Tối hôm đó, Viêm Khải và Vivian nghiên cứu thời tiết, tuyến xe, chuẩn bị ít đồ đạc để hôm sau đến thăm ngôi làng được Thomas đánh dấu trên bản đồ trong một ngày.
Hai người ăn sáng trên xe bus. Sau khi ngồi một chuyến tàu và đi một chuyến xe, lúc bước xuống bến, có cảm giác như đã đến một thế giới khác. Khắp nơi tràn ngập cây cỏ, thời tiết thì nóng hơn so với điểm đi, và khắp không gian thì thoang thoảng hương hoa.
“Đường đất cứng thật đó.”
Vượt qua vài ngọn đồi, cánh đồng hoa oải hương hiện ra trước mắt, rực rỡ vô cùng.
Vivian hít lấy hít để, “Oa! Rừng hoa oải hương tuyệt quá, mùi thơm này còn thoải mái hơn ở trong một cửa hàng nước hoa.”
Viêm Khải cũng bị thiên nhiên tuyệt đẹp trước mắt làm cho vui vẻ, không nhịn được mỉm cười, “Đồ ngốc, là cánh đồng hoa, không phải rừng.”
“Nói rừng thì càng bí ẩn mà.”
Viêm Khải chỉ trỏ, “Có mấy cành rụng dưới đất kìa, có được lấy nó không nhỉ?”
“Chúng ta lượm đi, họ không thu mấy cành dưới đất đâu.” Vivian chạy đến ngồi xổm xuống nhặt nhạnh, “Mang về cho vào tủ quần áo.”
Hai người đi trên con đường dọc cánh đồng hoa. Vivian cầm mấy nhành hoa khô vung vẩy không chịu buông, tâm trạng đang rất vui, bắt đầu mơ mộng với Viêm Khải, “Cậu nói xem, hoa nào cũng đẹp, hoa vừa đẹp vừa thơm cũng không hiếm. Nhưng oải hương lại nổi tiếng. Nếu khi xưa người La Mã yêu thích một bông hoa màu trắng mà không phải là oải hương, bây giờ chúng ta sẽ có những cánh đồng hoa trắng. Và màu tím sẽ không nổi tiếng nữa, mà là màu trắng.”
Viêm Khải vừa nhìn đường vừa cười, “Oải hương nổi tiếng vì hàng loạt công dụng bên cạnh vẻ đẹp.”
“Tớ biết.” Vivian nhảy cẫng lên, “Để cho người ta mơ mộng chút chứ. Rõ ràng là có mối liên hệ giữa gen màu sắc sặc sỡ với gen có chứa các tinh dầu hữu cơ quý giá. Đẹp và quý tụ lại một chỗ, thế giới thực vật rõ ràng khắc nghiệt hơn thế giới chúng ta nhiều.”
Viêm Khải nhướn mày, “Có phải thế không? Như điều cậu mộng mơ lúc nãy, oải hương quý trước, và mọi người cần nó, nên cả bề ngoài của nó cũng thành một tiêu chuẩn…”
Vivian phì cười, “Xem kìa, lời của thằng con trai không biết tí gì về thẩm mỹ. Thế theo cậu, giá trị thực dụng là cốt lõi của các định hướng à?”
Viêm Khải nhún vai, cũng không hiểu sao Vivian lại cười, “Tớ nghĩ thế. Đến giờ chưa thấy điều gì là ngoại lệ.”
Vivian vẫn tiếp tục vừa đi vừa cười, được một lát yên lặng, đột nhiên quay sang nói với Viêm Khải, “Không biết có nghe ngóng được thông tin gì quan trọng không. Nếu hôm nay chúng ta không giúp được gì cho ngôi làng ở Trung Đông kia, thì cứ nghĩ chuyến đi này là thăm quan học tập vậy.”
Viêm Khải dừng bước, nhìn Vivian chăm chú, “Làm sao đấy? Tự nhiên nói nhiều thứ không liên quan thế?”
Vivian thở dài, “Lúc bắt đầu chuyến đi này, tớ không nghĩ gì nhiều. Chưa hết nửa ngày chúng ta đã đi xa đến vậy, bây giờ phải nói vài câu ổn định tâm tình trước, để không thấy thất vọng nếu cuối ngày không thu được gì.”
Viêm Khải nghe vậy thì phì cười, đưa tay xoa đầu Vivian, vừa nhìn ngó xung quanh để ghi nhớ đường đi, “Cứ bay nhảy khi có thể thôi. Mấy năm nữa là chúng ta đến tuổi phải uống vitamin hằng ngày rồi, thêm mười mấy năm nữa thì có lòng cũng không còn sức chạy nhô chạy nhào nữa đâu. Khi có thể làm gì, kể cả việc… cắm đầu chạy theo những dấu hiệu mơ hồ nhất, thì cứ chạy thôi, còn hơn là ngồi yên một chỗ cho hết ngày.
Vivian mắt không chớp, nhìn Viêm Khải chằm chằm, “Thật đấy à? Cái vụ uống vitamin hằng ngày mới cả…”
Viêm Khải kéo tay Vivian, “Không muốn vậy thì ăn uống, rèn luyện cho tốt vào. Đi tiếp thôi.”
Hai người ăn sáng trên xe bus. Sau khi ngồi một chuyến tàu và đi một chuyến xe, lúc bước xuống bến, có cảm giác như đã đến một thế giới khác. Khắp nơi tràn ngập cây cỏ, thời tiết thì nóng hơn so với điểm đi, và khắp không gian thì thoang thoảng hương hoa.
“Đường đất cứng thật đó.”
Vượt qua vài ngọn đồi, cánh đồng hoa oải hương hiện ra trước mắt, rực rỡ vô cùng.
Vivian hít lấy hít để, “Oa! Rừng hoa oải hương tuyệt quá, mùi thơm này còn thoải mái hơn ở trong một cửa hàng nước hoa.”
Viêm Khải cũng bị thiên nhiên tuyệt đẹp trước mắt làm cho vui vẻ, không nhịn được mỉm cười, “Đồ ngốc, là cánh đồng hoa, không phải rừng.”
“Nói rừng thì càng bí ẩn mà.”
Viêm Khải chỉ trỏ, “Có mấy cành rụng dưới đất kìa, có được lấy nó không nhỉ?”
“Chúng ta lượm đi, họ không thu mấy cành dưới đất đâu.” Vivian chạy đến ngồi xổm xuống nhặt nhạnh, “Mang về cho vào tủ quần áo.”
Hai người đi trên con đường dọc cánh đồng hoa. Vivian cầm mấy nhành hoa khô vung vẩy không chịu buông, tâm trạng đang rất vui, bắt đầu mơ mộng với Viêm Khải, “Cậu nói xem, hoa nào cũng đẹp, hoa vừa đẹp vừa thơm cũng không hiếm. Nhưng oải hương lại nổi tiếng. Nếu khi xưa người La Mã yêu thích một bông hoa màu trắng mà không phải là oải hương, bây giờ chúng ta sẽ có những cánh đồng hoa trắng. Và màu tím sẽ không nổi tiếng nữa, mà là màu trắng.”
Viêm Khải vừa nhìn đường vừa cười, “Oải hương nổi tiếng vì hàng loạt công dụng bên cạnh vẻ đẹp.”
“Tớ biết.” Vivian nhảy cẫng lên, “Để cho người ta mơ mộng chút chứ. Rõ ràng là có mối liên hệ giữa gen màu sắc sặc sỡ với gen có chứa các tinh dầu hữu cơ quý giá. Đẹp và quý tụ lại một chỗ, thế giới thực vật rõ ràng khắc nghiệt hơn thế giới chúng ta nhiều.”
Viêm Khải nhướn mày, “Có phải thế không? Như điều cậu mộng mơ lúc nãy, oải hương quý trước, và mọi người cần nó, nên cả bề ngoài của nó cũng thành một tiêu chuẩn…”
Vivian phì cười, “Xem kìa, lời của thằng con trai không biết tí gì về thẩm mỹ. Thế theo cậu, giá trị thực dụng là cốt lõi của các định hướng à?”
Viêm Khải nhún vai, cũng không hiểu sao Vivian lại cười, “Tớ nghĩ thế. Đến giờ chưa thấy điều gì là ngoại lệ.”
Vivian vẫn tiếp tục vừa đi vừa cười, được một lát yên lặng, đột nhiên quay sang nói với Viêm Khải, “Không biết có nghe ngóng được thông tin gì quan trọng không. Nếu hôm nay chúng ta không giúp được gì cho ngôi làng ở Trung Đông kia, thì cứ nghĩ chuyến đi này là thăm quan học tập vậy.”
Viêm Khải dừng bước, nhìn Vivian chăm chú, “Làm sao đấy? Tự nhiên nói nhiều thứ không liên quan thế?”
Vivian thở dài, “Lúc bắt đầu chuyến đi này, tớ không nghĩ gì nhiều. Chưa hết nửa ngày chúng ta đã đi xa đến vậy, bây giờ phải nói vài câu ổn định tâm tình trước, để không thấy thất vọng nếu cuối ngày không thu được gì.”
Viêm Khải nghe vậy thì phì cười, đưa tay xoa đầu Vivian, vừa nhìn ngó xung quanh để ghi nhớ đường đi, “Cứ bay nhảy khi có thể thôi. Mấy năm nữa là chúng ta đến tuổi phải uống vitamin hằng ngày rồi, thêm mười mấy năm nữa thì có lòng cũng không còn sức chạy nhô chạy nhào nữa đâu. Khi có thể làm gì, kể cả việc… cắm đầu chạy theo những dấu hiệu mơ hồ nhất, thì cứ chạy thôi, còn hơn là ngồi yên một chỗ cho hết ngày.
Vivian mắt không chớp, nhìn Viêm Khải chằm chằm, “Thật đấy à? Cái vụ uống vitamin hằng ngày mới cả…”
Viêm Khải kéo tay Vivian, “Không muốn vậy thì ăn uống, rèn luyện cho tốt vào. Đi tiếp thôi.”
Danh sách chương