Gió từ khe hở cửa sổ nhẹ thổi vào phòng, một chiếc bút lông thỏ lạch cạch rơi xuống đất, thư tịch đầy bàn cũng chịu chung số phận.
Nữ lang gầy ốm sau thư án lúc này mới phản ứng lại, đứng dậy xoay người nhặt bút. Ngón tay thon dài của thiếu niên nhanh hơn nàng một bước.
Đầu ngón tay Thích Ánh Trúc hơi lạnh, nhẹ điểm lên mu bàn tay hơi gợn gân xanh của hắn. Nàng nâng mi run rẩy một chút, đón nhận ánh mắt của Thời Vũ.
Nàng muốn nhanh chóng lấy viết về mà hắn lại không buông tay. Màn kéo co diễn ra như trái tim đang dãy giụa một cách kỳ diệu. Dao động liên tục nhưng lại lạc nhịp.
Thích Ánh Trúc nhìn về phía Thời Vũ một lần nữa.
Thời Vũ đang ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm cán bút lông thỏ lặp lại lần nữa: “Sang năm thành thân luôn, được không?”
Thích Ánh Trúc: “…. Thời Vũ, quá đường đột.”
Thời Vũ đột nhiên nhanh trí hỏi: “Bởi vì nhanh quá sao?”
Trước kia, Thích Ánh Trúc thường xuyên nói với hắn hai chữ “Quá nhanh” này. Ôm nàng là quá nhanh, hôn nàng là quá nhanh, muốn chung chăn gối với nàng càng là quá nhanh. Mà nay, tuy Thích Ánh Trúc không nói rõ ràng nhưng Thời Vũ theo bản năng nghĩ đến những câu trả lời trước kia của nàng.
Thích Ánh Trúc ngẩn ngơ, không trả lời nối.
Thời Vũ lộ ra biểu tình hiểu rõ hỏi lại lần nữa: “Có phải vì ta làm t ình lang không tốt không? Có phải vì ta đối với nàng không tốt, làm nàng cảm thấy bất an không thể yên tâm không?”
Thích Ánh Trúc rũ mắt đoạt cây bút trong tay Thời Vũ. Nàng quay về ngồi sau thư án, cúi đầu viết hai chữ mới vững tâm nói: “Ta không cảm thấy chàng không tốt, chỉ là chữ tình này rất khó nói. Thời Vũ, chúng ta như bây giờ cũng thật tốt.”
Ánh mắt Thời Vũ lộ ra sự không đồng ý – làm sao có thể tốt được!
Nhưng hắn cũng hiểu mình đã bị Thích Ánh Trúc từ chối.
Vốn Thời Vũ không hiểu lời cự tuyệt uyển chuyển của người khác nhưng hắn ở chung cùng Thích Ánh Trúc đã lâu, hắn hiểu những vấn đề nàng không muốn trả lời đều mang ý từ chối.
Sau một lúc mất mát, trống rỗng trong lòng, tay hắn lại hơi tê dại. Hắn miễn cưỡng quên đi đả kích liên tiếp của Tần Tùy Tùy cùng Thích Ánh Trúc. Thiếu niên im lặng lùi bước ngồi lên giường tre.
Thích Ánh Trúc cúi đầu viết chữ mà tâm lại không tĩnh. Nàng sợ Thời Vũ vì lời từ chối của mình mà bất an, thương tâm. Viết chữ trong chốc lát, nàng nghe được từ phía sau những tiếng “leng keng” thật nhỏ nhẹ bèn mượn cơ hội quay đầu lén nhìn hắn.
Thời Vũ quả thật là một thiết niên không tim không phổi, nghĩ thoáng vô cùng.
Hắn căn bản không để ý đến lời cự tuyệt của Thích Ánh Trúc, eo thẳng tắp ngồi xếp bằng trên sạp tre. Thanh chủy thủ được những ngón tay linh hoạt của Thời Vũ nắm lấy giống như bay, từng chút trau chuốt trâm gỗ.
Trong chốc lát, Thích Ánh Trúc nhìn chằm chằm ngón tay hắn rồi lại rơi xuống bên hông hắn.
Thời Vũ nhạy bén ngẩng đầu, đôi mắt như viên đá đen tuyền trong dòng nước nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc nghiêm túc dời mắt sang đôi bàn tay hắn mỉm cười: “Thời Vũ, chàng làm mộc trâm này cho ta sao?”
Thời Vũ ngay thẳng trả lời: “Là để bán lấy tiền.”
Thích Ánh Trúc: “….”
Thời Vũ đột nhiên phản ứng lại, chần chờ đưa cây trâm ra lấy lòng nói với nàng: “Nàng nói muốn vậy cho nàng đi.”
Thích Ánh Trúc nhịn lại ý cười trong lòng lắc đầu, dương đôi mắt đẹp mang theo ba phần giận dữ liếc nhìn hắn: “Chàng không thành tâm tặng ta, ta mới không cần.”
Thích Ánh Trúc quay đầu tiếp tục viết chữ, đổi lại thành Thời Vũ ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng. Thiếu niên nâng tay vỗ về trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.
Thời Vũ ngơ ngác hồi lâu nghiêm túc nói: “Ta có thể thành tâm tặng! Nàng thích mà phải không? Ta làm một cây trâm nữa cho nàng, cái này xấu xấu, không cần đeo, được không?”
Thích Ánh Trúc cúi đầu viết chữ, bút đưa từng nét.
Thiếu nữ ngượng ngùng trong yên lặng lại làm Thời Vũ sốt ruột lên.
Hắn khoa tay múa chân: “Ta tặng nàng thật đấy! Không có nói điêu …. Ương Ương, nàng nói gì đi.”
“Ương Ương, nàng nói lý chút đi. Nàng rốt cuộc có muốn trâm không? Nếu nàng muốn ta liền làm cái nữa cho nàng, nàng không cần nói, ta không phải không phí tâm …. Không, ta muốn đưa, nàng không được phép không nhận.”
“Ương Ương!”
Thích Ánh Trúc cúi đầu đ è xuống khóe môi hơi giương lên. Nàng lấy thân phận “Vũ Trúc cư sĩ” vẽ tranh kiếm tiền, trong lòng cũng tính toán chi phí mình ở Hầu phủ mỗi ngày.
Đối với nàng, đối với nàng …. Nàng muốn đưa tất cả số tiền cho dưỡng phụ dưỡng mẫu, rời đi không chút vướng bận.
Lòng Thích Ánh Trúc toàn thương cảm, khóe môi nàng chợt lạnh, là Thời Vũ từ phía sau hôn lén nàng. Nàng hoảng hốt che mặt nhìn về phía sau.
Thời Vũ đã lùi lại ba bốn trượng, đắc ý dào dạt trốn đi.
Thời Vũ giang hai tay nháy mắt với nàng: “Đừng nóng giận. Không phải nàng lén nhìn eo ta sao? Ta cho nàng xem!”
Từ sáng khi ngồi cùng hắn, Thích Ánh Trúc đã tự thuyết phục mình phải bình tĩnh, hiện giờ đùng một cái không sót lại gì, mặt đỏ hết cả lên.
Nàng lắp bắp: “Ta, ta, ta không có nhìn lén eo chàng.”
Thời Vũ quay đầu đi, nghịch ngợm học nàng nói chuyện: “Nàng, nàng, nàng có nhìn lén!”
Hắn nâng cằm, nheo mắt cười: “Ta thấy hết rồi.”
Thời Vũ nói: “Ương Ương thích nhất thân thể của ta, ta biết.”
Thích Ánh Trúc: “Không phải ….”
Thời Vũ: “Ta cũng thích thân thể của Ương Ương, Ương Ương biết không?”
Hắn mở mắt ra lại rũ mắt xuống, từ xa nhìn nữ lang đối diện. Trong mắt hắn tràn ngập nhu tình còn d*c vọng ẩn hiện. Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nàng che lại trái tim, Thời Vũ lại lần nữa nhìn thấu nàng, nàng ngẩng đầu trao đổi hơi thở với hắn.
—
Một ngày qua đi, Diêm Đằng Phong tới Tuyên Bình Hầu phủ thăm hỏi Thích Thi Anh tiện thể hỏi Thích Ánh Trúc.
Thích Thi Anh trầm mặt: “Hỏi nàng cái gì? Nàng cả ngày dưỡng bệnh căn bản không ra khỏi cửa.”
Diêm Đằng Phong: “Ánh Trúc nữ lang thật sự không hề ra ngoài sao?”
Thích Thi Anh híp mắt cảnh giác nói: ” Ngươi hỏi cái này làm gì? Không phải ngươi với cái ma ốm kia ….”
Diêm Đằng Phong: “A Anh, chú ý lời nói!”
Hắn bỗng nhiên rống lên làm Thích Thi Anh hơi run rẩy. Bọn thị nữ cho rằng nàng sẽ bạo nộ lại không nghĩ đến nàng vậy mà lại cúi đầu không phản bác.
Ở trước mặt Diêm Đằng Phong ra dáng thiên kim Hầu phủ như thế làm bọn thị nữ hai mặt nhìn nhau. Nhưng các nàng nghĩ đến một nguyên nhân: Nghe nói vị thiên kim này có thể tìm về Hầu phủ là do Diêm Đằng Phong hỗ trợ.
Diêm Đằng Phong làm quan sai bên ngoài, ngẫu nhiên thấy Thích Thi Anh dọn hàng kiếm tiền cùng một đám nam nhân. Hắn thấy nàng quen mắt, sau khi trở lại Kinh Thành liền để trong lòng. Chưa đến ba tháng đã đem thiên kim chân chính trả lại cho Hầu phủ.
Hầu phủ mang ơn Diêm Đằng Phong.
Thích Thi Anh cũng nghe lời Diêm Đằng Phong đến lạ.
Chỉ là Diêm Đằng Phong tràn ngập áy náy với Thích Ánh Trúc, không dám dễ dàng xuất hiện trước mặt nữ lang kia.
Giờ đột nhiên hắn nhắc đến Thích Ánh Trúc làm Thích Thi Anh cảnh giác.
Diêm Đằng Phong: “Vào đêm tuần tra hai ngày trước, ta nhìn thấy một nữ lang bị bắt cóc …. Sau này cảm thấy người nọ rất giống Ánh Trúc nữ lang. Ta còn muốn thăm nàng. Nàng thật sự còn ở trong phủ, không xảy ra việc gì chứ?”
Thích Thi Anh bất mãn chu miệng, không tình nguyện nói: “Còn. Ta cùng ngươi đi xem.”
Hai người cùng đến trước sân Thích Ánh Trúc, không ngờ trên đường gặp được Tống Ngưng Tư. Nàng mỉm cười giải thích: “Lúc ta trở về, A Trúc muội muội đã xảy ra chuyện. Giờ nàng đã trở lại nên cố ý đến thăm tiện thể mời nàng đến dự lễ thành hôn.”
Trong lòng Thích Thi Anh nhất thời không thoải mái.
Nàng còn ở đây mà vị biểu tỷ Tống Ngưng Tư này còn nói cái gì Thích Ánh Trúc.
Diêm Đằng Phong chắp tay cười: “Vậy chúng ta cùng đi thăm Ánh Trúc nữ lang đi.”
—
Khi mấy người đến sân Thích Ánh Trúc đã lòi ra thêm một người cũng đến thăm nàng, là Đường Trác – tiểu công tử Đoan Vương phủ đã biến mất một thời gian.
Trước đây, thế tử tương lai của Đoan Vương phủ gặp nạn liền triệu Đường Trác hồi phủ, lại hung hăng giáng chức quản lý Túc vệ quân Kinh Thành của Diêm Đằng Phong. Đường Trác vẫn luôn ở vương phủ, chăm sóc huynh trưởng thoát khỏi nguy hiểm mới có thể rời phủ.
Đường Trác nghĩ đến chuyện mình đã bỏ lỡ mất sinh nhật hai ngày trước của Thích Ánh Trúc.
Hắn đã cố ý hỏi thăm qua, tiệc sinh nhật kia Tuyên Bình Hầu phủ làm thật đẹp lại không có phần của Thích Ánh Trúc. Tuyên Bình Hầu phủ vì thiên kim thật mà làm lơ nàng, nếu hắn chủ động quan tâm lúc này nàng còn có thể không cảm động sao? Đường Trác đem theo hạ lễ, niềm tin tràn đấy tiền vào Hầu phủ. Nhưng hắn lại bị đuổi — trước khi hắn bước vào sân Thích Ánh Trúc, một thị nữ vừa cắn mía vừa ngăn hắn lại.
Nàng lười biếng: “Nữ lang đang có khách, sinh nhật cũng đã qua. Đừng nghĩ có tí quà là gặp được người.”
Đường Trác: “….”
Hắn không tin được nhìn thị nữ này, không hiểu sao nàng có thể không nể nang hắn như vậy. Đường Trác đánh giá người này vài lần, có lệ mà nâng khóe môi: “Tránh ra.”
Tần Tùy Tùy tiến lên một bước.
Nhóm thị vệ của Đường Trác rút đao: “To gan!”
Tần Tùy Tùy làm lơ đao kiếm, không biết nàng làm thế nào mà tiến vài bước, tay chạm chuôi đao, đối mặt với Đường Trác. Sống lưng hắn lạnh toán, chỉ nghe được thị nữ này nói mấy chữ: “Nhớ lại nhiệm vụ của ngươi đi Đường Nhị Lang.”
Nhiệm Vụ!
Hắn làm gì có nhiệm vụ nào? Trừ khi ….
Sắc mặt Đường Trác xanh trắng đan xen lùi về sau vài bước, mặt không đổi sắc đánh giá thiếu nữ này, ngăn lại đám thị vệ muốn tiến lên. Đường Trác cung kính khom lưng: “Vị nữ lang này ….”
— ngươi là người phương nào?
Tần Tùy Tùy chầm chậm cắn mía, quay lại trong sân. Nàng vẫy tay về phía sau, vô tội nói: “Ta là thị nữ của Thích nữ lang.”
Đường Trác híp mắt, sắc mặt khí coi, vô cùng hoảng hốt. Hắn trơ mắt nhìn bóng dáng thấp thoáng của Tần Tùy Tùy biến mất sau dãy hành lang. Hắn đã chần chờ không hỏi nàng — có quan hệ gì với Tần Nguyệt Dạ.
Chẳng lẽ A Trúc muội muội … quen sát thủ trong lâu? Vậy … Thời Vũ kia ….
Không, tuyệt đối không thể! Thế gian này không thể có chuyện trùng hợp như vậy được!
Tâm thần Đường trác không yên, hạ lễ cũng quên để lại. Bước chân hắn hấp ta hấp tấp rời khỏi nơi này. Hắn muốn quay đầu lại tìm “Thời Vũ ác ma”, muốn hỏi “Thời Vũ ác ma có quen “Thời Vũ” kia không, muốn biết vì sao đến giờ “Thời Vũ ác ma” vẫn chưa lấy đi tính mạng nàng?
“Thời Vũ ác ma” …. Cả ngày làm cái gì vậy?
Nhưng Đường Trác cắn môi ép xuống cảm xúc. Hắn không dám đi trêu “Thời Vũ ác ma” bằng cái lý do này, cũng không dám thúc dục …. Nói chuyện với sát thủ phải thật cẩn thận, không k1ch thích đối phương.
Thanh niên tâm tư hỗn loạn, bước chân vội vàng, vạt áo bay loạn đang đi bỗng nhiên dừng lại. Hắn yên lặng nhìn một thiếu niên áo đen tay khua cành liễu chơi đùa bên hồ.
Tâm tình Thời Vũ thích ý vạn phần.
Cành liễu trên tay thiếu niên nhẹ nổi trên mặt nước, hắn hơi khua tay tạo thành gợn sóng xung quanh cành liễu. Mặt hồ gợn sóng, bốn phía xung quanh cành liễu bị nắng chiếu vàng.
Thời Vũ khảy cành, trêu đùa con cá trong nước.
Đường Trác cách đó không xa nhìn chằm chằm thiếu niên này —
Thời Vũ! Hắn thế mà cũng xuất hiện ở đây!
Chẳng lẽ hắn trở về cùng Thích Ánh Trúc?
Trong lòng Đường Trác phập phồng ngã về sau một bước, lòng như bị đánh một đòn mạnh: A Trúc muội muội không chịu gặp hắn mà lại đem cái loại ất ơ này về Hầu phủ?
Ác ma Thời Vũ và Thời Vũ … có phải một người hay không?
Nếu là cùng một người —
Đường Trác nhớ lại chuyện mình muốn nhờ Thời Vũ ác ma giết Thời Vũ, khuôn mặt hắn vừa thẹn vừa giận dữ mà vặn vẹo dữ tợn.
Nếu là cùng một người —
Ở trong mắt Thời Vũ hắn chẳng phải là một con hề nhảy nhót sao?
Bình tĩnh trong đầu Đường Trác bay biến, hắn lần đầu tiên hắn có cảm giác bị trêu cợt như vậy. Hắn thích Ánh Trúc đến mức muốn chiếm hữu, làm hắn khiến Thời Vũ —
Hắn muốn thử xem người này có phải Thời Vũ ác danh lừng lẫy không.
Thời Vũ ác ma sẽ giết người còn Thời Vũ thì không. Nếu Thời Vũ ra tay giết người thì có chứng minh được hắn là Thời Vũ ác ma không?
—
Thời Vũ nghe được tiếng bước chân sau lưng, lẳng lặng nâng đầu.
Đôi mắt Đường Trác hơi hoảng, đứng sau vệ sĩ nhìn Thời Vũ lạnh lùng trước mặt. Một tôi tớ bạo gan chỉ thẳng vào Thời Vũ, cao giọng: “Tiều công tử, ta nhận ra người này! Là hắn lấy trộm túi tiền của ta! Ta không nhận nhầm đâu, chính là hắn!”
Thời Vũ nhíu mày.
Đường Trác cẩm y ngọc thực, vô vùng tự phụ đứng sau mọi người. Hắn gọi đến một tôi tớ trong Hầu phủ, mắt nhìn chằm chằm Thời vũ, lời nói lại cao cao tại thượng chậm rì rì: “Người này trộm túi tiền người hầu của ta, hắn là người trong phủ các ngươi sao?”
Người hầu kia nhìn Thời Vũ một cái, nhanh chóng nói: “Hắn được Ánh Trúc nữ lang mang về. Hắn trộm đồ cũng không liên quan đến phủ chúng ta.”
Khóe miệng Đường Trác hiện lên ý cười ác ý.
Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên này, cố gắng nhớ lại hình dáng ác ma Thời Vũ mà mình đã gặp qua. Nhưng Thời Vũ ác ma luôn giấu mình dưới lớp áo choàng, Đường trác không tài nào nhận ra được.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Vũ: “Vậy ta đành thay A Trúc muội muội dạy dỗ ác nô này. Người đâu, lên cho ta!”
Nhóm vệ sĩ vây quanh Thời Vũ, tôi tớ nói bị mất túi tiền kia muốn được chủ tử thưởng thức liền cầm lên một cây đao, oa oa kêu lên nhào vào Thời Vũ: “Trả túi tiền của ta đây!”
Thời Vũ: “….”
Hắn không thể lý giải nổi hành động của đám người này. Một người xông đến định ôm lấy eo hắn, bị hắn tùy ý bắt lấy. Chủy thủ trong tay áo đã hiện hàn quang, theo bản năng muốn đâm vào người này.
Nhưng Thời Vũ chậm lại một chút: Không, không được.
Hắn không được chọc thêm phiền toái, không được giết người. Hắn không thể biến mình thành một kẻ không có kết cục tốt như Tần Tùy Tùy nói.
Thời Vũ bắt lấy tên người hầu kia, mở miệng nói: “Ta không có trộm đồ của ngươi.”
Tên người hầu bị miết đau, Đường Trác lạnh lùng nhìn tất cả. Vì ban thưởng, tên người hầu nhắm mắt kêu to: “Là ngươi trộm. Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi, ngươi buông tay ta ra …. Ngươi muốn giết người diệt khẩu! Công tử, công tử cứu ta với.”
Đường Trác mỉm cười: “Cứu hắn. Các huynh đệ, đừng để hắn hủy thi diệt tích trước mặt mình.”
Thời Vũ: “Ta không có trộm đồ.”
Nhưng những người vây quanh hắn có ai sẽ nghe hắn chứ?
—
Thân hình hơi nghiêng, ánh nắng nhẹ dừng trên bàn.
Thích Ánh Trúc tự mình châm trà cho Tống Ngưng Tư, Diêm Đằng Phong và Thích Thi Anh, nàng bước chân phù phiếm, yếu đuối vô lực, quả thực phong lưu, làm người ta ngừng thở, không đành lòng quấy nhiễu.
Diêm Đằng Phong: “…. Chắc tối đó ta nhận lầm người.”
Thích Ánh Trúc ra vẻ không biết, nghiêng đầu: “Xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Diêm Đằng Phong đau răng: “Đúng thật không có nữ lang nào xảy ra chuyện mới kỳ quái …. Thiếu niên giao thủ với ta trông rất quen, cứ như đã từng gặp qua ở nhà nữ lang.”
Diêm Đằng Phong này đã gặp qua là sẽ không quên, thật khó lừa.
Thích Ánh Trúc đang nghĩ cách đề Diêm Đằng Phong đừng để ý đến Thời Vũ nữa thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Thị nữ cùng tôi tớ một trước một sau tiến vào, thở hồng hộc: “Nữ lang, không xong rồi! Vệ sĩ người mang về kia trộm túi tiền tôi tớ của Đường Nhị Lang. Phu nhân cũng biết, đang đi qua!”
Mấy người trong phòng sửng sốt, Thích Ánh Trúc gấp gáp: “Cái gì? Mau mang ta đi xem.”
—
Tuyên Bình Hầu phu nhân biết Đường Nhị Lang đến thăm Thích Ánh Trúc cũng giả câm giả điếc không hỏi đến. Nếu Thích Ánh Trúc có bản lĩnh gả vào Đoan Vương phủ thì đó là phúc khí của nàng.
Một lúc sau nghe tin Thích Ánh Trúc không gặp Đường Nhị Lang, Hầu phu nhân còn lắc đầu với thị nữ: “A Trúc không có phúc khí.”
Không nghí đến một khắc sau đã nghe tin vệ sĩ như con nít mà Thích Ánh Trúc đem về kia lại trộm túi tiền tôi tớ của Đường Nhị Lang, còn đánh người, ngang nhiên động thủ với Đường Nhị Lang.
Hầu phu nhân tức giận vỗ án: “Hoang đường! Nô tài này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám đắc tội với tiểu công tử Đoan Vương phủ? Là muốn đẩy Hầu phủ vào chỗ chết sao?”
Đường Trác nhìn Thời Vũ bị vây quanh, không có gì khác thường, tâm tình trở nên vi diệu. Hắn hơi thả lỏng tâm trạng, người này còn không tránh được đám vệ sĩ, sao có thể là Thời Vũ ác ma.
Đường Trác đang quan sát thì trông thấy Hầu phu nhân. Hắn thỉnh tội với Hầu phu nhân đang liếc nhìn thiếu niên áo đen đang bị một đám người vây công. Hầu phu nhân bất mãn nâng mi quát: “Các ngươi còn đợi cái gì, còn không mau giúp Nhị Lang bắt người hỏi tội!”
Hầu phu nhân ôn hòa nói với Đường Nhị Lang: “Tôi tớ nhà ta không hiểu chuyện, mạo phạm Nhị Lang rồi.”
Tâm trạng của Đường Nhị Lang càng thêm sung sướng.
Thời Vũ bị vây ở giữa chịu càng nhiều đòn. Hắn lo lắng không dám đánh trả, đến điểm huyệt cũng không dám — sợ làm ra chuyện gì không tốt với Thích Ánh Trúc.
Hắn chỉ có thể né tránh quyền cước, nghiêng mặt nhìn Hầu phu nhân cao giọng: “Ta không có trộm đồ.”
Trong mắt Thời Vũ hỗn loạn một chút.
Quá nhiều người, hắn không tránh kịp.
Hầu phu nhân chỉ muốn mau chóng đem Thời Vũ giao cho Đường Trác kết thúc chuyện này, hướng hắn cười trừ. Hai người đang nói chuyện thì nghe được một giọng nữ vội vàng: “Dừng tay! Các ngươi đang làm gì vậy!”
Hầu phu nhân và Đường Trác cùng nhau quay đầu nhìn Thích Ánh Trúc được người đỡ nhanh chóng tiến đến. Hơi thở nàng hơi gấp, mười phần ôn nhu. Đường Trác thấy nàng, đôi mắt sáng lên không kìm được tiến lên một bước: “A Trúc muội muội, nàng chịu gặp ta rồi?”
Mấy người tới cùng Thích Ánh Trúng cùng nhau tò mò nhìn nơi đánh nhau.
Thích Thi Anh nhìn Thời Vũ bị người hội đồng, tuy chật vật nhưng không bị thương, lại nhớ đến đêm bị treo trên Phật tháp …. Nàng hừ lạnh một tiếng, khoanh tay vui sướng khi người khác gặp họa.
Ánh mắt Tống Ngưng Tư lập lòe nhớ lại: Thiếu niên này …. Hình như, có chút quen mắt.
Diêm Đằng Phong dừng mắt trên người Thời vũ, lại nhìn Thích Ánh Trúc: Không phải ngươi nói thiếu niên này không ở đây sao?
Trên nóc nhà xa xa, Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên cũng đang quan sát chiến trường.
—
Thích Ánh Trúc đâu còn tâm trạng lo lắng tâm tư mọi người, nàng muốn họ dừng tay họ lại không dừng. Thời Vũ thấy nàng đã đến, hấp tấp đỡ đòn, quay đầu lại tha thiết nhìn nàng.
Hắn lặp lại: “Ta không có trộm đồ.”
Thích Ánh Trúc nhìn đôi mắt hắn, tim như bị kim đâm. Nàng chuyển hường nhìn Hầu phu nhân cùng Đường Trác: “Mẫu thân, Đường nhị ca, hai người mau bảo họ dừng lại. Ta không tin Thời Vũ trộm đồ, chắc có hiểu lầm gì đó.”
Trong ngực Đường Trác tràn ngập lửa giận.
Hầu phu nhân trách: “A Trúc, việc này ngươi đừng quản.”
Đường Trác: “Hả! Làm sao A Trúc muội muội biết hắn không trộm? Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm?”
Thích Ánh Trúc nâng mi, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, một bước cũng không lùi: “Nói không chừng là vậy đấy?”
Sắc mặt Đường Trác khẽ biến: “A Trúc muội muội, ngươi đừng nói chuyện với ta như vậy!”
Thích Ánh Trúc: “Đường nhị ca muốn đánh cho nhận tội lại chẳng có ai thay Thời Vũ nói chuyện, ta không thể không nói. Mặc kệ có trộm hay không, mọi người nên cùng nhau nói lý mới đúng.”
Sắc mặt hầu phu nhân hơi ngưng: “A Trúc, đừng nói nữa! Người bên ngoài tới, ngươi đâu biết hắn xấu tốt ra sao?”
Thích Ánh Trúc: “Người nuôi trong chuồng lợn làm sao có thể bàn chuyện phong cảnh hữu tình đây?”
Hầu Phu nhân: “A Trúc!”
Đường Trác: “A Trúc muội muội!”
Thích Ánh Trúc ngữ khí sốt ruột: “Mẫu thân, Đường nhị ca, Thời Vũ sẽ không trộm đồ đâu. Hắn không hiểu nhân tình thế thái nên mới là người tuân thủ quy củ nhất. Hắn nghiêm khắc tuân thủ quy định mà mọi người định ra, muốn mua đồ phải tự bỏ tiền, muốn có tiền phải tự bán đồ của mình …. Hắn đã nghiêm khắc tuân thủ quy định của thế gian này đến vậy rồi sao có thể trộm đồ được đây?”
Sắc mặt Hầu phu nhân cùng Đường Trác đều trở nên khó coi.
Đường Trác miễn cưỡng nói: “Ngươi không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không biết.”
Hầu phu nhân nhạy bén phát hiện ra tâm tư của Thích Ánh Trúc, lời nàng nói càng lúc càng nặng, sợ nháo ra lời đồn không hay: “Người đâu, đưa A Trúc về nghỉ ngơi! Chuyện ở đây đừng hỏi tới.”
Cách tay nàng bị người chế trụ, nàng giãy dụa cầu khẫn: “Mẫu thân, người không được làm vậy, nghe ta nói đi ….”
Hầu phu nhân cổ quái nhìn Diêm Đằng Phong cùng Tống Ngưng Tư cười bịt miệng hai người: “Để hai vị chê cười rồi.”
Thích Thi Anh ngơ ngác nhìn Thích Ánh Trúc bị người ta đè lại, lại nhìn Thời Vũ bị người vây công. Nàng nhận ra họ muốn đánh cho nhận tội, mẫu thân … sao lại muốn làm vậy?
—-
Thích Ánh Trúc không chịu rời đi, nàng bị tôi tớ kéo tay còn nỗ lực quay nầu nói chuyện với Hầu phu nhân. Nàng gấp gáp vì bản thân không thể cứu Thời Vũ mà yết hầu tắc nghẹn: “Mẫu thân, Đường nhị ca, nếu các người thực sự muốn trị tội Thời Vũ thì trị tội ta trước đi, hắn là do ta đưa tới ….”
Hầu phu nhân không dao động: “Nhanh đưa nàng đi đi.”
Trời xanh trong vắt, Thời Vũ bị vây công trơ mắt nhìn Thích Ánh Trúc bị hai nam nhân kéo đi. Hai tôi tớ kia chế trụ thân thể gầy yếu của nàng, mắt nàng ngấn lệ quay đầu nhìn hắn …. Hai người nhìn nhau giữa biển người.
Thời Vũ giận giữ: “Ương Ương không muốn đi, các người đừng có đụng vào nàng!”
Hầu phu nhân nghe được thiếu niên thốt ra hai chữ “Ương Ương” sắc mặt càng trở nên khó coi. Nàng cười xin lỗi với Đường Trác. Đường Trác nhìn chằm chằm tình cảnh đánh nhau lại nhìn nhất cử nhất động của Thời Vũ.
Thời Vũ tiến một bước nâng tay muốn làm gì vệ sĩ trước mặt nhưng lại sợ làm ra chuyện sai. Hai tay ngưng lại đã có vệ sĩ nhân cơ hội một côn đập vào đầu hắn.
Thích Ánh Trúc nhìn thấy rõ ràng thảm thiết kêu lên: “Thời vũ —“
Thời Vũ trúng chiêu kêu r3n một tiếng, khụy gối trên mặt đất. Một phút ngơ ngẩn làm càng nhiều đòn rơi trên người hắn hắn. Một khi đã quỳ xuống, muốn đứng lên thật khó khăn.
Máu tươi trào ra, từng giọt theo trán chảy xuống mơ hồ che đi tấm mắt hắn, Thời Vũ cắn răng, không quên ngẩng đầu tìm nàng. Hắn học người ta nói như vẹt: “Nàng đừng khóc, ta không đau.”
Bỗng nhiên, Thích Ánh Trúc đã hiểu vì sao hắn không đánh trả — vì lấy lòng nàng.
Là nàng hại Thời Vũ sao?
—
Cách đám người, Thích Ánh Trúc nhìn Thời Vũ bị đánh. Rõ ràng mình mang tuyệt thế võ công, rõ ràng giết người như ma mà không ai làm gì được. Vậy mà giờ lại bị ấn ở đó đánh đến không thể trở mình, bị người khinh nhục, bị người đập côn, bị người ….
Thời Vũ nặng nề cắn môi, cơ bắp cứng lại, cuộn tròn tay chân, giống như khi còn bé ở đấu thú trường. Hắn trầm mặc chịu đựng tất cả, cho rằng chịu được là tốt rồi.
Đám đông chăm chú nhìn, Thích Ánh Trúc không thể thoát khỏi người đang bắt giữ nàng. Tim phổi nàng như rơi vào hầm băng bị kim đâm vào, từng mảnh vỡ vụn, máu chảy đầm đìa.
Nàng cúi đầu, hai hàng lông mi khép lại, nước mắt từng giọt rơi xuống, nàng bỗng dưng ngẩng đầu. Đôi mắt lạnh như băng nhìn Hầu phu nhân cùng Đường Trác, lại nhìn những thị vệ kia.
Xung quanh toàn mùi hoa cỏ mà lòng người xung quanh thì khó dò.
Hầu phủ rường cột trạm chổ, giác mái vểnh cao mà không chứa nổi một Thời Vũ lòng đầy ngây thơ.
Thích Ánh Trúc cuối cùng chớp mắt làm giọt nước rơi xuống, nàng nhìn Thời Vũ lộ ra biểu tình nhu hòa, tự giễu cười: “Thời Vũ, đừng bận tâm nữa. Không giết là được, đừng để bọn họ đánh ngươi.”
“Thời Vũ, đánh lại đi —“
Nữ lang gầy ốm sau thư án lúc này mới phản ứng lại, đứng dậy xoay người nhặt bút. Ngón tay thon dài của thiếu niên nhanh hơn nàng một bước.
Đầu ngón tay Thích Ánh Trúc hơi lạnh, nhẹ điểm lên mu bàn tay hơi gợn gân xanh của hắn. Nàng nâng mi run rẩy một chút, đón nhận ánh mắt của Thời Vũ.
Nàng muốn nhanh chóng lấy viết về mà hắn lại không buông tay. Màn kéo co diễn ra như trái tim đang dãy giụa một cách kỳ diệu. Dao động liên tục nhưng lại lạc nhịp.
Thích Ánh Trúc nhìn về phía Thời Vũ một lần nữa.
Thời Vũ đang ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm cán bút lông thỏ lặp lại lần nữa: “Sang năm thành thân luôn, được không?”
Thích Ánh Trúc: “…. Thời Vũ, quá đường đột.”
Thời Vũ đột nhiên nhanh trí hỏi: “Bởi vì nhanh quá sao?”
Trước kia, Thích Ánh Trúc thường xuyên nói với hắn hai chữ “Quá nhanh” này. Ôm nàng là quá nhanh, hôn nàng là quá nhanh, muốn chung chăn gối với nàng càng là quá nhanh. Mà nay, tuy Thích Ánh Trúc không nói rõ ràng nhưng Thời Vũ theo bản năng nghĩ đến những câu trả lời trước kia của nàng.
Thích Ánh Trúc ngẩn ngơ, không trả lời nối.
Thời Vũ lộ ra biểu tình hiểu rõ hỏi lại lần nữa: “Có phải vì ta làm t ình lang không tốt không? Có phải vì ta đối với nàng không tốt, làm nàng cảm thấy bất an không thể yên tâm không?”
Thích Ánh Trúc rũ mắt đoạt cây bút trong tay Thời Vũ. Nàng quay về ngồi sau thư án, cúi đầu viết hai chữ mới vững tâm nói: “Ta không cảm thấy chàng không tốt, chỉ là chữ tình này rất khó nói. Thời Vũ, chúng ta như bây giờ cũng thật tốt.”
Ánh mắt Thời Vũ lộ ra sự không đồng ý – làm sao có thể tốt được!
Nhưng hắn cũng hiểu mình đã bị Thích Ánh Trúc từ chối.
Vốn Thời Vũ không hiểu lời cự tuyệt uyển chuyển của người khác nhưng hắn ở chung cùng Thích Ánh Trúc đã lâu, hắn hiểu những vấn đề nàng không muốn trả lời đều mang ý từ chối.
Sau một lúc mất mát, trống rỗng trong lòng, tay hắn lại hơi tê dại. Hắn miễn cưỡng quên đi đả kích liên tiếp của Tần Tùy Tùy cùng Thích Ánh Trúc. Thiếu niên im lặng lùi bước ngồi lên giường tre.
Thích Ánh Trúc cúi đầu viết chữ mà tâm lại không tĩnh. Nàng sợ Thời Vũ vì lời từ chối của mình mà bất an, thương tâm. Viết chữ trong chốc lát, nàng nghe được từ phía sau những tiếng “leng keng” thật nhỏ nhẹ bèn mượn cơ hội quay đầu lén nhìn hắn.
Thời Vũ quả thật là một thiết niên không tim không phổi, nghĩ thoáng vô cùng.
Hắn căn bản không để ý đến lời cự tuyệt của Thích Ánh Trúc, eo thẳng tắp ngồi xếp bằng trên sạp tre. Thanh chủy thủ được những ngón tay linh hoạt của Thời Vũ nắm lấy giống như bay, từng chút trau chuốt trâm gỗ.
Trong chốc lát, Thích Ánh Trúc nhìn chằm chằm ngón tay hắn rồi lại rơi xuống bên hông hắn.
Thời Vũ nhạy bén ngẩng đầu, đôi mắt như viên đá đen tuyền trong dòng nước nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc nghiêm túc dời mắt sang đôi bàn tay hắn mỉm cười: “Thời Vũ, chàng làm mộc trâm này cho ta sao?”
Thời Vũ ngay thẳng trả lời: “Là để bán lấy tiền.”
Thích Ánh Trúc: “….”
Thời Vũ đột nhiên phản ứng lại, chần chờ đưa cây trâm ra lấy lòng nói với nàng: “Nàng nói muốn vậy cho nàng đi.”
Thích Ánh Trúc nhịn lại ý cười trong lòng lắc đầu, dương đôi mắt đẹp mang theo ba phần giận dữ liếc nhìn hắn: “Chàng không thành tâm tặng ta, ta mới không cần.”
Thích Ánh Trúc quay đầu tiếp tục viết chữ, đổi lại thành Thời Vũ ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng. Thiếu niên nâng tay vỗ về trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.
Thời Vũ ngơ ngác hồi lâu nghiêm túc nói: “Ta có thể thành tâm tặng! Nàng thích mà phải không? Ta làm một cây trâm nữa cho nàng, cái này xấu xấu, không cần đeo, được không?”
Thích Ánh Trúc cúi đầu viết chữ, bút đưa từng nét.
Thiếu nữ ngượng ngùng trong yên lặng lại làm Thời Vũ sốt ruột lên.
Hắn khoa tay múa chân: “Ta tặng nàng thật đấy! Không có nói điêu …. Ương Ương, nàng nói gì đi.”
“Ương Ương, nàng nói lý chút đi. Nàng rốt cuộc có muốn trâm không? Nếu nàng muốn ta liền làm cái nữa cho nàng, nàng không cần nói, ta không phải không phí tâm …. Không, ta muốn đưa, nàng không được phép không nhận.”
“Ương Ương!”
Thích Ánh Trúc cúi đầu đ è xuống khóe môi hơi giương lên. Nàng lấy thân phận “Vũ Trúc cư sĩ” vẽ tranh kiếm tiền, trong lòng cũng tính toán chi phí mình ở Hầu phủ mỗi ngày.
Đối với nàng, đối với nàng …. Nàng muốn đưa tất cả số tiền cho dưỡng phụ dưỡng mẫu, rời đi không chút vướng bận.
Lòng Thích Ánh Trúc toàn thương cảm, khóe môi nàng chợt lạnh, là Thời Vũ từ phía sau hôn lén nàng. Nàng hoảng hốt che mặt nhìn về phía sau.
Thời Vũ đã lùi lại ba bốn trượng, đắc ý dào dạt trốn đi.
Thời Vũ giang hai tay nháy mắt với nàng: “Đừng nóng giận. Không phải nàng lén nhìn eo ta sao? Ta cho nàng xem!”
Từ sáng khi ngồi cùng hắn, Thích Ánh Trúc đã tự thuyết phục mình phải bình tĩnh, hiện giờ đùng một cái không sót lại gì, mặt đỏ hết cả lên.
Nàng lắp bắp: “Ta, ta, ta không có nhìn lén eo chàng.”
Thời Vũ quay đầu đi, nghịch ngợm học nàng nói chuyện: “Nàng, nàng, nàng có nhìn lén!”
Hắn nâng cằm, nheo mắt cười: “Ta thấy hết rồi.”
Thời Vũ nói: “Ương Ương thích nhất thân thể của ta, ta biết.”
Thích Ánh Trúc: “Không phải ….”
Thời Vũ: “Ta cũng thích thân thể của Ương Ương, Ương Ương biết không?”
Hắn mở mắt ra lại rũ mắt xuống, từ xa nhìn nữ lang đối diện. Trong mắt hắn tràn ngập nhu tình còn d*c vọng ẩn hiện. Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nàng che lại trái tim, Thời Vũ lại lần nữa nhìn thấu nàng, nàng ngẩng đầu trao đổi hơi thở với hắn.
—
Một ngày qua đi, Diêm Đằng Phong tới Tuyên Bình Hầu phủ thăm hỏi Thích Thi Anh tiện thể hỏi Thích Ánh Trúc.
Thích Thi Anh trầm mặt: “Hỏi nàng cái gì? Nàng cả ngày dưỡng bệnh căn bản không ra khỏi cửa.”
Diêm Đằng Phong: “Ánh Trúc nữ lang thật sự không hề ra ngoài sao?”
Thích Thi Anh híp mắt cảnh giác nói: ” Ngươi hỏi cái này làm gì? Không phải ngươi với cái ma ốm kia ….”
Diêm Đằng Phong: “A Anh, chú ý lời nói!”
Hắn bỗng nhiên rống lên làm Thích Thi Anh hơi run rẩy. Bọn thị nữ cho rằng nàng sẽ bạo nộ lại không nghĩ đến nàng vậy mà lại cúi đầu không phản bác.
Ở trước mặt Diêm Đằng Phong ra dáng thiên kim Hầu phủ như thế làm bọn thị nữ hai mặt nhìn nhau. Nhưng các nàng nghĩ đến một nguyên nhân: Nghe nói vị thiên kim này có thể tìm về Hầu phủ là do Diêm Đằng Phong hỗ trợ.
Diêm Đằng Phong làm quan sai bên ngoài, ngẫu nhiên thấy Thích Thi Anh dọn hàng kiếm tiền cùng một đám nam nhân. Hắn thấy nàng quen mắt, sau khi trở lại Kinh Thành liền để trong lòng. Chưa đến ba tháng đã đem thiên kim chân chính trả lại cho Hầu phủ.
Hầu phủ mang ơn Diêm Đằng Phong.
Thích Thi Anh cũng nghe lời Diêm Đằng Phong đến lạ.
Chỉ là Diêm Đằng Phong tràn ngập áy náy với Thích Ánh Trúc, không dám dễ dàng xuất hiện trước mặt nữ lang kia.
Giờ đột nhiên hắn nhắc đến Thích Ánh Trúc làm Thích Thi Anh cảnh giác.
Diêm Đằng Phong: “Vào đêm tuần tra hai ngày trước, ta nhìn thấy một nữ lang bị bắt cóc …. Sau này cảm thấy người nọ rất giống Ánh Trúc nữ lang. Ta còn muốn thăm nàng. Nàng thật sự còn ở trong phủ, không xảy ra việc gì chứ?”
Thích Thi Anh bất mãn chu miệng, không tình nguyện nói: “Còn. Ta cùng ngươi đi xem.”
Hai người cùng đến trước sân Thích Ánh Trúc, không ngờ trên đường gặp được Tống Ngưng Tư. Nàng mỉm cười giải thích: “Lúc ta trở về, A Trúc muội muội đã xảy ra chuyện. Giờ nàng đã trở lại nên cố ý đến thăm tiện thể mời nàng đến dự lễ thành hôn.”
Trong lòng Thích Thi Anh nhất thời không thoải mái.
Nàng còn ở đây mà vị biểu tỷ Tống Ngưng Tư này còn nói cái gì Thích Ánh Trúc.
Diêm Đằng Phong chắp tay cười: “Vậy chúng ta cùng đi thăm Ánh Trúc nữ lang đi.”
—
Khi mấy người đến sân Thích Ánh Trúc đã lòi ra thêm một người cũng đến thăm nàng, là Đường Trác – tiểu công tử Đoan Vương phủ đã biến mất một thời gian.
Trước đây, thế tử tương lai của Đoan Vương phủ gặp nạn liền triệu Đường Trác hồi phủ, lại hung hăng giáng chức quản lý Túc vệ quân Kinh Thành của Diêm Đằng Phong. Đường Trác vẫn luôn ở vương phủ, chăm sóc huynh trưởng thoát khỏi nguy hiểm mới có thể rời phủ.
Đường Trác nghĩ đến chuyện mình đã bỏ lỡ mất sinh nhật hai ngày trước của Thích Ánh Trúc.
Hắn đã cố ý hỏi thăm qua, tiệc sinh nhật kia Tuyên Bình Hầu phủ làm thật đẹp lại không có phần của Thích Ánh Trúc. Tuyên Bình Hầu phủ vì thiên kim thật mà làm lơ nàng, nếu hắn chủ động quan tâm lúc này nàng còn có thể không cảm động sao? Đường Trác đem theo hạ lễ, niềm tin tràn đấy tiền vào Hầu phủ. Nhưng hắn lại bị đuổi — trước khi hắn bước vào sân Thích Ánh Trúc, một thị nữ vừa cắn mía vừa ngăn hắn lại.
Nàng lười biếng: “Nữ lang đang có khách, sinh nhật cũng đã qua. Đừng nghĩ có tí quà là gặp được người.”
Đường Trác: “….”
Hắn không tin được nhìn thị nữ này, không hiểu sao nàng có thể không nể nang hắn như vậy. Đường Trác đánh giá người này vài lần, có lệ mà nâng khóe môi: “Tránh ra.”
Tần Tùy Tùy tiến lên một bước.
Nhóm thị vệ của Đường Trác rút đao: “To gan!”
Tần Tùy Tùy làm lơ đao kiếm, không biết nàng làm thế nào mà tiến vài bước, tay chạm chuôi đao, đối mặt với Đường Trác. Sống lưng hắn lạnh toán, chỉ nghe được thị nữ này nói mấy chữ: “Nhớ lại nhiệm vụ của ngươi đi Đường Nhị Lang.”
Nhiệm Vụ!
Hắn làm gì có nhiệm vụ nào? Trừ khi ….
Sắc mặt Đường Trác xanh trắng đan xen lùi về sau vài bước, mặt không đổi sắc đánh giá thiếu nữ này, ngăn lại đám thị vệ muốn tiến lên. Đường Trác cung kính khom lưng: “Vị nữ lang này ….”
— ngươi là người phương nào?
Tần Tùy Tùy chầm chậm cắn mía, quay lại trong sân. Nàng vẫy tay về phía sau, vô tội nói: “Ta là thị nữ của Thích nữ lang.”
Đường Trác híp mắt, sắc mặt khí coi, vô cùng hoảng hốt. Hắn trơ mắt nhìn bóng dáng thấp thoáng của Tần Tùy Tùy biến mất sau dãy hành lang. Hắn đã chần chờ không hỏi nàng — có quan hệ gì với Tần Nguyệt Dạ.
Chẳng lẽ A Trúc muội muội … quen sát thủ trong lâu? Vậy … Thời Vũ kia ….
Không, tuyệt đối không thể! Thế gian này không thể có chuyện trùng hợp như vậy được!
Tâm thần Đường trác không yên, hạ lễ cũng quên để lại. Bước chân hắn hấp ta hấp tấp rời khỏi nơi này. Hắn muốn quay đầu lại tìm “Thời Vũ ác ma”, muốn hỏi “Thời Vũ ác ma có quen “Thời Vũ” kia không, muốn biết vì sao đến giờ “Thời Vũ ác ma” vẫn chưa lấy đi tính mạng nàng?
“Thời Vũ ác ma” …. Cả ngày làm cái gì vậy?
Nhưng Đường Trác cắn môi ép xuống cảm xúc. Hắn không dám đi trêu “Thời Vũ ác ma” bằng cái lý do này, cũng không dám thúc dục …. Nói chuyện với sát thủ phải thật cẩn thận, không k1ch thích đối phương.
Thanh niên tâm tư hỗn loạn, bước chân vội vàng, vạt áo bay loạn đang đi bỗng nhiên dừng lại. Hắn yên lặng nhìn một thiếu niên áo đen tay khua cành liễu chơi đùa bên hồ.
Tâm tình Thời Vũ thích ý vạn phần.
Cành liễu trên tay thiếu niên nhẹ nổi trên mặt nước, hắn hơi khua tay tạo thành gợn sóng xung quanh cành liễu. Mặt hồ gợn sóng, bốn phía xung quanh cành liễu bị nắng chiếu vàng.
Thời Vũ khảy cành, trêu đùa con cá trong nước.
Đường Trác cách đó không xa nhìn chằm chằm thiếu niên này —
Thời Vũ! Hắn thế mà cũng xuất hiện ở đây!
Chẳng lẽ hắn trở về cùng Thích Ánh Trúc?
Trong lòng Đường Trác phập phồng ngã về sau một bước, lòng như bị đánh một đòn mạnh: A Trúc muội muội không chịu gặp hắn mà lại đem cái loại ất ơ này về Hầu phủ?
Ác ma Thời Vũ và Thời Vũ … có phải một người hay không?
Nếu là cùng một người —
Đường Trác nhớ lại chuyện mình muốn nhờ Thời Vũ ác ma giết Thời Vũ, khuôn mặt hắn vừa thẹn vừa giận dữ mà vặn vẹo dữ tợn.
Nếu là cùng một người —
Ở trong mắt Thời Vũ hắn chẳng phải là một con hề nhảy nhót sao?
Bình tĩnh trong đầu Đường Trác bay biến, hắn lần đầu tiên hắn có cảm giác bị trêu cợt như vậy. Hắn thích Ánh Trúc đến mức muốn chiếm hữu, làm hắn khiến Thời Vũ —
Hắn muốn thử xem người này có phải Thời Vũ ác danh lừng lẫy không.
Thời Vũ ác ma sẽ giết người còn Thời Vũ thì không. Nếu Thời Vũ ra tay giết người thì có chứng minh được hắn là Thời Vũ ác ma không?
—
Thời Vũ nghe được tiếng bước chân sau lưng, lẳng lặng nâng đầu.
Đôi mắt Đường Trác hơi hoảng, đứng sau vệ sĩ nhìn Thời Vũ lạnh lùng trước mặt. Một tôi tớ bạo gan chỉ thẳng vào Thời Vũ, cao giọng: “Tiều công tử, ta nhận ra người này! Là hắn lấy trộm túi tiền của ta! Ta không nhận nhầm đâu, chính là hắn!”
Thời Vũ nhíu mày.
Đường Trác cẩm y ngọc thực, vô vùng tự phụ đứng sau mọi người. Hắn gọi đến một tôi tớ trong Hầu phủ, mắt nhìn chằm chằm Thời vũ, lời nói lại cao cao tại thượng chậm rì rì: “Người này trộm túi tiền người hầu của ta, hắn là người trong phủ các ngươi sao?”
Người hầu kia nhìn Thời Vũ một cái, nhanh chóng nói: “Hắn được Ánh Trúc nữ lang mang về. Hắn trộm đồ cũng không liên quan đến phủ chúng ta.”
Khóe miệng Đường Trác hiện lên ý cười ác ý.
Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên này, cố gắng nhớ lại hình dáng ác ma Thời Vũ mà mình đã gặp qua. Nhưng Thời Vũ ác ma luôn giấu mình dưới lớp áo choàng, Đường trác không tài nào nhận ra được.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Vũ: “Vậy ta đành thay A Trúc muội muội dạy dỗ ác nô này. Người đâu, lên cho ta!”
Nhóm vệ sĩ vây quanh Thời Vũ, tôi tớ nói bị mất túi tiền kia muốn được chủ tử thưởng thức liền cầm lên một cây đao, oa oa kêu lên nhào vào Thời Vũ: “Trả túi tiền của ta đây!”
Thời Vũ: “….”
Hắn không thể lý giải nổi hành động của đám người này. Một người xông đến định ôm lấy eo hắn, bị hắn tùy ý bắt lấy. Chủy thủ trong tay áo đã hiện hàn quang, theo bản năng muốn đâm vào người này.
Nhưng Thời Vũ chậm lại một chút: Không, không được.
Hắn không được chọc thêm phiền toái, không được giết người. Hắn không thể biến mình thành một kẻ không có kết cục tốt như Tần Tùy Tùy nói.
Thời Vũ bắt lấy tên người hầu kia, mở miệng nói: “Ta không có trộm đồ của ngươi.”
Tên người hầu bị miết đau, Đường Trác lạnh lùng nhìn tất cả. Vì ban thưởng, tên người hầu nhắm mắt kêu to: “Là ngươi trộm. Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi, ngươi buông tay ta ra …. Ngươi muốn giết người diệt khẩu! Công tử, công tử cứu ta với.”
Đường Trác mỉm cười: “Cứu hắn. Các huynh đệ, đừng để hắn hủy thi diệt tích trước mặt mình.”
Thời Vũ: “Ta không có trộm đồ.”
Nhưng những người vây quanh hắn có ai sẽ nghe hắn chứ?
—
Thân hình hơi nghiêng, ánh nắng nhẹ dừng trên bàn.
Thích Ánh Trúc tự mình châm trà cho Tống Ngưng Tư, Diêm Đằng Phong và Thích Thi Anh, nàng bước chân phù phiếm, yếu đuối vô lực, quả thực phong lưu, làm người ta ngừng thở, không đành lòng quấy nhiễu.
Diêm Đằng Phong: “…. Chắc tối đó ta nhận lầm người.”
Thích Ánh Trúc ra vẻ không biết, nghiêng đầu: “Xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Diêm Đằng Phong đau răng: “Đúng thật không có nữ lang nào xảy ra chuyện mới kỳ quái …. Thiếu niên giao thủ với ta trông rất quen, cứ như đã từng gặp qua ở nhà nữ lang.”
Diêm Đằng Phong này đã gặp qua là sẽ không quên, thật khó lừa.
Thích Ánh Trúc đang nghĩ cách đề Diêm Đằng Phong đừng để ý đến Thời Vũ nữa thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Thị nữ cùng tôi tớ một trước một sau tiến vào, thở hồng hộc: “Nữ lang, không xong rồi! Vệ sĩ người mang về kia trộm túi tiền tôi tớ của Đường Nhị Lang. Phu nhân cũng biết, đang đi qua!”
Mấy người trong phòng sửng sốt, Thích Ánh Trúc gấp gáp: “Cái gì? Mau mang ta đi xem.”
—
Tuyên Bình Hầu phu nhân biết Đường Nhị Lang đến thăm Thích Ánh Trúc cũng giả câm giả điếc không hỏi đến. Nếu Thích Ánh Trúc có bản lĩnh gả vào Đoan Vương phủ thì đó là phúc khí của nàng.
Một lúc sau nghe tin Thích Ánh Trúc không gặp Đường Nhị Lang, Hầu phu nhân còn lắc đầu với thị nữ: “A Trúc không có phúc khí.”
Không nghí đến một khắc sau đã nghe tin vệ sĩ như con nít mà Thích Ánh Trúc đem về kia lại trộm túi tiền tôi tớ của Đường Nhị Lang, còn đánh người, ngang nhiên động thủ với Đường Nhị Lang.
Hầu phu nhân tức giận vỗ án: “Hoang đường! Nô tài này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám đắc tội với tiểu công tử Đoan Vương phủ? Là muốn đẩy Hầu phủ vào chỗ chết sao?”
Đường Trác nhìn Thời Vũ bị vây quanh, không có gì khác thường, tâm tình trở nên vi diệu. Hắn hơi thả lỏng tâm trạng, người này còn không tránh được đám vệ sĩ, sao có thể là Thời Vũ ác ma.
Đường Trác đang quan sát thì trông thấy Hầu phu nhân. Hắn thỉnh tội với Hầu phu nhân đang liếc nhìn thiếu niên áo đen đang bị một đám người vây công. Hầu phu nhân bất mãn nâng mi quát: “Các ngươi còn đợi cái gì, còn không mau giúp Nhị Lang bắt người hỏi tội!”
Hầu phu nhân ôn hòa nói với Đường Nhị Lang: “Tôi tớ nhà ta không hiểu chuyện, mạo phạm Nhị Lang rồi.”
Tâm trạng của Đường Nhị Lang càng thêm sung sướng.
Thời Vũ bị vây ở giữa chịu càng nhiều đòn. Hắn lo lắng không dám đánh trả, đến điểm huyệt cũng không dám — sợ làm ra chuyện gì không tốt với Thích Ánh Trúc.
Hắn chỉ có thể né tránh quyền cước, nghiêng mặt nhìn Hầu phu nhân cao giọng: “Ta không có trộm đồ.”
Trong mắt Thời Vũ hỗn loạn một chút.
Quá nhiều người, hắn không tránh kịp.
Hầu phu nhân chỉ muốn mau chóng đem Thời Vũ giao cho Đường Trác kết thúc chuyện này, hướng hắn cười trừ. Hai người đang nói chuyện thì nghe được một giọng nữ vội vàng: “Dừng tay! Các ngươi đang làm gì vậy!”
Hầu phu nhân và Đường Trác cùng nhau quay đầu nhìn Thích Ánh Trúc được người đỡ nhanh chóng tiến đến. Hơi thở nàng hơi gấp, mười phần ôn nhu. Đường Trác thấy nàng, đôi mắt sáng lên không kìm được tiến lên một bước: “A Trúc muội muội, nàng chịu gặp ta rồi?”
Mấy người tới cùng Thích Ánh Trúng cùng nhau tò mò nhìn nơi đánh nhau.
Thích Thi Anh nhìn Thời Vũ bị người hội đồng, tuy chật vật nhưng không bị thương, lại nhớ đến đêm bị treo trên Phật tháp …. Nàng hừ lạnh một tiếng, khoanh tay vui sướng khi người khác gặp họa.
Ánh mắt Tống Ngưng Tư lập lòe nhớ lại: Thiếu niên này …. Hình như, có chút quen mắt.
Diêm Đằng Phong dừng mắt trên người Thời vũ, lại nhìn Thích Ánh Trúc: Không phải ngươi nói thiếu niên này không ở đây sao?
Trên nóc nhà xa xa, Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên cũng đang quan sát chiến trường.
—
Thích Ánh Trúc đâu còn tâm trạng lo lắng tâm tư mọi người, nàng muốn họ dừng tay họ lại không dừng. Thời Vũ thấy nàng đã đến, hấp tấp đỡ đòn, quay đầu lại tha thiết nhìn nàng.
Hắn lặp lại: “Ta không có trộm đồ.”
Thích Ánh Trúc nhìn đôi mắt hắn, tim như bị kim đâm. Nàng chuyển hường nhìn Hầu phu nhân cùng Đường Trác: “Mẫu thân, Đường nhị ca, hai người mau bảo họ dừng lại. Ta không tin Thời Vũ trộm đồ, chắc có hiểu lầm gì đó.”
Trong ngực Đường Trác tràn ngập lửa giận.
Hầu phu nhân trách: “A Trúc, việc này ngươi đừng quản.”
Đường Trác: “Hả! Làm sao A Trúc muội muội biết hắn không trộm? Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm?”
Thích Ánh Trúc nâng mi, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, một bước cũng không lùi: “Nói không chừng là vậy đấy?”
Sắc mặt Đường Trác khẽ biến: “A Trúc muội muội, ngươi đừng nói chuyện với ta như vậy!”
Thích Ánh Trúc: “Đường nhị ca muốn đánh cho nhận tội lại chẳng có ai thay Thời Vũ nói chuyện, ta không thể không nói. Mặc kệ có trộm hay không, mọi người nên cùng nhau nói lý mới đúng.”
Sắc mặt hầu phu nhân hơi ngưng: “A Trúc, đừng nói nữa! Người bên ngoài tới, ngươi đâu biết hắn xấu tốt ra sao?”
Thích Ánh Trúc: “Người nuôi trong chuồng lợn làm sao có thể bàn chuyện phong cảnh hữu tình đây?”
Hầu Phu nhân: “A Trúc!”
Đường Trác: “A Trúc muội muội!”
Thích Ánh Trúc ngữ khí sốt ruột: “Mẫu thân, Đường nhị ca, Thời Vũ sẽ không trộm đồ đâu. Hắn không hiểu nhân tình thế thái nên mới là người tuân thủ quy củ nhất. Hắn nghiêm khắc tuân thủ quy định mà mọi người định ra, muốn mua đồ phải tự bỏ tiền, muốn có tiền phải tự bán đồ của mình …. Hắn đã nghiêm khắc tuân thủ quy định của thế gian này đến vậy rồi sao có thể trộm đồ được đây?”
Sắc mặt Hầu phu nhân cùng Đường Trác đều trở nên khó coi.
Đường Trác miễn cưỡng nói: “Ngươi không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không biết.”
Hầu phu nhân nhạy bén phát hiện ra tâm tư của Thích Ánh Trúc, lời nàng nói càng lúc càng nặng, sợ nháo ra lời đồn không hay: “Người đâu, đưa A Trúc về nghỉ ngơi! Chuyện ở đây đừng hỏi tới.”
Cách tay nàng bị người chế trụ, nàng giãy dụa cầu khẫn: “Mẫu thân, người không được làm vậy, nghe ta nói đi ….”
Hầu phu nhân cổ quái nhìn Diêm Đằng Phong cùng Tống Ngưng Tư cười bịt miệng hai người: “Để hai vị chê cười rồi.”
Thích Thi Anh ngơ ngác nhìn Thích Ánh Trúc bị người ta đè lại, lại nhìn Thời Vũ bị người vây công. Nàng nhận ra họ muốn đánh cho nhận tội, mẫu thân … sao lại muốn làm vậy?
—-
Thích Ánh Trúc không chịu rời đi, nàng bị tôi tớ kéo tay còn nỗ lực quay nầu nói chuyện với Hầu phu nhân. Nàng gấp gáp vì bản thân không thể cứu Thời Vũ mà yết hầu tắc nghẹn: “Mẫu thân, Đường nhị ca, nếu các người thực sự muốn trị tội Thời Vũ thì trị tội ta trước đi, hắn là do ta đưa tới ….”
Hầu phu nhân không dao động: “Nhanh đưa nàng đi đi.”
Trời xanh trong vắt, Thời Vũ bị vây công trơ mắt nhìn Thích Ánh Trúc bị hai nam nhân kéo đi. Hai tôi tớ kia chế trụ thân thể gầy yếu của nàng, mắt nàng ngấn lệ quay đầu nhìn hắn …. Hai người nhìn nhau giữa biển người.
Thời Vũ giận giữ: “Ương Ương không muốn đi, các người đừng có đụng vào nàng!”
Hầu phu nhân nghe được thiếu niên thốt ra hai chữ “Ương Ương” sắc mặt càng trở nên khó coi. Nàng cười xin lỗi với Đường Trác. Đường Trác nhìn chằm chằm tình cảnh đánh nhau lại nhìn nhất cử nhất động của Thời Vũ.
Thời Vũ tiến một bước nâng tay muốn làm gì vệ sĩ trước mặt nhưng lại sợ làm ra chuyện sai. Hai tay ngưng lại đã có vệ sĩ nhân cơ hội một côn đập vào đầu hắn.
Thích Ánh Trúc nhìn thấy rõ ràng thảm thiết kêu lên: “Thời vũ —“
Thời Vũ trúng chiêu kêu r3n một tiếng, khụy gối trên mặt đất. Một phút ngơ ngẩn làm càng nhiều đòn rơi trên người hắn hắn. Một khi đã quỳ xuống, muốn đứng lên thật khó khăn.
Máu tươi trào ra, từng giọt theo trán chảy xuống mơ hồ che đi tấm mắt hắn, Thời Vũ cắn răng, không quên ngẩng đầu tìm nàng. Hắn học người ta nói như vẹt: “Nàng đừng khóc, ta không đau.”
Bỗng nhiên, Thích Ánh Trúc đã hiểu vì sao hắn không đánh trả — vì lấy lòng nàng.
Là nàng hại Thời Vũ sao?
—
Cách đám người, Thích Ánh Trúc nhìn Thời Vũ bị đánh. Rõ ràng mình mang tuyệt thế võ công, rõ ràng giết người như ma mà không ai làm gì được. Vậy mà giờ lại bị ấn ở đó đánh đến không thể trở mình, bị người khinh nhục, bị người đập côn, bị người ….
Thời Vũ nặng nề cắn môi, cơ bắp cứng lại, cuộn tròn tay chân, giống như khi còn bé ở đấu thú trường. Hắn trầm mặc chịu đựng tất cả, cho rằng chịu được là tốt rồi.
Đám đông chăm chú nhìn, Thích Ánh Trúc không thể thoát khỏi người đang bắt giữ nàng. Tim phổi nàng như rơi vào hầm băng bị kim đâm vào, từng mảnh vỡ vụn, máu chảy đầm đìa.
Nàng cúi đầu, hai hàng lông mi khép lại, nước mắt từng giọt rơi xuống, nàng bỗng dưng ngẩng đầu. Đôi mắt lạnh như băng nhìn Hầu phu nhân cùng Đường Trác, lại nhìn những thị vệ kia.
Xung quanh toàn mùi hoa cỏ mà lòng người xung quanh thì khó dò.
Hầu phủ rường cột trạm chổ, giác mái vểnh cao mà không chứa nổi một Thời Vũ lòng đầy ngây thơ.
Thích Ánh Trúc cuối cùng chớp mắt làm giọt nước rơi xuống, nàng nhìn Thời Vũ lộ ra biểu tình nhu hòa, tự giễu cười: “Thời Vũ, đừng bận tâm nữa. Không giết là được, đừng để bọn họ đánh ngươi.”
“Thời Vũ, đánh lại đi —“
Danh sách chương