Chủ trướng trở nên tĩnh lặng sau câu hỏi của nàng. Bùi Oanh ban đầu có chút căng thẳng, nhưng khi hỏi xong lại cảm thấy an lòng hơn nhiều.
Nhưng sự an lòng này chẳng kéo dài bao lâu, khi đối phương trầm mặc, lòng nàng như càng lúc càng chìm xuống.
Hắn vẫn nhìn nàng, đôi mắt đen như biển sâu dậy sóng, như muốn nhấn chìm nàng trong đó.
Bùi Oanh cứng nhắc cúi mắt xuống.
Và rồi nghe hắn nói: “Khi chiến tranh bắt đầu, cấm nữ sắc. Chuyện này để sau hãy nói.”
Giọng nói bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.
Dù quân đội U Châu không có doanh kỹ, nhưng Bùi Oanh biết rằng không phải quân đội nào cũng như vậy.
Trong lịch sử đã từng có một sự việc như vậy.
Khi quân Hán chiến đấu với Hung Nô và gặp thất bại, phải rút lui. Trong quá trình rút lui, vị tướng lĩnh phát hiện sĩ khí trong quân hạ thấp, cho rằng do doanh kỹ gây ra, nên đã g.i.ế.t toàn bộ doanh kỹ để khích lệ tinh thần quân đội.
Qua thái độ của vị tướng ấy có thể thấy, quả thật có người cho rằng doanh kỹ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của binh sĩ.
Do đó, Hoắc Đình Sơn nói “Khi chiến tranh bắt đầu, cấm nữ sắc,” cũng không khiến nàng kinh ngạc.
Mỹ phụ nhân khẽ gật đầu: “Vậy cũng tốt.”
Nghe được câu trả lời này cũng không tệ, ít nhất nàng sẽ không cần lo lắng việc hắn gây rối trong lúc khai chiến.
Thanh đao lơ lửng trên đầu đã được tạm thời dời đi, theo một cách nào đó cũng chính là đang đẩy nhanh đến hồi kết.
Bùi Oanh cảm thấy hài lòng, bữa sáng hôm nay nàng ăn được nhiều hơn mọi khi, không chỉ ăn hết một chiếc bánh hồ, còn ăn thêm hai miếng t.hịt khô.
Hoắc Đình Sơn không chút biểu cảm nhìn nàng với đôi má hơi phồng lên.
Sau bữa sáng, Bùi Oanh cáo từ hắn để quay về, nam nhân chỉ đáp một tiếng, không nói thêm lời nào.
Bùi Oanh rời khỏi trướng chính.
Một lát sau, lính nhà bếp đến thu dọn bát đĩa, gã lính cẩn thận xếp cốc chén và đôi đũa ngọc vào giỏ, chuẩn bị mang ra sông để rửa.
Khi cầm lên đôi đũa ngọc, gã bất ngờ thấy nó từ giữa đoạn mà nứt rạn ra, nứt thành mấy mảnh, một vài mảnh rơi xuống chạm vào chén đĩa tạo ra tiếng động giòn tan.
Tiếng động không lớn nhưng cũng đủ khiến gã lính bếp thót tim, gã căng thẳng nhìn về phía Hoắc Đình Sơn.
“Không có gì, lui ra đi.” Giọng điệu hắn bình thản không lộ chút khó chịu nào.
Gã lính bếp lén thở phào, vội vàng gom đồ đạc rời khỏi trướng, trong lòng không khỏi thầm thắc mắc, một đôi đũa ngọc quý giá thế kia sao lại tự dưng nứt ra chứ? ---
Vài ngày kế tiếp, Hoắc Đình Sơn đều ở lại hậu phương tại điểm tập kết lương thảo, hoàn toàn giao chiến trường tiền tuyến cho Hùng Mậu.
Hùng Mậu tuy không sắc bén trong mưu lược, lại thường bị các tướng quân khác trêu là ngốc nghếch, nhưng nếu đưa hắn một mảnh chiến trường không cần suy tính nhiều, hắn lại có thể g.i.ế.t địch hăng hơn đa phần mọi người, quả là một mãnh tướng.
Cục diện vẫn đang giằng co, chiến tuyến từng bước từng bước tiến về phía Trung Cổ Đạo.
Hoắc Đình Sơn đứng trước bản đồ, ngắm nhìn các điểm đánh dấu trên đó: “Ngày thứ năm rồi.”
“Chủ công, trinh sát chúng ta cử đi Tịnh Châu có tin tức gì chưa?” Trần Thế Xương hỏi.
Hoắc Đình Sơn đáp: “Vẫn chưa.”
Tịnh Châu tạm thời chưa có động tĩnh, phía bên kia vẫn chưa xuất binh. Phần nhiều là muốn để quân U Châu và quân Tư Châu đánh đ.ấ.m một trận cho đã, đến khi cả hai đã mệt mỏi, lúc đó Tịnh Châu sẽ hành động.
“Gọi Khâu Tả đến đây.” Hoắc Đình Sơn bất ngờ ra lệnh cho binh sĩ.
“Chủ công?”
“Chủ công, ngài thực sự muốn dùng hắn? Khâu Quyền Thủy tuy thông minh nhưng lại hay lưỡng lự, chẳng may hắn bày trò thì sao?”
Hoắc Đình Sơn đáp: “Ta tự có chừng mực.”
Đến ngày thứ ba kể từ khi Hoắc Đình Sơn rời tiền tuyến, Khâu Tả cũng được đưa từ tiền tuyến về. Trước đây hắn cùng doanh với Hùng Mậu, đến khi về hậu phương thì cùng ở chung với Trần Nguyên.
Nghe Trần Nguyên kể lại, ban đầu Khâu Tả còn trò chuyện với hắn, hào sảng hỏi han tình hình quân doanh, nhưng hắn không đáp, Khâu Tả bị ngăn mấy lần bèn thôi.
Chẳng bao lâu, Khâu Tả được đưa đến gặp Hoắc Đình Sơn.
Giữa những ánh mắt dò xét, Khâu Tả cung kính hành lễ: “Bái kiến Đại tướng quân.”
Hoắc Đình Sơn mỉm cười hòa nhã: “Doanh trướng đơn sơ, những ngày qua Khâu tiên sinh ở đây liệu có quen không? Nếu thiếu thứ gì, cứ nói với binh sĩ.”
Khâu Tả lại cúi đầu đáp: “Mọi thứ đều tốt, cảm tạ Đại tướng quân quan tâm.”
Hoắc Đình Sơn mỉm cười gật đầu: “Ta cũng không vòng vo, hôm nay mời tiên sinh đến đây là muốn thỉnh giáo một việc.”
Khâu Tả nhanh chóng làm động tác lắng nghe.
Hoắc Đình Sơn nói: “Trước đây tiên sinh từng nói Tịnh Châu đã nhắm vào đường cung ứng lương thảo của quân U Châu, vậy ta muốn thỉnh giáo tiên sinh, tiên sinh nghĩ Tịnh Châu khi nào sẽ hành động?”
Khâu Tả vuốt ve chòm râu nhỏ của mình, nói: “Thạch Tịnh Châu là kẻ đa nghi, gian xảo, theo ý ta, nhanh thì hai tháng nữa Tịnh Châu sẽ có động tĩnh.”
Trần Thế Xương cùng những người khác không khỏi giật mình.
Khâu Quyền Thủy dù gì cũng từng ở dưới trướng Tịnh Châu mục hơn một năm, nay lại không do dự mà đánh giá Thạch Tịnh Châu là “đa nghi và gian xảo,” liệu hắn thật lòng muốn quy thuận hay chỉ cố tình nói thế để giành được sự tín nhiệm của họ?
“Nếu ta muốn Tịnh Châu nhanh chóng xuất binh, tiên sinh thấy nên làm thế nào?” Hoắc Đình Sơn hỏi thêm.
Đến đây, ý định của Hoắc Đình Sơn đã lộ rõ, hắn không hề che giấu ý đồ với Tịnh Châu.
Người nào nhanh nhạy một chút đều hiểu được ý hắn.
Khâu Tả không tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại dường như còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thạch Tịnh Châu muốn đợi khi quân U Châu kiệt quệ mới xuất kích, như vậy sẽ đạt được hiệu quả gấp bội. Nếu Đại tướng quân muốn Tịnh Châu nhanh chóng xuất binh, chi bằng phái người giả làm dân chạy nạn, truyền tin đến Tịnh Châu rằng quân U Châu và quân Tư Châu đánh nhau đến trời đất mịt mù, đã có dấu hiệu kiệt sức; đồng thời có thể điều một lượng quân nhu từ U Châu đến Ký Châu, nếu quân Tịnh Châu nảy sinh lòng tham mà cướp bóc, Đại tướng quân liền có lý do chính đáng để xuất binh.”
Hoắc Đình Sơn cười: “Tiên sinh quả là cao kiến.”
Sau đó, hắn ra lệnh cho binh sĩ đưa Khâu Tả lui ra.
Khi Khâu Tả vừa rời đi, Trần Thế Xương cùng một số người không kiềm được mà hỏi: “Chủ công, ngài định làm theo kế của hắn sao?”
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Tất nhiên.”
Trần Thế Xương kinh ngạc: “Chủ công, Khâu Quyền Thủy là kẻ không đáng tin cậy.”
“Ta biết.” Hoắc Đình Sơn quay đầu nhìn bản đồ, đột nhiên mỉm cười: “Nhưng Khâu Tả lại khá thú vị.”
Hắn vừa nêu ra hai kế, một là giả làm dân chạy nạn để tung tin, hai là kế dẫn rắn ra khỏi hang.
Châu mục Tịnh Châu là Thạch Liên Hổ, ngày trước khi còn ở Trường An, Hoắc Đình Sơn từng có lần tiếp xúc với hắn. Tên này bề ngoài trông hào sảng, nhưng kỳ thực lại rất gian xảo.
Kế dân chạy nạn nghe qua có vẻ ổn, nhưng Thạch Liên Hổ không phải hạng người dễ dãi, khi nghe tin từ dân chạy nạn, hắn chắc chắn sẽ tính toán ngược thời gian giao chiến.
Trận chiến này mới đánh một lúc, quân U Châu đã nhanh chóng kiệt sức? Quả thật quá vô lý, không giống chút nào với hình tượng quân U Châu đã thể hiện với thế nhân.
Hơn nữa, Tịnh Châu cũng có trinh sát riêng, khi nghe thấy thông tin mâu thuẫn, Thạch Liên Hổ ắt sẽ nhận ra có gì đó bất ổn.
Nhưng kế dẫn rắn ra khỏi hang lại khả thi. Không chỉ điều động quân nhu từ U Châu, để tăng tính chân thực, Ký Châu cũng cần phải hành động.
Một lượng lớn “quân nhu” lộ rõ trước mặt Tịnh Châu, hắn không tin Thạch Liên Hổ lại không động lòng.
Hoắc Đình Sơn hạ lệnh.
Những con ngựa đưa tin nhanh chóng rời khỏi doanh trại phía sau.
“Chủ công, dường như ngài có phần đặc biệt quan tâm đến Khâu Quyền Thủy.” Trần Thế Xương hạ giọng nói.
Khi Khâu Tả đến doanh trại quân đội, mọi thứ từ ăn uống đến nghỉ ngơi đều rất chu đáo, ngoại trừ việc không thể rời khỏi doanh trại, cuộc sống của hắn cũng không khác gì các mưu sĩ khác.
Hoắc Đình Sơn không phủ nhận: "Hắn có tài, thế là đủ."
Trong lòng hắn, chủ tướng và mưu sĩ là sự lựa chọn hai chiều. Chủ tướng có thể chọn người, mà mưu sĩ cũng có thể chọn chủ. Cũng giống như việc thuần ngựa, nếu có thể điều khiển được, thì con ngựa đó sẽ phục tùng; nếu không, sẽ bị hất văng khỏi lưng ngựa.
Khâu Tả có lẽ thật sự có ý đầu quân, nên đang âm thầm quan sát.
---
Chiến mã phi nhanh, quân lệnh của Hoắc Đình Sơn truyền đến từng kho lương thực ở Ký Châu.
“Báo cáo, có quân lệnh từ Đại tướng quân!”
Doanh trại kho lương xôn xao, Mạnh Vũ bước lên nhận lệnh. Khi mở quyển lệnh ra, thần sắc hắn trở nên kỳ quái.
“Mạnh chấp sự, Đại tướng quân có lệnh gì sao?”
“Mạnh chấp sự, biểu cảm ngươi có ý gì vậy? Chẳng lẽ Đại tướng quân cần toàn bộ lương thảo của kho chúng ta?”
“Nếu vậy thì đừng trì hoãn nữa, mau vận chuyển tới.”
Mạnh Vũ quát dừng mọi người, tất cả đều là binh sĩ kỳ cựu của U Châu, cùng làm việc nhiều năm và rất trung thành với Hoắc Đình Sơn.
“Đúng là điều lương thảo, nhưng lần này lại khác.” Mạnh Vũ nói, “Đại tướng quân cần loại lương thảo đặc biệt.”
“Gì cơ?” Mọi người đồng loạt hỏi.
Mạnh Vũ đáp: “Đại tướng quân muốn chúng ta dùng đá vụn trộn lẫn vào thóc, tỷ lệ tám phần đá, hai phần thóc, và vận chuyển xuống phía nam.”
Mọi người nghe xong đều không hiểu.
Dùng đá vụn trộn lẫn vào thóc chẳng phải là công cốc sao?
Nhưng nghĩ đến vị trí hiện tại của họ, tất cả đều dần hiểu ra.
Đây là miếng mồi để nhử quân Tịnh Châu.
Lớp ngoài là thóc, làm lớp ngụy trang, bên trong là đá vụn, dù có bị cướp đi cũng không tổn thất gì.
Mà chỉ cần bên quân Tịnh Châu dám cướp, thì đã có lý do để xuất binh.
Mạnh Vũ nghiêm giọng: “Việc này tuyệt đối giữ bí mật, nếu có kẻ tiết lộ, sẽ bị xử theo quân pháp.”
“Tuân lệnh!”
---
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ trong chớp mắt đã nửa tháng, thời tiết ngày càng lạnh. Bùi Oanh đã mong mỏi từ lâu, cuối cùng cũng nhận được thư từ Bùi Hồi Châu.
Hiện nay đường sá không thuận tiện, thư từ gửi đi chậm, huống hồ Bùi Hồi Châu rời khỏi Kiều Định rồi tiến lên phía bắc đến Tịnh Châu, còn Bùi Oanh đi xuống phía nam, khoảng cách đã xa không kể xiết.
Trong thư, Bùi Hồi Châu nói rằng đã báo việc này cho gia tộc, sau khi cùng phụ thân và đệ đệ bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định dời nhà.
Mục tiêu của Tư Châu mục là Bùi gia, nên tuyệt đối không thể chuyển đến Tư Châu. Châu mục Tịnh Châu tuy chưa biết, nhưng đoán rằng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu chờ đến khi đối phương biết chuyện, chỉ cần gán vài cái cớ là có thể dễ dàng bắt bớ bọn họ, những thương gia nhỏ bé, cũng như vậy ở Ung Châu. Do đó, sau khi suy nghĩ kỹ, Bùi lão gia quyết định dời nhà về Ký Châu.
Trước đây gia đình họ vốn sống ở Ký Châu, và khí hậu Ký Châu ấm áp hơn U Châu, về Ký Châu cũng là điều tốt.
Thư còn viết, gia đình họ đã bôn ba vì sinh kế lâu ngày, hiện đã dành dụm đủ, tiền bạc đủ dùng, dự định nghỉ ngơi một thời gian để tận hưởng niềm vui gia đình.
Cuối thư, Bùi Hồi Châu nhắc rằng những bánh xà phòng mà nàng gửi đều rất được mọi người trong nhà yêu thích, ai cũng nâng niu không rời, đệ đệ ngày trước vốn không thích tắm rửa, nay đã thay đổi, khiến cho đệ muội luôn tươi cười.
Bùi Oanh đọc thư kỹ càng hai lượt, lòng có chút cảm khái.
Việc Bùi gia quyết định dời nhà không nằm ngoài dự liệu của nàng. Ban đầu có thể sẽ phản đối việc dời đi, nhưng khi suy nghĩ thấu đáo, để đảm bảo an toàn, họ buộc phải chuyển nhà, và chỉ có thể chuyển về hai châu Ký và U.
Nhưng trong thư lại nói, người trong gia đình quyết định tạm thời ngừng làm ăn.
Bùi Oanh biết rằng, vì nàng mà họ không muốn dựa vào thế lực của Hoắc Đình Sơn, không muốn nhận sự giúp đỡ đó, dù hiểu rõ rằng nếu chấp nhận, Bùi gia sẽ ngay lập tức trở nên giàu sang.
Bùi Oanh từ từ gấp lại bức thư, lòng có một quyết định.
Đã nhận thư, tất nhiên phải hồi âm, nàng lấy giấy bút ra, mài mực, nhưng khi viết chữ đầu tiên lại chợt ngừng bút.
Bùi Oanh gạch bỏ chữ đó, vừa đặt bút xuống thì Tân Cẩm vội vã bước vào: “Phu nhân, Đại tướng quân đến rồi.”
Bùi Oanh ngạc nhiên.
Hiện giờ chỉ mới giờ Mùi, còn chưa đến giờ cơm, hắn đến đây làm gì?
Liếc thấy thư tín trên án thư nhỏ, nàng đáp: “Cũng tốt, ta cũng đang có việc muốn tìm hắn.”
Màn cửa của doanh trướng được vén lên rồi lại thả xuống, Hoắc Đình Sơn vừa bước vào đã thấy Bùi Oanh ngồi trước án thư nhỏ, trên bàn có thư từ và bút mực đã sẵn.
“Nghe nói phu nhân nhận được thư nhà, sao rồi?” Hắn tự nhiên bước tới, ngồi xuống cạnh nàng.
Bùi Oanh thoáng liếc sang: “Ngài đoán không ra sao?”
Lá thư này chắc chắn sẽ liên quan đến việc chuyển nhà. Chuyện sống còn, căn bản là không có lựa chọn nào khác.
Khóe môi Hoắc Đình Sơn nhếch lên: “Lệnh tôn dự định dời đến đâu, U Châu hay Ký Châu?”
Bùi Oanh nói: “Ký Châu. Nhà ta trước đây vốn ở Ký Châu, vẫn quen sống ở đó hơn.”
“Ký Châu cũng tốt.” Hoắc Đình Sơn nhìn thấy bức thư trên án thư, có một chỗ nàng gạch xóa.
Ba nét mực hơi loang ra, che khuất gần hết, chỉ còn chút đỉnh ở đầu và cuối, trông như một chữ chưa trọn vẹn.
Hoắc Đình Sơn ngước mắt nhìn lại Bùi Oanh: “Phu nhân viết xong thư nhà rồi, lát nữa ta sẽ cho người cùng đem theo cả khẩu tín đến cho các thám báo phía Tịnh Châu, để họ hỗ trợ lệnh tôn chuyển nhà. Chiến sự sắp đến, chuyện này nên sớm làm xong.”
Bùi Oanh thoáng nhìn xa xăm: “Chuyện dời nhà ta xin cảm ơn tướng quân trước. Nhưng thư nhà này chưa vội, ta còn chờ Linh Nhi tan học để hỏi xem có gì muốn gửi lời về cho ngoại gia không.”
Hoắc Đình Sơn xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay: “Nếu nha đầu chưa về, thì phần của nha đầu có thể để sau, còn phu nhân thì viết trước đi.”
Bùi Oanh ngồi yên không động: “Ta vẫn sẽ đợi Linh Nhi về rồi tính.”
“Phu nhân như thế, chẳng lẽ không biết chữ sao?” Hoắc Đình Sơn bỗng buông một câu.
Bùi Oanh khựng lại, muốn nói rằng tất nhiên không phải, nhưng nghĩ lại nếu phủ nhận, đối phương chắc chắn sẽ nhân đà yêu cầu nàng viết tiếp bức thư.
“Thật sự là không biết chữ.” Bùi Oanh đổi lời.
Trước đây, dù là yên ngựa hay ruộng bậc thang, nàng đều chỉ vẽ hình mà không viết chữ.
---
Bùi Oanh suy tính rằng lần này hắn chắc sẽ chịu dừng lại, không ngờ hắn lại tiện tay cầm lên bức thư pháp trên bàn của nàng.
"Phu nhân ngày thường giúp ta rất nhiều, nếu đã không biết chữ, vậy thì cứ đọc ra, ta sẽ thay phu nhân viết." Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói.
Bùi Oanh kinh ngạc rồi lập tức từ chối, "Không cần làm phiền tướng quân, ta đợi con gái ta trở về sẽ tự viết."
Thư nhà vốn không phải là loại thư từ thông thường, nếu để hắn viết thay, một khi Bùi gia bên kia nhận được, sau này nàng thật không biết phải giải thích thế nào cho phải.
"Việc nhỏ thôi, không phiền gì." Hoắc Đình Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Bùi Oanh thấy dáng vẻ của hắn, rõ ràng là không chịu từ bỏ nếu không viết được một bức. Nàng biết có tranh cãi cũng vô ích, chi bằng để hắn thỏa mãn, chờ hắn đi rồi nàng sẽ giấu bức thư đó đi, sau đó bảo con gái viết lại cái mới.
Nghĩ vậy, Bùi Oanh an tọa, bắt đầu "viết" một bức gia thư đặc biệt.
Mở đầu, Bùi Oanh nói rất vui khi nhận được thư của đại ca, sau đó hỏi thăm trưởng bối trong nhà, rồi nhắc đến chuyện dời nhà và việc Hoắc Đình Sơn cử quân do thám trợ giúp, cuối cùng là bày tỏ nỗi nhớ mong gia đình.
Tất cả đều tuân theo quy tắc, không có gì đặc biệt.
Nghe đến phần kết, Hoắc Đình Sơn bỗng ngừng lại: "Phu nhân có phải đã quên mất điều gì chăng?"
Bùi Oanh ngạc nhiên hỏi: "Không phải đã nói hết rồi sao?"
Một số việc không tiện viết trong thư, vì thế bức gia thư này nàng chỉ viết theo lối cơ bản nhất.
Hoắc Đình Sơn cầm cây bút lông sói, nhẹ nhàng xoay đầu bút, lấy phần đuôi bút chỉ vào chữ "phụ" đã khô mực trên giấy: "Phu nhân đã quyết định trong thời gian ngắn sẽ không tái giá, chẳng bằng báo cho lệnh tôn một tiếng, để tránh người lo nghĩ vô cớ."
Bùi Oanh nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt đen láy của hắn rõ ràng hiện lên bóng dáng nàng. Nàng thấy mình cau c.h.ặ.t đôi mày thanh tú, chút cảm xúc khó chịu trong lòng chẳng che giấu được bao nhiêu.
"Vậy thì thêm vào." Bùi Oanh dời ánh mắt đi.
Hoắc Đình Sơn thoăn thoắt hạ bút, thêm vào dòng đó, rồi lại bảo: "Đoạn cuối vừa rồi phu nhân đọc lại cho ta một lần nữa được chăng?"
Bùi Oanh nghi ngờ hắn cố ý, nhưng nét mặt hắn vô cùng nghiêm túc, nàng chẳng có chứng cớ gì.
Sau chút do dự, cuối cùng Bùi Oanh cũng đọc lại lần nữa, Hoắc Đình Sơn khẽ nhếch môi, viết nốt mấy lời bày tỏ tương tư.
Một bức gia thư ngắn ngủi chưa tới trăm chữ.
Thư nhà vốn dĩ phải chan chứa tình cảm ấm áp, nhưng nét chữ trên giấy lại sắc bén như đao kiếm, trông đầy vẻ ngạo mạn. Mặc dù chỉ trăm chữ ngắn ngủi, lại có cảm giác chật chội như thể giấy không đủ chỗ chứa.
Bùi Oanh nhíu mày, thầm nghĩ lát nữa phải giấu thật kỹ bức thư này, nhét vào tận đáy rương cho nó vĩnh viễn không có ngày ra mặt.
Nào ngờ ngay lúc ấy, một bàn tay to lớn xương xẩu đã thò ra, cầm lấy bức thư khô mực, rồi trước mặt nàng gấp lại cẩn thận.
Bùi Oanh vừa mới vươn tay ra, ngón tay thon trắng như ngọc khẽ mở, định cầm lấy, nhưng bức thư ấy đã bị Hoắc Đình Sơn xoay tròn trước mặt nàng, sau đó nhét thẳng vào ống tay áo của hắn.
Mắt nàng trợn to: "Ngài làm gì vậy…?"
Hoắc Đình Sơn thản nhiên đáp: "Thư đã hoàn thành, ta xin tạm thay phu nhân bảo quản. Chờ lệnh ái viết xong bức kia, phu nhân cứ bảo người mang qua, ta sẽ cùng các thư khác gửi đi cho tín sứ."
"Không được." Bùi Oanh vội vàng từ chối.
Hoắc Đình Sơn nhướng mày: "Vì sao? Phu nhân cho ta một lý do."
Bùi Oanh nghĩ nát óc, mặt đỏ bừng bừng, nhưng không tìm được lý do thích đáng, chẳng lẽ lại nói thư hắn viết không ra hồn, nàng muốn nhờ con gái viết lại?
"Không có lý do gì, vậy cứ quyết định vậy đi." Hoắc Đình Sơn từ tốn đứng dậy, rồi ung dung tiến ra cửa.
Bùi Oanh nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ hóa thành một câu "Tên man di đáng ghét".
Thế nhưng bước chân hắn không hề ngừng lại, dường như không hề nghe thấy lời nàng.
---
Vài ngày sau, một phong mật thư tám trăm dặm truyền gấp từ phương Bắc gửi tới.
Nội dung mật thư: "Quân TỊnh Châu đã tiến vào Ký Châu, còn chặn đường lương thảo."
Vừa nhận được tin, Hoắc Đình Sơn liền gửi quân lệnh triệu hồi Tướng quân Hùng Mậu từ tiền tuyến, đồng thời lập tức chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị tiến lên phương Bắc.
Tướng Hùng Mậu nhận lệnh thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đến, mấy ngày nay đánh thật nghẹn khuất."
Trung Cổ Đạo địa thế hiểm trở, tuy không đến mức không thể công phá, nhưng nếu đánh thật nghiêm túc, Hùng Mậu tự tin mình có thể giành được.
Chỉ tiếc Đại Tướng quân không cho hắn đánh toàn lực, chỉ bảo đánh với nửa sức thôi.
Hùng Mậu bực bội vô cùng, sức trâu chưa có chỗ dùng.
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng được đánh trận đàng hoàng.
---
Phía Tây Ký Châu.
"Báo cáo Giang Tướng quân, trong bao tải cũng chỉ là đá vụn." Một binh sĩ Tịnh Châu kinh ngạc nói.
Giang Tướng quân nổi gân xanh trên trán, "Dám dùng kế che mắt sao? Mau tra xem lương thảo của U Châu quân đi đường nào!"
Lính lĩnh mệnh rời đi.
Tin tức truyền về chỗ Thạch Liên Hổ, vị Tịnh Châu mục hơn năm mươi tuổi nhíu mày, "Toàn là đá vụn sao?"
Binh sĩ đáp: "Mười phần thì chín là vậy."
Thạch Liên Hổ suy tư giây lát, lại hỏi: "Đã tra ra tuyến đường vận chuyển lương thảo thật chưa?"
Binh sĩ cúi đầu: "Bẩm Thạch công, tạm thời vẫn chưa, nhưng Giang Tướng quân đang dốc sức truy xét."
Thạch Liên Hổ quay người nhìn bản đồ.
Trên bản đồ chằng chịt các tuyến đường quan đạo, thám báo của hắn đã cắm khắp nơi, nếu có bất thường, không lý nào lại không phát hiện.
Đứng trước bản đồ một hồi lâu, Thạch Liên Hổ bỗng nhiên giật mình: "Tình hình chiến sự giữa quân U Châu và quân Tư Châu hiện ra sao?"
Tuy nhiên, tin tức chưa kịp truyền tới, binh sĩ báo tạm thời chưa có chiến báo mới nhất.
Thạch Liên Hổ nói: "Nếu Tư Châu có động tĩnh, mau mau truyền báo."
---
"Tốt!"
So với việc không có tin tức kịp thời như Thạch Liên Hổ ở Tịnh Châu, bên Tư Châu đã biết rõ quân U Châu đã triệt thoái.
Lý Khang Thuận lúc đầu rất đắc ý, tưởng mình đã đẩy lui được quân U Châu, nhưng sau khi phát hiện U Châu không đơn thuần là triệt thoái, mà là đổi hướng nhanh chóng tiến về phía Bắc.
Việc Tịnh Châu quân tập kích lương thảo của U Châu, Lý Khiếu Thiên cũng nhận được tin, ông trầm ngâm hồi lâu, bỗng nói: "Chúng ta đều đã bị Hoắc Đình Sơn lừa một vố, mục tiêu của hắn không phải là chúng ta, mà là Tịnh Châu."
"Tại sao?" Lý Khang Thuận theo phản xạ hỏi.
Tư Châu đã cận kề ngay trước mắt, hơn nữa đối phương đã giao chiến với quân Tư Châu, cớ sao lại bỏ gần tìm xa?
Lý Khiếu Thiên gật đầu, nhìn vào bản đồ: "Hoắc Đình Sơn muốn có một vùng đất vững chắc."
Lý Kháng Thuận bỗng nhiên hiểu ra, rồi mắng Hoắc Đình Sơn một trận, cho rằng hắn chỉ lợi dụng bọn họ làm cái cớ, sau đó lại hỏi:
"Phụ thân, vậy chúng ta có xuất quân hỗ trợ quân Tịnh Châu không?"
"Phải xuất quân, nhưng để ta tính toán kỹ hơn." Lý Khiếu Thiên trả lời.
---
Bùi Oanh không hiểu được những mưu đồ sâu xa trong lòng các châu mục, nàng theo quân U Châu đi một vòng lên phía Bắc, cuối cùng trở về quận Viễn Sơn.
Hiện giờ, Hoàng đế Triệu Thiên còn sống, Đại Triệu vẫn chưa thực sự tan rã, lần này Hoắc Đình Sơn không tiếc công sức, nhân lực và vật lực để đi một chuyến, thực chất là để nâng cao danh tiếng.
Đánh là phải đánh, nhưng không thể mang tiếng làm việc ám muội, không thể để thiên hạ chửi rủa là phản nghịch.
Bùi Oanh nhìn về phía phủ Châu mục quen thuộc, đột nhiên cảm nhận được một luồng oán khí mạnh mẽ từ bên cạnh. Nàng quay sang, chỉ thấy con gái mình đang nắm c.h.ặ.t bàn tay nhỏ, khuôn mặt căng cứng, oán khí mạnh mẽ như có thể chạm vào được.
Mạnh Linh Nhi đang tức đến sắp phát bệnh.
Cả tháng nay, chưa kể thời gian giao tranh với quân Tư Châu, nàng đã bị nhốt trong xe ngựa lâu đến mức bây giờ lại quay về chỗ cũ.
Nếu phải trở lại, sao hồi đó không để nàng và mẫu thân ở lại đây, đợi ở nơi này chẳng phải tốt hơn sao?
Nàng tức đến muốn khóc!
Nhưng đành phải kìm nén, không thể nổi giận.
Bùi Oanh vuốt nhẹ mái tóc của con gái, an ủi: "Linh Nhi có thể ngâm bồn tắm tối nay, rồi ngủ một giấc thật ngon."
Nàng có linh cảm, khoảng thời gian tới mới thật sự là chiến tranh, người kia sẽ không còn dẫn nàng đi vòng vèo nữa.
Khi Bùi Oanh nhắc đến bồn tắm, Mạnh Linh Nhi cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.
Đúng như Bùi Oanh nghĩ, sau khi về phủ Châu mục, Hoắc Đình Sơn bận rộn vô cùng, hai ngày chỉ gặp nàng một lần, lần đó cũng chỉ là bữa cơm vội vàng rồi lại mất tăm mất tích.
Bùi Oanh cảm thấy những ngày này thật yên tĩnh, trời lạnh, ở trong phòng thật thoải mái.
Tuy nhiên, niềm vui của Bùi Oanh không kéo dài lâu, sáng nay, Tân Cẩm vội vã đến báo:
"Phu nhân, ngoài cửa có một nữ tử tự xưng là nữ nhi của ân sư Đại Tướng Quân."
Bùi Oanh phản ứng đầu tiên là:
"Chuyện này sao không để cho hắn tự giải quyết, cần gì phải nói với ta?"
Tân Cẩm đáp: "Đại Tướng Quân không có ở trong phủ, mà khách này lại là nữ tử, người ngoài không tiện tiếp đón."
Bùi Oanh thở dài, đành phải đứng dậy khỏi sập mềm: "Thôi, ta ra xem thử."
Nàng thầm nghĩ, những ngày qua ăn của hắn uống của hắn, giờ cũng phải làm chút việc đền đáp.
Tân Cẩm mở hộp trang sức, chuẩn bị chải đầu cho Bùi Oanh.
Bùi Oanh định xua tay từ chối, nhưng lại nghĩ nếu gặp khách mà không tươm tất, e là không được. Thế là nàng đành im lặng.
Sau khi trang điểm xong, Bùi Oanh cùng Tân Cẩm đi đến đại sảnh.
Khách đã ngồi chờ sẵn trong sảnh. Bùi Oanh đi từ hành lang bên, chỉ thấy một nữ tử khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế, phía sau có hai nha hoàn, bên cạnh bàn trà là ấm trà mà nha hoàn trong phủ vừa mới bưng lên.
Nữ tử đó mặc áo dài cổ tròn màu lưu vân, bên ngoài khoác áo lông tuyết hồ, làn da trắng như tuyết, đôi lông mày thanh tú dưới đôi mắt nước, ánh mắt như muốn nói mà lại thôi, vô cùng yếu đuối và đáng thương.
"Quân Tĩnh ca…"
Những lời phía sau, Trình Thiền Y nhìn Bùi Oanh mà không thể thốt ra.
Không xa, một phu nhân xinh đẹp đang đi tới, sắc mặt tươi tắn, thân hình đầy đặn như trăng rằm, đôi mắt như hồ thu, ánh nhìn trong đó tựa như một dòng suối thơm mát, tóc đen búi cao như hình rắn linh, trong tóc điểm xuyết ngọc và vàng, khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ tươi, mỗi một phần đều được tô điểm bằng những nét vẽ đậm đà.
Bùi Oanh đoán "Quân Tĩnh" có thể là tên chữ của Hoắc Đình Sơn, đối phương có thể gọi thân mật như vậy, hẳn là có mối quan hệ rất gần gũi với Hoắc Đình Sơn.
Người này không thể đắc tội.
Bùi Oanh thấy đối phương có chút khựng lại, đang suy nghĩ xem có nên nói gì để xoa dịu không khí, thì ngay lúc đó, nàng nghe thấy tiếng động từ cửa chính.
Hình như Hoắc Đình Sơn đã về.
Bùi Oanh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn về là tốt, người nữ tử này đích thị là do hắn tự tiếp đãi.
Một lát sau, bóng dáng Hoắc Đình Sơn xuất hiện ở cửa đại sảnh. Sau lưng hắn còn có vài người, có tướng lĩnh, có mưu sĩ, tất cả đều bước đi vội vã.
Hoắc Đình Sơn thấy Bùi Oanh đang ở trong sảnh, lại thấy nàng đã chải đầu xong, liền nói:
"Phu nhân nếu muốn cùng bạn bè ra ngoài, lần này nhớ mang theo vài binh sĩ, và nhất định phải về phủ ăn cơm tối."
Bùi Oanh không ra ngoài thì thôi, một khi ra ngoài là nàng quên hết, nếu không dặn dò vài câu, đến khi trời tối cũng không biết về.