Bùi Oanh không ngờ rằng giờ đây rời khỏi thành lại khó khăn đến vậy, tại cổng thành, hàng người xếp dài vô tận, so với dòng người vào thành thì hoàn toàn đối lập.

Lính của U Châu kiểm tra kỹ lưỡng từng nhóm người rời thành. Họ không chỉ kiểm tra giấy tờ mà còn hỏi lý do rời thành, đối chiếu hàng hóa, nếu số người đi đông, còn bị tách ra thẩm vấn riêng lẻ, còn những người đi một mình thì bị từ chối rời thành ngay lập tức.

Có những người được cho qua, có những người thì không.

“Mẫu thân, họ có phải đang nhắm vào chúng ta không?” Mạnh Linh Nhi lo lắng hỏi.

Bùi Oanh quan sát một lúc rồi lắc đầu: “Không phải, chúng ta vừa rời đi chưa lâu, bên đó không thể nào biết nhanh như vậy. Việc kiểm soát nghiêm ngặt thế này có lẽ là để đề phòng thám tử.”

Dù sao Bắc Xuyên là đất thuộc Ký Châu, Hoắc Đình Sơn dẫn quân chiếm giữ nơi này, việc phong tỏa tin tức là điều bình thường.

Mạnh Linh Nhi nhìn hàng dài phía trước, không yên lòng mà xoắn c.h.ặ.t tay: “Đã nửa canh giờ rồi, hàng người mới chỉ nhích lên một chút, không biết còn phải đợi bao lâu nữa!”

Bùi Oanh mím môi, lòng nàng cũng đầy lo lắng. Trần Nguyên bên kia không thể kéo dài quá lâu, nếu đối phương phát hiện mà nàng và con vẫn chưa rời đi, lúc đó muốn trốn thoát e rằng khó như lên trời.

Dù lòng nóng như lửa đốt, hàng người rời khỏi thành vẫn di chuyển chậm chạp như rùa bò.

Người xếp hàng đông đúc, thỉnh thoảng có tiếng thì thầm, đa phần là những lời phàn nàn, nhưng không ai ngu ngốc đến mức lớn tiếng thể hiện sự bất mãn.

Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt nhóm của Bùi Oanh.

Lính gác cửa hỏi thăm theo thủ tục.

Hàng hóa của Lý hàng rong cũng bị kiểm tra kỹ lưỡng, ngay cả những chiếc hộp nhỏ dài bằng cánh tay cũng không ngoại lệ.

Thật trùng hợp, một tên lính gác từng tuần tra qua Nam Nhai, nhận ra Lý hàng rong là thương nhân thường bán hàng tại một quán nhỏ, biết rõ hắn thực sự là một kẻ buôn bán thật thà.

“Các ngươi đi đi”, tên lính U Châu nhận ra người quen nói.

Bùi Oanh thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Khoan đã.” Một giọng nói khác vang lên.

Bùi Oanh siết c.h.ặ.t tay trong ống tay áo, Mạnh Linh Nhi sợ hãi nắm lấy cánh tay nàng.

Người vừa lên tiếng là một lính gác khác của U Châu, hắn nhìn chằm chằm vào ba người Bùi Oanh: “Ngươi đi buôn bán ở phương Nam, tại sao lại mang theo nhiều nữ nhân như vậy, họ là ai?”

Bùi Oanh đi cùng hai người nữa, thật ra không phải là nhiều, nhưng nhóm của Lý hàng rong cũng chỉ có ba người, số lượng nữ nhân cân bằng với nam nhân quả thực là điều kỳ lạ đối với một đoàn buôn bán thông thường.

Lý hàng rong vội vàng giải thích: “Đại nhân, họ là hàng xóm của ta, thời gian trước thành bị giặc cướp xâm nhập, trụ cột gia đình họ không may bị sát hại, cuộc sống không thể tiếp tục, nên đành phải đi về phương Nam nương nhờ thân tộc. Vừa khéo ta cũng đi buôn bán ở phương Nam, bình thường làng xóm láng giềng hòa thuận, nên ta tiện đường giúp đỡ họ.”

Lời nói của Lý hàng rong với đám lính gác cũng khá khớp với câu chuyện Bùi Oanh đã kể cho hắn, chỉ có phần hàng xóm là giả dối. Thật ra, Lý hàng rong nhận tiền của họ chứ không phải lòng tốt tự phát.

Ai ai cũng biết về vụ cướp thành lần trước, khi đó không ít người thiệt mạng, có những gia đình c.h.ế.t cả nhà, lính U Châu cũng từng giúp thu thập thi thể. Có một số người mất trụ cột gia đình đã chọn cách tìm thân nhân nơi xa để nương tựa.

Trương Trung nhìn ba người Bùi Oanh, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở Bùi Oanh, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này đen nhẻm một cách bất thường, nếu da trắng hơn một chút, mặt ít nốt ruồi hơn, hẳn là một mỹ nhân, nhưng hiện tại trông cũng không tệ, không ngạc nhiên khi nàng phải rời thành nương tựa người thân.

“Đi đi,” Trương Trung phất tay cho qua.

Lý hàng rong vội vàng cảm ơn rối rít.

Xe lừa tiếp tục đi về phía trước, khi đã hoàn toàn rời khỏi cổng thành Bắc Xuyên, Bùi Oanh mới thở phào một hơi dài.

Cuối cùng nàng cũng đã ra ngoài, tiến thêm một bước về phía Trường An.

Bắc Xuyên là một huyện nhỏ, ngoại thành chỉ có một con quan đạo, hai bên đường là những hàng cây cổ thụ tươi tốt, xanh um, tràn đầy sức sống.

Lộc cộc, lộc cộc—

Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng vó ngựa, tim Bùi Oanh đập thình thịch, một cảm giác hoảng sợ không thể tả bỗng trào dâng trong lòng nàng.

Như một linh cảm được xác thực, không xa cổng Nam vang lên tiếng người lớn giọng hô: “Đại tướng quân có lệnh, từ giờ khắc này, cấm bất kỳ ai rời thành!”

Giọng nói vang như chuông đồng vọng lại từ xa, sắc mặt Bùi Oanh lập tức tái nhợt.

“Mẫu thân, bọn họ phát hiện rồi sao?” Mạnh Linh Nhi cũng mặt trắng bệch.

Bùi Oanh nắm c.h.ặ.t tay con gái, vừa như trấn an nàng, vừa như tự trấn an mình: “Đừng lo, chúng ta đã ra khỏi thành rồi, lệnh phong thành không liên quan đến chúng ta.”

Nghe vậy, Mạnh Linh Nhi cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Sau khi an ủi con gái, Bùi Oanh vội nói với Lý hàng rong phía trước: “Lý hàng rong, vừa rồi ta nghe thấy phía sau truyền lệnh phong thành, chắc là có chuyện lớn xảy ra, việc này không liên quan đến dân thường như chúng ta, tốt hơn hết là nhanh chóng rời khỏi đây, tránh bị vạ lây.”

Lý hàng rong cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn đồng ý với lời của Bùi Oanh, lập tức vung roi nhỏ trong tay, hai con lừa kéo xe nhanh chóng tăng tốc, khi rẽ qua khúc quanh, bóng dáng đoàn xe bị hàng cây rậm rạp che khuất hoàn toàn.

Khi ngoảnh lại đã không còn thấy Bắc Xuyên, Bùi Oanh ngồi im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên cất tiếng: “Lý hàng rong, ta có một việc muốn nhờ…”

---

Tại cổng Nam, đội trưởng Đông Giáp Tồn, Tần Dương, vừa nhận lệnh của Hoắc Đình Sơn, liền ra lệnh cho lính gác cửa như Trương Trung gom những người đang chờ ra khỏi thành lại một chỗ, trông chừng như bầy cừu trong chuồng, không cho bất cứ ai rời đi.

Vừa mới sắp xếp xong, từ phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Người đàn ông cao lớn khoác áo choàng đen cưỡi trên lưng ngựa bốn vó trắng như tuyết, chạy đến gió cuốn bay vạt áo, gương mặt lạnh lùng của hắn cũng như khí lạnh đang tràn ngập.

Người dẫn đầu không ai khác chính là Hoắc Đình Sơn.

Khi đến cổng Nam, Hoắc Đình Sơn ghìm cương ngựa, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám lính gác như Trương Trung, khiến bọn họ kinh hãi, không ngờ Hoắc Đình Sơn đích thân đến, vội vàng cúi người hành lễ: “Tham kiến đại tướng quân.”

Hoắc Đình Sơn không xuống ngựa: “Ba khắc trước đến hiện tại, có bao nhiêu nử tử rời khỏi thành?”

Trương Trung trong lòng thầm thắc mắc, tướng quân hỏi về nữ nhân, chẳng lẽ nhận được tin tức, lần này trinh sát lại hiếm khi là một nử tử? May mắn là y nhớ rõ, hơn nữa thời gian mà Hoắc Đình Sơn hỏi cách hiện tại không xa lắm, Trương Trung trả lời: “Bẩm đại tướng quân, tổng cộng có mười lăm người.”

Hoắc Đình Sơn lại yêu cầu Trương Trung kể thứ tự và tình hình rời thành của những người đó. Trương Trung lần lượt báo cáo.

Hùng Mậu, người theo Hoắc Đình Sơn tới, trong lúc Trương Trung đang báo cáo, đã nhanh chóng kiểm tra nhóm người bị lưu lại tạm thời ở bên cạnh. Hùng Mậu chưa từng gặp Bùi Oanh, nhưng tất cả những người y nhìn đều không phải mỹ phụ, cũng không có nử tử trẻ nào, hẳn là Bùi phu nhân không có ở đây.

Chẳng thu hoạch được gì, Hùng Mậu vô cùng thất vọng.

“Đại tướng quân, bên kia không tìm thấy Bùi phu nhân.” Hùng Mậu trở về bẩm báo.

Hoắc Đình Sơn không tỏ ra bất ngờ, vẫn tiếp tục hỏi Trương Trung, hỏi rất chi tiết, Trương Trung cũng trả lời tường tận, bao gồm cả dung mạo của các nử tử rời thành, có bao nhiêu người đi cùng, và điểm đến của họ.

Nghe đến đoạn sau, cuối cùng Hoắc Đình Sơn mới nhíu mày: “Hai trong số ba nử tử đi cùng gã hàng họ Lý có làn da ngăm đen?”

Trương Trung gật đầu lia lịa.

Hoắc Đình Sơn hỏi tiếp: “Hai người này dung mạo ra sao?”

Trương Trung thật thà đáp: “Có một người quay mặt vào trong, thuộc hạ không nhìn rõ, còn người kia trên mặt có nhiều nốt ruồi đen, khoảng bảy tám cái, nhưng dáng vẻ thanh tú...”

Nghe vậy, Hoắc Đình Sơn khẽ cười một tiếng, khiến Trương Trung lập tức im lặng. Giây sau, giọng người đàn ông trên lưng ngựa đột nhiên vang lên: “Da ngăm đen, mặt đầy nốt ruồi mà còn có thể được ngươi khen là ‘dáng vẻ thanh tú’ sao.”

Trương Trung đỏ mặt, tưởng rằng Hoắc Đình Sơn đang chế giễu khẩu vị kỳ quái của mình.

Lúc này, từ xa có một nhóm người khác tiến đến, người dẫn đầu chính là Trần Nguyên, người trước đó đã báo cáo và được cử đi tìm người.

Trần Nguyên phi ngựa đến trước mặt Hoắc Đình Sơn, nhanh nhẹn xuống ngựa: “Đại tướng quân, có người nhìn thấy ba nử tử từ con hẻm sau tiệm lụa đi về hướng phố Nam.”

Trần Nguyên vừa nghe được tin liền đến báo ngay, còn về cụ thể là phố Nam chỗ nào, phải sau đó phái người đi điều tra từng nơi. Nhưng phố Nam là manh mối quan trọng, đồng hành của Bùi phu nhân rất có khả năng xuất phát từ đây. Có được thông tin này, phạm vi tìm kiếm sẽ thu hẹp lại đôi chút, nên Trần Nguyên đến báo trước.

Trương Trung lộ vẻ sửng sốt, đang định nhìn sắc mặt của đại tướng quân thì đã nghe tiếng roi ngựa quất mạnh, con ngựa đen cao lớn phóng vọt ra.

Hoắc Đình Sơn vừa hành động, Hùng Mậu và Trần Nguyên cùng những người khác cũng lập tức lên ngựa, thúc ngựa đuổi theo.

Bên cạnh Trương Trung, một vệ binh thì thào: “Vừa rồi ta nhìn nhầm sao? Hình như ta thấy đại tướng quân cười, chẳng lẽ lần này phong thành không phải để bắt trinh sát?”

Trương Trung cũng không đoán nổi, nhưng mơ hồ có dự cảm rằng người mà đại tướng quân muốn tìm có lẽ là nử tử mặt đầy nốt ruồi kia.

Con lừa nhỏ tất nhiên không thể so với ngựa tốt, huống hồ hai con lừa nhỏ của Lý hàng rong còn kéo theo xe. Do vậy, chẳng mấy chốc, Hoắc Đình Sơn đã trông thấy cỗ xe phía trước.

Xe lừa, tả tơi rách nát, phía sau mui xe còn thủng hai lỗ lớn.

Hoắc Đình Sơn nhớ lại lời Trương Trung nói khi nãy.

Nhóm cuối cùng rời thành là Lý hàng rong, người này sống ở phố Nam, lần này đi về phía nam để lấy hàng. Đi cùng hắn có ba nử tử. Lý hàng rong nói họ đều là hàng xóm của hắn, thường ngày giúp đỡ lẫn nhau, giờ các nử tử trong nhà không còn nam nhân nào vì tất cả đã c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của giặc cướp, hắn phát tâm thiện, tiện đường đưa các nử tử xuống phía nam.

Hoắc Đình Sơn nhếch mép.

Tìm người thân ở xa? Chỉ sợ tìm người thân là giả, trốn chạy mới là thật.

Nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau, Lý hàng rong kinh hãi, vội cho xe lừa tránh sang một bên, nhường đường quan đạo.

Giờ chỉ có quân U Châu mới sở hữu đội ngựa lớn như vậy, hơn nữa còn đến từ hướng Bắc Xuyên. Quan lớn ra ngoài làm việc, kẻ dân đen như hắn phải tránh né là lẽ thường.

Nhưng đội ngựa phía sau không vượt qua hắn mà dừng lại, mấy con ngựa cao lớn vây quanh chiếc xe lừa của hắn. Người trên ngựa đều to lớn, khí thế sắc bén khó bề ngăn cản. Lý hàng rong không chút nghi ngờ rằng chỉ cần họ ra tay một cái là có thể bóp c.h.ế.t hắn, vội vàng leo xuống xe, run rẩy hỏi: “Không biết các vị đại nhân có gì sai bảo?”

Ánh mắt của Hoắc Đình Sơn quét qua xe lừa, khung xe phía sau được bít kín, phía trước thì trống. Nhưng lúc này trong xe chỉ có hai người đàn ông ăn mặc tương tự như Lý hàng rong.

Hoắc Đình Sơn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống: “Ba nử tử trong xe ngươi khi nãy hiện giờ ở đâu?”

“Họ đã xuống xe giữa đường rồi. Đại, đại nhân, chẳng lẽ...” Lý hàng rong sợ hãi tột độ, phản ứng đầu tiên là cho rằng Bùi Oanh và mấy người kia là trinh sát.

“Nhiều lời làm gì, đại tướng quân hỏi ngươi, ngươi cứ việc trả lời là được.” Hùng Mậu trừng mắt, vết sẹo trên mặt trông đáng sợ.

Lý hàng rong run rẩy, không dám nói thêm.

Hoắc Đình Sơn lại hỏi: “Họ xuống xe khi nào?”

Lý hàng rong dè dặt đáp: “Khoảng một chén trà trước.”

Trần Nguyên muốn lập công chuộc tội, vừa nghe liền nói ngay: “Đại tướng quân, xin cho phép thuộc hạ đi bắt Bùi phu nhân trở về.”

Đây là nhóm cuối cùng rời khỏi thành, phía sau không còn ai khác. Bùi phu nhân không có xe để đi, mà thời gian chỉ mới bằng một chén trà, chắc chắn họ vẫn còn ở quanh đây.

“Không cần, để phu nhân tự trở về.” Hoắc Đình Sơn đáp.

Mọi người kinh ngạc.

Để phu nhân tự trở về?

Nếu phu nhân đã chịu về thì khi đầu cần phải rời đi làm gì.

Nhưng ngay sau đó, họ nghe giọng Hoắc Đình Sơn vang vọng: “Nếu phu nhân có thể trở về trong vòng hai khắc, ta sẽ không g.i.ế.t Lý hàng rong cùng gia quyến của hắn!”

Lý hàng rong sợ đến mềm nhũn chân tay, quỳ rạp dưới đất cầu xin tha mạng, hai người đàn ông trên xe cũng bị dọa đến mức lăn xuống đất, vừa lết vừa bò tới để van xin, kêu oan rằng họ không biết gì cả.

Hoắc Đình Sơn không động lòng.

Giọng hắn vang dội, làm bầy chim trên cây sợ hãi bay đi, chỉ trong nháy mắt đã truyền xa. Hắn lặp lại hai lần, sau đó đứng tại chỗ chờ đợi.

Trần Nguyên đoán đúng, Bùi Oanh thực sự ở gần đây.

Khi nghe tin lệnh phong tỏa thành phố, dù Bùi Oanh đã trấn an con gái, nhưng trong lòng nàng vẫn không yên. Lấy cớ rằng mình quên mang theo di vật của phu quân quá cố, lần này nàng không cùng họ đi về phía Nam. Tuy vậy, nàng vẫn hứa sẽ đưa một ít tiền xe khi đến nơi như đã hứa trước đó. Lý hàng rong lúc ấy cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc.

Sau khi Bùi Oanh xuống xe cùng con gái và Thủy Tô, nàng định đi bộ vòng qua cổng bắc của huyện Bắc Xuyên, sau đó kết hợp với các thương nhân đến từ U Châu để tiến vào thành, nhằm tránh bị kiểm tra đột ngột.

Nhưng Bùi Oanh không ngờ Hoắc Đình Sơn vừa tới đã nhanh chóng tìm được Lý hàng rong, biết rằng nàng đi cùng với Lý hàng rong, và còn nói những lời rất cứng rắn.

Bùi Oanh đứng trong rừng, lắng nghe giọng nói của Hoắc Đình Sơn từ xa vọng tới.

“Mẫu thân à, chúng ta có nên quay lại không?” Mạnh Linh Nhi thì thầm hỏi.

Bùi Oanh chậm rãi cúi đầu: “Về thôi, cơ hội lần này đã lỡ mất, chỉ có thể đợi dịp khác.”

Đây không phải là lựa chọn nữa. Khi Hoắc Đình Sơn đã biết vị trí của họ, việc rời đi trở nên bất khả thi. Hơn nữa, Lý hàng rong chỉ là làm một vụ giao dịch nhỏ với nàng, không thể để liên lụy đến mức mất mạng và còn kéo theo gia đình vô tội.

Bùi Oanh bước từng bước khó khăn tiến về phía trước, con đường trong rừng không bằng phẳng, với những cây leo mọc ngang, nhưng với khoảng cách không xa, khoảng hai khắc đồng hồ là đủ để họ ra khỏi rừng.

Ra đến quan đạo, Bùi Oanh ngước mắt nhìn, ở không xa có khoảng hơn mười người, tất cả đều cưỡi ngựa.

Họ đứng bên này, còn nhóm người kia ở phía bên kia, cách nhau một đoạn dài trên quan đạo, và Bùi Oanh lập tức nhận ra Hoắc Đình Sơn. Người đàn ông ấy nổi bật giữa các võ tướng khác, như núi cao và biển sâu. Nàng cũng nhìn thấy Hoắc Đình Sơn khi thấy nàng, ngay lập tức thúc ngựa lao về phía nàng.

Bùi Oanh suy nghĩ xem nên nói gì khi hắn đến gần, nhưng không ngờ Hoắc Đình Sơn không hề giảm tốc độ khi tiến lại. Gương mặt nàng lộ vẻ kinh hoàng, định quay lại rừng nhưng bất ngờ bị một cái gì đó quấn quanh eo, rồi mạnh mẽ kéo nàng lên ngựa, người nàng quay cuồng, ngã vào lồng n.g.ự.c vững chắc của hắn.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện