Thành nhũ mẫu tuổi đã lớn lại cùng nữ lang nhà mình khóc cả một đêm. Nữ lang vừa rời đi, bà lại nhớ đến người thân trong nhà, cũng lo cho thân thể của nữ lang và với cuộc sống sau này của nàng, cả đêm nhũ mẫu nửa tỉnh nửa mơ. Bà cảm thấy trong lòng hoảng loạn, khi bà tỉnh lại đã nhìn thấy mặt trời lên cao.
Thành nhũ mẫu không vội, dù sao thời gian ở trên núi cũng trôi qua chậm rãi, ban đêm tiểu thư nửa tỉnh nửa mơ, tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, ngày hôm nay dậy muộn cũng là chuyện bình thường.
Cho dù mặt trời đã lên cao nhưng Thành nhũ mẫu vẫn xuống bếp nhóm lửa nấu cơm và sắc thuốc cho nữ lang nhà mình.
Thành nhũ mẫu đẩy cửa ra, bà giật mình vì những điều đang xảy ra trong sân:
Khói bếp lượn lờ xung quanh, đồ ăn đã được nấu xong. Tiếng chim hót từ vườn hoa, mọi thứ xung quanh đều đã được sắp xếp đàng hoàng. Trên bàn đá có ba bộ bát đũa, ba món một món canh, một món chay, một món mặn đều được đậy bằng lồ ng tre giúp đồ ăn không bị quá lạnh.
Thành nhũ mẫu nghĩ rằng Thích Ánh Trúc vẫn còn đang ngủ, nhưng bây giờ nàng lại đi ra khỏi phòng của nàng, còn ngồi trong vườn bên cạnh bàn đá. Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ, tà váy xõa trên mặt đất, áo ngoài trắng mỏng, eo thon, ống tay áo dài hẹp, giữa hai đôi tay thon dài đang buông xuống của nàng là dải lụa choàng xanh đang thõng xuống đất.
Da trắng, má đào, mi thanh mục tú, sắc nước hương trời như mùa thu, thật là một vẻ đẹp ‘’vừa nhìn đã yêu”.
Thành nhũ mẫu rất ít khi thấy nữ lang trang điểm cho nàng xinh đẹp, tươi tắn đến vậy, dáng vẻ bây giờ của nàng với dáng vẻ thường ngày chỉ mặc bộ váy áo trắng thanh nhã thì giờ trông vô cùng khác biệt.
Thành nhũ mẫu đang suy nghĩ vì sao tiểu thư nhà mình lại trang điểm xinh đẹp đến vậy.
Cho đến khi nhìn thấy vị thiếu niên mặc bộ đồ màu đen ngồi ngay bên cạnh tiểu thư thì bà đã hiểu.
Trên bàn là một hộp chu sa, Thời Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thích Ánh Trúc, hắn trông mong nhìn nàng rồi lại nhìn vào chu sa. Đợi Thích Ánh Trúc chuẩn bị xong, nàng dùng một cây bút quẹt vào hộp chu sa, Thời Vũ kéo tay áo của hắn lên, để lộ ra cánh tay nhợt nhạt.
Thời Vũ nóng lòng muốn thử bèn thúc giục nàng: ‘’Nhanh lên, nhanh lên”.
Thích Ánh Trúc có chút do dự: ‘’Thời Vũ, chàng thật sự muốn làm vậy sao? Cái này không thể đổi ý. Trên thế gian này không có nam nhân nào lại làm vậy với bản thân đâu”.
Thời Vũ không hiểu được sự khác nhau giữa nam và nữ, hắn nói: ‘’Nàng có thì ta cũng muốn có”.
Thích Ánh Trúc nhìn hắn một cái rồi lại liếc nhìn cánh tay của hắn, trái tim nàng gần như muốn bùng nổ vì xúc động, nàng không dám nhìn nhiều nữa. Quanh năm tập võ nên đường cong cơ bắp của hắn rất chắc chắn, cơ gắn chặt vào xương nhìn thoáng qua đã biết vô cùng mạnh mẽ.
Trước đây Thích Ánh Trúc từng nhìn một cánh tay duy nhất của nam nhân đó là đệ đệ không biết cố gắng của nàng, Thích Tinh Thùy. Thích Tinh Thùy là công tử của Hầu Phủ nhưng hắn lại là một kẻ ăn chơi trác táng, dung mạo nhìn như một tên tiểu bạch kiểm, khuôn mặt trắng, vóc dáng yếu ớt trái ngược hoàn toàn với cơ bắp rắn chắc, cường tráng của Thời Vũ.
Thích Ánh Trúc đỏ mặt, nàng đem thủ cung sa đặt trên cánh tay của Thời Vũ. Cả nàng và hắn đều im lặng đợi chờ, nhìn điểm đỏ trên cánh tay Thời Vũ. Ánh nắng rực rỡ, điểm đỏ tươi sáng lại càng thêm đỏ bừng, giống như xích chi, thật sự như chưa bao giờ tan biến.
Thích Ánh Trúc nghĩ thầm trong lòng:” Thì ra hắn làm vậy không phải dỗ dành nàng vui vẻ mà hắn thật sự là một người trong trắng”.
Thời Vũ giống như hắn có thể nghĩ thấu được suy nghĩ của nàng liền nói:” Ta đương nhiên là một nam nhân trong trắng, đối với người tập võ thì thân thể trong trắng thì luyện tập mới đạt được hiểu quả tốt nhất”.
Mặt Thích Ánh Trúc đỏ lên, láp bắp nói:” Ta, ta còn chưa nói cái gì”.
Nàng không hiểu vì sao bọn họ luyện võ lại cần thân thể trong sạch, trong lòng nàng đoán nếu thân thể hắn trong sạch vậy bây giờ hắn có thể phá giới không? Nhưng lúc trước toàn là hắn theo đuổi nàng, hắn không lựa lời để nói với nàng mà miệng hắn toàn nói hắn muốn, Thích Ánh Trúc nghĩ đến mức hoảng loạn, hồ đồ, cổ tay lạnh ngắt của nàng bị Thời Vũ kéo qua.
Thời Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng rồi:” Tại sao tay nàng lại lạnh vậy?”.
Hắn không đợi nàng giải thích, hắn đã vui vẻ nói tiếp:” Không sao, sau này cầm tay ta nhiều một hơn một chút là được”.
Thích Ánh Trúc nhìn động tác của hắn, nàng vội nói “ không được như thế”, Thời Vũ đã sắn tay áo của nàng lên. Nhờ động tác đó của hắn mà cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh của nàng đã lộ ra, ở trên cánh tay hắn nhìn thấy điểm đỏ tươi do dấu chu sa, cùng với dấu chu sa trên tay hắn đúng là một cặp.
Thời Vũ rất vừa lòng, hắn ngẩng đầu, trong mắt sáng rỡ lên:” Bây giờ cả ta và nàng đều giống nhau”.
Thích Ánh Trúc tức giận, liếc mắt nhìn hắn một cái, rút tay nàng từ trong lòng hắn rồi nói:” Chàng đừng sắn áo quần của ta lên. Việc này không ra thể thống gì hết, làm vậy sẽ bị người ta chê cười đó”.
Thời Vũ không hiểu, hắn hỏi:” Người ở đâu ra?”.
Hắn quay đầu lại phía sau thì thấy Thành mama lúc này đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở trước cửa phòng, ánh mắt của mama giống như chả nhìn thấy điều gì đang xảy ra, Thời Vũ càng lúc càng thích cùng Thích Ánh Trúc nói chuyện. Hắn ngồi xổm bên váy nàng, chống má nói:” Nàng đang bắt đầu dạy dỗ ta à”.
Thích Ánh Trúc cảm thấy có chút gì đó không đúng, nàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy khuôn mặt của mama, trong lòng nàng vừa cảm thấy rất có lỗi vừa cảm thấy kinh ngạc. Thời Vũ không thích mama, trong lòng hắn đối với mama giống như không khí không có gì đặc biệt. Nàng không biết Thành mama đã đứng ở nhìn bao lâu, Thời Vũ thấy như vậy mà hắn lại không nhắc nhở nàng, Thích Ánh Trúc lúng túng nói:” Nhũ mẫu, người đi vào phòng ngủ tiếp đi ạ”.
Thích Ánh Trúc biết Thành mama không thích nàng cùng với Thời Vũ ở bên cạnh nhau mặc dù trong lòng nàng cũng có chút ý kiến nhưng nàng lại không muốn làm mama tức giận. Thích Ánh Trúc liền nói ngọt ngào với mama:” Trong lồ ng trúc có đồ ăn, là do Thời Vũ làm “.
Mặt Thích Ánh Trúc đỏ lên:” Hắn, hắn nấu ăn rất ngon “.
Thành mama nhìn vào ánh mắt đang né tránh của nàng, lại nhìn về phía Thời Vũ, mặt hắn không có chút biểu cảm gì, ánh mắt hắn tối tăm, lạnh lẽo, nhìn hắn không có tý nhiệt tình nào. Nhưng khi Thích Ánh Trúc liếc nhìn hắn, Thời Vũ liền lộ ra bản chất của một kẻ gian trá đến cùng cực khi hắn giả vờ cười rồi nói:” Đúng vậy, buổi sáng ta tới tìm Ương Ương. Ương Ương nói nàng ấy đói bụng, ta liền đi nấu đồ ăn cho Ương Ương “.
Thích Ánh Trúc nghe hắn nói như vậy, nàng liền nhớ lại hắn đêm qua ở lại trong phòng nàng ngủ cả một đêm, nàng càng cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng thái độ của hắn như vậy lại khiến Thành mama tin tưởng.
Thành mama dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt mình. Trong lòng bà biết đáng lý ra bà không nên đứng ở đây, tiểu thư nói chuyện với Thời Vũ rất nhanh đã bị hắn làm cho vui vẻ nhưng khi bà vừa ra đến đó thì tiểu thư lại không còn tươi cười nữa.
Tên tiểu tử này đúng là mối nghiệt duyên của tiểu thư nhà bà.
Thành mama đi vào nhà bếp nhìn ngó xung quanh thấy mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Ngay cả thuốc mà tiểu thư cần phải uống hằng ngày cũng đã được tên tiểu tử Thời Vũ đó nấu xong. Thành mama tạm thời không tìm ra điểm nào để chê trách hắn, đành phải quay lại trong sân. Bà thấy tiểu thư nhà bà đang cúi đầu, thu dọn đồ đạc thủ cung sa trên bàn, Thời Vũ lại rất rảnh rỗi ngồi trên ghế đá ngay bên cạnh tiểu thư. Hắn chống má, chống tay trên mặt bàn dùng một đôi mắt đen trong trẻo mà nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà bà.
Cái ánh mắt kia cũng không thân thiện gì.
Thành mama vội vàng kêu Thích Ánh Trúc ngẩng đầu lên để nhìn ánh mắt bây giờ của hắn:” Tiểu thư, người mau nhìn hắn kìa”.
Thích Ánh Trúc quay đầu lại nhìn, Thời Vũ không hiểu gì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, Thích Ánh Trúc cùng Thời Vũ đồng thời liếc nhau, nàng không biết phải làm như thế nào, nàng đành hỏi hắn:” Thời Vũ, chàng cảm thấy nóng sao? Mama, nhà chúng ta có mũ nón không? Nếu có thì lấy cho Thời Vũ để chàng che nắng”.
Thành mama:”…”.
—
Mắt tiểu thư mù thật rồi vậy mà lại không nhận ra Thời Vũ nguy hiểm.
Thành mama tức giận ngồi xuống, bà cầm bát đũa lên rồi nói:” Không có mũ nón”.
Bà ngồi ngay bên cạnh nghe được Thời Vũ cười đùa cùng với Thích Ánh Trúc nói chuyện:” Ta ngồi ngay bên cạnh nàng, người nàng lạnh, ta ngồi gần nàng một chút thì ta liền không nóng nữa rồi “.
Thành mama lại phải ho mấy tiếng, Thích Ánh Trúc chần chừ một chút, không dám để Thời Vũ làm quá nhiều điều thân cận với nàng trước mặt Thành mama. Thời Vũ ngước mắt lên nhìn rồi liếc Thành mama một cái, hắn một lần nữa lại cảm thấy bà lão này thật ngứa mắt. Thời Vũ nhìn chằm chằm vào Thành mama, Thành mama lại cầm đũa gắp thức ăn, cắn một miếng vào bánh bao, bà rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Thời Vũ một cái.
… Công nhận tài nấu ăn của tên tiểu tử này rất tốt nếu tiểu thư gả cho hắn, ít nhất tiểu thư cũng không lo đói.
Phi phi phi! Tiểu thư sẽ không bao giờ xa xút đến mức độ phải gả cho một kẻ như hắn.
Thành mama thật sự không thể nào nghĩ ra được, chỉ là sau một đêm, ngày hôm qua nhắc tới Thời Vũ tiểu thư trong mắt còn đau lòng không hiểu sao gặp Thời Vũ tất cả mọi thứ đều tốt hơn. Thành mama lại ngẩng đầu nhìn Thích Ánh Trúc, bà ngồi gần lại, bà bỗng dưng cảm thấy có chút kì quái, cảm thấy tiểu thư hôm nay trang điểm lại có chút đậm.
Cho dù tiểu thư vì gặp Thời Vũ mà bỗng dưng vui vẻ, cố ý trang điểm nhưng tiểu thư vốn dĩ trắng hơn rất nhiều so với nhiều người con gái, tiểu thư hôm nay vậy mà khuôn mặt đều là phấn, tiểu thư vì sao lại phải làm đến mức này? Khoan đã, trên cổ tiểu thư, như thế nào lại có một dấu đỏ hồng.
Thành mama cần phải nhìn kỹ, Thời vũ bỗng dưng đứng lên, chặn lại ánh mắt của Thành mama. Thời Vũ nói với Thành nhũ mẫu: ”Có muốn ăn thêm một bát cơm nữa không?”.
Thành mama cảm thấy ngạc nhiên:”Ngươi đang hỏi ta à?”.
Thời Vũ ngoan ngoãn đáp:” Đúng vậy, ta chăm sóc người già thì có vấn đề gì sao?”.
Hắn và Thành nhũ mẫu nói chuyện vài câu cũng giúp nàng di dời được sự chú ý của nhũ mẫu. Thích Ánh Trúc ngồi ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, nàng lại sờ cổ của mình. Đôi mắt của nàng lại dừng ở phía trên eo của Thời Vũ, ánh mắt nàng lại nhìn xuống phía dưới, nhìn chằm chằm vào chân hắn.
Đôi chân của hắn dài, thẳng nhưng lại rất oai vệ. Đôi giày đen của hắn được buộc chặt vào võ trang, đường nét của cơ thể hắn được phát họa rõ ràng nhờ chiếc áo võ buộc chặt vào người.
Thích Ánh Trúc nhìn đến ngơ ngẩn cả người sau đó nàng giật mình không hiểu chính mình đang nhìn cái gì liền nhìn đi hướng khác, khuôn mặt của nàng cũng vì điều đó mà đỏ hết cả lên.
Da nàng quá trắng, hôm qua nàng treo cổ bị dây thít thành một vệt đỏ trên cổ, buổi sáng hôm nay nhìn vô cùng ghê người. Nàng lại không muốn làm mama lo lắng cho nàng, liền dùng bột phấn phủ lên để che giấu.
Sáng sớm hôm nay Thời Vũ nhìn chằm chằm vào lớp trang điểm của nàng buổi sáng, thấy nàng vẫn luôn dậm phấn liên tục vào vệt đỏ ở trên cổ, hắn cũng đã hiểu. Chỉ là hắn không hiểu vì sao nàng phải trang điểm như vậy:” Nàng cảm thấy khó coi quá sao? Tuy rằng nhìn qua đúng là rất ghê người nhưng ta không chê bai nàng”.
Thích Ánh Trúc hiền hòa giải thích với hắn:” Không phải là ta sợ khó nhìn, là ta sợ người khác đau lòng. Mama một lòng chăm sóc ta, để lại người thân trong nhà mà theo ta lên núi. Nếu mama nhìn thấy ta treo cổ đối với mama sẽ là một sự đả kích rất mạnh. Mama dùng cả tâm để đối đãi với ta, mà lại bị ta từ bỏ, điều này sẽ làm cho mama cảm thấy mama đã làm gì sai.
Nếu như nàng không còn, mama sẽ buồn một khoảng thời gian, mama có thể đoàn tụ với gia đình nhưng bây giờ Thích Ánh Trúc lại còn sống, nàng thắt cổ không thành còn để lại dấu vết, dấu vết này không thể xóa bây giờ.
Thích Ánh Trúc phải che cái dấu vết thắt cổ lại.
Thời Vũ có điều hiểu nhưng cũng có những điều nó không hiểu.
Hắn thật sự không hiểu được tâm tình của nàng lúc này nhưng hắn sẽ nhớ kĩ những lời nàng nói.
— Không nghĩ là Thành mama sẽ nhìn đến dấu trên cổ của Thích Ánh Trúc.
—
Thành mama nhìn được dấu trên cổ của Thành mama, Thời Vũ cùng lắm hắn chỉ có thể ngồi trong sân viện với nàng nhưng nàng không dám gọi hắn đi vào phòng ngủ của nàng. Thân thể của nàng vốn không tốt, nàng ngồi ở trong đình viện ngồi trong chốc lát nàng đã cảm thấy khó chịu, chỉ có thể đi về phòng nghỉ.
Thành mama đuổi Thời Vũ rời khỏi, chính bản thân bà đóng cửa nhà đóng cửa viện lại vì bà định xuống núi. Bà sợ Thời Vũ sẽ lại đến tìm Thích Ánh Trúc trong lúc bà rời khỏi, quay qua Thời Vũ rồi dặn dò hắn:” Tiểu thư muốn ngủ trưa, ngươi đừng làm phiền nàng. Chẳng lẽ ngươi không cần đến tiêu cục làm việc sao? Không lẽ ngươi không có chuyện gì khác để làm sao?”.
Thời Vũ liếc nhìn Thành nhũ mẫu rồi nói chuyện cùng mama bằng giọng đạm mạc có chút mạnh mẽ khác hẳn lúc với hắn ở trong viện với Thích Ánh Trúc, hoàn toàn là 2 người khác nhau:” Ta đúng là có rất nhiều việc “.
Thời Vũ thật ra đúng là hắn có rất nhiều việc phải làm. Trải qua chuyện đêm qua, Thành mama căn bản không biết rằng vị thiếu niên trước mặt bà đã gây cho bà không biết bao nhiêu là rắc rối.
Thời Vũ đang muốn liên lạc với “ Tần Nguyệt Dạ”, hắn muốn chủ động từ bỏ cái đơn giết người kia, hắn sẽ không giết nàng nữa. Thời Vũ không chỉ hoàn lại tiền cho người đặt đơn ban đầu mà hắn còn bỏ tiền túi ra để trả lại cho người đặt đơn. Cho dù Thời Vũ từ bỏ đơn giết người, tiền phải đưa cho Tần Tùy Tùy thì vẫn phải đưa, đây cũng là tiền do hắn phải bỏ ra.
Không những thế hắn còn phải chịu hình phạt của Tần Nguyệt Dạ dù sao Tần Nguyệt Dạ cũng là một tổ chức sát thủ có quy mô lớn đương nhiên tổ chức như vậy phải có những quy tắc, điều luật của tổ chức sát thủ. Nếu một sát thủ nào đó nhận đơn giết người nhưng lại không muốn làm nên hủy bỏ đơn theo ý muốn của sát thủ thì Tần Nguyệt Dạ không phải là một mớ hỗn loạn sao?
Nói chung là, Thời Vũ chỉ vì hắn trong một lúc ngu xuẩn muốn giết Thích Ánh Trúc mà công việc cùng với tiền bạc của hắn đã bị hao tốn một cách nặng nề.
Trong lòng Thời Vũ suy nghĩ kĩ càng, thật ra hắn không muốn để ý nhưng bạc từ trong tay hắn phải bỏ ra hắn cũng rất đau lòng. Hắn rất bực bội vì bản thân hắn trong một lúc ngu xuẩn đưa ra một phán đoán sai lầm nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hắn cũng chỉ có thể bỏ bạc ra mà thôi.
Nhưng tin tốt nhất bây giờ đó là Tần Nguyệt Dạ phải chuyển ra ngoài hơn nữa trên người Thời Vũ còn có một nhiệm vụ rất quan trọng cho nên hắn cũng không cần phải trở về Tần Nguyệt Dạ chịu hình phạt. Đợi khi tất cả các nhiệm vụ trên người hắn hoàn thành rồi trở về Tần Nguyệt Dạ cũng không muộn.
Thời Vũ xuống chân núi đi đến Uy Mãnh tiêu cục, hắn cùng với Hồ lão đại gặp nhau, hắn cần thông qua Hồ lão đại để liên lạc với Tần Nguyệt Dạ. Hồ lão đại không dám nhiều lời hỏi đến chuyện của hắn, chỉ là nghe hắn nhẹ nhàng nói muốn từ bỏ một nhiệm vụ giết người, Hồ lão đại vừa cảm thấy sợ hãi lại còn lắp bắp, ngẩng đầu nhìn Thời Vũ.
Mặt Thời Vũ không có cảm xúc nói:” Ngươi làm sao vậy?”.
Hồ lão đại:” Chỉ là chưa từng nghe đến “ kẻ ác Thời Vũ” lại có nhiệm vụ không hoàn thành được. Chuyện này sẽ tổn hại nghiêm trọng đến thanh danh của ngài”.
Thời Vũ cũng không thèm để ý, hắn ngồi ngay bên cạnh nhìn Hồ lão đại viết thư, đợi Hồ lão đại viết xong, liền đem tới đưa cho hắn xem. Trong thư có một ám hiệu, Thời Vũ đọc xong bức thư cảm thấy rất hài lòng, chần chừ một chút rồi nói với Hồ lão đại:” Ta có lẽ sẽ ở nơi đây một quãng thời gian khá dài”.
Hồ lão đại:” Vâng, hiểu rồi ạ. Trên người ngài còn có một nhiệm vụ có thời hạn nửa năm. Đại nhân cứ yên tâm, tiêu cục này ở trong kinh thành cũng có, có thể sắp xếp một chỗ ở cho ngài để ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ”.
Thời Vũ:”…”.
Hắn chần chừ một lúc cuối cùng hắn lại không nói ra hắn không phải ở đây nửa năm mà là hắn nghe theo lời của Thích Ánh Trúc thì hắn cần phải ở đây hai năm. Cho dù, hai năm sau…. Thời Vũ cũng không có ý định rời xa Thích Ánh Trúc.
Thời Vũ có chút mất tập trung, cuối cùng điều hắn không mong muốn là có người biết quá nhiều về hắn, hắn cũng không giải thích với Hồ lão đại. Thời Vũ cố gắng không để bản thân hắn nghĩ lại về những lời nói của Kim Quang ngự sau khi hắn cùng Hồ lão đại nói chuyện xong liền đi ra bằng cửa sau. Thời Vũ ra đến sảnh chính, hắn chào từ biệt Hồ lão đại thì ánh mắt hắn híp lại,nhìn thấy một bóng người đi vụt qua, khập khiễng mà đi ra khỏi cửa tiêu cục.
Hồ lão đại lúc nào cũng chú ý đến Thời Vũ:” Đại nhân, có chuyện gì vậy”.
Thời Vũ chỉ vào người vừa đi ra ngoài:” Người đó tên gọi là “ Sử Vũ” à”.
Hồ lão đại giật mình, vuốt vuốt chòm râu rồi nói:” Đúng vậy, người đó cùng với tên của đại nhân đọc lên nghe có chút giống nhau, khó trách đại nhân nhớ rõ người đó như vậy. Nói đến người đó thì có chuyện buồn cười lắm, tên tiểu tử Sử Vũ này gần đây đang theo đuổi một vị tiểu thư vì vậy mà bị gãy chân. Cho dù vậy hắn vẫn quyết tâm không chịu buông tay, mỗi lần mama của vị tiểu thư đó đến nhờ vả hắn liền lập tức đi giúp đỡ. Đúng là một tên tiểu tử ngu ngốc.
Thời Vũ nhướng mày rồi quay người bỏ đi.
Hồ lão đại nhìn thấy cái biểu cảm lãnh đạm của Thời Vũ cảm thấy rất sợ hãi,lùi về sau một bước rồi nói:” Thời Vũ đại nhân…”.
Không đợi Hồ lão đại nói thêm, Thời Vũ đã quay người rời khỏi tiêu cục. Hồ lão đại cũng không đoán được tâm tư của “ kẻ ác Thời Vũ” vì vậy Hồ lão đại không dám tìm hiểu quá sâu.
—
Sử Vũ đi cùng với Thành nhũ mẫu đã tiếp thêm cho mama rất nhiều cam đảm để đi đến cửa tiệm thuốc kia, Thành mama đối với hắn cảm kích muôn phần vừa lại cảm thấy ngại ngùng. Sử Vũ vỗ ngực bảo đảm với mama:” Chỉ là một tiệm thuốc nhỏ thôi mà, mama người yên tâm đi dù sao cái cửa tiệm đó cũng phải cho tiêu cục bọn ta mặt mũi chứ “.
Sử Vũ ngượng ngùng nói:” Hôm nay ta có thể đưa nhũ mẫu về nhà được không?”.
Tâm tư của vị thiếu niên này rất tốt, Thành mama cũng hiểu đó là thiếu niên này cùng vói tiểu thư nhà mình không có duyên nhưng bà cũng không cản trỡ gì hết hơn nữa vị thiếu niên này lại có thể chống lại Thời Vũ.
Thật không ngờ cho dù Thành mama có Sử Vũ giúp đỡ đi cùng bà đến tiệm thuốc nhưng tiệm thuốc cũng không coi họ ra cái gì. Tiệm thuốc đó cũng là tiệm thuốc của Hầu phủ với lại dù sao nơi này cũng chỉ là một vùng hẻo lánh, thưa thớt cho nên thái độ của những kẻ trong tiệm thuốc vừa kiêu căng vừa ngạo mạn. Hơn nữa, ngày nào Thành mama cũng đến nên bọn chúng rất khó chịu.
Tên tiểu nhị trong tiệm thuốc kêu bọn người làm đem Sử Vũ cùng với Thành mama ra khỏi cửa rồi cười nhạo:” Ngươi cho rằng ngươi kêu một tên què tới thì được cái gì? Để cho một tên què uy hiếp bọn ta sao?”.
Sử Vũ xanh mặt giọng trầm xuống:” Người huynh đệ này, ta đã cho các ngươi mặt mũi, các ngươi lùi lại một bước thì ngày sau còn có thể gặp mặt “.
Tên tiểu nhị ở trong hiệu thuốc nhìn lên trời rồi nói:” Ngày sau không cần phải gặp lại nhau đâu, Chúng ta ở đây là buôn bán thuốc dược, các ngươi không có tiền các ngươi không mua nổi đâu “.
Sử Vũ tức giận, nắm chặt tay lại. Tên tiểu nhị quay lại tiệm thuốc, kêu bốn năm tên người đối phó với Sử Vũ. Sử Vũ chỉ có chiều cao được coi như là tạm được nhưng tiệm thuốc lại thuê những tên côn đồ chắc nịch như mấy ngọn núi nhỏ vậy. Hai bên so chiêu với nhau vài lần, Sử Vũ đã bị bọn côn đồ trong tiệm thuốc nắm cổ áo rồi ném ra khỏi cửa tiệm thuốc kèm theo đó là một tiếng rơi nặng nề xuống đất.
Thành mama sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, hai tên to cao cũng kéo cổ áo bà giống như bọn chúng muốn ném bà ra khỏi tiệm thuốc. Thành mama cao giọng, hét lớn:” Các ngươi buông ta ra, buông ra”.
Đột nhiên Thành mama không còn cảm nhận được hai tên to cao đang kéo bà sau đó Thành mama nghe được hai tiếng kêu la thảm thiết, bà đứng thẳng trên mặt đất nhìn xuống hai cái kẻ vừa rồi còn đang bắt bà bây giờ đang ôm tay nằm trên đất Thành mama sợ hãi mà lùi về sau. Sử Vũ nằm ở trên mặt đất thở hổn hển không đứng dậy nổi, tên tiểu nhị hoảng sợ bước ra hỏi:” Làm sao vậy? Có chuyện gì đang xảy ra?”. Nhóm tráng sĩ kẻ thì nằm trên mặt đất ôm tay, kẻ thì hoảng sợ nhìn ra phía cửa tiệm thuốc, Thành mama đột ngột quay đầu lại nhìn.
Thiếu niên cả người võ phục màu đen, chân đi đôi giày màu đen. Ở eo hắn buộc một chiếc thắt lưng bằng da, sống lưng thẳng tắp, từ ngoài cửa chậm rãi đi vào.
Sân vắng yên tĩnh, đôi chân thẳng dài bước đi chậm rãi.
Thời Vũ đi ngang qua Sử Vũ đang nằm thở hổn hển trên mặt đất rồi giẫm lên tay của Sử Vũ một cách thản nhiên giống như hắn không hề nhìn thấy Sử Vũ. Nhưng Sử Vũ nhanh nhẹn thu tay lại nhưng vẫn bị hắn giẫm một cái. Sử Vũ đau đớn kêu la thảm thiết, Thành mama đứng ngây người nhìn Thời Vũ từ từ bước đến.
Tiểu nhị:” Lên đi”.
Vẻ mặt của Thời Vũ không hề có biến chuyển.
Thành mama co rúc ở trong góc tường, nhìn thấy Thời Vũ bị mười mấy người vây xung quanh nhưng không chỉ là không hạ được Thời Vũ mà ngược lại chính là Thời Vũ rất nhẹ nhàng giống như đang cùng bọn côn đồ đùa giỡn vậy. Thành mama thả lòng dần dần nhưng bà nhìn hai cái kẻ đã bắt bà bằng ánh mắt không có ý tốt đang rút dao ra rón rén đi đến phía sau lưng Thời Vũ.
Thành mama sợ hãi há hốc mồm chưa kịp nhắc nhỡ Thời Vũ, thì sau lưng hắn một ánh đao chuẩn bị chém xuống người Thời Vũ, hắn lách người, xoay một bước. Thời Vũ vẫn rất thoải mái lùi lại một bước, con dao trong tay bọn côn đồ chém vào khoảng không trước mặt lại muốn một lần nữa chém Thời Vũ nhưng chưa kịp làm gì Thời Vũ đã bắt đầu ra tay.
Thời Vũ đưa tay hướng lên phía trên, cầm dao trên tay của bọn côn đồ, cao dao dài hai tấc lưỡi, một tên bên trái một tên bên phải đều bị hắn tát trúng. Nhìn thì như không có gì nhưng hai kẻ côn đồ đánh lén tiếng còn chưa phát ra đã ngã thẳng vào vũng máu.
Cuộc chiến trong tiệm thuốc liền lập tức dừng lại.
Tên tiểu nhị trông coi tiệm thuốc sắc mặt trắng bệch, ngón tay run run chỉ về hướng Thời Vũ rồi nói:” Ngươi, ngươi dám giết người! nhanh, nhanh lên mau đi báo quan đi “.
Thời Vũ chậm rãi nói:” Ngươi thật sự muốn báo quan sao? Ta không biết là quan phủ đến sớm hay là ta giết người nhanh hơn đây?”.
Đôi mắt của hắn đen láy, đẹp đẽ, nhìn chằm chằm vào tên tiểu nhị trông coi tiệm thuốc rồi nói:” Ta không ngại giết sạch tất cả các ngươi. Các ngươi xử lý sạch sẽ xác chết của bọn chúng, quan phủ không biết thì ta sẽ tha cho các ngươi nếu như quan phủ biết được, quan phủ không thể làm gì ta nhưng chỉ cần ta quay trở lại ta liền có thể giết hết tất cả các ngươi”.
Hắn nói ra những lời điên cuồng đầy khát máu như đang nói chuyện một cách bình thường,Thành mama cả người đều cứng lại bây giờ bà mới biết tiểu thư nhà bà đã động đến một tên thiếu niên đáng sợ đến mức này. Thành mama sợ hãi đến nỗi hai chân run lẩy bẫy ngã xuống đất,Thời Vũ quay đầu lại nhìn về phía bà, Thời Vũ thấy mama như vậy đành giải thích:”Là hai cái tên đó muốn giết ta, ta cũng chỉ là trả lại cho chúng vài đòn. Ta vốn dĩ không tính đến là sẽ giết người.
Thành mama sợ hãi không nói nên lời, trong lòng bà chưa hết bàng hoàng, sợ hãi khi tên tiểu nhị ở trong hiệu thuốc muốn khất toàn bộ dược liệu cùng tiền tháng thanh toán hết một lần, Thành mama có chút hoảng loạn. Tên tiểu tử Sử Vũ kia không thể giúp đỡ được gì, thứ mà cả thế gian này sợ hãi e rằng cũng chỉ có sức mạnh của vũ lực.
Thời Vũ hỏi Thành nhũ mẫu:” Vì sao bọn chúng lại không chịu đưa dược liệu cho các ngươi? Kẻ nào đã bắt nạt Ương Ương”.
Thành nhũ mẫu chần chừ một lúc rồi hỏi hắn: ”Ngươi, không phải là ngươi muốn giết người nữa đó chứ?”.
Thời Vũ nhướng mày, ngây thơ hỏi:” Việc gì ta phải làm vậy, Ta mới là kẻ không tùy tiện giết người “.
— Muốn hắn giết người cái giá phải trả rất là cao đó.
Gần đây hắn rất khủng hoảng vì nợ nần chồng chất và hắn cũng không có hứng thú để động tay động chân giết người.
Thành mama tự hỏi không biết có phải Thời Vũ làm việc sau lưng Thích Ánh Trúc không? Bà quyết định dạy dỗ Thời Vũ một chút, bà nói:” Là Thích Thi Anh, nàng ta là tiểu thư của Hầu phủ nhưng ngươi hù dọa là được rồi không cần phải động tay vào nàng ta nếu không tiểu thư nhà ta sẽ phải chịu sự xui xẻo đó”.
Thời Vũ ôm cánh tay, tùy tiện trả lời:” Ừ”.
Hắn hơi nhíu mày, thật ra muốn động thủ không khó, hắn gần đây không muốn giết quá nhiều người. Muốn hắn giết người thì phải trả tiền.
Hắn đang suy nghĩ làm sao có thể lừa được tiền có thể hắn phải đi kinh thành một chuyến rồi.
Thời Vũ quay đầu lại ương bướng nói với Thành nhũ mẫu:” Ngươi phải về đúng không? Ngươi kêu Ương Ương không cần chờ ta, ta phải rời khỏi đây hai ngày”.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía đám người trong tiệm thuốc. Không cần hắn phải nói, chủ tiệm thuốc đã chủ động mở miệng nói: ‘’Bọn ta cái gì cũng không nghe thấy, cũng chẳng biết gì cả”.
Tên này giống như Diêm La dưới địa ngục có thể khẳng định hắn không phải là người của Uy Mãnh tiêu cục, nhìn giống như là nhân sĩ giang hồ. Người như hắn tiệm thuốc nào dám chọc.
Thành nhũ mẫu không vội, dù sao thời gian ở trên núi cũng trôi qua chậm rãi, ban đêm tiểu thư nửa tỉnh nửa mơ, tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, ngày hôm nay dậy muộn cũng là chuyện bình thường.
Cho dù mặt trời đã lên cao nhưng Thành nhũ mẫu vẫn xuống bếp nhóm lửa nấu cơm và sắc thuốc cho nữ lang nhà mình.
Thành nhũ mẫu đẩy cửa ra, bà giật mình vì những điều đang xảy ra trong sân:
Khói bếp lượn lờ xung quanh, đồ ăn đã được nấu xong. Tiếng chim hót từ vườn hoa, mọi thứ xung quanh đều đã được sắp xếp đàng hoàng. Trên bàn đá có ba bộ bát đũa, ba món một món canh, một món chay, một món mặn đều được đậy bằng lồ ng tre giúp đồ ăn không bị quá lạnh.
Thành nhũ mẫu nghĩ rằng Thích Ánh Trúc vẫn còn đang ngủ, nhưng bây giờ nàng lại đi ra khỏi phòng của nàng, còn ngồi trong vườn bên cạnh bàn đá. Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ, tà váy xõa trên mặt đất, áo ngoài trắng mỏng, eo thon, ống tay áo dài hẹp, giữa hai đôi tay thon dài đang buông xuống của nàng là dải lụa choàng xanh đang thõng xuống đất.
Da trắng, má đào, mi thanh mục tú, sắc nước hương trời như mùa thu, thật là một vẻ đẹp ‘’vừa nhìn đã yêu”.
Thành nhũ mẫu rất ít khi thấy nữ lang trang điểm cho nàng xinh đẹp, tươi tắn đến vậy, dáng vẻ bây giờ của nàng với dáng vẻ thường ngày chỉ mặc bộ váy áo trắng thanh nhã thì giờ trông vô cùng khác biệt.
Thành nhũ mẫu đang suy nghĩ vì sao tiểu thư nhà mình lại trang điểm xinh đẹp đến vậy.
Cho đến khi nhìn thấy vị thiếu niên mặc bộ đồ màu đen ngồi ngay bên cạnh tiểu thư thì bà đã hiểu.
Trên bàn là một hộp chu sa, Thời Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thích Ánh Trúc, hắn trông mong nhìn nàng rồi lại nhìn vào chu sa. Đợi Thích Ánh Trúc chuẩn bị xong, nàng dùng một cây bút quẹt vào hộp chu sa, Thời Vũ kéo tay áo của hắn lên, để lộ ra cánh tay nhợt nhạt.
Thời Vũ nóng lòng muốn thử bèn thúc giục nàng: ‘’Nhanh lên, nhanh lên”.
Thích Ánh Trúc có chút do dự: ‘’Thời Vũ, chàng thật sự muốn làm vậy sao? Cái này không thể đổi ý. Trên thế gian này không có nam nhân nào lại làm vậy với bản thân đâu”.
Thời Vũ không hiểu được sự khác nhau giữa nam và nữ, hắn nói: ‘’Nàng có thì ta cũng muốn có”.
Thích Ánh Trúc nhìn hắn một cái rồi lại liếc nhìn cánh tay của hắn, trái tim nàng gần như muốn bùng nổ vì xúc động, nàng không dám nhìn nhiều nữa. Quanh năm tập võ nên đường cong cơ bắp của hắn rất chắc chắn, cơ gắn chặt vào xương nhìn thoáng qua đã biết vô cùng mạnh mẽ.
Trước đây Thích Ánh Trúc từng nhìn một cánh tay duy nhất của nam nhân đó là đệ đệ không biết cố gắng của nàng, Thích Tinh Thùy. Thích Tinh Thùy là công tử của Hầu Phủ nhưng hắn lại là một kẻ ăn chơi trác táng, dung mạo nhìn như một tên tiểu bạch kiểm, khuôn mặt trắng, vóc dáng yếu ớt trái ngược hoàn toàn với cơ bắp rắn chắc, cường tráng của Thời Vũ.
Thích Ánh Trúc đỏ mặt, nàng đem thủ cung sa đặt trên cánh tay của Thời Vũ. Cả nàng và hắn đều im lặng đợi chờ, nhìn điểm đỏ trên cánh tay Thời Vũ. Ánh nắng rực rỡ, điểm đỏ tươi sáng lại càng thêm đỏ bừng, giống như xích chi, thật sự như chưa bao giờ tan biến.
Thích Ánh Trúc nghĩ thầm trong lòng:” Thì ra hắn làm vậy không phải dỗ dành nàng vui vẻ mà hắn thật sự là một người trong trắng”.
Thời Vũ giống như hắn có thể nghĩ thấu được suy nghĩ của nàng liền nói:” Ta đương nhiên là một nam nhân trong trắng, đối với người tập võ thì thân thể trong trắng thì luyện tập mới đạt được hiểu quả tốt nhất”.
Mặt Thích Ánh Trúc đỏ lên, láp bắp nói:” Ta, ta còn chưa nói cái gì”.
Nàng không hiểu vì sao bọn họ luyện võ lại cần thân thể trong sạch, trong lòng nàng đoán nếu thân thể hắn trong sạch vậy bây giờ hắn có thể phá giới không? Nhưng lúc trước toàn là hắn theo đuổi nàng, hắn không lựa lời để nói với nàng mà miệng hắn toàn nói hắn muốn, Thích Ánh Trúc nghĩ đến mức hoảng loạn, hồ đồ, cổ tay lạnh ngắt của nàng bị Thời Vũ kéo qua.
Thời Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng rồi:” Tại sao tay nàng lại lạnh vậy?”.
Hắn không đợi nàng giải thích, hắn đã vui vẻ nói tiếp:” Không sao, sau này cầm tay ta nhiều một hơn một chút là được”.
Thích Ánh Trúc nhìn động tác của hắn, nàng vội nói “ không được như thế”, Thời Vũ đã sắn tay áo của nàng lên. Nhờ động tác đó của hắn mà cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh của nàng đã lộ ra, ở trên cánh tay hắn nhìn thấy điểm đỏ tươi do dấu chu sa, cùng với dấu chu sa trên tay hắn đúng là một cặp.
Thời Vũ rất vừa lòng, hắn ngẩng đầu, trong mắt sáng rỡ lên:” Bây giờ cả ta và nàng đều giống nhau”.
Thích Ánh Trúc tức giận, liếc mắt nhìn hắn một cái, rút tay nàng từ trong lòng hắn rồi nói:” Chàng đừng sắn áo quần của ta lên. Việc này không ra thể thống gì hết, làm vậy sẽ bị người ta chê cười đó”.
Thời Vũ không hiểu, hắn hỏi:” Người ở đâu ra?”.
Hắn quay đầu lại phía sau thì thấy Thành mama lúc này đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở trước cửa phòng, ánh mắt của mama giống như chả nhìn thấy điều gì đang xảy ra, Thời Vũ càng lúc càng thích cùng Thích Ánh Trúc nói chuyện. Hắn ngồi xổm bên váy nàng, chống má nói:” Nàng đang bắt đầu dạy dỗ ta à”.
Thích Ánh Trúc cảm thấy có chút gì đó không đúng, nàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy khuôn mặt của mama, trong lòng nàng vừa cảm thấy rất có lỗi vừa cảm thấy kinh ngạc. Thời Vũ không thích mama, trong lòng hắn đối với mama giống như không khí không có gì đặc biệt. Nàng không biết Thành mama đã đứng ở nhìn bao lâu, Thời Vũ thấy như vậy mà hắn lại không nhắc nhở nàng, Thích Ánh Trúc lúng túng nói:” Nhũ mẫu, người đi vào phòng ngủ tiếp đi ạ”.
Thích Ánh Trúc biết Thành mama không thích nàng cùng với Thời Vũ ở bên cạnh nhau mặc dù trong lòng nàng cũng có chút ý kiến nhưng nàng lại không muốn làm mama tức giận. Thích Ánh Trúc liền nói ngọt ngào với mama:” Trong lồ ng trúc có đồ ăn, là do Thời Vũ làm “.
Mặt Thích Ánh Trúc đỏ lên:” Hắn, hắn nấu ăn rất ngon “.
Thành mama nhìn vào ánh mắt đang né tránh của nàng, lại nhìn về phía Thời Vũ, mặt hắn không có chút biểu cảm gì, ánh mắt hắn tối tăm, lạnh lẽo, nhìn hắn không có tý nhiệt tình nào. Nhưng khi Thích Ánh Trúc liếc nhìn hắn, Thời Vũ liền lộ ra bản chất của một kẻ gian trá đến cùng cực khi hắn giả vờ cười rồi nói:” Đúng vậy, buổi sáng ta tới tìm Ương Ương. Ương Ương nói nàng ấy đói bụng, ta liền đi nấu đồ ăn cho Ương Ương “.
Thích Ánh Trúc nghe hắn nói như vậy, nàng liền nhớ lại hắn đêm qua ở lại trong phòng nàng ngủ cả một đêm, nàng càng cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng thái độ của hắn như vậy lại khiến Thành mama tin tưởng.
Thành mama dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt mình. Trong lòng bà biết đáng lý ra bà không nên đứng ở đây, tiểu thư nói chuyện với Thời Vũ rất nhanh đã bị hắn làm cho vui vẻ nhưng khi bà vừa ra đến đó thì tiểu thư lại không còn tươi cười nữa.
Tên tiểu tử này đúng là mối nghiệt duyên của tiểu thư nhà bà.
Thành mama đi vào nhà bếp nhìn ngó xung quanh thấy mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Ngay cả thuốc mà tiểu thư cần phải uống hằng ngày cũng đã được tên tiểu tử Thời Vũ đó nấu xong. Thành mama tạm thời không tìm ra điểm nào để chê trách hắn, đành phải quay lại trong sân. Bà thấy tiểu thư nhà bà đang cúi đầu, thu dọn đồ đạc thủ cung sa trên bàn, Thời Vũ lại rất rảnh rỗi ngồi trên ghế đá ngay bên cạnh tiểu thư. Hắn chống má, chống tay trên mặt bàn dùng một đôi mắt đen trong trẻo mà nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà bà.
Cái ánh mắt kia cũng không thân thiện gì.
Thành mama vội vàng kêu Thích Ánh Trúc ngẩng đầu lên để nhìn ánh mắt bây giờ của hắn:” Tiểu thư, người mau nhìn hắn kìa”.
Thích Ánh Trúc quay đầu lại nhìn, Thời Vũ không hiểu gì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, Thích Ánh Trúc cùng Thời Vũ đồng thời liếc nhau, nàng không biết phải làm như thế nào, nàng đành hỏi hắn:” Thời Vũ, chàng cảm thấy nóng sao? Mama, nhà chúng ta có mũ nón không? Nếu có thì lấy cho Thời Vũ để chàng che nắng”.
Thành mama:”…”.
—
Mắt tiểu thư mù thật rồi vậy mà lại không nhận ra Thời Vũ nguy hiểm.
Thành mama tức giận ngồi xuống, bà cầm bát đũa lên rồi nói:” Không có mũ nón”.
Bà ngồi ngay bên cạnh nghe được Thời Vũ cười đùa cùng với Thích Ánh Trúc nói chuyện:” Ta ngồi ngay bên cạnh nàng, người nàng lạnh, ta ngồi gần nàng một chút thì ta liền không nóng nữa rồi “.
Thành mama lại phải ho mấy tiếng, Thích Ánh Trúc chần chừ một chút, không dám để Thời Vũ làm quá nhiều điều thân cận với nàng trước mặt Thành mama. Thời Vũ ngước mắt lên nhìn rồi liếc Thành mama một cái, hắn một lần nữa lại cảm thấy bà lão này thật ngứa mắt. Thời Vũ nhìn chằm chằm vào Thành mama, Thành mama lại cầm đũa gắp thức ăn, cắn một miếng vào bánh bao, bà rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Thời Vũ một cái.
… Công nhận tài nấu ăn của tên tiểu tử này rất tốt nếu tiểu thư gả cho hắn, ít nhất tiểu thư cũng không lo đói.
Phi phi phi! Tiểu thư sẽ không bao giờ xa xút đến mức độ phải gả cho một kẻ như hắn.
Thành mama thật sự không thể nào nghĩ ra được, chỉ là sau một đêm, ngày hôm qua nhắc tới Thời Vũ tiểu thư trong mắt còn đau lòng không hiểu sao gặp Thời Vũ tất cả mọi thứ đều tốt hơn. Thành mama lại ngẩng đầu nhìn Thích Ánh Trúc, bà ngồi gần lại, bà bỗng dưng cảm thấy có chút kì quái, cảm thấy tiểu thư hôm nay trang điểm lại có chút đậm.
Cho dù tiểu thư vì gặp Thời Vũ mà bỗng dưng vui vẻ, cố ý trang điểm nhưng tiểu thư vốn dĩ trắng hơn rất nhiều so với nhiều người con gái, tiểu thư hôm nay vậy mà khuôn mặt đều là phấn, tiểu thư vì sao lại phải làm đến mức này? Khoan đã, trên cổ tiểu thư, như thế nào lại có một dấu đỏ hồng.
Thành mama cần phải nhìn kỹ, Thời vũ bỗng dưng đứng lên, chặn lại ánh mắt của Thành mama. Thời Vũ nói với Thành nhũ mẫu: ”Có muốn ăn thêm một bát cơm nữa không?”.
Thành mama cảm thấy ngạc nhiên:”Ngươi đang hỏi ta à?”.
Thời Vũ ngoan ngoãn đáp:” Đúng vậy, ta chăm sóc người già thì có vấn đề gì sao?”.
Hắn và Thành nhũ mẫu nói chuyện vài câu cũng giúp nàng di dời được sự chú ý của nhũ mẫu. Thích Ánh Trúc ngồi ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, nàng lại sờ cổ của mình. Đôi mắt của nàng lại dừng ở phía trên eo của Thời Vũ, ánh mắt nàng lại nhìn xuống phía dưới, nhìn chằm chằm vào chân hắn.
Đôi chân của hắn dài, thẳng nhưng lại rất oai vệ. Đôi giày đen của hắn được buộc chặt vào võ trang, đường nét của cơ thể hắn được phát họa rõ ràng nhờ chiếc áo võ buộc chặt vào người.
Thích Ánh Trúc nhìn đến ngơ ngẩn cả người sau đó nàng giật mình không hiểu chính mình đang nhìn cái gì liền nhìn đi hướng khác, khuôn mặt của nàng cũng vì điều đó mà đỏ hết cả lên.
Da nàng quá trắng, hôm qua nàng treo cổ bị dây thít thành một vệt đỏ trên cổ, buổi sáng hôm nay nhìn vô cùng ghê người. Nàng lại không muốn làm mama lo lắng cho nàng, liền dùng bột phấn phủ lên để che giấu.
Sáng sớm hôm nay Thời Vũ nhìn chằm chằm vào lớp trang điểm của nàng buổi sáng, thấy nàng vẫn luôn dậm phấn liên tục vào vệt đỏ ở trên cổ, hắn cũng đã hiểu. Chỉ là hắn không hiểu vì sao nàng phải trang điểm như vậy:” Nàng cảm thấy khó coi quá sao? Tuy rằng nhìn qua đúng là rất ghê người nhưng ta không chê bai nàng”.
Thích Ánh Trúc hiền hòa giải thích với hắn:” Không phải là ta sợ khó nhìn, là ta sợ người khác đau lòng. Mama một lòng chăm sóc ta, để lại người thân trong nhà mà theo ta lên núi. Nếu mama nhìn thấy ta treo cổ đối với mama sẽ là một sự đả kích rất mạnh. Mama dùng cả tâm để đối đãi với ta, mà lại bị ta từ bỏ, điều này sẽ làm cho mama cảm thấy mama đã làm gì sai.
Nếu như nàng không còn, mama sẽ buồn một khoảng thời gian, mama có thể đoàn tụ với gia đình nhưng bây giờ Thích Ánh Trúc lại còn sống, nàng thắt cổ không thành còn để lại dấu vết, dấu vết này không thể xóa bây giờ.
Thích Ánh Trúc phải che cái dấu vết thắt cổ lại.
Thời Vũ có điều hiểu nhưng cũng có những điều nó không hiểu.
Hắn thật sự không hiểu được tâm tình của nàng lúc này nhưng hắn sẽ nhớ kĩ những lời nàng nói.
— Không nghĩ là Thành mama sẽ nhìn đến dấu trên cổ của Thích Ánh Trúc.
—
Thành mama nhìn được dấu trên cổ của Thành mama, Thời Vũ cùng lắm hắn chỉ có thể ngồi trong sân viện với nàng nhưng nàng không dám gọi hắn đi vào phòng ngủ của nàng. Thân thể của nàng vốn không tốt, nàng ngồi ở trong đình viện ngồi trong chốc lát nàng đã cảm thấy khó chịu, chỉ có thể đi về phòng nghỉ.
Thành mama đuổi Thời Vũ rời khỏi, chính bản thân bà đóng cửa nhà đóng cửa viện lại vì bà định xuống núi. Bà sợ Thời Vũ sẽ lại đến tìm Thích Ánh Trúc trong lúc bà rời khỏi, quay qua Thời Vũ rồi dặn dò hắn:” Tiểu thư muốn ngủ trưa, ngươi đừng làm phiền nàng. Chẳng lẽ ngươi không cần đến tiêu cục làm việc sao? Không lẽ ngươi không có chuyện gì khác để làm sao?”.
Thời Vũ liếc nhìn Thành nhũ mẫu rồi nói chuyện cùng mama bằng giọng đạm mạc có chút mạnh mẽ khác hẳn lúc với hắn ở trong viện với Thích Ánh Trúc, hoàn toàn là 2 người khác nhau:” Ta đúng là có rất nhiều việc “.
Thời Vũ thật ra đúng là hắn có rất nhiều việc phải làm. Trải qua chuyện đêm qua, Thành mama căn bản không biết rằng vị thiếu niên trước mặt bà đã gây cho bà không biết bao nhiêu là rắc rối.
Thời Vũ đang muốn liên lạc với “ Tần Nguyệt Dạ”, hắn muốn chủ động từ bỏ cái đơn giết người kia, hắn sẽ không giết nàng nữa. Thời Vũ không chỉ hoàn lại tiền cho người đặt đơn ban đầu mà hắn còn bỏ tiền túi ra để trả lại cho người đặt đơn. Cho dù Thời Vũ từ bỏ đơn giết người, tiền phải đưa cho Tần Tùy Tùy thì vẫn phải đưa, đây cũng là tiền do hắn phải bỏ ra.
Không những thế hắn còn phải chịu hình phạt của Tần Nguyệt Dạ dù sao Tần Nguyệt Dạ cũng là một tổ chức sát thủ có quy mô lớn đương nhiên tổ chức như vậy phải có những quy tắc, điều luật của tổ chức sát thủ. Nếu một sát thủ nào đó nhận đơn giết người nhưng lại không muốn làm nên hủy bỏ đơn theo ý muốn của sát thủ thì Tần Nguyệt Dạ không phải là một mớ hỗn loạn sao?
Nói chung là, Thời Vũ chỉ vì hắn trong một lúc ngu xuẩn muốn giết Thích Ánh Trúc mà công việc cùng với tiền bạc của hắn đã bị hao tốn một cách nặng nề.
Trong lòng Thời Vũ suy nghĩ kĩ càng, thật ra hắn không muốn để ý nhưng bạc từ trong tay hắn phải bỏ ra hắn cũng rất đau lòng. Hắn rất bực bội vì bản thân hắn trong một lúc ngu xuẩn đưa ra một phán đoán sai lầm nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hắn cũng chỉ có thể bỏ bạc ra mà thôi.
Nhưng tin tốt nhất bây giờ đó là Tần Nguyệt Dạ phải chuyển ra ngoài hơn nữa trên người Thời Vũ còn có một nhiệm vụ rất quan trọng cho nên hắn cũng không cần phải trở về Tần Nguyệt Dạ chịu hình phạt. Đợi khi tất cả các nhiệm vụ trên người hắn hoàn thành rồi trở về Tần Nguyệt Dạ cũng không muộn.
Thời Vũ xuống chân núi đi đến Uy Mãnh tiêu cục, hắn cùng với Hồ lão đại gặp nhau, hắn cần thông qua Hồ lão đại để liên lạc với Tần Nguyệt Dạ. Hồ lão đại không dám nhiều lời hỏi đến chuyện của hắn, chỉ là nghe hắn nhẹ nhàng nói muốn từ bỏ một nhiệm vụ giết người, Hồ lão đại vừa cảm thấy sợ hãi lại còn lắp bắp, ngẩng đầu nhìn Thời Vũ.
Mặt Thời Vũ không có cảm xúc nói:” Ngươi làm sao vậy?”.
Hồ lão đại:” Chỉ là chưa từng nghe đến “ kẻ ác Thời Vũ” lại có nhiệm vụ không hoàn thành được. Chuyện này sẽ tổn hại nghiêm trọng đến thanh danh của ngài”.
Thời Vũ cũng không thèm để ý, hắn ngồi ngay bên cạnh nhìn Hồ lão đại viết thư, đợi Hồ lão đại viết xong, liền đem tới đưa cho hắn xem. Trong thư có một ám hiệu, Thời Vũ đọc xong bức thư cảm thấy rất hài lòng, chần chừ một chút rồi nói với Hồ lão đại:” Ta có lẽ sẽ ở nơi đây một quãng thời gian khá dài”.
Hồ lão đại:” Vâng, hiểu rồi ạ. Trên người ngài còn có một nhiệm vụ có thời hạn nửa năm. Đại nhân cứ yên tâm, tiêu cục này ở trong kinh thành cũng có, có thể sắp xếp một chỗ ở cho ngài để ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ”.
Thời Vũ:”…”.
Hắn chần chừ một lúc cuối cùng hắn lại không nói ra hắn không phải ở đây nửa năm mà là hắn nghe theo lời của Thích Ánh Trúc thì hắn cần phải ở đây hai năm. Cho dù, hai năm sau…. Thời Vũ cũng không có ý định rời xa Thích Ánh Trúc.
Thời Vũ có chút mất tập trung, cuối cùng điều hắn không mong muốn là có người biết quá nhiều về hắn, hắn cũng không giải thích với Hồ lão đại. Thời Vũ cố gắng không để bản thân hắn nghĩ lại về những lời nói của Kim Quang ngự sau khi hắn cùng Hồ lão đại nói chuyện xong liền đi ra bằng cửa sau. Thời Vũ ra đến sảnh chính, hắn chào từ biệt Hồ lão đại thì ánh mắt hắn híp lại,nhìn thấy một bóng người đi vụt qua, khập khiễng mà đi ra khỏi cửa tiêu cục.
Hồ lão đại lúc nào cũng chú ý đến Thời Vũ:” Đại nhân, có chuyện gì vậy”.
Thời Vũ chỉ vào người vừa đi ra ngoài:” Người đó tên gọi là “ Sử Vũ” à”.
Hồ lão đại giật mình, vuốt vuốt chòm râu rồi nói:” Đúng vậy, người đó cùng với tên của đại nhân đọc lên nghe có chút giống nhau, khó trách đại nhân nhớ rõ người đó như vậy. Nói đến người đó thì có chuyện buồn cười lắm, tên tiểu tử Sử Vũ này gần đây đang theo đuổi một vị tiểu thư vì vậy mà bị gãy chân. Cho dù vậy hắn vẫn quyết tâm không chịu buông tay, mỗi lần mama của vị tiểu thư đó đến nhờ vả hắn liền lập tức đi giúp đỡ. Đúng là một tên tiểu tử ngu ngốc.
Thời Vũ nhướng mày rồi quay người bỏ đi.
Hồ lão đại nhìn thấy cái biểu cảm lãnh đạm của Thời Vũ cảm thấy rất sợ hãi,lùi về sau một bước rồi nói:” Thời Vũ đại nhân…”.
Không đợi Hồ lão đại nói thêm, Thời Vũ đã quay người rời khỏi tiêu cục. Hồ lão đại cũng không đoán được tâm tư của “ kẻ ác Thời Vũ” vì vậy Hồ lão đại không dám tìm hiểu quá sâu.
—
Sử Vũ đi cùng với Thành nhũ mẫu đã tiếp thêm cho mama rất nhiều cam đảm để đi đến cửa tiệm thuốc kia, Thành mama đối với hắn cảm kích muôn phần vừa lại cảm thấy ngại ngùng. Sử Vũ vỗ ngực bảo đảm với mama:” Chỉ là một tiệm thuốc nhỏ thôi mà, mama người yên tâm đi dù sao cái cửa tiệm đó cũng phải cho tiêu cục bọn ta mặt mũi chứ “.
Sử Vũ ngượng ngùng nói:” Hôm nay ta có thể đưa nhũ mẫu về nhà được không?”.
Tâm tư của vị thiếu niên này rất tốt, Thành mama cũng hiểu đó là thiếu niên này cùng vói tiểu thư nhà mình không có duyên nhưng bà cũng không cản trỡ gì hết hơn nữa vị thiếu niên này lại có thể chống lại Thời Vũ.
Thật không ngờ cho dù Thành mama có Sử Vũ giúp đỡ đi cùng bà đến tiệm thuốc nhưng tiệm thuốc cũng không coi họ ra cái gì. Tiệm thuốc đó cũng là tiệm thuốc của Hầu phủ với lại dù sao nơi này cũng chỉ là một vùng hẻo lánh, thưa thớt cho nên thái độ của những kẻ trong tiệm thuốc vừa kiêu căng vừa ngạo mạn. Hơn nữa, ngày nào Thành mama cũng đến nên bọn chúng rất khó chịu.
Tên tiểu nhị trong tiệm thuốc kêu bọn người làm đem Sử Vũ cùng với Thành mama ra khỏi cửa rồi cười nhạo:” Ngươi cho rằng ngươi kêu một tên què tới thì được cái gì? Để cho một tên què uy hiếp bọn ta sao?”.
Sử Vũ xanh mặt giọng trầm xuống:” Người huynh đệ này, ta đã cho các ngươi mặt mũi, các ngươi lùi lại một bước thì ngày sau còn có thể gặp mặt “.
Tên tiểu nhị ở trong hiệu thuốc nhìn lên trời rồi nói:” Ngày sau không cần phải gặp lại nhau đâu, Chúng ta ở đây là buôn bán thuốc dược, các ngươi không có tiền các ngươi không mua nổi đâu “.
Sử Vũ tức giận, nắm chặt tay lại. Tên tiểu nhị quay lại tiệm thuốc, kêu bốn năm tên người đối phó với Sử Vũ. Sử Vũ chỉ có chiều cao được coi như là tạm được nhưng tiệm thuốc lại thuê những tên côn đồ chắc nịch như mấy ngọn núi nhỏ vậy. Hai bên so chiêu với nhau vài lần, Sử Vũ đã bị bọn côn đồ trong tiệm thuốc nắm cổ áo rồi ném ra khỏi cửa tiệm thuốc kèm theo đó là một tiếng rơi nặng nề xuống đất.
Thành mama sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, hai tên to cao cũng kéo cổ áo bà giống như bọn chúng muốn ném bà ra khỏi tiệm thuốc. Thành mama cao giọng, hét lớn:” Các ngươi buông ta ra, buông ra”.
Đột nhiên Thành mama không còn cảm nhận được hai tên to cao đang kéo bà sau đó Thành mama nghe được hai tiếng kêu la thảm thiết, bà đứng thẳng trên mặt đất nhìn xuống hai cái kẻ vừa rồi còn đang bắt bà bây giờ đang ôm tay nằm trên đất Thành mama sợ hãi mà lùi về sau. Sử Vũ nằm ở trên mặt đất thở hổn hển không đứng dậy nổi, tên tiểu nhị hoảng sợ bước ra hỏi:” Làm sao vậy? Có chuyện gì đang xảy ra?”. Nhóm tráng sĩ kẻ thì nằm trên mặt đất ôm tay, kẻ thì hoảng sợ nhìn ra phía cửa tiệm thuốc, Thành mama đột ngột quay đầu lại nhìn.
Thiếu niên cả người võ phục màu đen, chân đi đôi giày màu đen. Ở eo hắn buộc một chiếc thắt lưng bằng da, sống lưng thẳng tắp, từ ngoài cửa chậm rãi đi vào.
Sân vắng yên tĩnh, đôi chân thẳng dài bước đi chậm rãi.
Thời Vũ đi ngang qua Sử Vũ đang nằm thở hổn hển trên mặt đất rồi giẫm lên tay của Sử Vũ một cách thản nhiên giống như hắn không hề nhìn thấy Sử Vũ. Nhưng Sử Vũ nhanh nhẹn thu tay lại nhưng vẫn bị hắn giẫm một cái. Sử Vũ đau đớn kêu la thảm thiết, Thành mama đứng ngây người nhìn Thời Vũ từ từ bước đến.
Tiểu nhị:” Lên đi”.
Vẻ mặt của Thời Vũ không hề có biến chuyển.
Thành mama co rúc ở trong góc tường, nhìn thấy Thời Vũ bị mười mấy người vây xung quanh nhưng không chỉ là không hạ được Thời Vũ mà ngược lại chính là Thời Vũ rất nhẹ nhàng giống như đang cùng bọn côn đồ đùa giỡn vậy. Thành mama thả lòng dần dần nhưng bà nhìn hai cái kẻ đã bắt bà bằng ánh mắt không có ý tốt đang rút dao ra rón rén đi đến phía sau lưng Thời Vũ.
Thành mama sợ hãi há hốc mồm chưa kịp nhắc nhỡ Thời Vũ, thì sau lưng hắn một ánh đao chuẩn bị chém xuống người Thời Vũ, hắn lách người, xoay một bước. Thời Vũ vẫn rất thoải mái lùi lại một bước, con dao trong tay bọn côn đồ chém vào khoảng không trước mặt lại muốn một lần nữa chém Thời Vũ nhưng chưa kịp làm gì Thời Vũ đã bắt đầu ra tay.
Thời Vũ đưa tay hướng lên phía trên, cầm dao trên tay của bọn côn đồ, cao dao dài hai tấc lưỡi, một tên bên trái một tên bên phải đều bị hắn tát trúng. Nhìn thì như không có gì nhưng hai kẻ côn đồ đánh lén tiếng còn chưa phát ra đã ngã thẳng vào vũng máu.
Cuộc chiến trong tiệm thuốc liền lập tức dừng lại.
Tên tiểu nhị trông coi tiệm thuốc sắc mặt trắng bệch, ngón tay run run chỉ về hướng Thời Vũ rồi nói:” Ngươi, ngươi dám giết người! nhanh, nhanh lên mau đi báo quan đi “.
Thời Vũ chậm rãi nói:” Ngươi thật sự muốn báo quan sao? Ta không biết là quan phủ đến sớm hay là ta giết người nhanh hơn đây?”.
Đôi mắt của hắn đen láy, đẹp đẽ, nhìn chằm chằm vào tên tiểu nhị trông coi tiệm thuốc rồi nói:” Ta không ngại giết sạch tất cả các ngươi. Các ngươi xử lý sạch sẽ xác chết của bọn chúng, quan phủ không biết thì ta sẽ tha cho các ngươi nếu như quan phủ biết được, quan phủ không thể làm gì ta nhưng chỉ cần ta quay trở lại ta liền có thể giết hết tất cả các ngươi”.
Hắn nói ra những lời điên cuồng đầy khát máu như đang nói chuyện một cách bình thường,Thành mama cả người đều cứng lại bây giờ bà mới biết tiểu thư nhà bà đã động đến một tên thiếu niên đáng sợ đến mức này. Thành mama sợ hãi đến nỗi hai chân run lẩy bẫy ngã xuống đất,Thời Vũ quay đầu lại nhìn về phía bà, Thời Vũ thấy mama như vậy đành giải thích:”Là hai cái tên đó muốn giết ta, ta cũng chỉ là trả lại cho chúng vài đòn. Ta vốn dĩ không tính đến là sẽ giết người.
Thành mama sợ hãi không nói nên lời, trong lòng bà chưa hết bàng hoàng, sợ hãi khi tên tiểu nhị ở trong hiệu thuốc muốn khất toàn bộ dược liệu cùng tiền tháng thanh toán hết một lần, Thành mama có chút hoảng loạn. Tên tiểu tử Sử Vũ kia không thể giúp đỡ được gì, thứ mà cả thế gian này sợ hãi e rằng cũng chỉ có sức mạnh của vũ lực.
Thời Vũ hỏi Thành nhũ mẫu:” Vì sao bọn chúng lại không chịu đưa dược liệu cho các ngươi? Kẻ nào đã bắt nạt Ương Ương”.
Thành nhũ mẫu chần chừ một lúc rồi hỏi hắn: ”Ngươi, không phải là ngươi muốn giết người nữa đó chứ?”.
Thời Vũ nhướng mày, ngây thơ hỏi:” Việc gì ta phải làm vậy, Ta mới là kẻ không tùy tiện giết người “.
— Muốn hắn giết người cái giá phải trả rất là cao đó.
Gần đây hắn rất khủng hoảng vì nợ nần chồng chất và hắn cũng không có hứng thú để động tay động chân giết người.
Thành mama tự hỏi không biết có phải Thời Vũ làm việc sau lưng Thích Ánh Trúc không? Bà quyết định dạy dỗ Thời Vũ một chút, bà nói:” Là Thích Thi Anh, nàng ta là tiểu thư của Hầu phủ nhưng ngươi hù dọa là được rồi không cần phải động tay vào nàng ta nếu không tiểu thư nhà ta sẽ phải chịu sự xui xẻo đó”.
Thời Vũ ôm cánh tay, tùy tiện trả lời:” Ừ”.
Hắn hơi nhíu mày, thật ra muốn động thủ không khó, hắn gần đây không muốn giết quá nhiều người. Muốn hắn giết người thì phải trả tiền.
Hắn đang suy nghĩ làm sao có thể lừa được tiền có thể hắn phải đi kinh thành một chuyến rồi.
Thời Vũ quay đầu lại ương bướng nói với Thành nhũ mẫu:” Ngươi phải về đúng không? Ngươi kêu Ương Ương không cần chờ ta, ta phải rời khỏi đây hai ngày”.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía đám người trong tiệm thuốc. Không cần hắn phải nói, chủ tiệm thuốc đã chủ động mở miệng nói: ‘’Bọn ta cái gì cũng không nghe thấy, cũng chẳng biết gì cả”.
Tên này giống như Diêm La dưới địa ngục có thể khẳng định hắn không phải là người của Uy Mãnh tiêu cục, nhìn giống như là nhân sĩ giang hồ. Người như hắn tiệm thuốc nào dám chọc.
Danh sách chương