Sau khi Thời Vũ xuất hiện,nhóm sát thủ lại lui về ẩn nấp. Trước mắt là dòng người đông đảo, Thời Vũ võ công lại cao cường, không có kế sách vẹn toàn, nhóm sát thủ kia không dám cùng Thời Vũ xung đột.
Nhóm sát thủ ở trong bóng tối quan sát, cũng cười thầm một tiếng: Mao đầu tiểu tử.
Thời Vũ từng bước đi theo phía sau, lại bị Thích Ánh Trúc nhận hắc y thiếu nữ là mình, hoảng một lát sau, cũng đi lên.
Thích Ánh Trúc bị lỗi sai của mình làm xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cúi đầu mà đi, một câu cũng không nói được. Thời Vũ ôm bánh mật hắn mua trở về nhưng quên đưa cho Thích Ánh Trúc, hắn vênh váo tự đắc đi theo phía sau nàng rồi chỉ trích: “Ta ở trong đám người liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, vậy mà nàng đi đến trước mặt ta cũng không nhận ra ta. Nàng phải xin lỗi ta đi.”
Thích Ánh Trúc mím môi.
Thời Vũ tiến đến trước mặt nàng, hắn rõ ràng làm ra một bộ dạng tức giận nàng, nhưng ánh mắt lại bán đứng hắn —— trong mắt hắn chứa non sông tươi đẹp, gợn sóng lăn tăn,có vài phần vui mừng: “Nàng nói cho ta rốt cuộc tên nàng là gì thì ta sẽ tha thứ cho nàng.”
Thích Ánh Trúc bị hắn nắm nửa bả vai, nàng xấu hổ mà liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi: Ngốc.
Nàng đã sớm nói cho hắn.
Thời Vũ đơn thuần không hiểu được ánh mắt phức tạp của Thích Ánh Trúc, khi hắn đang loay hoay khó hiểu thì hắc y thiếu nữ kia từ sau đuổi theo, nhiệt tình mà chạy theo Thích Ánh Trúc: “Nữ lang, lang quân, các người đợi ta với, ta có chuyện cần nhờ. Lang quân biết võ công đúng không……”
Thời Vũ không để tâm tới người không liên quan, hắn ôm ngực,hất mặt lên: “Không.”
Thích Ánh Trúc thấy có bóng dáng nữ nhân đuổi theo, là vị nữ cải nam trang kia, lại có bộ dáng oai hùng. Vị thiếu nữ này làn da trắng như tuyết, mặt thon, vòng eo nhỏ …… Nếu thay thành nữ trang thì chắc chắn là một tiểu mỹ nhân.
Thích Ánh Trúc trong lòng do dự: Thời Vũ sẽ thích tiểu mỹ nhân này sao? Thích Ánh Trúc lặng lẽ giương mắt, liếc nhìn Thời Vũ một cái, đúng lúc mắt hắn cũng đang nhìn nàng. Bên tai là tiếng ồn ào, thiếu niên thiếu nữ đối mắt nhìn nhau, không cần phải nói, vẫn làm cho Thích Ánh Trúc trong lòng hỗn loạn.Trong lòng nàng vừa hỗn loạn vừa hạnh phúc, nhìn đi chỗ khác.
Thời Vũ nuốt xuống dục vọng, hắn đem bánh mật ủ trong lòng đưa cho nàng.
Thích Ánh Trúc còn chưa nói chuyện, thiếu nữ kia bị Thời Vũ ngó lơ, nàng không có ủ rũ, mà ngược lại là thăm dò: “Nè, ngươi mua bánh của ai vậy? A! đây không phải bánh mật của Trương Nghiên, ăn không ngonđâu. Ta biết một nhà bán bánh……”
Nàng nói chuyện nhỏ dần bởi vì Thời Vũ liếc nàng một cái.
Cái liếc mắt kia thật ra không đáng sợ gì, nhưng lại có một loại ớn lạnh từ sống lưng chạy lên, trong lòng sợ hãi, làm thiếu nữ ý thức được mình nói sai rồi.
Thời Vũ mở bao giấy ra cho hả giận, Thích Ánh Trúc do dự một chút, đi tới gần hắn, đôi mắt nhìn bánh mật hắn đang cầm. Thời Vũ quay người, không cho nàng chạm vào, hắn cắn một cái, phồng má: “Không ngon, nàng không cần ăn.”
Thích Ánh Trúc đỏ mặt: “Không sao……”
Thời Vũ vẫn không chịu cho nàng chạm vào.
