Triệu Bạch Ngư một thân áo trắng xuất hiện trước cửa phủ Xương Bình công chúa, mặt mày tái nhợt, Nghiên Băng đau lòng không phục, hết sức khuyên nhủ y rời khỏi đây.
Thấy không khuyên nổi nữa, Nghiên Băng bèn tự ý gọi ám vệ đang ẩn núp nhảy tới cưỡng ép vác Triệu Bạch Ngư đi, lớn giọng la lên: "Ngài đang làm gì vậy hả! Đã không có duyên phận rồi, sao ngài cứ mãi mong cầu chút tình cảm xa vời đó chứ? Nếu như có lòng thì sao hai mươi năm qua chẳng qua lại bất kì tin tức gì? Ngài vừa đến Lưỡng Giang đã tìm cơ hội để vào phủ công chúa, lần nào cũng bị từ chối, ngài còn chưa tỉnh táo ra phải không?"
Dừng một chút, Nghiên Băng thấp giọng thì thầm: "Ta nổi da gà rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Nói rõ da mặt ngươi còn chưa đủ dày, đổi Thôi phó quan đến đây, hắn có thể tông thẳng vào cửa chính phủ công chúa đấy."
Còn nếu như là Hoắc Kinh Đường, đoán chừng hắn sẽ thuê luôn cả một đội tang lễ đến khua chiêng gõ trống đưa y đến phủ công chúa này, đó mới là cái chết xã hội mà hắn không thể chịu đựng được.
Ám vệ xắn tay áo lên ngỏ ý hắn cũng vậy, bị Nghiên Băng quát mắng một câu "Lố lăng quá".
Đang lúc lôi kéo qua lại, cửa lớn phủ công chúa đã bị kéo ra, nữ quan thiếp thân của Xương Bình đứng ngay trước cửa, lạnh lùng nói một câu: "Điện hạ muốn gặp ngươi." Tiện thể ngăn Nghiên Băng và ám vệ bên ngoài, "Điện hạ chỉ điểm mặt gọi tên ngươi, người không có phận sự không được tự ý vào phủ công chúa."
Triệu Bạch Ngư dặn dò: "Các ngươi chờ ở bên ngoài đi."
Nói xong thì đi theo nữ quan vào phủ, lượn quanh rất nhiều ngã mới đến trước một nơi có cổng hình vòm tròn, có thể nhìn thấy được đình đài thủy tạ ở bên trong, xung quanh là hòn non bộ nước chảy róc rách cùng với hoa thơm cỏ lạ, nhớ lại những nhà thủy tạ và lầu gác mà y đi qua nhìn thấy trước khi đến được đây, sẵn nhẩm tính lại diện tích phủ công chúa và số người hầu gia đinh, đãi ngộ như thế này mà nói dành cho tội nhân bị lưu đày thì không hề tệ chút nào.
Nữ quan bảo Triệu Bạch Ngư chờ ở bên ngoài, sau đó tự mình vào trong bẩm báo, một lát sau thì có tỳ nữ đến dẫn đường, vòng qua con đường lát đá, bước vào một đoạn hành lang chín khúc bao quanh hòn non bộ, hồ nước và vườn hoa, lên thêm mấy bậc thềm nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy trên ban công cách mười mấy bước chân, Xương Bình công chúa đang tựa vào lan can nhìn ra phong cảnh phủ công chúa.
Mười bước có một thị vệ, năm bước một tỳ nữ, trái phải còn có Lý Đắc Thọ và nữ quan, tạo nên một bầu không khí còn uy phong hơn cả Nguyên Thú đế mà Triệu Bạch Ngư từng được nhìn thấy trong cung.
"Tào sứ Giang Tây Triệu Bạch Ngư ra mắt công chúa." Triêu Bạch Ngư chắp tay hành lễ.
Xương Bình ngạo mạn đánh giá Triệu Bạch Ngư, đối diện với đôi mắt giống hệt với mắt của Tạ thị thì chán ghét nhíu mày, ngón trỏ nhịp lên lan can, âm thanh tức giận chầm chậm cất lên: "Mấy ngày liên tục cầu kiến, là vì đắc tội lương thương, tới tìm ta ra mặt cầu tình à?" Giọng điệu bà ta vừa có chút hờ hững vừa mỉa mai.
Triệu Bạch Ngư không kiêu ngạo, cũng không tự ti: "Chẳng phải công chúa cũng đang chờ ta sao?"
Động tác nhịp lên lan can dừng lại, nhanh chóng khôi phục sự thong thả, Xương Bình phì cười: "Ta không thích kẻ thông minh thích khoe khoang, thật ra là không thích người nào đứng cầu xin." Đột nhiên mặt bà ta lạnh xuống: "Tiễn khách."
Lý Đắc Thọ: "Mời."
Từ đầu đến cuối Triệu Bạch Ngư vẫn ưỡn thẳng lưng eo, giống hệt cây trúc thà gãy chứ không chịu cong, bấy giờ y còn mặc đồ trắng, eo gầy bị siết chặt lại, đứng trên lầu cao hứng gió nhẹ lướt qua, tà váy dài và tay áo bay bay, phô bày phong thái khéo léo thanh lịch.
Đứng trước mẹ ruột từ khi chào đời chưa từng gặp mặt, xa cách hai mươi năm mới lần đầu nhìn thấy, y không hề suy sụp khóc lóc, bị thái độ lạnh lùng thậm chí là căm thù nhắm vào, vậy mà cũng không hề thất lễ lên án, dáng vẻ ung dung bình tĩnh, nước chảy mây trôi.
Tỳ nữ đứng trên ban công vô thức bị thu hút, liên tục liếc nhìn sang.
"Suy cho cùng thì cầu xin cũng nên ra dáng cầu xin chứ, ra vẻ cao cao tại thượng, quả thực là khiến cho người ta ghét bỏ."
Xương Bình: "Thì ra ngươi cũng tự biết rõ ưu điểm của mình đấy nhỉ."
"Cho nên ta không đến đây để cầu xin." Triệu Bạch Ngư cười nói, "Ta đến chỉ đơn giản là để gặp bà thôi, ta muốn nhìn xem người năm đó hoành đao đoạt ái, đầu độc phụ nữ trẻ em, lòng dạ rắn rết kia là người như thế nào, bây giờ trấn giữ Lương Giang, giở trò quyền mưu, hô gió gọi mưa lại là dáng vẻ gì nữa.
Nhìn kĩ lại mới thấy, thì ra là con người có hai mắt một miệng thôi, chẳng có gì kì lạ."
Nữ quan tức giận quát: "Láo xược!"
Lý Đức Thọ vươn tay định bắt lấy tay y ném ra ngoài, trên gương mặt lạnh lùng của Xương Bình đã xuất hiện nụ cười, bà nhìn Triệu Bạch Ngư bằng đôi mắt lạnh lẽo.
thản nhiên lên tiếng: "Lui ra."
Những người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Lý Đắc Thọ thu tay lại trước, nữ quan thì lệnh cho tỳ nữ và thị vệ trên ban công lui xuống, chỉ còn lại Xương Bình và Triệu Bạch Ngư.
"Ngươi phải gọi ta một tiếng mẹ đấy." Xương Bình nhìn Triệu Bạch Ngư chằm chằm, nụ cười xinh đẹp vặn vẹo ẩn hiện sự khoái trá: "Ngươi hận ta sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Không cần phải hận."
Xương Bình không tin, nhưng ánh mắt của Triệu Bạch Ngư vẫn rất bình tĩnh và thờ ơ, không phải là kiểu thờ ơ cố tình tạo ra để khiến người khác tổn thương, mà đó là ánh mắt nhìn người lạ, là ánh mắt vô cảm như ngắm nhìn cây hoa cỏ lá, y thật sự không hận bà, cũng không có bất kì yêu thương dư thừa nào.
Đứng trước mặt "mẹ ruột" xa cách hai mươi năm, đúng là không hận nổi cũng chẳng thể yêu, yên ả không một gợn sóng.
Xương Bình đột nhiên thấy không vui, "Ôm tim phổi nguội lạnh đến tận đây, vậy mà vẫn có người khen ngươi tâm địa Bồ Tát, là do bọn chúng bị mù hay là do ngươi giả vờ giỏi vậy?"
"Ta thiện hay ác đều chẳng liên quan gì đến bà cả, ta không có ý định moi móc tim phổi ra cho bà xem, cho nên bà cũng chẳng cần dùng cái danh mẹ ruột ra để thể hiện oai phong trước mặt ta." Triệu Bạch Ngư cười cười, giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp, ai không biết rõ tình hình còn nghĩ là y đang nói chuyện phiếm với người có quan hệ rất tốt.
Mở miệng khép miệng xưng ngài, nhìn như tôn kính lắm, thật ra nói gần nói xa đều là ý mỉa mai đâm vào tận xương tủy.
Lần đầu tiên Xương Bình cảm giác được tôn xưng "ngài" này nghe chói tai vô cùng, lòng dạ vốn bình tĩnh thoáng chốc phần phật lửa giận, móng tay dài thấm đẫm nước sơn bóng loáng cắm sâu vào lòng bàn tay.
Sự lạnh lùng của Triệu Bạch Ngư khiến cho bà ta nghĩ tới Triệu Bá Ung, còn giọng điệu ung dung nhẹ nhàng nhưng ngôn từ bén nhọn mà y luôn miệng nói ra lại khiến bà nghĩ tới Tạ thị.
"Nếu như sau ngày hôm nay, lời đồn ngươi khiến cho mẹ ruột tức giận đến ngất đi truyền ra ngoài, tiền đồ của ngươi sẽ thế nào đây nhỉ?" Xương Bình không tiếc buông lời cay độc.
"Ta cho là tâm trạng của bà sẽ không bị kéo theo." Triệu Bạch Ngư tỏ vẻ tiếc nuối, đột nhiên bật cười: "Bà nghĩ rằng hôm nay ta đến đây là để quỳ lạy bà ư?"
Xương Bình sầm mặt xuống, vô cảm nhìn lại.
" Quan lạy thương, không muốn sống nữa thì cứ thế mà làm, nhưng Triệu Bạch Ngư là một đứa khôn vặt, cho nên nó sẽ chủ động đến lạy ta...!Vì bà là một trong những thế lực đại diện cho Lưỡng Giang, mặc dù bắt tay với Cán thương đối phó ta, nhưng chỉ cần ta cúi đầu trước bà thì sẽ tương đương với Triệu Bạch Ngư ta nhận thua với quan trường và Cán thương Lưỡng Giang, mà ta lạy bà, chẳng qua chỉ là con lạy mẹ, việc ấy là đạo lý hiển nhiên, vừa có thể danh chính ngôn thuận cúi đầu, vừa có thể tránh thoát khỏi kiếp nạn bị văn chương lên án tội trạng —— bà đã nghĩ vậy phải không?"
Vẻ mặt khó coi của Xương Bình đã nói lên rằng lời Triệu Bạch Ngư hoàn toàn đúng, vì vậy nên giọng Triệu Bạch Ngư càng nhẹ hơn nữa.
"Ta lạy bà rồi, chắc là bà sẽ sung sướng lắm chứ gì?"
Con trai út của tình địch đáng ghét nhận kẻ cướp làm mẹ, có lẽ là khoảnh khắc sung sướng nhất trên cuộc đời này.
Thế nhưng không vì một ai khác cả, chỉ vì một Triệu Bạch Ngư vô tội nhất mà thôi, đời này y vĩnh viễn sẽ không quỳ lạy Xương Bình công chúa, dù cho đó có là hư tình giả ý đi chăng nữa.
"Vả lại chỉ cần hôm nay ta rời khỏi phủ công chúa, Cán thương sẽ hiểu rõ được tình cảm sâu đậm của mẹ con ta mà thôi."
Bốn chữ "tình cảm sâu đậm" bị nhấn mạnh, quả nhiên khiến cho Xương Bình buồn nôn.
Xương Bình hơi nghi ngờ: "Ta có thể hạ quyết tâm ép ngươi chết bất cứ lúc nào, ngươi dựa vào cái gì để cảm thấy Cán thương tin ngươi chứ không tin ta?"
"Vì các người vốn có quan hệ lợi ích đối lập, mà ta thì có thể tùy tiện đổi hướng.
Thông tin Khâm sai đến Lưỡng Giang sẽ nhanh chóng lan rộng, ta cũng không cần phải tiếp tục làm người uy hiếp Lưỡng Giang nữa, đương nhiên bọn họ sẽ lo sợ ta ngươi bắt tay nhau nuốt chửng mình rồi." Triệu Bạch Ngư vui vẻ, chắp tay nói: "Đa tạ đã tiếp đãi nồng hậu, không cần tiễn."
Nói xong liền xoay người rời khỏi ban công.
Lý Đức Thọ ngăn trước mặt y, Xương Bình phất tay một cái, lúc này mới tránh ra.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Triệu Bạch Ngư biến mất khỏi thủy tạ giữa hồ, nữ quan bước vào bên cạnh Xương Bình công chúa nói: "Cứ buông tha cho y như thế sao?"
"Nó nhìn thấu ta, ta lại không nhìn thấu nó." Xương Bình cuộn tay lại thành nắm đấm, biểu cảm trên mặt không rõ ràng: "Vì sao nó lại bình tĩnh đến vậy?"
Nữ quan: "Y định dùng Khâm sai đến tra y để làm cọng cỏ cứu mạng ư?"
"Không phải.
Nó không ngu như thế đâu, Khâm sai đến có thể thay đổi điều gì vẫn còn là ẩn số, Triệu Bạch Ngư lợi dụng ta trắng trợn, chắn chắn Cán thương sẽ tin là nó đã quỳ lạy ta, cho bọn chúng biết nó đã cúi đầu —— một lời nói dối dễ vạch trần đến vậy, chẳng lẽ trong lòng nó đã dự tính trước được mọi việc? Nếu như là mượn tay ta để thoát khỏi cảnh khó, thì cần gì phải giở trò lật lọng với ta?"
Xương Bình cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Nó lấy tự tin ở đâu ra để làm như vậy?"
Nữ quan nhìn Lý Đức Thọ, lão cúi đầu, không biểu hiện cảm xúc gì.
Nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, nữ quan vẫn không nghĩ ra được: "Biết đâu y chỉ phô trương thanh thế thôi?"
Xương Bình: "Không phải.
Nhìn cách nó làm việc, thì chính là đã chắc chắn hoàn toàn mới xuống tay...!Nghe nói trước đây nó rất thích đánh bạc thì phải?"
Nữ quan: "Đúng vậy.
Từ nhỏ đã trà trộn vào đám tam giáo cửu lưu, thường xuyên ra vào sòng bạc, bên trong thực chất cũng chỉ là một thứ thấp kém mà thôi."
Xương Bình: "Thích đánh bạc nói rõ khuynh hướng làm việc của nó liều lĩnh cực đoan, nhưng nhìn mỗi một bước đi đều rất ổn định của nó xem, trước sau đều tính toán chu toàn, đúng là có cực đoan, cơ mà lại chẳng mạo hiểm chút nào..." Càng nghĩ càng thấy không đúng, bà vội vàng nói: "Lệnh cho người đi thăm dò đi, nghe ngóng xem phủ kinh đô gần đây có biến động gì lớn không."
Lý Đắc Thọ: "Lão nô lĩnh mệnh."
***
Triệu Bạch Ngư vừa rời khỏi phủ công chúa, Nghiên Băng đã vọt tới che trán của y lại, sau đó y nghe thấy tiếng gào khóc oang oang của cậu bên tai: "Ngũ lang à sao trán ngài lại bị thương rồi thế? Sao chỉ mới chớp mắt thôi mà ngài đã phải chịu nhiều đau đớn như vậy chứ!"
Ám vệ xắn tay áo lên, không nói hai lời bước đến cửa chính phủ công chúa, đá văng cửa ra rồi quát lên: "Bắt nạt tiểu Triệu đại nhân hả, có hỏi xin tướng quân của bọn này chưa đấy?"
Triệu Bạch Ngư: "..." Người anh em à, hỏi rồi.
Nghiên Băng trợn tròn mắt, vội xông tới kéo tay người về, ba người hấp ta hấp tấp chui vào xe ngựa chạy đi.
Người đứng nhìn lén từ xa sẽ không cảm thấy bọn họ đang diễn kịch, chuẩn bị đem chi tiết thông tin mà mình nghe nhìn được quay về báo cáo.
***
"Đây là trò gì vậy?" Trần La Ô nhíu chặt mày.
"Còn có thể là trò gì nữa?" Ông chủ Bình nổi giận đùng đùng đi vào, hớp một ngụm trà đầy nói: "Tình máu mủ không thể qua đêm thành thù, chẳng phải thế là đã tiêu tan hết hiềm khích rồi hay sao, mẹ hiền con hiếu, đến cùng là chỉ có chúng ta bị xoay như dế mà thôi?"
Trần La Ô: "Nghĩa là sao?"
Ông chủ Bình: "Bây giờ Triệu Bạch Ngư và Xương Bình công chúa đang đứng cùng một phe, sắp sửa đánh tới để thôn tính chúng ta rồi đấy.
Ngươi vẫn chưa biết chuyện kinh đô phái Khâm sai đến Lưỡng Giang tra Triệu Bạch Ngư à?"
Trần La Ô hoảng hốt: "Khâm sai? Sao mà chuyện ra đến nỗi phải mời Khâm sai đến rồi vậy? Tình thế đã đang là họa vô đơn chí, nhà đã dột mà còn gặp mưa nữa.
Một Triệu Bạch Ngư chơi đùa Lưỡng Giang đến thương gân động cốt chưa đủ sao, thêm một Khâm sai đến nữa, chỉ sợ là thật sự muốn diệt sạch Cán thương ta."
Ông chủ Bình: "Mặc kệ Khâm sai đến đây là vì thủy vận Lưỡng Giang hay là vì Triệu Bạch Ngư, thứ mà chúng ta đều muốn đó là khiến cho hắn và Triệu Bạch Ngư đối đầu với nhau! Chúng ta phải nhận định rõ Giang Tây này là do Triệu Bạch Ngư quản lý, thương nhân đình công, không có lương thực để mua, phải khiến cho chiến sự Tây Bắc không nhận được lương thực trở thành lỗi của y, nếu như vì nó mà thua một trận thì lại càng tốt."
Trần La Ô: "Ý của ngươi là?"
Ông chủ Bình: "Bảo thương nhân trong tỉnh, trong tay có bao nhiêu thóc gạo thì vứt ra bấy nhiêu! Cho dù Khâm sai có đến đây đi nữa, thì không có lương chính là không có lương."
Trần La Ô: "Vứt cho ai? Một triệu rưỡi thạch quan lương, ngoại trừ quan phủ ra còn ai có thể nuốt được chứ?"
Ông chủ Bình: "Thì bán cho quan phủ, có điều không phải là Tào ty Giang Tây, mà là Nha môn Tào ty các tỉnh phía bắc."
Trần La Ô suy nghĩ một lát: "Bắc thương?"
Ông chủ Bình gật đầu.
Trần La Ô lập tức không nhận: "Đám người Bắc thương kia nghèo rớt mồng tơi, không thể hạ giá quan lương để bán ra được."
Ông chỉ Bình: "Không chỉ không giảm, chúng ta còn phải cố tình nâng giá bán, Bắc thương không thể bỏ ra quá nhiều tiền thì có thể mở hiệu buôn cho vay tiền, cũng có thể kiếm được tiền lãi.
Lãi mẹ sinh lãi con, tính tới tính lui thì thật ra là nhờ đó mà Bắc thương đã giúp chúng ta thanh toán phí vận chuyển ra vào nam bắc rồi, số tiền kiếm được vẫn chảy vào túi tiền bên trung gian chúng ta mà thôi."
Gã nói hết một lượt sự gay cấn của chiến sự Tây Bắc và chuyện lương thực khan hiếm, phân tích tỉ mỉ, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Trần La Ô.
***
Trong xe ngựa, ám vệ hỏi Cán thương và Xương Bình đã bắt tay hợp tác, vậy còn có thể dễ dàng tin tưởng kế ly gián của y hay sao?
Triệu Bạch Ngư: "Bản thân bọn họ đã đối lập nhau rồi, từ trước khi ta đến, sự cân bằng giữa hai bên ấy không thứ gì có thể phá vỡ được, ta quấy rối mối liên hệ đó, thúc đẩy bọn họ liên thủ trong thời gian ngắn, nhưng quan hệ giữa ta và Xương Bình công chúa lại là một cái gai nhọn trong mắt Cán thương, mà Soái sứ Giang Tây, Phát vận sứ đều là người của Cán thương, Điền Anh Trác đã chết, cho nên Xương Bình công chúa cũng phòng bị ngược lại Cán thương, ta chỉ cần đi chệch một bước nhỏ theo bất kì hướng nào cũng được, như vậy cán cân sẽ sụp đổ."
Lấy chuỗi vòng Phật trên cổ tay ra, rồi quấn vòng lại lần nữa, Triệu Bạch Ngư cười hỏi: "Huống chi Khâm sai còn đang tới...!Các ngươi đoán xem Khâm sai sẽ là ai?"
Nghiên Băng: "Trọng thần triều đình...!Thấp nhất cũng là quan tam phẩm."
Triệu Bạch Ngư vuốt v e vòng phật: "Nếu như là đại thần bình thường thôi thì cũng được, chỉ sợ thiên gia có tính toán, muốn chỉnh đốn Lưỡng Giang là một chuyện, ngoài ra còn muốn có được phần lợi tốt nhất nữa."
Nghiên Băng và ám vệ liếc nhau, hai người nghĩ mãi mà không thấu được nỗi lo của Triệu Bạch Ngư.
***
"Một triệu rưỡi thạch quan lương và năm trăm ngàn thạch lương thực bình thường?" Hội trưởng Bắc thương ngạc nhiên suýt nữa là bật nhảy khỏi ghế, hai tay run rẩy nói: "Ta, mấy huynh đệ chúng ta không có nhiều tiền như vậy đâu, lão ca à, ngài xem cái này...."
Diêm Tam Vạn: "Yên tâm đừng vội, ta biết mấy người không có đủ tiền, cho nên đề cử cho các ngươi tiền trang lớn nhất trong phủ, có ngân phiếu thông hành được trong mười tám tỉnh, miễn là người còn sống thì có thể vay tiền được."
Hội trưởng Bắc thương đảo mắt nói: "Ta nghĩ lại, ta nghĩ lại cái đã."
Số lượng quan lương quá lớn, người bình thường quả thật không ôm đồm nổi, Diêm Tam Vạn cũng không ép hắn: "Quá thời gian rồi, lão đệ." Nói xong thì rời đi.
Chờ người đi rồi, Hội trưởng Bắc thương lập tức nhổ một ngụm nước bọt: "Hừ! Coi người ta là khỉ để mà đùa à!"
Phụ tá bên người cười lạnh nói: "Một triệu rưỡi thạch, tính ra thì lương thương bốn tỉnh phía bắc có lũng đoạn cũng chỉ bằng từng đấy thôi, bảo chúng ta đi vay tiền ấy hả? Tiền lời kiếm thêm được từ chuyến đi về này có thể bù đắp vào khoản lãi ít ỏi kiếm được từ mua bán trung gian, tương đương với việc chúng ta làm việc không công, nói trắng ra là bỏ tiền giúp bọn họ vận chuyển hàng hóa đến phương bắc, tính kiểu đấy khôn quá còn gì!"
Hội trưởng Bắc thương: "Nếu không nhờ tiểu Triệu đại nhân công bằng, chuyện này thật sự sẽ hành hạ chết không ít người đấy." Cân nhắc một lát, hắn nói: "Ngươi tìm người...!Không, hay là ngươi tự mình đến quý phủ Tào sứ thỉnh giáo đi.
Tiểu Triệu đại nhân muốn chúng ta mua hết toàn bộ thì chúng ta mua!"
"Mua." Triệu Bạch Ngư đập bàn quả quyết, "Nói với hội trưởng của các ngươi, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Tào ty Giang Tây bọn ta không thiếu tiền, tiền dự trù địch lương hàng năm đều dư ra nhiều hơn so với số tiền mua thực tế."
Phụ tá: "Có những lời này của ngài, chúng ta đảm bảo sẽ giúp ngài nhận lấy khoản mua bán lớn này.
Có điều đại nhân à, có thế tính bốn mươi vạn thạch quan lương trong số đó là của bọn ta không?"
Triệu Bạch Ngư: "Coi như các ngươi bán cho ta đi."
Phụ tá vui mừng: "Được ạ! Đại nhân cứ việc chờ nhé."
***
Có được lời đảm bảo của Triệu Bạch Ngư, Hội trưởng Bắc thương đến tìm Diêm Tam Vạn mua hai triệu thạch lương thực, nhưng hán không vay tiền, nói rằng lãi sinh lãi ở tiền trang quá dọa người, cho nên đã họp bàn với lương thương bốn tỉnh lớn ở phương bắc, bọn họ tự bỏ tiền ra, còn hắn sẽ giúp vận chuyển hàng hóa kiếm chút lộ phí.
Kết quả không sai biệt lắm, Diêm Tam Vạn gật đầu đồng ý bán lương.
Hai bên kiểm tra hàng hóa, định ra hợp đồng mua bán, đến Nha môn Thuế vụ ký tên, một tay giao tiền, một tay giao hàng, cả hai bên đều cảm thấy rằng đây là lần hợp tác dễ chịu nhất.
Nhìn lương thực trong kho hàng dần dần được chuyển đi, trong lòng Diêm Tam Vạn thấy nhẹ nhõm, trái tim lo lắng vì e ngại mặt mũi Cán thương, không thể không chụp lương thực lên lương thương khác treo trên tận cuống họng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Ông chủ Bình thấy rõ tiến độ bên này, lòng dạ vô cùng dễ chịu, không thèm đến hoa lâu, mấy ngày liên tục đều đến tìm Diêm Tam Vạn uống rượu.
Nhưng vào lúc này, Khâm sai đã xuất hiện.
***
Trần phủ.
Trần La Ô: "Khâm sai ở đâu?"
Ông chủ Bình: "Ta tìm mấy nha tử nghe ngóng, nói Khâm sai đang ở tại một nhà trọ ở thành đông, hắn bao trọn nhà trọ đó, không cho phép người không có phận sự ra vào, đến cả người hầu hạ cũng là người bên mình đi theo, đến nay không ai biết mặt mũi Khâm sai, trái lại hắn đã phái thân tín đến Nha môn Tào ty tra hỏi từ sáng sớm rồi."
Đậu Tổ Mậu nhanh chóng tiếp lời: "Ta tận mắt nhìn thấy người đó đứng trước tiền thính thét quát hỏi Triệu bạch Ngư, bảo y phải giải quyết chuyện đình công và địch lương trong vòng ba ngày, bằng không sẽ lấy mũ quan trên đầu y xuống, Triệu Bạch Ngư thì chẳng dám nói một chữ nào."
"Y ở trước mặt chúng ta thì ra vẻ có uy lắm, đến trước mặt Khâm sai chẳng phải cũng biến thành con chó quắp đuôi nghe theo hay sao." Diêm Tam Vạn cười ha hả: "Hôm nay là ngày thứ ba, ta còn đang muốn đến xem con dấu quan phòng của y bị lấy đi, ngắm nhìn dáng vẻ chán chường khi bị đuối khỏi Nha môn Tào ty ấy đây này."
Tâm trạng Trần La Ô cũng tốt, chẳng qua gã vẫn còn cảnh giác: "Bên phía Xương Bình công chúa không có lên tiếng sao?"
Ông chủ Bình: "Không có."
Vừa mới nói xong, đã có người đi vào bẩm báo, nói nữ quan của Xương Bình công chúa cầu kiến, Trần La Ô lệnh cho người dẫn ả vào.
Nữ quan vừa vào nhà đã mở miệng chất vấn: "Có phải các ngươi đã bán hết toàn bộ lương thực trong tay, mặc kệ tốt hỏng rồi hay không?"
Trần La Ô lên tiếng trước: "Dù sao thì vẫn phải bán lương thực thôi, có người đến mua, chẳng có lý nào mà lại không bán hết."
Nữ quan: "Hồ đồ!"
Đám người Trần La Ô lập tức lạnh mặt, "Bọn ta chỉ đồng ý với điện hạ rằng không bán cho Triệu Bạch Ngư, không đồng ý không bán lương thực, xin hỏi vì sao lại nói bọn ta hồ đồ?"
Nữ quan: "Không có lương thực, vựa gạo của các người bán cái gì?"
Trần La Ô: "Lương thương đình công, dù Khâm sai có đến hỏi cũng chẳng có gạo mà bán.
Về phần giải quyết vấn đề nạn đói của bá tánh trong phủ thì đi mà hỏi Triệu Bạch Ngư.
Khâm sai muốn hỏi tội, cũng phải đi hỏi Triệu Bạch Ngư, có liên quan gì đến bọn ta đâu chứ?"
Nữ quan: "Vấn đề là Triệu Bạch Ngư đã chẳng cần phải địch lương ở chỗ các ngươi nữa rồi, tự có cả đống lương thương từ ngàn dặm xa xôi đến tặng lương thực cho y đấy." Nói xong, ả ném mấy tờ giấy tới trước mặt đám người Trần La Ô.
Bọn họ nhặt giấy lên đọc nhanh như gió, nét mặt ai nấy đều ngạc nhiên: "Thượng sách tiện địch? Giao dẫn? Chuyện này...!Chuyện này xảy ra khi nào vậy?"
Ông chủ Bình lại an ủi: "Thượng sách mới chứng thực năm ngoái, lúc trước chỉ phổ biến ở Hoài Nam và bốn tỉnh phía bắc, giao dẫn chủ yếu dùng trà muối để trao đổi, bản thân muối Lưỡng Giang cũng không đủ dùng, nhưng trà thì ta độc quyền, không bán cho quan phủ, quan phủ cũng không thể dùng phần còn lại."
Nữ quan: "Điện hạ nói, tình hình trước mắt phức tạp, Triệu Bach Ngư cũng không nắm chắc được cái gì, vừa chuyện đình công, vừa bị từ chối địch lương, đến cả người của Khâm sai cũng đến bắt y phải mau chóng giải quyết sự cố rồi, y vẫn còn có thể nhàn hạ làm việc, đủ thấy trong lòng y đã nắm chắc —— "
"Tất nhiên là phải nhàn rồi, dù sao cũng có mẹ là công chúa ra tay vạch trần giúp cho cơ mà." Ông chủ Bình lạnh lùng nói.
"Láo xược! Công chúa một thân ngàn vàng, một tên ất ơ như ngươi mà cũng dám mở miệng châm biếm sao!" Nữ quan quát lên.
Sắc mặt ông chủ Bình đổi xoành xoạch, nhịn cơn giận xuống khom lưng khuỵu gối: "Tiểu nhân ăn nói hành động hàm hồ, mong được rộng lòng tha thứ."
Nữ quan hừ lạnh: "Các ngươi đang nghi ngờ điện hạ sao?"
"Không dám." Ông chủ Bình: "Chỉ là Triệu Bạch Ngư đến phủ công chúa quỳ, bọn ta không điếc không mù, thấy sao nói vậy."
Nữ quan muốn nói rằng mọi chuyện đều là do Triệu Bạch Ngư bày kế ly gián, nghĩ đến điện hạ muốn nói rồi lại thôi, từ trước đến giờ Cán thương cũng chẳng tin tưởng điện hạ mấy.
"Nếu như các ngươi không tin, thì bây giờ đến Nha môn Tào ty mà xem."
Đám người dáo dác nhìn nhau, rồi lại nhìn đến sắc mặt lạnh lùng giễu cợt của nữ quan, lòng kiên định yếu ớt đã hơi bị dao động.
Do dự một chút, Diêm Tam Vạn lên tiếng: "Không cần đâu, tìm người đến nghĩ cách đi."
Tên sai vặt chạy rất nhanh, chạy tới chạy lui chỉ mất hai phút, sau khi ổn định lại hơi thở mới bẩm báo: "Bẩm ông chủ, không xong rồi, tiểu nhân nhìn thấy mấy trăm ngàn thạch quan lương đang được xe chở tới Nha môn Tào ty kia kìa!"
Trần La Ô đứng phắt dậy, "Đi, đến đó xem."
***
Nha môn Tào ty.
Cửa chính rộng mở, năm sáu mươi chiếc xe đẩy chất chồng mấy ngàn bao tải lương thực to của Bắc thương được đẩy vào Nha môn Tào ty, có mười mấy nha dịch đang vây lại xem, thỉnh thoảng quay lại nhìn lén đám người Triệu Bạch Ngư, thế là bọn họ muốn bước lên giúp đỡ một chút, nhưng vừa định đi thì đã bị Bắc thương đẩy ra, không thể chạm vào nổi dù chỉ một chạm.
Hội trưởng Bắc thương rút tẩu thuốc ra, nheo mắt nói: "Ba ngàn bao tải, mỗi bao đựng hai thạch lương thực bình thường, còn lại bốn trăm bốn mươi ngàn thạch đều để trong kho hàng gần đây, ngài ra lệnh một tiếng, bọn ta không ngủ không nghỉ giúp ngài chuyển vào Nha môn Tào ty.
Về phần một triệu rưỡi thạch quan lương thì để trong nhà kho quan phủ ở bên cạnh bến thuyền, đảm bảo toàn bộ chất lượng tốt, không một hạt gạo cũ, các anh em đã kiểm tra xuyên đêm giúp ngài rồi đấy."
Triệu Bạch Ngư cất tay cười nói: "Cũng nên đến lượt ta bán lương thực rồi ấy nhỉ."
Hội trưởng Bắc thương suy nghĩ một lúc, không hiểu rõ lắm.
Đúng lúc này, đám người Diêm Tam Vạn đã chạy đến nha môn, nhìn thấy Hội trưởng Bắc thương và đống quan lương quen thuộc kia, dù đầu óc có đần độn đến mấy cũng nên khôn ra một chút rồi.
Trần La Ô nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi bắt tay chơi xỏ ta à?"
Triệu Bạch Ngư: "Nói vậy có nghĩa là sao? Các ngươi vừa không muốn bán lương thực cho Tào ty, vừa không muốn lương thực trong tay bị hỏng hóc, mà Bắc thương không có dính líu gì đến Tào ty, có thể hỗ trợ các ngươi tiêu thụ lương thực, còn có thể giúp các ngươi kiếm tiền, chẳng phải là chuyện tốt ư? Còn về phần họ bán lương thực cho ta...!Đều là mở cửa kinh doanh, ta đến tận nơi đưa tiền, không lý nào lại chặn cửa từ chối được có phải không? Làm gì thì làm, chẳng có ai cưỡng lại trước tiền bạc được mà."
Hội trưởng Bắc thương gật gù liên tục: "Tiểu Triệu đại nhân muốn mua, vừa hay trong tay ngài ấy có giao dẫn có thể đổi muối Hoài, Bắc thương bọn ta đang cần muối Hoài, cho nên thể theo nhu cầu...!Thực ra chính là để kiếm chút lời lãi mà thôi, không phải là làm ăn lớn —— nhắc mới nhớ, trong tay các ngươi còn lương thực không?"
Sắc mặc Diêm Tam Vạn cực kì khó coi, đầu óc choáng váng một hồi, hết rồi.
Trong tay gã không có lương thực!
Không chỉ mình gã, mà gần hai triệu thạch lương thực của lương thương trong tỉnh đều đã bán cho Hội trưởng Bắc thương, mà hai triệu thạch lương đó cũng bị bán lại cho Tào ty, đổi lấy giao dẫn muối Hoài trong tay y mất rồi!
Hai mắt Diêm Tam Vạn tối sầm lại, người thợ săn chờ cả ngày cuối cùng bị ngỗng trời mổ mù mắt, ai mà ngờ còn có một màn giao dẫn này cơ chứ?
Muối Hoài chính là cha mẹ ruột trong mắt Bắc thương, muối trắng lóa giá trị tương đương bạc, có được món hàng tốt như vậy trong tay, lương thực tính là gì? Còn Cán thương là cái thá gì?
Bán hết cho Triệu Bạch Ngư.
Không chỉ có Bắc thương, một khi thương nhân các nơi đến biết được trong tay Triệu Bạch Ngư có giao dẫn đổi được trà Cán, muối Hoài, chắc chắn sẽ chạy theo như vịt.
Suy nghĩ vừa hiện lên, thì đột nhiên có một thương nhân gạt đám người sang một bên chạy đến hỏi bằng khẩu âm Lưỡng Chiết: "Xin hỏi ở đây là Tào ty Giang Tây phải không?"
Nghiên Băng quay đầu: "Phải.
Ngài là?"
"Lương thương Lưỡng Chiết, nghe nói chỗ các ngươi thu quan lương, dùng giao dẫn để thanh toán, có thể đổi được trà Cán, muối Chiết và muối Hoài?"
"Tạm thời không thể đổi muối Chiết, ngài là Chiết thương, sao lại chạy đến Lưỡng Giang ngàn dặm xa xôi này để đổi giao dẫn muối Chiết chứ?"
"Hết cách rồi, muối đâu có dễ mua như thế? Huống chi giao dẫn còn tăng giá, nghe bảo mỗi mười bao muối sẽ tặng thêm một bao nữa, nếu như đến thẳng quan diêm địa phương chọn mua thì phải trả tiền, nào có được ưu đãi tốt đến nhường này?" Chiết thương xắn tay áo lên: "Mau nói cho ta biết đi, Tào ty địch lương ở đâu? Ta đang có năm mươi ngàn thạch lương thực, đảm bảo chất lượng tốt, nếu như Tào ty cần gấp, ta còn có thể thu thêm được năm mươi ngàn thạch nữa!"
Triệu Bạch Ngư chỉ về phía cửa chính, Nghiên Băng hiểu ý đưa Chiết thương vào Nha môn buôn bán.
Một Chiết thương vào trong chưa được bao lâu, đã có thêm hai ba thương nhân nơi khác đến giao dịch, cũng đều nói là do biết được thượng sách tiện địch nên vội vàng chạy sang đây, chỉ sợ chậm một bước sẽ để lỡ mất giao dẫn muối Hoài.
Hai chân Trần La Ô run rẩy, lảo đảo suýt chút nữa là ngã.
Ông chủ Bình hoảng sợ không dám nhìn sắc mặt Diêm Tam Vạn, trái lại biểu cảm của Diêm Tam Vạn lại vô cùng mờ mịt, cánh môi run rẩy, hồi lâu cũng chẳng nói được chữ nào.
Vẻ mặt nữ quan phức tạp, tự biết thế lớn đã mất, không ở lại thêm nữa.
Đậu Tổ Mậu cúi đầu lặng lẽ nhích chân, cách xa khỏi đám người Trần La Ô, vội vã phân rõ giới hạn.
"À mà này," Triệu bạch Ngư quay đầu cười một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Trong tay các ngươi hết lương thực rồi, vựa gạo còn mở cửa được không?"
Không có lương thực làm sao mở cửa vựa gạo?
Mở bán gió Tây Bắc à?
Biết rõ còn cố hỏi làm người ta phát ghét!
Đám người Trần La Ô thỏa thích trút hết cơn giận trong lòng, mặt múi ai nấy đều uất ức, không dám đối mắt với Triệu Bạch Ngư.
"Các ngươi không bán, Nha môn Tào ty bán." Triệu Bach Ngư mỉm người: "Giới hạn một người mỗi ngày được mua một thạch, quá một thạch thì cứ mỗi thạch cộng thêm vào giá thị trường một trăm năm mươi văn.
Giá bán ba trăm rưỡi, không gạt già trẻ, chất tốt giá rẻ, hoan nghênh đến mua bất cứ lúc nào."
Rốt cuộc Hội trưởng Bắc thương cũng hiểu Triệu Bạch Ngư thu mua nhiều lương thực như vậy là để làm gì.
Một tay nhập, một tay bán, quanh đi quẩn lại một vòng, lương thương bán lương thực đi giá hai trăm sáu mà phải tiêu ba trăm rưỡi để mua về lại từ trong tay Triệu Bạch Ngư!
Tất nhiên là không thể bán quan lương, lương thực bán đi là loại có chất lượng bình thường, thật ra giá thị trường chỉ rơi vào khoảng thấp hơn hai trăm một thạch, nhưng bây giờ bọn họ không chỉ phải mua về với giá cao hơn, mà còn không thể nâng giá cao lên lại để bán cho bá tánh.
Vì Triệu Bạch Ngư sẽ mở kho lúa điều chỉnh giá lương thực!
Bán đi tổng cộng năm trăm ngàn thạch lương thường và một triệu rưỡi thạch quan lương, đối với lương thương thì không phải là tổn thất lớn, nhưng với đám người Trần La Ô, Diêm Tam Vạn mà nói, thì coi như làm ăn thành công cốc hết.
Tính tới tính lui, suy đi nghĩ lại nhưng không lời không lỗ, trái lại tổn hại sĩ khí, mất sạch thể diện, tội gì phải vậy?
Việc hôm nay truyền đi, hơn nửa đất Giang Nam đều biết Cán thương thất bại thảm hạn, ngày sau khó mà gầy dựng lại uy tín..