Kim Quang Ngự xoay người giữa không trung, Thời Vũ ngay lập tức nghênh đón. Thời Vũ thay thế cho Tần Tùy Tùy ở phía trước, đánh cùng Kim Quang Ngự chỉ trong chốc lát đã chẳng phân biệt được trời đất gì nữa.

Xung quanh đều là tiếng than khóc, nhưng thực lực cả hai lại ngang nhau. Kim Quang Ngự gần như hơn Thời Vũ một bậc, thân hình hắn nhanh nhẹn lại sắc bén, khi đánh ở cự ly gần thần hình hắn bay vút lên cao rồi giậm mạnh một cái lên chiếc ô trên lưng Thời Vũ, sau đó mượn lực của chiếc ô để lùi lại bốn bước.

Thời Vũ từ từ nâng mắt lên. Hắn tạm thời cũng không tới gần Kim Quang Ngự vì có một tên tay sai đã lăn đến cầm chân hắn, Tần Tùy Tùy hét lớn: “Thời Vũ, ngươi còn không mau lại đây”

Thời Vũ do dự một chút xong vẫn đi đến chỗ Tần Tùy Tùy.

Mưa châm xối xả bay ra, lập tức hạ gục hàng trăm người trên sân. Thời Vũ đến làm cho cuộc giao tranh tại hiện trường đã dừng lại trong giây lát.

Tần Tùy Tùy rất ra dáng Lâu chủ, nàng và Thời Vũ đứng lùi về phía sau, Thời Vũ thản nhiên nhìn đám nhân sĩ giang hồ bốn phía đều đang run rẩy sợ hãi không dám tiến lên phía trước, Tần Tùy Tùy đang cầm thanh đao nặng nề của nàng đi về phía trước từng bước một.

Tia nắng chiếu vào đôi đồng tử màu hổ phách nhợt nhạt của cô nương cùng hai giọt máu nổi bật trên má cô.

Các sát thủ trong Lâu đứng trong đám người thật bắt mắt. Tần Tùy Tùy nhìn đám người ban đầu chống lại mình kia, nàng chắp tay về phía đám người giang hồ tứ phương, nở một nụ cười rực rỡ:

“Hiện tại, tất cả các sát thủ của ‘Tần Nguyệt Dạ ‘ đều ở đây! Đa tạ tất cả các vị đã đến đây để theo dõi ‘Tần Nguyệt Dạ’ dọn dẹp nộ tặc. Từ giờ trở đi nếu không đối nghịch thì các vị đều là khách quý của Tần Nguyệt  Dạ.Các vị, trong tương lai ta sẽ cho các vị một đãi ngộ tốt hơn; nếu các vị vẫn muốn đối nghịch, “Tần Nguyệt Dạ” cũng xin ghi nhận.Đại ân của các vị,ngày sau sẽ báo— “

Đây nào phải là một tuyên bố tôn trọng khách quý, đây là đe dọa!

Lão Lâu chủ của “Tần Nguyệt Dạ” đứng trước đám đông, khi nhìn thấy Thời Vũ xuất hiện thì đôi mắt nheo lại, kinh sợ vì thằng nhãi Thời Vũ vậy mà lại sống sót trở về. Thời gian càng kéo dài, hắn càng bất lợi. 

Nhìn thấy những nhân sĩ giang hồ đang dao động trước lời đe dọa của Tần Tùy Tùy, hắn cười lạnh một tiếng: “Vớ vẩn! Các người có ai chưa từng mua đầu người ở “Tần Nguyệt Dạ”. Các người dù ít  dù nhiều thì cũng đều có ân oán, lại suy nghĩ rằng khi nào ‘Tần Nguyệt Dạ’ trở lại bình thường, có thể buông tha cho các người sao? “

Tần Tùy Tùy quay đầu cười ngọt ngào với hắn: “Lâu chủ, ta đã để ngươi đi nhiều năm như vậy rồi. Thì thả người khác đi có gì kỳ lạ sao?”

Lão lâu chủ không vì câu đó mà chịu yên, hắn kêu gọi lực lượng, sau khi thức tỉnh được những người bên cạnh hắn,mọi người lao về phía trước và bắt đầu một màn giết chóc lẫn nhau. 

Tần Tùy Tùy không nhúc nhích, người thanh niên cầm cây sáo sau lưng nàng tiến lên, khuôn mặt trong trẻo cùng nụ cười ôn nhu: “Lâu chủ,ngươi nên thả người đi.”

Lão lâu chủ hét lên: “Bộ Thanh Nguyên! Đồ chó săn của Tần Tuỳ Tuỳ, ả yêu cầu ngươi làm gì ngươi liền làm…”

Mọi người đều kinh ngạc khi nghe đến cái tên “Bộ Thanh Nguyên”, sau đó họ mới biết người có vẻ ngoài thư sinh này thực chất lại là phó lâu chủ không lộ mặt của “Tần Nguyệt Dạ “, tiếng tăm lừng lẫy “Hồ ly đao”  – Bộ Thanh Nguyên..

Bộ Thanh Nguyên hiếm khi nhận nhiệm vụ, cũng không xếp vào danh sách sát thủ, nhưng hắn năm đó đã ra tay liền tàn sát sạch cả một phái Võ Dương, có thể được ví như Tu La của nhân gian.

Bộ Thanh Nguyên thở dài mỉm cười: “Lâu chủ, người không phải nhờ ta chăm sóc  đứa trẻ này lớn lên sao?Chăm sóc lâu dài, tự nhiên sẽ sinh tình cảm.”

Hắn nói một cách thản nhiên,chỉ một cây sáo nhỏ trong tay, đã làm toàn bộ cánh tay của lão Lâu chủ như tê liệt.

Kim Quang Ngự trông đám đông xem đến cứng người.Trong lòng hắn chán ghét nữ Lâu chủ kia kích động nhất thời mà uổng phí tính mạng, khi Thời Vũ đã trở lại, không ai có thể lợi dụng “Tần Nguyệt Dạ” trong trận chiến này. 

Kim Quang Ngự không liều lĩnh như tên Lâu chủ cũ kia. Khi cuộc chiến tiếp tục, Kim Quang Ngự không vào đấu mà rút lui ra bên ngoài.

Thời Vũ cứ nhìn hắn chằm chằm.

Khi Kim Quang Ngự di chuyển, Thời Vũ bật dậy và đuổi theo. Kim Quang Ngự ném phi tiêu chỉ để ngăn thân ảnh của Thời Vũ.

Cùng lúc đó, Tần Tuỳ Tuỳ rút dao của nàng ra rồi nhảy lên và đuổi theo Kim Quang Ngự từ hướng khác: “Kim đại ca, đi đâu vậy?!”

Thời Vũ và Tần Tuỳ Tuỳ đuổi theo từ hai hướng, Kim Quang Ngự lần đầu chạm trán với một thanh đao đang lao tới, thanh đao điên cuồng cắt gió, khí thế nổi lên bức Kim Quang Ngự phải rút lui.Phía sau là thiếu niên cầm đoản kiếm, chặn đường rút lui của Kim Quang Ngự.

Thời Vũ và Tần Tuỳ Tuỳ phối hợp với nhau, ba người giao thủ một lúc, tiếng vũ khí va đập mạnh kèm theo tia lửa b ắn ra.

Tần Tuỳ Tuỳ hét lên: “Thời Vũ, hắn bị thương ở lưng, tấn công vào lưng của hắn!”

Kim Quang Ngự cứng người và dừng lại trong giây lát.

Sau khi định thần lại, Kim Quang Ngự bị một chưởng phía sau đánh úp lại, thanh đao lại bị rơi xuống trước mặt hắn. Thanh đao theo gió đến càng mạnh hơn, để tránh thanh đao, Kim Quang Ngự buộc phải bị trúng chưởng vào lưng mình. Hắn lăn theo hướng nghiêng, nhíu mày, miệng phun ra máu, nhưng vẫn kịp thời lăn trên mặt đất vài cái rồi đứng dậy tránh đi hai người đang theo sau.

Tần Tuỳ Tuỳ muốn giết hắn, hắn có thể hiểu được, nhưng Thời Vũ … Kim Quang Ngự hơi khó chịu: “Thời Vũ, ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại xông đến giết ta như thế này?”

Thời  Vũ quay mặt lại, nghiêm túc nói: “Có thù oán. Ngươi vừa giẫm lên ô của ta.”

Kim Quang Ngự: “…”

Tần Tuỳ Tuỳ cười nói: “Kim đại ca, ngươi trốn cái gì? Ta đã nói là không giết ngươi nữa.”

Kim Quang Ngự cười lạnh-yêu nữ này, không phải giết hắn, là hành hạ hắn mới đúng.

Sau khi Thời Vũ đến, cuộc chiến hỗn loạn này còn kéo dài thêm một canh giờ nữa. 

Sau một canh giờ, số người lúc này đã thưa thớt rất nhiều. Nhân sĩ giang hồ kinh ngạc nhìn đám sát thủ “Tần Nguyệt Dạ”, tuy rằng nhiều người đã chết, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn còn sống. Những người còn sống đều là những tên trong nhóm sát thủ.

Bộ Thanh Nguyên đã bắt được lão Lâu chủ.

Tần Tuỳ Tuỳ ra lệnh cho Thời Vũ bắt lấy Kim Quang Ngự.

Một mảnh trời giết chóc, vết máu trên tay còn chưa lau sạch, Tần Tuỳ Tuỳ cầm thanh đao đi về phía trước. Những giang hồ nhân sĩ chặn đường đều lui từng bước một để nhường đường cho nàng. 

Tần Tuỳ Tùy nói lớn:

“Sau ngày hôm nay, ta sẽ là tân Lâu chủ của ‘Tần Nguyệt Dạ ‘! Vì rắc rối mà Kim Quang Ngự đã gây ra,’ Tần Nguyệt Dạ ‘phải đổi sang nơi khác ….Các vị, không tiễn”

Nàng bày ra tư thế oai hùng hiên ngang, một tư thế yêu nữ càn rỡ kiêu ngạo đến cực điểm làm cho đám nhân sĩ giang hồ xung quanh phải nhún nhường cam chịu.

Thời Vũ tiến lên trước một bước, suy nghĩ rồi hỏi nàng, “Chúng ta chuyển địa điểm sao?”

Tần Thùy liếc mắt nhìn hắn hận thấu xương, “Địa điểm đã bại lộ, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta mỗi ngày đều sẽ đánh nhau sao? Đương nhiên phải đổi. Ngươi có ý kiến gì?”

Nàng nghiến răng đe dọa hắn câm miệng, nhưng hắn lại yêu cầu: ” Đừng quá xa kinh thành, qua lại không tiện.” 

Tần Thùy: “…”

Dưới ánh mắt của Tần Tuỳ Tuỳ, chỉ có Thời Vũ tiếp tục tự nói với chính mình một cách khó chịu: “Còn nữa, ngươi đã hứa đưa cho ta một khoản tiền thưởng. Ta đã giúp ngươi rồi, sau này ngươi giao nhiệm vụ cho ta thì giá phải tăng thêm hai phần.” ” 

Bộ Thanh Nguyên, người đã nghe cuộc nói chuyện của họ từ nãy đến giờ, lúc này không khỏi nhếch mép cười nhạo: “Thời Vũ, Kim Quang Ngự đã bị bắt, những tên đứng đầu danh sách sát thủ đều đã bị ngươi gi3t chết. Giá cả nhiệm vụ của ngươi., ngay cả Tần lâu chủ không nói thì giá của ngươi nhất định sẽ tăng. “

Thời Vũ, người yêu tiền như tính mạng có thể yên tâm rồi.

Sau đó, “Tần Nguyệt  Dạ ” bắt đầu đi những chặng đường dài để tìm một nơi mới.Thời gian này đã trôi qua rất lâu.



Năm ngày sau, một trận mưa xuân khác đã đến trên núi Lạc Nhạn. Vào giữa tháng 4, những ngày trên núi trôi qua cùng chậm chạp kể từ khi Thời Vũ rời đi.

Thích Ánh Trúc mặc chiếc áo bên ngoài màu lam đang ngồi dưới cửa sổ vẽ tranh. Nàng được nghỉ ngơi trong sự yên tĩnh mấy ngày mà không bị người ngoài quấy rầy, trong lòng nàng giờ này cũng tĩnh mịch, mặc dù suốt ngày ủ rũ khó chịu nhưng Thành nhũ mẫu thấy nàng đã lâu rồi không còn bị phát bệnh nữa thì bà cảm thấy rất vui.

Thành nhũ mẫu đưa một bức thư đến, kìm nén sắc mặt vui mừng lại: “Tiểu thư, có một bức thư từ Hầu gia!”

Thích Ánh Trúc đặt bút vẽ trên tay xuống và nhận bức thư từ Thành nhũ mẫu. Khi nhìn thấy dòng chữ trên phong bì, đầu ngón tay nàng dừng lại, nàng cảm thấy có chút mâu thuẫn với bức thư. Bởi vì trong thư có viết tên người gửi là “Đường Trác”.

Đó là Đường Nhị Lang, người luôn theo đuổi nàng.

Nhũ mẫu hỏi: “Ai viết thư vậy?”

Thích Ánh Trúc khóe miệng hơi giật giật: “Đường Nhị Lang”.

Nhũ mẫu lập tức vui vẻ: “Viết cái gì vậy? Có phải Đường Nhị Lang đi đón người về kinh không?”

Thích Ánh Trúc sững sờ, nàng lấy thư ra xem lướt qua, thở phào nhẹ nhõm nói nhỏ: “Hắn nói hắn bị chặn vì có lũ, muộn hơn dự kiến ​​vài ngày nữa sẽ trở về.”

Thích Ánh Trúc đã bỏ qua sự chăm sóc và hỏi han dài dòng về nàng trong bức thư, cũng như lời thú nhận khiến người khác phải đỏ mặt. Nàng lo lắng và khẽ cau mày. Nàng vốn tưởng rằng Đường Trác sẽ không còn nhiệt tình với nàng như trước bởi vì địa vị chênh lệch sau khi nàng mang danh thiên kim giả. Không nghĩ tới……

Nhưng Đường Trác không sai.

Chuyện này ở trong mắt những người như Thành nhũ mẫu thì đây là biểu hiện của “tình cảm sâu nặng”. Trong mắt thiên hạ, chỉ cần Đường Trác còn muốn theo đuổi nàng, nàng đâu được có ý kiến hay đòi hỏi ​​gì.

Thích Ánh Trúc ủ rũ đặt tờ giấy viết thư xuống, Thành nhũ mẫu nhắc nhở: ‘’ Nữ lang, người hãy viết thư trả lời đi, cứ nói người vẫn bình an vô sự để hắn không phải lo lắng nữa.”

Thích Ánh Trúc nói, “Không.”

Thành nhũ mẫu sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Hừ, các người còn trẻ, người già như ta không hiểu chuyện. Các người có thể tự mình quyết định.”

Thành nhũ mẫu nhắc nhở: ‘’ Nữ lang, đừng tùy hứng bỏ lỡ chung thân đại sự. Người phải biết nên ở bên ai và nên quên ai. Có một số người không cùng chúng ta sinh ra trong một thế giới.Nơi phồn hoa kia náo nhiệt, các nữ nhân chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị hắn hấp dẫn. Nhưng suy cho cùng, phụ nữ chúng ta vẫn phải tìm cho mình một người đáng tin cậy. “

Thích Ánh Trúc ngẩng đầu hỏi: “Người ta thích không bằng người thích ta đúng chứ?”

Thành ma ma nói: “Đương nhiên rồi. Thích thì cả ngày cũng không tránh khỏi lo lắng, nữ lang,thân thể mình hạc xương mai như ngài… Chuyện này quá khó. Nếu có người  giữ chặt người trong tay,người sẽ được dỗ dành yêu thương mỗi ngày. Đối xử với người chuyện đó tốt hơn nhiều. “

Thích Ánh Trúc mím môi, cúi đầu không nói gì.

Thành nhũ mẫu cố gắng thuyết phục một chút như thế mỗi ngày, nhưng bà sẽ không nói quá nhiều. Bà biết rằng nữ nhi ở độ tuổi này rất nổi loạn, nhưng tiểu thư của bà rất thông minh và sẽ hiểu ra điều đó. 

Thành nhũ mẫu rất vui vì Thời Vũ đã rời đi … tốt nhất là thiếu niên kia nên quên chuyện đó đi, quên tiểu thư đi và đừng bao giờ quay lại nữa.

Thành nhũ mẫu nghĩ như vậy rồi mang bức thư mà nữ lang để lại đi cất giữ thật tốt. Khi bà sắp xếp giấy viết thư, bà đột nhiên nhìn thấy những bức tranh của Thích Ánh Trúc.

Tranh của Thích Ánh Trúc là vài con vật trên núi,  có hổ, có chim, và những bức tranh đó được vẽ ngẫu nhiên, chỉ tùy tiện vẽ lên để luyện tập. Nhưng khi nhũ mẫu nhìn kĩ lại, bà luôn cảm thấy quen thuộc.

Thành nhũ mẫu nhìn chăm chú rồi mỉm cười sau khi xem nó một lúc: ” Vẽ rất tốt và sống động.”

Tim Thích Ánh Trúc loạn nhịp, nàng vội vàng đóng bức tranh của mình lại, cúi người ngăn không cho nhũ mẫu nhìn thấy. Thích Ánh Trúc nói: “Ta chỉ vẽ nó một cách tình cờ thôi. Không giống thật đâu, vì vậy đừng xem nữa.”

Thành nhũ mẫu vẫn đang cười: “Tiểu thư quá khiêm nhường rồi, bức tranh này rất giống thật, lão nô chưa từng thấy thứ như thế này bao giờ. Những con vật này, từng con một, đều có biểu tình của con người giống như bắt chước con người…”

Thành nhũ mẫu nói xong thì bà đã rất sửng sốt–

Biểu tình của con người?!

Bà cúi đầu nhìn kỹ bức tranh, nhìn thấy vẻ mặt bất cần đời của con hổ, con chim có lông mi dài, cánh hoa rơi từ trên cây xuống tựa như thấp thoáng xuất hiện một khuôn mặt mi thanh mục tú… Lòng bà chùng xuống. Thích Ánh Trúc lo lắng nói: “Nhũ mẫu, ta tùy tiện vẽ thôi”

Thành nhũ mẫu lo lắng rồi thở dài ngay lập tức khi thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng và trốn tránh không cho người khác xem. Bà lại cầu nguyện – thiếu niên nào đó, hãy quên tiểu thư của bà đi.

Bà thà rằng nó là một con bướm ở lại trên những bông hoa còn hơn là bay về.



Tại biên cương xa xôi, trên bầu trời đêm trong sa mạc mênh mông lấp lánh đầy sao. “Tần Nguyệt Dạ” được chuyển ra bên ngoài theo yêu cầu của Tần Tuỳ Tuỳ. Những người khác thì không sao, chỉ có Thời Vũ, người hàng ngày đi trên sa mạc nhìn rất héo hon.

Thời Vũ đội mũ trùm kín nửa khuôn mặt, toàn thân uể oải khiến tinh thần của cả người qua đường bị ảnh hưởng. Tần Tùy Tùy yêu cầu mọi người bỏ qua cho hắn, nhưng cho dù Tần Tùy Tùy không ra lệnh như vậy thì cũng sẽ không có ai chú ý tới Thời Vũ – Thời Vũ giết người như ma.Ngay cả một người bạn trong Lâu hắn còn không có, đối với tên sát thủ trong đó, Thời Vũ như một người ngoài tộc vậy.

Kết quả là Kim Quang Ngự, người được giao cho Thời Vũ trông giữ lại trở thành đối tượng nói chuyện của Thời Vũ.

Vào ban đêm, có người đã chìm vào giấc ngủ, có một số người thì đi tuần trong đêm. Gió sa mạc thổi vào người lạnh và khô hanh vô cùng, Kim Quang Ngự ngồi trong lồ ng sắt nhìn sang thiếu niên hơi thở yếu ớt đang dựa vào lồ ng kia.

Kim Quang Ngự: “Cảm thấy chán sao?”

Thời Vũ liếc hắn một cái, dựa vào lồ ng sắt không nói chuyện.

Kim Quang Ngự mỉm cười: “Thời Vũ, như ta đã nói, ta không có thù hận gì với ngươi, và ngươi cũng đã bắt ta theo lệnh của Tần Tuỳ Tuỳ. Dù vậy,ta cũng không coi ngươi là kẻ thù. Ta chỉ oán giận...nữ nhân đó,nữ nhân tàn nhẫn độc ác kia. “

Thời Vũ không trả lời.

Kim Quang Ngự cúi đầu, nói: “Thời Vũ, ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi đã đưa người phụ nữ đó đi đâu rồi không?”

Thời Vũ hỏi, “Người phụ nữ nào?”

Kim Quang Ngự sửng sốt và nói: “Ngươi không biết?”

Hắn dừng lại, nói: “Ta phản bội và bị mọi người xa lánh cô lập đều là vì người phụ nữ đó đã quy phục với Tần Tuỳ Tuỳ.Tần Tuỳ Tuỳ hông nói với ngươi ta có thê tử sao? Thời Vũ quay mặt lại và nhìn hắn qua cái lồ ng sắt. Vẻ trong sáng và ngây thơ trong đôi mắt của chàng thiếu niên khiến Kim Quang Ngự đột nhiên nhận ra rằng Tần Tùy Tùy có lẽ đã không nói với Thời Vũ. Rốt cuộc thì Thời Vũ hắn có biết thế nào là tình yêu không?

Kim Quang Ngự tự cười nhạo bản thân: “Đôi khi ta thực sự ghen tị với ngươi, ngươi mới đủ tư cách làm sát thủ. Ngươi không biết tình là gì,yêu là gì, ngươi cả đời này,sẽ không cảm nhận được…” 

Thời Vũ cau mày.

Trong trường hợp như vậy, hắn thường lắng nghe những gì người khác nói về mình. Hắn im lặng lắng nghe trong nhiều năm mà không có cảm giác gì. Nhưng lần này, khi Kim Quang Ngự nói, Thời Vũ đột nhiên nghĩ đến Thích Ánh Trúc đã nói, “Ngươi không phải quái vật.”

Thời Vũ biện hộ: “Không, ta biết! Ta cũng có người ta thích, giống như ngươi…”

Hắn nâng cằm lên, và ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, thật quyến rũ và yêu mị. Thiếu niên đắc ý: “Ương Ương khác với ngươi, nàng nói ta đáng yêu…”

Kim Quang Ngự sắc mặt kỳ quái: “Ngươi? Dễ thương?” 

Thời Vũ: “Ừm.”

Kim Quang Ngự cười nhạo: “Làm sao có thể có sự đáng yêu vô cớ, ngươi chỉ là tham lam nàng thôi.” 

Thời Vũ: “…” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện