Lời của binh lính vang lên không ngừng trong tai, khiến đầu Bùi Oanh đau như muốn vỡ.
Trong đầu nàng chỉ còn một ý nghĩ: nàng phải tìm con gái mình, nàng phải cứu con, không thể để con gặp nạn.
Nàng đã khó khăn lắm mới có thể gặp lại con gái, không thể chịu nổi nỗi đau mất con lần thứ hai.
Nếu con gái có chuyện, nàng cũng không thiết sống nữa...
Nhưng làm sao tìm được, ai sẽ sẵn lòng mạo hiểm vào vùng động đất để tìm người cho nàng đây?
“Ta đã biết việc này rồi, ngươi lui xuống đi.”
Từ phía sau vang lên giọng nam trầm ấm, như kéo Bùi Oanh từ đám mây mù quay về thực tại.
Nàng vội xoay người.
Nàng vẫn đang ở trong vòng tay hắn, cánh tay hắn siết lấy nàng. Nàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn, định mở miệng nhưng vì cảm xúc trào dâng quá đỗi, chỉ phát ra tiếng thở khe khẽ.
Bùi Oanh hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Tướng quân, ngài có thể phái người sang bên đó tìm giúp con gái ta không?”
Nàng biết bên cạnh con có năm mươi kỵ binh, nhưng nàng hiểu rõ sau trận động đất sẽ có dư chấn, phái người qua có thể khiến cả đội cứu hộ cũng mất mạng.
Nàng không thể để hắn coi đây là chi phí chìm có thể bỏ qua: “Vả lại tướng quân, bên đó còn có kỵ binh của ngài, ngài yêu thương quân sĩ như con, chắc chắn sẽ không bỏ mặc họ, đúng không?”
Hoắc Đình Sơn nhìn nàng, đôi mắt nàng đã đỏ hoe, gương mặt như phủ sương tuyết, chỉ còn chút sắc hồng ở khóe mắt và bờ môi, đôi mắt đẫm lệ phản chiếu bóng hình hắn.
“Phu nhân, địa long chuyển mình ắt còn dư chấn.” Giọng Hoắc Đình Sơn bình thản.
Bùi Oanh cắn môi, cố gắng nhớ lại chút gì đó hữu dụng trong đầu.
Nhưng thời gian quá gấp, tin động đất khiến tâm trí nàng trống rỗng.
Nàng không nghĩ ra điều gì cả.
Chỉ có thể nhìn vào đôi mắt dài hẹp đang phản chiếu hình bóng nàng của người đối diện.
Bùi Oanh thoáng run rẩy, lần đầu tiên chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của hắn: “Tướng quân, ngài có thể giúp ta tìm con gái được không?”
Hầu như ngay khi tay nàng chạm vào tay hắn, bàn tay lớn của hắn lập tức siết chặt, bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn, thanh mảnh ấy trong lòng bàn tay của mình.
Ngón tay thô ráp với những vết chai của hắn vuốt nhẹ lên mu bàn tay nàng: “Vậy ý phu nhân là, nếu ta chịu phái người giúp phu nhân tìm lệnh ái, phu nhân sẽ vui lòng làm nữ nhân của ta?”
Chữ “vâng” của Bùi Oanh vừa định thốt ra, ở khoảnh khắc cuối cùng, lý trí ít ỏi của nàng kiên quyết kéo nó trở lại.
Nàng từ từ lắc đầu.
Hoắc Đình Sơn khựng lại, nhíu mày định mở miệng, nhưng lại nghe nàng nói: “Ta có thể cùng ngài vài đêm.”
Đôi mày hắn giãn ra đôi chút, nhưng rồi lại nhanh chóng nhíu chặt: “Vì sao phu nhân chỉ muốn cùng ta làm vợ chồng hờ thôi?”
Hắn mạnh hơn vị trượng phu yểu mệnh của nàng không biết bao nhiêu lần, sao nàng lại tránh né hắn như vậy? Bùi Oanh thấy hắn lại chuyển sang chuyện khác, chỉ cảm thấy hắn vẫn không muốn xuất binh tìm người. Hy vọng vừa nhen nhóm như bị một chiếc túi chọc thủng, xì hơi dần cho đến khi xẹp xuống.
Nàng vùng vẫy, muốn rút tay về.
Nhưng không thể thoát được.
Hoắc Đình Sơn thấy vẻ mặt buồn bã của nàng, ánh mắt dần tối lại, không khỏi bật ra một tiếng "hừ" nhẹ: “Được, ta đồng ý. Phu nhân cho ta năm đêm là đủ.”
Thực ra một đêm đã đủ để hắn chán chường với một nữ nhân, nhưng vì đã lưu tâm đến nàng một thời gian, thêm vài đêm cũng không hề gì.
Đợi qua năm đêm, hắn chắc hẳn sẽ thấy thỏa mãn hoàn toàn và có thể đối đãi với vị phu nhân họ Bùi này bằng lễ nghĩa thật sự.
Bùi Oanh không ngờ lại có chuyển biến bất ngờ, ngây người trong chốc lát, ánh mắt rạng rỡ trở lại: “Tạ ơn tướng quân.”
---
“Chủ công không nên.”
Trần Thế Xương vừa nghe xong lời của Hoắc Đình Sơn liền lên tiếng phản đối đầu tiên: “Dù có muốn sắp xếp cứu viện, cũng không nên làm vào lúc này. Địa long đại động, trong vài ngày tới vẫn có thể tiếp tục biến động, đi ngay lúc này thực sự là vô cùng nguy hiểm.”
Những người khác cũng đều không đồng tình.
“Đại tướng quân, lời của Trần tiên sinh rất có lý. Địa long động không phải chuyện nhỏ, nếu trên đường đến quận Trường Bình lại gặp địa long đại động lần nữa, quân đội của chúng ta sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.”
“Phải đấy, nay thật khó khăn mới giành được Ký Châu, nếu quân đội bây giờ gặp nạn, lỡ như bị kẻ khác nhân lúc sơ hở mà cướp lấy chiến thắng thì biết làm sao?”
“Đại tướng quân, đây là Ký Châu, không phải U Châu của chúng ta, cần gì phải hết sức cứu viện? Đợi thêm vài ngày, khi mọi thứ yên ổn rồi mới xuất binh cũng chưa muộn.”
“Xin chủ công suy xét.”
“Xin đại tướng quân suy xét.”
Trong thư phòng rộng lớn, các võ tướng và mưu sĩ đều lên tiếng khuyên nhủ người đàn ông ngồi trên thượng vị.
Tần Dương thấy Công Tôn Lương từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, liền lặng lẽ dịch hai bước về phía ông, hạ giọng nói: “Công Tôn tiên sinh, ngài cũng khuyên đại tướng quân đi, ngày thường ngài là người mà ngài ấy kính trọng nhất, lời của ngài chắc chắn sẽ lọt vào tai ngài ấy đôi phần.”
Công Tôn Lương vuốt chòm râu dê của mình: “Ta cho rằng việc này không cần khuyên, cũng chẳng thể khuyên.”
Tần Dương ngạc nhiên: “Tiên sinh nói vậy là sao?”
Công Tôn Lương mỉm cười không nói.
Vừa nhận được tin địa long động ở quận Trường Bình, chủ công đã lập tức muốn xuất binh cứu viện. Nếu nói trong đó không có sự thúc đẩy của Bùi phu nhân, có đốt cháy cả chòm râu quý giá của ông thì ông cũng không tin.
Bởi lẽ người mà Bùi phu nhân thương yêu nhất, Mạnh tiểu thư, hiện đang ở quận Trường Bình.
Cứu viện quân có thể tính là ba ngàn người, dù toàn bộ đội cứu viện này đi mà không về, nhưng nếu có thể đổi lấy sự khắc ghi ân tình của Bùi phu nhân và sau này được nàng hết lòng phò trợ, Công Tôn Lương thấy điều đó là xứng đáng.
Dù có lạnh lùng, nhưng có những sự thật đúng là như thế.
Chẳng hạn giữa người với người có phân chia cao thấp, quý tiện; có những người vô cùng quý giá, giá trị tựa ngọc quý, một người có thể đổi lấy sinh mạng của ngàn kỵ binh.
Những suy nghĩ này không cần bộc lộ ra ngoài. Khi Sa Anh cũng lén gợi ý ông gia nhập vào phe khuyên nhủ, Công Tôn Lương mở miệng, nhưng lời nói ra hoàn toàn trái ngược: “Ta cho rằng chủ công hành động thế này thật khéo léo.”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Công Tôn tiên sinh?”
“Công Tôn tiên sinh!”
Hoắc Đình Sơn lúc này mới ngẩng lên nhìn về phía Công Tôn Lương. Hắn và lão già đó trao nhau ánh mắt, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của đối phương, trong lòng không khỏi thấy vui vẻ.
Lão tiểu nhân này quả là hiểu chuyện.
Chỉ một ánh mắt, có những điều đã tự thấu hiểu.
Công Tôn Lương nói một cách nghiêm túc: “Mọi người nghe ta một lời. Ký Châu nay đã là vật trong tay chủ công, nhưng ai cũng biết rằng chúng ta ở Ký Châu, ngoài danh vọng “tru diệt Lam Cân”, chẳng có cơ sở nào khác. Nay chuyện địa long đại động chẳng phải là một cơ hội sao? Nếu quân U Châu của chúng ta sắp xếp cứu viện ngay tức khắc, hết lòng cứu giúp dân chúng, có thể khiến người ở Ký Châu và thậm chí thiên hạ đều biết chủ công có lòng đại thiện, cũng giúp cho quân U Châu chúng ta mang danh nghĩa hùng dũng nhưng cũng đầy nhân nghĩa lan xa.”
Có người phản đối: “Công Tôn tiên sinh, danh tiếng có thể từ từ xây dựng cũng không muộn. Hiện nay rủi ro quá lớn, chẳng khác gì mò trứng dưới lửa, sơ suất chút thôi là mất cả Ký Châu.”
Công Tôn Lương mỉm cười: “Có rủi ro thật, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Chư vị nên biết, hiện tại cục diện chưa rõ ràng, còn nhiều nhân tài vẫn đang chờ thời chưa chọn minh chủ, lần này có thể là cơ hội chiêu mộ nhân tài.”
Có người còn định phản bác, nhưng lúc này Hoắc Đình Sơn trực tiếp nói: “Ta đã quyết định cứu viện, chư vị không cần nhiều lời.”
Ở đây, dù là võ tướng hay mưu sĩ, đều do một tay Hoắc Đình Sơn cất nhắc, cùng hắn từng bước đi tới bây giờ, không phải là những cựu thần của phụ thân hắn để lại.
Tất nhiên, những cựu thần ban đầu cũng có, nhưng khi họ già đi, dần dần rời khỏi tầng lớp nòng cốt.
Điều này khiến cho dù người khác có nói thế nào, tất cả với Hoắc Đình Sơn chỉ là lời khuyên, còn quyết định cuối cùng vẫn là hắn.
Lệnh cứu viện như mọc cánh truyền xuống, đại quân nhanh chóng chuẩn bị.
Lần này không phải đi công thành chiếm đất, nên những loại vũ khí lớn như xe gỗ và chiến xa không cần mang theo, thay vào đó là nhiều quân nhu hơn.
---
Hậu viện của phủ Châu Mục.
Bùi Oanh chuẩn bị một bọc hành lý nhỏ, dự định đi cùng quân cứu viện đến quận Trường Bình.
Khi nàng vừa sửa soạn xong, chuẩn bị ra ngoài, thì lại bị Hoắc Đình Sơn từ thư phòng trở về chặn lại.
Hoắc Đình Sơn đưa tay muốn lấy chiếc bọc nhỏ trên tay nàng: “Phu nhân an tâm ở lại trong phủ chờ tin lành là được.”
Bùi Oanh lắc đầu, giấu chiếc bọc nhỏ ra sau lưng, giờ đây nàng như lửa đốt trongnlòng, sao có thể ở yên được: “Tướng quân, ta muốn theo quân cùng đi, ta nhất định phải tìm thấy con gái của ta.”
Hoắc Đình Sơn tiến lên một bước, một tay vòng lấy eo nàng, giữ nàng lại, tay kia vòng ra sau để lấy chiếc bọc nhỏ: “Vùng xung quanh quận Trường Bình đang hỗn loạn, chưa kể đến việc phải khai thông đường sá, còn phải dàn xếp người dân bị nạn, trong quân chỉ e không đủ người để chăm sóc phu nhân.”
“Ta không cần người chăm sóc, ta có thể tự lo liệu cho mình.” Bùi Oanh kiên quyết không buông tay.
Sức lực của Hoắc Đình Sơn rất mạnh, nhìn thấy dây bọc từng chút từng chút trượt khỏi tay mình, mắt nàng đã hơi đỏ, biết không giành nổi với hắn, cuối cùng nàng dứt khoát không nắm dây bọc nữa, mà chuyển sang nắm lấy cổ tay lực lưỡng của Hoắc Đình Sơn: “Tướng quân, ta thực sự không cần người khác chăm sóc, cũng tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho quân đội. Ta… ta còn biết một số kiến thức cứu trợ, có lẽ có thể giúp được đôi chút, ngài cho phép ta theo quân đi cùng được không?”
Khoảnh khắc nàng đặt tay lên, gân xanh bên cổ tay hắn liền co giật mạnh.
Hoắc Đình Sơn cúi mắt, nàng gần như dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo của nàng long lanh như hồ nước ánh sao.
Vừa rồi vì nói gấp nên hơi thở nàng phả ra từ đôi môi mềm đỏ hồng, tràn đầy nét yêu kiều khó tả.
Bùi Oanh chỉ thấy ánh mắt trước mặt trở nên thâm sâu, đôi mắt hắn tựa như một vùng biển sâu, nơi một loài quái vật khổng lồ ngầm ẩn náu, vô tình để lộ chút ít, chỉ thấy phần chóp vây.
Bùi Oanh cứng đờ sống lưng, làn da sau gáy bất giác nổi da gà dưới ánh nhìn của hắn.
Nhưng dù như vậy, Bùi Oanh vẫn không rời mắt, nàng ngoan cường, gần như cố chấp mà nhìn thẳng vào hắn.
“Được thôi.”
---
“Cái gì? Đại tướng quân ngài muốn đích thân dẫn quân đến quận Trường Bình?” Hùng Mậu thất kinh: “Nhưng mà…”
Dưới ánh mắt của Hoắc Đình Sơn, Hùng Mậu từ từ im bặt, câu “nhưng ở thư phòng ngài đâu có nói vậy” cũng đành nuốt ngược lại vào bụng.
Hoắc Đình Sơn thấy hắn không nói nữa, mới thong thả thu hồi ánh mắt: “Đã làm thì phải làm cho tốt nhất.”
Đến khi chuẩn bị xuất phát, Hùng Mậu ngạc nhiên phát hiện, lần này không chỉ có Hoắc Đình Sơn mà còn có thêm Bùi phu nhân.
“Sa Anh, Bùi phu nhân cũng đi cùng đến quận Trường Bình, chẳng phải là chuyện đùa sao?” Hùng Mậu phàn nàn với Sa Anh.
Sa Anh nhìn hắn với ánh mắt đầy thất vọng: “Lời này ngươi chỉ nói với ta thôi, đừng có ra ngoài mà nói lung tung, nếu không thì chuẩn bị chịu phạt đi, đại tướng quân phạt người thì ngươi cũng biết rồi đấy.”
Lập tức, Hùng Mậu lặng thinh như chim sợ cành cong.
Sa Anh nhìn về phía xe ngựa nơi Bùi Oanh ngồi, ánh mắt trở nên nghiêm túc một cách khác thường.
Một người có thể thay đổi quyết định của đại tướng quân, có lẽ sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí một mưu sĩ.
Đại quân xuất phát.
Trước kia, Bùi Oanh ngồi xe ngựa cùng đại quân, mất ba ngày mới từ quận Trường Bình đến quận Viễn Sơn.
Giờ đây, để đến huyện Tam Hương, dưới quận Trường Bình, lại không mất nhiều thời gian như trước. Thứ nhất là vì hiện tại đại quân đang gấp rút hành quân, ngày ngày đều thúc ngựa không ngừng nghỉ; thứ hai là do huyện Tam Hương nằm ở rìa quận Trường Bình, gần giáp ranh giữa quận Viễn Sơn và một quận khác. Vì vậy, sau một ngày rưỡi hành quân khẩn cấp, đội quân tiên phong đã tiến vào phạm vi huyện Tam Hương.
Nhưng lúc này, phía trước gặp phải chút sự cố.
“Đại tướng quân, quan đạo phía trước bị đá lớn chắn ngang.” Hùng Mậu cưỡi ngựa quay về báo.
Hoắc Đình Sơn đích thân tới xem xét.
Đúng là bị chặn lại, địa long quật mình khiến khối đá khổng lồ từ trên núi rơi xuống, vừa vặn chắn ngang giữa quan đạo. Ở mép có một khe hẹp, nhưng mỗi lần chỉ đủ cho một con ngựa đi qua.
Kỵ binh có thể đi qua, bộ binh cũng không sao, nhưng xe chở quân lương thì không thể.
Quân đội đột ngột dừng lại, Bùi Oanh vén màn xe, hỏi Trần Nguyên bên cạnh đã xảy ra chuyện gì.
Trần Nguyên đáp thật thà: “Quan đạo phía trước bị đá chặn một đoạn, đại tướng quân đang lệnh cho người dọn dẹp.”
Bùi Oanh mím môi.
Tuy lúc này trời vẫn còn sớm, nhưng đó chỉ là so với ngày hôm nay, còn tính từ khi trận động đất xảy ra ở quận Trường Bình, đã tròn hai ngày.
Thời gian cứu trợ tốt nhất sau động đất là ba ngày, giờ đã qua quá nửa rồi.
Bùi Oanh hỏi Trần Uyên: “Trần Giáo úy biết từ đây đến dược điền Hồng Hồ còn bao xa không?”
Trần Nguyên thực sự biết: “Khoảng mười dặm.”
Mắt Bùi Oanh sáng lên.
Mười dặm, tức là năm dặm đường.
“Xe ngựa không qua được, nhưng ngựa có thể qua được không? Nếu được, liệu có thể cưỡi ngựa đi trước không?” Bùi Oanh hỏi.
Trần Nguyên đáp rằng ngựa có thể qua được, nhưng không trả lời câu hỏi sau của nàng. Việc có cưỡi ngựa đi trước được hay không, đó không phải điều hắn có thể quyết định.
Bùi Oanh hiểu ra, liền bước xuống xe.
Lần này đi cứu trợ, mặc váy nữ không tiện, nên Bùi Oanh đã đổi sang nam trang.
Mái tóc đen dài chỉ buộc gọn bằng dây, mặc áo giao lĩnh đen tuyền, thắt lưng đỏ, với móc đai ngọc vừa vặn, làm nổi bật vòng eo thon gọn, so với vẻ dịu dàng thường ngày, lúc này Bùi Oanh toát lên vài phần anh khí.
Sau khi xuống xe, không thấy bóng dáng Hoắc Đình Sơn đâu, nàng đoán hắn chắc ở phía trước.
Nghĩ vậy, nàng liền đi bộ tới.
Đi dọc quân đội chừng năm phút, Bùi Oanh trông thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Hắn đã xuống ngựa, đang đứng cùng mấy vị võ tướng trước khối đá, nhìn một đội binh lính đang dọn dẹp đá.
Những người bên cạnh đang trò chuyện với hắn, khi nàng tiến gần hơn, nàng nghe được vài câu.
Đại khái là đoạn đường này dọn sạch sẽ cũng cần ít nhất nửa canh giờ.
“Bùi phu nhân?” Tần Dương là người đầu tiên nhìn thấy nàng.
Vừa nghe hắn gọi, bóng dáng cao lớn đang được vây quanh khẽ dừng lại, sau đó quay đầu: “Phu nhân đến đây làm gì?”
Bùi Oanh không muốn phí thời gian, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tướng quân, nơi này cách dược điền không quá mười dặm, ta muốn cưỡi ngựa đi trước.”
Hoắc Đình Sơn khẽ nhướn mày: “Phu nhân biết cưỡi ngựa sao?”
Bùi Oanh điềm nhiên đáp là không, nhưng nàng có cách khác: “Ta có thể nhờ người đưa ta đi một đoạn.”
Năm dặm đường, cưỡi ngựa thì chẳng mất bao nhiêu thời gian.
“Ồ? Phu nhân muốn nhờ ai đưa đi?” Khóe môi Hoắc Đình Sơn nhếch lên một nụ cười nhẹ.
“Trần...”
Chữ “Trần” vừa thốt ra, Bùi Oanh nhận thấy khí tức quanh thân Hoắc Đình Sơn đã thay đổi.
Người này ban nãy thái độ còn ung dung, thậm chí có chút lười nhác, nhưng giờ dẫu khóe môi vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lùng.
Dường như nếu nàng còn dám nói tiếp, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bùi Oanh khẽ thở dài trong lòng, đổi lời: “Không biết tướng quân lúc này có rảnh không, liệu có thể tiện đưa ta một đoạn?”
Chỉ khi đó, vẻ lạnh lùng của Hoắc Đình Sơn mới dịu lại: “Đã là phu nhân yêu cầu, đưa phu nhân một đoạn thì có gì khó.”
Ngựa Ô Dạ đang thả bước bên cạnh, nghe tiếng huýt sáo của Hoắc Đình Sơn liền lập tức phi nhanh trở lại.
Ô Dạ cao lớn hơn các con ngựa khác nhiều, bờm ngựa đen bóng, óng ánh, bốn chân rắn chắc uyển chuyển, khi phi đến như thể biết rõ mình phải làm gì, đôi mắt to đen nhìn về phía Bùi Oanh, sau đó tự mãn hít mạnh một hơi.
Bùi Oanh theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Hoắc Đình Sơn cười nàng: “Sao lại sợ thế? Dù rằng Ô Dạ từng ở chiến trường đá tan nội tạng của nhiều kẻ địch, nhưng nó là con ngựa có linh tính, không bao giờ tấn công người của mình.”
Bùi Oanh: “...” Hắn thà đừng nói thì hơn.
Thấy Bùi Oanh mím c.h.ặ.t môi, Hoắc Đình Sơn từ tốn nói: “Xem ra phu nhân không muốn cưỡi ngựa rồi.”
“Muốn cưỡi!” Bùi Oanh vội vàng nói.
Hoắc Đình Sơn bảo người mang đến yên ngựa mềm, tháo yên ngựa cao ban đầu, sau khi buộc c.h.ặ.t dây bụng, hắn nói với Bùi Oanh: “Nếu muốn cưỡi thì mời phu nhân lên đi.”
Bùi Oanh thử đưa tay chạm vào bờm Ô Dạ, thấy nó không lắc đầu thì nàng can đảm hơn chút, thử bước chân vào bàn đạp.
Tay đang nắm yên ngựa mềm bất ngờ bị giữ lại, rồi được đẩy cao lên một chút, nàng nghe tiếng người đàn ông sau lưng nói: “Nắm chỗ này, rồi mới đặt chân lên bàn đạp, chân dùng lực.”
Nàng gần như được Hoắc Đình Sơn đỡ từng chút để ngồi lên.
Đây là lần thứ hai Bùi Oanh cưỡi trên lưng Ô Dạ, lần trước là ngồi nghiêng, giờ thì ngồi ngay ngắn, nhưng dường như cũng không khác biệt nhiều.
Ô Dạ quá cao lớn, những võ tướng mà trước đây nàng thấy rất cao to, giờ tất cả đều phải ngước đầu nhìn lên nàng.
Như thể nghĩ tới điều gì, ánh mắt Bùi Oanh liếc về phía Hoắc Đình Sơn.
Ừ, giờ hắn cũng thấp hơn nàng nhiều rồi.
Áp lực từ chiều cao của hắn cuối cùng cũng tan biến, giờ nàng có thể nhìn hắn từ trên xuống.
Hoắc Đình Sơn đứng dưới đất, sau khi đỡ nàng lên ngựa, định lên ngựa thì bất ngờ chạm mắt với Bùi Oanh.
Ánh mắt hắn dài và hẹp khẽ nhướn lên, người đàn ông cười mà như không cười: “Phu nhân hình như đang rất đắc ý thì phải.”
“Không có chuyện đó.” Bùi Oanh không thừa nhận, còn thúc giục: “Thời gian gấp gáp, tướng quân có thể nhanh lên không?”
Hoắc Đình Sơn cũng xoay người lên ngựa, ngồi phía sau Bùi Oanh, chỗ bàn đạp bị nàng chiếm mất, hắn không dùng đến, trực tiếp nắm lấy dây cương, kéo lệch sang một bên. Ô Dạ hiểu ý, nhanh chóng lách qua khe hẹp mà phi tới.
Trần Nguyên từ khi Bùi Oanh đi tìm Hoắc Đình Sơn đã bám theo sau, giờ thấy Hoắc Đình Sơn cưỡi ngựa đi trước, lập tức dẫn một đội kỵ binh đuổi theo.
Bùi Oanh ngồi trên ngựa, lưng thẳng tắp, cố gắng giữ khoảng cách với người phía sau.
Nhưng Ô Dạ chạy rất nhanh, dù là ngựa quý, khi chạy lên cũng đều xóc nảy, mỗi khi nàng cố nhích về phía trước, lại bị xóc trở về chỗ cũ.
Hoắc Đình Sơn ngồi phía sau nàng, nhìn những động tác vô ích của nàng, để mặc nàng lăn lộn, đến khi nàng mệt mỏi mới đưa tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng, khiến lưng nàng áp vào n.g.ự.c hắn: “Phu nhân thay vì ở đây lăn tăn, chi bằng để sức lát nữa còn tìm lệnh ái.”
Gió mạnh gào thét làm giọng nói trở nên mơ hồ, nhưng Bùi Oanh vẫn nghe rõ nụ cười trong giọng hắn.
Người này thật là...
Đoạn đường mười dặm, Ô Dạ chạy chẳng bao lâu đã đến nơi.
Dược điền Hồng Hồ nằm bên một hồ nước, hồ có tên là Hồng Hồ, vì vậy dược điền cũng mang tên đó.
Nơi này trước đây là do một thương gia giàu có lập ra để lấy thuốc chữa trị cho mẫu thân mắc bệnh nan y, bệnh bà lâu ngày không khỏi, thương gia bèn nghĩ ra cách, thu thập rất nhiều dược liệu quý, tuyên bố sẽ miễn phí tặng cho các danh y, với điều kiện là phải chữa khỏi bệnh cho mẹ mình.
Sau khi tin tức lan ra, không ít danh y tài giỏi nhưng túng thiếu đổ về thử sức.
Ban đầu không ai thành công, thương gia thấy các danh y lặn lội đường xa, áy náy không muốn để họ đi tay không, nên vẫn tặng chút dược liệu.
Giá thành dược liệu quá cao, thương gia bàn bạc với gia đình, quyết định cho gia nhân tự trồng trọt. Vài năm sau, bệnh của mẹ thương gia được chữa khỏi, nhưng dược điền vẫn được giữ lại.
Ban đầu gia đình thương gia sống tại đây, tiếp đãi khách qua lại, vì thế bên cạnh dược điền có một tòa nhà khá lớn.
Tòa nhà từng sáng sủa tinh tế, giờ sụp đổ hơn phân nửa, như thể có một bàn tay vô hình từ trên cao ấn xuống, đè bẹp một phần xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Oanh đầu óc choáng váng, suýt nữa ngã khỏi lưng Ô Dạ.
Hoắc Đình Sơn giữ c.h.ặ.t nàng, mặt không biểu cảm nhìn về phía xa, ánh mắt từng chút từng chút dò xét tòa nhà trước mặt: “Phu nhân, e rằng lệnh ái không ở đây.”
Bùi Oanh không nghe lọt, đòi xuống ngựa.
Hoắc Đình Sơn đành phải xuống trước rồi bế nàng xuống.
Chân nàng mềm nhũn khi chạm đất, một phần là vì cưỡi ngựa, phần khác vì sợ hãi. Bùi Oanh bóp mạnh lòng bàn tay để tự trấn tĩnh.
Nàng bước chân lảo đảo tiến tới gần cánh cửa lớn còn tạm coi là nguyên vẹn của tòa nhà, khi chuẩn bị tiếp tục bước vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng động.
Là âm thanh vọng ra từ bên trong.
Không giống tiếng của chuột hay những loài vật nhỏ, mà giống tiếng di chuyển không cẩn thận của đồ đạc bằng gỗ.
Bùi Oanh nín thở, vội đi vào trong.
Nhưng vừa bước vào chính sảnh, một cây gậy gỗ bất ngờ quét ngang từ bên cạnh.
Hoắc Đình Sơn ánh mắt lóe lên lạnh lùng, tay không giữ c.h.ặ.t cây gậy, giật mạnh đoạt lấy, rồi không do dự, vung tay đẩy gậy ra.