Hơn mười giờ tối Cố Diệp xong buổi tự học, đi bộ mười mấy phút mới về tới nhà. Nơi ở cách trường học cũng không xa, nhưng mà trường học lớn lại còn phải lết bộ quá mất thời gian. Lúc vào cư xá Cố Diệp đã mở online store ra để mua chiếc xe đạp, mua hàng trong nội thành nên đêm nay mua thì mai sẽ giao tới cho cậu

Đến cửa nhà Cố Diệp đưa tay nhấn mật mã khóa, vừa định đẩy cửa ra đột nhiên cảm giác trong nhà có một luồng oán khí và loại quỷ khí cực kỳ nhỏ. Loại khí tức này rất kỳ lạ, nếu như nó là oán khí của quỷ nhất định sẽ xen lẫn với sát khí, thế nhưng cậu lại không cảm nhận được một chút sát khí nào. Cậu lấy một lá bùa từ trong túi, kẹp vào hai ngón tay rồi dấu sau lưng, tay kia từ từ đẩy cửa

Sau khi đi vào mới cảm giác được, trong gian nhà này có rất nhiều oán khí phức tạp cực kỳ. Cố Diệp cảm thấy buồn cười, lẽ nào rất rất nhiều tiểu quỷ tới lấy gia sản nhà cậu làm căn cứ hay sao, nửa đêm hẹn nhau nhảy disco à? Nhưng luồng oán khí đơn lẻ này không đủ để chèo chống cho cả một tên tiểu quỷ sống sót tại dương gian

Ngay lúc này, Cố Diệp nhạy cảm nhận ra có một đôi mắt từ trong khe hở phòng ngủ đang nhìn cậu chằm chằm, Cố Diệp cúi đầu thăm dò, đôi mắt đối phương to tròn hệt như mắt mèo, trong bóng đêm còn phát ra ánh sáng kỳ dị

Cố Diệp hừ một tiếng, không bật đèn lên mà từ từ đi về phía đó, hứng thú hỏi: “Để ta xem, bé con đáng yêu đang trốn ở đâu nào?”

Từ từ đẩy cửa phòng ngủ ra, oán khí tràn ngập bên trong, một bóng dáng nho nhỏ từ sau cửa dần dần lộ diện, nghiêng đầu, len lén thăm dò Cố Diệp

Sau khi thấy rõ đó là ai thì Cố Diệp mới kinh ngạc trừng to mắt: “Lại là ngươi à?”

Con búp bên đứng trước cửa không hề nhúc nhích hệt như không có sinh mệnh, không trả lời

Cố Diệp đi đến ngồi xổm xuống dò xét khí tức của búp bê, càng lúc càng khó hiểu, con búp bê bằng da này như một chiếc hố không đáy hấp thụ đủ loại oán khí. Tiếc rằng, nó không hiểu làm sao để thu giữ vào trong cơ thể, có một chút chui ra khỏi người, cứ vậy vây lấy xung quanh nó khiến cho oán khí trong phòng càng dữ dội hơn

“Ngươi bắt chước mấy con cá thổi bong bóng hả, cứ hít vào rồi phun ra.” Cố Diệp phát hiện nó không có ác ý nên cất lá bùa có lực sát thương mạnh vào, lấy ra một tờ phù chú thu hết oán khí trong căn phòng vào trong, mở đèn lên. Rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ đứa nhỏ này, sau khi thu oán khí thì màu da của con búp bê càng giống người hơn, ánh mắt cũng không còn kỳ ảo nữa, con ngươi hơi sâu một chút nhìn hơi quái quái

“Ngươi có biết nói chuyện không?” Cố Diệp hỏi một câu con búp bê vẫn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Cố Diệp như đang xem tướng cho cậu

“Hừm, đứa nhỏ câm điếc.” Cố Diệp đứng lên, định cầm chai nước uống, vừa mới nhấc chân thì bắp chân đã bị ôm lại. Cố Diệp cúi đầu, chỉ thấy con búp bên ôm chặt chân, ngửa đầu nhìn cậu, Cố Diệp không rõ đứa nhỏ này đang nghĩ gì nhưng đã biết được nó đã sinh ra linh thức, có suy nghĩ của riêng mình chứ không phải oán linh, càng không phải bị quỷ oan bám lấy

Cố Diệp do dự một chút rồi xoay người ôm nó lên, đi đến tủ lạnh lấy đồ uống rồi mới một lớn một nhỏ ngồi xuống ghế salon, búp bê dường như không có dáng vẻ của sinh mệnh, ngồi im không nhúc nhích. Cố Diệp nhìn đầu ngón tay chọc chọc nó: “Ngươi, tên gì vậy? Sao lại đến tìm ta?”

Búp bê từ từ ngẩng đầu, cổ giọng không lưu loát nói ra hai chữ: “Ba ba.”

Giọng nói non nớt hệt như đứa trẻ hai ba tuổi, Cố Diệp ngẩn người, dở khóc dở cười: “Cho nên ngươi mới chạy đến đây tìm ta?” Lúc này Cố Diệp mới nhớ, luồng quỷ khí còn vương trên tay cậu chính là do mình đã bóp mặt đứa nhỏ này, lúc đó có thể nó đã sinh ra linh thức, nhớ được lời cậu nói: “Được thôi công chúa nhỏ của ta, vậy chắc là duyên phận rồi.” Cố Diệp ôm nó lên để lên đùa mình, cầm điện thoại gọi cho Mục Cảnh Phỉ: “Chị Mục, con bé không chạy trốn mà là đến tìm em.”

Đầu dây bên kia hít một ngụm khí lạnh, mười mấy giây sau cũng không nói gì

Cố Diệp cười cười: “Đúng vậy, là nó đến tìm em, nghĩ rằng em là cha của nó.”

Mục Cảnh Phỉ: “…Em chờ chị một chút chị đi rửa mặt đã, chị cần phải bình tĩnh lại.”

Cố Diệp đợi một hồi rồi gửi yêu cầu trò chuyện video, đối phương chần chừ hồi lâu mới đồng ý, Cố Diệp chỉa camera vào con búp bê trên đùi: “Con gái, nhìn đây này.”

Búp bê nghe lời ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn xuất hiện, đôi môi đỏ tươi cong lên, lại cười!

Đầu bên kia hô lên một tiếng, ngay dây sau điện thoại đã cúp máy

“Hả?” Cố Diệp bất mãn lầm bầm: “Nói hay nói đẹp thế mà sao tự dưng tắt máy nhỉ?” Cậu bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Mục Cảnh Phỉ: Chị Mục? Con bé không biết hại người cũng không phải quỷ, chỉ là hấp thu một lượng oán khí lớn mà hình thành linh hồn thôi, nó ngoan lắm. Khi nào chị cần nó làm bằng chứng thì em đưa đến, xong việc em sẽ dắt nó về

Mục Cảnh Phỉ: Không cần! Mấy con búp bê kia làm bằng chứng là đủ rồi, đừng đem tới nữa!

Cố Diệp bất mãn: Chị từ chối nhanh quá vậy, con gái của em không đẹp sao? Mục Cảnh Phỉ: Đẹp lắm! Thật sự là em không cần đem tới đâu, cảm ơn em!

Cố Diệp: Vậy được ạ, nếu như còn cần bằng chứng thì chúng em sẽ cố gắng phối hợp, nhất định sẽ ủng hộ công tác của mọi người

Mục Cảnh Phỉ: Cảm ơn em đã phối hợp!

Không biết viết cái gì nữa, không hiểu sao Cố Diệp cảm thấy đối phương nói chữ cảm ơn này có vẻ giận dữ cực kỳ, chắc là cậu suy nghĩ nhiều rồi. Lại nhìn búp bê trên đùi, vẫn giữ động tác nhìn cậu chằm chằm, Cố Diệp nhìn nó một lúc, nhan sắc cực phẩm thế này, chậc chậc, đẹp quá! Cậu rút một tờ giấy trên bàn lau sạch sẽ đôi giày nhỏ của cô bé rồi ôm nó về phòng sách: “Sau này tên của con sẽ là Linh Linh, đây là chỗ của con, về sau con đến nhà cứ ở đây, giả bộ làm như búp bê thật, chịu không nào?”

Linh Linh được dời từ trong ngực Cố Diệp sang giá sách, mặt hướng ra ngoài, lẳng lặng nhìn Cố Diệp hệt như một con búp bê bình thường, như dùng một hành động thực tế thể hiện rằng: Con đồng ý!

“Con ngoan quá!” Cố Diệp vui vẻ sờ sờ đầu nó rồi gọi Hồng Đậu ra: “Sự thông minh của cô bé chỉ tầm hai ba tuổi, còn chưa hiểu gì đâu, sau này nhờ ngươi dạy, ta đi tắm rồi ngủ đây.”

Linh thể quá tốt, không chỉ giặt quần áo, nấu cơm, chạy vặt, quét dọn vệ sinh, mà còn giúp chủ nhân chăm sóc trẻ em. Đêm khuya chờ khi Cố Diệp đã ngủ say, búp bê nhỏ nhảy xuống khỏi giá sách rồi bay đến bên giường cậu, nó đứng cạnh gối im lặng nhìn khuôn mặt Cố Diệp đang ngủ say, sau khi đứng một lúc nó lại nằm cạnh gối đầu của cậu, không hề nhúc nhích

Hồng Đậu bay đến ôm cô bé trở về, chưa được mấy phút búp bê nhỏ lại bay tới nằm bên cạnh gối đầu Cố Diệp, hai chân đạp một cái rồi lại không nhúc nhích. Một đêm Hồng Đậu dời nó đi mấy chục lần, mãi đến khi trời đã sáng thì cô bé mới tự đứng lên leo về giá sách của mình, ngồi xuống

Hồng Đậu: “…”

Sau khi Cố Diệp tỉnh dậy thì phát hiện quỷ khí lưu lại bên gối mình, bị chọc cười, cậu mỉm cười nhìn về búp bê trên giá sách, càng lúc càng cảm thấy thật đáng yêu

Hồng Đậu làm đồ ăn sáng bưng để lên bàn rồi hóa thành một sợi khói đỏ bay vào hạt châu trong tay Cố Diệp, Cố Diệp cười khẽ nói: “Ngươi vất vả rồi, có đi nghe giảng với ta không?”

Bên trong phật châu lóe ánh đỏ, Cố Diệp hiểu ý: “Được thôi, cùng đi nào, con gái con ở nhà xem tivi nhé.”

Sau khi Cố Diệp đi khỏi, búp bê nhỏ nhảy xuống khỏi giá sách, nó thấy có một cái hộp nhỏ ở tầng cuối cùng của giá sách, hình chữ nhật, đóng kín, rất giống quan tài khiến nó thấy thích thú với thứ hình dạng này, mở nắp ra bò vào trong, sau khi nằm xuống thì cảm giác bị cấn vật gì đó. Búp bê nhỏ ngồi dậy cầm lấy thứ đó sững sờ hai phút, nó ném con búp bê rất giống của ông chủ xuống đất, dùng giày đỏ tức giận đạp lên, bạo lực giẫm đám người giấy đó tơi bời

Tối Cố Diệp tan học trở về thì nghe trong bếp có tiếng động, cậu mau chóng chạy vào trong, chỉ thấy có một người nhỏ đứng trên bếp, nồi nước cũng đã sôi lên, trong tay cầm đôi đũa, đang cố gắng đâm một thứ gì đó ở trong nước. Cảm giác được quỷ khí phát ra từ bên trong, Cố Diệp không yên lòng đi qua xem thử, trong nồi có một người tí hon bị đạp dẹp cố gắng vùng vẫy trong nước, muốn leo lên Linh Linh lại cầm đũa đâm nó xuống nước. Trong người giấy đó bị đóng hai hồn ba phách, nó chứng minh người này còn chưa chết, nhưng tất cả giác quan đều nằm trên người giấy này, làm gì ở đây hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng dược, Linh Linh lại đi nấu người còn sống sao?!

Cố Diệp vội vàng chạy tới: “Linh Linh, con lấy nó ở đâu vậy?!”

Búp bê nhỏ quay mặt lại nhìn như người vô tội, còn chưa hiểu sao mình lại bị mắng, kẻ trong nồi nước thừa cơ leo lên cạnh nồi, Linh Linh lại quay đầu dùng đũa đâm nó xuống. Tên người giấy kia đau đớn vùng vẫy, linh hồn bị luộc sống, sống không được chết cũng không xong. Cố Diệp ôm chặt lấy Linh Linh, vớt tên người nhỏ kia ra, kéo hồn phách để xem thử, dừng một chút, sau đó lại hững hờ thả vào trong

Sắc mặt Cố Diệp dần bình tĩnh lại, dịu dàng nói: “Linh Linh, có phải con ghét hắn lắm đúng không?”

Búp bê ngoan ngoãn gật đầu một cái, cầm người giấy kia lên, tay tóm đầu tay tóm chân, kéo một cái, Cố Diệp nghe tiếng kêu gào thảm thiết từ trong linh hồn bị xé toạt. Cố Diệp nhíu mày xác định, búp bên này hấp thu những oán khi của cô bé đã chết hình thành nỗi căm hận với đối phương, cô bé căm hờn trả thù ông chủ tiệm này, nhưng lại không hiểu gì sao mình lại ghét hắn

Linh Linh vò vò linh hồn kia rồi bóp thêm mấy cái người giấy đã ướt nhẹp, nhìn Cố Diệp với vẻ đáng thương vô cùng: “Hỏng rồi.”

Cố Diệp bật cười, ôm Linh Linh đi vào phòng sách: “Được, ta sẽ làm cho con thêm vài cái, giấy không thể đụng nước được, dù có thêm linh khí cũng không nên chơi như thế, lần sau đổi cách khác đi nhé.”

Hồn phách kia nghe xong thì vùng vẫy điên cuồng, nhìn Cố Diệp đầy căm thù, ngay khi oán khí dâng lên lại bị Linh Linh hấp thụ sạch sẽ, vô lực bị Linh Linh nắm trong lòng bàn tay, ngay cả chút sức giãy dụa cũng không còn nữa

Cố Diệp cười lạnh một tiếng: “Nhân quả báo ứng, trách ai được đây? Nhưng mà Linh Linh này, con chỉ có thể đùa giỡn với hắn, những hồn phách khác không được sự cho phép của ta thì đừng đụng vào, nhớ chưa?”

Búp bê nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trên bàn sách, chăm chú nhìn Cố Diệp làm người giấy. Đợi đến khi Cố Diệp làm xong một con thì nó cũng cầm giấy lên, bắt chước dáng vẻ của Cố Diệp rồi làm ra một con như đúc

Cố Diệp kinh ngạc khen ngợi: “Con giỏi quá! Sau này giao nhiệm vụ này cho con nhé, mai hãy ở nhà cắt cho ba ba một trăm con được không?”

Bé nhỏ vui vẻ vỗ vỗ tay rồi cầm giấy bắt đầu xếp, lúc này điện thoại Cố Diệp vang lên, cậu giao hết giấy cho Linh Linh rồi mở điện thoại ra xem thử, là Mục Cảnh Phỉ: Ông chủ này điên rồi, luôn miệng nói búp bê hắn làm biết cử động, con búp bê em nuôi kia cũng kỳ quái quá, vẫn là đem đi thì hơn.

Cố Diệp nhìn Linh Linh dùng oán khí nhét hồn phách vào người giấy, trả lời: Chắc là quả báo đấy, làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy cơ mà, em thì không làm chuyện gì xấu nên không sợ

***

Ngày thứ hai Cố Diệp cưỡi con xe đạp đi học thì bị Triệu Bằng Vũ nhìn thấy, đang đi thì bị cướp mất, đến ngay cả chìa khóa cũng không trả cho cậu. Tới buổi ăn cơm trưa Triệu Bằng Vũ mới đắc ý cưỡi xe tới hỏi Cố Diệp: “Cậu ngồi sau hay là muốn ngồi ở cái giỏ phía trước?”

Cố Diệp kinh ngạc trước vẻ mặt không biết xấu hổ cả y, nghĩ muốn nhặt cục đá trong bồn hoa nện vào đầu cậu ta một cái!

Hạ Tường chạy chậm mấy bước theo sau Cố Diệp, nhỏ giọng nói: “Cố Diệp, tớ nghe nói có cái web kỳ lạ có thể thực hiện nguyện vọng của người khác, ai hữu duyên mới có thể gặp được.”

Cố Diệp kinh ngạc: “Thần kỳ vậy à? Thế cậu muốn hỏi thử xem mình có cao lên được mười centimet hay không đi?”

Hạ Tường giận dỗi lười cậu một cái: “Tớ không cần, lùn mưới là tinh hoa!”

Triệu Bằng Vũ cưỡi xe vòng trở lại: “Tớ cần nè, tớ thấy mình thấp quá, nhất là khi chơi bóng rổ, đưa tay lên không chạm vào vòng rổ được.”

Hạ Tường tức giận bóp lấy cổ y: “Cậu câm miệng lại cho tớ! Không tớ bóp chết cậu đấy!”

Triệu Bằng Vũ sợ choáng váng mặt mày: “Cậu đáng sợ quá à, trước kia cậu có thế này đâu, học mấy thói xấu y chang Cố Diệp!”

Cố Diệp ghét bỏ mà nói: “Phụt! Tớ là người theo chủ nghĩa hòa bình, chưa bao giờ ra tay đánh ai cả.”

“Phụt!” Hạ Tường đối mặt với Triệu Bằng Vũ không chút khách khí phun một cái, người lùn rất oán hận với người cao, đó là ranh giới cuối cùng không thể đụng vào được!

Triệu Bằng Vũ lau nước bọt trên mặt, mặt mày tức giận đến méo mó: “Hai cậu ác quá đi!”

“Ha ha!” Hạ Tường cười lạnh, sát khí đằng đằng trên khuôn mặt trẻ con: “Ai bảo cậu chế giễu tớ thấp!”

Triệu Bằng Vũ dở khóc dở cười: “Nói đùa mà!”

Lúc này điện thoại Hạ Tường reo lên, cậu ta nhéo Triệu Bằng Vũ một cái: “Alo? Anh đến rồi? Dạ, được rồi, em ra ngay đây.”

Hạ Tường đẩy Triệu Bằng Vũ xuống xe: “Xuống coi, xem này tớ dùng, giờ tớ phải đi ra ngoài ăn, các cậu có đi không?”

Triệu Bằng Vũ định hỏi chân cậu ngắn như vậy thì có đạp xe được không? Nghĩ bụng thế nào hỏi ra cũng bị Hạ Tường dùng xe tông chết, thôi nhịn đi, tò mò hỏi: “Cậu đi với ai thế?”

Cố Diệp mỉm cười: “Anh cậu à?”

Lập tức Hạ Tường cười cong mắt có vẻ đang rất vui: “Ừ, ổng đến đưa đồ cho tớ, tớ dẫn ổng vào tiệm cơm cạnh trường để ăn luôn.”

Cố Diệp cười nói: “Chúng tớ không đi được rồi, cậu đi mau đi, chiều đừng vào lớp trễ đấy.”

Hạ Tường cưỡi xe đạp huênh hoang đi khiến Cố Diệp phải suy nghĩ, cái này có phải là xe cậu thật không nhỉ? Sao lại có loại anh em hoang tưởng rằng là bọn họ mua?

“Cố Diệp, trang web Hạ Tường nói ở đâu thế? Sao tớ tìm không được?” Triệu Bằng Vũ lướt mạng nội bộ của trường nhưng tìm không ra

Cố Diệp ghét bỏ hỏi: “Cậu tìm cái đó làm gì?”

“Thì tớ tò mò, nghe thấy nó buồn cười ấy, cái gì mà có khả năng thần khách thực hiện nguyện vọng cho người khác, nghe là biết không tốt đẹp gì rồi.”

Cố Diệp cười cười: “Đến cậu cũng biết nó không tốt đẹp thì tìm làm gì? Cậu cũng có nguyện vọng gì đâu.”

Triệu Bằng Vũ vui vẻ cười ha hả: “Ha ha ha đúng rồi, tớ giỏi giang xuất sắc như thế, người khác còn mong được như tớ mới phải chứ.”

Cố Diệp càng chê: “Cái thứ cuồng tự luyến này!”

Hai người lấy đồ ăn rồi tìm một nơi vắng người ngồi xuống thì Úc Trạch đột nhiên nhắn tin: Ăn cơm chưa?

Cố Diệp cười cười trả lời lại: Đang ăn nè, anh thì sao?

Úc Trạch: Sắp rồi

Cố Diệp: Em có nuôi một đứa con gái

Úc Trạch:?

Cố Diệp gửi cho đối phương một tấm ảnh chụp

Úc Trạch nhắn qua một dòng chấm chấm chấm im lặng

Cố Diệp rất không vừa lòng với thái độ của đối phương, cực kỳ trịnh trọng giới thiệu: Con bé là làm bằng da dười, có linh tính, biết hấp thụ oán khí, còn biết xếp người giấy nữa

Úc Trạch: Đừng nuôi búp bê kỳ lạ thế

Cố Diệp húp một ngụm canh nghĩ bụng trong lòng, không phải anh cũng nuôi một người lớn đó à, chỉ là anh không biết thôi!

Triệu Bằng Vũ len lén quán biểu cảm của Cố Diệp một chút rồi hỏi dò: “Có phải cậu đang yêu không?”

Cố Diệp nhíu mày: “Cái gì?”

“Biểu cảm này của cậu rất ngốc mấy tên ngốc ngốc đang yêu.”

Cố Diệp cười khan hai tiếng: “Có đâu, là đang bồi dưỡng tình cảm một chút thôi.”

Triệu Bằng Vũ lập tức tỉnh cả người, hưng phấn hỏi: “Ai vậy, chưa từng nghe cậu nói bao giờ, bạn trên mạng hả?”

Cố Diệp chột dạ bưng chén canh lên: “Không, quen ngoài đời thật.”

Triệu Bằng Vũ nhiều chuyện hỏi: “Con gái lớn nhà nào? Là người trong nhà sắp xếp hay cậu tự tìm?”

Cố Diệp lúng túng giải thích: “Không phải con gái lớn nhà nào cả, làm gì phát triển đến bước đó, chỉ thử có chút thôi, cũng không có làm rõ quan hệ.”

Triệu Bằng Vũ gắp trộm thịt của Cố Diệp: “Tớ thật sự muốn biết đó là ai.”

Cố Diệp hít sâu một hơi: “Không, cậu không hề muốn biết điều đó đâu.”

Hai người chỉ lo nói chuyện mà không biết rằng, nữ sinh đang đưa lưng về Cố Diệp kia, sau khi nghe thấy họ nói thì vẻ mặt trắng ngắt như tờ

Hai người ăn no rồi đứng lên, vừa hay nữ sinh sau lưng Cố Diệp cũng bưng khay định đi, họ đều không ngờ sẽ đụng phải nhau. Cố Diệp vội vàng nói: “Xin lỗi.”

“Xin, xin lỗi.” Cô gái kia cũng xin lỗi theo, cô gái này tóc dài vốn hơi xoăn nhẹ, đeo một cặp kính đen, thấu kính lại phẳng, vừa hay che khuất đi đôi mắt xinh đẹp. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Cố Diệp, chỉ quống quít lắc đầu

Cố Diệp cười: “Cậu đi trước đi.”

Nữ sinh kia đỏ mặt lên, chỉ lắp bắp nói: “Cố Diệp, cảm ơn cậu.”

“Hả?” Cố Diệp không hiểu là cảm ơn cậu cái gì

Cô gái đẩy mắt kinh, do đỏ mặt nên cúi thấp đầu, tóc đen che đi hơn phân nửa: “Lần trước, cũng cảm ơn cậu.”

“Lần trước?” Cố Diệp nghi ngờ hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

Nữ sinh ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt bị che khuất, sững sờ nhìn Cố Diệp mấy giây đột nhiên nói ‘xin lỗi’ rồi bưng dĩa đi mấy

Cố Diệp: “…”

Triệu Bằng vũ nhìn một màn này thì tò mò hỏi: “Nói đi, cậu nợ tình cảm ở đâu rồi?”

Cố Diệp nhíu mày, mãi đến khi tới thư viện thì mới nhớ: “A! Tớ nhớ ra rồi! Là lần thi tốt nghiệp trung học có giúp đỡ cậu ấy, cô gái này tai mềm nên bị người ta lừa, tóc che cả mặt nên mặt mũi nhìn không rõ lắm, ai mà nhận ra được?” Cố Diệp khó chịu: “Sao lại trở nên u ám thế nhỉ? Hoàn toàn là hai người khác nhau, nếu như thấy rõ mặt thì tớ đã tính một chút rồi.”

Triệu Bằng Vũ lắc đầu né sang bên cạnh một mét: “Cậu đáng sợ quá!”

Cố Diệp cười qua loa: “Vậy giờ tớ coi cho cậu một quẻ để cậu không còn một bí mật nào nữa.”

Triệu Bằng Vũ tức khắc sợ hãi: “Ba ba, tha cho con đi.”

***

Lý Giai Đồng đến trước cổng ký túc xá thì bị hai nữ xinh ăn mặc đẹp đẽ chặn lại: “Lý Gia Đồng can đảm phết nhỉ, nhìn mày hiền lành như vậy mà cũng biết chọc ghẹo, nghe nói mày bắt chuyện với Cố Diệp ở nhà ăn hả? Cố Diệp nói gì với mày rồi? Chia sẻ một chút đi chứ.”

“Không có.” Lý Giai Đồng đẩy kính mắt, ấp úng nói một câu rồi cúi đầu đi vòng qua, bước thật nhanh đi mất

“Hừ! Không biết lấy mặt mũi đâu ra? Lấy cái gương soi lại bản mặt của mình đi, u ám chả khác gì con quỷ, Cố Diệp làm sao mà quen nó cho được chứ?”

Giọng nói không thấp nên Lý Giai Đồng nghe rất rõ ràng, cả người cô cứng đờ, cúi đầu, nắm thật chặt nắm đấm, cô muốn nói là không phải, cô không có ý bắt chuyện với Cố Diệp, cô chỉ muốn nói cảm ơn với cậu ấy, cảm ơn vì đã giúp đỡ mình, cảm ơn vì đã trở thành trụ cột tinh thần trong lúc cô khổ sở nhất

Cố Diệp chỉ giúp cô vẻn vẹn một lần, cô đã nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười ấy. Đặc biệt sau khi xảy ra chuyện đó, cô vô tình nhìn thấy một tấm ảnh chụp của Cố Diệp, nhớ đến ánh mắt biết cười của cậu, đột nhiên Lý Giai Đồng cảm thấy thế giới u tối chợt trở nên tơi đẹp vô cùng, khiến cô có thêm sức mạnh leo khỏi vực sâu. Cô chỉ xem Cố Diệp như ánh nắng của mình, với cậu ấy chỉ có lòng cảm kích, cô không hề mong muốn nhiều hơn

Lý Giai Đồng thừa nhận, cô thích Cố Diệp, khi nghe được tin có thể cậu đã yêu thì rất đau lòng, nhưng cô tự hiểu bản thân mình, sẽ không đi làm phiền cậu, chỉ cần vụng trộm ngắm nhìn là đủ rồi

Lý Giai Đồng vội vàng trở lại ký túc xá, một nữ sinh đang đọc sách chợt tò mò hỏi: “Nghe nói cậu bắt chuyện với Cố Diệp rồi hả? Post bar của trường truyền đi khắp cả.”

Lý Giai Đồng cắn răng lắc đầu suýt thì bật khóc, cô không có

Bạn cùng phòng cũng tốt bụng khuyên nhủ: “Bỏ đi, xuất thân của Cố Diệp như thế, cô bé lọ lem như chúng ta thế này là điều không thể, nhất định cha cậu ấy sẽ tìm một người môn đăng hộ đối thôi.”

Lý Giai Đồng lắc đầu, giấu tay trong túi, ngón tay bấm mạnh vào ngón trỏ đến chảy máu, cô run rẩy nói: “Tớ chỉ là..”

“Tớ biết, nữ sinh thích cậu ấy nhiều lắm, học hành giỏi giang, tính tình lại tốt, trong nhà có tiền, ai làm không muốn làm phu nhân cậu ba nhà Cố gia cơ chứ? Nhưng sự thật thì, Cố Diệp không tham gia bất cứ câu lạc bộ hay hoạt động tập thể nào, thậm chí còn không trọ ở trường, nghe nói cha mua một căn biệt thự ở cư xá cho cậu ấy. Người như thế đừng đụng vào thì hơn, tránh bị người khác đem làm trò cười.”

Lý Giai Đồng không cách nào tranh cãi được, cũng không có sức đi cãi chày cãi cối, từ nhỏ đến lớn cô đã quen nhịn nhục, quen để người khác nói bóng nói gió sau lưng và giội nước bẩn, dù sao có nói cũng không có ai tin. Ngồi xuống giường của mình, nhìn màn hình điện thoại hiện lên, Lý Giai Đồng nén nước mắt post lên vòng bạn bè mà chỉ mỗi bản thân nhìn thấy, đây là cách duy nhất để cô bày tỏ suy nghĩ của bản thân mình: Tôi chỉ muốn cảm ơn, tôi không muốn làm bạn gái cậu ấy, tôi bẩn như vậy, tôi biết là không xứng, tôi biết mà

Chiều thứ bảy sau khi học xong hai tiết, Triệu Bằng Vũ ôm lấy cổ Cố Diệp: “Hôm nay là trận bóng rỗ so tài với ngành luật bên cạnh mỗi tháng một lần, cậu đi ủng hộ cho tớ với.”

Cố Diệp ghét bỏ đánh bàn tay y: “Nói chuyện với ba ba thì đừng có choàng vai bá cổ.”

Triệu Bằng Vũ bất đắc dĩ nhích nửa người đi, ngồi lên bàn Cố Diệp: “Cậu đi đi! Cậu đi thì có thêm nữ sinh tới cổ vũ.”

Khóe miệng Cố Diệp giật giật một cái, đây là lý do quái quỷ gì vậy?

Triệu Bằng Vũ không nói gì nữa, trực tiếp ôm cánh tay lôi lôi kéo kéo: “Huynh đệ này có thể thoát kiếp FA hôm nay được không là nhờ vào cậu đó!”

“Các cậu tìm vợ cũng đâu thể nhờ hết vào tớ được.” Cố Diệp nghiêm túc nói: “Tớ có phải là ba ba của tất cả mọi người đâu.”

Triệu Bằng Vũ tức mà muốn giãy đành đạch chỉ muốn đấm cho Cố Diệp một cái

Cố Diệp đến sân vận động thì bị Triệu Bằng Vũ nhấn ngồi trên khán đài: “Cậu ngồi đây, trợ uy cho ngành chúng ta, không được lén đi đâu đấy.”

Cố Diệp khó hiểu cảm thấy mình cứ như linh vật

Không bao lâu sau lưng Cố Diệp đã bị nữ sinh ngồi chật kín, đại diện tân sinh viên là người này dẫn đầu, có hoạt động gì đại diện tân sinh viên cậu đều phải tham gia, nhưng mà Cố Diệp quá lười nên cậu không hứng thú với cái gì cả, ngoại trừ chuyện, ngoài việc được chọn là người tiên phong trong huấn luyện quân sự phải lộ mặt công khai, sau này muốn gặp cậu cũng rất tốn sức

Lần này cậu xuất hiện ở sân vận động hấp dẫn không ít người đến xem, có người nhanh nhảu đén xin nick wechat của Cố Diệp đều bị cậu ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tớ quên đem điện thoại rồi.”

“Ôi chao tiếc quá! cố Diệp, cậu thật sự thấy quỷ được sao?”

“Cố Diệp cậu biết xem tướng à?”

Cố Diệp mỉm cười: “Tâm sinh tướng, trong lòng không có ác thì ai cũng đều là mỹ nhân.”

“Nói rất hay rất có lý, đúng là có phật tính!”

“Cố Diệp, cho cậu nước nè.”

“Tớ có đồ ăn vặt, cậu có muốn ăn không?”

Đội bóng rổ nhìn từ xa đã thấy Cố Diệp bị một đám nữ sinh vây quanh, có ăn có uống mà hoa cả mắt, người đẹp các cô chỉ nhìn khán đài thôi sao? Không thấy chúng tôi cũng đẹp trai à?

Lý Giai Đồng xa xa nhìn thấy Cố Diệp bị vây quanh, đôi mắt đầy hâm mộ bị đôi kính dày che mất

Lúc này, đột nhiên bả vai bị vỗ mạnh một cái, Lý Giai Đồng quay đầu lại, nữ sinh đập vai cô trêu đùa nói: “Nhìn ai thế? Đừng tưởng mình là cô bé lọ lem, ngày mai nhớ giúp tao trực nhật, tao cho mày năm mươi đồng.”

Lý Giai Đồng nắm thật chặt nắm đấm, dùng sức cắn môi, hốc mắt đỏ lên. Tất cả mọi người đều xem thường cô, nghĩ rằng có tiền là có thể bắt nạt mình! Chẳng lẽ mệnh của cô thấp hèn đến vậy sao?

“Nè, mày có làm không đấy?”

Đột nhiên Lý Giai Đồng vung tay đẩy nữ sinh trước mặt loạng choạng cả người rồi chạy thật nhanh khỏi sân vận động

“Điên à! Không phải cũng giúp mấy đứa khác làm trực nhật sao? Tỏ ra thanh cao làm gì?”

Lý Giai Đồng mắt điếc tai ngơ, chạy thật nhanh khỏi đó rồi theo thói quen lấy điện thoại ra, nhìn tấm ảnh chụp nằm trong album ảnh, vừa mở ra trang đầu đột nhiên hiện ra trang web: Bạn có tâm nguyện gi chỉ cần đủ thành kính, Chân Thần sẽ thực hiện giúp cho bạn

Mắt Lý Giai Đồng co rụt lại như trúng tà, không chút do dự bấm vào nó

Trên hình là một tượng phật màu đen, một thằng bé đen ngòm ngồi bên cạnh, khóe miệng đang cười, đôi mắt như nửa mở nửa nhắm: Đứa trẻ tội nghiệp, mau để lại tâm nguyện, Chân Thần sẽ giúp con

Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, Lý Giai Đồng run tay để lại một dòng chữ: Con muốn cậu ấy thích con, con muốn đường đường chính chính ở bên cạnh cậu ấy, để tất cả bọn chúng câm miệng! Con muốn cha nuôi chết đi! Con muốn đứa em gái chết đi! Con muốn tất cả những người coi thường con đều phải chết! Đều phải chết!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện