Phủ thành chủ thân là tòa thành trấn này hạch tâm kiến trúc, nơi đây trên cơ bản chính là một tòa hùng vĩ pháo đài cao vút, vị trí nằm ở cánh bắc nơi sâu nhất của thành trấn! Nhẵn mịn các bức tường xung quanh lối đi, thậm chí có thể phản chiếu ra hình bóng của Nham Kiều, nơi đây hiển nhiên được chăm chú xây nên từ vô số hiếm có cùng rắn chắc tài liệu.

So với tường thành ở bên ngoài nhất chỉ có ba mét cao khoảng chừng, pháo đài xung quanh tường phòng lại được xây dựng cao đến chín mét.

Phía trên dày gần hai mét tường thành, thình lình là số lớn đen tuyền tháp cung, đem pháo đài hoàn mỹ bảo hộ tại bên trong.

Dùng quý giá hắc diệu thạch cùng đỉnh cấp vật liệu gỗ, lại được công tượng kỳ công tạo thành, những tòa tháp cung này vô cùng kiên cố, chỉ nhìn vào liền tạo nên một cảm giác vô cùng an toàn.

Từ thiết kế có thể nhìn ra được...nơi này pháo đài hoàn toàn có thể dùng làm một công trình phòng thủ khi cần thiết, mà khả năng phòng thủ của nó cũng cao cấp hơn rất nhiều so với ngoại giới!

Hiện tại chỉ cần Hắc Lân Cung Thủ lắp đầy những vị trí tháp cung kia, lại thêm Hắc Lân Thiết Kỵ đóng quân bảo vệ tại vòng ngoài...như vậy tòa pháo đài này thật sự có chút bất khả xăm phạm ý vị!

Nếu đứng từ bên ngoài thành trấn rất xa mà nhìn vào...cả tòa pháo đài liền lộ ra không hợp một chút nào với xung quanh thấp bé thành trấn, có thể hình dung được phủ thành chủ của Nham Kiều có bao nhiêu hùng vĩ!

Tuy bên ngoài mang theo uy nghiêm hũng vĩ như vậy, nhưng bên trong phủ thành chủ lại được khi xưa công tượng trang trí rất tỉ mỉ cùng xa hoa.

So với bên ngoài đủ loại công trình kiến trúc chỉ từ đá và gỗ tạo thành...nơi đây xa hoa trình độ hoàn toàn là một cái cấp bậc khác, đủ loại trân quý tài liệu cũng được vận dụng.

Mục đích duy nhất là để tạo nên một cuộc sống thư thích, phục vụ cho chủ nhân của nơi này!

Dù sao tên kia Nam Tước là giới quyền quý bên trong đỉnh cấp nhị đại, hắn xa hoa cùng lãng phí cũng không có gì lạ cả!

Lúc trước Nham Kiều bỏ ra cả một gia tài để mua lại...nếu tính ra lại vô cùng tiện nghi.

Nếu như không có ma thú tộc quần di chuyển tạo thành uy hiệp, Nham Kiều cũng không cần mơ mua được nơi này rồi!

...

Nham Kiều tại một chút nữ hầu sùng kính ánh mắt chăm chú, mỉm cười mà rời đi phòng làm việc thành chủ, cứ như vậy một đường tiến về thao trường duy nhất của pháo đài mà đi.

"Hệ thống, như vậy ta cần phải có bến tàu cho riêng mình, khi đó mới có thể triệu hoán năm chiếc thuyền bè kia?" Nham Kiều một bên di chuyển bước chân, nội tâm lại âm thầm hỏi thăm lấy tin tức.

"Keng!"

"Hoàn toàn đúng...túc chủ cần phải có công trình phù hợp yêu cầu, từ đó mới có thể tiến hành triệu hoán vật phẩm!"

Hệ thống cơ giới hóa thanh âm ngây lập tức đưa ra câu trả lời.

Nghe vậy, Nham Kiều nhịn không được cười khổ "Xem ra muốn đánh bắt thủy sản cần dời lại về sau...tại bên ngoài thành xây dựng bến tàu, đây cũng không phải một chuyện đùa!"

Số lớn du đãng tiểu ma thú tuy không quá nguy hiểm đối với quân đội, nhưng lại đủ để cho công tượng cùng lĩnh dân tạo thành nguy hiểm tính mạng.

Nham Kiều cần thêm rất nhiều Hắc Lân quân, khi đó mới có thể tính đến chuyện xây thêm bến cảng!

Một đường đi nhanh, Nham Kiều liền loáng thoáng nghe thấy thanh âm của các nữ hộ vệ đang hò hét!

Các nàng đương nhiên không phải đang tham dự chém giết, đây chỉ là hằng ngày thay phiên nhau rèn luyện bản thân mà thôi!

Tiểu Tuyết ở bên cạnh hắn luôn nhu thuận yêu kiều, nhưng tại trong mắt chúng nữ hộ vệ...nàng lại là một cái vô cùng nghiêm khắc, thỉnh thoảng còn biểu hiện ra đáng sợ một mặt thống lĩnh!

Nham Kiều biết, Tiểu Tuyết làm như vậy cũng chỉ vì càng nhanh đề thăng thực lực của chúng hộ vệ đội...nguyên nhân cuối cùng cũng là vì bản thân hắn an nguy làm trọng mà thôi!

...

Tiểu Tuyết hiện tại trên thân đã không còn mang lấy màu lam nặng nề khôi giáp cùng trường thương, thay vào đó nàng mang lấy một bộ bó sát người màu đen y phục.

Như vậy cách ăn mặc, hiển nhiên càng thêm lộ ra thướt tha dáng người của nàng, hợp với được buộc thành đuôi ngựa mái tóc dài tới eo...toàn thân Tiểu Tuyết tản mát ra thanh xuân tịnh lệ khí chất!

Y phục gọn gàng như vậy càng thêm phù hợp hơn trong lúc huấn luyện, mà bên trong pháo đài đã không có uy hiếp, nàng ăn mặc như vậy cũng làm cho mình thoải mái hơn rất nhiều.

Nhìn xem vô cùng nghiêm túc huấn luyện các nữ hộ vệ, Tiểu Tuyết thân thể thẳng tấp đứng trên đài cao mà quan sát toàn trường, trong ánh mắt mang theo hài lòng thần sắc.

Vì quá khứ chịu lấy thảm kịch bất ngờ, nàng đối với huấn luyện hộ vệ cho Nham Kiều càng thêm ra sức!

Từ sâu trong nội tâm của mình...Tiểu Tuyết hoàn toàn không muốn Nham Kiều gặp lấy bất kỳ một nguy hiểm gì!

Nhớ đến một chút ký ức mảnh vụn khi xưa, hai bàn tay ngọc mềm mại của Tiểu Tuyết vô ý thức nắm lại thật chặt, trong miệng mang theo sát ý mà lẩm bẩm.

"Huyết Lan đoàn!"

Đây chính là danh hiệu của một cái hùng mạnh vô cùng khấu tặc đoàn, chính nó đã đem thành trì cùng gia đình khi xưa của nàng cho phá hủy hoàn toàn!

Cũng chính là nó để cho nàng mất đi tất cả thân nhân của mình...mất đi toàn bộ tuổi thơ cùng những ký ức tốt đẹp nhất.

Những hình ảnh tràn đầy huyết quang liên tục hiện về trong tâm trí, nháy mắt làm cho thân hình thẳng tấp của Tiểu Tuyết có chút run lên, chứng tỏ lấy nội tâm không bình tĩnh của nàng.

Đang lúc Tiểu Tuyết thân thể run rẩy càng thêm lợi hại lúc, một đôi hữu lực cánh tay đột nhiên từ phía sau đem nàng cho ôm lấy, theo đó một thanh âm chăm chú cũng truyền đến bên tai của nàng.

"Yên tâm...rồi có một ngày ta sẽ giúp nàng trả thù, để nàng tự tay đem Huyết Lan đoàn đuổi tận giết tuyệt!"

Nghe được thanh âm cùng khí tức không thể quen thuộc hơn được này, Tiểu Tuyết vốn đang mang đầy sát ý hai mắt, lập tức bị ngượng ngùng cùng ngọt ngào thần sắc cho thay thế.

Cơ thể tràn đầy sức mạnh của nàng không tự chủ mềm nhũn xuống, mềm yếu mà tựa về phía sau rộng lớn ấm áp lồng ngực, nàng thanh âm hơi chút ngượng ngùng mà nỉ non.

"Chủ nhân...các nàng đều đang nhìn đâu!"

Tiểu Tuyết nội tâm đau đớn hiện tại đã quay về yên bình đến lạ thường, tựa như sóng trào mãnh liệt mặt hồ nháy mắt lâm vào tĩnh lặng.

Chỉ có nam nhân này ở bên cạnh lúc...nàng mới có thể quên đi những đau đớn cùng bi kịch khi xưa.

Nham Kiều từ phía sau chăm chú đem nàng ôm vào trong ngực, mỉm cười nói "Các nàng dù sao cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần, hiện tại nhìn thêm cũng không có vấn đề gì!"

Nghe vậy, Tiểu Tuyết khuôn mặt càng thêm hồng thấu mê người, tiếp đó mặc cho hắn ôm lấy chính mình.

Nàng cơ thể cùng trái tim từ sớm đã là của hắn...bao nhiêu đây tiếp xúc, chỉ là bình thường hai người bên nhau thường làm mà thôi!

Nham Kiều ngoài miệng tâm sự cùng Tiểu Tuyết, nội tâm lại có chút đau lòng mà ôm lấy giai nhân trong lòng càng thêm dùng sức.

Hắn biết, quá khứ bi kịch vẫn để cho nàng chịu lấy đau khổ giày vò!

Chỉ có một ngày đem cái kia Huyết Lang khấu tặc đoàn cho diệt đi, khi đó mới làm cho nàng triệt để thoát đi quá khứ tràn đầy máu tươi kia!

Một ngày không xa...hắn sẽ đích thân đem những tên kia cho đốt thành tro tàn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện