Diêm Đằng Phong rất đáng tin cậy.
Hắn đứng đó như đầu tàu gương mẫu, đám người bắt cóc Thích Ánh Trúc kia không tài nào tiến thêm một bước. Huống hồ Diêm Đằng phong có thân phận là quan triều đình, đám người này cũng sợ ném chuột vỡ bình.
Người trên giang hồ mấy ai tay không dính máu, sao có thể dây vào triều đình được đây? Mấy người chắp tay: “Diêm lang quân, đây không phải địa phận Kinh Thành. Chúng ta chờ ở đây cũng không phải muốn làm hại nữ lang, chỉ xử lý chút ân oán giang hồ thôi. Ta đảm bảo với Diêm lang quân sẽ đưa nữ lang trở về, được không?”
Diêm Đằng Phong nhướn mày: “Ngươi thấy sao?”
Nháy mắt, Thích Ánh Trúc nhận ra lời này không rõ ràng: “Diêm đại ca, ta không muốn đi với bọn họ.”
Lực cánh tay người đang giữ nàng tăng thêm vài phần làm nàng đau đớn nhíu mày. Thích Ánh Trúc khẩn trương nhìn chằm chằm Diêm Đằng Phong, chỉ sợ hắn đi mất. Nàng cùng Diêm Đằng Phong cũng không có giao tình sâu đậm gì, chỉ là ngày xưa nhờ chuyện của Thời Vũ mà quen biết đôi chũi, nàng mang tâm tiểu nhân sợ hắn …
Thích Ánh Trúc nghe Diêm Đằng Phong “ừ” một tiếng: “Được!”
Đêm lạnh bao phủ, hắn nâng mi nhìn đám người giang hồ ấy, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Thích nữ lang là muội muội ta quen từ bé. Dù sao đi nữa ta cũng không để các ngươi mang nàng đi.”
Lời này vừa xong, hắn nâng kiếm lên, một chiêu đánh tới. Nháy mắt, Diêm Đằng Phong lướt mình mà đến, kiếm khí mạnh mẽ làm đám người hấp tấp chống cự.
Võ công Diêm Đằng Phong không phải hạng tầm thường, lại được tôi luyện mấy năm trong quân doanh. Con người thì chính trực quy củ, dũng cảm vô cùng. Mà công pháp của đối thủ lại vô cùng linh hoạt, hoàn toàn tương phản, khiến cả hai bên cùng có chút không quen.
Hai bên so chiêu đến cả trăm hiệp nhưng đối phương vẫn không thể mang Thích Ánh Trúc đi, Diêm Đằng Phong cũng không thể làm gì được bốn người đó.
Thời gian càng dài, đám người bắt cóc càng sốt ruột. Huống hồ từ đầu đến giờ Diêm Đằng Phong chưa hề rút kiếm, chỉ dùng chuôi kiếm chiến đấu.
Nữ lang duy nhất trong bốn người bị chuôi kiếm của Diêm Đằng Phong đánh bay, ‘Bịch’ một tiếng nện vào thân cây, phun ra một búng máu. Ba người còn lại trở nên hoảng loạn: “Sư muội!”
Diêm Đằng Phong lông mày nhẹ động, thay đổi thế công, chuôi đao đánh đến.
Nhìn cả bốn người bị đánh gục trên đất, lòng Thích Ánh Trúc chấn động, đứng trong rừng cây ngơ ngác nhìn Diêm Đằng Phong đang bình tĩnh thu đao về.
Nàng đã từng thấy người ta đánh nhau rồi, điển hình là khi Thời Vũ giết người làm nàng vô cùng sợ hãi. Nhưng Diêm Đằng Phong là mệnh quan triều đình, không thể giết người. Đây vốn là mẫu người mà Thích Ánh Trúc lẽ ra nên để ý.
Diêm Đằng Phong thu đao tiến về phía Thích Ánh Trúc. Hắn nhìn áo cưới đẫm nước mưa cùng dáng vẻ ngơ ngác của Thích Ánh Trúc, suy tư nói: “Ta đến nơi các ngươi từng ở, sau khi gọi tỉnh được A Anh thì nàng nói ngươi bị bắt đi. Thư từ trong thư phòng của ta trước đó cũng có dấu vết bị người lục lọi. Ta nghi ngờ có người muốn đối phó với các ngươi mà không biết là ai.”
Diêm Đằng Phong nhíu mày: “Ngươi đang gả cho ai? Là Thời Vũ kia phải không? Thích nữ lang, thân phận của hắn không rõ ràng. Những ngươi hôm nay tới bắt ngươi không phải là người của “Tần Nguyệt Dạ” thì là những người trên giang hồ mà hắn chọc phải.”
Thích Ánh Trúc mơ hồ nhận ra: “Tần Nguyệt Dạ”? Không phải là tổ chức sát thủ của Thời Vũ sao?
Nhưng nàng đã chẳng quản nổi những cái đó nữa, nàng cầu Diêm Đằng Phong: “Diêm đại ca, Thời Vũ hẳn đã xảy ra chuyện rồi, ngươi có thể mang theo ta đi giúp hắn không?”
Diêm Đằng Phong: “Không được. Bọn họ đều là người giang hồ, chẳng qua là chó cắn chó, chẳng có ai là tốt đẹp. Ta không đối phó họ đã là nương tay rồi, không thể giúp bất kỳ bên nào hết.”
Thích Ánh Trúc cứng người, đang vắt óc tìm cách thuyết phục Diêm Đằng Phong thì đám người trên đất đã đứng dậy hét lớn: “Lời này nói rất đúng! Chỉ là, nếu đã không nhúng tay vào chuyện giang hồ, Diêm lang quân sao còn phải ép chúng ta như vậy?”
Thích Ánh Trúc cùng Diêm Đằng Phong cùng quay đầu lại, nàng khẩn trương trốn sau lưng Diêm Đằng Phong sừng sững bất động. Đám người kia đứng lên thấy vậy thì cười lạnh: “Thích nữ lang, ta nghe nửa ngày đã hiểu. Ngươi và chúng ta không cùng thế giời, chúng ta mạng như cỏ rác, ngươi và Diêm lang quân đều là quý nhân. Không biết “ác ma Thời Vũ” làm sao dụ dỗ được ngươi, khiến ngươi gả cho hắn. Nhưng mà … nếu ngươi đã biết vị hôn phu này của mình tội ác tày trời thì lòng ngươi vẫn không rối rắm mà gả cho hắn sao? Ngươi không giống chúng ta, loại nữ lang khuê các như ngươi sẽ đọc sách, viết chữ, thêu hoa. Chỉ sợ ngươi coi qua mấy quyển thoại bản mà nghĩ sát thủ là một nghề oai phong lẫm liệt … Ngươi không biết trên tay hắn đã dính bao nhiêu máu, hại chết bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát vì hắn đâu. Loại ngươi như ngươi ở cùng với hắn có thể được bình yên thoải mái sao?”
Khuôn mặt Thích Ánh Trúc hơi hơi tái nhợt.
Mưa rơi ầm ầm nhưng âm thanh chất vấn của người này vẫn rõ ràng đến thế.
Ngay giây phút này, đột nhiên nàng nhớ tới biểu tỷ Tống Ngưng Tư. Biểu tỷ nàng cũng từng là một tiểu thư khuê các ngây thơ hồn nhiên, chúm chím nụ cười. Thời điểm biểu tỷ bị bắt đi, nàng cảm thấy tuy rằng tỷ ấy tự lập hơn một chút nhưng vẫn là một biểu tỷ ngây thơ dễ gần. Nhưng lần cuối nàng thấy biểu tỷ …
Khuôn mặt nàng ta tái nhợt, tử khí âm trầm, trở thành một nữ lang tàn nhẫn đầy tâm cơ.
Tống Ngưng Tư cũng đã từng bị người ta chất vấn như vậy sao?
Thích Ánh Trúc cười lẩm bẩm: “… Không giống nhau. Ân oán tình thù đâu ai biết rõ, Thời Vũ nghe lời lắm, hắn không chủ động gây chuyện đâu. Chỉ là giao dịch buôn bán thôi, chúng ta không nên trách hắn. Hắn ở trong giang hồ cũng là thân bất do kỷ … Ta se trông chừng hắn, dạy dỗ hắn, không để hắn chủ động gây chuyện …”
Nữ lang duy nhất kia cười nhạo: “Vậy những chuyện ác trước kia thì không tính nữa sao?”
Thích Ánh Trúc không nói nên lời. Dù nàng nói gì cũng chỉ là biện hộ cho Thời Vũ. Nhưng càng như vậy nàng càng không tin Thời Vũ là người lương thiện.
Thích Ánh Trúc chỉ lẩm bẩm: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, ta chỉ muốn bên hắn cùng nhau gánh vác.”
Nữ hiệp kia tựa thân cay đứng dậy, nâng kiếm chỉ thẳng hai người, âm thanh trở nên bén nhọn: “Gánh vác thế nào đây? Thiên Sơn phái chúng ta cách xa Trung Nguyên, không tham gia chuyện phân tranh giang hồ. Chẳng lẽ trách chúng ta trốn chưa đủ xa sao? “Ác ma Thời Vũ” trộm mất Cửu Ngọc liên, sư đệ ta cũng vì thế mà sắp mất mạng. Chẳng lẽ quyền lấy Cửu Ngọc liên về cũng không cho chúng ta sao?”
Trong đầu Thích Ánh Trúc hiện lên một suy đoán, nàng nghĩ đến lần trước Thời Vũ rời đi, sau khi về đã mang cho nàng một vật …
Âm thanh nàng trở nên căng chặt: “Cửu Ngọc liên là cái gì?”
Trong đêm đen, âm thanh sâu kín của một lão nhân vang lên: “Người sống bổ máu bổ huyết, chữa bách bệnh, là vật báu giữ mạng. Trăm năm Cửu Ngọc liên mới nở một lần, Thiên Sơn phái ta tìm đủ mọi cách để lấy thêm vài bông. Lại không hiểu vì sao mà trồng không được. Mạng của Tiểu Hành dựa cả vào nó, Thiên Sơn phái ta chỉ muốn cứu Tiểu Hành thôi. Vì thế, chúng ta cho các đại môn phái rất nhiều quyền lợi, chỉ mong bọn họ đừng tới cướp. Ai ngờ lại thất bại trong gang tấc, Cửu Ngọc liên không hề bị đại môn phái cướp đi mà lại bị ‘Ác ma Thời vũ’ cướp đi.”
Mấy vị thiếu hiệp kia kêu lên: “Sư thúc!”
Thích Ánh Trúc nhìn theo bọn hắn, chỉ thấy trong làn mưa bụi, một lão nhân đầu bạc nhẹ nhàng bay xuống từ ngọn cây. Trong lòng còn ôm theo một đứa nhỏ gầy yếu chỉ như đứa trẻ bốn năm tuổi, đôi mắt tối tăm lạnh nhạt, khuôn mặt trắng bệch uể oải nằm trong lồ ng ngực lão nhân.
Đứa trẻ này chính ta tiểu thiên tài mà Thiên Sơn phái muốn cứu – Diệp Hành.
Vì hao tổn công pháp mà đứa trẻ đã tám chín tuổi trong chỉ như bốn năm.
Mọi người gặp vị sư thúc Thiên Sơn phái này, đến cả Diêm Đằng Phong cũng khách khí chắp tay chào đón. Vị lão nhân này không đòi đánh đòi giết như đám sư điệt mà còn cười khổ quay qua giải thích với Thích Ánh Trúc: “Ý của Chưởng môn sư huynh là không cần Cửu Ngọc liên nữa, chỉ cần khiến ‘Ác ma Thời Vũ’ phải trả giá đắt, chết cũng được. Nhưng không có Cửu Ngọc liên thì Tiều Hành phải làm sao bây giờ? Tiểu Hành còn nhỏ đã phải mất mạng, ta không đành lòng. Thích nữ lang, ngươi cũng phải nói lý đi chứ. Lúc trước mấy sư điệt của ta bắt trói ngươi, ta có thể xin lỗi thay bọn họ, Thiên Sơn phái có thể bồi thường vô số vàng bạc cho ngươi. Nhưng ngươi có thể thuyết phục ‘Ác ma Thời Vũ’ trả lại Cửu Ngọc liên cho chúng ta không? Tiểu Hành từ nhỏ đã không còn nơi nương tựa, liều mạng luyện võ cũng chỉ mong giành được một vị trí nhỏ ở Thiên Sơn phái. Nhưng đứa nhỏ này số khổ, chúng ta muốn nhìn hắn lớn lên … Bọn ta thà trái lời Chưởng môn sư huynh cũng muốn rời Thiên Sơn, chỉ mong có thể cho Tiểu Hành một cái tương lai.”
Hắn cầu xin: “Một người khỏe mạnh như ngươi không thể nào hiểu được cảm giác bệnh nặng không thể xuống giường đâu. Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi, sẽ đau khổ đến mức nào đây chứ?”
Diêm Đằng Phong nhíu mày.
Hắn muốn mở miệng muốn giải thích rõ Thích Ánh Trúc có thể hiểu cảm giác ấy hơn bất kỳ ai. Nhưng khuôn mặt nàng lại trắng bệch, mắt đã nhòe lệ, hốt hoảng đánh gãy lời hắn: “Thì ra là thế, thì ra đó là thần dược. Tất cả đều vì ta … Nhưng mà Cửu Ngọc liên đã, đã … chỉ còn có ba cánh thôi. Có thể dùng được không?”
Mấy người kinh hãi, nào còn thời gian chần chừ, gấp không chịu nổi: “Dù chỉ còn một mảnh cũng không sao. Chỉ cần có thể duy trì được tính mạng của Tiểu Hành, chữa bệnh còn có thể tìm cách khác.”
Thích Ánh Trúc cúi đầu, đêm đen làm âm thanh nàng trở nên mờ mịt: “… Được rồi, chúng ta đi tìm Thời Vũ thôi.”
—
Phủ để trấn trên đang đánh nhau đến phần gay cấn. Mưa to không hề ảnh hưởng đến diễn biến giết chóc nơi này mà còn khơi dậy sự hung tàn trong xương tủy. Nghĩ đến kết quả không mấy tốt đẹp sắp tới của nhóm sát thủ Tần Nguyệt Dạ, mọi người đều tỏa ra sát khí.
Mọi người đã giết đến đỏ cả mắt.
Nếu nói người ta kiêng kỵ Tần Nguyệt Dạ vì nó là một tổ chức sát thủ thì cũng chính vì điều đó mà cũng chuốc lấy nhiều ân oán. Việc nội loạn trước đó cũng không ít người nhúng tay vào. Mà nay những người này bắt đầu sợ hãi ngày sau bị trả thù.
Vậy thì chi bằng nhân cơ hội hôm nay ra tay trước, giết càng nhiều thì nguy hiểm ngày sau càng ít.
Tốt nhất là khiến Tần Nguyệt Dạ không còn là tổ chức sát thủ hàng đầu giang hồ nữa, tốt nhất là khiến nó trở thành vật trong tay các môn phái lớn, tùy thời sai sử.
Với thế trận bây giờ, tất nhiên phải đánh.
“Tần lâu chủ, ta cũng không muốn làm các ngươi khó xử. nhưng một nhà chị dâu của em vợ của dượng của ông ta đã từng bị ác ma Thời Vũ này giết sạch. Hôm nay các ngươi lại bảo vệ hắn như vậy làm ta không nhịn được phải nói. Ác ma Thời Vũ! Bọn ta thay mặt Thiên Sơn phái đến trừng trị ngươi. Mau đem Cửu Ngọc liên giao ra đây, chúng ta còn có thể bỏ qua chuyện cũ.”
Thời Vũ không để ý đến những âm thanh ấy.
Hắn giết người như phát cỏ, cả người bình thản, tâm tình càng bình thản. Chỉ coi mất người này như vật chết mà một đao chém tới. Tuy ân oán giang hồ không hề rõ ràng nhưng hắn đã sớm hiểu, đã là một sát thủ không phải đi giết người thì là bị người đuổi giết. Hắn không muốn giết người trong ngày tân hôn nhưng đám người này lại không cho hắn đi gặp Ương Ương.
Hắn chỉ có thể giết sạch mới rời đi được.
Cứ như vậy, Thời Vũ trở thành con quái vật máu lạnh bằng xương bằng thịt. Thân hình hắn xuyên qua mưa máu, một thân hỷ phục thấm đẫm máu tươi biến thành bộ đồ mang điềm xấu.
Tất cả những người ở đây đều muốn lấy mạng hắn.
Vậy thì hắn cũng phải lấy mạng bọn họ …
Mặt trời ló dạng đằng Đông, chủy thủ trên tay Thời Vũ lướt qua yết hầu người nọ khiến hắn mềm như cọng bún mà ngã xuống. Thời Vũ quỳ một gối, chủy thủ khua qua trước mặt. Hắn căng eo muốn đứng dậy tiếp tục giết người nhưng một giọng nữ tử đau đớn thanh mảnh từ cổng lớn truyền đến: “Thời Vũ! Dừng tay.”
Đồng thời, một lão nhân nội lục thâm hậu cùng giọng nam trầm ổn của Diêm Đằng Phong vang lên:
“Cảm tạ các vị đã đòi lại công đạo vì Thiên Sơn phái, nhưng mong mọi người hãy dừng tay.”
“Mấy người ở đây đánh nhau gây chuyện, bắt cóc dân chúng bình thường, nhiễu loạn trật tự kinh thành. Còn không dừng tay, Triều Đình sẽ ra quân đán áp.”
Mấy khách nhân Thời Vũ mời tới còn sót lại đang run bần bật dưới gầm bàn lập tức hô to: “Là quan sai đại nhân sao? Đại nhân cứu mạng! Mấy người này bị điên hết rồi … Gặp người liền giết.”
Chư vị nhân sĩ giang hồ không ngừng do dự: “Người Thiên Sơn phái sao?”
Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên thu tay, nhóm sát thủ cảnh giác nhìn chằm chằm cổng lớn. Thời Vũ nâng mi, trên mặt còn dính vết máu chưa kịp khô. Ánh mắt hắn như thanh kiếm sắc lạnh, nhìn đến người mặc hỷ phục kia liền như tỉnh táo lại vài phần, trở nên ngốc nghếch.
Thích Ánh Trúc còn mặc đồ cưới cùng Diêm Đằng Phong và mấy người Thiên Sơn phái đi vào.
Mấy nhân sĩ giang hồ tò mò nhìn đám người Thiên Sơn phái cùng đứa trẻ trong ngực lão nhân kia. Bọn họ ngơ ngẩn nhìn về phía tân nương mỹ mạo như ngọc có chút hiểu ra: Thì ra vị nữ lang này là người ác ma Thời Vũ muốn cưới.
Ác ma Thời Vũ tội ác chồng chất, giết người như giết gà mà có thể cưới được nữ lang xinh xắn như vậy sao?
Thích Ánh Trúc định thần lại nhìn tình hình trong viện. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để thấy một số cảnh tượng thảm thiết. Nhưng khi nàng mở mắt ra, chỉ thấy thiếu niên quỳ một gối giữa một vùng máu đỏ tươi … Tất cả đánh sâu vào tiềm thức của nàng.
Sắc mặt nàng trắng thêm một phần.
Nàng cùng Thời Vũ bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhất thời ngây ngốc, lộ ra thần sắc sợ hãi. Hắn đứng dậy muốn bước về phía nàng nhưng bị thi thể dưới chân vướng ngã. Hắn cúi đầu nhìn thấy khắp mặt đất là máu thịt vương vãi, tứ chi tán loạn, lúc này hắn mới nhận ra mình đã làm gì.
Sắc mặt Thời Vũ tái nhợt.
Hắn đứng tại chỗ không dám động đậy, đem hai thanh chủy thủ trong tay ‘leng keng’ ném đi.
Tần Tùy Tùy phía sau lập tức vỗ trán, quay đầu thì thầm với Bộ Thanh Nguyên: “Hết thuốc chữa. Đến cả vũ khí cũng ném đi. Ta mà là người bên cạnh hắn đã cho hắn một đao rồi, xem hắn lấy cái gì mà đánh trả.”
Bộ Thanh Nguyên cũng thấp giọng trả lời nàng: “Đứa nhỏ này hơi ngốc một tí. Tiểu lâu chủ, muốn ăn hạt dưa không?”
Hắn thuần thục móc ra một nắm hạt dưa, Tần Tùy Tùy không khách khí nhận lấy. Nàng phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu thì thấy Diêm Đằng Phong đứng bên cạnh Thích Ánh Trúc. Vị mệnh quan triều đình kia nhìn nàng nói mấy chữ — Lại là yêu nữ nhà ngươi gây chuyện.
Tần Tùy Tùy lập tức làm mặt quỷ khiêu khích, Diêm Đằng Phong lập tức dời mắt, lười để ý đến nàng.
Thời Vũ không biết Bộ Thanh Nguyên và Tần Tùy Tùy đang tỏ vẻ vô cùng chán ghét mình, đôi mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc. Hắn nhớ đến chuyện Thích Ánh Trúc đã từng nói hắn đừng giết người trước mặt nàng, nhưng mà … Lòng hắn càng thêm hoảng loạn.
Thích Ánh Trúc nhìn Thời Vũ.
Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
Thời Vũ: “Nàng … không cần ta nữa hả?”
Thích Ánh Trúc nước mắt lăn dài.
Nhiều người thẩm vấn như vậy, nhiều tội ác không rõ như vậy. Thi thể đầy đất, thần phật trên cao … Con đường sát thủ mấy ai đủ dũng khí dấn thân vào. Đạp lên máu tươi mà đi, phải mạnh mẽ ra sao, phải lạnh lùng đến thế nào mới có thể không quan tâm đ ến tất cả.
Thích một người, không phải chỉ thích mặt tốt của hắn mà còn phải chấp nhận cả mặt xấu.
Nhưng nhân tính trong xòng dày vò nàng từng phút từng dây, khảo nghiệm này thật sự quá khó, chắc chỉ có những người được gọi là yêu nữ trên giang hồ kia mới thật sự không để tâm.
Mưa bụi kéo dài, Thích Ánh Trúc hít sâu, cố gắng nở một nụ cười với Thời Vũ, vẫy tay với hắn: “Thời Vũ, chàng lại đây. Ta có chuyện muốn hỏi chàng.”
Thời Vũ chẳng hề có chút phòng bị nào với nàng. Chẳng sợ đám người Thiên Sơn phái đang đứng bên cạnh nàng, cũng chẳng sợ những ánh mắt chằm chằm nhìn hắn đầy thù hận ở xung quanh. Ngay khi Thời Vũ đứng trước mặt Thích Ánh Trúc, ngay cả Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên cách xa như vậy cũng nhận thấy sự khẩn trương cùng hưng phấn của đám người Thiên Sơn phái.
Thích Ánh Trúc ngẩng đầu quyến luyến nhìn Thời Vũ.
Nàng nâng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu còn đọng lại trên gương mặt hắn. Thời Vũ cúi đầu nhìn nàng, đem sự nham hiểm và hung ác giấu đi, chỉ còn một Thời Vũ ngây thơ sạch sẽ. Thích Ánh Trúc chậm rãi hỏi: “Thời Vũ, Cửu Ngọc liên là thần dược chàng cho ta uống sao?”
Những nhân sĩ giang hồ gây chuyện đó căng lỗ tai lên nghe — cái gì? Cửu Ngọc liên bị dùng rồi sao? Chẳng trách Ác ma Thời Vũ nãy giờ không nói gì.
Thời Vũ nhìn Thích Ánh Trúc.
Hắn không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy. Nàng không biết nếu đám người này nghe được chuyện đó sẽ liên lụy đến nàng sao?
Thời Vũ chỉ cho rằng nàng không hiểu quy củ giang hồ, chần chờ không nói.
Thích Ánh Trúc hỏi lại: “Thời Vũ, trả lời ta đi.”
Thời Vũ rối rắm, nhẹ nhàng: “Ừ”
Tất cả những người muốn cướp Cửu Ngọc liên đều hung tợn nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc. Giường như chỉ muốn chặt nàng thành tám khối, đem Cửu Ngọc liên đàng đã ăn móc ra.
Thích Ánh Trúc thầm nghĩ: Thì ra giang hồ là thế.
Được rồi, từ nay nàng và Thời Vũ đều như chuột chạy qua đường, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà … những người này vì Thiên Sơn phái mà đến, đến cả Thiên Sơn phái cũng chưa chắc đã tốt đẹp như vậy. Tuy rằng những lời lão nhân kia nói làm lòng nàng áy náy, nàng cũng không muốn nhìn một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải ra đi. Nhưng mà Thiên Sơn phái cũng chưa chắc đã sạch sẽ.
Nàng muốn dùng những gì còn sót lại, đem ánh mắt của giang hồ nhân sĩ rời khỏi nàng và Thời Vũ mà chuyển qua Thiên Sơn phái.
Thích Ánh Trúc nhìn Thời Vũ: “Ba cánh hoa còn lai chàng còn giữ không?”
Thời Vũ nhìn nàng.
Một thời gian sau mới trả lời: “Còn”
Thích Ánh Trúc: “Đưa cho ta.”
Thời Vũ khỏ hiểu, trong lòng ngày càng không yên, không biết nàng muốn làm gì. Hắn không biết Thích Ánh Trúc có bỏ qua chuyện hắn ra tay giết người không, cũng chẳng biết mình có tiếp tục thành thân được nữa hay không … Hắn chỉ có thể làm theo những gì nàng nói, mong nàng đừng tức giận.
Thời Vũ im lặng lấy ra một hộp gỗ.
Nháy mắt, mấy đệ tử Thiên Sơn phái cứng lại.
Nhân sĩ giang hồ phía dưới đôi mắt tỏa sáng, khàn khàn nói: “Là Cửu Ngọc Liên thật sao?”
” Còn dư lại có ba cánh, còn dùng được không?”
“Chắc là có thể dùng chứ …”
Người bên cạnh Thích Ánh Trúc: “Âm thanh dồn dập: “Mau! Trả lại tráp cho chúng ta.”
Thích Ánh Trúc nói: “Xem thử xem có phải đồ của các ngươi không.”
Nàng mở hộp gỗ ra, người xung quanh đều hướng ánh mắt vào, lập tức sáng quắc. Thích Ánh Trúc nhìn Cửu Ngọc liên chỉ còn lại ba cánh, thuần khiết như ngọc, nhẹ nhàng yếu đuối. Lòng nàng hoảng hốt, nhớ lại đêm Thời Vũ cho nàng xem Cửu Ngọc liên kia.
Lúc đó nàng đâu thể ngờ được vật này có thể cứu mạng mình, cũng đem lại nhiều tai họa như vậy.
Thích Ánh Trúc: “Thấy rõ chưa?”
Người phía sau nàng cảnh giác nói: “Không phải ngươi không muốn trả lại cho chúng ta đấy chứ?”
Thích Ánh Trúc nói: “Trả.”
Nàng khép hộp gỗ lại, nghiêng mình muốn đưa nó cho lão nhân phía sau. Tiểu hài tử kia mắt sáng rực rỡ nhìn chằm chằm hộp gỗ. Một đứa bé còn có khát khao được sống đến vậy. Cuộc đời của hắn chỉ mới bắt đầu thôi, so ra với nàng thì còn lộng lẫy và rực rỡ hơn nhiều.
Hộp gỗ bị một bàn tay nắm lấy.
Lão nhân kia nhíu mày, giơ tay muốn đoạt hộp gỗ lại. Thời Vũ nâng tay kia lên phi ra mấy ngân châm. Khoảng cách gần như vậy, những đệ tử kia đều nhảy ra xa, giơ vũ khí lên trồn tránh. Lão nhân muốn đánh úp về phía Thích Ánh Trúc lại bị chuôi đao của Diêm Đằng Phong ngăn lại.
Chỉ trong nháy mắt, ngân châm trong tay Thời Vũ đã điểm vào huyệt đạo của đám người kể cả Thích Ánh Trúc.
Nàng cứng đờ nhìn nửa hộp gỗ trong tay đang bị Thời vũ giữ lấy.
Thời Vũ hỏi: “Nàng muốn làm gì?”
Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Trả lại Cửu Ngọc liên.”
Thời Vũ: “Sao phải trả? Cái này là của ta mà.”
Đám đông phía dưới ồ lên, nhất thời mắng to. Thời Vũ coi như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc. Nàng cúi đầu không nhìn mắt hắn, chỉ nói: “… Thời Vũ, như vậy là được rồi. Đồ vật này không thuộc về chúng ta, chàng đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa. Chúng ta chỉ cần giảng hòa thôi, đừng lấy cứng đối cứng mà đi vào con đường chết.”
Thời Vũ nói: “Thì ra là nàng nghĩ như vậy.”
Hắn chậm rì rì nói: “Nhưng ta không muốn làm thế.”
Nháy mắt tiếp theo, hắn cúi người ôm Thích Ánh Trúc vào ngực. Mấy đệ tử Thiên Sơn phái cuối cùng đã giải được huyệt đạo xông đến nhưng Thời Vũ đã lăng không nhảy lên nóc nhà.
Hắn ôm Thích Ánh Trúc nhảy xuống thoát khỏi nơi này.
Mọi người sau vài giây ngơ ngác liền nóng này: “Mau đuổi theo!”
Tần Tùy Tùy đang cắn hạt dưa một lần nữa cầm đao lên.
—
Gió lạnh mưa phùn đồng loạt thổi đến, Thích Ánh Trúc bị điểm huyệt không thể động đậy, theo Thời Vũ rời khỏi nơi ấy. Những người đuổi giết phía sau nhiều không kêt hết nhưng thân hình Thời Vũ như điện chửng mấy chốc đã bỏ xa bọn hắn.
Trên đời làm gì có buổi thành hôn nào như thế này chứ? Tân lang bắt tân nương đi, còn bị người ta đuổi giết. Thích Ánh Trúc bị Thời Vũ ôm trong ngực lạnh giọng: “Thời Vũ, đừng thêm sai nữa. Vốn dĩ chúng ta đã có thể giảng hòa với Thiên Sơn phái.”
Trên mặt Thời Vũ hiện lên biểu tình âm trầm tàn nhẫn mà Thích Ánh Trúc chưa từng nhìn thấy qua.
Nhưng đây mới là Thời Vũ chân thật nhất.
“Tại sao ta phải giảng hòa với bọn họ? Ta chỉ muốn cứu mạng nàng, ta chỉ muốn nàng sống sót. Những người khác thì liên quan gì, chết sạch cũng chẳng có quan hệ gì với ta? Nhưng nàng càn phải uống thuốc.”
Hắn đứng đó như đầu tàu gương mẫu, đám người bắt cóc Thích Ánh Trúc kia không tài nào tiến thêm một bước. Huống hồ Diêm Đằng phong có thân phận là quan triều đình, đám người này cũng sợ ném chuột vỡ bình.
Người trên giang hồ mấy ai tay không dính máu, sao có thể dây vào triều đình được đây? Mấy người chắp tay: “Diêm lang quân, đây không phải địa phận Kinh Thành. Chúng ta chờ ở đây cũng không phải muốn làm hại nữ lang, chỉ xử lý chút ân oán giang hồ thôi. Ta đảm bảo với Diêm lang quân sẽ đưa nữ lang trở về, được không?”
Diêm Đằng Phong nhướn mày: “Ngươi thấy sao?”
Nháy mắt, Thích Ánh Trúc nhận ra lời này không rõ ràng: “Diêm đại ca, ta không muốn đi với bọn họ.”
Lực cánh tay người đang giữ nàng tăng thêm vài phần làm nàng đau đớn nhíu mày. Thích Ánh Trúc khẩn trương nhìn chằm chằm Diêm Đằng Phong, chỉ sợ hắn đi mất. Nàng cùng Diêm Đằng Phong cũng không có giao tình sâu đậm gì, chỉ là ngày xưa nhờ chuyện của Thời Vũ mà quen biết đôi chũi, nàng mang tâm tiểu nhân sợ hắn …
Thích Ánh Trúc nghe Diêm Đằng Phong “ừ” một tiếng: “Được!”
Đêm lạnh bao phủ, hắn nâng mi nhìn đám người giang hồ ấy, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Thích nữ lang là muội muội ta quen từ bé. Dù sao đi nữa ta cũng không để các ngươi mang nàng đi.”
Lời này vừa xong, hắn nâng kiếm lên, một chiêu đánh tới. Nháy mắt, Diêm Đằng Phong lướt mình mà đến, kiếm khí mạnh mẽ làm đám người hấp tấp chống cự.
Võ công Diêm Đằng Phong không phải hạng tầm thường, lại được tôi luyện mấy năm trong quân doanh. Con người thì chính trực quy củ, dũng cảm vô cùng. Mà công pháp của đối thủ lại vô cùng linh hoạt, hoàn toàn tương phản, khiến cả hai bên cùng có chút không quen.
Hai bên so chiêu đến cả trăm hiệp nhưng đối phương vẫn không thể mang Thích Ánh Trúc đi, Diêm Đằng Phong cũng không thể làm gì được bốn người đó.
Thời gian càng dài, đám người bắt cóc càng sốt ruột. Huống hồ từ đầu đến giờ Diêm Đằng Phong chưa hề rút kiếm, chỉ dùng chuôi kiếm chiến đấu.
Nữ lang duy nhất trong bốn người bị chuôi kiếm của Diêm Đằng Phong đánh bay, ‘Bịch’ một tiếng nện vào thân cây, phun ra một búng máu. Ba người còn lại trở nên hoảng loạn: “Sư muội!”
Diêm Đằng Phong lông mày nhẹ động, thay đổi thế công, chuôi đao đánh đến.
Nhìn cả bốn người bị đánh gục trên đất, lòng Thích Ánh Trúc chấn động, đứng trong rừng cây ngơ ngác nhìn Diêm Đằng Phong đang bình tĩnh thu đao về.
Nàng đã từng thấy người ta đánh nhau rồi, điển hình là khi Thời Vũ giết người làm nàng vô cùng sợ hãi. Nhưng Diêm Đằng Phong là mệnh quan triều đình, không thể giết người. Đây vốn là mẫu người mà Thích Ánh Trúc lẽ ra nên để ý.
Diêm Đằng Phong thu đao tiến về phía Thích Ánh Trúc. Hắn nhìn áo cưới đẫm nước mưa cùng dáng vẻ ngơ ngác của Thích Ánh Trúc, suy tư nói: “Ta đến nơi các ngươi từng ở, sau khi gọi tỉnh được A Anh thì nàng nói ngươi bị bắt đi. Thư từ trong thư phòng của ta trước đó cũng có dấu vết bị người lục lọi. Ta nghi ngờ có người muốn đối phó với các ngươi mà không biết là ai.”
Diêm Đằng Phong nhíu mày: “Ngươi đang gả cho ai? Là Thời Vũ kia phải không? Thích nữ lang, thân phận của hắn không rõ ràng. Những ngươi hôm nay tới bắt ngươi không phải là người của “Tần Nguyệt Dạ” thì là những người trên giang hồ mà hắn chọc phải.”
Thích Ánh Trúc mơ hồ nhận ra: “Tần Nguyệt Dạ”? Không phải là tổ chức sát thủ của Thời Vũ sao?
Nhưng nàng đã chẳng quản nổi những cái đó nữa, nàng cầu Diêm Đằng Phong: “Diêm đại ca, Thời Vũ hẳn đã xảy ra chuyện rồi, ngươi có thể mang theo ta đi giúp hắn không?”
Diêm Đằng Phong: “Không được. Bọn họ đều là người giang hồ, chẳng qua là chó cắn chó, chẳng có ai là tốt đẹp. Ta không đối phó họ đã là nương tay rồi, không thể giúp bất kỳ bên nào hết.”
Thích Ánh Trúc cứng người, đang vắt óc tìm cách thuyết phục Diêm Đằng Phong thì đám người trên đất đã đứng dậy hét lớn: “Lời này nói rất đúng! Chỉ là, nếu đã không nhúng tay vào chuyện giang hồ, Diêm lang quân sao còn phải ép chúng ta như vậy?”
Thích Ánh Trúc cùng Diêm Đằng Phong cùng quay đầu lại, nàng khẩn trương trốn sau lưng Diêm Đằng Phong sừng sững bất động. Đám người kia đứng lên thấy vậy thì cười lạnh: “Thích nữ lang, ta nghe nửa ngày đã hiểu. Ngươi và chúng ta không cùng thế giời, chúng ta mạng như cỏ rác, ngươi và Diêm lang quân đều là quý nhân. Không biết “ác ma Thời Vũ” làm sao dụ dỗ được ngươi, khiến ngươi gả cho hắn. Nhưng mà … nếu ngươi đã biết vị hôn phu này của mình tội ác tày trời thì lòng ngươi vẫn không rối rắm mà gả cho hắn sao? Ngươi không giống chúng ta, loại nữ lang khuê các như ngươi sẽ đọc sách, viết chữ, thêu hoa. Chỉ sợ ngươi coi qua mấy quyển thoại bản mà nghĩ sát thủ là một nghề oai phong lẫm liệt … Ngươi không biết trên tay hắn đã dính bao nhiêu máu, hại chết bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát vì hắn đâu. Loại ngươi như ngươi ở cùng với hắn có thể được bình yên thoải mái sao?”
Khuôn mặt Thích Ánh Trúc hơi hơi tái nhợt.
Mưa rơi ầm ầm nhưng âm thanh chất vấn của người này vẫn rõ ràng đến thế.
Ngay giây phút này, đột nhiên nàng nhớ tới biểu tỷ Tống Ngưng Tư. Biểu tỷ nàng cũng từng là một tiểu thư khuê các ngây thơ hồn nhiên, chúm chím nụ cười. Thời điểm biểu tỷ bị bắt đi, nàng cảm thấy tuy rằng tỷ ấy tự lập hơn một chút nhưng vẫn là một biểu tỷ ngây thơ dễ gần. Nhưng lần cuối nàng thấy biểu tỷ …
Khuôn mặt nàng ta tái nhợt, tử khí âm trầm, trở thành một nữ lang tàn nhẫn đầy tâm cơ.
Tống Ngưng Tư cũng đã từng bị người ta chất vấn như vậy sao?
Thích Ánh Trúc cười lẩm bẩm: “… Không giống nhau. Ân oán tình thù đâu ai biết rõ, Thời Vũ nghe lời lắm, hắn không chủ động gây chuyện đâu. Chỉ là giao dịch buôn bán thôi, chúng ta không nên trách hắn. Hắn ở trong giang hồ cũng là thân bất do kỷ … Ta se trông chừng hắn, dạy dỗ hắn, không để hắn chủ động gây chuyện …”
Nữ lang duy nhất kia cười nhạo: “Vậy những chuyện ác trước kia thì không tính nữa sao?”
Thích Ánh Trúc không nói nên lời. Dù nàng nói gì cũng chỉ là biện hộ cho Thời Vũ. Nhưng càng như vậy nàng càng không tin Thời Vũ là người lương thiện.
Thích Ánh Trúc chỉ lẩm bẩm: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, ta chỉ muốn bên hắn cùng nhau gánh vác.”
Nữ hiệp kia tựa thân cay đứng dậy, nâng kiếm chỉ thẳng hai người, âm thanh trở nên bén nhọn: “Gánh vác thế nào đây? Thiên Sơn phái chúng ta cách xa Trung Nguyên, không tham gia chuyện phân tranh giang hồ. Chẳng lẽ trách chúng ta trốn chưa đủ xa sao? “Ác ma Thời Vũ” trộm mất Cửu Ngọc liên, sư đệ ta cũng vì thế mà sắp mất mạng. Chẳng lẽ quyền lấy Cửu Ngọc liên về cũng không cho chúng ta sao?”
Trong đầu Thích Ánh Trúc hiện lên một suy đoán, nàng nghĩ đến lần trước Thời Vũ rời đi, sau khi về đã mang cho nàng một vật …
Âm thanh nàng trở nên căng chặt: “Cửu Ngọc liên là cái gì?”
Trong đêm đen, âm thanh sâu kín của một lão nhân vang lên: “Người sống bổ máu bổ huyết, chữa bách bệnh, là vật báu giữ mạng. Trăm năm Cửu Ngọc liên mới nở một lần, Thiên Sơn phái ta tìm đủ mọi cách để lấy thêm vài bông. Lại không hiểu vì sao mà trồng không được. Mạng của Tiểu Hành dựa cả vào nó, Thiên Sơn phái ta chỉ muốn cứu Tiểu Hành thôi. Vì thế, chúng ta cho các đại môn phái rất nhiều quyền lợi, chỉ mong bọn họ đừng tới cướp. Ai ngờ lại thất bại trong gang tấc, Cửu Ngọc liên không hề bị đại môn phái cướp đi mà lại bị ‘Ác ma Thời vũ’ cướp đi.”
Mấy vị thiếu hiệp kia kêu lên: “Sư thúc!”
Thích Ánh Trúc nhìn theo bọn hắn, chỉ thấy trong làn mưa bụi, một lão nhân đầu bạc nhẹ nhàng bay xuống từ ngọn cây. Trong lòng còn ôm theo một đứa nhỏ gầy yếu chỉ như đứa trẻ bốn năm tuổi, đôi mắt tối tăm lạnh nhạt, khuôn mặt trắng bệch uể oải nằm trong lồ ng ngực lão nhân.
Đứa trẻ này chính ta tiểu thiên tài mà Thiên Sơn phái muốn cứu – Diệp Hành.
Vì hao tổn công pháp mà đứa trẻ đã tám chín tuổi trong chỉ như bốn năm.
Mọi người gặp vị sư thúc Thiên Sơn phái này, đến cả Diêm Đằng Phong cũng khách khí chắp tay chào đón. Vị lão nhân này không đòi đánh đòi giết như đám sư điệt mà còn cười khổ quay qua giải thích với Thích Ánh Trúc: “Ý của Chưởng môn sư huynh là không cần Cửu Ngọc liên nữa, chỉ cần khiến ‘Ác ma Thời Vũ’ phải trả giá đắt, chết cũng được. Nhưng không có Cửu Ngọc liên thì Tiều Hành phải làm sao bây giờ? Tiểu Hành còn nhỏ đã phải mất mạng, ta không đành lòng. Thích nữ lang, ngươi cũng phải nói lý đi chứ. Lúc trước mấy sư điệt của ta bắt trói ngươi, ta có thể xin lỗi thay bọn họ, Thiên Sơn phái có thể bồi thường vô số vàng bạc cho ngươi. Nhưng ngươi có thể thuyết phục ‘Ác ma Thời Vũ’ trả lại Cửu Ngọc liên cho chúng ta không? Tiểu Hành từ nhỏ đã không còn nơi nương tựa, liều mạng luyện võ cũng chỉ mong giành được một vị trí nhỏ ở Thiên Sơn phái. Nhưng đứa nhỏ này số khổ, chúng ta muốn nhìn hắn lớn lên … Bọn ta thà trái lời Chưởng môn sư huynh cũng muốn rời Thiên Sơn, chỉ mong có thể cho Tiểu Hành một cái tương lai.”
Hắn cầu xin: “Một người khỏe mạnh như ngươi không thể nào hiểu được cảm giác bệnh nặng không thể xuống giường đâu. Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi, sẽ đau khổ đến mức nào đây chứ?”
Diêm Đằng Phong nhíu mày.
Hắn muốn mở miệng muốn giải thích rõ Thích Ánh Trúc có thể hiểu cảm giác ấy hơn bất kỳ ai. Nhưng khuôn mặt nàng lại trắng bệch, mắt đã nhòe lệ, hốt hoảng đánh gãy lời hắn: “Thì ra là thế, thì ra đó là thần dược. Tất cả đều vì ta … Nhưng mà Cửu Ngọc liên đã, đã … chỉ còn có ba cánh thôi. Có thể dùng được không?”
Mấy người kinh hãi, nào còn thời gian chần chừ, gấp không chịu nổi: “Dù chỉ còn một mảnh cũng không sao. Chỉ cần có thể duy trì được tính mạng của Tiểu Hành, chữa bệnh còn có thể tìm cách khác.”
Thích Ánh Trúc cúi đầu, đêm đen làm âm thanh nàng trở nên mờ mịt: “… Được rồi, chúng ta đi tìm Thời Vũ thôi.”
—
Phủ để trấn trên đang đánh nhau đến phần gay cấn. Mưa to không hề ảnh hưởng đến diễn biến giết chóc nơi này mà còn khơi dậy sự hung tàn trong xương tủy. Nghĩ đến kết quả không mấy tốt đẹp sắp tới của nhóm sát thủ Tần Nguyệt Dạ, mọi người đều tỏa ra sát khí.
Mọi người đã giết đến đỏ cả mắt.
Nếu nói người ta kiêng kỵ Tần Nguyệt Dạ vì nó là một tổ chức sát thủ thì cũng chính vì điều đó mà cũng chuốc lấy nhiều ân oán. Việc nội loạn trước đó cũng không ít người nhúng tay vào. Mà nay những người này bắt đầu sợ hãi ngày sau bị trả thù.
Vậy thì chi bằng nhân cơ hội hôm nay ra tay trước, giết càng nhiều thì nguy hiểm ngày sau càng ít.
Tốt nhất là khiến Tần Nguyệt Dạ không còn là tổ chức sát thủ hàng đầu giang hồ nữa, tốt nhất là khiến nó trở thành vật trong tay các môn phái lớn, tùy thời sai sử.
Với thế trận bây giờ, tất nhiên phải đánh.
“Tần lâu chủ, ta cũng không muốn làm các ngươi khó xử. nhưng một nhà chị dâu của em vợ của dượng của ông ta đã từng bị ác ma Thời Vũ này giết sạch. Hôm nay các ngươi lại bảo vệ hắn như vậy làm ta không nhịn được phải nói. Ác ma Thời Vũ! Bọn ta thay mặt Thiên Sơn phái đến trừng trị ngươi. Mau đem Cửu Ngọc liên giao ra đây, chúng ta còn có thể bỏ qua chuyện cũ.”
Thời Vũ không để ý đến những âm thanh ấy.
Hắn giết người như phát cỏ, cả người bình thản, tâm tình càng bình thản. Chỉ coi mất người này như vật chết mà một đao chém tới. Tuy ân oán giang hồ không hề rõ ràng nhưng hắn đã sớm hiểu, đã là một sát thủ không phải đi giết người thì là bị người đuổi giết. Hắn không muốn giết người trong ngày tân hôn nhưng đám người này lại không cho hắn đi gặp Ương Ương.
Hắn chỉ có thể giết sạch mới rời đi được.
Cứ như vậy, Thời Vũ trở thành con quái vật máu lạnh bằng xương bằng thịt. Thân hình hắn xuyên qua mưa máu, một thân hỷ phục thấm đẫm máu tươi biến thành bộ đồ mang điềm xấu.
Tất cả những người ở đây đều muốn lấy mạng hắn.
Vậy thì hắn cũng phải lấy mạng bọn họ …
Mặt trời ló dạng đằng Đông, chủy thủ trên tay Thời Vũ lướt qua yết hầu người nọ khiến hắn mềm như cọng bún mà ngã xuống. Thời Vũ quỳ một gối, chủy thủ khua qua trước mặt. Hắn căng eo muốn đứng dậy tiếp tục giết người nhưng một giọng nữ tử đau đớn thanh mảnh từ cổng lớn truyền đến: “Thời Vũ! Dừng tay.”
Đồng thời, một lão nhân nội lục thâm hậu cùng giọng nam trầm ổn của Diêm Đằng Phong vang lên:
“Cảm tạ các vị đã đòi lại công đạo vì Thiên Sơn phái, nhưng mong mọi người hãy dừng tay.”
“Mấy người ở đây đánh nhau gây chuyện, bắt cóc dân chúng bình thường, nhiễu loạn trật tự kinh thành. Còn không dừng tay, Triều Đình sẽ ra quân đán áp.”
Mấy khách nhân Thời Vũ mời tới còn sót lại đang run bần bật dưới gầm bàn lập tức hô to: “Là quan sai đại nhân sao? Đại nhân cứu mạng! Mấy người này bị điên hết rồi … Gặp người liền giết.”
Chư vị nhân sĩ giang hồ không ngừng do dự: “Người Thiên Sơn phái sao?”
Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên thu tay, nhóm sát thủ cảnh giác nhìn chằm chằm cổng lớn. Thời Vũ nâng mi, trên mặt còn dính vết máu chưa kịp khô. Ánh mắt hắn như thanh kiếm sắc lạnh, nhìn đến người mặc hỷ phục kia liền như tỉnh táo lại vài phần, trở nên ngốc nghếch.
Thích Ánh Trúc còn mặc đồ cưới cùng Diêm Đằng Phong và mấy người Thiên Sơn phái đi vào.
Mấy nhân sĩ giang hồ tò mò nhìn đám người Thiên Sơn phái cùng đứa trẻ trong ngực lão nhân kia. Bọn họ ngơ ngẩn nhìn về phía tân nương mỹ mạo như ngọc có chút hiểu ra: Thì ra vị nữ lang này là người ác ma Thời Vũ muốn cưới.
Ác ma Thời Vũ tội ác chồng chất, giết người như giết gà mà có thể cưới được nữ lang xinh xắn như vậy sao?
Thích Ánh Trúc định thần lại nhìn tình hình trong viện. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để thấy một số cảnh tượng thảm thiết. Nhưng khi nàng mở mắt ra, chỉ thấy thiếu niên quỳ một gối giữa một vùng máu đỏ tươi … Tất cả đánh sâu vào tiềm thức của nàng.
Sắc mặt nàng trắng thêm một phần.
Nàng cùng Thời Vũ bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhất thời ngây ngốc, lộ ra thần sắc sợ hãi. Hắn đứng dậy muốn bước về phía nàng nhưng bị thi thể dưới chân vướng ngã. Hắn cúi đầu nhìn thấy khắp mặt đất là máu thịt vương vãi, tứ chi tán loạn, lúc này hắn mới nhận ra mình đã làm gì.
Sắc mặt Thời Vũ tái nhợt.
Hắn đứng tại chỗ không dám động đậy, đem hai thanh chủy thủ trong tay ‘leng keng’ ném đi.
Tần Tùy Tùy phía sau lập tức vỗ trán, quay đầu thì thầm với Bộ Thanh Nguyên: “Hết thuốc chữa. Đến cả vũ khí cũng ném đi. Ta mà là người bên cạnh hắn đã cho hắn một đao rồi, xem hắn lấy cái gì mà đánh trả.”
Bộ Thanh Nguyên cũng thấp giọng trả lời nàng: “Đứa nhỏ này hơi ngốc một tí. Tiểu lâu chủ, muốn ăn hạt dưa không?”
Hắn thuần thục móc ra một nắm hạt dưa, Tần Tùy Tùy không khách khí nhận lấy. Nàng phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu thì thấy Diêm Đằng Phong đứng bên cạnh Thích Ánh Trúc. Vị mệnh quan triều đình kia nhìn nàng nói mấy chữ — Lại là yêu nữ nhà ngươi gây chuyện.
Tần Tùy Tùy lập tức làm mặt quỷ khiêu khích, Diêm Đằng Phong lập tức dời mắt, lười để ý đến nàng.
Thời Vũ không biết Bộ Thanh Nguyên và Tần Tùy Tùy đang tỏ vẻ vô cùng chán ghét mình, đôi mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc. Hắn nhớ đến chuyện Thích Ánh Trúc đã từng nói hắn đừng giết người trước mặt nàng, nhưng mà … Lòng hắn càng thêm hoảng loạn.
Thích Ánh Trúc nhìn Thời Vũ.
Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
Thời Vũ: “Nàng … không cần ta nữa hả?”
Thích Ánh Trúc nước mắt lăn dài.
Nhiều người thẩm vấn như vậy, nhiều tội ác không rõ như vậy. Thi thể đầy đất, thần phật trên cao … Con đường sát thủ mấy ai đủ dũng khí dấn thân vào. Đạp lên máu tươi mà đi, phải mạnh mẽ ra sao, phải lạnh lùng đến thế nào mới có thể không quan tâm đ ến tất cả.
Thích một người, không phải chỉ thích mặt tốt của hắn mà còn phải chấp nhận cả mặt xấu.
Nhưng nhân tính trong xòng dày vò nàng từng phút từng dây, khảo nghiệm này thật sự quá khó, chắc chỉ có những người được gọi là yêu nữ trên giang hồ kia mới thật sự không để tâm.
Mưa bụi kéo dài, Thích Ánh Trúc hít sâu, cố gắng nở một nụ cười với Thời Vũ, vẫy tay với hắn: “Thời Vũ, chàng lại đây. Ta có chuyện muốn hỏi chàng.”
Thời Vũ chẳng hề có chút phòng bị nào với nàng. Chẳng sợ đám người Thiên Sơn phái đang đứng bên cạnh nàng, cũng chẳng sợ những ánh mắt chằm chằm nhìn hắn đầy thù hận ở xung quanh. Ngay khi Thời Vũ đứng trước mặt Thích Ánh Trúc, ngay cả Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên cách xa như vậy cũng nhận thấy sự khẩn trương cùng hưng phấn của đám người Thiên Sơn phái.
Thích Ánh Trúc ngẩng đầu quyến luyến nhìn Thời Vũ.
Nàng nâng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu còn đọng lại trên gương mặt hắn. Thời Vũ cúi đầu nhìn nàng, đem sự nham hiểm và hung ác giấu đi, chỉ còn một Thời Vũ ngây thơ sạch sẽ. Thích Ánh Trúc chậm rãi hỏi: “Thời Vũ, Cửu Ngọc liên là thần dược chàng cho ta uống sao?”
Những nhân sĩ giang hồ gây chuyện đó căng lỗ tai lên nghe — cái gì? Cửu Ngọc liên bị dùng rồi sao? Chẳng trách Ác ma Thời Vũ nãy giờ không nói gì.
Thời Vũ nhìn Thích Ánh Trúc.
Hắn không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy. Nàng không biết nếu đám người này nghe được chuyện đó sẽ liên lụy đến nàng sao?
Thời Vũ chỉ cho rằng nàng không hiểu quy củ giang hồ, chần chờ không nói.
Thích Ánh Trúc hỏi lại: “Thời Vũ, trả lời ta đi.”
Thời Vũ rối rắm, nhẹ nhàng: “Ừ”
Tất cả những người muốn cướp Cửu Ngọc liên đều hung tợn nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc. Giường như chỉ muốn chặt nàng thành tám khối, đem Cửu Ngọc liên đàng đã ăn móc ra.
Thích Ánh Trúc thầm nghĩ: Thì ra giang hồ là thế.
Được rồi, từ nay nàng và Thời Vũ đều như chuột chạy qua đường, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà … những người này vì Thiên Sơn phái mà đến, đến cả Thiên Sơn phái cũng chưa chắc đã tốt đẹp như vậy. Tuy rằng những lời lão nhân kia nói làm lòng nàng áy náy, nàng cũng không muốn nhìn một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải ra đi. Nhưng mà Thiên Sơn phái cũng chưa chắc đã sạch sẽ.
Nàng muốn dùng những gì còn sót lại, đem ánh mắt của giang hồ nhân sĩ rời khỏi nàng và Thời Vũ mà chuyển qua Thiên Sơn phái.
Thích Ánh Trúc nhìn Thời Vũ: “Ba cánh hoa còn lai chàng còn giữ không?”
Thời Vũ nhìn nàng.
Một thời gian sau mới trả lời: “Còn”
Thích Ánh Trúc: “Đưa cho ta.”
Thời Vũ khỏ hiểu, trong lòng ngày càng không yên, không biết nàng muốn làm gì. Hắn không biết Thích Ánh Trúc có bỏ qua chuyện hắn ra tay giết người không, cũng chẳng biết mình có tiếp tục thành thân được nữa hay không … Hắn chỉ có thể làm theo những gì nàng nói, mong nàng đừng tức giận.
Thời Vũ im lặng lấy ra một hộp gỗ.
Nháy mắt, mấy đệ tử Thiên Sơn phái cứng lại.
Nhân sĩ giang hồ phía dưới đôi mắt tỏa sáng, khàn khàn nói: “Là Cửu Ngọc Liên thật sao?”
” Còn dư lại có ba cánh, còn dùng được không?”
“Chắc là có thể dùng chứ …”
Người bên cạnh Thích Ánh Trúc: “Âm thanh dồn dập: “Mau! Trả lại tráp cho chúng ta.”
Thích Ánh Trúc nói: “Xem thử xem có phải đồ của các ngươi không.”
Nàng mở hộp gỗ ra, người xung quanh đều hướng ánh mắt vào, lập tức sáng quắc. Thích Ánh Trúc nhìn Cửu Ngọc liên chỉ còn lại ba cánh, thuần khiết như ngọc, nhẹ nhàng yếu đuối. Lòng nàng hoảng hốt, nhớ lại đêm Thời Vũ cho nàng xem Cửu Ngọc liên kia.
Lúc đó nàng đâu thể ngờ được vật này có thể cứu mạng mình, cũng đem lại nhiều tai họa như vậy.
Thích Ánh Trúc: “Thấy rõ chưa?”
Người phía sau nàng cảnh giác nói: “Không phải ngươi không muốn trả lại cho chúng ta đấy chứ?”
Thích Ánh Trúc nói: “Trả.”
Nàng khép hộp gỗ lại, nghiêng mình muốn đưa nó cho lão nhân phía sau. Tiểu hài tử kia mắt sáng rực rỡ nhìn chằm chằm hộp gỗ. Một đứa bé còn có khát khao được sống đến vậy. Cuộc đời của hắn chỉ mới bắt đầu thôi, so ra với nàng thì còn lộng lẫy và rực rỡ hơn nhiều.
Hộp gỗ bị một bàn tay nắm lấy.
Lão nhân kia nhíu mày, giơ tay muốn đoạt hộp gỗ lại. Thời Vũ nâng tay kia lên phi ra mấy ngân châm. Khoảng cách gần như vậy, những đệ tử kia đều nhảy ra xa, giơ vũ khí lên trồn tránh. Lão nhân muốn đánh úp về phía Thích Ánh Trúc lại bị chuôi đao của Diêm Đằng Phong ngăn lại.
Chỉ trong nháy mắt, ngân châm trong tay Thời Vũ đã điểm vào huyệt đạo của đám người kể cả Thích Ánh Trúc.
Nàng cứng đờ nhìn nửa hộp gỗ trong tay đang bị Thời vũ giữ lấy.
Thời Vũ hỏi: “Nàng muốn làm gì?”
Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Trả lại Cửu Ngọc liên.”
Thời Vũ: “Sao phải trả? Cái này là của ta mà.”
Đám đông phía dưới ồ lên, nhất thời mắng to. Thời Vũ coi như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc. Nàng cúi đầu không nhìn mắt hắn, chỉ nói: “… Thời Vũ, như vậy là được rồi. Đồ vật này không thuộc về chúng ta, chàng đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa. Chúng ta chỉ cần giảng hòa thôi, đừng lấy cứng đối cứng mà đi vào con đường chết.”
Thời Vũ nói: “Thì ra là nàng nghĩ như vậy.”
Hắn chậm rì rì nói: “Nhưng ta không muốn làm thế.”
Nháy mắt tiếp theo, hắn cúi người ôm Thích Ánh Trúc vào ngực. Mấy đệ tử Thiên Sơn phái cuối cùng đã giải được huyệt đạo xông đến nhưng Thời Vũ đã lăng không nhảy lên nóc nhà.
Hắn ôm Thích Ánh Trúc nhảy xuống thoát khỏi nơi này.
Mọi người sau vài giây ngơ ngác liền nóng này: “Mau đuổi theo!”
Tần Tùy Tùy đang cắn hạt dưa một lần nữa cầm đao lên.
—
Gió lạnh mưa phùn đồng loạt thổi đến, Thích Ánh Trúc bị điểm huyệt không thể động đậy, theo Thời Vũ rời khỏi nơi ấy. Những người đuổi giết phía sau nhiều không kêt hết nhưng thân hình Thời Vũ như điện chửng mấy chốc đã bỏ xa bọn hắn.
Trên đời làm gì có buổi thành hôn nào như thế này chứ? Tân lang bắt tân nương đi, còn bị người ta đuổi giết. Thích Ánh Trúc bị Thời Vũ ôm trong ngực lạnh giọng: “Thời Vũ, đừng thêm sai nữa. Vốn dĩ chúng ta đã có thể giảng hòa với Thiên Sơn phái.”
Trên mặt Thời Vũ hiện lên biểu tình âm trầm tàn nhẫn mà Thích Ánh Trúc chưa từng nhìn thấy qua.
Nhưng đây mới là Thời Vũ chân thật nhất.
“Tại sao ta phải giảng hòa với bọn họ? Ta chỉ muốn cứu mạng nàng, ta chỉ muốn nàng sống sót. Những người khác thì liên quan gì, chết sạch cũng chẳng có quan hệ gì với ta? Nhưng nàng càn phải uống thuốc.”
Danh sách chương