Tính cả ván cờ vừa rồi, Bùi Oanh đã thắng năm ván liên tiếp kể từ khi nàng bắt đầu chơi cờ với Hoắc Đình Sơn.

Năm trận thắng liên tiếp khiến nàng lâng lâng hạnh phúc. Thực ra, những chiến thắng thông thường có thể không quá kích thích, nhưng hai ván sau lại có thêm phần thưởng hấp dẫn.

Đặc biệt, đối thủ của nàng chính là một người thống lĩnh muôn quân, là một trong số ít những nhân vật đứng ở đỉnh cao quyền lực của thời đại này.

Vậy mà giờ đây, hắn lại trở thành kẻ bại trận dưới tay nàng.

"Phu nhân nghĩ thế nào?" Hoắc Đình Sơn thản nhiên hỏi.

Họ ngồi hai bên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ. Cánh cửa sổ bên cạnh mở ra, để họ có thể nghe thấy những âm thanh bên ngoài.

"Tốt..." Bùi Oanh đang chìm đắm trong niềm tự mãn, vừa kịp nói một chữ, nàng đã nghe thấy một số tiếng động bên ngoài cửa sổ. Có vẻ như có ai đó muốn gặp Hoắc Đình Sơn, cũng có thể chỉ là vài câu thì thầm nhàn nhã của thị vệ.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Bùi Oanh chợt bừng tỉnh khỏi niềm vui chiến thắng, rồi quay đầu nói: "... Hình như có người muốn gặp ngài, tướng quân. Ngài sẽ bận rộn, ta cũng không nên tiếp tục làm phiền, ván này ta không chơi nữa."

Như để đồng tình với lời của Bùi Oanh, một thị vệ bẩm báo: "Đại tướng quân, Sa Anh cầu kiến."

Nghe thấy giọng của thị vệ, Bùi Oanh lại tỉnh táo hơn một phần.

Sau khi bình tĩnh lại, mỹ nhân bỗng nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, như một làn sóng dopamine lùi xa để lại sự trống trải.

Ngoài sự trống trải, Bùi Oanh còn cảm thấy chút sợ hãi.

Như thể…

Xung quanh nàng dần hiện ra một màn sương mù, trong màn sương mờ ảo hiện ra các cảnh sắc tuyệt mỹ, có núi non tráng lệ và hoa lệ phồn hoa của Trường An, mỗi khung cảnh đều đẹp đẽ, mê hoặc nàng tiến lên nhìn kỹ. Nàng vô thức bước tới, đắm chìm trong đó, và khi bừng tỉnh lại, nàng giật mình phát hiện chỉ cần thêm một bước nữa là sẽ bước vào vực thẳm.

Bùi Oanh đã dạy không ít học trò, qua những lần tiếp xúc nàng nhận thấy Hoắc Đình Sơn là người thông minh vượt trội, khả năng suy luận tuyệt vời, có thể dễ dàng đứng đầu trong số những học trò của nàng.

Ban đầu, hắn có lẽ thật sự không thắng nổi nàng, nhưng khi đã nắm rõ phong cách và cách đi của nàng, thì chuyện thắng thua trở nên khó nói.

Có lẽ ngay từ lần đầu cược thưởng, nàng đã nên biết, người này trên giường vốn tham lam, lại vừa tham vừa không kiêng dè. Hết vòng này đến vòng khác, có lẽ đó là một cái bẫy, từng chút từng chút lôi kéo nàng vào sâu, chỉ để thỏa mãn lòng tham của hắn.

Nếu chơi đến ván thứ sáu mà nàng thua, có lẽ nàng sẽ c.h.ế.t trên giường với hắn.

Bùi Oanh thầm nghĩ, chẳng trách người ta thường nói con bạc không có tương lai, chữ "cược" quá dễ cuốn người ta vào, mà một khi đã cuốn vào thì không cách nào kiểm soát, lý trí cũng theo đó mà tan biến.

Nếu không có thị vệ ngắt lời, chưa biết chừng nàng đã thật sự lọt vào bẫy của hắn.

"Ta sẽ không mang bộ cờ này về, để lại ở thư phòng của ngài." Bùi Oanh để lại một câu, rồi vội vã rời đi mà không đợi Hoắc Đình Sơn nói thêm.

Hoắc Đình Sơn nhìn bóng lưng nàng như đang trốn chạy, đầu lưỡi của hắn ấn nhẹ vào hàm răng sau, khẽ nghiến lại.

Nàng thực sự không chịu thua chút nào, chỉ cần có chút gió lay cây động, là chạy nhanh hơn cả thỏ.

Hoắc Đình Sơn: “Bảo Sa Anh vào gặp.”

Sa Anh bước vào, nhìn thấy Hoắc Đình Sơn đang ngồi bên cửa sổ, thu dọn một bộ cờ đặc biệt. Bộ cờ làm bằng gỗ, mỗi quân đều tròn trịa, trên mặt khắc những chữ khác nhau.

Sa Anh nhìn thêm vài lần, nhưng vì chuyện quan trọng nên nhanh chóng báo cáo:

“Đại tướng quân, vừa nhận được tín báo từ Tần Dương. Hắn đã theo sát Huệ Khang Vương đến quận Kiến Vân. Nếu không có gì bất ngờ, hai ngày nữa sẽ đến quận Tiêu Giang. Trong thư, Tần Dương còn nói dường như đã chạm mặt với trinh sát của Tịnh Châu.”

Hoắc Đình Sơn không ngẩng đầu, tay vẫn không ngừng thu dọn cờ: “Trinh sát Tịnh Châu?”

“Chính là vậy. Hắn nói tình cờ phát hiện ra, nhóm trinh sát đó có vẻ cho rằng quận Kiến Vân chưa bị quân U Châu chiếm đóng, nên trong lúc trò chuyện đã để lộ một vài thông tin, may mắn bị hắn nghe được.”

Sa Anh tiếp tục báo cáo: “Từ những lời nói rời rạc của bọn chúng, Tần Dương suy đoán rằng mục tiêu lần này của chúng chính là quận Yến Môn. Chúng muốn dò la về những việc liên quan đến Huệ Khang Vương ở quận Yến Môn.”

Khi lời đồn lan truyền trước đó, nó khởi nguồn từ Tịnh Châu. Từ một góc độ nào đó, mấy người con trai của Châu mục Tịnh Châu chính là kẻ đứng sau việc Huệ Khang Vương xuất hiện tại quận Yến Môn.

Sau khi Bùi phu nhân gặp nạn lần trước, Đại tướng quân đã hai lần lục soát toàn bộ quận Yến Môn. Hiện tại, trong quận không còn bất kỳ trinh sát nào của các châu khác. Nếu muốn thu thập thông tin mới, đối phương buộc phải phái người đến lại.

Nhưng do thông tin không được cập nhật kịp thời, đối phương không biết Huệ Khang Vương đã rời khỏi quận Yến Môn.

Sa Anh báo cáo thêm về dáng vẻ và số lượng của nhóm người đó.

Hoắc Đình Sơn nghe xong, liền ra lệnh: “Ngươi báo việc này cho Trần Nguyên, bảo hắn gần đây túc trực tại cổng thành, bắt cho ta nhóm trinh sát đó.”

Sa Anh cúi người: “Tuân lệnh.”

Chuyện chính đã xong, Sa Anh tò mò hỏi: “Đại tướng quân, đây là loại cờ gì, sao trước đây ta chưa từng thấy qua?”

“Cờ tướng.” Hoắc Đình Sơn thu hết cờ vào hộp, rồi đẩy tấm bàn cờ phía trên xuống.

“Cờ tướng là gì?” Sa Anh hiếu kỳ.

Hoắc Đình Sơn ngẩng lên, ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt thoáng chút lạnh lẽo: “Nếu ngươi bớt thời gian lảng vảng trong đám đàn bà, dành chút tâm tư đọc sách, tự nhiên sẽ biết cờ tướng là gì.”

Sa Anh sững sờ trước lời trách mắng.

Đại tướng quân hôm nay làm sao vậy? Trước giờ hắn chưa từng can thiệp chuyện y có bao nhiêu đàn bà, cớ sao nay lại bực bội thế này? Y nhớ lại lúc đứng trước cửa, thấy Bùi phu nhân từ thư phòng đi ra. Chẳng lẽ y làm gián đoạn chuyện giữa bọn họ, nên Đại tướng quân không vui?

Nhưng điều đó không thể nào. Xưa nay, nữ sắc với Đại tướng quân chỉ là hoa thêu trên gấm, chưa bao giờ ảnh hưởng đến tâm trạng hắn…

Trong đầu đầy suy đoán, Sa Anh thậm chí nghĩ đến việc tìm Công Tôn Lương để hỏi thăm. Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn tỏ vẻ đã tiếp thu: “Ngài nói chí phải.”

---

Quận Tiêu Giang.

Một gia nhân bước nhanh qua cổng lớn, vừa hỏi thăm vừa tìm đến hậu viện, nơi Thạch Viễn Giang đang ở.

Lúc này, Thạch Viễn Giang đang ôm Liên Cơ, hai người cùng nằm trên một chiếc trường kỷ mềm mại.

Mặc dù hiện tại đang là mùa đông lạnh giá, nhưng Liên Cơ lại ăn mặc rất mỏng manh. Một thân sa y màu đỏ tươi ôm sát, gấu váy được cố tình cắt ngắn.

Nàng takhông mang giày tất, đôi chân trắng nõn, trần trụi nghịch ngợm gác lên chân người đàn ông bên cạnh, thỉnh thoảng dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng cào cào chân hắn như một chú mèo nhỏ.

“Đại công tử, mứt mận mà thiếp thân chuẩn bị có ngon không?” Nàng ta nói giọng lười biếng, mềm mại, ngọt ngào như rót mật.

Thạch Viễn Giang cười vui vẻ: “Mứt mận mà nàng đút cho ta đương nhiên ngon, nhưng so với anh đào của nàng, thì vẫn kém một bậc.”

Liên Cơ khúc khích cười, chiếc áo sa mỏng lộ ra một vùng tuyết trắng trập trùng.

Gia nhân đi đến trước cửa, nghe thấy tiếng cười ngọt ngào bên trong, liền cúi đầu, không dám nhìn vào cánh cửa mở rộng:

“Đại công tử, Huệ Khang Vương đến bái phỏng.”

Trong phòng.

Thạch Viễn Giang khựng lại, suýt tưởng mình nghe nhầm.

Huệ Khang Vương không phải đang ở chỗ Hoắc Đình Sơn sao, cớ sao lại xuất hiện tại quận Tiêu Giang?

Hơn nữa, dù Huệ Khang Vương thật sự đến, cũng phải gửi thiếp bái phỏng trước, chứ đâu có trực tiếp đến thăm?

“Chắc chắn là Huệ Khang Vương?” Thạch Viễn Giang ngồi dậy trên trường kỷ.

Gia nhân khẳng định:

“Chắc chắn là tín vật hoàng tộc, thỉnh Đại công tử xem xét có nên ra ngoài nghênh đón.”

Thạch Viễn Giang thả tay khỏi eo Liên Cơ, đứng dậy: “Dù thật hay giả, ta đều phải đi xem thử. Ngươi cũng mau thông báo cho nhị đệ và tam đệ biết.”

Huệ Khang Vương, con út của Tiên Đế, hoàng thúc ruột của Hoàng đế hiện tại. Người này tuyệt đối không thể thất lễ.

Gia nhân nhận lệnh rời đi.

Huệ Khang Vương được mời vào chính sảnh dùng trà, chưa đợi lâu thì đã thấy một nam tử mặc hoa phục, mặt vuông phương chính từ hành lang bên cạnh bước tới.

Huệ Khang Vương là người đã từng gặp qua Thạch Liên Hổ, mặc dù đó là chuyện của nhiều năm về trước. Dẫu vậy, khuôn mặt chữ điền của Thạch Liên Hổ vẫn để lại cho hắn chút ấn tượng mơ hồ. Giờ đây, khi nhìn thấy Thạch Viễn Giang, Huệ Khang vương phảng phất tìm lại được một chút ký ức xưa.

“Ngươi là con thứ mấy của Thạch Tịnh Châu?” Huệ Khang vương vẫn ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.

Người đối diện nhìn qua đã bước qua tuổi bốn mươi, lớn tuổi hơn hắn, nhưng xét về thân phận, một người con của châu mục thì không đủ để hắn đứng dậy nghênh đón.

Thạch Viễn Giang mỉm cười, chắp tay cúi người hành lễ: “Ta là trưởng tử của phụ thân, Thạch Viễn Giang, tự là Vân Bằng, bái kiến Huệ Khang Vương.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Huệ Khang Vương, Thạch Viễn Giang đã hiểu rõ, người này phần lớn chính là hoàng thúc của Triệu thiên tử.

Không cần nói đến y phục hoa lệ hay trang sức sang trọng, chỉ riêng những thị vệ hùng dũng phía sau hắn, ai nấy ánh mắt sắc bén như điện, cũng đã là thứ mà người bình thường không thể có được.

Sau khi Thạch Viễn Giang tự giới thiệu, Thạch Viễn Hà và Thạch Viễn Hồ cũng lần lượt xuất hiện, cùng bái kiến Huệ Khang vương.

Thạch Viễn Giang là trưởng huynh, liền lên tiếng chào hỏi trước:

“Không biết vương gia hạ cố đến tệ xá, kẻ hèn không kịp nghênh đón từ xa, mong vương gia bỏ qua cho sự thất lễ này.”

Huệ Khang vương khẽ mỉm cười:

“Không cần đa lễ. Bổn vương và Thạch Tịnh Châu thuở trước có chút giao tình. Nay nghe tin Thạch Tịnh Châu bị thương, bản vương không khỏi đau lòng. Lại vừa hay đi ngang qua quận Tiêu Giang, đương nhiên phải ghé thăm một phen.”

Trong mắt Thạch Viễn Giang thoáng hiện một tia nghi hoặc.

Đi ngang qua quận Tiêu Giang?

Nhưng từ Tư Châu đến quận Yên Môn, rồi lại tới quận Tiêu Giang, thì hoàn toàn không hề thuận đường chút nào.

Huệ Khang vương rõ ràng đang nói dối.

Hắn miệng nói đến đây để thăm phụ thân, lời này rốt cuộc có thật không? Nếu là không thật, vậy mục đích thực sự của chuyến đi này là gì?

Suy nghĩ rối ren, Thạch Viễn Giang một lần nữa chắp tay cúi người:

"Vương gia nhớ đến gia phụ, ta cảm kích không nói nên lời. Chỉ là hiện nay, gia phụ thân thể bất tiện, e rằng không thể đích thân tạ ơn vương gia đã quan tâm. Là phận làm con, hiện tại ta dẫn các đệ đệ thay mặt phụ thân cảm tạ ân tình của vương gia."

Thạch Viễn Hà và Thạch Viễn Hồ lại một lần nữa cúi đầu bái tạ.

Huệ Khang Vương tỏ vẻ quan tâm đúng lúc:

"Thạch Tịnh Châu bị thương nặng đến vậy sao?"

Thạch Viễn Giang ngừng một chút, lảng tránh:

"Vẫn cần phải nằm trên giường thêm một thời gian."

Huệ Khang Vương nói:

"Bổn vương gần đây có được một cây nhân sâm trăm năm tuổi, nếu Thạch Tịnh Châu bị thương không nhẹ, vậy thì bổn vương xin tặng ông ấy cây nhân sâm này, mong ông sớm ngày bình phục."

Nói xong, thị vệ phía sau hắn hai tay dâng lên hộp lễ vật.

Thạch Viễn Giang vừa kinh hãi vừa cảm kích, trong lòng không khỏi dấy lên nghi vấn.

Huệ Khang Vương chẳng ngại xa xôi mà đến, chẳng lẽ chỉ để tặng một cây nhân sâm? Phụ thân từ bao giờ lại có giao tình với người này, sao chưa từng nghe lão nhân gia nhắc đến?

Nhận lấy lễ vật, Thạch Viễn Giang mời Huệ Khang Vương lưu lại nghỉ ngơi trong phủ, người sau vui vẻ đồng ý.

Có khách quý đến, Thạch Viễn Giang lệnh cho phòng bếp chuẩn bị yến tiệc, đủ món ngon mỹ vị, rượu ngon thức ăn tinh tế đồng loạt được mang lên.

Ngoài mỹ thực ra, Thạch Viễn Giang còn gọi đến vũ cơ, cho các nàng múa hát giúp vui. Huệ Khang Vương nổi tiếng ham mê nữ sắc, cho vũ cơ góp vui ắt hẳn hợp ý hắn.

Nhưng chẳng bao lâu, Thạch Viễn Giang phát hiện có vẻ như hắn đã nghĩ sai, bởi Huệ Khang Vương không có vẻ hài lòng, chỉ thấy sắc mặt hắn trầm xuống như nước:

"Vân Bằng, đừng có giấu giếm nữa."

Thoạt đầu, ba huynh đệ nhà họ Thạch đều không hiểu Huệ Khang Vương có ý gì.

"Thứ cho Vân Bằng ngu muội, không rõ Vương gia đang chỉ điều gì..." Thạch Viễn Giang lúng túng.

Thạch Viễn Hồ vội vàng nói:

"Hàn xá còn nhiều chỗ thiếu sót, không biết có thể được Vương gia chỉ điểm một hai?"

Sự cung kính của hai người khiến Huệ Khang Vương rất hài lòng, vì vậy hắn nói thẳng:

"Nghe nói quý phủ có một mỹ nhân tuyệt sắc, bổn vương muốn được diện kiến, không biết có thể hay chăng?"

Ba huynh đệ nhà họ Thạch đưa mắt nhìn nhau.

Tuyệt sắc?

Cả ba người cùng lúc đều nghĩ đến Liên Cơ.

Thạch Viễn Hồ trong lòng thấy thú vị, tặc lưỡi: Đại ca thật khéo chọn thiếp, đến nỗi còn thu hút cả Huệ Khang Vương.

Thạch Viễn Giang có chút do dự.

Thấy Thạch Viễn Giang không nói gì, Huệ Khang Vương tỏ vẻ không vui:

"Chẳng lẽ bổn vương xấu xí đến mức Vân Bằng sợ dọa khóc mỹ nhân, cho nên không muốn để nàng ra gặp?"

