Thích Ánh Trúc đi phía trước, Thời Vũ, Diệp Hành đi phía sau lưng nàng.
Ba người đi đến phủ riêng của huyện lệnh, sau khi đến trước cửa phủ nàng giải thích cho bọn người hầu là nàng đến phủ để đưa thuốc cho phu nhân ở trong phủ. Nhân lúc đó nàng lấy mấy cái túi tiền mà Thời Vũ đã từng “cướp” lại của tên trộm trước đó để giao lại cho huyện phủ, mong huyện phủ định đoạt.
Vị tiểu thư này là đệ tử của Dược nương tử, trước đây nàng đã từng đến đây bốc thuốc cho phu nhân nên quản không ngăn cản nàng. Quản cúi người, lịch sự mời vị tiểu thư đang đội một chiếc mũ che có màn lụa vào trong phủ. Hắn nghi ngờ nhìn về phía sau lưng nàng, có một chàng trai và một đứa bé.
Đứa bé cúi đầu thì không sao nhưng chàng trai đó tay cầm một quyển sách đã vậy lại còn đọc rất nghiêm túc.
Thích Ánh Trúc quay đầu lại, giận dỗi nhìn về phía Thời Vũ đang cầm quyển sách. Vị lang quân đọc sách rất chăm chú nàng không còn cách nào khác đành phải quay người lại nói với người quản gia:” Đó là người ta đang giúp đỡ”.
Quản gia tỏ vẻ đã hiểu, tự nhiên cũng đón chào Thời Vũ và Diệp Hành.
Thời Vũ bước trên con đường rải đầy sỏi, hắn đi nhanh hơn một chút rồi nói với nàng:” Gần đây ta đọc sách rất chăm chỉ giống như việc ăn cơm, uống nước vậy”.
Thích Ánh Trúc nhỏ giọng nói:” Cái đó người ta gọi là chết đói”.
Nàng mắng chửi hắn âm thầm trong lòng: Đến cái thành ngữ còn đọckhông được thế mà còn nói là đọc sách rất chăm chỉ đã vậy còn nói hắn đọc sách giống như chết đói.
Thời Vũ tỏ vẻ không quan tâm lắm đến điều đó. Hắn lật quyển sách trong tay rồi nghiêm túc nói:” Vẫn là Ương Ương sư phụ dạy tốt”.
Thích Ánh Trúc đỏ mặt.
Nàng không nói một lời nào, mắt nhìn về phía trước. Người quản sự(quản gia) dẫn đường ở phía trước quay đầu lại nhìn hai nguời bằng ánh mắt rất kì lạ, không biết hai người đang lẩm bẩm cái gì.
Thời Vũ đưa họa đồ ra trước mặt nàng rồi nói:” Nàng biết cái này là gì không?”.
Thích Ánh Trúc:”…”.
Ai lại có thể nghĩ đến, giang hồ đệ nhất sát thủ, trong tay cầm quyển sách lại là một quyển hình vẽ xuân cung đồ nóng bỏng. Trong quyển sách đa phần đều tranh vẽ, ngẫu nhiên mới tìm thấy một, hai từ. Kể cả khi tìm thấy một, hai từ thì những từ ngữ đó vẫn rất th ô tục, khiếm nhã.
Thời Vũ lại cầm quyển sách này đến trước mặt nàng để hỏi.
Dù sao cũng là đang ở ngoài.
Cách một lớp màn lụa, nàng bình tĩnh vô cùng: “ Ta không nhìn thấy rõ sách đó đang viết gì”.
Thời Vũ nhướng mày.
Hắn giơ tay muốn vén màn lụa lên, nàng ngay lập tức lấy tay đè lại màn lụa, không để cho hắn vén màn lên. Hai người đứng nhìn nhau một lúc lâu, ngón tay nàng run lên, nàng không phải là đối thủ của hắn. Nàng đứng bên cạnh vườn hoa chần chừ không đi tiếp, Diệp Hành thấy vậy liền cọ cọ vào người quản sự. Quản sự liền quay đầu lại nhìn thấy cảnh đó, ngạc nhiên nhìn hai người.
Lang quân mặc đồ đen nhìn vô cùng tuấn lãnh (đẹp trai, lạnh lùng) nhìn như thế nào cũng không thấy giống với người có thể giúp đỡ vị tiểu thư đó.
Quản sự lo lắng đành lên tiếng:” Thích tiểu thư, tại sao người còn chưa đi?”.
Quản sự làm sao biết được rằng đằng sau lớp màn lụa ấy là một khuôn mặt đang đỏ lên như máu của nàng, làm sao có thể hiểu được sự lúng túng của nàng. Thích Ánh Trúc biết ngón tay nàng sắp không cản nổi hắn nữa, khóe môi nàng mấp máy nhanh chóng nói ra mấy từ:” Chàng tha cho ta đi, sau khi trở về ta sẽ lại dạy, chàng, đọc, sách”.
Thời Vũ nhìn nàng rồi đột nhiên bước lên, màn lụa áp nhẹ lên khuôn mặt nàng. Nàng liền lùi về sau một bước, Thời Vũ hỏi nàng:” Ta ép nàng khi nào?”.
Thích Ánh Trúc không nói lời nào:”…”.
Thời Vũ nói:” Đây chỉ là một tình thú nho nhỏ thôi, nàng hiểu rồi chứ?”.
Sau màn lụa, trong mắt nàng dần hiện lên ý cười. Nàng đứng một chút liền nhận ra hắn đang bất an, nàng không tức giận nhưng nàng lại cố tình làm cho hắn lo lắng, sốt ruột. Nàng không nói tiếng nào, nàng rút màn lụa từ trong tay hắn ra sau đó nhanh chóng đuổi theo quản sự.
Diệp Hành vẫn luôn ở bên cạnh xem hai người diễn, nhịn không được phải cười khi thấy nàng đi tới.
Thời Vũ cùng với Diệp Hành nhìn nhau.
Diệp Hành ngạc nhiên nói:” Sư phụ người nhìn con làm gì? Chính người tự làm tự chịu nha còn không cho người khác cười một cái sao?”.
Thời Vũ buồn bực mà trừng mắt nhìn Diệp Hành, bước nhanh hơn để đuổi kịp nàng.
Sau khi nàng đưa thuốc cho phu nhân xong sau đó lại đến chỗ quan phủ trong phủ huyện, giao túi tiền. Đối mặt với huyện lệnh, Thích Ánh Trúc không thể đội mũ tre nữa, liền tháo mũ tre xuống. Thời Vũ vẫn luôn đi bên cạnh nàng, quan sát sắc mặt của nàng.
Sau khi nàng tháo xuống mũ tre, ánh mắt của hắn nhướng lên, nhìn về phía vị huyện lệnh. Hắn thấy vị huyện lệnh đang tuổi trung niên so với hắn và nàng lớn hơn một thế hệ đang dùng một ánh mắt kì quái nhìn Thích Ánh Trúc.
Thời Vũ nhíu mày.
Thích Ánh Trúc cũng nhận ra được vị huyện lệnh này nhìn nàng có hơi lâu. Nàng có vẻ ngoài xinh đẹp cho nên thường xuyên được người khác ngắm nhìn vì vậy nàng đã quen. Nàng không hiểu sao vị huyện lệnh này lại nhìn nàng lâu đến vậy… Nàng ngước nhìn, nói một cách cung kính, ngạc nhiên:” Đại nhân, ngài còn có điều gì dặn dò sao?”.
Huyện lệnh nghe nàng nói liền hoàn hồn, tay vỗ về chòm râu sau đó thu hồi ánh mắt không đúng đắn. Huyện lệnh nói:” Cô nương( tiểu nương tử) từng sống ở kinh thành sao?”.
Thích Ánh Trúc cảnh giác.
Không lẽ đây là người quen? Nàng mỉm cười:” Đại nhân, ngài nhận sai người rồi. Thiếp thân đi theo sư phụ khắp trời nam đất bắc có lẽ là đã từng gặp qua ở kinh thành hay là đại nhân từng làm quan ở kinh thànhap đã đến chỗ sư phụ của thiếp thân khám bệnh?”.
Huyện lệnh chấp nhận cách nói này của nàng:”Có lẽ vậy”.
Huyện lệnh định hỏi thêm nhưng bị một vị công tử trẻ tuổi không cho quản sự thông báo mà vén rèm rồi xông vào:” Phụ thân, sao con vừa mới đi người đã đuổi thầy của con đi”.
Hắn vô tư mà bước vào, liếc mắt một cái liền trông thấy một vị tiểu thư xinh đẹp. Công tử đứng nhìn một cách ngốc nghếch, trong mắt vị công tử ấy hiện lên một sự kinh ngạc cùng cực. Vị công tử ấy không nhìn được liền đi lên một bước, giọng nói cũng trầm tĩnh hơn so với lúc nãy rất nhiều:” Vị tiểu thư này, có chuyện gì quan trọng tìm phụ thân ta sao? Ta có thể giúp đỡ gì cho tiểu thư không? Tiểu thư…”.
Diệp Hành nhìn lén Thời Vũ.
Diệp Hành cùng lắm chỉ nhìn thấy sự khó chịu của sư phụ nhưng đành khoanh tay đứng ở một bên. Đương nhiên, Thời Vũ đối với vị công tử vừa bước vào không vui vẻ gì rồi, không những vậy vị công tử đó lại đến gần nàng, hắn vậy mà không nhìn ra vị công tử ấy có lòng dạ Tư Mã Chiêu( lòng dạ xấu xa, có ý định hãm hại người khác).
Thích Ánh Trúc nhìn về phía vị huyện lệnh một cái, huyện lệnh tức giận nói:” Nói cái gì đấy? Đây là khách của ta”.
Thích Ánh Trúc bắt lấy thời cơ xin từ biệt:” Đại nhân có việc gia đình, việc của thiếp thân đã xong, xin cáo từ trước”.
Huyện lệnh cũng không tìm được cớ nào để ngăn cản nàng,con của vị huyện lệnh lại say mê nàng định đuổi theo bước chân của nàng nhưng bị khuôn mặt lạnh xuống của vị huyện lệnh dọa sợ không dám đuổi theo. Thích Ánh Trúc có chút sợ hãi bước ra khỏi cửa, trong lòng vẫn đang sợ hãi, nàng đã quyết định rồi thời gian tới nàng sẽ không trở lại đây.
Ở phía sau Thời Vũ, Diệp Hành kéo tay áo của hắn. Khuôn mặt không có chút biểu cảm của Thời Vũ cúi đầu, Diệp Hành liền nhỏ giọng nói:” Sư phụ, người không nhìn thấy dụng ý của vị công tử vừa nãy sao?”.
Thời Vũ: ”..”.
Diệp Hành dậm chân:” Vị công tử kia coi trọng A Trúc tỷ muốn rước A Trúc tỷ về làm lão bà đó”.
Thời Vũ lập tức cười khểnh:” Không có khả năng”.
Hắn tràn đầy tự tin đáp:” Ương Ương đã đồng ý với ta rồi”.
Tròng mắt Diệp Hành đảo quanh, nói:” Cái đó cũng chưa chắc đâu. A Trúc tỷ đâu phải nương tử của người, lớn lên thì xinh đẹp, tính cách lại hiền hòa, hiện tại lại còn biết bốc thuốc xem bệnh… Tuy rằng thân phận không tốt lắm nhưng nhất định có rất nhiều người theo đuổi”.
Thời Vũ không nói gì, không nói cho Diệp Hành biết, Thích Ánh Trúc từng là tiểu thư của Hầu phủ sau này nàng đã không còn là tiểu thư của Hầu phủ nữa. Chỉ là nàng không muốn thừa nhận thân phận kia, Thời Vũ lại không thích nói bậy bạ thế nên lúc họ bị đám người giang hồ đuổi giết, những đám người đó vẫn không biết thân phận của nàng chỉ tưởng rằng nàng là một vị tiểu thư khuê các bình thường. Huống chi, năm đó Thời Vũ đã đoạn tuyệt với nàng cho nên đám người giang hồ cũng không quan tâm đ ến nàng nữa.
Diệp Hành lẩm bẩm:” Sư phụ người phải cẩn thận không thì có sẽ người tới đào góc tường* đó. Người phải nhìn xem người có cái gì”.
*bị người khác cướp vợ, cướp người yêu
Thời Vũ không phục nói:” Có cái gì mà ta không có?”.
Diệp Hành liếc một cái rồi nói:” Chữ thì không biết được bao nhiêu, thường xuyên được A Trúc tỷ tỷ bao nuôi, tính tình thì keo kiệt, hành tung thì bí ẩn lúc thì xuất hiện lúc thì biến mất làm A Trúc tỷ phải đi tìm… Người không có chỗ ở cố định, lúc ẩn lúc hiện, người lại không cha không nương, gia vô lương điền mỹ xá (đất không có, nhà đẹp cũng không có). Đã vậy người còn giết người không chớp mắt, hai tay đều là máu, người còn thường xuyên ông nói gà bà nói vịt, không biết A Trúc tỷ đang nói gì,…”.
Diệp Hành nói xong mấy lời cuối thì liền bắt đầu nói nhảm, tức giận nói với sư phụ:” Người đối với đệ tử đáng thương của người như thế nào? Hoàn toàn không quan tâm đ ến con mặc kệ con tự lực mà trưởng thành. Con một thân đầy bệnh tật nhưng chỉ khi nào con phát bệnh người mới hỏi han. Con ngày nào cũng đói bụng người cũng không chủ động hỏi… Người không có dạy võ đàng hoàng, người làm con đi theo người suốt ngày toàn bị đuổi giết, bị ép phải đánh nhau kể cả lúc ăn, lúc tập võ,…”.
Thời Vũ cắt ngang:” Ta đã thay đổi rồi”.
Diệp Hành sững người.
Thời Vũ:” Hiện tại ta rất ít khi đi giết người”.
Tuy là hắn nói như vậy nhưng hắn lại thất thần. Diệp Hành cảm thấy chột dạ, sợ sư phụ nhìn ra Diệp Hành đang oán trách sư phụ, Diệp Hành liền tìm một cái đùi để ôm, giọng nói ngọt ngào, đáng yêu gọi:” A Trúc tỷ tỷ”, Diệp Hành đang gọi nàng.
Nàng liền ôm Diệp Hành, quay đầu liếc nhìn Thời Vũ một cái. Nàng ngại ngùng đi về phía hắn cùng với hắn nói chuyện sau đó ôm Diệp Hành đi trước hắn.
Thời Vũ đang muốn đè nén những cảm xúc lo lắng không yên xuống rồi đuổi theo nàng nhưng bước chân hắn dừng lại sau đó hắn xoay người, thân mình xoay tròn. Xung quanh nhiều người như vậy, một người lớn đang sống sờ sờ đã biến mất từ lúc nào.
Thời Vũ tay chân nhẹ nhàng bay lên nóc phủ nơi hắn vừa rời khỏi, hắn mở ngói ra, thấy hai phụ tử vị huyện lệnh kia đang nói về Thích Ánh Trúc.
Huyện lệnh đang tìm thứ gì đó:” Vị tiểu thư vừa rồi thật quen mắt. Ta chắc chắn đã từng gặp qua nàng ta… Thế tử đưa cho ta bức họa đó, chắc hẳn là nàng ấy rồi? Ta phải tìm bức họa mới được”.
Trương Lang đứng bên cạnh thì rất sốt ruột:” Phụ thân, vị tiểu thư vừa rồi là ai? Con có thể theo đuổi nàng ấy không?”.
Huyện lệnh sờ chòm râu, ánh mắt xẹt qua điều gì đó rồi dừng lại việc tìm đồ:” Nếu suy đoán của ta là thật, nàng ấy là một người cao quý, con theo đuổi nàng ấy thì không sao,… Nếu nàng ấy làm phu nhân của con, nhà chúng ta cũng sẽ được thơm lây với sự nghiệp công danh của ta càng có lợi hơn”.
Trương Lang nghe phụ thân nói liền biết đang được cổ vũ.
—
Thích Ánh Trúc cùng với Diệp Hành đứng ở cửa phủ đệ, hai người nhìn nhau.
Thích Ánh Trúc lo lắng:” Sư phụ của đệ đâu rồi?”.
Diệp Hành buông tay:” Có thể sư phụ đã rời khỏi đây rồi?”.
Thích Ánh Trúc nói:” Trong phủ huyện lệnh đâu đâu cũng có người canh gác, nếu bị người canh gác phát hiện hắn chạy lung tung…”.
Diệp Hành:” Không sao, sư phụ của đệ sẽ không để bị phát hiện đâu”.
Nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng đang định sửa lại suy nghĩ của hai vị sư đồ Thời Vũ, Diệp Hành, loại suy nghĩ “ Chỉ cần không bị phát hiện thì ta có thể làm việc xấu” này thì khóe mắt nàng liền nhìn thấy hắn đột ngột xuất hiện nên đành im lặng. Nàng hướng về hắn vẫy tay, làm cho hắn để ý đến nàng.
Lúc nàng đang vẫy tay thì phía sau Thời Vũ, vị Trương công tử vừa từ cửa vòm đuổi theo. Trương công tử nhìn thấy nàng vẫy tay cứ tưởng nàng đang vẫy tay với mình không kiềm nén được mà vui sướng đến phát điên.
Thời Vũ quay đầu lại nhìn, ánh mắt lóe sáng.
Diệp Hành còn nghĩ rằng Thời Vũ đã bỏ đi là vì nó đã nói bậy bạ, lung tung. Đứa bé nhào lên ôm đùi sư phụ:” Sư phụ người đi đâu vậy? Con sai rồi”.
Thời Vũ không biết Diệp Hành sai ở đâu nhưng hắn đá Diệp Hành một cái bắt nó quay về phía nàng, nhỏ giọng nói:” Kêu sư mẫu”.
Diệp Hành đã cùng với Thời Vũ nương tựa vào nhau đã trải qua bao nhiêu năm đương nhiên rất ăn ý, nó đi lảo đảo hướng về phía nàng, Thích Ánh Trúc cúi đầu ôm Diệp Hành nhân cơ hội Diệp Hành liền chui vào lòng của nàng, ôm lấy vòng eo mềm mại, thoang thoảng hương thơm của nàng.
Diệp Hành rất nhanh trí, so với Thời Vũ còn thông minh hơn, trực tiếp cất cao giọng, hét lớn:” A Mẫu, người đừng tức giận, đừng không cần con mà”.
Trương công tử đuổi theo ra đến cửa cũng phát ngốc mà đứng tại chỗ:… Thắng bé đó vừa nói gì vậy.
Nàng ngẩn người sau đó nhịn không được mà gõ một cái trên đầu Diệp Hành:” Con đang gọi bậy bạ gì vậy?”.
Diệp Hành đắc chí ôm chặt nàng, quay đầu về phía Thời Vũ cười trộm.
Nếu như kêu “ Sư mẫu”, A Trúc tỷ tỷ đương nhiên sẽ ngại, đỏ mặt không biết phải nói gì nhưng nếu kêu A Mẫu, A Trúc tỷ chỉ nghĩ nó nghịch ngợm, nghĩ là giả, A Trúc tỷ biết nó nghịch ngợm, sẽ không ngại ngùng.
Thời Vũ quay đầu lại nhìn vị Trương lang quân đang đuổi theo phía sau, hài lòng gật đầu, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt mà đệ tử ném ra.
—
Đương nhiên vị Trương công tử này rất dụng tâm.
Ngày thứ hai Thời Vũ đang giúp nàng chữa bệnh từ thiện sẽ thấy vị công tử này cũng đi theo, vô cùng chăm chỉ.
Thời Vũ rất tức giận, cả ngày vị trí của hắn toàn bị vị Trương công tử này cướp đi. Tuy nàng rất quan tâm hắn, tuy Diệp Hành sẽ giúp hắn thu hút sự chú ý của nàng nhưng vị Trương công tử này miệng cũng rất ngọt.
Trương Lang đi theo phía sau nàng, không ngừng khen ngợi nàng:” Thích tiểu thư, ta nghe phụ thân ta nói, người cùng với sư phụ người hành nghề y đã lâu. Người là một vị tiểu thư, lại có một chí hướng lớn như vậy thật sự làm ta rất khâm phục”.
Một lúc sau:” Thích tiểu thư, nhà ta có một ít sách hiếm,cổ về y thuật. Trong nhà không có ai đọc, ta lấy tới đưa cho nàng đọc có được không? Chuyện này cũng không có gì, nàng vốn từ bi mà, nàng vốn dĩ chính là người như vậy mới có thể làm được việc. Ta so sánh với nàng, ta cảm thấy rất hổ thẹn”.
Một thời gian sau:” Thích tiểu thư, trong thành có một khúc thủy lưu thương(buổi gặp gỡ, buổi tiệc làm thơ, làm phú), ta thiếu một vị tiểu thư xinh đẹp đi cùng, một vị tiểu thư xinh đẹp như nàng chắc chắn biết ngâm thơ làm phú, không có chuyện gì quan trọng. Nàng đã làm việc vất vả cả ngày hay là tìm một nơi uống trà nghỉ ngơi một chút, như vậy cũng rất thoải mái ”.
Vị Trương công tử mở miệng là “ Thích tiểu thư”, mỗi lần nghe được Thời Vũ đều cảm thấy rất bực mình, cứ “ Thích tiểu thư” mỗi lần nàng đều trả lời lại Trương công tử cứ qua lại như vậy nói chuyện cả ngày gần như chỉ hối hận là gặp nhau quá muộn màng.
Diệp Hành gấp gáp đến mức độ đẩy Thời Vũ một cái:” Sư phụ, người cũng nói cái gì đi chứ”.
Thời Vũ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi. Hắn sẽ không làm vậy.
Hắn không biết nói những câu khéo léo ( xảo ngôn, lệnh sắc) như vậy. Nhưng hắn sẽ làm những gì hắn muốn.
/////// giải thích:
xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân
Trong những người có lời nói khéo léo, đáng mặt hiền lành, thì ít có kẻ nhân.
//////////
—
Đêm đó, Thích Ánh Trúc cùng với Dược nương tử kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, bỗng ngửi thấy mùi đồ ăn, nhìn khói bếp lượn lờ khiến người cảm thấy kì quặc, sau đó thấy Thời Vũ bước ra từ nhà bếp, thản nhiên vẫy tay với nàng và Dược nương tử, cong mắt cười:
“ Đói bụng chưa? Ta tiện tay làm một ít, hai người cứ thoải mái mà ăn”
Dược nương tử:”…”.
Ngồi vào bàn, Dược nương tử lo lắng mà cầm tay Thích Ánh Trúc hỏi:” Chúng ta đã từng làm chuyện gì tốt sao? Làm sao mà hắn vẫn luôn giúp đỡ chúng ta? Hắn nấu ăn cho chúng ta mà nói “ thoải mái” ăn”.
Dược nương tử chỉ trên bàn, có bốn, năm món chay, hai món canh.
Ngươi bình thường đều ăn như vậy sao, có phải là quá nhiều rồi không.
Thời Vũ cười tủm tỉm:” Ta không thiếu tiền”.
Tính cách Dược nương tử thẳng thắn nên không hề nhận ra Thời Vũ đang theo đuổi đệ tử của mình, Thích Ánh Trúc lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, kiên nhẫn khuyên sư phụ bắt đầu ăn, không cần tiết kiệm giùm cho tên keo kiệt như Thời Vũ. Sau khi ăn xong bàn đồ ăn quá nhiều thì hắn liền vén tay áo lên muốn rửa chén.
Dược nương tử ngại ngùng:” A Trúc, làm sao có thể để khách bận rộn như vậy?”.
Thích Ánh Trúc bước vào nhà bếp.
Nàng cúi đầu vẫn không thèm để ý đến hắn, nàng không nói gì chỉ im lặng rửa chén, Thời Vũ liền dịch lại gần nàng. Hắn rất nhàn rỗi, không biết phải nói gì liền tìm chuyện để nói với nàng:” Cái tên Trương công tử kia, nàng thật sự muốn đi theo hắn đến hội thơ?”.
Thích Ánh Trúc cúi đầu:” Ta không đi”.
Thời Vũ nói:” Đi đi không sao đâu. Người nhiều thì rộn ràng vui vẻ, có thể tiếp thu được rất nhiều kiến thức”.
Thích Ánh Trúc nén cười:” Vậy ta đi nhé?”.
Thời Vũ ngẩn ra, hắn giả vờ khách sáo sau khi nghe nàng nói hắn không biết phải làm sao. Sau một lúc nghẹn lời liền nói:” Nàng đi cùng tên đó sao?”.
Nàng quay mặt đi, ánh nến màu vàng chiếu lên khuôn mặt nàng, lông mi nàng dày như dẻ quạt cót chút thanh tú, quyến rũ:” Nếu không thì sao?”.
Thời Vũ trả lời:” Nàng đi cùng tên đó thì có gì mà vui, con người tên đó không thú vị, tên đó không thể cùng nàng làm thơ, tên đó cũng không thể cùng nàng đọc sách. Ta thì khác, ta có thể cùng nàng làm thơ, vẽ tranh, tên đó làm sao có thể? Ta thích nghe nàng làm thơ, làm phú, tên đó làm sao có thể so sánh với ta?”.
Thích Ánh Trúc khiếp sợ.
Nàng cười lớn, trên tay dính đầy bọt nước, nàng liền đến gần véo vào mặt hắn, buồn cười nói:” Chàng? Chàng có thể cùng ta ngâm thơ làm phú* sao? Có thể cùng ta vẽ tranh, viết thơ? Chàng nói như vậy đúng không? Chàng?”.
Mặt hắn bị nàng bóp mạnh, âm thanh phát ra có chút thay đổi, kì quái nghe rất đáng yêu:”Úng ậy”.
Hắn đã khiến tên Trương công tử kia bị nàng quay lưng, tội nghiệp tên đó không biết gì cả, bắt đầu chửi bới kẻ khác.
——
Beta:
*Phú theo nghĩa đen chủ yếu là thể văn tả cảnh. Nhưng từ cái ý chính tả ngoại cảnh, một bài phú thường liên kết với nội tâm để tả tình. Có từ thời nhà Đường.
Ba người đi đến phủ riêng của huyện lệnh, sau khi đến trước cửa phủ nàng giải thích cho bọn người hầu là nàng đến phủ để đưa thuốc cho phu nhân ở trong phủ. Nhân lúc đó nàng lấy mấy cái túi tiền mà Thời Vũ đã từng “cướp” lại của tên trộm trước đó để giao lại cho huyện phủ, mong huyện phủ định đoạt.
Vị tiểu thư này là đệ tử của Dược nương tử, trước đây nàng đã từng đến đây bốc thuốc cho phu nhân nên quản không ngăn cản nàng. Quản cúi người, lịch sự mời vị tiểu thư đang đội một chiếc mũ che có màn lụa vào trong phủ. Hắn nghi ngờ nhìn về phía sau lưng nàng, có một chàng trai và một đứa bé.
Đứa bé cúi đầu thì không sao nhưng chàng trai đó tay cầm một quyển sách đã vậy lại còn đọc rất nghiêm túc.
Thích Ánh Trúc quay đầu lại, giận dỗi nhìn về phía Thời Vũ đang cầm quyển sách. Vị lang quân đọc sách rất chăm chú nàng không còn cách nào khác đành phải quay người lại nói với người quản gia:” Đó là người ta đang giúp đỡ”.
Quản gia tỏ vẻ đã hiểu, tự nhiên cũng đón chào Thời Vũ và Diệp Hành.
Thời Vũ bước trên con đường rải đầy sỏi, hắn đi nhanh hơn một chút rồi nói với nàng:” Gần đây ta đọc sách rất chăm chỉ giống như việc ăn cơm, uống nước vậy”.
Thích Ánh Trúc nhỏ giọng nói:” Cái đó người ta gọi là chết đói”.
Nàng mắng chửi hắn âm thầm trong lòng: Đến cái thành ngữ còn đọckhông được thế mà còn nói là đọc sách rất chăm chỉ đã vậy còn nói hắn đọc sách giống như chết đói.
Thời Vũ tỏ vẻ không quan tâm lắm đến điều đó. Hắn lật quyển sách trong tay rồi nghiêm túc nói:” Vẫn là Ương Ương sư phụ dạy tốt”.
Thích Ánh Trúc đỏ mặt.
Nàng không nói một lời nào, mắt nhìn về phía trước. Người quản sự(quản gia) dẫn đường ở phía trước quay đầu lại nhìn hai nguời bằng ánh mắt rất kì lạ, không biết hai người đang lẩm bẩm cái gì.
Thời Vũ đưa họa đồ ra trước mặt nàng rồi nói:” Nàng biết cái này là gì không?”.
Thích Ánh Trúc:”…”.
Ai lại có thể nghĩ đến, giang hồ đệ nhất sát thủ, trong tay cầm quyển sách lại là một quyển hình vẽ xuân cung đồ nóng bỏng. Trong quyển sách đa phần đều tranh vẽ, ngẫu nhiên mới tìm thấy một, hai từ. Kể cả khi tìm thấy một, hai từ thì những từ ngữ đó vẫn rất th ô tục, khiếm nhã.
Thời Vũ lại cầm quyển sách này đến trước mặt nàng để hỏi.
Dù sao cũng là đang ở ngoài.
Cách một lớp màn lụa, nàng bình tĩnh vô cùng: “ Ta không nhìn thấy rõ sách đó đang viết gì”.
Thời Vũ nhướng mày.
Hắn giơ tay muốn vén màn lụa lên, nàng ngay lập tức lấy tay đè lại màn lụa, không để cho hắn vén màn lên. Hai người đứng nhìn nhau một lúc lâu, ngón tay nàng run lên, nàng không phải là đối thủ của hắn. Nàng đứng bên cạnh vườn hoa chần chừ không đi tiếp, Diệp Hành thấy vậy liền cọ cọ vào người quản sự. Quản sự liền quay đầu lại nhìn thấy cảnh đó, ngạc nhiên nhìn hai người.
Lang quân mặc đồ đen nhìn vô cùng tuấn lãnh (đẹp trai, lạnh lùng) nhìn như thế nào cũng không thấy giống với người có thể giúp đỡ vị tiểu thư đó.
Quản sự lo lắng đành lên tiếng:” Thích tiểu thư, tại sao người còn chưa đi?”.
Quản sự làm sao biết được rằng đằng sau lớp màn lụa ấy là một khuôn mặt đang đỏ lên như máu của nàng, làm sao có thể hiểu được sự lúng túng của nàng. Thích Ánh Trúc biết ngón tay nàng sắp không cản nổi hắn nữa, khóe môi nàng mấp máy nhanh chóng nói ra mấy từ:” Chàng tha cho ta đi, sau khi trở về ta sẽ lại dạy, chàng, đọc, sách”.
Thời Vũ nhìn nàng rồi đột nhiên bước lên, màn lụa áp nhẹ lên khuôn mặt nàng. Nàng liền lùi về sau một bước, Thời Vũ hỏi nàng:” Ta ép nàng khi nào?”.
Thích Ánh Trúc không nói lời nào:”…”.
Thời Vũ nói:” Đây chỉ là một tình thú nho nhỏ thôi, nàng hiểu rồi chứ?”.
Sau màn lụa, trong mắt nàng dần hiện lên ý cười. Nàng đứng một chút liền nhận ra hắn đang bất an, nàng không tức giận nhưng nàng lại cố tình làm cho hắn lo lắng, sốt ruột. Nàng không nói tiếng nào, nàng rút màn lụa từ trong tay hắn ra sau đó nhanh chóng đuổi theo quản sự.
Diệp Hành vẫn luôn ở bên cạnh xem hai người diễn, nhịn không được phải cười khi thấy nàng đi tới.
Thời Vũ cùng với Diệp Hành nhìn nhau.
Diệp Hành ngạc nhiên nói:” Sư phụ người nhìn con làm gì? Chính người tự làm tự chịu nha còn không cho người khác cười một cái sao?”.
Thời Vũ buồn bực mà trừng mắt nhìn Diệp Hành, bước nhanh hơn để đuổi kịp nàng.
Sau khi nàng đưa thuốc cho phu nhân xong sau đó lại đến chỗ quan phủ trong phủ huyện, giao túi tiền. Đối mặt với huyện lệnh, Thích Ánh Trúc không thể đội mũ tre nữa, liền tháo mũ tre xuống. Thời Vũ vẫn luôn đi bên cạnh nàng, quan sát sắc mặt của nàng.
Sau khi nàng tháo xuống mũ tre, ánh mắt của hắn nhướng lên, nhìn về phía vị huyện lệnh. Hắn thấy vị huyện lệnh đang tuổi trung niên so với hắn và nàng lớn hơn một thế hệ đang dùng một ánh mắt kì quái nhìn Thích Ánh Trúc.
Thời Vũ nhíu mày.
Thích Ánh Trúc cũng nhận ra được vị huyện lệnh này nhìn nàng có hơi lâu. Nàng có vẻ ngoài xinh đẹp cho nên thường xuyên được người khác ngắm nhìn vì vậy nàng đã quen. Nàng không hiểu sao vị huyện lệnh này lại nhìn nàng lâu đến vậy… Nàng ngước nhìn, nói một cách cung kính, ngạc nhiên:” Đại nhân, ngài còn có điều gì dặn dò sao?”.
Huyện lệnh nghe nàng nói liền hoàn hồn, tay vỗ về chòm râu sau đó thu hồi ánh mắt không đúng đắn. Huyện lệnh nói:” Cô nương( tiểu nương tử) từng sống ở kinh thành sao?”.
Thích Ánh Trúc cảnh giác.
Không lẽ đây là người quen? Nàng mỉm cười:” Đại nhân, ngài nhận sai người rồi. Thiếp thân đi theo sư phụ khắp trời nam đất bắc có lẽ là đã từng gặp qua ở kinh thành hay là đại nhân từng làm quan ở kinh thànhap đã đến chỗ sư phụ của thiếp thân khám bệnh?”.
Huyện lệnh chấp nhận cách nói này của nàng:”Có lẽ vậy”.
Huyện lệnh định hỏi thêm nhưng bị một vị công tử trẻ tuổi không cho quản sự thông báo mà vén rèm rồi xông vào:” Phụ thân, sao con vừa mới đi người đã đuổi thầy của con đi”.
Hắn vô tư mà bước vào, liếc mắt một cái liền trông thấy một vị tiểu thư xinh đẹp. Công tử đứng nhìn một cách ngốc nghếch, trong mắt vị công tử ấy hiện lên một sự kinh ngạc cùng cực. Vị công tử ấy không nhìn được liền đi lên một bước, giọng nói cũng trầm tĩnh hơn so với lúc nãy rất nhiều:” Vị tiểu thư này, có chuyện gì quan trọng tìm phụ thân ta sao? Ta có thể giúp đỡ gì cho tiểu thư không? Tiểu thư…”.
Diệp Hành nhìn lén Thời Vũ.
Diệp Hành cùng lắm chỉ nhìn thấy sự khó chịu của sư phụ nhưng đành khoanh tay đứng ở một bên. Đương nhiên, Thời Vũ đối với vị công tử vừa bước vào không vui vẻ gì rồi, không những vậy vị công tử đó lại đến gần nàng, hắn vậy mà không nhìn ra vị công tử ấy có lòng dạ Tư Mã Chiêu( lòng dạ xấu xa, có ý định hãm hại người khác).
Thích Ánh Trúc nhìn về phía vị huyện lệnh một cái, huyện lệnh tức giận nói:” Nói cái gì đấy? Đây là khách của ta”.
Thích Ánh Trúc bắt lấy thời cơ xin từ biệt:” Đại nhân có việc gia đình, việc của thiếp thân đã xong, xin cáo từ trước”.
Huyện lệnh cũng không tìm được cớ nào để ngăn cản nàng,con của vị huyện lệnh lại say mê nàng định đuổi theo bước chân của nàng nhưng bị khuôn mặt lạnh xuống của vị huyện lệnh dọa sợ không dám đuổi theo. Thích Ánh Trúc có chút sợ hãi bước ra khỏi cửa, trong lòng vẫn đang sợ hãi, nàng đã quyết định rồi thời gian tới nàng sẽ không trở lại đây.
Ở phía sau Thời Vũ, Diệp Hành kéo tay áo của hắn. Khuôn mặt không có chút biểu cảm của Thời Vũ cúi đầu, Diệp Hành liền nhỏ giọng nói:” Sư phụ, người không nhìn thấy dụng ý của vị công tử vừa nãy sao?”.
Thời Vũ: ”..”.
Diệp Hành dậm chân:” Vị công tử kia coi trọng A Trúc tỷ muốn rước A Trúc tỷ về làm lão bà đó”.
Thời Vũ lập tức cười khểnh:” Không có khả năng”.
Hắn tràn đầy tự tin đáp:” Ương Ương đã đồng ý với ta rồi”.
Tròng mắt Diệp Hành đảo quanh, nói:” Cái đó cũng chưa chắc đâu. A Trúc tỷ đâu phải nương tử của người, lớn lên thì xinh đẹp, tính cách lại hiền hòa, hiện tại lại còn biết bốc thuốc xem bệnh… Tuy rằng thân phận không tốt lắm nhưng nhất định có rất nhiều người theo đuổi”.
Thời Vũ không nói gì, không nói cho Diệp Hành biết, Thích Ánh Trúc từng là tiểu thư của Hầu phủ sau này nàng đã không còn là tiểu thư của Hầu phủ nữa. Chỉ là nàng không muốn thừa nhận thân phận kia, Thời Vũ lại không thích nói bậy bạ thế nên lúc họ bị đám người giang hồ đuổi giết, những đám người đó vẫn không biết thân phận của nàng chỉ tưởng rằng nàng là một vị tiểu thư khuê các bình thường. Huống chi, năm đó Thời Vũ đã đoạn tuyệt với nàng cho nên đám người giang hồ cũng không quan tâm đ ến nàng nữa.
Diệp Hành lẩm bẩm:” Sư phụ người phải cẩn thận không thì có sẽ người tới đào góc tường* đó. Người phải nhìn xem người có cái gì”.
*bị người khác cướp vợ, cướp người yêu
Thời Vũ không phục nói:” Có cái gì mà ta không có?”.
Diệp Hành liếc một cái rồi nói:” Chữ thì không biết được bao nhiêu, thường xuyên được A Trúc tỷ tỷ bao nuôi, tính tình thì keo kiệt, hành tung thì bí ẩn lúc thì xuất hiện lúc thì biến mất làm A Trúc tỷ phải đi tìm… Người không có chỗ ở cố định, lúc ẩn lúc hiện, người lại không cha không nương, gia vô lương điền mỹ xá (đất không có, nhà đẹp cũng không có). Đã vậy người còn giết người không chớp mắt, hai tay đều là máu, người còn thường xuyên ông nói gà bà nói vịt, không biết A Trúc tỷ đang nói gì,…”.
Diệp Hành nói xong mấy lời cuối thì liền bắt đầu nói nhảm, tức giận nói với sư phụ:” Người đối với đệ tử đáng thương của người như thế nào? Hoàn toàn không quan tâm đ ến con mặc kệ con tự lực mà trưởng thành. Con một thân đầy bệnh tật nhưng chỉ khi nào con phát bệnh người mới hỏi han. Con ngày nào cũng đói bụng người cũng không chủ động hỏi… Người không có dạy võ đàng hoàng, người làm con đi theo người suốt ngày toàn bị đuổi giết, bị ép phải đánh nhau kể cả lúc ăn, lúc tập võ,…”.
Thời Vũ cắt ngang:” Ta đã thay đổi rồi”.
Diệp Hành sững người.
Thời Vũ:” Hiện tại ta rất ít khi đi giết người”.
Tuy là hắn nói như vậy nhưng hắn lại thất thần. Diệp Hành cảm thấy chột dạ, sợ sư phụ nhìn ra Diệp Hành đang oán trách sư phụ, Diệp Hành liền tìm một cái đùi để ôm, giọng nói ngọt ngào, đáng yêu gọi:” A Trúc tỷ tỷ”, Diệp Hành đang gọi nàng.
Nàng liền ôm Diệp Hành, quay đầu liếc nhìn Thời Vũ một cái. Nàng ngại ngùng đi về phía hắn cùng với hắn nói chuyện sau đó ôm Diệp Hành đi trước hắn.
Thời Vũ đang muốn đè nén những cảm xúc lo lắng không yên xuống rồi đuổi theo nàng nhưng bước chân hắn dừng lại sau đó hắn xoay người, thân mình xoay tròn. Xung quanh nhiều người như vậy, một người lớn đang sống sờ sờ đã biến mất từ lúc nào.
Thời Vũ tay chân nhẹ nhàng bay lên nóc phủ nơi hắn vừa rời khỏi, hắn mở ngói ra, thấy hai phụ tử vị huyện lệnh kia đang nói về Thích Ánh Trúc.
Huyện lệnh đang tìm thứ gì đó:” Vị tiểu thư vừa rồi thật quen mắt. Ta chắc chắn đã từng gặp qua nàng ta… Thế tử đưa cho ta bức họa đó, chắc hẳn là nàng ấy rồi? Ta phải tìm bức họa mới được”.
Trương Lang đứng bên cạnh thì rất sốt ruột:” Phụ thân, vị tiểu thư vừa rồi là ai? Con có thể theo đuổi nàng ấy không?”.
Huyện lệnh sờ chòm râu, ánh mắt xẹt qua điều gì đó rồi dừng lại việc tìm đồ:” Nếu suy đoán của ta là thật, nàng ấy là một người cao quý, con theo đuổi nàng ấy thì không sao,… Nếu nàng ấy làm phu nhân của con, nhà chúng ta cũng sẽ được thơm lây với sự nghiệp công danh của ta càng có lợi hơn”.
Trương Lang nghe phụ thân nói liền biết đang được cổ vũ.
—
Thích Ánh Trúc cùng với Diệp Hành đứng ở cửa phủ đệ, hai người nhìn nhau.
Thích Ánh Trúc lo lắng:” Sư phụ của đệ đâu rồi?”.
Diệp Hành buông tay:” Có thể sư phụ đã rời khỏi đây rồi?”.
Thích Ánh Trúc nói:” Trong phủ huyện lệnh đâu đâu cũng có người canh gác, nếu bị người canh gác phát hiện hắn chạy lung tung…”.
Diệp Hành:” Không sao, sư phụ của đệ sẽ không để bị phát hiện đâu”.
Nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng đang định sửa lại suy nghĩ của hai vị sư đồ Thời Vũ, Diệp Hành, loại suy nghĩ “ Chỉ cần không bị phát hiện thì ta có thể làm việc xấu” này thì khóe mắt nàng liền nhìn thấy hắn đột ngột xuất hiện nên đành im lặng. Nàng hướng về hắn vẫy tay, làm cho hắn để ý đến nàng.
Lúc nàng đang vẫy tay thì phía sau Thời Vũ, vị Trương công tử vừa từ cửa vòm đuổi theo. Trương công tử nhìn thấy nàng vẫy tay cứ tưởng nàng đang vẫy tay với mình không kiềm nén được mà vui sướng đến phát điên.
Thời Vũ quay đầu lại nhìn, ánh mắt lóe sáng.
Diệp Hành còn nghĩ rằng Thời Vũ đã bỏ đi là vì nó đã nói bậy bạ, lung tung. Đứa bé nhào lên ôm đùi sư phụ:” Sư phụ người đi đâu vậy? Con sai rồi”.
Thời Vũ không biết Diệp Hành sai ở đâu nhưng hắn đá Diệp Hành một cái bắt nó quay về phía nàng, nhỏ giọng nói:” Kêu sư mẫu”.
Diệp Hành đã cùng với Thời Vũ nương tựa vào nhau đã trải qua bao nhiêu năm đương nhiên rất ăn ý, nó đi lảo đảo hướng về phía nàng, Thích Ánh Trúc cúi đầu ôm Diệp Hành nhân cơ hội Diệp Hành liền chui vào lòng của nàng, ôm lấy vòng eo mềm mại, thoang thoảng hương thơm của nàng.
Diệp Hành rất nhanh trí, so với Thời Vũ còn thông minh hơn, trực tiếp cất cao giọng, hét lớn:” A Mẫu, người đừng tức giận, đừng không cần con mà”.
Trương công tử đuổi theo ra đến cửa cũng phát ngốc mà đứng tại chỗ:… Thắng bé đó vừa nói gì vậy.
Nàng ngẩn người sau đó nhịn không được mà gõ một cái trên đầu Diệp Hành:” Con đang gọi bậy bạ gì vậy?”.
Diệp Hành đắc chí ôm chặt nàng, quay đầu về phía Thời Vũ cười trộm.
Nếu như kêu “ Sư mẫu”, A Trúc tỷ tỷ đương nhiên sẽ ngại, đỏ mặt không biết phải nói gì nhưng nếu kêu A Mẫu, A Trúc tỷ chỉ nghĩ nó nghịch ngợm, nghĩ là giả, A Trúc tỷ biết nó nghịch ngợm, sẽ không ngại ngùng.
Thời Vũ quay đầu lại nhìn vị Trương lang quân đang đuổi theo phía sau, hài lòng gật đầu, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt mà đệ tử ném ra.
—
Đương nhiên vị Trương công tử này rất dụng tâm.
Ngày thứ hai Thời Vũ đang giúp nàng chữa bệnh từ thiện sẽ thấy vị công tử này cũng đi theo, vô cùng chăm chỉ.
Thời Vũ rất tức giận, cả ngày vị trí của hắn toàn bị vị Trương công tử này cướp đi. Tuy nàng rất quan tâm hắn, tuy Diệp Hành sẽ giúp hắn thu hút sự chú ý của nàng nhưng vị Trương công tử này miệng cũng rất ngọt.
Trương Lang đi theo phía sau nàng, không ngừng khen ngợi nàng:” Thích tiểu thư, ta nghe phụ thân ta nói, người cùng với sư phụ người hành nghề y đã lâu. Người là một vị tiểu thư, lại có một chí hướng lớn như vậy thật sự làm ta rất khâm phục”.
Một lúc sau:” Thích tiểu thư, nhà ta có một ít sách hiếm,cổ về y thuật. Trong nhà không có ai đọc, ta lấy tới đưa cho nàng đọc có được không? Chuyện này cũng không có gì, nàng vốn từ bi mà, nàng vốn dĩ chính là người như vậy mới có thể làm được việc. Ta so sánh với nàng, ta cảm thấy rất hổ thẹn”.
Một thời gian sau:” Thích tiểu thư, trong thành có một khúc thủy lưu thương(buổi gặp gỡ, buổi tiệc làm thơ, làm phú), ta thiếu một vị tiểu thư xinh đẹp đi cùng, một vị tiểu thư xinh đẹp như nàng chắc chắn biết ngâm thơ làm phú, không có chuyện gì quan trọng. Nàng đã làm việc vất vả cả ngày hay là tìm một nơi uống trà nghỉ ngơi một chút, như vậy cũng rất thoải mái ”.
Vị Trương công tử mở miệng là “ Thích tiểu thư”, mỗi lần nghe được Thời Vũ đều cảm thấy rất bực mình, cứ “ Thích tiểu thư” mỗi lần nàng đều trả lời lại Trương công tử cứ qua lại như vậy nói chuyện cả ngày gần như chỉ hối hận là gặp nhau quá muộn màng.
Diệp Hành gấp gáp đến mức độ đẩy Thời Vũ một cái:” Sư phụ, người cũng nói cái gì đi chứ”.
Thời Vũ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi. Hắn sẽ không làm vậy.
Hắn không biết nói những câu khéo léo ( xảo ngôn, lệnh sắc) như vậy. Nhưng hắn sẽ làm những gì hắn muốn.
/////// giải thích:
xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân
Trong những người có lời nói khéo léo, đáng mặt hiền lành, thì ít có kẻ nhân.
//////////
—
Đêm đó, Thích Ánh Trúc cùng với Dược nương tử kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, bỗng ngửi thấy mùi đồ ăn, nhìn khói bếp lượn lờ khiến người cảm thấy kì quặc, sau đó thấy Thời Vũ bước ra từ nhà bếp, thản nhiên vẫy tay với nàng và Dược nương tử, cong mắt cười:
“ Đói bụng chưa? Ta tiện tay làm một ít, hai người cứ thoải mái mà ăn”
Dược nương tử:”…”.
Ngồi vào bàn, Dược nương tử lo lắng mà cầm tay Thích Ánh Trúc hỏi:” Chúng ta đã từng làm chuyện gì tốt sao? Làm sao mà hắn vẫn luôn giúp đỡ chúng ta? Hắn nấu ăn cho chúng ta mà nói “ thoải mái” ăn”.
Dược nương tử chỉ trên bàn, có bốn, năm món chay, hai món canh.
Ngươi bình thường đều ăn như vậy sao, có phải là quá nhiều rồi không.
Thời Vũ cười tủm tỉm:” Ta không thiếu tiền”.
Tính cách Dược nương tử thẳng thắn nên không hề nhận ra Thời Vũ đang theo đuổi đệ tử của mình, Thích Ánh Trúc lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, kiên nhẫn khuyên sư phụ bắt đầu ăn, không cần tiết kiệm giùm cho tên keo kiệt như Thời Vũ. Sau khi ăn xong bàn đồ ăn quá nhiều thì hắn liền vén tay áo lên muốn rửa chén.
Dược nương tử ngại ngùng:” A Trúc, làm sao có thể để khách bận rộn như vậy?”.
Thích Ánh Trúc bước vào nhà bếp.
Nàng cúi đầu vẫn không thèm để ý đến hắn, nàng không nói gì chỉ im lặng rửa chén, Thời Vũ liền dịch lại gần nàng. Hắn rất nhàn rỗi, không biết phải nói gì liền tìm chuyện để nói với nàng:” Cái tên Trương công tử kia, nàng thật sự muốn đi theo hắn đến hội thơ?”.
Thích Ánh Trúc cúi đầu:” Ta không đi”.
Thời Vũ nói:” Đi đi không sao đâu. Người nhiều thì rộn ràng vui vẻ, có thể tiếp thu được rất nhiều kiến thức”.
Thích Ánh Trúc nén cười:” Vậy ta đi nhé?”.
Thời Vũ ngẩn ra, hắn giả vờ khách sáo sau khi nghe nàng nói hắn không biết phải làm sao. Sau một lúc nghẹn lời liền nói:” Nàng đi cùng tên đó sao?”.
Nàng quay mặt đi, ánh nến màu vàng chiếu lên khuôn mặt nàng, lông mi nàng dày như dẻ quạt cót chút thanh tú, quyến rũ:” Nếu không thì sao?”.
Thời Vũ trả lời:” Nàng đi cùng tên đó thì có gì mà vui, con người tên đó không thú vị, tên đó không thể cùng nàng làm thơ, tên đó cũng không thể cùng nàng đọc sách. Ta thì khác, ta có thể cùng nàng làm thơ, vẽ tranh, tên đó làm sao có thể? Ta thích nghe nàng làm thơ, làm phú, tên đó làm sao có thể so sánh với ta?”.
Thích Ánh Trúc khiếp sợ.
Nàng cười lớn, trên tay dính đầy bọt nước, nàng liền đến gần véo vào mặt hắn, buồn cười nói:” Chàng? Chàng có thể cùng ta ngâm thơ làm phú* sao? Có thể cùng ta vẽ tranh, viết thơ? Chàng nói như vậy đúng không? Chàng?”.
Mặt hắn bị nàng bóp mạnh, âm thanh phát ra có chút thay đổi, kì quái nghe rất đáng yêu:”Úng ậy”.
Hắn đã khiến tên Trương công tử kia bị nàng quay lưng, tội nghiệp tên đó không biết gì cả, bắt đầu chửi bới kẻ khác.
——
Beta:
*Phú theo nghĩa đen chủ yếu là thể văn tả cảnh. Nhưng từ cái ý chính tả ngoại cảnh, một bài phú thường liên kết với nội tâm để tả tình. Có từ thời nhà Đường.
Danh sách chương