Thiếu nữ kia: “……”
Nàng giật mình, nhận thức được mình là người thừa ở đây. Nhưng mà nàng tận mắt nhìn thấy thiếu niên lang này xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện trước mặt mình, nàng kết luận thiếu niên này võ công cao cường, cho nên mới xin giúp đỡ. Chỉ là thiếu niên này nặng nhẹ đều không ăn, trong ánh mắt chỉ có cô nương ốm yếu, mảnh khảnh kia……
Thiếu nữ hít sâu một hơi, dời mục tiêu tới Thích Ánh Trúc, mặt tươi cười giới thiệu: “Cô nương, tên của ta là Phó Tiểu Ngọc, vốn dĩ đi theo phụ thân làm đèn lồng, kiếm không được bao nhiêu tiền, sống tạm thôi. Tháng trước, phụ thân cưới kế mẫu, kế mẫu cùng hắn đem ta bán cho một người……cho nên ta bỏ trốn. Nhưng người mua ta lại không chấp nhận, đuổi tới nơi này, ta không thể không nữ giả nam trang. Đêm nay đều trốn ở nơi đông người. Chó săn của hắn vẫn đuổi theo ta…… Hai người vừa thấy đã biết không phải người tầm thường, nên hãy giúp ta với……”
Thời Vũ khịt mũi, hắn chưa bao giờ giúp đỡ ai.
Nhưng giờ…… Hắn nhìn về phía Thích Ánh Trúc, nếu như nàng muốn thì hắn có thể miễn cưỡng…… chuyện nhỏ mà thôi.
Thích Ánh Trúc vẫn ủ rủ bước đi, Phó Tiểu Ngọc cứ lải nhải cầu xin nàng, ngữ điệu mang theo vài phần nghẹn ngào, Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, nhẹ giọng cự tuyệt: “Xin lỗi, chúng tôi đêm nay là trốn đi, không thể để cho người nhà biết. Ngươi tìm người khác giúp đi.”
Phó Tiểu Ngọc nhìn đến xiêm y và khí chất của Thích Ánh Trúc, căn bản không tin nàng xuất thân bình thường. Thông thường những tiểu thư, luôn sẽ có thiện tâm trợ giúp người nghèo. Phó Tiểu Ngọc không tin mình nhìn lầm, nàng đi theo phía sau Thích Ánh Trúc cầu xin: “Cô nương,ta trốn đi đã một tháng,một thân một mình lưu lạc giang hồ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm……”
Nàng nắm lấy tay áo của Thích Ánh Trúc.
Thời Vũ nhất thời không vui: “Ngươi đừng đụng vào Thất cô nương!”
—— hắn để ý Thích Ánh Trúc bao lâu, không dễ dàng gì mới làm cho nàng nghiêng theo hắn một chút, người lạ ở đâu tới dựa vào cái gì mà dám chạm vào Thích Ánh Trúc!
Thời Vũ nắm chặt cổ tay Phó Tiểu Ngọc kéo ra, Phó Tiểu Ngọc sắc mặt trắng bệch, đau đớn tột cùng thế nhưng không nói. Thích Ánh Trúc cảm thấy kì lạ, ngạc nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phó Tiểu Ngọc trán đẫm mồ hôi, mặt trắng như giấy, nàng hoảng sợ: “Thời Vũ!”
Thời Vũ nhẹ buông tay, Phó Tiểu Ngọc run rẩy trốn đến phía sau Thích Ánh Trúc. Phó Tiểu Ngọc sợ hãi không dám nhìn thiếu niên sát tinh kia, trong lòng thầm nghĩ rút lui, không dám lại cầu hai người này. Phó Tiểu Ngọc nghẹn ngào nhìn Thích Ánh Trúc nói một tiếng “Thực xin lỗi”, duỗi tay lau đi nước mắt của mình.
Thích Ánh Trúc ngẩn ra, hơi có chút dao động. Nàng kỳ thật không thích quản chuyện người khác, ngày đó nàng đưa Thời Vũ ô cũng là bởi vì Thời Vũ…… Thời Vũ hợp mắt nàng.
Phó Tiểu Ngọc cùng bọn họ từ biệt, quay đầu chuẩn bị đi thì thấy một đám người phía sau, Phó Tiểu Ngọc run lên: “Xong rồi, xong rồi, hắn đuổi tới rồi!”
Thích Ánh Trúc: “Ngươi đừng hoảng hốt, ai đuổi tới?”
Phó Tiểu Ngọc muốn tránh ở phía sau Thích Ánh Trúc, nhưng Thích Ánh Trúc quá gầy, căn bản không che được nàng.
Phó Tiểu Ngọc lo lắng dậm chân: “Chính là cái người, cái người mà phụ thân bán ta …… Người kia nói mình là Thiếu gia hào môn, phi! Hắn cưỡng đoạt ta, cưỡng đoạt dân nữ,vụng trộm cùng hắn……”
Phó Tiểu Ngọc xuất từ nông thôn, mắng chửi người toàn lời nói thô bỉ. Thích Ánh Trúc nghe được mà bối rối, chỉ nhìn theo hướng Phó Tiểu Ngọc chỉ, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn thì thấy trong dòng người chen chúc cùng ngọn đèn lồng lay động trên cao tản ra ánh sáng rực rỡ, xác thật có người mang theo hai ba ác nô, hung ác tiến về phía này.
Thích Ánh Trúc vẫn không nhúc nhích, nhìn theo hướng kia.
Thời Vũ đi đến trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Nàng sợ sao?”
Phó Tiểu Ngọc phía trước nói muốn xin giúp đỡ, nhưng ác nhân tới trước mắt, nàng lại do dự. Phó Tiểu Ngọc nhìn bộ dạng suy nhược của Thích Ánh Trúc, cắn răng một cái, đi về phía trước một bước ra vẻ cản đường: “Cô nương, ngươi cùng vị tiểu ca ca này đi nhanh đi! Việc này vốn không liên quan đến ngươi.”
Đám người bên quý công tử kia đang tìm người, nhìn thoáng qua một cái rồi bước tới. Cách ngọn đèn dầu, không thể nhìn rõ mặt, Phó Tiểu Ngọc cảm giác làm như vậy rất xấu, tội ác chồng chất.
Nàng hung tợn mà nhìn chằm chằm kẻ thù: “Tiểu tử này nhìn thấy sắc đẹp liền đi không nổi, ta nghe nói, hắn không biết đã khi dễ bao nhiêu nữ tử. Cô nương ngươi so với ta đẹp hơn nhiều, ngươi mau đi đi……Nếu hắn đúng là tiểu công tử hào môn thì ngươi bị hắn theo dõi là không ổn đâu.”
Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Tuyên Bình hầu phủ.”
Phó Tiểu Ngọc: “A, hắn hình như là nói vậy…….”
Nàng cứng đờ, cố lấy lại bình tĩnh nhìn Thích Ánh Trúc.
Phó Tiểu Ngọc nhỏ giọng: “Ngươi làm thế nào biết là Tuyên Bình hầu phủ?”
Thích Ánh Trúc không nói gì, đã có người thay thế nàng nói. Qúy công tử mang theo ác nô đuổi tới, đang xốc tay áo, nổi trận lôi đình, nhưng tới gần, hắn nhìn Thích Ánh Trúc phát run,kinh ngạc thốt lên: “Tỷ!”
Phó Tiểu Ngọc: “……?”
Thời Vũ vẫn luôn mờ mịt, lúc này lại nhìn thấy thiếu niên tiến lại đây có quan hệ cùng Thích Ánh Trúc, thiếu niên kia dang tay muốn ôm Thích Ánh Trúc,bị Thời Vũ đánh cho một chưởng,loạn choạng đến sắp ngã.
Thiếu công tử hào môn, Thích Tinh Thuỳ, lúc này mới chậm rãi nhìn về phía hắc y thiếu niên bên cạnh tỷ tỷ.
—
Thích Tinh Thuỳ lộ ra vẻ bối rối.
—
Thích Tinh Thuỳ chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Thích Ánh Trúc, từ nhỏ Thích Ánh Trúc đã rất yếu ớt, còn Hầu phủ lại không ai quản hắn nên hắn mới vô pháp vô thiên chẳng sợ ai
Từ khi thiên kim thật hồi phủ, Hầu phủ loạn đến gà chó không yên.Sau khi Thích Ánh Trúc rời đi, Thích Tinh Thuỳ làm loạn muốn đi tìm tỷ tỷ rất nhiều lần nhưng đều bị ngăn cản nên hắn đành phải rũ bỏ tâm tư này. Hắn ra ngoài sau khi bị cấm túc thì có người bán khuê nữ bồi hắn chơi.
Thích Tinh Thuỳ đang muốn giải tỏa thì tiểu mỹ nhân đem hắn đánh ngất, sau đó lại trốn.
Thích Tinh Thuỳ gần đây gặp quá nhiều chuyện, Phó Tiểu Ngọc không biết điều như vậy thì hắn đương nhiên cũng không nể mặt.
Thích Tinh Thuỳ oán giận với Thích Ánh Trúc: “Là ta sai sao? Là phụ thân cùng kế mẫu của nàng đem nàng bán cho ta, ta mua một mỹ nhân, mua bán công bằng,vậy mà nàng dám chạy……”
Thích Ánh Trúc: “Xem ra vận khí của ngươi không tốt rồi. Nếu đã gặp ta ở chỗ này, Phó Tiểu Ngọc lại xin ta giúp đỡ,vậy thì ngươi về lấy khế ước bán thân trả lại cho nàng đi.”
Thích Tinh Thuỳ trong lòng không phục, hắn nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Phó Tiểu Ngọc đang đứng ở sau tỷ tỷ kia. Thích Tinh Thuỳ sợ làm Thích Ánh Trúc thương tâm rơi lệ, sợ nàng lại đổ bệnh, hơn nữa nhìn thấy tỷ tỷ vui vẻ chiến thắng khi hắn không chiếm được tiểu mỹ nhân như vậy……
Thích Tinh Thuỳ nhẫn nhịn, ở trước mặt tỷ tỷ thực ngoan ngoãn: “Đều nghe tỷ.”
Thời Vũ rầu rĩ không vui đứng phía sau Thích Ánh Trúc.
Cứ có cảm giác không thích hợp, khi tên kia ở cùng Thích Ánh Trúc. Hắn nghe không hiểu Thích Ánh Trúc cùng Thích Tinh Thuỳ nói cái gì,hắn nỗ lực nửa ngày cũng chỉ hiểu bọn họ là tỷ đệ, không biết vì cái gì mà Thích Ánh Trúc lại ở nơi này……
Thời Vũ duỗi tay, nắm một chút đai lưng của Thích Ánh Trúc, đem Thích Ánh Trúc kéo về khiến nàng lảo đảo.
Thích Tinh Thuỳ vội đỡ tỷ tỷ,không hiểu vì sao tỷ tỷ lại ngã. Thích Ánh Trúc đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh, thậm chí không quay đầu lại nhìn: “Không sao.”
Thời Vũ cong mắt lên, hắn dùng ngón tay luồn vào đai lưng của nàng, kéo và kéo, cố gắng kéo nàng về hướng mình, không chịu để nàng đi. Thích Ánh Trúc không dám nói chuyện với hắn trước mặt đệ đệ, liền chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Thích Tinh Thuỳ thấy tỷ tỷ không đi, quay đầu lại nhìn.
Thích Ánh Trúc hạ mắt nhẹ giọng: “Ngươi cùng nàng…… Ở chung có tốt không?”
Thích Tinh Thuỳ trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, hắn hàm hồ mà lên tiếng: “Cũng, cũng tốt. Thi Anh tỷ tỷ, cũng dễ hòa thuận.Chỉ là hai người có chút hiểu lầm…… Ta sẽ nghĩ cách để đưa tỷ tỷ về nhà. Tỷ một mình ở bên ngoài sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.”
Thích Ánh Trúc giấu đi phần mất mát nơi đáy mắt.
Thích Thi Anh, đó là vị thiên kim Hầu phủ thật kia. Thích Ánh Trúc trời sinh đối lập với vị thiên kim thật kia, phụ mẫu nhìn thấy nàng ta liền yêu chiều…… Ngay cả Thích Tinh Thuỳ cũng càng hướng về nàng ta rồi?
Có lẽ, bọn họ mới chân chính là người một nhà.
Nàng chỉ là vay mượn cái danh Hầu phủ mười mấy năm mà thôi.
Thích Ánh Trúc thấp giọng: “Núi Lạc Nhạn rất tốt, nơi ta ở cũng tốt nên sẽ không về nữa.”
Thích Tinh Thuỳ lúng túng, sau một lúc lâu nói: “Cũng tốt. Ta có thể lén đến thăm tỷ.”
Thích Ánh Trúc nhấn mạnh: “Ngươi cũng không cần tới thăm ta. Ta là tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ.”
Thích Tinh Thuỳ không biết nên nói cái gì, một bên là tỷ tỷ giả mười mấy năm, một bên là tỷ tỷ thật huyết mạch tương liên …… Hắn ở giữa hai bên, ở trước mặt Thích Ánh Trúc cũng không thể nói lời hay về Thích Thi Anh.
Thích Tinh Thuỳ đành phải nói sang chuyện khác: “Tỷ, người này, rốt cuộc là ai?”
Hắn nhìn Thời Vũ từ đầu tới chân rồi phán đoán,cuối cùng cũng quyết định hỏi.
Thích Ánh Trúc trong lòng căng thẳng.
Thời Vũ đang kéo đai lưng của Thích Ánh Trúc ngẩng đầu lên, hắn kiêu ngạo, tự đắc mà ưỡn ngực —— hắn hiểu.
Hắn hiểu bất luận thế nào cũng sẽ phát sinh hiểu lầm có gian tình.
Hơn nữa hắn rất vui nếu hiểu lầm này phát sinh.
Thích Tinh Thuỳ đánh giá Thời Vũ vài lần sau đó do dự mà hỏi Thích Ánh Trúc: “Hắn là tỷ thuê để…… bảo vệ tỷ sao?
“
Thích Ánh Trúc: “……”
Phó Tiểu Ngọc vẫn luôn nghe ở một bên bỗng cười khúc khích, Thời Vũ trầm mặt:……Chuyện hiểu lầm là “tình lang” này chẳng lẽ hắn không xứng sao?
Nhóm sát thủ ở trong bóng tối quan sát, cũng cười thầm một tiếng: Mao đầu tiểu tử.
Thời Vũ từng bước đi theo phía sau, lại bị Thích Ánh Trúc nhận hắc y thiếu nữ là mình, hoảng một lát sau, cũng đi lên.
Thích Ánh Trúc bị lỗi sai của mình làm xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cúi đầu mà đi, một câu cũng không nói được. Thời Vũ ôm bánh mật hắn mua trở về nhưng quên đưa cho Thích Ánh Trúc, hắn vênh váo tự đắc đi theo phía sau nàng rồi chỉ trích: “Ta ở trong đám người liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, vậy mà nàng đi đến trước mặt ta cũng không nhận ra ta. Nàng phải xin lỗi ta đi.”
Thích Ánh Trúc mím môi.
Thời Vũ tiến đến trước mặt nàng, hắn rõ ràng làm ra một bộ dạng tức giận nàng, nhưng ánh mắt lại bán đứng hắn —— trong mắt hắn chứa non sông tươi đẹp, gợn sóng lăn tăn,có vài phần vui mừng: “Nàng nói cho ta rốt cuộc tên nàng là gì thì ta sẽ tha thứ cho nàng.”
Thích Ánh Trúc bị hắn nắm nửa bả vai, nàng xấu hổ mà liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi: Ngốc.
Nàng đã sớm nói cho hắn.
Thời Vũ đơn thuần không hiểu được ánh mắt phức tạp của Thích Ánh Trúc, khi hắn đang loay hoay khó hiểu thì hắc y thiếu nữ kia từ sau đuổi theo, nhiệt tình mà chạy theo Thích Ánh Trúc: “Nữ lang, lang quân, các người đợi ta với, ta có chuyện cần nhờ. Lang quân biết võ công đúng không……”
Thời Vũ không để tâm tới người không liên quan, hắn ôm ngực,hất mặt lên: “Không.”
Thích Ánh Trúc thấy có bóng dáng nữ nhân đuổi theo, là vị nữ cải nam trang kia, lại có bộ dáng oai hùng. Vị thiếu nữ này làn da trắng như tuyết, mặt thon, vòng eo nhỏ …… Nếu thay thành nữ trang thì chắc chắn là một tiểu mỹ nhân.
Thích Ánh Trúc trong lòng do dự: Thời Vũ sẽ thích tiểu mỹ nhân này sao? Thích Ánh Trúc lặng lẽ giương mắt, liếc nhìn Thời Vũ một cái, đúng lúc mắt hắn cũng đang nhìn nàng. Bên tai là tiếng ồn ào, thiếu niên thiếu nữ đối mắt nhìn nhau, không cần phải nói, vẫn làm cho Thích Ánh Trúc trong lòng hỗn loạn.Trong lòng nàng vừa hỗn loạn vừa hạnh phúc, nhìn đi chỗ khác.
Thời Vũ nuốt xuống dục vọng, hắn đem bánh mật ủ trong lòng đưa cho nàng.
Thích Ánh Trúc còn chưa nói chuyện, thiếu nữ kia bị Thời Vũ ngó lơ, nàng không có ủ rũ, mà ngược lại là thăm dò: “Nè, ngươi mua bánh của ai vậy? A! đây không phải bánh mật của Trương Nghiên, ăn không ngonđâu. Ta biết một nhà bán bánh……”
Nàng nói chuyện nhỏ dần bởi vì Thời Vũ liếc nàng một cái.
Cái liếc mắt kia thật ra không đáng sợ gì, nhưng lại có một loại ớn lạnh từ sống lưng chạy lên, trong lòng sợ hãi, làm thiếu nữ ý thức được mình nói sai rồi.
Thời Vũ mở bao giấy ra cho hả giận, Thích Ánh Trúc do dự một chút, đi tới gần hắn, đôi mắt nhìn bánh mật hắn đang cầm. Thời Vũ quay người, không cho nàng chạm vào, hắn cắn một cái, phồng má: “Không ngon, nàng không cần ăn.”
Thích Ánh Trúc đỏ mặt: “Không sao……”
Thời Vũ vẫn không chịu cho nàng chạm vào.
Thiếu nữ kia: “……”
Nàng giật mình, nhận thức được mình là người thừa ở đây. Nhưng mà nàng tận mắt nhìn thấy thiếu niên lang này xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện trước mặt mình, nàng kết luận thiếu niên này võ công cao cường, cho nên mới xin giúp đỡ. Chỉ là thiếu niên này nặng nhẹ đều không ăn, trong ánh mắt chỉ có cô nương ốm yếu, mảnh khảnh kia……
Thiếu nữ hít sâu một hơi, dời mục tiêu tới Thích Ánh Trúc, mặt tươi cười giới thiệu: “Cô nương, tên của ta là Phó Tiểu Ngọc, vốn dĩ đi theo phụ thân làm đèn lồng, kiếm không được bao nhiêu tiền, sống tạm thôi. Tháng trước, phụ thân cưới kế mẫu, kế mẫu cùng hắn đem ta bán cho một người……cho nên ta bỏ trốn. Nhưng người mua ta lại không chấp nhận, đuổi tới nơi này, ta không thể không nữ giả nam trang. Đêm nay đều trốn ở nơi đông người. Chó săn của hắn vẫn đuổi theo ta…… Hai người vừa thấy đã biết không phải người tầm thường, nên hãy giúp ta với……”
Thời Vũ khịt mũi, hắn chưa bao giờ giúp đỡ ai.
Nhưng giờ…… Hắn nhìn về phía Thích Ánh Trúc, nếu như nàng muốn thì hắn có thể miễn cưỡng…… chuyện nhỏ mà thôi.
Thích Ánh Trúc vẫn ủ rủ bước đi, Phó Tiểu Ngọc cứ lải nhải cầu xin nàng, ngữ điệu mang theo vài phần nghẹn ngào, Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, nhẹ giọng cự tuyệt: “Xin lỗi, chúng tôi đêm nay là trốn đi, không thể để cho người nhà biết. Ngươi tìm người khác giúp đi.”
Phó Tiểu Ngọc nhìn đến xiêm y và khí chất của Thích Ánh Trúc, căn bản không tin nàng xuất thân bình thường. Thông thường những tiểu thư, luôn sẽ có thiện tâm trợ giúp người nghèo. Phó Tiểu Ngọc không tin mình nhìn lầm, nàng đi theo phía sau Thích Ánh Trúc cầu xin: “Cô nương,ta trốn đi đã một tháng,một thân một mình lưu lạc giang hồ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm……”
Nàng nắm lấy tay áo của Thích Ánh Trúc.
Thời Vũ nhất thời không vui: “Ngươi đừng đụng vào Thất cô nương!”
—— hắn để ý Thích Ánh Trúc bao lâu, không dễ dàng gì mới làm cho nàng nghiêng theo hắn một chút, người lạ ở đâu tới dựa vào cái gì mà dám chạm vào Thích Ánh Trúc!
Thời Vũ nắm chặt cổ tay Phó Tiểu Ngọc kéo ra, Phó Tiểu Ngọc sắc mặt trắng bệch, đau đớn tột cùng thế nhưng không nói. Thích Ánh Trúc cảm thấy kì lạ, ngạc nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phó Tiểu Ngọc trán đẫm mồ hôi, mặt trắng như giấy, nàng hoảng sợ: “Thời Vũ!”
Thời Vũ nhẹ buông tay, Phó Tiểu Ngọc run rẩy trốn đến phía sau Thích Ánh Trúc. Phó Tiểu Ngọc sợ hãi không dám nhìn thiếu niên sát tinh kia, trong lòng thầm nghĩ rút lui, không dám lại cầu hai người này. Phó Tiểu Ngọc nghẹn ngào nhìn Thích Ánh Trúc nói một tiếng “Thực xin lỗi”, duỗi tay lau đi nước mắt của mình.
Thích Ánh Trúc ngẩn ra, hơi có chút dao động. Nàng kỳ thật không thích quản chuyện người khác, ngày đó nàng đưa Thời Vũ ô cũng là bởi vì Thời Vũ…… Thời Vũ hợp mắt nàng.
Phó Tiểu Ngọc cùng bọn họ từ biệt, quay đầu chuẩn bị đi thì thấy một đám người phía sau, Phó Tiểu Ngọc run lên: “Xong rồi, xong rồi, hắn đuổi tới rồi!”
Thích Ánh Trúc: “Ngươi đừng hoảng hốt, ai đuổi tới?”
Phó Tiểu Ngọc muốn tránh ở phía sau Thích Ánh Trúc, nhưng Thích Ánh Trúc quá gầy, căn bản không che được nàng.
Phó Tiểu Ngọc lo lắng dậm chân: “Chính là cái người, cái người mà phụ thân bán ta …… Người kia nói mình là Thiếu gia hào môn, phi! Hắn cưỡng đoạt ta, cưỡng đoạt dân nữ,vụng trộm cùng hắn……”
Phó Tiểu Ngọc xuất từ nông thôn, mắng chửi người toàn lời nói thô bỉ. Thích Ánh Trúc nghe được mà bối rối, chỉ nhìn theo hướng Phó Tiểu Ngọc chỉ, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn thì thấy trong dòng người chen chúc cùng ngọn đèn lồng lay động trên cao tản ra ánh sáng rực rỡ, xác thật có người mang theo hai ba ác nô, hung ác tiến về phía này.
Thích Ánh Trúc vẫn không nhúc nhích, nhìn theo hướng kia.
Thời Vũ đi đến trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Nàng sợ sao?”
Phó Tiểu Ngọc phía trước nói muốn xin giúp đỡ, nhưng ác nhân tới trước mắt, nàng lại do dự. Phó Tiểu Ngọc nhìn bộ dạng suy nhược của Thích Ánh Trúc, cắn răng một cái, đi về phía trước một bước ra vẻ cản đường: “Cô nương, ngươi cùng vị tiểu ca ca này đi nhanh đi! Việc này vốn không liên quan đến ngươi.”
Đám người bên quý công tử kia đang tìm người, nhìn thoáng qua một cái rồi bước tới. Cách ngọn đèn dầu, không thể nhìn rõ mặt, Phó Tiểu Ngọc cảm giác làm như vậy rất xấu, tội ác chồng chất.
Nàng hung tợn mà nhìn chằm chằm kẻ thù: “Tiểu tử này nhìn thấy sắc đẹp liền đi không nổi, ta nghe nói, hắn không biết đã khi dễ bao nhiêu nữ tử. Cô nương ngươi so với ta đẹp hơn nhiều, ngươi mau đi đi……Nếu hắn đúng là tiểu công tử hào môn thì ngươi bị hắn theo dõi là không ổn đâu.”
Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Tuyên Bình hầu phủ.”
Phó Tiểu Ngọc: “A, hắn hình như là nói vậy…….”
Nàng cứng đờ, cố lấy lại bình tĩnh nhìn Thích Ánh Trúc.
Phó Tiểu Ngọc nhỏ giọng: “Ngươi làm thế nào biết là Tuyên Bình hầu phủ?”
Thích Ánh Trúc không nói gì, đã có người thay thế nàng nói. Qúy công tử mang theo ác nô đuổi tới, đang xốc tay áo, nổi trận lôi đình, nhưng tới gần, hắn nhìn Thích Ánh Trúc phát run,kinh ngạc thốt lên: “Tỷ!”
Phó Tiểu Ngọc: “……?”
Thời Vũ vẫn luôn mờ mịt, lúc này lại nhìn thấy thiếu niên tiến lại đây có quan hệ cùng Thích Ánh Trúc, thiếu niên kia dang tay muốn ôm Thích Ánh Trúc,bị Thời Vũ đánh cho một chưởng,loạn choạng đến sắp ngã.
Thiếu công tử hào môn, Thích Tinh Thuỳ, lúc này mới chậm rãi nhìn về phía hắc y thiếu niên bên cạnh tỷ tỷ.
—
Thích Tinh Thuỳ lộ ra vẻ bối rối.
—
Thích Tinh Thuỳ chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Thích Ánh Trúc, từ nhỏ Thích Ánh Trúc đã rất yếu ớt, còn Hầu phủ lại không ai quản hắn nên hắn mới vô pháp vô thiên chẳng sợ ai
Từ khi thiên kim thật hồi phủ, Hầu phủ loạn đến gà chó không yên.Sau khi Thích Ánh Trúc rời đi, Thích Tinh Thuỳ làm loạn muốn đi tìm tỷ tỷ rất nhiều lần nhưng đều bị ngăn cản nên hắn đành phải rũ bỏ tâm tư này. Hắn ra ngoài sau khi bị cấm túc thì có người bán khuê nữ bồi hắn chơi.
Thích Tinh Thuỳ đang muốn giải tỏa thì tiểu mỹ nhân đem hắn đánh ngất, sau đó lại trốn.
Thích Tinh Thuỳ gần đây gặp quá nhiều chuyện, Phó Tiểu Ngọc không biết điều như vậy thì hắn đương nhiên cũng không nể mặt.
Thích Tinh Thuỳ oán giận với Thích Ánh Trúc: “Là ta sai sao? Là phụ thân cùng kế mẫu của nàng đem nàng bán cho ta, ta mua một mỹ nhân, mua bán công bằng,vậy mà nàng dám chạy……”
Thích Ánh Trúc: “Xem ra vận khí của ngươi không tốt rồi. Nếu đã gặp ta ở chỗ này, Phó Tiểu Ngọc lại xin ta giúp đỡ,vậy thì ngươi về lấy khế ước bán thân trả lại cho nàng đi.”
Thích Tinh Thuỳ trong lòng không phục, hắn nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Phó Tiểu Ngọc đang đứng ở sau tỷ tỷ kia. Thích Tinh Thuỳ sợ làm Thích Ánh Trúc thương tâm rơi lệ, sợ nàng lại đổ bệnh, hơn nữa nhìn thấy tỷ tỷ vui vẻ chiến thắng khi hắn không chiếm được tiểu mỹ nhân như vậy……
Thích Tinh Thuỳ nhẫn nhịn, ở trước mặt tỷ tỷ thực ngoan ngoãn: “Đều nghe tỷ.”
Thời Vũ rầu rĩ không vui đứng phía sau Thích Ánh Trúc.
Cứ có cảm giác không thích hợp, khi tên kia ở cùng Thích Ánh Trúc. Hắn nghe không hiểu Thích Ánh Trúc cùng Thích Tinh Thuỳ nói cái gì,hắn nỗ lực nửa ngày cũng chỉ hiểu bọn họ là tỷ đệ, không biết vì cái gì mà Thích Ánh Trúc lại ở nơi này……
Thời Vũ duỗi tay, nắm một chút đai lưng của Thích Ánh Trúc, đem Thích Ánh Trúc kéo về khiến nàng lảo đảo.
Thích Tinh Thuỳ vội đỡ tỷ tỷ,không hiểu vì sao tỷ tỷ lại ngã. Thích Ánh Trúc đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh, thậm chí không quay đầu lại nhìn: “Không sao.”
Thời Vũ cong mắt lên, hắn dùng ngón tay luồn vào đai lưng của nàng, kéo và kéo, cố gắng kéo nàng về hướng mình, không chịu để nàng đi. Thích Ánh Trúc không dám nói chuyện với hắn trước mặt đệ đệ, liền chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Thích Tinh Thuỳ thấy tỷ tỷ không đi, quay đầu lại nhìn.
Thích Ánh Trúc hạ mắt nhẹ giọng: “Ngươi cùng nàng…… Ở chung có tốt không?”
Thích Tinh Thuỳ trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, hắn hàm hồ mà lên tiếng: “Cũng, cũng tốt. Thi Anh tỷ tỷ, cũng dễ hòa thuận.Chỉ là hai người có chút hiểu lầm…… Ta sẽ nghĩ cách để đưa tỷ tỷ về nhà. Tỷ một mình ở bên ngoài sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.”
Thích Ánh Trúc giấu đi phần mất mát nơi đáy mắt.
Thích Thi Anh, đó là vị thiên kim Hầu phủ thật kia. Thích Ánh Trúc trời sinh đối lập với vị thiên kim thật kia, phụ mẫu nhìn thấy nàng ta liền yêu chiều…… Ngay cả Thích Tinh Thuỳ cũng càng hướng về nàng ta rồi?
Có lẽ, bọn họ mới chân chính là người một nhà.
Nàng chỉ là vay mượn cái danh Hầu phủ mười mấy năm mà thôi.
Thích Ánh Trúc thấp giọng: “Núi Lạc Nhạn rất tốt, nơi ta ở cũng tốt nên sẽ không về nữa.”
Thích Tinh Thuỳ lúng túng, sau một lúc lâu nói: “Cũng tốt. Ta có thể lén đến thăm tỷ.”
Thích Ánh Trúc nhấn mạnh: “Ngươi cũng không cần tới thăm ta. Ta là tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ.”
Thích Tinh Thuỳ không biết nên nói cái gì, một bên là tỷ tỷ giả mười mấy năm, một bên là tỷ tỷ thật huyết mạch tương liên …… Hắn ở giữa hai bên, ở trước mặt Thích Ánh Trúc cũng không thể nói lời hay về Thích Thi Anh.
Thích Tinh Thuỳ đành phải nói sang chuyện khác: “Tỷ, người này, rốt cuộc là ai?”
Hắn nhìn Thời Vũ từ đầu tới chân rồi phán đoán,cuối cùng cũng quyết định hỏi.
Thích Ánh Trúc trong lòng căng thẳng.
Thời Vũ đang kéo đai lưng của Thích Ánh Trúc ngẩng đầu lên, hắn kiêu ngạo, tự đắc mà ưỡn ngực —— hắn hiểu.
Hắn hiểu bất luận thế nào cũng sẽ phát sinh hiểu lầm có gian tình.
Hơn nữa hắn rất vui nếu hiểu lầm này phát sinh.
Thích Tinh Thuỳ đánh giá Thời Vũ vài lần sau đó do dự mà hỏi Thích Ánh Trúc: “Hắn là tỷ thuê để…… bảo vệ tỷ sao?
“
Thích Ánh Trúc: “……”
Phó Tiểu Ngọc vẫn luôn nghe ở một bên bỗng cười khúc khích, Thời Vũ trầm mặt:……Chuyện hiểu lầm là “tình lang” này chẳng lẽ hắn không xứng sao?
Danh sách chương