Thạch Viễn Giang vội nói Vương gia hiểu lầm, cuối cùng đành sai gia nhân:

"Mau mời Liên Cơ đến đây."

"Liên Cơ, cái tên này quả là hay." Huệ Khang Vương nhếch môi cười, vẻ hài lòng hiện rõ.

Thạch Viễn Giang thoáng co giật khóe miệng, không muốn đáp lời.

Đợi đến mức nóng lòng khó chịu, cuối cùng Huệ Khang Vương mới thấy một bóng dáng đỏ rực từ cửa bước vào.

Người tới chừng hai mươi tuổi, nàng mặc váy lụa đỏ mỏng, eo thắt đai lụa hồng thắm, càng tôn thêm vòng eo mảnh mai, lụa mỏng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mỹ nhân, dây thắt uốn quanh cổ ngọc, hé lộ một khoảng đầy đặn.

Khuôn mặt tựa như ngọc bích trên khay bạc, đôi mắt long lanh, sóng sánh muôn phần kiều diễm, chưa cười mà đã mang ba phần tình ý.

Huệ Khang Vương ngẩn ra, sau đó chậm rãi nhíu mày.

Nữ tử này quả thực rất đẹp, nhưng so với Bùi phu nhân thì không thể coi là tuyệt sắc, hơn nữa diện mạo nàng ta cũng không phải là người mà hắn đang tìm.

"Vân Bằng, đây là Liên Cơ? Ngươi chắc chứ?" Huệ Khang Vương hỏi.

Thạch Viễn Giang nhìn thấy Huệ Khang Vương nhíu mày, trong lòng dấy lên dự cảm bất an.

---

Cùng lúc đó, tại cổng bên phủ Châu mục.

Tần Dương dẫn theo năm binh lính U Châu, ung dung xuất hiện ở cổng bên.

Tần Dương nói với thị vệ trông cổng:

"Ta là thân binh của Huệ Khang Vương, hiện có việc gấp tìm Vương gia."

Thị vệ trông cổng thấy sáu người bọn Tần Dương đều cao lớn lực lưỡng, mắt sắc bén, khí chất không tầm thường, hơn nữa trang phục lại giống với đám thị vệ vừa vào phủ trước đó, liền không hỏi nhiều mà lập tức cho vào.

Tần Dương dẫn người thẳng tiến, giữa đường bắt lấy một gia nhân, hỏi ra nơi ở của Huệ Khang Vương.

Sáu người không tách ra, binh lính tuần tra trong phủ thấy họ đi cùng nhau, lại là gương mặt lạ, chỉ nghĩ đó là thân binh của Huệ Khang Vương nên cũng không để ý.

Tần Dương đi quanh biệt viện một vòng, lại ghi nhớ quy tắc tuần tra của thị vệ trong phủ.

Giữa đường bọn họ gặp một toán thị vệ thực sự của Huệ Khang Vương. Đối phương thấy bọn họ cứ loanh quanh gần đó, liền bước tới tra hỏi.

Tần Dương bình tĩnh đáp:

"Huệ Khang Vương là khách quý của phủ ta, Đại công tử căn dặn không được sơ suất, phải tuần tra cẩn thận để tránh có bất trắc."

Đối phương ngộ ra, khen ngợi Đại công tử chiêu đãi khách chu đáo.

Tần Dương liền thừa cơ nói:

"Vừa rồi ta hình như thấy một con chồn chạy vào trong viện, không biết huynh đệ có thể cho ta vào bắt nó ra được không?"

Hắn có đôi mắt đào hoa, so với Hùng Mậu và Trần Nguyên, gương mặt Tần Dương trông ôn hòa hơn nhiều.

Thị vệ của Huệ Khang Vương đáp:

"Ta cùng ngươi vào xem."

Tần Dương mỉm cười gật đầu.

---

Lúc này, tại chính sảnh.

Huệ Khang Vương lắc đầu:

"Không phải nàng ta. Nữ tử này tuy kiều diễm, nhưng bổn vương biết quý phủ có người còn đẹp hơn, Vân Bằng, mau mau đưa nàng ấy ra cho ta gặp."

Thạch Viễn Giang nghe vậy thì ngơ ngác:

"Vương gia, Liên Cơ đã là nữ tử đẹp nhất trong hàn xá, danh tiếng của nàng vang xa, đừng nói chỉ ở quận Tiêu Giang, ngay cả trong cả TỊnh Châu cũng là đệ nhất."

Đứng giữa chính sảnh, Liên Cơ khẽ che miệng cười, liếc mắt đưa tình về phía Thạch Viễn Giang, ánh mắt kiều mị lướt qua Huệ Khang Vương ngồi đối diện.

Người này là vương gia, so với Đại công tử nhà họ Thạch thì trẻ trung hơn, lại tuấn tú hơn, nếu có thể theo hắn thì cũng tốt.

Thế nhưng ánh mắt đưa tình vừa dứt, Liên Cơ lại phát hiện đối phương không hề nhìn mình, chỉ chăm chăm nhìn Thạch Viễn Giang với vẻ nghi ngờ.

"Bổn vương nói thẳng với ngươi, mau đưa muội muội của Bùi phu nhân ra đây." Huệ Khang Vương nói.

Thạch Viễn Giang trố mắt:

"Bùi... Bùi phu nhân có muội muội sao?"

Hắn đương nhiên biết Bùi phu nhân là ai, nàng là nữ nhân của Hoắc U Châu, hơn nữa còn là người đứng sau hậu thuẫn quân đội U Châu.

Chỉ là, muội muội của Bùi phu nhân sao lại có mặt ở phủ Châu mục của hắn?

"Bùi phu nhân nói với bổn vương rằng, muội muội của nàng đã gả vào nhà họ Thạch các ngươi." Huệ Khang Vương gật đầu.

Thạch Viễn Giang nghe vậy trong lòng giật thót, thầm kêu không ổn, vội vàng giải thích.

Nhưng Huệ Khang Vương căn bản không tin lời hắn, nhất quyết cho rằng Liên Cơ không phải là người mình tìm, chỉ là Thạch Viễn Giang tiếc rẻ mỹ nhân nên giấu đi, không muốn để hắn thấy.

---

Buổi tiệc cuối cùng kết thúc không vui vẻ gì.

Tiệc tàn, Huệ Khánh Vương quay về phòng để nghỉ ngơi, trước khi ngủ, trong lòng vẫn đầy tức giận, nghĩ thầm rằng ngày mai nhất định phải khiến Thạch Viễn Giang giao người ra.

Còn tối hôm đó, Thạch Viễn Giang hiếm hoi không ngủ tại phòng các thiếp thất, mà cùng hai người em trai ngồi trong thư phòng bàn bạc về cách giải thích với Huệ Khánh Vương.

Trên trời mây kéo đi, một nhóm bóng dáng lặng lẽ thay thế nửa số vệ binh trong viện Huệ Khánh Vương, lấy lý do thay mặt khách quý đứng canh.

Một đêm qua đi, phía đông bầu trời bắt đầu ánh sáng trắng mờ mờ.

Bình minh đến, cổng thành từ từ mở ra.

Quận Tiêu Giang là một trong những quận trọng yếu của Tịnh Châu, tự nhiên vô cùng phồn hoa. Sáng sớm đã có không ít thương nhân xếp hàng đợi mở cửa thành để ra ngoài.

Giữa đám thương nhân đó, có một đoàn xe ngựa kéo hai chiếc xe, họ tự xưng là đi buôn bán ở Tư Châu.

Ra khỏi thành, đoàn buôn bán Tư Châu nhanh chóng bỏ lại xe ngựa và hàng hóa, gặp một nhóm nhỏ đang đợi sẵn ở ngoài thành.

Tần Dương và sáu người còn lại lên ngựa, hướng về phía quận Yến Môn mà đi.

Huệ Khánh Vương ngày trước thường sên ca yến ẩm suốt đêm, sáng dậy muộn, vệ sĩ trong viện đã quen với việc này.

Trong phủ Thạch gia, mọi thứ vẫn yên tĩnh cho đến khi người ta phát hiện ra t.h.i t.h.ể trong vườn. Bốn t.h.i t.h.ể ấy chính là vệ sĩ của Huệ Khánh Vương.

Tôi tớ đẩy cửa vào phòng của vương gia, lại thấy trong phòng không có ai. Toàn phủ lùng sục khắp nơi, mãi đến gần buổi trưa mới tìm thấy Huệ Khánh Vương.

Nói ra cũng thật trớ trêu, hắn ta lại nằm dưới giường trong chính căn phòng của mình.

Hắn ta đã chết.

Chết trong phủ Châu mục của Thạch Liên Hổ.

---

Quận Yến Môn, thư phòng của phủ Quận thủ

Kể từ hôm đó, Bùi Oanh kiên quyết từ chối mọi cuộc cá cược, việc chơi cờ chỉ đơn thuần là để giải trí, không thêm bất kỳ cá cược gì. Nếu Hoắc Đình Sơn không đồng ý, nàng sẽ không chơi với hắn nữa.

Hoắc Đình Sơn cố gắng thuyết phục, đưa ra không ít điều kiện khiến Bùi Oanh cũng có chút động lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên quyết từ chối, không muốn bị cuốn vào trò chơi cá cược.

Hai người chỉ chơi cờ như bình thường.

Lúc này, Bùi Oanh ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, khoác lên mình một chiếc áo lông thỏ mỏng, tay ôm bình giữ nhiệt, nhìn vào quân "Xe", đang suy nghĩ không biết đặt nó ở đâu.

Hoắc Đình Sơn ngồi đối diện nàng, không thúc giục, để nàng từ từ suy nghĩ.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi tay xinh đẹp của Bùi Oanh khi nàng cầm quân cờ. Đôi tay đó mềm mại như ngó sen, ngón tay thon dài mang chút sắc hồng nhuận, khi chạm vào quân cờ thô ráp, dường như làm cho mọi thứ xung quanh trở nên quý giá hơn.

Mùa đông dễ tích mỡ, cằm nàng có vẻ đầy đặn hơn so với mùa thu, còn…

Hoắc Đình Sơn nuốt nước bọt.

"Đại tướng quân, Tần Dương cầu kiến." Lúc này, một vệ binh vào báo.

Nghe nói là Tần Dương, Hoắc Đình Sơn biết sự việc đã xong, hắn thấy Bùi Oanh định đứng lên, liền nói: "Phu nhân đừng vội đứng lên, chỉ cần ở lại đây, Tần Dương chắc chắn không ở lại lâu hơn thời gian một chén trà đâu."

Bùi Oanh do dự.

Hoắc Đình Sơn nhướng mày: "Chẳng lẽ phu nhân thấy trận cờ này sắp thua ta, cho nên muốn tìm cớ bỏ chạy sao?"

Bùi Oanh ôm c.h.ặ.t bình giữ nhiệt ngồi xuống: "Tướng quân đừng nói những lời khiêu khích, trận này còn chưa biết ai thắng ai thua."

Hoắc Đình Sơn cười: "Vậy ta sẽ đợi xem."

Tần Dương bụi bặm bước vào, nhìn thấy trong thư phòng ngoài Hoắc Đình Sơn còn có Bùi Oanh, bước chân hắn chững lại một chút.

Hoắc Đình Sơn cầm một quân cờ bị bỏ qua nghịch ngợm, trước tiên hỏi hắn: "Lần này ra ngoài, những người theo có ai bị thương không?"

Tần Dương hành lễ: "Tạ đại tướng quân phúc lớn, mọi chuyện thuận lợi, tất cả huynh đệ đều bình an trở về."

Bùi Oanh nghe vậy quay đầu nhìn Tần Dương.

Hoắc Đình Sơn có không ít tướng lĩnh, nhưng người có lời nói ngọt ngào như hắn, ngoài Sa đội trưởng, có lẽ chỉ có Tần Dương.

Cả hai đều là chỉ huy đại đội, mỗi lần xuất quân đều là hàng ngàn người.

Bùi Oanh nhìn hắn lâu hơn bình thường, Tần Dương trong lòng hơi giật mình, lại hành lễ: "Đều là nhờ phu nhân đại phúc."

Bùi Oanh: "..."

Bùi Oanh chuyển mắt đi nơi khác.

Hoắc Đình Sơn khẽ mỉm cười: "Vậy Huệ Khánh Vương c.h.ế.t trong phủ Châu mục của Thạch Liên Hổ, chắc chắn nơi đó đã loạn như ong vỡ tổ. Bây giờ chúng ta chỉ cần yên lặng chờ đợi. Cuộc hành trình này vất vả, các ngươi nghỉ ngơi xong rồi thì đến chỗ Trần tiên sinh nhận thưởng."

Tần Dương tinh thần chấn động: "Đa tạ đại tướng quân."

Huệ Khánh Vương c.h.ế.t rồi, cả đội người này không dám lơ là dù chỉ một chút, sợ rằng đối phương còn có tín hiệu bồ câu hay ngựa nhanh để truyền tin, nên họ suốt ngày suốt đêm thúc ngựa lên đường.

Bây giờ đứng trong thư phòng, đôi mắt Tần Dương đỏ quạch, mệt mỏi vô cùng.

Hoắc Đình Sơn không giữ lại lâu, dặn hắn báo cáo xong thì về nghỉ ngơi, cũng như lời vừa rồi, thực sự không giữ được quá thời gian một chén trà.

Hoắc Đình Sơn quay lại, đối diện ánh mắt của Bùi Oanh, đôi mắt sáng trong có chút ngơ ngác, trong đó vừa có sự ngạc nhiên, lại có cả thứ cảm xúc khác.

"Tướng quân, ngài đã g.i.ế.t Huệ Khánh Vương sao?" Bùi Oanh nói với giọng đầy kinh ngạc.

Đúng là một kế hoạch đổ tội vô cùng tài tình, nàng đoán hắn sẽ tận dụng tất cả để tuyên truyền tin tức về cái c.h.ế.t của Huệ Khánh Vương.

Không chỉ là nơi chết, mà còn là mối mâu thuẫn trước khi chết.

Khi cả thiên hạ đều biết con trai của Tịnh Châu mục g.i.ế.t người trong hoàng tộc, khi đó, ai còn dám công khai giúp đỡ Tịnh Châu?

Nếu hắn càng tàn nhẫn hơn, thậm chí có thể đẩy cho cha con Thạch gia tội phản nghịch, mọi người nghe lệnh họ đều là kẻ phản quốc. Lúc đó, ai còn dám tuân lệnh?

Biết đâu, trong Tịnh Châu có tướng lĩnh thấy tình thế không ổn, có thể quay sang phản bội, hoặc nhân cơ hội theo phe Hoắc Đình Sơn.

Không đánh mà thắng, hắn có thể không tốn một binh một tốt mà chiếm trọn Tịnh Châu.

"Đúng vậy, g.i.ế.t rồi." Hoắc Đình Sơn cong môi, nụ cười càng thêm đậm: "Kẻ phản quốc không còn được lòng dân, theo ta thấy, cuộc chiến này có thể coi như kết thúc rồi."

Bùi Oanh thầm khen hắn quả nhiên xuất sắc, nhưng vẫn chúc mừng: "Chúc mừng tướng quân."

Ai ngờ, hắn lại chuyển hướng câu chuyện: "Nếu chiến tranh đã kết thúc, phu nhân có thể chuẩn bị một chút."

Câu nói này thật quá đột ngột, Bùi Oanh không kịp phản ứng: "Chuẩn bị gì, là chuẩn bị đồ đạc để đi đến phủ Châu mục Tịnh Châu sao?"

Hoắc Đình Sơn khẽ nhướn đuôi mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý:

“Chiến sự đã xong, không cần kiêng kỵ nữ sắc nữa.”

Bùi Oanh lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt ngọc, hồi lâu mới lắp bắp nói ra một câu:

“Sao lại nói mấy lời này…”

“Phu nhân, ta đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi. Phật Tổ mà thấy ta, e cũng phải thở dài một tiếng, gọi ta một tiếng ‘đạo hữu’.” Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói, giọng điệu như chẳng chút nghiêm túc.

Khóe môi Bùi Oanh giật nhẹ, người này đúng là chẳng biết kiêng dè. Nàng khẽ cãi lại:

“Chúng ta còn chưa vào ở trong phủ Châu mục, làm sao có thể nói chiến sự đã kết thúc?”

Hoắc Đình Sơn đáp ngay:

“Thế này đi, để không ai bảo ta ép buộc phu nhân, chúng ta lại đánh một ván cờ. Nếu ta thắng, phu nhân hãy chuẩn bị sẵn sàng, tối nay ta sẽ tới tìm nàng.”

Bùi Oanh không ngờ vòng vo nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đặt cược. Nhưng dường như nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, đành hỏi:

“Vậy nếu ta thắng thì sao?”

“Thì ta sẽ để tới tối mai mới tới tìm nàng.” Hoắc Đình Sơn tự nhiên tiếp lời, như thể đó là điều hiển nhiên.

Bùi Oanh sững sờ ngay tại chỗ.

“Sao nào?” Hoắc Đình Sơn hỏi, vẻ mặt như thể đang chờ đợi.

Vẻ đỏ ửng trên mặt Bùi Oanh vừa rút đi lại nhanh chóng lan lên, lần này trong ánh mắt nàng rõ ràng là sự bực bội nhiều hơn. Hắn còn dám hỏi nàng “sao nào”?

“Phu nhân mà thắng ta một ván, thì cứ dời thêm một đêm nữa.” Hoắc Đình Sơn nhìn nàng, trong mắt ẩn giấu ý cười.

Cuối cùng, Bùi Oanh cũng đồng ý. Có vẻ nàng chẳng còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Bàn cờ được sắp lại.

Bùi Oanh dốc toàn lực ứng chiến. Nhưng nửa canh giờ sau, nàng bị chiếu tướng, mà Hoắc Đình Sơn lại sử dụng đúng chiêu “song mã khóa tướng” mà hôm trước nàng từng dùng.

Hoắc Đình Sơn nở nụ cười, nói: “Làm phiền phu nhân tối nay chịu khó một chút.”

Bùi Oanh nhìn hắn chằm chằm hai nhịp thở, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: thì ra hôm đó hắn thật sự có ý muốn dụ nàng vào bẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện