Sáng sớm thức dậy đã nhận được tin nhắn của ngài Athur, địa điểm hẹn gặp cách nhà khá xa, Viêm Khải phải đi luôn mới kịp. Ở nhà chỉ còn Vivian và Éric, hai người đó có vẻ vẫn chưa hòa hoãn với nhau. Éric thì có vẻ khó gần còn Vivian tâm trạng đang không ổn, nhưng cậu ấy sẽ không mất kiểm soát đến mức vùng lên đánh Éric đâu nhỉ? Lúc nghĩ đến đó, Viêm Khải không thấy vấn đề gì nên đã bỏ đi một mạch.
Nơi ngài Athur hẹn gặp Viêm Khải là một cửa hàng bán trang thiết bị dành cho dã ngoại. Lúc cậu đến, ngài Athur đã đợi sẵn từ bao giờ, rồi hai người cùng vào trong cửa hàng xem đồ.
Viêm Khải theo sau ngài Athur đi dọc các dãy hàng. Trước khi đến đây, cậu cứ nghĩ chuyện hai người đi mua sắm trong cửa hàng là việc trá hình cho nhiệm vụ thực sự nào đó, nhưng ngài Athur thực sự xem hàng hóa rất chăm chú.
“Nghĩ lại thì,” Ngài Athur xem một chiếc cần câu, “Ở nhiệm vụ này, cậu hơi đẹp trai quá mức cần thiết rồi.”
Viêm Khải ngơ ngác không hiểu ý, nhưng ngài Athur cũng không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, có vẻ như ngài Athur đã lựa đồ xong xuôi. Viêm Khải nhìn lại, có một cái xô nhựa, hai khăn mặt, kính râm, hai cái còi, phao bơi chưa bơm, thêm cả hai bộ áo ba lỗ và quần mùa hè, lại còn là đồ đôi. Nhìn thế nào thì đây cũng là đồ đạc chuẩn bị tham gia cắm trại mùa hè tập thể ở bể bơi lớn.
Ngài Athur vẫy tay với Viêm Khải từ quầy thanh toán, “Con trai, nhanh lên. Lại đây thanh toán cho bố.”
Người bán hàng cười vui vẻ nhìn Viêm Khải từ đầu đến chân, “Ồ, cao ráo quá. Anh lấy vợ người Trung Á à?”
Ngài Athur chỉ cười không trả lời.
Viêm khải rốt cục đã hiểu tại sao ngài Athur lại bảo cậu quá đẹp trai cho nhiệm vụ này. Hóa ra là hôm nay họ sẽ đi nhận tin tình báo. Loại nhiệm vụ này có một trong các cách thức là trà trộn vào đám đông, đúng là ngoại hình càng không gây chú ý mới càng tốt.
Cậu cũng hiểu tại sao ngài Athur lại cần hợp tác với một người mới trong vụ này. Vì bản mặt của những người tinh anh như ngài Athur đều toát ra khí chất nghiêm trọng, ở một mình trong đám đông trông rõ là khả nghi.
Hai người đến bể bơi lớn. Trên khu đất khô ráo đã có rất nhiều lều được dựng lên. Hai người cũng đi thuê một chiếc. Lúc Viêm Khải dựng xong lều, ngài Athur đã cầm về hai chiếc bánh khá lớn.
“Ta mời.” Ngài Athur đưa cho Viêm Khải một chiếc, “Đi vội nên chắc chưa ăn sáng phải không?”
Viêm Khải lễ phép nhận lấy rồi hai người di chuyển ra thành bể bơi, để chân ngập vào dòng nước, cùng ăn sáng như hai bố con thật sự.
Ngài Athur chỉ cho Viêm Khải một người. Viêm Khải nhìn theo hướng được chỉ, thấy một người đàn ông mặc áo trơn, đeo kính râm, là chủ một quầy giải khát.
“Nhớ mặt hắn nhé. Đó là người liên lạc của tổ chức ma túy đang bị điều tra.”
Viêm Khải hơi bất ngờ, thông tin quan trọng như vậy cậu cũng có thể biết sao? Một quả bóng hơi đột nhiên đụng trúng chân làm Viêm Khải chú ý. Quả bóng nổi lềnh bềnh bên cạnh cậu, Viêm Khải ngẩng lên thì thấy một người đàn ông bơi qua chỗ họ, muốn lượm lại bóng hơi. Viêm Khải nhặt cho anh ta còn được cảm ơn rối rít.
Viêm Khải quay sang bên cạnh, ngài Athur vẫn đang cầm bánh trên tay chậm rãi ăn, kẽ ngón tay có gài một mẩu giấy nhắn. Viêm Khải giật mình, tin được đưa lúc nào vậy nhỉ?
Ngài Athur mặt không đổi sắc xem mảnh giấy nhắn, rồi đưa cho Viêm Khải bảo xem.
Viêm Khải nhận lấy đọc qua, cậu cũng bắt chước dáng vẻ tự nhiên vừa rồi của ngài Athur. Sau khi xem hết, cậu cố gắng không nhíu mày thật sâu, “Vậy là tin có khủng bố xâm nhập thành phố là thật. Còn đoạn sau, cháu không biết giải mã.”
Ngài Athur nhận lại mảnh giấy. Viêm Khải biết ngay sau đó vị thám tử cấp cao này sẽ hủy nó ngay. Cậu nuốt khan, được theo tinh anh của tổ chức quả nhiên được học hỏi nhiều điều, từ tác phong cho đến cách che giấu cảm xúc không cần thiết. Kể cả những việc nhỏ nhặt như làm thế nào để hủy tin nhắn cũng khiến Viêm Khải hồi hộp theo dõi.
Liền ngay sau đó thì cậu ngẩn người, ngài Athur nhét mảnh giấy vào nhân bánh rồi gặm một miếng lớn.
“Phần sau nói rằng: mục đích của bọn khủng bố chưa được xác định rõ, nhưng có vẻ chúng đang có con tin… Đối tượng để chúng sử dụng con tin vẫn chưa biết là bên nào.” Nói đên đây, ngài Athur quay qua nhìn Viêm Khải qua cặp kính râm, “Anh bạn, nếu để xảy ra bạo động trong thành phố, sẽ là một hồi gió tanh mưa máu đấy.”
Viêm Khải cũng cảm thấy lo lắng, “Vậy chúng ta phải giải quyết càng nhanh càng tốt.”
“Thông tin chưa đủ.” Ngài Athur dùng một ngón tay nâng cặp kính, “Và việc quan trọng trước mắt, là huấn luyện cho cậu.”
Nơi ngài Athur hẹn gặp Viêm Khải là một cửa hàng bán trang thiết bị dành cho dã ngoại. Lúc cậu đến, ngài Athur đã đợi sẵn từ bao giờ, rồi hai người cùng vào trong cửa hàng xem đồ.
Viêm Khải theo sau ngài Athur đi dọc các dãy hàng. Trước khi đến đây, cậu cứ nghĩ chuyện hai người đi mua sắm trong cửa hàng là việc trá hình cho nhiệm vụ thực sự nào đó, nhưng ngài Athur thực sự xem hàng hóa rất chăm chú.
“Nghĩ lại thì,” Ngài Athur xem một chiếc cần câu, “Ở nhiệm vụ này, cậu hơi đẹp trai quá mức cần thiết rồi.”
Viêm Khải ngơ ngác không hiểu ý, nhưng ngài Athur cũng không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, có vẻ như ngài Athur đã lựa đồ xong xuôi. Viêm Khải nhìn lại, có một cái xô nhựa, hai khăn mặt, kính râm, hai cái còi, phao bơi chưa bơm, thêm cả hai bộ áo ba lỗ và quần mùa hè, lại còn là đồ đôi. Nhìn thế nào thì đây cũng là đồ đạc chuẩn bị tham gia cắm trại mùa hè tập thể ở bể bơi lớn.
Ngài Athur vẫy tay với Viêm Khải từ quầy thanh toán, “Con trai, nhanh lên. Lại đây thanh toán cho bố.”
Người bán hàng cười vui vẻ nhìn Viêm Khải từ đầu đến chân, “Ồ, cao ráo quá. Anh lấy vợ người Trung Á à?”
Ngài Athur chỉ cười không trả lời.
Viêm khải rốt cục đã hiểu tại sao ngài Athur lại bảo cậu quá đẹp trai cho nhiệm vụ này. Hóa ra là hôm nay họ sẽ đi nhận tin tình báo. Loại nhiệm vụ này có một trong các cách thức là trà trộn vào đám đông, đúng là ngoại hình càng không gây chú ý mới càng tốt.
Cậu cũng hiểu tại sao ngài Athur lại cần hợp tác với một người mới trong vụ này. Vì bản mặt của những người tinh anh như ngài Athur đều toát ra khí chất nghiêm trọng, ở một mình trong đám đông trông rõ là khả nghi.
Hai người đến bể bơi lớn. Trên khu đất khô ráo đã có rất nhiều lều được dựng lên. Hai người cũng đi thuê một chiếc. Lúc Viêm Khải dựng xong lều, ngài Athur đã cầm về hai chiếc bánh khá lớn.
“Ta mời.” Ngài Athur đưa cho Viêm Khải một chiếc, “Đi vội nên chắc chưa ăn sáng phải không?”
Viêm Khải lễ phép nhận lấy rồi hai người di chuyển ra thành bể bơi, để chân ngập vào dòng nước, cùng ăn sáng như hai bố con thật sự.
Ngài Athur chỉ cho Viêm Khải một người. Viêm Khải nhìn theo hướng được chỉ, thấy một người đàn ông mặc áo trơn, đeo kính râm, là chủ một quầy giải khát.
“Nhớ mặt hắn nhé. Đó là người liên lạc của tổ chức ma túy đang bị điều tra.”
Viêm Khải hơi bất ngờ, thông tin quan trọng như vậy cậu cũng có thể biết sao? Một quả bóng hơi đột nhiên đụng trúng chân làm Viêm Khải chú ý. Quả bóng nổi lềnh bềnh bên cạnh cậu, Viêm Khải ngẩng lên thì thấy một người đàn ông bơi qua chỗ họ, muốn lượm lại bóng hơi. Viêm Khải nhặt cho anh ta còn được cảm ơn rối rít.
Viêm Khải quay sang bên cạnh, ngài Athur vẫn đang cầm bánh trên tay chậm rãi ăn, kẽ ngón tay có gài một mẩu giấy nhắn. Viêm Khải giật mình, tin được đưa lúc nào vậy nhỉ?
Ngài Athur mặt không đổi sắc xem mảnh giấy nhắn, rồi đưa cho Viêm Khải bảo xem.
Viêm Khải nhận lấy đọc qua, cậu cũng bắt chước dáng vẻ tự nhiên vừa rồi của ngài Athur. Sau khi xem hết, cậu cố gắng không nhíu mày thật sâu, “Vậy là tin có khủng bố xâm nhập thành phố là thật. Còn đoạn sau, cháu không biết giải mã.”
Ngài Athur nhận lại mảnh giấy. Viêm Khải biết ngay sau đó vị thám tử cấp cao này sẽ hủy nó ngay. Cậu nuốt khan, được theo tinh anh của tổ chức quả nhiên được học hỏi nhiều điều, từ tác phong cho đến cách che giấu cảm xúc không cần thiết. Kể cả những việc nhỏ nhặt như làm thế nào để hủy tin nhắn cũng khiến Viêm Khải hồi hộp theo dõi.
Liền ngay sau đó thì cậu ngẩn người, ngài Athur nhét mảnh giấy vào nhân bánh rồi gặm một miếng lớn.
“Phần sau nói rằng: mục đích của bọn khủng bố chưa được xác định rõ, nhưng có vẻ chúng đang có con tin… Đối tượng để chúng sử dụng con tin vẫn chưa biết là bên nào.” Nói đên đây, ngài Athur quay qua nhìn Viêm Khải qua cặp kính râm, “Anh bạn, nếu để xảy ra bạo động trong thành phố, sẽ là một hồi gió tanh mưa máu đấy.”
Viêm Khải cũng cảm thấy lo lắng, “Vậy chúng ta phải giải quyết càng nhanh càng tốt.”
“Thông tin chưa đủ.” Ngài Athur dùng một ngón tay nâng cặp kính, “Và việc quan trọng trước mắt, là huấn luyện cho cậu.”
Danh sách chương