Vì nguyên nhân chủ yếu đó...

Cho nên các lĩnh dân tuy phải nhận lệnh đi ra khỏi thành, phải đi đến nơi nguy hiểm trùng điệp kia lưu lại cả một ngày.

Nhưng tinh thần làm việc của bọn hắn luôn được duy trì rất cao.

Bọn hắn từ khi bắt đầu đi đến Thanh Thủy Hà bên bờ, tất cả đều nhanh chóng tập trung mà làm lấy việc của mình được giao.

Hoàn toàn không có chuyện suốt ngày phân tâm, chú ý đề phòng bản thân mình sẽ bị ma thú tấn công bất ngờ.

Nhờ vào tinh thần đó...tốc độ kiến tạo bến tàu mới có thể nhanh chóng tiến hành như hiện tại!

Nếu như trong lúc này, phủ thành chủ lại để xuất hiện tình trạng các lĩnh dân trong lúc làm việc bị ma thú tấn công.

Cái này tinh thần hăng hái vốn có sẽ lập tức bị dao động, hiệu quả làm việc cũng đi theo giảm đi rất nhiều.

Mặc dù các lĩnh dân sẽ không chỉ vì như vậy một chuyện mà lâm vào sợ hãi quá độ, nhưng phần nào cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Vương Lâm các nàng đặt ra từ trước.

Nham Kiều đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Hắn thế nhưng đã có chút không kịp chờ mong, muốn nhìn xem bến tàu sau khi hoàn thành mang đến lợi ích to lớn!

"..."

Nhìn xem hai vị kiều thê lo nghĩ ánh mắt nhu mì nhìn tới, Nham Kiều hơi chút buồn cười mà nói:

"Các nàng không cần lo lắng chuyện này rồi, hôm nay ta dự định lại xuất động thêm năm trăm Hắc Lân quân từ quân doanh bên trong!"

"Bao nhiêu đó chiến lực tăng cường...thiết nghĩ hẳn là đầy đủ để giữ gìn Hắc Lân thành an toàn, trong một thời gian dài trước số lớn ma thú thế công!"

Hiện tại lương thực hắn nắm giữ trong tay thế nhưng là nhiều lắm!

Dùng ra một phần nhỏ để triệu hoán thêm năm trăm đơn vị Hắc Lân thiết kỵ, còn lại kho lương bên trong hẳn là có thể duy trì trong thời gian rất lâu.

Hơn nữa, ở ngoại thành nơi đó bao la thổ địa sau vài tháng cũng sẽ tiến vào mùa thu hoạch đầu tiên.

Mọi chuyện lúc này đều đi theo kế hoạch đặt ra từ trước...cho nên Nham Kiều hiện tại không cần lo lắng tương lai sẽ thiếu lương thực.

"..."

Cho dù là vườn thú cùng thổ địa đang canh tác hoa màu, hay là đang xây dựng bến tàu cái kia kiến trúc...

Tất cả đều cần tới số lớn Hắc Lân quân ngày đêm bảo hộ, mới có thể đảm bảo vạn vô nhất nhất.

Hắc Hùng thành các thương nhân cùng lữ khách thời gian tới cũng sẽ liên tục tiến đến, Nham Kiều đương nhiên cần tăng thêm quân đội cường đại của mình, nhằm chấn nhiếp một chút người có ý đồ xấu.

Hắn làm việc xưa nay luôn cẩn thận từng bước một, cho nên tuyệt đối không thể để cho bất kỳ một sơ xuất nào có thể xảy ra!

Từ nhiều nguyên nhân như vậy kết họp, việc triệu hoán thêm Hắc Lân quân chính là chuyện nhất thiết phải làm, mà đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

"..."

Hơi tựa lưng về phía sau ghế dựa, một bên hưởng thụ lấy Uyển Tình cùng Song Nhi tay ngọc mềm mại chuyên chú xoa bóp, Nham Kiều nội tâm lập tức đánh lấy tính toán ở trong lòng.

Nếu lại thêm vào cái này năm trăm Hắc Lân thiết kỵ, như vậy trong tay của hắn hiện tại tổng cộng đã có hoàn chỉnh một ngàn đơn vị Hắc Lân quân!

Lại thêm vào Nữ Vệ đội cùng bên ngoài thành làm nhiệm vụ tuần tra quân, như vậy quân lực của Hắc Lân thành đã sớm vượt qua một chút cở trung thành trấn một đoạn lớn.

Chỉ riêng là một ngàn Hắc Lân quân kia, chiến lực cũng đã đầy đủ làm cho những cái kia đại hình thành trì không dám có ý nghĩ xấu!

Tuy mỗi một ngày trôi qua...hắn cần tiêu hao một ngàn cân lương thực, để mà duy trì số lượng chiến lực cường đại này.

Nhưng đây đã hoàn toàn nằm trong giới hạn an toàn mà bản thân Nham Kiều đặt ra cho mình!

"..."

Nghe Nham Kiều thình lình nói tin tức kinh dị như vậy.

Cho dù là có chuẩn bị từ trước Đường Dĩnh cũng chấn kinh lấy...cơ thể của nàng cứng đờ ngay tại đó, trên tay bút lông cũng rơi trên mặt bàn.

Cái kia lại đừng nói đến còn chưa làm ra bất kỳ chuẩn bị gì Hồng Yến cùng Uyển Tình, Song Nhi các nàng rồi.

Hiện tại đều đang bị Nham Kiều lời nói bất ngờ mà làm cho ngây người ở tại đó.

Năm trăm vương bài Diệt Ma quân...còn là chiến lực tuyệt cường được kiểm chứng Hắc Lân thiết kỵ!

Cái này đương nhiên không phải là năm trăm tầm thường quân lính đơn giản như vậy, đó hoàn toàn chính là một lực lượng cường đại...cường đại đến độ đủ để làm cho một Đế Quốc bất kỳ nào đó nổi lên kiêng kỵ.

Nhưng nó tại trong miệng của Nham Kiều, tựa hồ cũng chỉ giống với một chút tài nguyên đơn giản như vậy mà thôi.

"..."

Nhất thời...thư phòng bên trong lâm vào một loại yên tĩnh cùng quỷ dị đến mức đáng sợ.

Đường Dĩnh các nàng cứ như vậy trơ mắt mà nhìn xem Nham Kiều, trong từng đôi mắt mỹ lệ đều mang theo rung động cùng kinh nghi bất định thần sắc.

Bị các nàng nhìn chăm chú một hồi lâu như vậy, chính bản thân Nham Kiều cũng có chút không được tự nhiên.

Chỉ thấy hắn hơi ho nhẹ một tiếng, chê cười mà nói:

"Khục...cái kia...ta có nói sai cái gì sao?"

Hắn lời nói mang theo một chút trêu ghẹo, cũng thành công đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh kéo dài này.

Đường Dĩnh rất nhanh cũng thu hồi cảm xúc rung động của mình, nàng ánh mắt mang theo bất đắc dĩ cùng yêu mị lườm lấy Nham Kiều một chút, thanh âm mềm mại hờn trách:

"Chủ nhân...người thật sự luôn ưa thích hù dọa bọn thiếp như vậy, lần nào cũng làm bọn thiếp không kịp chuẩn bị!"

Mặc dù nội tâm của nàng đã sớm biết rõ Nham Kiều sẽ tăng cường quân bị, nhưng số lượng nàng nghĩ đến xa xa phải thấp hơn con số mà Nham Kiều nói ra rất nhiều.

Điều này quả thật làm cho nàng có chút không kịp chuẩn bị.

Hồng Yến tay ngọc nhẹ vuốt ve quy mô to lớn nhũ phong đang lên xuống chập trùng của mình, ánh mắt mang theo một chút u oán cùng nũng nịu mà hướng về Nham Kiều nói:

"Phu quân...chàng thật là...lúc nào cũng yêu thích làm chuyện xấu như vậy!"

Cái kia lộ ra yếu đuối cùng nhu mì khuôn mặt mỹ lệ của Hồng Yến, quả thật chọc người trong vô hình.

Nàng để cho Nham Kiều kém một chút không nhịn được mà đi đến, gắt gao ôm lấy nàng vào lòng mà vuốt ve an ủi.

Đang xoa nắn bả vai cho Nham Kiều, vốn đứng tại sau lưng Song Nhi cũng hơi dùng sức bóp lấy hắn bên hông thịt mềm một chút, nhẹ giọng hờn trách:

"Chủ nhân...ta sẽ hướng Tuyết tỷ nói ngươi lại khi phụ chúng ta!"

Bị các nàng cộng đồng lên án như vậy, Nham Kiều cũng chỉ có thể trở về một đạo ánh mắt ôn nhu để đền bù các nàng.

Tại sau lưng một mực im lặng Uyển Tình lại có chút kích động mà ôm lấy Nham Kiều, thanh âm hơi kinh dị nói:

"Đại nhân...ngài...ngài đến cũng còn ẩn giấu đi bao nhiêu Hắc Lân quân bên trong quân doanh nha?"

Uyển Tình nội tâm hiện tại có chút chấn kinh, so với Đường Dĩnh các nàng còn có hơn chứ không kém.

Thật sự đúng theo Ngọc Hoa tỷ từng dự đoán, thành chủ đại nhân hiện tại lại một lần nữa tăng cường quân bị.

Mà còn là một lần tăng thêm năm trăm đơn vị Hắc Lân quân, so với trước kia trực tiếp lật ra gấp đôi số lượng quân đội của Hắc Lân thành đâu!

Đây chính là cường đại đến cực điểm Diệt Ma quân nha...

Ngài ấy đến cùng còn ẩn tàng đi bao nhiêu chiến lực chứ? Uyển Tình hai cánh tay thon dài ôm lấy Nham Kiều gắt gao, nhưng trong nội tâm lại không chút nào bình tĩnh cả!

Hơi buồn cười nhìn xem lợi dụng thời cơ mà rúc ở bên cạnh mình Uyển Tình, Nham Kiều vuốt ve nàng mái tóc mà cười nói:

"Ngươi đoán!"

Uyển Tình đương nhiên biết rõ, có những chuyện mình không cần đi hiểu rõ quá nhiều.

Nàng hỏi như vậy cũng chỉ là vì hiếu kỳ, chứ không có ý định đi sâu tìm hiểu bí mật này của Nham Kiều.

Tiểu giai nhân thừa cơ hội này mà nhẹ hôn lấy Nham Kiều trên khuôn mặt một ngụm, nở nụ cười nghịch ngợm nói:

"Như vậy, đây xem như đại nhân người đền bù cho ta...ai bảo đại nhân khi phụ nhân gia đâu!"

Thấy nàng ngây thơ lấy cớ cho hành vi của mình như vậy, ở đây mọi người nhịn không được nở nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện