(P/s Viết vu vơ thêm nửa chương này nữa thôi...đừng chửi thầm tui rồi hì hì!)
.......................................................................
Tiểu Tuyết lập tức yêu mị mà lườm lấy Nham Kiều một mắt, tay ngọc cũng nũng nịu một dạng mà bóp lấy hắn bên hông thịt mềm, ánh mắt buồn cười nói:
"Nào có chứ...chỉ một chút chuyện nhỏ thế này đương nhiên là như vậy rồi!"
"Nhưng tại những chuyện lớn khác bên trong, còn không phải cần có chàng mới có thể quyết định được tất cả sao?"
Hồng Yến cũng có chút buồn cười mà hôn lấy Nham Kiều trên khóe miệng một ngụm mềm mại, ánh mắt mang theo nhu mì mà hờn trách.
"Ân...bọn thiếp chỉ có thể quyết định những chuyện nhỏ như thế này!"
"Nào giống như chàng...tùy ý có thể quyết định toàn bộ thành trấn hướng đi, mang nó đi về phía hùng mạnh cùng bền vững phát triển chứ?"
"Đúng vậy...lão gia ngươi mới là người lợi hại nhất!"
Song Nhi hay tay gắt gao ôm lấy Nham Kiều đầu, dùng sức mà vùi vào cơ thể mềm mại của của mình.
Bên trong ánh mắt đều là sùng bái cùng mê luyến chi tình, chăm chú mà khẳng định lấy ý nghĩ của mình.
"Các nàng thật là...vi phu chỉ nói đùa một chút nha!"
"Nếu thật sự muốn làm một đầu cá ướp muối...đó cũng là lúc trên thế gian này đã không còn bất cứ uy hiếp nào, có thể ảnh hưởng cũng như tác động được đến chúng ta cuộc sống yên bình rồi!"
Nhìn xem các nàng ba người nghiêm túc đến như vậy, Nham Kiều thật sự có chút buồn cười mà mà nhẹ giọng nói.
Hắn phấn đấu cùng liều mạng nhiều như vậy...tất cả còn không phải là muốn có được một cuộc sống như vậy hay sao? Nham Kiều từ ban đầu đã không có ý nghĩ xưng vương hay xưng bá...hắn chỉ muốn bản thân mình nắm giữ thực lực tuyệt đối trên thế gian này.
Để cho hắn có thể mang theo Tiểu Tuyết cùng Hồng Yến các nàng...an an ổn ổn mà sống một cuộc sống hạnh phúc, bình yên cùng ngọt ngào bên nhau cho đến hết cuộc đời này.
"..."
Nham Kiều lại hài lòng mà nhắm mắt dưỡng thần, thật chú tâm hưởng thụ lấy Tiểu Tuyết các nàng cơ thể mềm mại ấm áp đang dán chặt lấy mình!
Hai bàn tay bên dưới mặt nước cũng không chịu nhàn rỗi, liên tục du tẩu tại các nơi hiểm địa thâm sâu...non nớt cùng trơn ướt đến mức lạ thường kia.
Thấy Nham Kiều bắt đầu nghỉ ngơi, cùng cảm nhận được bàn tay của hắn đang tại bên dưới loạn động.
Tiểu Tuyết cùng Hồng Yến hơi thở đều có chút dồn dập mà liếc nhau một chút...sau đó cũng đi theo im lặng tựa ở hai bên bờ vai rộng lớn này.
Các nàng chuyên tâm ở bên cạnh ôm lấy hắn, yêu thích mà hưởng thụ lấy ngọt ngào thời gian.
"..."
Theo thời gian từng chút một mà im lặng đi qua...từ bên ngoài phòng tắm đột nhiên vang lên từng tiếng bước chân mềm mại cùng nhẹ nhàng.
Không cần suy đoán, Nham Kiều liền biết rõ Thanh Lân cùng Đường Dĩnh các nàng cũng đã bắt đầu đi đến nơi này thư giản....hoặc chính xác hơn là tìm đến để mà hầu hạ bên cạnh hắn.
Nhìn xem các nàng trơn bóng một mảnh cơ thể thướt tha cao gầy, uyển chuyển không một mảnh vải trần trụi chậm rãi tiến vào bên trong bể tắm...yêu mị cùng quyến rũ mà vây tại xung quanh mình.
Nham Kiều liền biết...bản thân mình hôm nay, nhất định phải có chút khổ cực cày cấy lấy rồi!
Quả nhiên...chỉ thấy Đường Dĩnh tiểu bảo bối này đã yêu mị chen tại hắn ở giữa lồng ngực bên trong, dùng thanh âm mềm yếu cùng chờ mong tại bên tai của hắn nỉ non nói:
"Chủ nhân...nhân gia có chút nhớ ngươi nha~"
"Không được chỉ sủng lấy Tuyết tỷ cùng Hồng tỷ...bọn thiếp cũng cần mà~"
Sau đó, tại Tiểu Tuyết cùng Hồng Yến hai người bất đắc dĩ trong ánh mắt...cùng với đó là Song Nhi tiểu yêu tinh nhẹ chóp lấy chờ mong mỹ mâu.
Tay ngọc của Đường Dĩnh lại bắt đầu không thành thật đứng lên!
Rất nhanh...vốn đang vô cùng yên tĩnh phòng tắm rộng lớn...trong nháy mắt đã vang lên làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào thanh âm yêu mị!
Xuân sắc âm hưởng một mực kéo dài...rất lâu...rất lâu!
...
Hắc Lân thành Tây thành bên trong.
Nếu so với bình thường luôn yên ắng cùng tĩnh lặng thổ địa màu mỡ...như vậy hôm nay tại đây lại náo nhiệt đến mức lạ thường, tiếng cười nói chưa bao giờ dừng qua.
Trên tường thành lúc này cũng đang đứng lấy Nữ Vệ đội cùng Hắc Lân cung thủ nhìn chăm chú.
Bên dưới lại là rất nhiều lĩnh dân...bọn hắn đang chăm chỉ mà thu hoạch lấy trên thổ địa vô số khoai tây.
Xung quanh nơi làm việc còn có một chút già nua lão giả, cùng rất nhiều tiểu hài tử yên tĩnh nhìn xem náo nhiệt.
Trong ánh mắt của bọn hắn, lúc này đều là vui mừng cùng nồng đậm an tâm thần sắc!
Bởi vì bọn hắn biết rõ...nơi này thu hoạch được phong phú lương thực, phủ thành chủ tất nhiên sẽ phân cho bên dưới các lĩnh dân như bọn hắn một phần rất lớn.
Bao nhiêu đó...đầy đủ để gia đình của bọn hắn sống được trong thời gian rất lâu.
Huống chi tại trong nhà mình, các lĩnh dân vẫn còn tích lũy được rất nhiều lương thực cùng trân quý thịt khô đâu.
Thành chủ chưa bao giờ keo kiệt qua...luôn để cho bọn hắn có được cuộc sống thoải mãi cùng an toàn.
Chỉ cần không có lười biếng trong khi làm nhiệm vụ, hoặc làm trái quy tắc...như vậy liền không cần lo lắng đói khát cùng rét lạnh!
"..."
Đương nhiên, hiện tại Hắc Lân thành bên trong còn có số lớn các thương nhân cùng mạo hiểm giả lưu lại.
Mà bọn hắn lúc này cũng đang háo hức đứng tại nơi xa, dùng hiếu kỳ cùng cảm thán ánh mắt mà nhìn xem toàn bộ quá trình thu hoạch này.
"Nơi này lĩnh dân thật sự sống được rất vui vẻ...những ánh mắt tràn đầy hy vọng này, đó là không thể nào giả đi ra được!"
"Thật sự là khó có được một nơi thành trấn yên bình đâu!"
Một tên ăn mặc lấy y phục hoa lệ thương nhân, lúc này nhịn không được mà nhẹ giọng cảm thán nói.
Hắn ánh mắt tỏa sáng khi thấy được các lĩnh dân đang liên tục cười nói khi làm việc, hoàn toàn không có thống hận cùng bi quan.
Nghe hắn nói ra nhận xét như vậy...xung quanh các thương nhân khác cũng là nhẹ gật đầu đồng ý.
Bọn hắn đã đi qua rất nhiều nơi, đương nhiên cũng từng thấy qua rất nhiều thành trì hùng vĩ cùng phồn hoa bậc nhất.
Những nơi đó...tổng thể phải hơn xa so với Hắc Lân thành rất nhiều...rất nhiều...rất nhiều lần về mọi mặt.
Nếu bàn về độ to lớn hùng vĩ...như các kiến trúc, sản nghiệp, thế lực quan hệ trong thành cùng số lượng các lĩnh dân...
Như vậy Hắc Lân thành không thể nghi ngờ chính là một tòa thành rất nhỏ.
Có những tòa hùng thành đứng đầu bậc nhất, diện tích bên trong tường thành thế nhưng vô cùng dọa người.
Có thể gấp hằng chục thậm chí là hàng trăm lần Hắc Lân thành!
"..."
Nhưng một tòa thành nhỏ như thế này...lại sở hữu lấy một số lượng không ít, tinh nhuệ cùng thiện chiến đến cùng cực diệt ma quân chủng.
Một loại quân chủng...có thể hằng ngày đem xung quanh ma thú đều cho quét sạch trong một phạm vi rộng lớn.
Có thể để cho bên ngoài thổ địa...đều có thể tùy ý dùng để canh tác nông nghiệp.
Chỉ là một thành nhỏ như vậy...lại có thể làm cho toàn bộ các lĩnh dân bên trong thành thu được cơm no áo ấm, có một cuốc sống yên bình cùng an toàn đến mức gần như tuyệt đối!
Điều này đơn giản quá bất khả tự nghi...hoàn toàn thay đổi nhận thức của bọn hắn về một thành trấn phát triển quá trình chuyện này!
"..."
Tại những tòa hùng thành nguy nga cường đại khác...nơi đó đương nhiên cũng có riêng cho mình diệt ma quân.
Nhưng tại toàn bộ số lượng quân đội bên trong...phần lớn vẫn là bình thường quân lính cho chiếm cứ danh ngạch!
Một khi phải đối mặt với thú triều mãnh liệt tiến công...số lượng thương vong của quân đội, lúc nào cũng là một con số dọa người rét lạnh.
Thậm chí tại quá trình thanh lý ma thú du đãng xung quanh tường thành...quân đội bình thường đều sẽ liên tục có thương vong xuất hiện.
Bởi vì các thành trì hùng mạnh kia...căn bản sẽ không mạo hiểm, mà để cho diệt ma quân tùy tiện xuất động đi làm nhiệm vụ ngoài thành!
Diệt ma quân...là chân chính tuyệt đối nội tình tại bất cứ nơi đâu một tòa thành.
Các quý tộc tại những nơi đó, đương nhiên sẽ không nguyện ý tổn thất vô ích dù chỉ một đơn vị nào bên trong.
Đừng nhìn những thành trấn kia...hơi đụng chạm một tí thì điều động được tính bằng vạn đơn vị quân đội.
Nhưng chân chính diệt ma quân, thực chất chỉ có chiếm một phần rất nhỏ bên trong mà thôi!
.......................................................................
Tiểu Tuyết lập tức yêu mị mà lườm lấy Nham Kiều một mắt, tay ngọc cũng nũng nịu một dạng mà bóp lấy hắn bên hông thịt mềm, ánh mắt buồn cười nói:
"Nào có chứ...chỉ một chút chuyện nhỏ thế này đương nhiên là như vậy rồi!"
"Nhưng tại những chuyện lớn khác bên trong, còn không phải cần có chàng mới có thể quyết định được tất cả sao?"
Hồng Yến cũng có chút buồn cười mà hôn lấy Nham Kiều trên khóe miệng một ngụm mềm mại, ánh mắt mang theo nhu mì mà hờn trách.
"Ân...bọn thiếp chỉ có thể quyết định những chuyện nhỏ như thế này!"
"Nào giống như chàng...tùy ý có thể quyết định toàn bộ thành trấn hướng đi, mang nó đi về phía hùng mạnh cùng bền vững phát triển chứ?"
"Đúng vậy...lão gia ngươi mới là người lợi hại nhất!"
Song Nhi hay tay gắt gao ôm lấy Nham Kiều đầu, dùng sức mà vùi vào cơ thể mềm mại của của mình.
Bên trong ánh mắt đều là sùng bái cùng mê luyến chi tình, chăm chú mà khẳng định lấy ý nghĩ của mình.
"Các nàng thật là...vi phu chỉ nói đùa một chút nha!"
"Nếu thật sự muốn làm một đầu cá ướp muối...đó cũng là lúc trên thế gian này đã không còn bất cứ uy hiếp nào, có thể ảnh hưởng cũng như tác động được đến chúng ta cuộc sống yên bình rồi!"
Nhìn xem các nàng ba người nghiêm túc đến như vậy, Nham Kiều thật sự có chút buồn cười mà mà nhẹ giọng nói.
Hắn phấn đấu cùng liều mạng nhiều như vậy...tất cả còn không phải là muốn có được một cuộc sống như vậy hay sao? Nham Kiều từ ban đầu đã không có ý nghĩ xưng vương hay xưng bá...hắn chỉ muốn bản thân mình nắm giữ thực lực tuyệt đối trên thế gian này.
Để cho hắn có thể mang theo Tiểu Tuyết cùng Hồng Yến các nàng...an an ổn ổn mà sống một cuộc sống hạnh phúc, bình yên cùng ngọt ngào bên nhau cho đến hết cuộc đời này.
"..."
Nham Kiều lại hài lòng mà nhắm mắt dưỡng thần, thật chú tâm hưởng thụ lấy Tiểu Tuyết các nàng cơ thể mềm mại ấm áp đang dán chặt lấy mình!
Hai bàn tay bên dưới mặt nước cũng không chịu nhàn rỗi, liên tục du tẩu tại các nơi hiểm địa thâm sâu...non nớt cùng trơn ướt đến mức lạ thường kia.
Thấy Nham Kiều bắt đầu nghỉ ngơi, cùng cảm nhận được bàn tay của hắn đang tại bên dưới loạn động.
Tiểu Tuyết cùng Hồng Yến hơi thở đều có chút dồn dập mà liếc nhau một chút...sau đó cũng đi theo im lặng tựa ở hai bên bờ vai rộng lớn này.
Các nàng chuyên tâm ở bên cạnh ôm lấy hắn, yêu thích mà hưởng thụ lấy ngọt ngào thời gian.
"..."
Theo thời gian từng chút một mà im lặng đi qua...từ bên ngoài phòng tắm đột nhiên vang lên từng tiếng bước chân mềm mại cùng nhẹ nhàng.
Không cần suy đoán, Nham Kiều liền biết rõ Thanh Lân cùng Đường Dĩnh các nàng cũng đã bắt đầu đi đến nơi này thư giản....hoặc chính xác hơn là tìm đến để mà hầu hạ bên cạnh hắn.
Nhìn xem các nàng trơn bóng một mảnh cơ thể thướt tha cao gầy, uyển chuyển không một mảnh vải trần trụi chậm rãi tiến vào bên trong bể tắm...yêu mị cùng quyến rũ mà vây tại xung quanh mình.
Nham Kiều liền biết...bản thân mình hôm nay, nhất định phải có chút khổ cực cày cấy lấy rồi!
Quả nhiên...chỉ thấy Đường Dĩnh tiểu bảo bối này đã yêu mị chen tại hắn ở giữa lồng ngực bên trong, dùng thanh âm mềm yếu cùng chờ mong tại bên tai của hắn nỉ non nói:
"Chủ nhân...nhân gia có chút nhớ ngươi nha~"
"Không được chỉ sủng lấy Tuyết tỷ cùng Hồng tỷ...bọn thiếp cũng cần mà~"
Sau đó, tại Tiểu Tuyết cùng Hồng Yến hai người bất đắc dĩ trong ánh mắt...cùng với đó là Song Nhi tiểu yêu tinh nhẹ chóp lấy chờ mong mỹ mâu.
Tay ngọc của Đường Dĩnh lại bắt đầu không thành thật đứng lên!
Rất nhanh...vốn đang vô cùng yên tĩnh phòng tắm rộng lớn...trong nháy mắt đã vang lên làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào thanh âm yêu mị!
Xuân sắc âm hưởng một mực kéo dài...rất lâu...rất lâu!
...
Hắc Lân thành Tây thành bên trong.
Nếu so với bình thường luôn yên ắng cùng tĩnh lặng thổ địa màu mỡ...như vậy hôm nay tại đây lại náo nhiệt đến mức lạ thường, tiếng cười nói chưa bao giờ dừng qua.
Trên tường thành lúc này cũng đang đứng lấy Nữ Vệ đội cùng Hắc Lân cung thủ nhìn chăm chú.
Bên dưới lại là rất nhiều lĩnh dân...bọn hắn đang chăm chỉ mà thu hoạch lấy trên thổ địa vô số khoai tây.
Xung quanh nơi làm việc còn có một chút già nua lão giả, cùng rất nhiều tiểu hài tử yên tĩnh nhìn xem náo nhiệt.
Trong ánh mắt của bọn hắn, lúc này đều là vui mừng cùng nồng đậm an tâm thần sắc!
Bởi vì bọn hắn biết rõ...nơi này thu hoạch được phong phú lương thực, phủ thành chủ tất nhiên sẽ phân cho bên dưới các lĩnh dân như bọn hắn một phần rất lớn.
Bao nhiêu đó...đầy đủ để gia đình của bọn hắn sống được trong thời gian rất lâu.
Huống chi tại trong nhà mình, các lĩnh dân vẫn còn tích lũy được rất nhiều lương thực cùng trân quý thịt khô đâu.
Thành chủ chưa bao giờ keo kiệt qua...luôn để cho bọn hắn có được cuộc sống thoải mãi cùng an toàn.
Chỉ cần không có lười biếng trong khi làm nhiệm vụ, hoặc làm trái quy tắc...như vậy liền không cần lo lắng đói khát cùng rét lạnh!
"..."
Đương nhiên, hiện tại Hắc Lân thành bên trong còn có số lớn các thương nhân cùng mạo hiểm giả lưu lại.
Mà bọn hắn lúc này cũng đang háo hức đứng tại nơi xa, dùng hiếu kỳ cùng cảm thán ánh mắt mà nhìn xem toàn bộ quá trình thu hoạch này.
"Nơi này lĩnh dân thật sự sống được rất vui vẻ...những ánh mắt tràn đầy hy vọng này, đó là không thể nào giả đi ra được!"
"Thật sự là khó có được một nơi thành trấn yên bình đâu!"
Một tên ăn mặc lấy y phục hoa lệ thương nhân, lúc này nhịn không được mà nhẹ giọng cảm thán nói.
Hắn ánh mắt tỏa sáng khi thấy được các lĩnh dân đang liên tục cười nói khi làm việc, hoàn toàn không có thống hận cùng bi quan.
Nghe hắn nói ra nhận xét như vậy...xung quanh các thương nhân khác cũng là nhẹ gật đầu đồng ý.
Bọn hắn đã đi qua rất nhiều nơi, đương nhiên cũng từng thấy qua rất nhiều thành trì hùng vĩ cùng phồn hoa bậc nhất.
Những nơi đó...tổng thể phải hơn xa so với Hắc Lân thành rất nhiều...rất nhiều...rất nhiều lần về mọi mặt.
Nếu bàn về độ to lớn hùng vĩ...như các kiến trúc, sản nghiệp, thế lực quan hệ trong thành cùng số lượng các lĩnh dân...
Như vậy Hắc Lân thành không thể nghi ngờ chính là một tòa thành rất nhỏ.
Có những tòa hùng thành đứng đầu bậc nhất, diện tích bên trong tường thành thế nhưng vô cùng dọa người.
Có thể gấp hằng chục thậm chí là hàng trăm lần Hắc Lân thành!
"..."
Nhưng một tòa thành nhỏ như thế này...lại sở hữu lấy một số lượng không ít, tinh nhuệ cùng thiện chiến đến cùng cực diệt ma quân chủng.
Một loại quân chủng...có thể hằng ngày đem xung quanh ma thú đều cho quét sạch trong một phạm vi rộng lớn.
Có thể để cho bên ngoài thổ địa...đều có thể tùy ý dùng để canh tác nông nghiệp.
Chỉ là một thành nhỏ như vậy...lại có thể làm cho toàn bộ các lĩnh dân bên trong thành thu được cơm no áo ấm, có một cuốc sống yên bình cùng an toàn đến mức gần như tuyệt đối!
Điều này đơn giản quá bất khả tự nghi...hoàn toàn thay đổi nhận thức của bọn hắn về một thành trấn phát triển quá trình chuyện này!
"..."
Tại những tòa hùng thành nguy nga cường đại khác...nơi đó đương nhiên cũng có riêng cho mình diệt ma quân.
Nhưng tại toàn bộ số lượng quân đội bên trong...phần lớn vẫn là bình thường quân lính cho chiếm cứ danh ngạch!
Một khi phải đối mặt với thú triều mãnh liệt tiến công...số lượng thương vong của quân đội, lúc nào cũng là một con số dọa người rét lạnh.
Thậm chí tại quá trình thanh lý ma thú du đãng xung quanh tường thành...quân đội bình thường đều sẽ liên tục có thương vong xuất hiện.
Bởi vì các thành trì hùng mạnh kia...căn bản sẽ không mạo hiểm, mà để cho diệt ma quân tùy tiện xuất động đi làm nhiệm vụ ngoài thành!
Diệt ma quân...là chân chính tuyệt đối nội tình tại bất cứ nơi đâu một tòa thành.
Các quý tộc tại những nơi đó, đương nhiên sẽ không nguyện ý tổn thất vô ích dù chỉ một đơn vị nào bên trong.
Đừng nhìn những thành trấn kia...hơi đụng chạm một tí thì điều động được tính bằng vạn đơn vị quân đội.
Nhưng chân chính diệt ma quân, thực chất chỉ có chiếm một phần rất nhỏ bên trong mà thôi!
Danh sách chương