.
Từ sáng sớm Marc đã đeo ba lô rời khỏi căn hộ, còn không ăn bữa sáng Vivian chuẩn bị cho, chỉ vội vã về nhà.
Ngày đầu tiên quay lại trường học, Marc được mọi người vây quanh hỏi thăm. Cuối cùng, khi đám người đã đi khỏi, Marc mới thở hắt một hơi.
“Kỳ lạ thật đấy. Lần trước Faïza nghỉ gần một tháng vì sốt vi rút mà chỉ có chúng ta hỏi thăm bạn ấy thôi.”
“Quan tâm đến Faïza đâu có được lợi gì cho phần lớn mọi người ở đây.”
Marc quay sang nhìn Claudio là người vừa lạnh lùng trả lời. Claudio từ lúc đến vẫn không nói với cậu câu nào, chỉ lãnh đạm với quyển sách để trước mặt.
Marc dè dặt hỏi, “Cậu vẫn giận tớ à? Cuộc nói chuyện tối qua…”
Claudio dứt khoát gấp sách lại, vì chỗ ngồi ở gần Marc, cậu bé không thể rời đi đâu, bèn quyết định đi đến thư viện. Thu dọn đồ đạc, Claudio không thèm nhìn Marc, chỉ bỏ lại một câu, “Bao giờ cậu thay đổi ý nghĩ thì hãy nói với tớ chuyện đó.”
Marc ngỡ ngàng.
Giờ ăn trưa, Marc ngồi một mình một bàn, rất nhiều người đến tỏ ý muốn ngồi cùng, Marc đều bảo đó là chỗ của Claudio. Mọi người đành bê khay ăn đi chỗ khác, khó hiểu tự hỏi: Claudio ăn trưa ở canteen sao? Thực ra Marc không đợi Claudio mà đang âm thầm theo dõi thầy Pascal. Cậu cũng biết rõ bạn mình đang lén lút ăn trưa trong thư viện. Claudio luôn muốn được ăn ở một nơi đầy sách nhưng không thư viện nào cho phép điều đó.
Ngồi cách hai dãy bàn, Marc nhìn chằm chằm thầy Pascal. Các học sinh đi qua đi lại cũng hạn chế quan sát của cậu, nhưng ông thầy cũng chẳng làm gì khác ngoài ăn và xem tài liệu.
Bất ngờ, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt làm Marc giật mình. Cậu há hốc miệng, Vivian đang ngồi ngay sau lưng thầy Pascal, vừa ăn vừa nhìn cậu cười trông ngố vô cùng.
Thấy Marc đã phát hiện ra, Vivian liền rời đến ngồi đối diện với cậu.
“Chị làm gì ở đây?” Marc làm bộ mặt nghiêm trọng.
“Chỉ muốn vào ăn trưa thôi mà. Nơi này gợi cho chị nhiều kỷ niệm vui.” Vivian múc thêm một thìa khoai tây nghiền. Viêm Khải hôm nay phải đi thực hành ở rất xa chỗ học, chắc đến chiều muộn mới về.
“Mà, em đang trút giận đấy à?”
“Cái gì?” Marc làm bộ không thể tin nổi, “Chị nghĩ em vì giận nên mới muốn đổ tội hành hung cho thầy ấy sao?”
Vivian lại cười, “Không. Ý chị là, em đang trút giận lên phán đoán của mình đấy à?”
Marc nhíu mày không nói gì. Yên lặng một lát, Vivian tiếp lời, “Claudio, xem ra cậu ấy không tin những gì em kể nên…” Vivian ngưng một chút vì có vài học sinh đi ngang qua chỗ họ.
Marc ngạc nhiên, “Sao chị biết Claudio đang…”
Vivian cười hì hì, “Chị là thám tử mà, lại còn là người lớn. Chị biết những gì chị muốn biết.”
Marc bật cười, “Em nghi ngờ hai vế trong câu nói của chị.”
Vivian thấy hụt hẫng, liền nghiêm túc nói, “Sao em không bình tĩnh dừng lại mà suy nghĩ thêm một chút? Ngay cả cậu bạn mọt sách cũng sẵn sàng xả thân giả làm khủng bố giúp em, việc học tập và nghiên cứu của Claudio rất nhiều mà vẫn chuyển ghi chép cho em hằng ngày để không lỡ việc học trên trường. Bạn tốt như vậy không tin em… à ko phải, là không tin câu chuyện của em cũng phải có lý do.”
Marc yên lặng lén thở dài, bữa trưa cũng chẳng buồn ăn nữa.
“Điều quan trọng: Động cơ phạm tội là gì? Thủ phạm được gì khi tấn công Ben?”
Cả hai ngồi đối diện nhau, không nói gì một lúc lâu. Vivian để Marc tự suy ngẫm, bản thân cũng suy ngẫm. Câu vừa rồi hỏi Marc, cũng là tự hỏi chính mình.
“Còn bao lâu nữa thì hết giờ ăn trưa?”
Marc nghe Vivian hỏi, liền xem đồng hồ, “Khoảng 10 phút nữa thôi.”
Vivian vội vã đứng dậy, “Lúc chị mua phần ăn thì đây là hộp sữa cuối cùng đấy, cho em. Lát mang khay đi giúp chị luôn.” Vivian nói xong bèn đi thẳng ra cửa.
Marc cầm hộp sữa, lại nhìn sang cái khay Vivian để lại. Cậu tròn mắt: bỏ cà rốt không ăn, người lớn cái gì cơ chứ?
Từ sáng sớm Marc đã đeo ba lô rời khỏi căn hộ, còn không ăn bữa sáng Vivian chuẩn bị cho, chỉ vội vã về nhà.
Ngày đầu tiên quay lại trường học, Marc được mọi người vây quanh hỏi thăm. Cuối cùng, khi đám người đã đi khỏi, Marc mới thở hắt một hơi.
“Kỳ lạ thật đấy. Lần trước Faïza nghỉ gần một tháng vì sốt vi rút mà chỉ có chúng ta hỏi thăm bạn ấy thôi.”
“Quan tâm đến Faïza đâu có được lợi gì cho phần lớn mọi người ở đây.”
Marc quay sang nhìn Claudio là người vừa lạnh lùng trả lời. Claudio từ lúc đến vẫn không nói với cậu câu nào, chỉ lãnh đạm với quyển sách để trước mặt.
Marc dè dặt hỏi, “Cậu vẫn giận tớ à? Cuộc nói chuyện tối qua…”
Claudio dứt khoát gấp sách lại, vì chỗ ngồi ở gần Marc, cậu bé không thể rời đi đâu, bèn quyết định đi đến thư viện. Thu dọn đồ đạc, Claudio không thèm nhìn Marc, chỉ bỏ lại một câu, “Bao giờ cậu thay đổi ý nghĩ thì hãy nói với tớ chuyện đó.”
Marc ngỡ ngàng.
Giờ ăn trưa, Marc ngồi một mình một bàn, rất nhiều người đến tỏ ý muốn ngồi cùng, Marc đều bảo đó là chỗ của Claudio. Mọi người đành bê khay ăn đi chỗ khác, khó hiểu tự hỏi: Claudio ăn trưa ở canteen sao? Thực ra Marc không đợi Claudio mà đang âm thầm theo dõi thầy Pascal. Cậu cũng biết rõ bạn mình đang lén lút ăn trưa trong thư viện. Claudio luôn muốn được ăn ở một nơi đầy sách nhưng không thư viện nào cho phép điều đó.
Ngồi cách hai dãy bàn, Marc nhìn chằm chằm thầy Pascal. Các học sinh đi qua đi lại cũng hạn chế quan sát của cậu, nhưng ông thầy cũng chẳng làm gì khác ngoài ăn và xem tài liệu.
Bất ngờ, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt làm Marc giật mình. Cậu há hốc miệng, Vivian đang ngồi ngay sau lưng thầy Pascal, vừa ăn vừa nhìn cậu cười trông ngố vô cùng.
Thấy Marc đã phát hiện ra, Vivian liền rời đến ngồi đối diện với cậu.
“Chị làm gì ở đây?” Marc làm bộ mặt nghiêm trọng.
“Chỉ muốn vào ăn trưa thôi mà. Nơi này gợi cho chị nhiều kỷ niệm vui.” Vivian múc thêm một thìa khoai tây nghiền. Viêm Khải hôm nay phải đi thực hành ở rất xa chỗ học, chắc đến chiều muộn mới về.
“Mà, em đang trút giận đấy à?”
“Cái gì?” Marc làm bộ không thể tin nổi, “Chị nghĩ em vì giận nên mới muốn đổ tội hành hung cho thầy ấy sao?”
Vivian lại cười, “Không. Ý chị là, em đang trút giận lên phán đoán của mình đấy à?”
Marc nhíu mày không nói gì. Yên lặng một lát, Vivian tiếp lời, “Claudio, xem ra cậu ấy không tin những gì em kể nên…” Vivian ngưng một chút vì có vài học sinh đi ngang qua chỗ họ.
Marc ngạc nhiên, “Sao chị biết Claudio đang…”
Vivian cười hì hì, “Chị là thám tử mà, lại còn là người lớn. Chị biết những gì chị muốn biết.”
Marc bật cười, “Em nghi ngờ hai vế trong câu nói của chị.”
Vivian thấy hụt hẫng, liền nghiêm túc nói, “Sao em không bình tĩnh dừng lại mà suy nghĩ thêm một chút? Ngay cả cậu bạn mọt sách cũng sẵn sàng xả thân giả làm khủng bố giúp em, việc học tập và nghiên cứu của Claudio rất nhiều mà vẫn chuyển ghi chép cho em hằng ngày để không lỡ việc học trên trường. Bạn tốt như vậy không tin em… à ko phải, là không tin câu chuyện của em cũng phải có lý do.”
Marc yên lặng lén thở dài, bữa trưa cũng chẳng buồn ăn nữa.
“Điều quan trọng: Động cơ phạm tội là gì? Thủ phạm được gì khi tấn công Ben?”
Cả hai ngồi đối diện nhau, không nói gì một lúc lâu. Vivian để Marc tự suy ngẫm, bản thân cũng suy ngẫm. Câu vừa rồi hỏi Marc, cũng là tự hỏi chính mình.
“Còn bao lâu nữa thì hết giờ ăn trưa?”
Marc nghe Vivian hỏi, liền xem đồng hồ, “Khoảng 10 phút nữa thôi.”
Vivian vội vã đứng dậy, “Lúc chị mua phần ăn thì đây là hộp sữa cuối cùng đấy, cho em. Lát mang khay đi giúp chị luôn.” Vivian nói xong bèn đi thẳng ra cửa.
Marc cầm hộp sữa, lại nhìn sang cái khay Vivian để lại. Cậu tròn mắt: bỏ cà rốt không ăn, người lớn cái gì cơ chứ?
Danh sách chương