Bùi Oanh hơi thở gấp, trong khoảnh khắc này nghĩ đến vô số cách giải thích, nhưng rồi lại tự mình tìm ra các lỗ hổng mà phủ nhận từng cái một.

Hoắc Đình Sơn không thúc ép, chỉ nắm tay nàng mà nghịch chơi, ánh mắt từ đầu ngón tay nàng mang sắc hồng nhẹ nhàng dời lên, dừng lại nơi hàng mi đang khẽ run rẩy của nàng.

Lông mày và đôi mắt của nàng thật mỹ miều, đôi mắt tựa dòng nước trong vắt, như sao băng giữa trời đêm, lại giống như đóa hải đường vừa nở sau cơn mưa xuân mờ ảo, ngay cả hàng mi cũng quá đỗi dày dặn. Khi nhìn người, ánh mắt nàng luôn dịu dàng, hệt như khí chất ôn nhu của nàng.

Người trong lòng hắn, đôi mi run rẩy không ngừng, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết tâm nàng không yên. Có lẽ nàng đang nghĩ xem nên thành thật thế nào, hoặc có lẽ đang nghĩ xem nên bịa thêm một lời dối trá nữa ra sao. Hoắc Đình Sơn không vội, thưởng thức cảm giác nhuyễn ngọc trong lòng.

Bùi Oanh quả thực nghĩ rất nhiều, trong lòng trăm mối tơ vò, nhưng rất nhanh đã có quyết định. Nàng ngước mắt lên, cố gắng đối diện với ánh mắt người đàn ông, khiến bản thân trông không quá sợ hãi: "Yên ngựa và bàn đạp ngựa Cao Kiều quả thật không phải do phu quân ta nói cho ta biết, mà là một đêm nọ ta mộng thấy một vị tiên nhân, chính ngài ấy đã nói cho ta."

Hoắc Đình Sơn ngạc nhiên nhướng mày.

Hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ không nghĩ đến điều này.

Tiên nhân báo mộng ư? Hoắc Đình Sơn không tin.

Hắn không tin thần linh quỷ quái, dù cho đầu năm nay ngư dân Ích Châu phát hiện ra một quyển sách trong bụng cá, trên đó có viết "Đại Hán hưng, Ngụy Thông vương"; giữa năm cũng tại Ích Châu, nghe nói trong một ngôi chùa có hồ tiên hiện thân, lớn tiếng hô hào câu nói giống hệt trong sách: "Đại Hán hưng, Ngụy Thông vương."

Nhưng trong mắt Hoắc Đình Sơn, đây chẳng qua chỉ là một vở kịch do Ích Châu mục, Ngụy Thông tự đạo diễn tự diễn xuất. Nay Triệu Thiên tử thế lực suy yếu, các địa phương phân chia lãnh thổ, ai cũng muốn trở thành thiên tử tiếp theo, nắm quyền thiên hạ. Chỉ là một số việc cần phải có lý do chính đáng, lấy quỷ thần ra để đe dọa những dân chúng và tín đồ chưa khai hóa lại càng hợp lý hơn cả.

Hoắc Đình Sơn: "Phu nhân, đây là lần thứ ba ngươi nói dối ta."

"Ta không có nói dối." Bùi Oanh sốt sắng nói: "Ai nghi ngờ thì người đó phải đưa ra chứng cứ, tướng quân nói ta nói dối, vậy chứng cứ đâu?"

Hoắc Đình Sơn híp mắt lại, không nói gì.

Lừa gạt hắn ba lần, lại còn quang minh chính đại đòi hỏi chứng cứ, vị Bùi phu nhân này quả thật là người đầu tiên.

Bùi Oanh đẩy tay hắn đang siết c.h.ặ.t quanh eo mình, không đẩy nổi, gương mặt đỏ ửng hơn vì căng thẳng. Sự tiếp xúc vượt quá giới hạn an toàn này khiến nàng sợ hãi, như thể bản thân đang bị đặt dưới răng nanh của mãnh thú, chỉ cần răng khép lại một chút, cả nàng và con gái sẽ c.h.ế.t không còn chỗ chôn. Trong lúc gấp gáp, Bùi Oanh không khỏi thốt lên: "Vị tiên nhân đó còn nói điều khác, rằng tướng quân ngài chiếm hết địa lợi, nắm trong tay một ván bài tốt."

