh khẽ nói: “Bẩn rồi.”
“Ta mới tắm gội buổi trưa nay.” Gân xanh trên trán Hoắc Đình Sơn giật giật hai cái.
Quả nhiên, chỉ cần nàng có chút tinh thần là lại chọc tức hắn.
“Hoắc Đình Sơn, ta nói là túi hương của ngài bẩn rồi.” Bùi Oanh nhẹ giọng nói.
Hoắc Đình Sơn sững sờ, ánh mắt dời xuống túi hương.
Chiếc túi hương này được may từ lụa xanh thẫm, hình con đại bàng được thêu bằng chỉ xám.
Màu xanh thẫm và xám vốn dĩ là màu khó lấm bẩn, nhưng không chịu nổi chủ nhân thường xuyên đeo bên người, hơn nữa thời gian qua phải bôn ba khắp nơi, bị bám không ít bụi đường.
Ánh mắt trầm lắng của hắn bỗng trở nên thư thái hơn, trở lại dáng vẻ lười nhác như trước: “Quả là hơi bẩn, phu nhân định giúp ta giặt sạch?”
“Ừ, để tối muộn rồi tính.” Ngón tay Bùi Oanh lật mặt sau của túi hương lên xem.
Hoắc Đình Sơn khựng lại, bất ngờ đưa hai ngón tay nâng cằm nhỏ của nàng lên, xoay qua xoay lại, tỉ mỉ nhìn ngắm hai bên má nàng.
“Hoắc Đình Sơn, nài làm gì vậy!” Giọng nàng đã có chút cáu giận.
Nam nhân ung dung rút tay về, “Không làm gì, chỉ là cảm thấy con thỏ nhỏ này cuối cùng cũng thuần được ít nhiều, quả thực không dễ dàng.”
Bùi Oanh quay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn.
“Phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, ta tối nay sẽ ghé qua.” Hoắc Đình Sơn cười nói rồi rời đi.
---
Từ sáng sớm khi nghe Trần Nguyên nói rằng phía sau Vân Tú Lâu có bóng dáng Ninh gia, Hoắc Tri Chương liền bồn chồn không yên.
Trần Nguyên đem chuyện này nói cho hắn, chắc chắn là ý của phụ thân.
Nếu như Bùi di không được tìm về...
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Hoắc Tri Chương đã thấy đầu óc đau nhức vô cùng.
Ninh gia chen chân vào chuyện bắt cóc này, nói nặng là đang dẫm mặt phụ thân hắn xuống đất.
Công khai xử trí vài chi thứ cũng chẳng có gì là quá đáng.
Hoắc Đình Sơn khẽ nhướng mày, xem ra tên tiểu tử này cũng chưa đến nỗi hồ đồ. “Đã vậy, chuyện này giao cho ngươi xử lý.”
Hoắc Tri Chương cúi đầu đáp ứng.
Hoắc Đình Sơn cong ngón tay, gõ mạnh lên án kỷ vài cái.
Hoắc Tri Chương giật mình, ngẩng đầu lên.
“Ta nghe Trần Uy nói, lúc đầu là di mẫu ngươi đề nghị đến Vân Tú Lâu kia.” Hoắc Đình Sơn không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy sắc mặt con trai út đột ngột thay đổi: “Hoắc Tri Chương, đây là lần cuối cùng ta hỏi ngươi. Ngày đó lời ngươi nói với ta, là ý ngươi muốn nói, hay là do di mẫu ngươi xúi giục?”
Con ngươi Hoắc Tri Chương bỗng nhiên co rút mạnh.
Di mẫu hắn đề nghị đến Vân Tú Lâu?
Nhưng chi thứ nhỏ nhà họ Ninh ở Tịnh Châu, còn di mẫu hắn sau này gả đến U Châu, từ khi xuất giá không những hiếm khi liên lạc với chi thứ bên nhà mẹ đẻ, mà số lần hồi môn cũng chẳng nhiều, thật sự khó có khả năng có liên quan...
Thế nhưng đối diện ánh mắt lạnh lẽo tịch mịch kia, Hoắc Tri Chương chợt tỉnh ngộ.
Trọng tâm của phụ thân không nằm ở phía trước. Ông có lẽ cũng biết rằng trong đó không nhất định có liên hệ. Vì vậy, điều ông muốn nhấn mạnh chính là phía sau, rằng hắn có vì tư tâm mà lừa gạt ông hay không.
“Phụ thân, ta... thực có lỗi.” Hoắc Tri Chương hối hận thốt lên.
Hoắc Đình Sơn khẽ hừ một tiếng: “Nàng ta đã c.h.ế.t ba đời chồng, ngươi xem ra là ghét ta cản đường ngươi, muốn sớm tiễn ta xuống gặp Diêm Vương?”
“Sao có thể chứ? Trước kia vị cao tăng kia chẳng phải đã nói rằng người là phú quý ngàn năm, rồng khí quanh thân, làm sao không trấn áp nổi nàng?” Hoắc Tri Chương lập tức đáp.
Hoắc Đình Sơn cười khẩy: “Lão đầu ấy chẳng qua muốn xin ít đồng từ tay ta, mới nói lời ngon ngọt tâng bốc vậy thôi.”
Hoắc Tri Chương nhíu mày, không tin vào lý do ấy.
Hoắc Đình Sơn thu lại ý cười, nghiêm nghị nói: “Nghe cho rõ, có những lời ta chỉ nói một lần. Mẫu thân ngươi là người hồn nhiên không toan tính, nàng ấy không đấu lại được những nữ nhân quen thuộc mưu toan chốn hậu trạch. Nếu để nàng ấy lạc vào đám phụ nhân sau viện, sống được một năm đã kể là lâu. Vậy nên sau này không cần đẩy nữ nhân nào đến trước mặt ta nữa.”
---
Khi Hoắc Đình Sơn trở về, chẳng có gì lạ khi phòng vẫn im lìm.
Đồ đạc trong phòng hắn vốn không nhiều, chỉ vài cái tủ, hai chiếc kỷ nhỏ, thêm một chiếc giường.
Phòng vẫn là căn phòng ấy, vật dụng vẫn là những vật dụng kia, nhưng vừa bước vào, Hoắc Đình Sơn nhạy bén nhận ra một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.
Chỉ trong thoáng chốc, tựa hồ mọi thứ đều khác lạ.
Vì Bùi Oanh đang nghỉ ngơi, trong phòng không đốt đèn, Hoắc Đình Sơn cũng không động đến đèn lồng, mà trực tiếp tiến vào trong.
Hắn cởi áo, tháo giày, bước lên giường.
Nằm trên giường, nhìn trần màn tối phủ, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ bên tai, Hoắc Đình Sơn cảm thấy điều này thật mới mẻ.
Bao năm nay, đây là lần đầu tiên hắn nhàn nhã nằm chung một giường với nữ nhân.
Cảm giác lại ngoài dự liệu là rất tốt.
Hoắc Đình Sơn đưa tay chạm thử trán người bên cạnh.
Rất tốt, không còn sốt nữa.
Trước đó Phùng Ngọc Trúc dặn nàng phải giữ ấm tay chân, giữ ấm tay chân...
Cánh tay vốn đã vươn ra liền kéo nhẹ, đem người bên cạnh thu vào lòng.
Thuốc hạ sốt có thành phần an thần, Bùi Oanh vốn ngủ rất say, lại bị loạt động tác này của hắn làm cho tỉnh giấc.
Nàng vừa thức dậy, còn mơ mơ màng màng, cảm nhận được bên cạnh mình là một bức tường t.hịt nóng hầm hập, trong mũi thoảng hương xà phòng, xen lẫn một mùi rất đặc biệt, tựa như cỏ cây pha lẫn gió cát.
Bùi Oanh một cách khó hiểu biết rằng đó là Hoắc Đình Sơn.
Nhưng bị quấy rầy giấc ngủ ngon một cách vô cớ, Bùi Oanh bất mãn đạp chân, muốn đá cái chân đang áp sát mình ra. “Ngài tránh ra.”
“Phu nhân, nàng nói lý một chút, đây là giường của ta, làm gì có chuyện khách lấn chủ?” Nam nhân khựng lại, khẽ tặc lưỡi: “Thôi được, nàng cũng chẳng phải khách.”