Hai người vội nhìn ra cửa, liền thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai xách ba lô của họ đi ra ngoài. Hai người vội đứng dậy đuổi theo. Cũng may hồi nãy đã thanh toán tiền nước trước, vì ví của họ đều để trong ba lô bị lấy đi.
Hai người đuổi theo tên trộm vào một con hẻm. Nhìn dáng người có lẽ hắn là một đàn ông trung niên cao lớn. Hắn di chuyển rất nhanh nhẹn, hai người cứ đuổi đến đoạn ngoặt là chỉ thấy bóng lưng của người đàn ông đó rẽ qua, như thể đang muốn dẫn dụ họ. Chạy mãi vẫn không tiếp cận được, Viêm Khải dứt khoát vác Vivian lên vai, tiếp tục đuổi theo.
Chạy đuổi mãi đến tầng thượng một tòa nhà cao tầng, hai người không ngờ rằng, tên trộm đã chờ sẵn họ ở đó.
Viêm Khải đặt Vivian xuống.
“Cậu nhóc thể lực không tồi nhỉ?”
Vivian di chuyển một đường không hề tốn sức, giờ dồn lực la lớn, “Làm gì đấy? Ông là ai?”
Người đàn ông phì cười, “Ta là ai? Tất nhiên là kẻ trộm rồi.”
Vivian tròn mắt, thật chẳng bao giờ nghĩ đến, đây là kiểu trộm gì? Viêm Khải vẫn yên lặng không nói gì, “tên trộm” thì chỉ trỏ hai người, “Hai đứa là kiểu… không dính lấy nhau thì không chịu được à?”
Viêm Khải lắc đầu, “Không phải.”
Vivian liếc bạn, nói nhỏ, “Lần sau để tớ nói câu đó nhé.”
“Tên trộm” nhìn hai người cười đầy thú vị, “Vậy sao đuổi theo ta còn… vác theo cô bé đó?”
Vivian gãi má nhẩn nha đáp, “Cậu ấy tinh như thú vậy. Nếu cậu ấy cảm thấy ngài không nguy hiểm, thì chắc chắn tôi sẽ an toàn.”
Người đàn ông nghe Vivian nói vậy, yên lặng nhìn Viêm Khải kỹ hơn một chút.
“Trả lại đồ đây,” Viêm Khải lên tiếng, “Chúng tôi sẽ không báo cảnh sát.”
Ngài trộm nghe vậy thì mỉm cười, “Ta chắc chắn là hai người sẽ không vui khi phải hợp tác với ta trong trại giam đâu nhỉ?”
Viêm Khải ngỡ ngàng, “Lẽ nào… ngài là Athur?”
Người đàn ông vẫn chỉ đứng đó cười, không thừa nhận, cũng không phản bác.
Vivian hào hứng kéo tay áo Viêm Khải, tròn mắt nhìn về phía người đàn ông, “Đúng là ngài Athur rồi, chứ chẳng lẽ là Éric.”
Ngài Athur lúc này bật cười ha hả, “Làm quen đến đây được rồi. Ta có việc phải đi trước, hẹn gặp vào lần hợp tác tới.”
Viêm Khải và Vivian tròn mắt. Vậy ra từ nãy tới giờ là ngài Athur muốn làm quen? Có phải là do khoảng cách thế hệ mà hai người đều cảm thấy cách này thật kỳ lạ? Bình thường mọi người làm quen cứ phải dắt nhau đi ăn một bữa.
“Viêm Khải, đưa thiết bị liên lạc của cậu đây.”
Viêm Khải nghe ngài Athur gọi, liền lấy ra điện thoại được The Wolfr phát cho. Chiếc điện thoại này cậu luôn giắt ở thắt lưng nên không bị ngài Athur “cuỗm” mất.
Vậy là thiết bị liên lạc của Viêm Khải đã có Vivian, Matthew và các chuyên gia đào tạo của tổ chức cùng với cả ngài Athur. Vivian nhìn hai thiết bị được kết nối mà tự hỏi không biết Éric đang ở nơi nao?
“Ba lô của hai người đây. Tạm biệt.”
Nhận lại đồ từ ngài Athur, hai người đều cảm thấy ba lô nặng hơn nhiều lần. Vì bị phân tán bởi đồ đạc của mình tự nhiên trở nên khác thường mà khi ngẩng lên, họ không còn thấy bóng dáng của ngài Athur đâu. Viêm Khải và Vivian tự kiểm tra ba lô...
“Là trang bị mới.”
Vivian cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng không khỏi thắc mắc, “Sao ngài ấy biết chúng ta ở đây nhỉ? Đâu thể vác cả đống trang thiết bị tìm chúng ta khắp nơi trong thành phố được.”
Viêm Khải nhún vai, cậu khóa kỹ ba lô. Trên gương mặt có phần lạnh lùng, khóe miệng cậu khẽ cong lên, “Ngài ấy ngầu giống như trong phim vậy, và khó hiểu giống trong phim nốt.”
Vivian gật gù, “Phải, phim cũng lấy nguyên liệu từ đời thực chứ bộ. Chà, cử chỉ nào cũng toát ra khí chất tinh anh của người đứng ở vị trí số 1. Viêm Khải, cố lên nhá!”
Viêm Khải phì cười, “Thế còn cậu Éric kia thì sao? Cậu ta đang ở đâu nhỉ?”
Vivian nghe Viêm Khải hỏi, chỉ biết thở dài, thơ thẩn lắc đầu.
Hai người đuổi theo tên trộm vào một con hẻm. Nhìn dáng người có lẽ hắn là một đàn ông trung niên cao lớn. Hắn di chuyển rất nhanh nhẹn, hai người cứ đuổi đến đoạn ngoặt là chỉ thấy bóng lưng của người đàn ông đó rẽ qua, như thể đang muốn dẫn dụ họ. Chạy mãi vẫn không tiếp cận được, Viêm Khải dứt khoát vác Vivian lên vai, tiếp tục đuổi theo.
Chạy đuổi mãi đến tầng thượng một tòa nhà cao tầng, hai người không ngờ rằng, tên trộm đã chờ sẵn họ ở đó.
Viêm Khải đặt Vivian xuống.
“Cậu nhóc thể lực không tồi nhỉ?”
Vivian di chuyển một đường không hề tốn sức, giờ dồn lực la lớn, “Làm gì đấy? Ông là ai?”
Người đàn ông phì cười, “Ta là ai? Tất nhiên là kẻ trộm rồi.”
Vivian tròn mắt, thật chẳng bao giờ nghĩ đến, đây là kiểu trộm gì? Viêm Khải vẫn yên lặng không nói gì, “tên trộm” thì chỉ trỏ hai người, “Hai đứa là kiểu… không dính lấy nhau thì không chịu được à?”
Viêm Khải lắc đầu, “Không phải.”
Vivian liếc bạn, nói nhỏ, “Lần sau để tớ nói câu đó nhé.”
“Tên trộm” nhìn hai người cười đầy thú vị, “Vậy sao đuổi theo ta còn… vác theo cô bé đó?”
Vivian gãi má nhẩn nha đáp, “Cậu ấy tinh như thú vậy. Nếu cậu ấy cảm thấy ngài không nguy hiểm, thì chắc chắn tôi sẽ an toàn.”
Người đàn ông nghe Vivian nói vậy, yên lặng nhìn Viêm Khải kỹ hơn một chút.
“Trả lại đồ đây,” Viêm Khải lên tiếng, “Chúng tôi sẽ không báo cảnh sát.”
Ngài trộm nghe vậy thì mỉm cười, “Ta chắc chắn là hai người sẽ không vui khi phải hợp tác với ta trong trại giam đâu nhỉ?”
Viêm Khải ngỡ ngàng, “Lẽ nào… ngài là Athur?”
Người đàn ông vẫn chỉ đứng đó cười, không thừa nhận, cũng không phản bác.
Vivian hào hứng kéo tay áo Viêm Khải, tròn mắt nhìn về phía người đàn ông, “Đúng là ngài Athur rồi, chứ chẳng lẽ là Éric.”
Ngài Athur lúc này bật cười ha hả, “Làm quen đến đây được rồi. Ta có việc phải đi trước, hẹn gặp vào lần hợp tác tới.”
Viêm Khải và Vivian tròn mắt. Vậy ra từ nãy tới giờ là ngài Athur muốn làm quen? Có phải là do khoảng cách thế hệ mà hai người đều cảm thấy cách này thật kỳ lạ? Bình thường mọi người làm quen cứ phải dắt nhau đi ăn một bữa.
“Viêm Khải, đưa thiết bị liên lạc của cậu đây.”
Viêm Khải nghe ngài Athur gọi, liền lấy ra điện thoại được The Wolfr phát cho. Chiếc điện thoại này cậu luôn giắt ở thắt lưng nên không bị ngài Athur “cuỗm” mất.
Vậy là thiết bị liên lạc của Viêm Khải đã có Vivian, Matthew và các chuyên gia đào tạo của tổ chức cùng với cả ngài Athur. Vivian nhìn hai thiết bị được kết nối mà tự hỏi không biết Éric đang ở nơi nao?
“Ba lô của hai người đây. Tạm biệt.”
Nhận lại đồ từ ngài Athur, hai người đều cảm thấy ba lô nặng hơn nhiều lần. Vì bị phân tán bởi đồ đạc của mình tự nhiên trở nên khác thường mà khi ngẩng lên, họ không còn thấy bóng dáng của ngài Athur đâu. Viêm Khải và Vivian tự kiểm tra ba lô...
“Là trang bị mới.”
Vivian cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng không khỏi thắc mắc, “Sao ngài ấy biết chúng ta ở đây nhỉ? Đâu thể vác cả đống trang thiết bị tìm chúng ta khắp nơi trong thành phố được.”
Viêm Khải nhún vai, cậu khóa kỹ ba lô. Trên gương mặt có phần lạnh lùng, khóe miệng cậu khẽ cong lên, “Ngài ấy ngầu giống như trong phim vậy, và khó hiểu giống trong phim nốt.”
Vivian gật gù, “Phải, phim cũng lấy nguyên liệu từ đời thực chứ bộ. Chà, cử chỉ nào cũng toát ra khí chất tinh anh của người đứng ở vị trí số 1. Viêm Khải, cố lên nhá!”
Viêm Khải phì cười, “Thế còn cậu Éric kia thì sao? Cậu ta đang ở đâu nhỉ?”
Vivian nghe Viêm Khải hỏi, chỉ biết thở dài, thơ thẩn lắc đầu.
Danh sách chương