Hoắc Đình Sơn cười, cười một cách bất cần, cũng là cười Bùi Oanh hoảng loạn đến mức nói ra những lời ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.

Hắn là chủ quản đất U Châu, U Châu là địa bàn của hắn, nhưng ai không biết U Châu là vùng đất cằn cỗi? Núi rừng nhiều, không tiện canh tác, lại giáp biên với Bắc Địa, phải chống đỡ sự xâm lược từ các bộ tộc Bắc Địa. Đôi khi lương thực còn không đủ ăn, lại còn bị bọn man di phương Bắc cướp đoạt, thậm chí triều đình còn lưu đày trọng phạm, nói lưu đày "ba nghìn dặm", không ít người bị đày đến U Châu.

Kể từ khi Hoàng đế Triệu thiên vị hoạn quan và ngoại thích, triều đình không còn phát quân lương cho U Châu, trong thời gian đầu, quân U Châu thiếu lương thực đến mức suýt phải ăn rễ cây vỏ cây mà sống.

Đừng nhìn thấy gần đây lương thực phong phú, những thứ đó đều là do quan huyện Bắc Xuyên trước kia tích trữ, nếu để Hoắc Đình Sơn tự bỏ tiền túi, hắn chắc chắn không chịu xa xỉ như vậy.

"Tướng quân đừng cười, ta nói thật." Bùi Oanh thấy hắn không tin, vội nói: "Trong các châu quận, không nơi nào quan trọng bằng địa bàn của ngài."

Ngươi không thấy sao, vài nghìn năm sau, thủ đô mới của thiên hạ gọi là Bắc Kinh. Bắc Kinh chính là nằm ở vùng U Châu cổ xưa.

Hoắc Đình Sơn vẫn im lặng.

Bùi Oanh tiếp tục: "Phía bắc và tây của U Châu có Yên Sơn và Thái Hành Sơn làm ranh giới, núi non hiểm trở, đây là tấm bình phong thiên nhiên, dễ thủ khó Công. Bộ tộc phương Bắc xâm phạm cũng chỉ là những thế lực nhỏ, không dễ dàng lay động được căn cơ. Nhưng phương Bắc chỉ có thảo nguyên, không có hiểm trở thiên nhiên, tướng quân dẫn đại quân qua đó tiến thẳng đến vương đình dễ dàng, nhưng bọn họ muốn chiếm Trung Nguyên thì khó, vì kỵ binh không giỏi tác chiến trong địa hình núi non."

Cánh tay Hoắc Đình Sơn đang ôm eo Bùi Oanh bỗng nhiên siết chặt, khiến nàng tưởng hắn không kiên nhẫn nghe những điều ai cũng biết mà nàng đang nói, liền vội vàng tăng tốc: "Phía đông U Châu giáp Bột Hải, có thể phát triển đánh bắt và nuôi trồng thủy sản. Phía nam là đồng bằng, có sông ngòi, đất đen phì nhiêu có thể canh tác và chăn nuôi, những đồi nhỏ có thể xây ruộng bậc thang để tích trữ lương thực. Hơn nữa, ngựa ở Bắc Địa mạnh mẽ, giống ngựa tốt, nếu tướng quân phát triển việc nuôi ngựa, thì sẽ lập được một đội kỵ binh trọng giáp. Nếu như Thục Địa được gọi là Thiên Phủ Quốc của Tây Nam, thì U Châu trong tay tướng quân chính là vùng đất phong thủy hữu tình, uy thế đứng đầu thiên hạ, sao có thể nói đây không phải là một ván bài tốt?"

Nhiều người có định kiến rằng U Châu nghèo khổ, khắc nghiệt, phía bắc thì bị các dân tộc thiểu số cướp bóc, phía nam lại phải đối phó với các châu quận khác, dễ bị kẻ địch tấn Công từ cả hai phía.

Bùi Oanh không rõ Hoắc Đình Sơn có nghĩ như vậy hay không, nhưng nàng đoán ít nhiều hắn cũng phải có chút quan điểm như vậy. Một là do bị các bộ tộc phương Bắc quấy nhiễu không ngừng, hai là chịu sự kiểm soát từ triều đình, đã quen với việc ngửa tay nhận quân lương.

Sau khi Bùi Oanh nói xong, cánh tay sắt siết lấy eo nàng không những không nới lỏng mà còn siết c.h.ặ.t hơn, khiến nàng khó thở. Nhìn ánh mắt của người đàn ông trước mặt, nặng trĩu và sâu thẳm như biển cả, như thể muốn nuốt chửng nàng.

Nhìn hắn như vậy, chắc là hắn không tin nàng rồi.

Nghĩ đến việc vừa mới đoàn tụ cùng con gái, vậy mà có thể vì bị người này nghi là nói dối, ngày sau có thể chẳng còn bao lâu để sống, Bùi Oanh cảm thấy uất ức, vành mắt đỏ hoe.

Cánh tay ôm eo nàng bỗng nới lỏng nhiều, Hoắc Đình Sơn giơ tay chạm vào khóe mắt Bùi Oanh: "Phu nhân đừng khóc, ta tin phu nhân rồi."

Ngón tay hắn thô ráp, da nàng lại mềm mại. Nàng vốn chỉ là đỏ mắt, bị hắn chạm hai lần, lại kích thích khiến nước mắt rơi xuống.

Hoắc Đình Sơn động tác bỗng khựng lại.

Bùi Oanh nghe hắn nói đã tin, liền đẩy tay hắn đang ôm eo mình, lần này đẩy được. Vừa buông tay, nàng như bị lửa đốt, lùi lại mấy bước, không kịp suy nghĩ xem hành động có cứng nhắc hay không, lập tức tìm bừa một cái cớ: "Ta đột nhiên nhớ ra có việc liên quan đến tang lễ cần bàn với con gái, tướng quân thứ lỗi."

Nói xong, không quan tâm Hoắc Đình Sơn có nói gì hay không, nàng vội vàng chạy ra cửa. Căn phòng không lớn, thoáng chốc Bùi Oanh đã khuất bóng.

Hoắc Đình Sơn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nàng biến mất, không động đậy.

Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn rọi vào mặt hắn, nắng chiều rực rỡ, phủ lên khuôn mặt hắn một lớp ánh sáng ấm áp, nhưng đôi mắt dài và hẹp của hắn lại tối tăm mờ mịt, sâu thẳm như biển cả.

...

Thư phòng trong phủ quan huyện.

Hoắc Đình Sơn thuật lại một lượt câu chuyện, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, ai nấy đều kinh ngạc.

Ngồi đây đều là những người đứng đầu U Châu, từ khi Hoàng đế Triệu cắt quân lương, Hoắc Đình Sơn và nhóm mưu sĩ của hắn đương nhiên đã nghĩ cách tự cứu lấy mình.

Khuyến khích canh tác, mở rộng diện tích đất trồng trọt, nuôi dưỡng gia súc và ngựa.

Các kế sách cứu U Châu, có lẽ ai cũng có thể nói ra đôi chút, nhưng mọi người thật sự khó tin rằng một nữ tử khuê phòng lại có thể phân tích toàn diện đến mức tạo nên khung sườn cho cả chiến lược cứu U Châu.

Từ bốn phương tám hướng phân tích, đề cập đến đời sống của bách tính và mối nguy ngoại bang, cuối cùng đưa ra đề nghị nuôi ngựa số lượng lớn để nắm giữ thiên hạ. Đừng nói đến những nam nhân đã đọc sách, ngay cả những người tự xưng là thông tuệ như họ cũng phải cảm thán một câu: Quả thật là diệu kế.

Như mây mù tan biến, con đường phía trước bỗng trở nên rõ ràng.

Công Tôn Lương đứng dậy cúi chào: "Hay cho câu 'Sơn hà củng đãi, hình thắng giáp thiên hạ'. Chủ công, khi ngựa được nuôi số lượng lớn, kết hợp với trang bị yên ngựa, có binh có lương lại thêm thiên hiểm, U Châu quả thật là một bảo địa vô song. Chúc mừng Chủ công!"

Mọi người trong phòng đồng loạt đứng dậy.

"Chúc mừng Chủ công."

"Chúc mừng đại tướng quân."

"Chúc mừng đại tướng quân."

Hoắc Đình Sơn mỉm cười đáp lại, rồi chuyển lời, lại một lần nữa nhắc đến tên của Hùng Mậu: "Hùng Mậu."

Hùng Mậu giật mình, cảm thấy điềm xấu dâng lên trong lòng. Giây tiếp theo, dự cảm đó thành hiện thực khi nghe thấy chủ nhân phía trên nói: "Điều tra Bùi phu nhân, ta muốn biết mọi chuyện về nàng, không được bỏ sót chi tiết nào."

Mặc dù khi trước đã nói với Bùi Oanh rằng tin lời nàng về việc tiên nhân báo mộng, nhưng đó chỉ là lời nói cho qua, trong lòng Hoắc Đình Sơn vẫn không tin.

Nếu thật sự có tiên nhân, cớ sao tiên nhân lại không dùng tiên pháp cứu vạn dân khỏi cảnh lầm than khi đói khổ tràn lan khắp nơi? Nếu thật sự có tiên nhân, cớ sao lại để xảy ra việc núi lở, đất nứt, đè c.h.ế.t hơn hai nghìn người dân?

Những chuyện về quỷ thần, chỉ là lời đồn vô căn cứ.

Nhưng đã nói "ai nghi ngờ, kẻ đó phải đưa ra chứng cứ", cũng được, hắn sẽ lấy chứng cứ ra.

Miệng của Hùng Mậu đắng ngắt, lưng vẫn còn âm ỉ đau sau khi vừa chịu hai mươi quân trượng không lâu. Lần trước tập trung điều tra Mạnh Đỗ Thương, khi tình cờ gặp đại tướng quân ở tiền viện, hắn cũng đã xem xét qua vị phu nhân họ Bùi này, tuy không tra xét kỹ lưỡng, nhưng sơ lược về quá khứ của nàng cũng không có gì đáng nghi. Trong lòng hắn thật sự không muốn nhận lệnh điều tra nữa, nhưng miệng lại đáp rất dứt khoát: "Tuân lệnh."

...

Khi Hoắc Đình Sơn triệu tập mưu sĩ trong thư phòng, Bùi Oanh nằm trên giường, cùng con gái.

Đèn trong phòng đã tắt, căn phòng tối đen, rất thích hợp để ngủ, nhưng Bùi Oanh lại trằn trọc không yên, hoàn toàn không có chút buồn ngủ.

Nàng đã nghĩ rằng sau khi dâng lên yên ngựa và bàn đạp Cao Kiều, Hoắc Đình Sơn sẽ giữ đúng lời hứa mà tha cho mẹ con nàng. Nhưng câu nói “ta chưa từng thay đổi sự ngưỡng mộ đối với tấm lòng của phu nhân” như một cú đánh trời giáng, khiến Bùi Oanh bừng tỉnh, nhận ra rằng lòng dạ của người này vẫn chưa buông bỏ.

Phủ huyện lệnh này không thể ở lại nữa, không, phải nói cả Bắc Xuyên đều không thể ở lại được.

Ở Ký Châu, chỉ có Bắc Xuyên nằm trong tầm kiểm soát của người này, nếu thoát khỏi Bắc Xuyên, đi đến những quận huyện khác của Ký Châu, bàn tay của hắn sẽ không vươn tới.

Nàng phải đưa con gái rời khỏi nơi này!

Trước tiên đến một quận huyện phía nam Bắc Xuyên, sau đó sẽ chọn đường đi Trường An.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện