"Nếu ngay từ đầu các anh đã biết anh ta là luật sư bào chữa hình sự, thì càng phải cảnh giác đề phòng đối với lời khai của anh ta chứ, phải biết rằng, công việc của luật sư bào chữa hình sự chính là bắt lỗi chuỗi chứng cứ của các anh." Nghiêm Lương nhìn Triệu Thiết Dân, vẻ tươi cười trước sự đau khổ của người khác.
Cũng giống như hầu hết mọi người, ban đầu ông biết về Trương Siêu là qua thông tin thời sự, khi đó, ông cũng cho rằng cảnh sát đã sử dụng nhục hình ép cung khiến nghi phạm nhận tội trước, sau đó đến khi ra toà đột ngột chối bỏ lời khai. Nhưng khi Triệu Thiết Dân nhiều lần khẳng định cảnh sát chưa từng sử dụng nhục hình để ép cung, ông bắt đầu cảm thấy có hứng thú đối với vụ án, sau khi Triệu Thiết Dân chuyển lời hai câu nói của Cao Đông, ông lập tức đồng ý tham gia điều tra.
Triệu Thiết Dân gãi đầu: "Em đã gặp bên phân cục, lúc đó cục phó của họ còn nhấn mạnh căn dặn đội cảnh sát hình sự phải kiểm tra xác thực thật cẩn thận đối với lời khai của Trương Siêu, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì từ kết quả kiểm tra xác thực. 7 giờ tối hôm Giang Dương bị gϊếŧ hại, camera giám sát ở cổng khu dân cư có quay được xe của Trương Siêu đi vào, nhưng độ phân giải của camera giám sát thấp, thêm nữa ban đêm trời rất tối, không nhìn rõ mặt người, sau khi chối bỏ lời khai, Trương Siêu mới nói chiếc xe đó đã cho Giang Dương mượn, nên người trong xe không phải là anh ta, mà là Giang Dương. Anh ta đã thừa nhận việc gϊếŧ người, thời gian đi vào khu dân cư là hơn 7 giờ cũng khớp với thời gian của chiếc xe trong camera giám sát, khi đó đội cảnh sát hình sự làm sao có thể ngờ được người trong xe không phải là anh ta, làm sao mà ngờ được rằng lúc đó anh ta đang ở nơi khác, tất sẽ không điều tra thông tin lưu trữ về việc đi lại, ở trọ của anh ta."
"Tại sao anh ta lại đi tàu điện ngầm để vứt xác? Tàu điện ngầm sẽ kiểm tra an ninh, mang theo xác chết qua cổng kiểm tra an ninh mà..." Nghiêm Lương bật cười.
Triệu Thiết Dân nói vẻ bất lực: "Lí do anh ta đưa ra lúc đó rất đầy đủ, nói là sau khi gϊếŧ người, cả đêm hôm đó sợ hãi không ngủ được, ngày hôm sau quyết định vứt xác để che giấu chứng cứ phạm tội. Trước khi vứt xác, anh ta đã uống rượu để lấy can đảm, vì thế mới nghĩ đến chuyện giờ mà lái xe sẽ là lái xe sau khi uống rượu, chẳng may trên đường xảy ra va chạm gì, lái xe sau khi uống rượu sẽ bị bắt, ô tô cũng sẽ bị kéo đi, xác chết trong chiếc va-li để ở thùng sau xe sẽ bị lộ. Thế nên anh ta kéo chiếc va-li đi gọi taxi, kết quả chiếc taxi bị xe khác đâm vào đuôi ở chỗ gần ga tàu điện ngầm, hai lái xe tranh cãi, trong lúc sợ hãi, anh ta liền kéo chiếc va-li chuồn vào trong ga tàu điện ngầm. Một đêm không ngủ, lại đang trong trạng thái say rượu, anh ta hồ đồ đi qua cổng kiểm tra an ninh. Khi đó, cảnh sát hình sự đã tìm thấy chiếc xe taxi, lái xe taxi cũng đã chứng thực lời khai của anh ta. Hơn nữa lúc bị bắt, anh ta đúng là đang trong tình trạng say rượu, bao gồm cả những lời nói linh tinh trong ga tàu điện ngầm."
Nghiêm Lương khẽ gật đầu: "Cái cớ đó hợp tình hợp lí, thảo nào lúc đó cảnh sát không nghĩ xa hơn."
Triệu Thiết Dân thở dài nói: "Có nghĩ xa hơn, cũng không thể ngờ được một kẻ đi vứt xác bị bắt quả tang giữa chốn đông người, sau đó một mạch khai nhận toàn bộ sự thực phạm tội, hơn nữa các nhân chứng, vật chứng đều hoàn toàn khớp, lại không phải là hung thủ, khi vụ án mạng xảy ra không có mặt ở thành phố Hàng Châu."
Nghiêm Lương cười nói: "Vụ án như vậy đúng là chưa từng gặp bao giờ, đội cảnh sát hình sự bị anh ta lừa cũng có thể hiểu được. Bây giờ sau khi anh ta chối bỏ lời khai, về lí do tại sao anh ta khai 7 giờ tối hôm xảy ra vụ án mình đi gặp Giang Dương, hoàn toàn khớp với thời gian ô tô của anh ta đi vào khu dân cư vào lúc 7 giờ tối mà camera giám sát ghi được, lời khai và sự thật trùng khớp như vậy, anh ta giải thích thế nào?"
"Anh ta giải thích chỉ là sự trùng khớp ngẫu nhiên thôi." Triệu Thiết Dân cảm thấy rất bất lực, "Anh ta một mực khẳng định rằng lúc trước thừa nhận việc gϊếŧ người, là vì phải chịu một áp lực vô hình từ phía công an, thế nên mới bịa đại ra sự thực phạm tội, những chỗ trùng khớp đều là ngẫu nhiên."
Nghiêm Lương lật mở hồ sơ vụ án, đối chiếu với lời khai, khẽ cau mày: "Hôm đó rõ ràng là anh ta ở Bắc Kinh, cách Giang Dương đến một nghìn hai trăm ki-lô-mét, nhưng lời khai của anh ta có rất nhiều chỗ ngẫu nhiên trùng khớp với vụ án mạng cách xa một nghìn hai trăm ki-lô-mét này, xác suất này quá thấp. Các anh có thể khẳng định một trăm phần trăm không phải là anh ta gϊếŧ người không?"
"Chắc chắn rồi, kết quả khám nghiệm tử thi người chết rất rõ ràng, đã bị thắt cổ rất mạnh đến chết vào tối hôm đó, anh ta bắt buộc phải có mặt tại hiện trường mới có thể thắt cổ khiến bị hại chết được. Nhưng anh ta có bằng chứng không có mặt tại hiện trường rất chắc chắn."
"Có điều cũng phải khẳng định một điểm, cho dù không phải là Trương Siêu gϊếŧ chết Giang Dương, anh ta cũng hiểu rõ như lòng bàn tay toàn bộ quá trình xảy ra vụ án, nếu không, lời khai và chứng cứ sao có thể trùng khớp đến thế được, cứ như là anh ta đứng ngay bên cạnh nhìn người khác thắt cổ Giang Dương đến chết."
Triệu Thiết Dân xòe hai tay: "Chúng em cũng nghĩ thế, nhưng sau khi chối bỏ lời khai, anh ta cứ một mực nói hoàn toàn là trùng khớp ngẫu nhiên, chúng em cũng chẳng làm gì được anh ta."
Nghiêm Lương nói giễu: "Khó mà tưởng tượng được điều tra viên thẩm vấn hình sự lại không có cách nào đối phó được với một người bị nhốt trong song sắt. Tôi nghe nói chỉ cần nghi phạm vào trong đó, thì không có chuyện không thẩm vấn được ra kết quả. Cơ quan điều tra quốc gia trở nên lịch sự đến như thế từ bao giờ vậy?"
"Biết làm thế nào, bóp cổ chết anh ta?" Triệu Thiết Dân phàn nàn, "Từ sau khi chối bỏ lời khai, thỉnh thoảng đại biểu Hội đồng nhân dân lại đến kiểm tra, hỏi cảnh sát có sử dụng thủ đoạn vi phạm pháp luật cưỡng chế hỏi cung không, phòng Giám sát điều tra hình sự bên viện Kiểm sát thì cứ cách vài hôm lại đến trại tạm giam để đề phòng, ngăn chặn tình trạng cảnh sát trả thù sau khi anh ta chối bỏ lời khai, cả xã hội vốn đã nghi ngờ cảnh sát sử dụng nhục hình để ép cung, bây giờ chúng em còn dám làm thế nào đối với anh ta? Luật sư tình nguyện và phóng viên đều chỉ mong anh ta tố cáo cảnh sát sử dụng nhục hình để ép cung, nếu trên người anh ta mà có tí thương tích, thì dư luận càng sục sôi. Các cơ quan truyền thông nước ngoài lại càng rập rình tấp tửng, chúng em mà sử dụng tí thủ đoạn đối với anh ta, lập tức sẽ bị bôi đen thành thông tin thời sự về nhân quyền quốc tế ngay. Giờ anh ta ăn ngon, ngủ yên, hằng ngày thẩm vấn, toàn nghe anh ta tán chuyện lan man mấy tiếng đồng hồ, ngoài đập bàn doạ anh ta vài câu, chúng em không dám động đến một ngón tay của anh ta, chỉ còn thiếu nước thờ phụng anh ta như bồ tát."
Nghiêm Lương không kìm được bật cười thành tiếng, tiếp đó lại thở dài: "Như vậy cũng tốt, sử dụng những biện pháp văn minh để phá án, để lọt kẻ xấu cũng còn hơn là khiến người tốt bị oan. Vụ án oan sai hai chú cháu ở Tiêu Sơn gϊếŧ người mà toà án Nhân dân cao cấp tỉnh lật lại, trước đây cũng là kiệt tác của phân đội các anh, hai chú cháu đó ngồi tù oan mất mười năm trời đấy."
Triệu Thiết Dân nghiêm nghị nói: "Em xin nói rõ, vụ án đó không hề liên quan đến em, em mới được điều về phân đội mấy năm trước, mười năm trước em còn công tác ở tổng đội. Em cũng chưa bao giờ làm cái trò sử dụng nhục hình để ép cung, bây giờ phong cách phá án của phân đội chúng em, coi trọng chứng cứ, vô cùng văn minh."
"Điểm này thì tôi tin, cho nên chúng ta đã là trở thành bạn tốt." Nghiêm Lương mỉm cười, rồi lại nói, "Thôi được rồi, chúng ta quay trở lại vụ án. Nếu không phải là Trương Siêu gϊếŧ người, nhưng anh ta lại tự nhận tội, vào tù, thế thì động cơ của anh ta là gì?"
Triệu Thiết Dân đáp: "Em nghi ngờ là anh ta muốn chịu tội thay cho hung thủ thật sự, anh ta đã nhận tội, vào tù ngay sau khi vụ án xảy ra, hung thủ thật sự tất nhiên sẽ bị cảnh sát bỏ qua, nhưng anh ta biết vài tháng sau có thể dựa vào chứng cứ chắc chắn về việc không có mặt tại hiện trường để chối bỏ lời khai, như vậy, anh ta và hung thủ thực sự đều sẽ an toàn."
Nghiêm Lương lắc đầu: "Khả năng này không lớn lắm."
"Tại sao?"
"Anh ta tự nguyện nhận tội, vào tù, anh ta lấy đâu ra niềm tin rằng đối mặt với quá trình thẩm vấn đầy áp lực của cảnh sát, mình nhất định sẽ nghiên chặt răng không nói sai, không tiết lộ sự thực? Anh ta là luật sư, tất nhiên cũng biết dù có thành công trong việc lừa cảnh sát ngay từ đầu, mấy tháng sau chối bỏ lời khai, thì chuyện nói dối là có chất gây nổ ở ga tàu điện ngầm cũng là tội hình sự, sẽ bị xử đến vài năm, mà các anh còn ngày nào cũng đến thẩm vấn anh ta. Chỉ cần anh ta nói lỡ một lần, gây nghi ngờ, thì cả anh ta và hung thủ thật sự đều sẽ phải trả giá. Theo như tài liệu điều tra của các anh, gia đình anh ta giàu có, sự nghiệp thành công, tình cảm với vợ cũng rất tốt. Bị giam mấy năm, gia đình, sự nghiệp, không lẽ anh ta đều không cần nữa hay sao? Cái giá đó cũng quá lớn."
Triệu Thiết Dân nghiêm nghị nói: "Em nghi ngờ hung thủ là vợ anh ta, để bảo vệ vợ, nên anh ta mới nghĩ ra hạ sách như vậy."
"Không thể," Nghiêm Lương quả quyết phủ định ý kiến của anh, "hôm xảy ra vụ án, anh ta đột nhiên đi Bắc Kinh, sáng ngày hôm sau về vứt xác, điều này cho thấy, anh ta biết tối hôm đó Giang Dương sẽ bị gϊếŧ hại, thế nên đã chuẩn bị trước chứng cứ không có mặt tại hiện trường cho mấy tháng sau. Chứ không phải là sau khi vụ án mạng xảy ra, anh ta mới nghĩ ra cách chịu tội thay cho người khác. Một phụ nữ như vợ anh ta, khó mà thắt cổ gϊếŧ hại Giang Dương. Hơn nữa nếu anh ta thực sự yêu vợ mình, làm sao có thể không ngăn cản khi biết rõ tối hôm đó vợ mình định đi thắt cổ gϊếŧ hại Giang Dương?"
Triệu Thiết Dân phiền não nói: "Thế thì em thực sự không nghĩ được ra còn động cơ gì khác nữa rồi."
Nghiêm Lương suy nghĩ giây lát rồi nói: "Tôi muốn gặp anh ta, nói chuyện trực tiếp với anh ta."
"Ngày nào chúng em cũng thẩm vấn, anh ta không bao giờ nhả ra sự thật." Triệu Thiết Dân dường như không hề có bất cứ hi vọng gì về lời đề nghị này.
Nghiêm Lương mỉm cười: "Anh ta làm như vậy, nếu đã không phải là để chịu tội thay cho người khác, mà là có mục đích khác, thì chắc chắn anh ta sẽ tiết lộ một số thông tin, để đạt được mục đích của mình, chỉ có điều, thông tin mà anh ta tiết lộ, các anh đã không hề giải mã được hoàn toàn."