Phía Tây thành tường thành có hơn ba mét cao như vậy, phía trên hiện tại đang đứng lấy mang theo tinh lương áo giáp cùng thiết diện mặt nạ các Nữ Vệ đội thân ảnh.

Các nàng ánh mắt mang theo nghiêm túc, hơi chút chăm chú mà quan sát bên dưới các lĩnh dân thu hoạch quá trình.

Đương nhiên...bên cạnh đó cũng có người, chỉ đơn thuần là muốn ngắm nhìn quá trình làm việc yên bình kia mà thôi!

"..."

Đối với sự xuất hiện của các nàng tại nơi đây, ở xung quanh bên dưới tường thành các lĩnh dân...trong ánh mắt cùng khuôn mặt đều xuất hiện tôn kính cẩn thận.

Ngay cả xa lạ các thương nhân cùng mạo hiểm giả, cũng không dám nhìn nhiều các nàng một mắt.

Bởi vì bọn hắn lúc này cũng đã tinh tường, Nữ Vệ đội thân phận tại Hắc Lân thành bên trong luôn vô cùng cao quý!

Các nàng đại biểu chính là nơi này thành chủ đại nhân Nham Kiều ý chí, càng là có quyền ra lệnh cho Hắc Lân quân chủng trong những trường hợp đặc thù.

Quyền lợi to lớn đến mức làm cho người ta than thở.

Hơn nữa...Nữ Vệ đội bên trong, đa phần đều là đi qua rèn luyện võ giả, cũng tính là cao thủ hàng đầu!

Nói một cách khác...các nàng đã có thể xem như một chi diệt ma quân chủng thuần túy, chỉ là không có Hắc Lân quân cái kia kinh dị chiến lực cùng dọa người khí tràng như vậy mà thôi.

Các thương nhân sau một ngày tham quan tại nơi này...cuối cùng cũng phát hiện ra một chuyện.

Tại Hắc Lân thành bên trong...hoàn toàn không có một đơn vị quân đội bình thường nào tồn tại.

Cho dù là chiến lực yếu nhất tuần tra quân, đó cũng đều là có được thân thủ không tệ các võ giả tập hợp nên mà tạo thành.

Thực lực đầy đủ chém giết tầm thường ma thú đàn.

Cái này càng làm cho bọn hắn ngờ tới một chuyện...vị này thành chủ đại nhân là quyết tâm đi theo tuyệt đối tinh anh lộ tuyến!

Điều này tuy có hại cùng có lợi đan xen với nhau...nhưng ít nhất, bó lại mang đến tác dụng cũng như hiệu quả rất lớn tại nơi đây.

Hắc Lân thành yên bình cùng an toàn hoàn cảnh sống...đó chính là sự chứng minh tốt nhất, về tầm nhìn cũng như sự lựa chọn của vị kia thần bí thành chủ Nham Kiều.

"..."

Tô Ngọc Hoa lúc này đứng tại tường thành phía trên một nơi bệ đá, bên trên khuôn mặt mỹ lệ gần như cực hạn kia...hiện tại đã có cho riêng mình một đạo uy nghiêm Hắc Lân mặt nạ.

Của nàng mái tóc thướt tha kéo dài tới eo, lúc này đang theo bình nguyên gió nhẹ thổi tới mà nhẹ nhàng phất phới, tựa như vân hải ung dung, phiêu dật xuất trần!

Thân hình cao gầy uyển chuyển đã được tinh xảo áo giáp cho hoàn mỹ bao khỏa tại bên trong, nhưng cho dù là toàn thân áo giáp cũng khó mà che giấu được những đường cong lả lướt, cũng như ngạo nhân dáng người của nàng.

Tô Ngọc Hoa thật sự rất mỹ lệ cùng quyến rũ, cho dù là nàng lúc nào cũng biểu hiện ra thanh lãnh một mặt, nhưng trong quá khứ lại có thể làm cho xung quanh người khác đều thất thần.

Chính là Tiểu Tuyết các nàng cũng thừa nhận qua...mình ở phương diện này, là không thể thắng được Ngọc Hoa thiếu nữ.

Tùy ý đứng tại nơi đó đón lấy gió nhẹ...Tô Ngọc Hoa lại tựa như một nữ tướng quân uy nghiêm, đang quan sát bên dưới trận địa của mình.

Nhưng bên trong hình ảnh đó...lại đang pha lẫn một loại mị hoặc cùng điên đảo chúng sinh khí chất.

Tuy mâu thuẫn vô cùng...nhưng lại hoàn mỹ dung hợp cùng nhau tại trên thân thể của nàng!

"..."

Tô Ngọc Hoa lúc bình thường luôn ưa thích ngắm nhìn Hắc Lân thành bình yên sinh hoạt cảnh tượng như thế này...nhưng hiện tại tâm trí của nàng lại có chút thần du ngoại vật.

Tay ngọc nhẹ nhàng sờ lấy phía trên khuôn mặt mình tinh xảo Hắc Lân mặt nạ, nàng khóe miệng không tự chủ hiện lên nụ cười thản nhiên, bên trong đôi mắt mỹ lệ khó mà che giấu tung tăng chi ý.

Đây là lễ vật mà nam nhân hoa tâm kia chính tay tặng cho nàng.

Mà đây cũng là lần đầu tiên nàng được cùng hắn nói chuyện riêng với nhau, được hắn chủ động quan tâm cùng dặn dò lấy.

Nàng không biết tại vì sao...nhưng chỉ cần được nhìn thấy nụ cười ôn nhu của hắn lộ ra đối với chính mình, nàng liền không ức chế được cảm xúc tung tăng tại trong lòng nảy sinh.

Rõ ràng là nàng không hề thích việc hắn có nhiều nữ nhân ở bên cạnh như vậy.

Nhưng nàng lúc nào cũng muốn được nhìn thấy hắn một mắt...cho dù là yên lặng không nói lời nào, điều này cũng làm cho nàng vui vẻ trong lòng cả một ngày.

Tùy ý để cho tâm hồn mơ mộng của thiếu nữ tung bay.

Tô Ngọc Hoa trong bất tri bất giác lại nhớ đến Nham Kiều ánh mắt...nhớ đến cái kia uy nghiêm cùng lạnh lùng, nhưng lại quá mức ôn nhu thân ảnh.

Thật muốn quay về phủ thành chủ bên trong...để được im lặng ngắm nhìn lấy hắn nha!

"..."

Bên cạnh.

Lý Tuệ cùng Uyển Tình đều phát hiện Tô Ngọc Hoa, lộ ra rất khác so với bình thường biểu hiện.

Nhất là khi thấy được nàng ở nơi đó thất thần vuốt ve Hắc Lân mặt nạ...hai người đều hiểu ý mà nhìn nhau một chút.

Các nàng ba người hằng ngày đều cùng nhau làm nhiệm vụ, đương nhiên cũng biết đến một chút đối phương suy nghĩ trong lòng.

Nói tóm lại...cả ba nàng đều là thiếu nữ mỹ lệ hiếm có trên đời, nhưng bên trong âm thầm lại có mưu đồ làm loạn đối với thành chủ đại nhân của mình nha.

Hơn nữa...còn là có được chính cung nương nương ngầm đồng ý cái loại kia!

"Khục...Ngọc Hoa tỷ, ngươi hiện tại nghĩ đến thành chủ đại nhân cũng không có tác dụng bao nhiêu!"

"Tốt nhất nên đợi đến lúc bữa tối, khi đó lại nhìn hắn thật nhiều cũng không có muộn rồi!"

Uyển Tình trong mắt mang theo một chút ý cười, dùng giọng nói mềm mại trêu ghẹo lấy cái này ít nói tỷ tỷ một dạng khuê mật.

Nghe nàng đột ngột lên tiếng trêu ghẹo lấy mình, Tô Ngọc Hoa cũng lập tức lấy lại tinh thần.

Khuôn mặt bên dưới mặt nạ của nàng, vậy mà hiếm có đỏ lên cùng xuất hiện ngượng ngùng.

Nhưng nàng thanh âm lại lộ ra thanh lãnh như thường, ánh mắt hơi liếc nhìn Uyển Tình mà nói:

"Đừng có nói bậy...ta không phải là ngươi cái kia không biết xâu hổ liên tục quấn lấy thành chủ!"

Nghe vậy, Uyển Tình lập tức bĩu môi nói thầm "Ai cũng nhìn ra Ngọc Hoa tỷ ý tứ nha...còn ở đó che che giấu giấu!"

"Ngay cả cơ thể của mình đều vô ý để thành chủ đại nhân ngắm nhìn không còn sót lại một nơi nào...đến hiện tại tỷ còn ngại ngùng cái gì chứ, chỉ còn kém không có bị thành chủ đại nhân cho bắt đi thôi?!"

Tô Ngọc Hoa nghe vậy thân thể lập tức hơi cứng đờ tại đó.

Khuôn mặt mỹ lệ không biết làm sao mà giả vờ như không nghe thấy...tiếp đó vô ý thức mà đưa mắt nhìn về bên ngoài rộng lớn bình nguyên.

Nhớ đến giây phút ngượng ngùng cùng yêu mị kia...nàng một trái tim non nớt hiện tại lại nhảy lên liên hồi.

Cho đến hiện tại...nàng còn không rõ vì sao mình lại lớn gan đến như vậy!

"..."

Lý Tuệ nghe Uyển Tình nói thẳng thừng như vậy, ánh mắt cũng mang theo quái dị cùng buồn cười nhìn xem Tô Ngọc Hoa.

Cũng chỉ có Uyển Tình còn hơi ngây thơ mới có thể tin chuyện khi đó là nữ nhân này vô ý, từ đó mới để cho thành chủ đại nhân thấy được nàng trần như nhộng cơ thể mê người đi.

Nhưng tại các nàng trong mắt...kia làm sao không phải là Tô Ngọc Hoa thông minh mà sớm ra tay một bước đâu? Lấy thành chủ đại nhân tính cách chiếm hữu mạnh mẽ như vậy...lại đi qua chuyện vô tình kia, hắn làm sao lại từ bỏ Tô Ngọc Hoa cho được.

Nói một cách khác...nữ nhân này tuy đến sau nàng cùng Uyển Tình, nhưng lại cả gan đặt chân trước một bước đối với thành chủ đại nhân đâu.

"Theo như Vương Lâm tỷ các nàng cẩn thận tính toán...qua hai ngày sau, chúng ta sẽ bắt đầu tại Thanh Thủy Hà bờ sông dựng lên các tháp cung!"

Lý Tuệ nhìn ra được Tô Ngọc Hoa đang rất ngượng ngùng, cho nên chủ động nói sang một chuyện khác.

Nghe đến chuyện nghiêm túc, Uyển Tình cùng Tô Ngọc Hoa cũng lập tức thay đổi thần sắc, ánh mắt tập trung nhìn về phía đông nơi đó.

Cái kia rộng lớn cùng kéo dài dường như vô tận Thanh Thủy Hà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện