Thời Vũ rời đi, Thích Ánh Trúc sống cùng với Diệp Hành.

Diệp Hành phát hiện nàng và sư phụ thật quá khác nhau:

Vào buổi sáng, Thích Ánh Trúc sẽ đứng trước cửa phòng gọi nó dậy bằng giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng. Nó lười biếng không muốn rời giường, Thích Ánh Trúc sẽ cầm khăn lau mặt cho nó và sau đó nó có thể quay lại giường tiếp tục ngủ nướng. Thích Ánh Trúc dùng hết sự am hiểu của nàng nghiên cứu xem nó có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, mỗi ngày một món không hề trùng nhau. Thích Ánh Trúc còn rất nghiêm khắc khống chế nó mỗi ngày ăn bao nhiêu bát cơm, mỗi ngày cần phải luyện võ trong mấy giờ, còn dạy nó đọc sách, viết chữ, ban đêm còn ru nó ngủ.

Từ lúc Diệp Hành đi theo nàng, nó không còn ho suyễn lần nào nữa, cũng không cần phải vì vô tình ăn một món không phù hợp mà phải đau đến chết.

Diệp Hành nhận được sự chăm sóc của nàng nên sắc mặt hồng hào, sau ba năm rời khỏi núi Thiên Sơn, lần đầu nhìn nó có da có thịt ( mập lên) mà không phải gầy trơ xương, hàng năm ốm yếu, bệnh tật.

Có một lần đêm đã khuya, Diệp Hành nhìn thấy nàng vẫn ngồi trước bàn nghiên cứu thực đơn cho nó. Đêm đã khuya như vậy, sức khỏe của Thích Ánh Trúc không tốt, một tay viết chữ một tay cầm khăn che miệng ho khan. Sức khỏe của nàng không tốt vậy mà vẫn muốn chăm sóc cho nó.

Trong lòng Diệp Hành có chút buồn.

Thân thể của nó, dính tới ai thì người đó liên lụy. Nó nỗ lực ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lấy lòng Thời Vũ nhưng sâu trong tâm hồn nó, nó sợ Thời Vũ thấy nó bệnh tật muốn vứt bỏ nó,… Giống như phái Thiên Sơn vậy, biết nó không thể tập võ, có khi sắp chết đến nơi, các sư bá sư thúc đều bỏ mặc nó. Cái gì mà ” Cửu Ngọc Liên” là vì nó, rõ ràng là nói như vậy để lấy cái thanh danh yêu thương đệ tử mà thôi.

Sau này nó đi theo sư phụ, nó nhạy cảm phát hiện được Thời Vũ là một kẻ có sức mạnh và không có tình người vì vậy nó càng thêm sợ hãi. Thứ này nó không thể ăn, đồ vật khác thì không thể đụng vào đến cả tập võ cũng cần phải có người khác canh chừng bằng không tập nhẹ thì tẩu hỏa mà tập nặng thì bỏ mạng. Nó cũng không thể vất vả luyện tập võ công, chỉ cần nó bắt đầu tập trung thì đối với thân thể của nó chính là một sự đau đớn.

Diệp Hành lắm lúc rất tức giận với Thời Vũ vì Thời Vũ quá vô tâm, căn bản không thèm quan tâm đ ến nó khó chịu như thế nào, có khi nó lại thích Thời Vũ vô tâm như vậy, sư phụ không cần phải quan tâm rằng nó không phải là kỳ tài để luyện võ, không cần phải cố gắng trở nên tỏa sáng. Thời Vũ chỉ cần nó sống là tốt rồi.

Mấy năm nay, Diệp Hành đi theo Thời Vũ chịu rất nhiều đau khổ. Hai năm trước Thời Vũ liên tục bị đuổi giết, Diệp Hành đi theo hắn vào sinh ra tử, không biết bao nhiêu lần cận kề cái chết nhưng lại được hắn cứu trở về. Lắm lúc Diệp Hành cảm thấy hắn rất vô tâm, là người khiến người khác rất hâm mộ, là một kẻ rất ghê gớm. Bởi vì sư phụ không có tình người, cho nên không sợ hắn sẽ bị nó liên lụy nhưng như vậy thì hắn cũng rất vô tâm với nó. Diệp Hành cũng không hiểu vì sao mà lần nào sư phụ cũng cứu nó. Rõ ràng nó không phải là đứa đệ tử đặc biệt để hắn phải quan tâm đ ến vậy.

Diệp Hành đúng là một đứa trẻ nhạy cảm, không biết Thời Vũ đã từng bị bắt nạt, từng bị hắt hủi. Niềm an ủi đối với nó là sư phụ đối với bất kì ai đều như nhau, không riêng đối xử với nó như vậy.

Nhưng bây giờ, Thích Ánh Trúc xuất hiện.

Diệp Hành mới biết được, nguyên nhân tại sao sư phụ lại có thể có cảm xúc với một người trên thế gian này, là A Trúc tỷ. Thông qua A Trúc tỷ mà sư phụ nó đã quan tâm nhân gian ra sao.

A Trúc tỷ quả thật là một vị tiểu thư cao quý, dịu dàng, cẩn thận.

Diệp Hành đã từng ghen ghét với nàng, nó lo sợ nếu sư phu muốn cưới nàng, thành hôn xong, có phải sư phụ sẽ không quan tâm đ ến sự tồn tại của nó hay không? Trong lòng nó mang theo một sự sợ hãi đi theo cố gắng nịnh nọt, lấy lòng nàng. Tuy nhiên, bây giờ Diệp Hành sống cùng với nàng, nó dần dần buông bỏ những suy nghĩ đó.

Sư phụ không cần có người ở bên bầu bạn nhưng mà A Trúc tỷ cần.

Chỉ cần A Trúc tỷ thích nó, chắc chắn sư phụ sẽ không bỏ rơi nó.

A Trúc tỷ giống như A Mẫu vậy.

Trong lòng Diệp Hành hạ quyết tâm sẽ lấy lòng nàng, khiến nàng vui vẻ đó mới là việc tốt nhất.



Tháng 5, vào sáng sớm, sau một đêm mưa gió, hoa hạnh rơi rụng hóa bùn.

Diệp Hành đang ở cùng với Thích Ánh Trúc trong vườn phơi thuốc thì nghe được bên ngoài có tiếng vó ngựa. Hai người ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ở gần rào tre ngay cửa nhà có một đội kỵ binh đang xuống ngựa đi về phía hai người.

Thích Ánh Trúc ngẩn người, Diệp Hành nhanh nhảu ngay lập tức nhảy lên nhìn. Đội kỵ binh ở ngoài cửa chần chừ rất lâu, ngẩng đầu nhìn vào trong sân thấy Thích Ánh Trúc liền phấn khởi nói: ” Ánh Trúc tiểu thư, cuối cùng đã tìm được người”.

Thích Ánh Trúc kinh ngạc đứng lên.

Diệp Hành chỉ cao đến eo nàng, rướn người nhìn lên, muốn ngăn chặn đoàn thị vệ kia. Nó cảnh giác nhìn về đoàn thị vệ ở ngoài cửa, trong đầu nó đang nghĩ làm sao để truyền tin cho sư phụ và ‘Tần nguyệt lâu’, Thích Ánh Trúc hỏi đám thị vệ ngoài cửa:” Các vị là ai? Là người nơi nào đến đây?”.

Một kẻ trong đám thị vệ lên tiếng: ” Ánh Trúc tiểu thư, ta là thị vệ của Tuyên Bình hầu phủ. Mấy năm nay, tiểu thư đi xa, Quân Hầu và phu nhân, tiểu thư, thiếu công tử vô cùng đau lòng luôn nhớ đến tiểu thư, vẫn luôn cho người đi tìm kiếm tung tích của tiểu thư. Trước đây khi tiểu thư đến Đôn Hoàng huyện lệnh phủ, có một người có bức tranh của tiểu thư đã nhận ra tiểu thư, chúng ta cuối cùng đã tìm được tung tích của tiểu thư. Tiểu thư, xin người hãy đi theo bọn ta trở về kinh thành”.

Diệp Hành ngạc nhiên, ngẩng đầu:” A Trúc tỷ”.

— Đám người Hầu phủ đang nói gì vậy? Thích Ánh Trúc vịn tay lên vai Diệp Hành, nàng lắc đầu nhẹ nhàng, cũng không bước ra ngoài, chỉ nhíu mày nói: ” Ta đã sớm cùng với hầu phủ không còn bất cứ quan hệ gì, chấm dứt đoạn tình nghĩa, sau này A Anh bắt ta lên núi Lạc Nhạn, ta trả lại tiền cho Hầu phủ. Dưỡng phụ và dưỡng mẫu nuôi dưỡng ta, ta rất biết ơn nhưng cuộc đời này ta không thể trả lại được phần tình nghĩa đó chỉ có thể đợi đến kiếp sau. Chư vị hãy trở về đi, ta sẽ không trở về kinh thành “.

Tên thủ lĩnh của đám thị vệ vội vàng nói:” Lúc trước tiểu thư và người ở trong phủ có hiểu lầm! Quân Hầu và Hầu phu nhân biết sự đau khổ của tiểu thư, lúc tiểu thư bệnh nặng rời phủ, trong phủ biết bao nhiêu người đau lòng… Khi Quân Hầu và Hầu phu nhân biết ngài còn sống đã rất vui mừng nhưng cũng rất lo lắng. Thật tình, Hầu phủ không ép ngài trở về, chỉ là, chỉ là,…”.

Thích Ánh Trúc nhìn khuôn mặt đau khổ của tên thủ lĩnh thị vệ, lại nhíu mày, không nói lời nào.

Vị tiểu thư này có chút nhẫn tâm, bằng không nàng ta sẽ không rời đi. Tên thủ lĩnh thị vệ thấy vậy cũng không dám làm quá sợ vị tiểu thư này sẽ chống cự quyết liệt. 

Hắn cúi đầu, nức nở nói:” Quân Hầu của chúng ta đang bệnh nặng, sắp, sắp… Nói về chuyện cũ, trong lòng rất nhớ tiểu thư. Quân Hầu chỉ nghĩ có thể gặp mặt tiểu thư lần cuối”.

Thích Ánh Trúc ngẩn người, sắc mặt trắng bệch. Nàng muốn cùng với Hầu phủ đoạn tuyệt quan hệ, nghe được tin dưỡng phụ bệnh nặng, trong lòng có chút lo lắng:” Dưỡng phụ trước nay sức khỏe rất tốt…”.

Tên thị vệ thở dài:” Trong triều có nhiều chuyện rất khó nói, làm sao có thể nói rõ. Tiểu thư, ngài lớn lên ở trong Hầu phủ, làm sao có thể lấy tiền bạc ra để đánh đổi, làm sao có thể kết thúc tình nghĩa với Hầu phủ được? Thuộc hạ nói câu khó nghe, Hầu phủ đã bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực, tiền bạc cho ngài, cả cuộc đời này ngài không thể trả hết… Nhưng mà Quân Hầu đối với ngài không trông chờ điều gì, chỉ mong có thể nhìn mặt ngài lần cuối. Dù sao cũng là tình phụ tử, tình nghĩa nhiều năm, không lẽ ngài không nên thỏa mãn mong ước cuối cùng của Quân Hầu sao?”

Một tên thị vệ khác lên tiếng thuyết phục:” Tiểu thư, xin ngài hãy nghĩ lại những tình nghĩa ngày xưa Quân Hầu đã đối đãi với ngài”.

Thích Ánh Trúc mím môi, trong mắt nàng có sự đấu tranh. Nàng ngẩn người một lúc lâu, nghĩ đến lúc nàng còn nhỏ, lúc nàng một thân bệnh tật luôn là dưỡng phụ và dưỡng mẫu ở bên cạnh. Vào ngày trung thu, lúc họ còn là người một nhà cùng nhau xem pháo hoa.

Lúc nàng còn nhỏ bị pháo hoa dọa sợ tới mức co rúm người lại, Tuyên Bình hầu còn trẻ ôm nàng vào lòng, che lại lỗ tai của nàng. Tuyên Bình hầu và Hầy phủ phu nhân nói chuyện: ” A Trúc của chúng ta thật nhát gan, về sau phải gả cho một vị công tử mạnh mẽ, oai hùng, che chở con bé thật tốt”.

Hầu phủ phu nhân tức giận nói:” Quân Hầu chàng toàn nói đùa. A Trúc còn bé”.

Tuyên Bình hầu phủ cúi đầu, chạm nhẹ vào trán của nàng, dùng râu chà lên mặt nàng. 

Nàng đến tận bây giờ vẫn nhớ rất rõ trong đôi mắt ấy của dưỡng phụ có ý cười:” Đúng vậy, A Trúc của chúng ta còn nhỏ. Lời thầy bói nói đều sai hết, đều là nói hươu nói vượn. A Trúc của chúng ta phải lớn chậm một chút, phải ở bên cạnh ta và a mẫu của con hai năm. A phụ, a mẫu rất thương con!”.

— Đáng tiếc, phú quý của Hầu phủ, tình cảm giữa con cái và phụ mẫu vẫn không thể so sánh được so với nỗi đau bệnh tật.

Thích Ánh Trúc cũng đoán được Hầu gia và Hầu phu nhân sợ đặt quá nhiều tình cảm lên người nàng nếu nàng chết đi, họ sẽ không chịu nổi. Mong là, mong là như vậy….

Quên đi vậy.

Nàng rũ mắt xuống, sắc mặt nàng trắng bệch:” Dưỡng phụ thật sự bệnh nặng đến vậy sao?”.

Thị vệ đáp:” Quân hầu chỉ muốn gặp mặt tiểu thư lần cuối”.

Thích Ánh Trúc đồng ý.

Diệp Hành đứng bên cạnh nàng khẩn trương đến độ nhảy lên:” A Trúc tỷ, tỷ đã đồng ý là sẽ chờ sư phụ con trở về”.

Thích Ánh Trúc ngồi xuống, nói chuyện một cách dịu dàng với Diệp Hành:” Tiểu Hành, bất cứ ai trên đời cũng chỉ sống một lần, luôn phải cố gắng đối xử nhẹ nhàng nhất có thể”.

Dù trong lòng nàng có bao nhiêu oán hận, nghi ngờ nhưng sự dưỡng dục của Hầu phủ luôn là thật, nàng không thể phủ nhận điều đó. Nàng là một con người học qua lễ nghĩa, đạo đức đương nhiên phân biệt được tốt và xấu cho dù Hầu phủ có ý tốt hay là ý xấu nhưng nàng hiểu nàng không phải là một dưỡng nữ tốt. 

Nàng hạ quyết tâm rời xa tất cả mọi thứ, quyết tâm sống thật tốt nhưng mà dưỡng phụ không còn nhiều thời gian. Nàng hi vọng nàng là một kẻ máu lạnh vô tình đáng tiếc nàng lại không phải một người như thế.

Thích Ánh Trúc nói với đám thị vệ:” Đây là lần cuối cùng”.

Ánh mắt đám thị vệ sáng lên.



Những tên thị vệ đó chờ nàng thu dọn đồ đạc cùng bọn họ trở về kinh thành. Nàng dùng cả một buổi trưa vừa dọn dẹp đồ đạc vừa dỗ dành, khuyên bảo Diệp Hành đang buồn bã vì phải xa nàng. Đến ban đêm, Dược nương tử hành nghề y xong trở về nhà mới biết được thân phận của đệ tử vô cùng cao quý, bây giờ phải rời đi, Dược nương tử rất bực bội.

Thích Ánh Trúc an ủi đứa nhỏ bây giờ phải trấn an người lớn:” Sư phụ yên tâm, con chỉ trở về kinh thành thăm phụ thân. Con sẽ trở về”.

Dược nương tử thẳng thắn nói:” Vị Quân Hầu đó có nữ nhi, nhi tử ruột ở đó, con về đó làm gì? Vị Quân Hầu đó lúc trước đuổi con lên núi ở, điều này đã nói rõ vị Quân Hầu này đã không còn yêu thương con nữa, vị Quân Hầu đó thân cận với nữ nhi ruột, làm sao còn có thể nhớ đến sự sống chết của con?”.

Thích Ánh Trúc có chút giật mình.

Nàng giải thích:” Cho dù con ở trên núi Lạc Nhạn nhưng dược liệu quý đều là Hầu phủ cung cấp. Sau này, bệnh nặng bộc phát gần như không còn cơ hội sống sót, chính A Anh đã mang theo ngự y thường xuyên tới thăm con. A Anh còn giúp con tìm phụ mẫu. Nếu không có Hầu phủ gật đầu, làm sao A Anh có thể làm được những việc đó? Dưỡng phụ và dưỡng mẫu tuy không nói với con bất cứ điều gì nhưng trong lòng họ chắc chắn rất nhớ con. Con ra đi ba năm, không có tin tức, đối với họ con có lỗi rất lớn. Bây giờ chỉ là về nhìn mặt lần cuối cùng, tại sao lại không được?”.

Dược nương tử bực bội:” Ta còn cảm thấy con là người coi trọng tình cảm cho nên Quần Hầu muốn làm gì thì làm. Cứu người là chuyện đương nhiên, việc đó đối với Quân Hầu không có ảnh hưởng gì, thương nữ nhi không nỡ trách cứ thì cứu con chỉ là chuyện nhỏ. Con quá nặng tình nghĩa rồi”.

Thích Ánh Trúc bật cười:” Sư phụ đang nói gì vậy? Con không nên nặng tình nghĩa sao. Con không có người bạn nào, người đời đều nói con vô tình”.

Dược nương tử nhìn nàng một cách chăm chú nhưng thấy thái độ nàng kiên quyết không thể khuyên nổi. Dược nương tử chỉ có thể đưa nàng một ít dược liệu để nàng mang theo sau đó dặn dò nàng chú ý thân thể, đi nhanh về nhanh.

Buổi tối trước khi ngủ, nàng đi đến trước cửa phòng Diệp Hành nhưng nó không chịu mở cửa cho nàng rõ ràng là tỏ ra rất tức giận với nàng.

Cách một cánh cửa:” Tiểu Hành, ngày mai con hãy về ‘ Tần Nguyệt lâu’ đi. Chuyện của ta, ta đã đã viết thư cho sư phụ của con. Sư phụ con làm xong công việc sẽ trở về tìm ta… Con không cần lo lắng cho ta. Dưỡng phụ của ta bệnh nặng, ta phải đi thăm, làm sao có thể gặp nguy hiểm được?”.

Điều nàng sợ là Đường Trác sẽ lại dây dưa với nàng.

Dù sao cũng đã trải qua ba năm.

Diêm Đằng Phong đại ca đã cho thị vệ đến nói với nàng, Đường Trác đã thành thân, sinh con. Hắn đã thành thân, sinh con mà nàng bây giờ đã trở nên ( hoa tàn ít bướm) già hơn xưa, xấu xí hơn xưa. Đường Trác sao lại có thể nhìn nàng như trước được chứ?.

Sau một lúc lâu, nàng khuyên nhủ mà Diệp Hành không chịu mở cửa. Nàng còn cho rằng nó còn đang tức giận với nàng đành thở dài trở về phòng ngủ. Ngày hôm sau, nàng ngồi trong xe ngựa cùng với đám thị vệ hồi kinh. Giữa trưa trong lúc mọi người đang ở trong quán trà nghỉ ngơi thì một tên thị vệ trói một đứa bé rồi mắng chửi đứa bé.

Đứa bé liền hét lớn:” Thả ta ra, thả ta ra, ta không trộm đồ, A Trúc tỷ, A Trúc tỷ”.

Nàng bước ra khỏi quán trà, nhìn mặt mũi đang đầy sự tức giận của Diệp Hành. Giật mình nói:” Tiểu Hành, sao đệ lại ở đây?”.

Diệp Hành liền lao vào lòng nàng, ôm chặt nàng, khịt mũi nói:” Sư phụ đệ nói đệ giám sát tỷ, tỷ  đi đâu đệ đi theo đó. Đệ mới không thèm về ‘ Tần Nguyệt Lâu’, bây giờ chỗ đó không có ai rất buồn chán… Không phải tỷ nói rất an toàn sao? Đệ muốn đi cùng với tỷ, đệ còn chưa bao giờ đi đến kinh thành. Năm kia sư phụ có tới kinh thành nhưng lại không cho đệ đi theo”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Tâm trạng nàng có chút phức tạp lại rất cảm động. Nàng cúi đầu bóp mặt của Diệp Hành rồi nói:” Đệ đúng là một đứa bé thông minh lanh lợi”.

Diệp Hành liền làm mặt quỷ với nàng.



Nửa tháng sau, nàng đã trở về kinh thành. Vào Hầu phủ, Diệp Hành đã cảm thấy mệt mỏi do ăn quá nhiều, nàng liền sai người mang nó về phòng trước. Nàng tự mình đi đến sảnh trước chào hỏi, nhìn thấy cây cỏ trước sân hoang tàn, người hầu thì chán nản, trong lòng nàng có một suy nghĩ nàng nghi ngờ Hầu phủ có chút xuống dốc.

Nàng nhìn quang cảnh Hầu phủ sau đó một vị phu nhân vội vàng đi từ chính đường đến:” A Trúc”.

Nhiều năm không gặp, vị phu nhân đó chính là Hầu phu nhân đang ôm chặt nàng, hai mắt bà đỏ lên, khóc thút thít:” Con, con bé này, tại sao con lại tuyệt tình như vậy? Con nói đi là đi luôn sao? Con đem tiền trả lại cho chúng ta… Không lẽ chúng ta thiếu một chút tiền này của con sao? Con… Thân thể con đã tốt hơn rồi sao đã vậy trên mặt con có chút thịt? Không lẽ giống như những lời A Anh nói, bệnh của con đã khỏi rồi?”.

Nàng cũng khóc đến đỏ cả hai mắt. Rõ ràng đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai người, chuyện đã vậy nàng sẽ quyết định cứng rắn là cả đời không gặp lại. Sau khi gặp lại, những chuyện ngày xưa cũng nối tiếp nhau ùa về. Trong lòng nàng có chút bất lực dù nàng cố gắng đối xử nhẫn tâm với dưỡng phụ, dưỡng mẫu nhưng trong lòng nàng, nàng luôn nhớ mong họ.

Nàng không trả lời câu hỏi của Hầu phu nhân. Nàng cùng với bà đi vào, lau khô nước mắt, nói:” A Anh và Thích Tinh Thùy đâu rồi a mẫu?”.

Hầu phu nhân không được tự nhiên: ” A Anh đang học tập rất chăm chỉ, không phải con và A Anh quan hệ không tốt sao đương nhiên sẽ không ra đây. Thích Tinh Thuỳ đang đi thăm nương tử của nó”.

Thích Ánh Trúc nhìn Hầu phu nhân một cách kì lạ.

Nàng và Thích Thi Anh quan hệ đã tốt hơn trước rất nhiều, tại sao a mẫu lại không biết vậy? Tại sao lại không cho Thích Thi Anh ra đây? Chẳng lẽ sợ nàng quay về chiếm vị trí của Thích Thi Anh, sợ nàng quay về chiếm vị trí tiểu thư Hầu phủ sao? Tuy rằng Thích Thi Anh có chút xa cách nhưng cho dù xa cách cũng phải có nguyên nhân chứ.

Nàng âm thầm ghi nhớ lại điều đáng nghi, nói chuyện ôn hòa với Hầu phu nhân vài câu. Nàng được dẫn đến gặp mặt Quân Hầy, đúng là dưỡng phụ đã gầy đi rất nhiều, thần sắc cũng tiều tụy đi không ít vừa nhìn thấy nàng cũng giống như Hầu phu nhân ôm nàng khóc.

Phu thê Hầu gia kéo tay nàng cùng nàng nói chuyện lúc nàng còn nhỏ. Trong lòng nàng rất hoài  niệm, cũng nói thêm vào, bầu không khí trong phòng rất ấm áp.

Giữa trưa ba người cùng dùng bữa, Thích Ánh Trúc lại một lần nữa hỏi:” A Anh và Thích Tinh Thùy vẫn không tới sao?”.

Một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài nói vào bên trong:” A Trúc muội muội chỉ nhớ mong Thích Tinh Thùy vậy mà lại không nhớ ta sao? Đúng là không có lương tâm mà”.

Cả người nàng cứng đờ, nàng đột nhiên đứng bật dậy, ngây người nhìn ra bên ngoài thấy một vị lang quân khoác một bộ cẩm y làm bằng lông chồn, người đó vừa bước vào cửa đã cởi áo khoác lông chồn đưa cho người hầu, hắn vui mừng nhìn nàng sau đó lại thân mật gọi nàng:” A Trúc muội muội”.

Nàng liền nhìn về phía dưỡng phụ và dưỡng mẫu của nàng, sắc mặt của Tuyên Bình hầu bình thản, ánh mắt của Hầu phu nhân có ánh nước ngại ngùng không dám đối diện với nàng. Trong lòng nàng có một suy nghĩ, nàng hơi khom người rồi nói:” Thế tử”.

Đường Trác thấy nàng làm vậy liền tới đỡ nàng rồi nói:” A Trúc muội muội, sao muội lại khách khí như vậy? Nàng vẫn nên gọi ta là ‘ Đường nhị ca’ thì tốt hơn”.

Hắn tỏ vẻ đau lòng nói:” Mấy năm nay, bên cạnh ta biết bao nhiêu là người ở vây quanh, một đám đều gọi ta là ‘Thế tử‘ làm ta cảm thấy bị xa lạ. Ta thường suy nghĩ dù sao nơi đó cũng chỉ là một nơi trống vắng, mỗi người mỗi kẻ ăn mặc đẹp đẽ như đi hát tuồng nhưng ai biết đằng sau lớp áo đẹp đẽ đó toàn là yêu ma quỷ quái. Mỗi lúc như vậy, ta liền nhớ đến A Trúc muội muội nếu như lúc muội còn ở bên cạnh ta, ta sẽ không cô đơn đến vậy”.

Hắn nắm lấy tay nàng.

Thích Ánh Trúc cười:” Dân nữ làm sao có gan làm thân với thế tử”.

Nàng cười nhẹ, nhường chỗ ngồi cho hắn, vẻ mặt rất bình thản giống ngày thường rút tay của nàng ra khỏi tay Đường Trác. 

Hắn không vừa lòng cười cười ngồi xuống bắt đầu nói lại chuyện cũ, thở dài:” A Trúc muội muội, nàng còn nhớ lúc nàng đang tuổi niên thiếu, ta luôn đi theo nàng, luôn nói muốn lấy nàng không?”.

Thích Ánh Trúc:” Thế tử xin ngài ăn nói cẩn thận. Thế tử nói như vậy, phu nhân của ngài nghe được sẽ không vui”.

Ánh mắt Đường Trác tối sầm lại.

Hắn quay đầu lại trò chuyện cùng với người có vẻ ngoài suy sụp Tuyên Bình quân hầu:”  Ta còn nhớ, ba năm trước A Trúc muội muội không ở đây, ta từng cùng A Trúc muội muội thiếu chút nữa đã định thân. A phụ của ta và Quân Hầu đại nhân đều đã cho phép, ngay cả sinh thần bát tự đều đã xem qua… Khi đó ta còn tưởng ta có thể cưới A Trúc muội muội”.

Thích Ánh Trúc mỉm cười:” Khi đó, ta gặp một vài chuyện. Nếu không có những chuyện đó xảy ra, ta đã có thể thành thân với Thời Vũ”.

Nàng liền nói với mọi người:” Nếu không có những ân oán giang hồ, dưỡng phụ và dưỡng mẫu thật sự nghe lời con nói có lẽ Thời Vũ có thể gọi hai người một tiếng ‘ a phụ, a mẫu’. Khi đó ta còn tưởng ta có thể gả cho Thời Vũ”.

Sắc mặt Đường Trác lạnh lùng, cả người cứng đờ.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, nàng nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng nhìn ngược hắn không hề sợ hãi tránh né.

Đường Trác cười–

Ai nhìn đều cảm thấy sởn gai ốc.

‘Xinh đẹp tuyệt trần, yếu ớt, nghĩ hắn xót thương cho đóa hoa sơn trà đang đến mùa nở rộ trắng cả khung trời, mùi hương tỏa ngào ngạt khắp nhân gian… Một đóa hoa như vậy mà cũng có gai sao?’.



Bữa cơm này không nóng không lạnh, Đường Trác nhớ lại lúc trước, Thích Ánh Trúc lại bình thản nhớ lại lúc trước không biết tại sao nàng có thể ở bên cạnh Thời Vũ. Đường Trác nhớ lại việc hắn phải leo lên cây gặp nàng còn nàng lại nhớ Thời Vũ làm sao bí mật lên núi thăm nàng.

Tuyên Bình Hầu giống như một con người gỗ.

Tuyên Bình hầu phu nhân sắc mặt càng lúc càng bất an, nhìn trái, nhìn phải.

Màn đêm buông xuống thì mới ăn xong bữa cơm, Đường Trác nhìn chằm chằm Tuyên Bình hầu sau đóliếc mắt một cái rồi đứng dậy cáo lui. Nàng cũng nói thân thể không tốt cũng xin cáo lui, Hầu phu nhân không thể cản nổi nàng. 

Sau khi nàng trở về phòng liền đánh thức đứa bé đang nằm trên giường:” Thu dọn đồ đạc, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này”.

Diệp Hành:” Hả”.

Thích Ánh Trúc nhíu mày:” Nơi này không thích hợp ở lâu, có người giả tâm giấu diếm, ta đã bị lừa “.

Nàng đưa Diệp Hành đi bằng lối cửa sau ra khỏi phủ, nàng không biết võ công nhưng Diệp Hành thì chắc biết một chút. Nàng không thể không lo lắng, quả nhiên, khi hai người đi ra cửa sau của Hầu phủ, chào đón hai người chính là hai ngọn đèn sáng rực, Tuyên Bình Hầu và Hầu phu nhân đã đứng sẵn ở đó chờ nàng.

Hầu phu nhân không đành lòng nói:” A Trúc, con đừng ra ngoài nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi”.

Nàng ngước mắt nhìn, nhìn chằm chằm Tuyên Bình Hầu đang đứng bất động:” Thị vệ nói phụ thân bệnh nặng, sắp chết, muốn con trở về gặp người lần cuối”.

Tuyên Bình Hầu nhắm mắt, xoay mặt đi nơi khác. Hai bả vai Hầu gia cứng đờ nhưng hắn không dám đối diện với ánh mắt của dưỡng nữ.

Hầu phu nhân thấy nàng nhìn chằm chằm Tuyên Bình Hầu, bà rất khó chịu, xuống bậc thang muốn ôm lấy Thích Ánh Trúc. 

Nàng thấy vậy liền tránh né, Hầu phu nhân bụm mặt khóc lớn nói:” A Trúc, ta và a phụ con không còn cách nào. Con không ở kinh thành, không biết a phụ con ở trong triều bị kẻ khác công kích, a phụ con đã phải ở trong tù rất lâu”.

“ Là Đoan Vương thế tử, tên đó muốn có được con, hắn nói như vậy, chỉ cần con trở về, hắn sẽ giúp a phụ con rửa sạch tội, lúc đó chúng ta mới có thể bảo vệ được Tuyên Bình hầu phủ. Tên Đường Trác kia vô cùng yêu thích con, con gả cho hắn cũng không phải chuyện gì quá tệ”.

Nàng không cách nào nói rõ được, hoảng hốt nói:” Nhưng hắn đã cưới nương tử, hai người đưa con gả cho hắn là có ý gì?”.

Hầu phu nhân cúi đầu không dám nhìn nàng nói:” Thân phận con không tốt, chỉ là dưỡng nữ của Hầu phủ, nói thẳng ra, con không thể nào làm chính phi được. Con vốn dĩ chỉ là một nha đầu ở nông thôn, may mắn được chúng ta nhận nuôi. Đoan Vương thế tử có ý muốn con vào phủ của hắn làm thiếp thất”.

“ Tuy là làm thiếp nhưng hắn nhất định yêu thương con. Con biết hắn… Chúng ta đã nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, hắn cũng là một đứa trẻ tốt. Hắn luôn luôn thích con, con sẽ không phải chịu đau khổ. Con từ một đứa nha đầu ở nông thôn có thể làm thiếp của Đoan Vương thế tử, chuyện này chính là một sự may mắn, có đúng không?”.

Thích Ánh Trúc thật sự không quen biết họ.

Con hẻm ở cửa sau Hầu phủ sáng bừng bởi những ngọn đèn, thân thể Diệp Hành không khỏe, mệt mỏi trốn ở trong lòng nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía dưỡng phụ và dưỡng mẫu của nàng. Nàng nghĩ đến lúc đó nàng sốt ruột thuyết phục Dược nương tử cùng Diệp Hành, nghe tin dưỡng phụ bị bệnh, nàng rất sốt ruột, lương tâm nàng vô cùng cắn rứt… Nàng vô cùng sốt ruột chạy về, nàng mong chờ họ yêu thương nàng nhưng cuối cùng  họ lại đối xử với nàng như vậy…

Có lẽ họ chưa từng yêu thương nàng phải không?

Những lời nói dịu dàng không lẽ tất cả chỉ là ảo tưởng của nàng sao?

Giấc mộng này, rốt cuộc từ khi Thích Thi Anh trở về Hầu phủ liền bắt đầu thay đổi, vẫn là bắt đầu từ lúc đó hay vốn dĩ ngay từ lúc ban đầu chỉ là một giấc mộng?.

Nàng rũ mắt sau đó nhắm mắt lại, cô độc cùng cực đứng tại chỗ. Ánh sáng của đèn lồ ng chiếu lên khuôn mặt nàng, trong lòng nàng ôm một đứa bé và có lẽ nàng sắp bị một con thú khổng lồ nuốt chửng nàng ngay trong đêm.

Hầu phu nhân bước xuống từng bậc, hướng về phía nàng duỗi tay:” A Trúc …”.

Nàng nhắm mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống…

Nàng nghẹn ngào:” Số phận của con may mắn sao? Số phận con may mắn nên khi phụ mẫu ruột của con cứu hai người, a mẫu ruột thịt của con cũng vì vậy mà bị bệnh lúc đang mang thai hại con sinh ra sức khỏe đã yếu ớt, vẫn luôn bị bệnh! Số phận của con may mắn cho nên Thích Tinh Thùy càng lớn các người càng yêu thương nó rồi từ từ lạnh nhạt với con sao? Bởi vì số phận con may mắn nên khi đi đến núi Lạc Nhạn dưỡng bệnh, cuối cùng thì sao? Xém chút nữa đã chết ở nơi đó?

Các người thật sự cho rằng con ‘ số phận may mắn’ sao?”.

Tuyên Bình hầu nhịn không nổi nữa bèn nhìn về phía nàng, giọng khàn khàn nói:” Rốt cuộc thì chúng ta vẫn là a phụ, a mẫu của con…”.

Thích Ánh Trúc nhắm mắt khóc lớn:” A phụ, a mẫu của con, liền muốn đẩy con  vào hố lửa sao?”.

Hầu phu nhân vội vàng nói:” Tại sao lại là hố lửa? Đoan Vương thế tử thương yêu con đến như vậy…”.

Nàng trước nay luôn luôn ăn nói dịu dàng, nhẹ nhàng, đây là lần đầu nàng hét lớn, đến cả đứa bé trong lòng nàng là Diệp Hành cũng bị dọa đến sợ hãi:” Con không thích”.

Khuôn mặt Tuyên Bình hầu lạnh đi:” A Trúc! Chúng ta đã nuôi dưỡng con,sao con dám dùng giọng điệu như thế để nói với chúng ta “.

Nàng lùi lại một bước, cảm thấy cả cơ thể đều mất hết sức lực, tay chân tê dại. Nàng nhìn những con người đứng trước mặt nàng không khác gì nhìn đám yêu ma quỷ quái, quay mặt đi, chỉ là nước mắt vẫn luôn rơi, không muốn nói chuyện nữa. Nàng ôm chặt Diệp Hành trong lòng, nước mắt rơi không có cách nào khống chế, tình cảm nhiều năm, tình nghĩa khi nàng còn nhỏ… Từng thứ đó đều như những nhát dao cứa khiến tâm nàng như đang chảy máu.



Thích Ánh Trúc bị nhốt lại.

Yêu cầu duy nhất của nàng là Diệp Hành được rời khỏi Hầu phủ, bằng không nàng sẽ tuyệt thực đến lúc đó Đường Trác đừng hòng có được nàng.

Hầu phủ bất đắc dĩ với lại cũng chỉ là một đứa bé sẽ không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa đứa bé này quá khó nuôi, ngày đầu tiên suýt thì bị ngộ độc thức ăn đến chết, bọn họ đành phải thả Diệp Hành đi. Trước khi rời đi, Diệp Hành ôm chặt nàng, nó ngoan ngoãn nói:” A Trúc tỷ, tỷ đừng lo lắng, để con đi tìm ‘ Tần Nguyệt Dạ’ con biết cách liên lạc với họ… Sư phụ con sẽ trở lại nhanh thôi”.

Nó chần chừ một lúc rồi nói:” Người đừng khóc, số phận người rất tốt, sư phụ rất yêu người”.

Thích Ánh Trúc tiếp tục khóc.

Nàng để Diệp Hành rời đi, đương nhiên là muốn nó đi tìm viện binh. Thật ra nàng cũng không quá hoảng sợ, nàng biết nếu Thời Vũ xong nhiệm vụ sẽ vội vã trở về để tìm nàng. Chỉ là nàng quá đau lòng, rất khổ sở, hận bản thân quá ngu xuẩn, quá mềm lòng. Nàng chỉ mong cầu một chút sự yêu thương lại bị dưỡng phụ dưỡng mẫu lừa gạt.

Nàng chưa bao giờ có được những điều đó. Thế mà nàng lại vì nguyên nhân này mà gặp phải tình trạng như bây giờ.

Ngay cả Đường Trác cũng biết… Dưỡng phụ, dưỡng mẫu là mối uy hiếp lớn nhất đối với nàng, nàng biết khát vọng của nàng đối với tình yêu thương của phụ mẫu lớn đến chừng nào, là nàng tự mua dây buộc mình.

Nàng quá hận bản thân, cảm thấy bản thân quá buồn cười. Nàng bị nhốt lại, chờ đợi đến lúc đưa nàng đến Đoan Vương phủ. Nàng lại ở trong phòng cả ngày nức nở khóc lóc, tinh thần suy sụp, rất nhanh liền bị bệnh, Hầu phủ rối loạn, hoang mang thu xếp người đến xem bệnh cho nàng.

Đường Trác sợ ‘ Tần Nguyệt Dạ’ có âm mưu quỷ kế gì đó, cũng sợ Thời Vũ đến tìm hắn, hắn nghe nói nàng bị bệnh trong lòng cũng rất cảnh giác, không dám tùy ý cho người đến xem bệnh cho nàng. Đường Trác phái A Tứ mang theo thị vệ ở Hầu phủ tuần tra, chỉ có A Tứ mới có thể ngăn cản Thời Vũ và ‘ Tần Nguyệt Dạ’—.

Đường Trác sẽ không đánh mất nàng lần nữa.



A Tứ mất tập trung.

Ban đêm, hắn tìm được tin tức mà hắn muốn biết, sau khi vội vàng cùng kẻ khác giao ban hắn liền chạy trở về phòng của mình.

Tống Ngưng Tư không tìm được con trai của nàng, nàng cũng không muốn ngủ, cuộn tròn trên giường, ôm cánh tay chân trần, trầm mặc nằm đó rất lâu. Trong phòng không thắp đèn, nàng nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng đen cao lớn đứng trước giường…

Khuôn mặt nàng không có chút cảm xúc, tới rồi cuối cùng hôm nay đã tới, dù hôm nay có là ai nàng cũng không sợ.

A Tứ cúi người sau đó bóp chặt cổ nàng, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt sau đó trở nên tím tái của nàng, nàng ở trong tay hắn hơi thở mong manh, chỉ cần tay hắn dùng thêm chút lực, nàng sẽ chết… A Tứ tay hơi buông lỏng nhưng hắn hận không thể bóp ch3t nàng.

Hắn giống như một con sư tử cúi người xuống, tay sẵn sàng hạ xuống cổ nàng nghiến răng nghiến lợi nói:” Ta điều tra ra được… Ta tra được mấy năm nay nàng mang theo con trai ta trốn đông trốn tây. Hai năm, suốt hai năm, tại sao nàng lại không nói cho ta biết đó là con trai ta. Bây giờ nó bị Đường Trác nhốt lại, nàng mới nói sự thật cho ta biết? Tống Ngưng Tư, tâm can của nàng làm bằng gì vậy hả?”.

Trong bóng đêm, Tống Ngưng Tư thấp giọng cười. Tóc dài hỗn loạn, gò má xanh tím, nàng cúi đầu nhìn xuống chiếc giường làm bằng vải gấm, nhớ đến lần đầu tiên nàng lạnh run người đi theo Kim Quang Ngự đi vào một căn nhà tranh tối đen, hắn nói với nàng tùy tiện ở lại đây một đêm.

Cẩm y ngọc thực*, cỏ tranh làm phòng… Làm nàng si ngốc mà cười.

*Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.

Nàng bất chợt ngẩng đầu, dùng ánh mắt độc ác nhìn hắn, không thèm che dấu nói:

“ Chàng không rõ sao? Chẳng lẽ chàng thật sự không biết tại sao ư? Chàng thật sự nhìn không ra là ta hận chàng sao?”.

“ Kim Quang Ngực, chàng hãy nghe cho kỹ! Chàng ở bên cạnh ta sẽ chỉ làm ta không ngừng bị đuổi giết, không ngừng chịu đau đớn, không ngừng làm con trai của ta đau đớn. Ta muốn rời khỏi chàng, ta muốn mang con trai ta rời xa chàng, tránh chàng càng xa càng tốt… Ta làm sao có thể nói cho chàng biết đó là con trai của chàng? Ta vốn dĩ chưa từng nghĩ đến ta sẽ nói cho chàng biết”.

Nước mắt nàng lại rơi xuống, nụ cười cô quạnh bất lực, vừa vặn vẹo, vừa đơn độc:” Ta hy vọng, tương lai của ta và con trai ta không có sự xuất hiện của chàng. Ta muốn một tương lai không có chàng ở trong đó… Chàng có hiểu không? Chàng có thể buông tha cho ta sao?”.

Kim Quang Ngự ngẩn người nhìn nàng.

Hắn đã ôm mối hận nàng biết bao năm qua nhưng lúc này hắn cảm thấy cả người đều mất hết sức lực.

Hắn sững sờ, sau đó hỏi nàng:” Vì cái gì?”.

Không có ai trả lời hắn.

Hắn cúi đầu, vóc dáng cao lớn của hắn cúi xuống trước mặt nàng, giọng nói mang theo lo sợ nghi ngờ, sa sút, ương ngạnh nói:” Nàng vì sao phải làm vậy? Tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta… Không lẽ tất cả chỉ là tình cảm từ một phía của ta sao?”.

Tống Những Tư đáp:” Không, là ta yêu chàng”.

“ Nhưng ta và chàng ở bên nhau quá đau khổ, ta quá mệt mỏi. Ta chỉ mong cuộc sống không có sát thủ ta muốn nhìn thấy một cuộc sống hiền hòa, êm ả, vì sao chàng lại phải mang đến một cuộc sống lang bạt chốn giang hồ cho ta?”.

“ Kim Quang Ngự, cho ta một tương lại, một cuộc sống bình thường đi, được không?”.



Thời gian càng trôi đêm càng lạnh, trong đêm tiếng mưa gõ cửa sổ, rầm rầm.

Thích Ánh Trúc ngồi ở trong phòng nước mắt vẫn rơi, trong đêm mưa lớn, nàng bỗng nhiên nghe rõ ràng một giọng nói:” Ta mang đồ ăn ngon cho nàng, vì sao nàng lại khóc?”.

Thích Ánh Trúc ngẩn người, nhìn quanh phòng trống không. Nàng chân trần bước xuống giường, chạy vội tới cửa sổ. Nàng run rẩy một lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm lập tức kéo cửa sổ ra.



Sau cánh cửa sổ trời vẫn đang mưa gió, nàng nhìn thấy thanh niên mặc áo đen hiên ngang, nghiêm nghị, đứng ở ngoài cửa sổ. Trên người hắn không dính mưa, lông mi dày và lông mày đen, lãnh đạm nhìn nàng.

Hắn nâng đồ trong tay lên, hỏi:” Nàng không biết ta sẽ đến tìm nàng sao? Có cái gì mà phải khóc “.

Đôi mắt nàng đỏ bừng, nhịn không nổi bật cười. Thật ra nàng đâu có khóc, nàng chỉ là làm dáng cho Hầu phủ nhìn mà thôi, nhưng mà… Lúc nàng nhìn thấy hắn, thật sự, thật sự nàng cảm thấy chua xót, nhịn không được nước mắt lại rơi.

Nàng ngẩn ngơ ngẩng mặt nhìn hắn:” Nhiệm vụ của chàng đã xong rồi sao?”.

Thời Vũ trả lời:” Không, chưa xong”.

Nàng im lặng một chút, nói:” Cho nên chàng nghe được tin tức của ta, liền bỏ nhiệm vụ tới đây tìm ta, đúng không?”.

Hắn “ Ừ” một tiếng…

Thích Ánh Trúc nhìn hắn:” Rất nhiều tiền đó, Thời Vũ “.

Thời Vũ không thèm để ý nói:” Đúng vậy, nhưng mà nếu nàng gả cho người khác, tiền của ta biết đưa cho ai?”.

Cách một cửa sổ, nàng trầm mặc nhìn hắn. Lời nói vô tư của hắn làm nàng rất cảm động, hắn thất thần nghiêng đầu, lắng nghe tiếng mưa rơi cùng tiếng bước chân của đám thị vệ. Hắn đang muốn nói cho nàng biết chút gì đó, nàng bỗng nhiên cúi người, cách cửa sổ ôm hắn, ôm chặt vòng eo thon của hắn.

Nàng ngửi được mùi hương trong áo quần của hắn, thở dài… Thời Vũ cúi đầu nhìn nàng, vốn định ôm nàng rồi lại thả tay, hắn nhất thời không biết hắn nên làm gì vào lúc này.

Nàng vùi đầu nói:” Đừng buồn, Thời Vũ. Một nhiệm vụ đã không còn thì còn có nhiệm vụ khác. Mấy năm nay ta cũng tích cóp được một chút tiền của… Ta nghe nói, sát thủ như chàng chỉ cần đưa tiền liền nhận nhiệm vụ. Chàng cũng như vậy, đúng không?”.

Thời Vũ cao ngạo bói:” Ta mới không phải, giá trị con người ta rất cao”.

Hắn sợ nàng để ý hắn giết người, một bên tai lắng nghe mọi thứ, một bên bận rộn nói cho nàng hiểu:” Ta không nhận nhiệm vụ giết người “…

Thích Ánh Trúc:” Ta đây có việc muốn chàng giúp đỡ, ta đưa tiền cho chàng, chàng có nhận nhiệm vụ không?”.

Thời Vũ giật mình, hắn ngây người một lát, cúi đầu nhìn nàng lúc này đang ngửa đầu nhìn hắn. Hắn bỗng nhiên có chút ngại ngùng, bỗng nhiên cảm thấy như vậy không tốt lắm. Hắn thấp giọng nói:” Chuyện của nàng, dù nàng không trả tiền ta cũng làm”.

Thích Ánh Trúc nhìn hắn:” Mang ta rời khỏi đây, ta muốn đào hôn”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện