“Không...” Bùi Oanh bị những lời nói của hắn làm cho hoảng hốt, ngay lập tức lắc đầu từ chối, đồng thời muốn rút tay khỏi bàn tay đang nắm lấy của Hoắc Đình Sơn.
Nhưng bàn tay to lớn như chiếc kìm của hắn đã nắm chặt, nàng hoàn toàn không thể rút tay về được. Bùi Oanh sợ hãi nhìn Hoắc Đình Sơn, giọng nói khẽ run: “Tướng quân, chuyện này không ổn đâu.”
Hoắc Đình Sơn ánh mắt tối tăm, đôi mắt đen như vực thẳm phản chiếu khuôn mặt kinh hoàng, thậm chí có thể nói là sợ hãi của nàng. Hắn vẫn giữ nguyên nét mặt như trước: “Không ổn ở chỗ nào?”
Giọng hắn bình thản, nhưng dường như có một chút không thể nhận ra được sự nguy hiểm.
Bùi Oanh không chú ý đến cảm xúc của Hoắc Đình Sơn, lúc này trong đầu nàng chỉ còn lại câu nói cuối cùng của hắn.
"U Châu thiếu một vị chủ mẫu, vậy có phải là nàng sẽ gả cho ta?"
Không thể, tuyệt đối không thể.
Bùi Oanh vội vàng nói: “Chuyện này vẫn có thể giải quyết bằng cách khác, không cần phải đi đến bước đó.”
“Ồ? Ta rất muốn nghe thử xem.” Hoắc Đình Sơn ngồi thẳng xuống, không hề có ý định rời đi, mà lại ngồi ngay trên chiếc ghế mềm mại của Bùi Oanh.
Hắn ngồi xuống, Bùi Oanh đành phải lùi về phía trong, không gian trên ghế cũng chẳng rộng rãi là bao, thêm nữa Hoắc Đình Sơn lại ngồi theo kiểu đế vương, cho dù nàng có co mình vào tận trong cùng, nhưng đôi chân nàng vẫn không tránh khỏi phải chạm vào hắn.
“Ta có thể giả chết.” Bùi Oanh vắt óc suy nghĩ, nói: “Chúng ta có thể công bố ta đã mất vì bệnh, sau đó lén đưa ta đến một nơi khác. Đợi khi sóng gió qua đi, ta sẽ trở lại.”
Nói xong, Bùi Oanh bổ sung thêm: “Lúc ta rời đi, ta sẽ mang con gái của mình theo.”
Hoắc Đình Sơn khẽ nhếch môi, trong mắt lại chẳng có chút ý cười: “Lời đồn đã lan truyền khắp nơi, xung quanh quân đội ở U Châu có người giám sát. Phu nhân có tin không? Chỉ cần nàng vừa bước chân ra khỏi doanh trại, lập tức sẽ có người bám theo mà bắt nàng lại.”
Bùi Oanh thấp giọng: “Yến Môn đã bị tướng quân đánh hạ, vùng Ký Châu bên cạnh cũng là địa bàn của ngài. Chuyện tướng quân không muốn ai biết, ta nghĩ vẫn có thể giữ bí mật được chứ?”
Hoắc Đình Sơn nhíu mày nhẹ.
Nàng quả nhiên là người mưu trí, nhưng những mưu mẹo ấy lại dùng hết với hắn.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh: “Phu nhân nên biết, có hai câu là ‘trăm điều cẩn thận cũng có sơ sót’ và ‘roi dài không chạm tới gần’. Nếu tin tức bị rò rỉ, kẻ xấu để mắt tới phu nhân, mà ta lại ở xa, e rằng nước xa không cứu được lửa gần.”
Bùi Oanh lại nảy ra một ý tưởng khác: “Tướng quân, ta còn có một cách nữa.”
Hoắc Đình Sơn khẽ nhíu đôi mày dài.
Nàng lấy đâu ra nhiều cách thế này? Hoắc Đình Sơn nói: “Được, nói thử xem.”
“Tướng quân, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nhiều người chưa từng thấy mặt ta. Cho dù có một ngày lời đồn đến tai hoàng thượng, ngài ấy muốn nạp ta vào cung, ta có thể tìm một nữ tử nguyện ý tiến cung, để nàng ấy lấy danh nghĩa ‘Bùi phu nhân’ mà vào cung.” Bùi Oanh càng nói càng thấy khả thi.
Hoàng thượng nếu lấy được mỹ nhân bằng cách này, nàng vào cung chắc chắn không thiếu cơm ăn áo mặc.
Nàng không muốn vào cung, nhưng chắc chắn sẽ có người muốn.
“Phu nhân có biết tội khi quân là gì không?” Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói: “Giả mạo vào cung, phạm tội đại bất kính, phải tru di.”
Bùi Oanh sững sờ một lát, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ta không nói, tướng quân không nói, nữ tử kia chắc chắn cũng sẽ không nói. Hoàng thượng sẽ không biết được.”
“Thế gian này không có bức tường nào không lọt gió. Nếu lỡ tin tức bị lộ…” Hoắc Đình Sơn khẽ siết đầu ngón tay mềm mại của nàng trong lòng bàn tay: “Dù uy thế của thiên tử đã suy yếu, nhưng để g.i.ế.t một nữ tử dám lừa dối ngài, rồi liên lụy đến cả gia tộc đối phương thì vẫn thừa sức.”
Đôi mắt Bùi Oanh thoáng co rút lại, lần này nàng thực sự không còn gì để nói.
Có người dám mạo hiểm vì vinh hoa phú quý, nhưng nếu liên quan đến thân tộc, ắt phải cân nhắc kỹ.
“Phu nhân vì sao không muốn gả cho ta?” Hoắc Đình Sơn cau đôi mày dài.
Những người phụ nữ khác đều ước gì có thể bám lấy hắn, còn nàng, mỗi lần thấy hắn đều chạy trốn như thỏ về hang. Lần nào không may bị hắn bắt lại, cũng vẫn không chịu yên.
Bùi Oanh lại thử rút tay ra, nhưng vẫn không thể rút khỏi tay hắn.
Mỹ nhân quay đầu, tránh ánh nhìn của hắn: “Ta không muốn tái giá.”
Hoắc Đình Sơn dãn chân mày.
Hóa ra không phải nàng không có ý với hắn, mà chỉ đơn giản là nàng không muốn lập gia đình.
“Vì sao không muốn tái giá?” Hoắc Đình Sơn hỏi.
Bùi Oanh nói khẽ: “Tái giá rồi phải hòa nhập vào gia đình nhà chồng, không những phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, mà còn phải hầu hạ phu quân. Nếu phu quân là người đa tình, hậu viện sẽ đầy thê thiếp. Chưa kể tới những đứa con ngoài giá thú suốt ngày khóc lóc ầm ĩ, chỉ riêng đám thiếp thất kia thôi cũng đủ nhức đầu. Phu quân quá cố của ta là người trong sạch và chung tình, hậu viện chỉ có mỗi mình ta, không có thiếp thất, nhưng dù vậy, ở nhà họ Mạnh không quá phức tạp, thỉnh thoảng vẫn khiến ta mệt mỏi. Huống hồ làm chủ mẫu ở U Châu.”
Hắn là Châu mục, hơn nữa còn chưa đến tuổi trung niên đã giữ chức Châu mục U Châu, phía sau chắc chắn có gia tộc ủng hộ.
Bùi Oanh không rõ gia tộc họ Hoắc có địa vị thế nào ở U Châu, nhưng chắc chắn không phải là gia tộc nhỏ. Nàng dù không mơ hồ cũng chẳng nghĩ đến việc gả cho hắn.
Hoắc Đình Sơn trầm giọng nói: “Chuyện trong tộc đã có người giúp giải quyết, phu nhân không cần bận tâm nhiều. Còn về chuyện hậu viện…”
Nhắc đến hậu viện, Hoắc Đình Sơn đen mặt, gần như nghiến răng: “Chẳng lẽ trong mắt phu nhân, ta là kẻ mê sắc, cứ thứ gì hôi tanh cũng muốn đem vào nhà?”
Bùi Oanh ngập ngừng, mắt không giấu được cảm xúc.
Chỉ dựa vào vài lần trước, nàng thực sự cho rằng hắn là người như vậy, vì hắn quá tham lam.
Hoắc Đình Sơn suýt nghẹn lại, thấy mình sắp bị nàng làm cho tức chết.
Thấy sắc mặt hắn đen như mực, Bùi Oanh có chút lo lắng, tìm cớ muốn đứng dậy: “Tướng quân, ta đi rót nước cho ngài.”
Hoắc Đình Sơn ngồi chắn phía ngoài, không động đậy, tay vẫn nắm c.h.ặ.t tay nàng: “Không cần, đã no cơn tức, uống không nổi.”
Bùi Oanh: “…”
Hoắc Đình Sơn ấn ấn vào giữa mày, hắn quả thực bị nàng làm cho đau đầu: “Nếu ta thật sự ham mê tửu sắc, U Châu đã sớm bị bọn man di phía Bắc phá mất phòng tuyến. Mấy năm trước triều đình ngừng cấp quân lương cho U Châu, lại thêm trời không thuận, Quân Khí Giám và Đại Tư Nông của châu liên tục than khóc xin tiền bạc. Ta đã vét sạch tư khố của mình, tài chính trong châu vẫn thiếu hụt, bạc phân ra còn phải tính toán từng li từng tí, lấy đâu ra tiền bạc dư để nuôi thêm nữ nhân? Hiện tại chỉ nuôi nàng cũng đã đủ hao tâm tổn trí, sau này còn sức đâu mà bận tâm tới ai khác.”
Bùi Oanh khẽ mím môi, hiểu rõ ý tứ trong lời hắn, nhưng vẫn không muốn trở thành chủ mẫu U Châu.
“Tướng quân, lời đồn đó vẫn chưa đến tai hoàng thượng, chuyện này không gấp. Xin hãy cho ta thêm thời gian suy nghĩ, chắc chắn sẽ tìm được cách khác.” Bùi Oanh nghiêm túc nói.
Biểu cảm trên khuôn mặt Hoắc Đình Sơn dần thu lại, cuối cùng lặng lẽ như nước: “Phu nhân không muốn gả cho ta, phải chăng là vẫn còn nhớ đến kẻ bạc mệnh Mạnh Đỗ Thương?”
“Đương nhiên là còn nhớ, chàng ấy dẫu sao cũng là phụ thân của Linh Nhi.” Bùi Oanh nghĩ đến tính cách của nam nhân thời đại này, đại để khó lòng chấp nhận nữ nhân của mình lưu luyến kẻ khác, vì vậy không hề do dự mà nói tiếp: “Ta và chàng ấy là đôi phu thê thanh mai trúc mã, quen biết hơn hai mươi năm, ân ái vô cùng. Những kỷ niệm trước đây ta không hề quên, vì vậy thực sự không muốn tái giá.”
Ban đầu, khi thừa nhận vẫn còn nhớ nhung, Bùi Oanh rõ ràng thấy mắt hắn như cuồn cuộn gió bão, nhưng chẳng hiểu sao, càng nói về sau, hắn lại càng bình tĩnh.
Không phải là sự bình tĩnh trước cơn bão, mà thật sự là bình tĩnh, tựa như đám mây đen tản đi, trở lại vẻ mặt bình thường.
Trong lòng Bùi Oanh đột nhiên dâng lên một cơn bất an, không rõ là sai sót ở chỗ nào.
“Đúng như phu nhân đã nói, việc này còn chưa truyền đến tai Hoàng thượng, vẫn còn chút thời gian. Chuyện phu nhân làm chủ mẫu U Châu, phu nhân có thể cân nhắc thêm vài ngày. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai trước giờ ngọ, Huệ Khang Vương sẽ rời đi. Lúc đó phu nhân có thể tự do đi lại trong phủ.” Hoắc Đình Sơn từ ghế đứng lên, nói: “Đã muộn rồi, phu nhân sớm nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Hoắc Đình Sơn rời đi, Bùi Oanh ngồi trên ghế ngẩn ngơ một lát, đầu óc rối bời.
Tin đồn này đến quá đột ngột, không cho người ta chút phòng bị nào.
Bên ngoài trời đã khuya, Bùi Oanh mãi sau mới nhận ra dường như nàng đã ngồi ngẩn ngơ rất lâu. Trong phòng có than để sưởi, cũng không lạnh lắm, nhưng vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, nên giờ cả người nàng đều đã tê cứng.
Khi bước chân xuống sàn, có cảm giác như kim châm vào chân, Bùi Oanh nhăn mặt, vòng qua bình phong trở về giường.
Nàng lên giường, đắp kín chăn, chuẩn bị ngủ.
Giấc ngủ của nàng trước giờ luôn rất tốt, bình thường chỉ cần nằm xuống, chờ một chén trà là đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đêm nay, Bùi Oanh lại mất ngủ.
Trằn trọc mãi không ngủ được, không ngủ được thì nàng đành suy nghĩ cách giải quyết chuyện kia, nhưng dù nghĩ đến đâu cũng không thể tìm ra một cách vẹn toàn.
Cuối cùng khi gần đến giờ Dần, Bùi Oanh mới mệt mỏi thiếp đi.
Ngủ muộn, tất nhiên dậy cũng muộn. Hôm sau khi nàng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
“Phu nhân,” Tân Cẩm khẽ nói, “Giờ đã là giờ Tỵ rồi, sắp đến bữa trưa. Vậy bữa sáng người có muốn dùng không…”
“Trễ thế rồi sao?” Bùi Oanh kinh ngạc, nói với Tân Cẩm không cần dọn bữa sáng, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một bầu trời trong xanh rực rỡ, hôm nay là một ngày thời tiết đẹp.
Sau khi Bùi Oanh chỉnh trang xong, ra khỏi phòng, thấy sân viện phủ một lớp tuyết mỏng, so với đêm qua đã bớt đi không ít. Dưới ánh nắng, lớp tuyết trắng tinh như một tấm lông vũ nhẹ nhàng, ấm áp mà dịu dàng.
Người tuyết nhỏ nàng đắp hôm qua đã tan chảy một nửa, Bùi Oanh đi đến, từ từ nắn lại thành một người tuyết mới.
Hôm nay nàng dậy muộn, sau khi dùng bữa trưa tại sân viện, tinh thần vẫn tỉnh táo, không có chút buồn ngủ. Nhớ lại lời Hoắc Đình Sơn hôm qua rằng Huệ Khang Vương sẽ rời đi sau bữa trưa, nay đã qua giờ ngọ, nàng quyết định đi xem mấy chú heo con của mình.
Khi đó thợ săn nói rằng heo con là hắn bắt được bên ngoài thành, lũ heo rừng này không giống lũ được nuôi trong chuồng, chưa từng ăn đồ dơ bẩn, mùi chúng nhạt hơn.
Dù vậy, Bùi Oanh vẫn chọn góc sân hẻo lánh nhất của phủ Quận thủ để nuôi chúng.
Nàng từ chính viện bước ra, đi chéo qua phủ Quận thủ. Nàng không quen có đám người hầu vây quanh, bên cạnh chỉ dẫn theo Tân Cẩm.
Tân Cẩm chăm chú nhìn phía trước, đi đường nghiêm cẩn.
Cả hai không ai chú ý rằng có một nam nhân từ lúc hai người bước ra từ chính viện đã nhìn không chớp mắt, ban đầu ngẩn ngơ, sau khi định thần lại, mắt hắn lóe sáng, lập tức xoay người chạy về hướng lúc nãy đến.
Nhưng nam nhân đó cũng không chú ý rằng ở góc xa xa, có một binh sĩ U Châu cao lớn đang đứng quan sát.
Gã binh sĩ đó đứng trong góc, thu tất cả cảnh tượng vào mắt, đợi người hầu kia rời đi mới cất bước, đi về phía thư phòng.
---
Trong sân viện nhỏ.
Bùi Oanh kiểm tra từng con heo con một, vô cùng hài lòng.
Có thể là do đao đã được hơ nóng khi thiến, hoặc là vì trời đang đông, tóm lại bốn con heo con đều đã qua cơn nguy hiểm sau phẫu thuật, giờ đây khẩu phần ăn của chúng tăng lên, bụng càng ngày càng tròn căng.
Thấy vậy, tâm tình Bùi Oanh cuối cùng cũng tốt lên phần nào.
Heo con mau mau lớn đi, khi lớn có thể…
Làm t.hịt kho tàu, t.hịt hầm dưa chua, t.hịt luộc.
Khi trong đầu nàng đang bay bổng với những món ăn, Bùi Oanh chợt nghe tiếng bước chân.
Tân Cẩm lập tức quay đầu, nhìn thấy hai gương mặt lạ, ánh mắt họ khiến nàng lập tức cảnh giác: “Các ngươi là ai?”
Một kẻ ăn mặc như gia nhân, trông hống hách.
Người kia xem chừng vừa qua tuổi ba mươi, tướng mạo xem như ưa nhìn, chỉ là hai mắt thâm quầng, tròng mắt đục ngầu, trang sức vàng bạc, đai lưng gắn ngọc sáng loáng, rõ ràng là một nam nhân, mà tay còn đeo rất nhiều món trang sức.
“Huệ Khang Vương ở đây, sao một nha hoàn nhỏ bé có thể vô lễ.” Tên gia nhân kia quát.
Bùi Oanh chưa kịp xoay người, nhưng nghe thấy là Huệ Khang Vương, lòng nàng không khỏi thắt lại.
Huệ Khang Vương?
Không phải Hoắc Đình Sơn đã nói Huệ Khang Vương sẽ rời đi trước giờ ngọ sao?
Sao hắn còn ở đây?
Chưa kịp suy nghĩ, Bùi Oanh vội khẽ bảo Tân Cẩm: “Tân Cẩm, mặc kệ họ, chúng ta vào phòng trốn trước đã.”
Tân Cẩm gật đầu đáp vâng.
Thế là trong sự ngỡ ngàng của Huệ Khang Vương, tiểu nha hoàn đột nhiên quay người, cùng với mỹ phụ mặc áo hồ ly trắng chạy vào phòng.
Huệ Khang Vương sững sờ nhưng không ngần ngại đuổi theo.
Bùi Oanh và Tân Cẩm nhanh chóng vào phòng, đóng cửa, lập tức cài then khóa lại, mọi thứ đều thực hiện gọn gàng.
Khi Huệ Khang Vương đuổi đến cửa, cửa đã bị khóa chặt.
Khoảnh khắc mỹ phụ kia nghiêng người vào phòng như ánh chớp còn vương vấn trong mắt hắn, Huệ Khang Vương nhìn cánh cửa đóng kín, vừa ngẩn ngơ vừa nhói lòng.
Nhưng vội vã gõ cửa sẽ khiến mỹ nhân sợ hãi, không ổn.
Huệ Khang Vương hắng giọng, qua cánh cửa nói vọng vào: “Giai nhân không cần sợ, bản vương là hoàng thúc của Hoàng thượng, được phong hiệu Huệ Khang, là khách quý của Hoắc U Châu, không phải hạng người xấu.”
Chỉ riêng việc hắn đuổi theo nàng đã đủ để Bùi Oanh hiểu rằng chắc chắn hắn không phải là người tử tế.
Huệ Khang Vương đang định nói thêm, bỗng nghe tên hầu bên cạnh thì thầm: “Vương gia, Hoắc U Châu đến rồi.”
Huệ Khang Vương giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài.
Quả nhiên là…
Dưới ánh nắng, Hoắc Đình Sơn dẫn một người từ ngoài sân bước vào. Y mặc áo choàng đen, thanh đao bên hông với chuôi tròn lấp lánh dưới ánh mặt trời, sắc lạnh như đôi mắt dài hẹp của y lúc này.
“Vương gia chẳng phải nói là sau khi say mèm không thể dậy được sao, sao giờ lại đến sân nuôi heo này? Chẳng lẽ cảm thấy mùi heo rừng có lợi cho việc giải rượu, nên đặc biệt đến đây để hít một hơi khí heo cho tỉnh táo?” Hoắc Đình Sơn cười như không cười.
Huệ Khang Vương có chút không biết giấu mặt vào đâu, nhưng nghĩ đến mỹ phụ trong phòng, chút xấu hổ đó dường như chẳng là gì: “Hoắc U Châu, ta vừa gặp một mỹ nhân đẹp tựa tiên nữ đi ngang qua, vừa gặp đã động lòng, không kìm lòng mà đuổi theo đến đây, chứ nào phải đến đây để hít khí heo mà giải rượu.”
Huệ Khang Vương cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng, bằng không thì trong lòng mỹ nhân hắn sẽ còn ra gì nữa?
Hoắc Đình Sơn hỏi:
"Vậy giờ đây, Vương gia đã tỉnh rượu rồi sao?"
Huệ Khang Vương khẽ gật đầu: "Tỉnh rồi. Rượu ngon trong phủ Hoắc tướng quân thật sự khác biệt, khiến người ta khó lòng quên được."
Hoắc Đình Sơn không vạch trần lời nói của hắn, chỉ nhàn nhạt nói thẳng:
"Chiều nay ta có việc cần đến doanh trại, nếu Vương gia đã tỉnh, vậy cũng không tiện giữ lại nữa. Qua sông lớn, cứ đến kho lấy vài hũ rượu ngon, ta sẽ sai người mang đến cho..."
"Hoắc tướng quân! Hoắc tướng quân!" Huệ Khang Vương vội vàng cắt lời.
Hoắc Đình Sơn nhướng mày khẽ hỏi: "Vương gia còn điều gì muốn nói?"
Huệ Khang Vương không nhịn được liếc mắt nhìn về phía sau lưng, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên qua cánh cửa đóng kín để thấy được người bên trong.
"Tiểu vương có một thỉnh cầu nho nhỏ." Hắn mỉm cười, nét mặt đầy thiện ý.
Hoắc Đình Sơn: "Vương gia cứ nói, không cần ngại."
Huệ Khang Vương cười rạng rỡ hơn: "Vừa nãy tiểu vương gặp nàng, đối với nàng nhất kiến chung tình. Không biết Hoắc tướng quân có thể nhường nàng lại cho tiểu vương, thành toàn mỹ sự này hay không?"
Trong giới quyền quý, việc tặng giai nhân cho nhau vốn không phải chuyện hiếm. Chính Huệ Khang Vương cũng từng nhận và tặng đi không ít mỹ nhân.
Thấy Hoắc Đình Sơn im lặng, hắn vội nói thêm: "Đương nhiên, tiểu vương không phải muốn không. Ta nguyện dâng một trăm con tuấn mã cùng mười cân vàng đổi lấy nàng."
Đối với người chinh chiến như Hoắc Đình Sơn, chiến mã quý giá là điều khó lòng từ chối. Huệ Khang Vương tự cho rằng điều kiện mình đưa ra đã rất hậu hĩnh.
Nhưng Hoắc Đình Sơn vẫn không nói gì.
Huệ Khang Vương thầm nghĩ, thật là khó khăn! Nhưng nhớ tới vẻ mặt tuyệt sắc thoáng nhìn qua cánh cửa kia, lòng hắn lại nóng như lửa đốt.
Hắn vốn quen với mỹ nhân từ khi chưa tròn mười lăm tuổi. Nhờ được phụ hoàng sủng ái, chưa đến tuổi trưởng thành, hắn đã sở hữu không ít giai nhân. Nhiều năm chu du khắp nơi, gặp vô số hồng nhan giai lệ, nhưng gần đây hắn đã chẳng còn dễ dàng động lòng.
Cho đến hôm nay. Khoảnh khắc đó, sự rung động bị lãng quên bỗng trở lại mãnh liệt.
Cắn răng, Huệ Khang Vương tiếp tục tăng giá: "Thêm năm mươi cân vàng và một ngàn thạch lương thực nữa."
Phía sau cánh cửa, trái tim Bùi Oanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng thấp thỏm, không biết Hoắc Đình Sơn sẽ trả lời ra sao.
Hắn hẳn sẽ không đồng ý... đúng không?
Dầu sao, Hoắc Đình Sơn đâu phải người sẽ vì chút tài vật ấy mà để nàng rơi vào tay kẻ khác...
Đột nhiên, Bùi Oanh nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hoắc Đình Sơn: "Phu nhân, ra đây đi."
Bùi Oanh mở to mắt, khó tin trong giây lát.
Hắn... hắn vừa đáp ứng sao?
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị nàng gạt bỏ. Không đúng, nếu hắn đồng ý, chỉ cần nói thẳng là được, cần gì gọi nàng ra?
Hắn muốn làm gì đây?
"Phu nhân." Bên cạnh, Tân Cẩm nhẹ nhàng nhắc nhở.
Bùi Oanh cụp mắt, cuối cùng cũng đặt tay lên then cửa.
Bên ngoài, Huệ Khang Vương và nàng nghĩ hoàn toàn khác nhau. Hắn tưởng Hoắc Đình Sơn đã động tâm, liền mừng rỡ như điên.
Cánh cửa kêu một tiếng "kẹt", từ từ mở ra.
Huệ Khang Vương vừa nhìn thấy Bùi Oanh, con ngươi lập tức co rút.
Hắn từng gặp qua không ít tuyệt sắc giai nhân, nhưng tất cả đều trở nên nhạt nhòa khi so với dung nhan kiều diễm trước mắt.
Làn da nàng trắng như ngọc, đôi mắt đen láy như hồ nước sâu thẳm, bờ môi đỏ thắm tựa đóa hoa đang nở rộ. Từng nét trên gương mặt nàng đều nổi bật, nhưng khi kết hợp lại thì lại mang một vẻ đẹp hài hòa, dịu dàng khiến người ta như bị cuốn trôi trong cơn sóng tình.
Huệ Khang Vương đứng ngẩn ra, trong đầu không ngừng vang lên hai chữ: "Tuyệt sắc."
Nàng hơi nghiêng mặt, tránh đi ánh nhìn nóng rực của hắn.
Huệ Khang Vương mấp máy môi, vừa định nói gì đó thì Hoắc Đình Sơn đã lên tiếng:
"Phu nhân, lại đây."
Huệ Khang Vương sững sờ.
Bùi Oanh khẽ run mi, chầm chậm bước tới.
Vừa đến gần, cánh tay Hoắc Đình Sơn đã vươn ra kéo nàng lại, tay hắn hạ xuống, cuối cùng đặt lên eo nàng một cách tự nhiên.
"Vương gia, đây là phu nhân tương lai của ta, hôn sự đã định vào năm sau. Đến lúc đó, nếu Vương gia có nhã hứng, xin mời đến dự hôn lễ ở U Châu."
Hoắc Đình Sơn mỉm cười, nhưng lời nói lại như sét đánh ngang tai Huệ Khang Vương.
Bùi Oanh cũng ngẩn người.
Mặt Huệ Khang Vương lúc xanh lúc trắng: "Hoắc Đình Sơn, ngươi..."
Hoắc Đình Sơn nhếch môi, ánh mắt đầy ý cười nhưng giọng nói thì sắc như dao: "Vương gia muốn nói gì?"
"Hoắc Đình Sơn, ngươi dám đùa cợt ta?"
"Vương gia sao lại nói vậy? Đại Sở luật pháp nào có cấm góa phụ tái giá."
Huệ Khang Vương hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể bùng nổ.
Đứng trên đất của Hoắc Đình Sơn, hắn không dám làm càn.
Cắn răng, Huệ Khang Vương quay đi. Nhưng đúng lúc ấy, Hoắc Đình Sơn lạnh nhạt lên tiếng: "Hoa Đại Giang, đưa phu nhân về nghỉ ngơi."
Huệ Khang Vương tức muốn ói máu.
Bùi Oanh mừng thầm, lập tức rời đi cùng Tân Cẩm. Trước khi ra khỏi viện, nàng quay lại nhìn.
Huệ Khang Vương đứng đối diện với Hoắc Đình Sơn, một người sắc mặt xanh mét, một người cười nhàn nhạt như nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Trong lòng Bùi Oanh bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Làm sao hắn tới nhanh như vậy? Chẳng lẽ... ngay từ đầu, hắn đã ở rất gần?
---
“Phu nhân, hay là trước tiên người cứ nghỉ ngơi đi.” Tân Cẩm nhẹ giọng nói.
Bùi Oanh lắc đầu: “Đợi thêm chút nữa.”
Tân Cẩm thấy Bùi Oanh vẫn cầm quyển du ký mà chẳng rời tay, bèn vặn dài bấc đèn cho sáng thêm, khiến căn phòng thêm rực rỡ.
Bùi Oanh nhìn quyển sách trong tay, thực ra chẳng đọc được bao nhiêu, nàng mơ hồ có một dự cảm, đêm nay hắn sẽ lại tới.
Ngọn nến cháy lặng lẽ, lúc này một con côn trùng nhỏ đ.â.m sầm vào chụp đèn, bay quanh một vòng, tìm không thấy lối vào, rốt cuộc chỉ đành từ bỏ.
“Cộc, cộc.”
Hai tiếng gõ cửa khẽ nặng hơn chút vang lên.
Tay cầm sách của Bùi Oanh khẽ run: “... Vào đi.”
Cánh cửa phòng được đẩy ra.
Một bóng hình cao lớn bước vào gian phòng của Bùi Oanh, “Phu nhân.”
“Hoắc Đình Sơn, ta có chuyện muốn hỏi ngài.” Bùi Oanh đặt sách xuống.
Bước chân của Hoắc Đình Sơn hơi khựng lại, gọi thẳng cả họ tên hắn, xem ra nàng đang tức giận.
“Phu nhân muốn hỏi chuyện gì?” Hoắc Đình Sơn chầm chậm bước tới.
Bùi Oanh nhìn thẳng vào hắn: “Hôm qua ngươi nói Huệ Khang Vương sẽ rời đi trước bữa trưa.”
Hoắc Đình Sơn tiến gần đến trước mặt nàng: “Khi đó ta đã nói, nếu không có gì bất ngờ, Huệ Khang Vương sẽ rời đi trước bữa trưa ngày hôm sau. Nhưng kẻ này thực sự ngoan cố, lấy cớ say rượu ở lì trong phủ, chiều nay vẫn không chịu rời đi, điều này ta không ngờ tới.”
Bùi Oanh cau mày: “Chiều nay vì sao ngài đến nhanh như vậy? Có phải ngài đã sớm biết rồi không?”
“Phu nhân, phủ Quận thủ dù gì cũng là nơi ta ở.” Hoắc Đình Sơn nhìn nàng.
Bùi Oanh sững lại một chút, nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, lập tức tức giận vô cùng.
Quả nhiên là hắn biết từ trước!
“Phu nhân chớ giận, Huệ Khang Vương là một kẻ háo sắc, hắn đã không ngại ngàn dặm xa xôi tới tận phủ Quận thủ Yến Môn này, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để gặp mặt nàng, nếu không quyết chẳng chịu từ bỏ. Thay vì chờ hắn gây chuyện phiền phức sau này, chi bằng sớm giải quyết một lần cho xong, điều này cũng chẳng có gì là không tốt.” Hoắc Đình Sơn ngồi xuống bên cạnh giường.
Bùi Oanh nói: “Ta vẫn chưa muốn thành thân.”
Hoắc Đình Sơn khẽ gật đầu, rồi hỏi nàng: “Vậy phu nhân nói xem, sau một ngày đã qua, nàng nghĩ ra đối sách nào chưa?”
Bùi Oanh cứng họng, nàng thực sự chưa nghĩ ra.
Hoắc Đình Sơn tiếp tục: “Chiều nay, trước mặt Huệ Khang Vương, nếu ta không nói như vậy, phu nhân nghĩ nên làm thế nào?”
Môi đỏ của Bùi Oanh mím chặt.
Thực ra nàng không rõ Huệ Khang Vương ở triều đình là người thế nào, nàng chỉ nghe nói rằng hắn là hoàng thúc của thiên tử, thêm vào đó là tiếng xấu về nữ sắc, ngoài ra không biết gì nhiều.
Bùi Oanh nghe hắn vừa ra tay đã tặng trăm con ngựa tốt, nghìn thạch lương thực, liền ngầm hiểu rằng Huệ Khang Vương này hẳn có chút thế lực.
Một người như vậy làm sao có thể từ chối...
Bùi Oanh vẫn lặng thinh không nói.
“Huệ Khang Vương biết hôn sự của chúng ta sẽ diễn ra vào năm sau, mà việc này hắn chắc chắn sẽ loan truyền ra ngoài. Từ một khía cạnh nào đó, chẳng phải là giúp phu nhân tránh được một số kẻ ngấm ngầm nhắm đến nàng, cũng không cần lo lắng chuyện phải vào cung. Sự đã rồi, phu nhân cứ yên tâm chờ ngày thành thân thôi.” Hoắc Đình Sơn nắm lấy tay nàng, ngón tay cái xoa nhẹ nhàng lên làn da nơi cổ tay.
Bùi Oanh cúi đầu trầm mặc hồi lâu.
Hoắc Đình Sơn lặng lẽ chờ đợi.
Rất lâu sau, mỹ nhân mới ngẩng đầu: “Ta có thể lấy ngươi, nhưng ta có một điều kiện.”
Hoắc Đình Sơn giãn mày: “Phu nhân cứ nói.”
Bùi Oanh nghiêm túc đáp: “Chuyện này suy cho cùng là để tránh việc vào cung, ngươi từng nói hoàng thượng long thể bất an, có lẽ không còn lâu nữa. Sau khi hoàng thượng băng hà, ta muốn cùng ngươi hòa ly.”
Hoắc Đình Sơn nhíu mày: “Hòa ly là gì?”
Bùi Oanh giải thích cho hắn.
Hiện tại có “thất xuất” và “tam bất khứ”.
Cái gọi là “thất xuất” chính là khi người vợ phạm vào bất kỳ một trong bảy điều luật quy định, thì chồng có thể lập tức bỏ vợ.
Còn “tam bất khứ” có nghĩa là nếu người vợ đáp ứng một trong ba điều kiện, thì dù thế nào chồng cũng không thể bỏ vợ. Nhưng dù là “thất xuất” hay “tam bất khứ”, quyền quyết định chấm dứt hôn nhân đều không thuộc về nữ nhân.
Hòa ly là một khái niệm xuất hiện từ thời nhà Đường, lúc đó còn có quy định pháp luật: Nếu vợ chồng không hòa hợp mà cùng đồng ý hòa ly, thì không bị trừng phạt.
Nghĩa là đã ly hôn thì thôi, hai bên đều không phải chịu bất kỳ hình phạt nào.
Nhưng hiện tại chưa có khái niệm hòa ly, chỉ có góa bụa hoặc bỏ vợ, vì vậy Bùi Oanh cũng không lấy làm lạ khi hắn không hiểu.
Nghe xong lời giải thích của nàng, sắc mặt Hoắc Đình Sơn đen sầm lại.
Còn chưa cưới nàng về, nàng đã nghĩ sẵn chuyện bỏ trốn. Cái đầu đầy mưu mẹo của nàng không thể đặt vào việc gì chính đáng hơn được sao?
Bùi Oanh dịu giọng, ôn tồn nói với hắn: “Ta không nhằm vào tướng quân, chỉ là ta thực sự không thích hợp với cuộc sống nơi hậu viện. Vậy nên ta muốn cùng tướng quân lập ra một giao ước, đợi sau khi hoàng thượng băng hà, chúng ta sẽ hòa ly. Tướng quân có thể chọn một nữ lang khác giỏi quán xuyến việc nhà để làm chính thất.”