Phủ Hồng Châu, mấy trăm bá tánh tràn ra đường cái trước các vựa gạo gọi: "Mở cửa, bọn ta muốn mua gạo!"
"Vại gạo nhà ta thấy đáy rồi, mà hiệu buôn lại không mở, cả nhà ta đều đang ôm cái bụng đói đây."
"Vì sao đã liên tục ba ngày rồi mà không mở cửa vậy? Thế thì bọn ta sống thế nào đây? Ta cứ nghĩ là mỗi ngày hiệu buôn đều bán, cho nên không trữ gạo sẵn, bây giờ đều đi mượn lương thực từ hàng xóm láng giềng này!"
Bá tánh sốt ruột không thôi, trong số đó có người nhảy lên bậc thang của vựa gạo giơ hai tay lên nói: "Chư vị, chư vị! Nhìn này —— " hắn chỉ vào tấm bảng gỗ trên cửa: " Quan phủ địch lương, hết gạo để bán. Là quan phủ đã cướp lương thực của chúng ta, đại quan Tào ty vì tiền đồ của y, vì muốn hoàn thành công việc mà lá mặt lá trái với triều đình, ức hiếp bá tánh khốn khổ chúng ta, không để cho chúng ta đường sống mà! Lương thương muốn giữ gạo cho chúng ta, đại quan Tào ty lại cướp hết số gạo đó, bây giờ lương thương đã đình công, phủ Hồng Châu này hết lương thực để bán rồi!"
Bá tánh dáo dác nhìn nhau, nghe được hai tiếng đại quan vừa sợ vừa giận.
Người ở trên nghe thấy thế bèn phất mạnh tay lên: "Lương thương đình công, không thể địch lương, làm trái luật pháp, Tào ty không chừa đường sống cho chúng ta, vì sao chúng ta không thể cáo quan? Vì sao không đến thẳng Nha môn Tào ty hỏi quan trên cao cao tại thượng? Để cho quan lại Lưỡng Giang nhìn thấy được bá tánh dưới quyền cai quản của Tào ty sống lay lắt nghèo khổ thế nào! Chỉ cần chúng ta đủ đồng lòng, tiếng nói đủ lớn, nếu còn không đủ lấp đầy bụng oan khuất thì có thể tấu lên trên, để cho kinh quan, thánh thượng trong cung nhìn thấy cái khổ của Lưỡng Giang này!"
Trong đám người đó, có những cái đinh núp lùm chỉ đợi đến đúng thời cơ rồi hưởng ứng, cổ vũ những bá tánh có cùng tâm trạng đến Nha môn Tào ty để kháng nghị.
Biển người phun trào, dân tình sục sôi, lớp lớp người ùn ụt xuất phát, túa ra từ các hiệu buôn trong phủ, tụ lại trước Nha môn Tào ty, nhìn dòng người đông đúc gom lại thành một mảng đen nghìn nghịt, chắc có đến khoảng hơn nghìn người.
Lương thương đình công, tiếng oán than của dân chúng vang lên khắp nơi, dư tình tăng cao ngút trời, Lưỡng Giang có giám sát, các quan lại nóng lòng chộp lấy cơ hội này, nhao nhao tham gia tấu tố Tào ty sứ Triệu Bạch Ngư không giải quyết công việc thỏa đáng khiến dân chúng xôn xao oán than, khấu thỉnh bệ hạ thánh tài.
***
Ở trong điện không có gì làm, quần thần bèn thảo luận về chuyện lương thương Lưỡng Giang đình công, có người cho rằng Triệu Bạch Ngư kiêu căng tự phụ, làm việc theo cảm tính, quên mất sơ tâm, làm hại bá tánh, cần phải cách chức để truy cứu trách nhiệm.
"...!Dân chúng oán than, lương thương đình công, chỉ là một trong số đó thôi.

Tục nói "Lúa rẻ nông thiệt, lúa đắt dân thiệt"*, nếu như Tào ty sứ không hoàn thành thu hoạch như triều đình yêu cầu đúng lúc, tất sẽ ảnh hưởng đến vụ mùa năm nay, năm sau lẫn bá tánh Lưỡng Giang.

Hơn nữa, kho lương không kịp tiếp tế, nếu như lũ mùa xuân và mùa thu lại nhấn chìm đồng ruộng, hoặc là phát sinh tai họa vỡ đê giống như năm ngoái nữa, không thể kịp thời đưa lương thực đi cứu trợ thiên tai, há chẳng phải người chết đói sẽ xếp dài ngàn dặm sao? Chương Thuyết Lệnh khảng khái phân bua: "Vì vậy thần thấy rằng, trước tiên nên chọn người khá từ Lưỡng Giang lên chức Tào ty sứ, lệnh cho lương thương mở cửa hiệu buôn, giải quyết vấn đề dân sinh, trấn an lòng dân, sau đó mới thực hiện địch lương."
(*) Ý nói bán lúa gạo rẻ thì người nông dân sẽ chịu thua thiệt, và ngược lại, bán đắt thì nhân dân sẽ chịu thiệt.
Cũng có người đứng ra bên vực lẽ phải, nói Triệu Bạch Ngư tính tình ấm áp lại ngay thẳng, từ trước đến giờ đều chấp pháp theo lẽ công bằng, một lòng vì dân, tuyệt đối sẽ không dung túng cho thuộc hạ của mình ép mua ép bán, càng sẽ không vì chính tích mà bỏ mặc dân tình.
"Tục nói dân không đấu với quan, Triệu Bạch Ngư đến Lưỡng Giang tính đâu đấy mới được nửa năm, tuy rằng y làm việc theo cảm tính, nhưng nếu thật sự là một tham quan ô lại, thì không thể nào tạo ra cảnh tượng lương thương đình công, dân oán ngút trời hỗn loạn chỉ trong một thời gian ngắn như vậy được.

Theo như thần thấy, trong đó chắc hẳn có khúc mắc." Công bộ Thị lang Phạm Văn Minh bước ra khỏi hàng nói: "Triệu Bạch Ngư vừa đến Lưỡng Giang đã xử lý xong hai đại án, bắt muối lậu vừa dứt thì đến lượt chọc thủng đường buôn lậu thủy vận, nhất định là đắc tội Cán thương địa phương, bị những kẻ kia bắt tay hãm hại, cũng không phải là không có khả năng này."
Chương Thuyết Lệnh nghe xong lập tức nhảy ra chỉ trích: "Nực cười! Nói như Phạm thị lang thì quan lại Lưỡng Giang đều không có mắt nhìn, cũng chẳng có óc nghĩ, đổ hết oan uất xuống đầu Triệu Bạch Ngư hay sao? Triệu Bạch Ngư thì trong sạch, còn quan thương dân nông trần tình đều là ác ý hãm hại, ngay cả nha dịch dưới trướng Triệu Bạch Ngư ẩu đả với chưởng quỹ vựa gạo cũng là hãm hại hay sao? Thần lại rất tò mò, phải là nhân tài kiểu gì mới sẽ khiến quan thương dân cả một tỉnh đều hận đến nghiến răng như vậy! Chẳng lẽ Triệu Bạch Ngư không biết cách làm người ư? Hoàn toàn ngược lại, y nhanh nhẹn, miệng lưỡi khôn khéo, nghe nói còn có tâm địa như Bồ Tát, bằng không sao có thể làm cho một nửa kinh quan lên triều đều lên tiếng nói tốt cho y chứ?"
Hộ bộ Phó sứ nghe vậy không vui, bước ra ngay nói: "Thiên thính tắc ám, kiêm thính tắc minh*, mọi thứ đều có hai mặt, chẳng lẽ lại muốn tất cả mọi người đều phải hưởng ứng theo Chương hầu trung nhà ngươi? Vậy thì triều đình này có còn là triều đình của bệ hạ không? Hay phải nói do ngươi độc đoán mới thích hợp?"
(*) Ý của hai câu này là phải lắng nghe ý kiến từ nhiều bên thì mới có thể phân rõ phải trái, đừng chỉ nghe một phía rồi tin tưởng những lời nói đó.
"Ngươi! Nói năng xằng bậy!" Chương Thuyết Lệnh quỳ rạp xuống: "Lòng trung thành của thần với bệ hạ, với triều đình tỏ rõ như trời như trăng, nhất định không dám kết bè kết cánh, không dám ôm ý đồ đen tối, mong Thánh thượng minh giám."
Ngày diễn ra lễ Gia Quan của Triệu Bạch Ngư, vì không thể đến tham gia, Hộ bộ phó sứ đã để lỡ mất cơ hội tốt để kết giao tri kỉ, mặc dù chưa thể cùng Triệu Bạch Ngư soi đuốc dạ đàm, nhưng trong lòng đã tự cho rằng mình và y sẽ trở thành bạn thâm giao rồi, làm sao chịu nổi những lời đàm tếu của lão già Chương Thuyết Lệnh này?
Lại nói bản chất của Hộ bộ chính là thu tiền đòi nợ, kẻ nào mà không suy nghĩ nhạy bén, miệng lưỡi dẻo quẹo?
Hộ bộ Phó sứ tiếp tục bơm hỏa lực, miệng bô bô lên: "Nghe nói môn sinh của Chương hầu trung đến Lưỡng Giang làm quan không ít? Nguyên quán của Chương hầu trung cũng ở Lưỡng Giang mà nhỉ? Quan trường Lưỡng Giang ra làm sao, chắc hẳn không ai rõ ràng hơn Chương hầu trung đâu.

Đầu tiên là án muối lậu dắt díu Lưỡng Chiết, nói rằng Phát vận ty có người trộm thuyền phế ngụy trang thành thuyền quan, sau đó đến Điền Anh Trác đột nhiên sợ tội tự sát, thư phòng bốc cháy, bằng chứng gì đó đều bị thiêu trụi cả, trên đời có chuyện trùng hợp đến thế sao? Bấy giờ mới chỉ được nửa năm, chờ đến khi Triệu Bạch Ngư hết nhiệm kì, chẳng phải Lưỡng Giang sẽ đổi luôn một nhóm quan mới đến à?"
Chương Thuyết Lệnh giận đến nỗi tim gan đều đau: "Ngươi...!Ngươi bêu xấu đồng liêu! Bụng dạ khó lường!"
Hộ bộ Phó sứ: "Đó chỉ là lời chất vấn hợp lẽ mà thôi, sao Chương hầu trung phải nóng ruột nhỉ? Chương hầu trung chẳng hề giải thích rõ ràng, chỉ nghe một phía, cố ý nhấn mạnh rằng Triệu Bạch Ngư phải chịu trách nhiệm, coi nhẹ tâm huyết mà y dành cho nước cho dân ngày trước.

Những gì vi thần đac nói, cũng giống như ý của Chương hầu trung mà thôi —— "
"Ngươi thừa nhận ngươi thiên vị Triệu Bạch Ngư sao?"
"Nếu Chương hầu trung đã thừa nhận trong lòng mình có thành kiến với Triệu Bạch Ngư, đương nhiên vi thần cũng không tiếc bày tỏ suy nghĩ của bản thân rồi." Hộ bộ Phó sứ vô cùng thản nhiên nói mình thiên vị Triệu Bạch Ngư, "Bệ hạ, sự tình Lưỡng Giang liếc qua đã tỏ.

Dân không đấu với quan, trừ phi quan lại làm điều khiến cho người người phải oán trách, nhưng Triệu Bạch Ngư chỉ mới đến Lưỡng Giang được non nửa năm đã giúp triều đình bắt tham quan, làm sao có thể gây ra chuyện chọc cho thiên hạ căm ghét được? Chỉ sợ là đã đắc tội Cán thương, bị người ta bắt tay nhau hãm hại mà thôi."

Trong hàng ngũ thẳng tắp vang lên tiếng vỗ tay mà Trần Sư Đạo dành cho Hộ bộ Phó sứ.
Cao đồng tri hắng giọng, vốn định bước ra khỏi hàng, không ngờ Triệu tế chấp đã ra tay trước: "Bẩm bệ hạ, đúng là tục nói "Dân không đấu với quan", chỉ trừ phi là chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng của bá tánh, tiếng oán than của dân mới dậy đất.

Từ xưa đến nay, quan chính trực thì lòng dân mới thuận, gió trong lành thì xã tắc mới an, nếu như Tào ty sứ Giang Tây thân tâm ngay thẳng, đủ khiến cho quốc thái dân an, thì sẽ không dẫn đến chuyện lương thương đình công, dân tình sục sôi."
Trần Sư Đạo đang thoải mái bỗng trợn trắng mắt.
Hộ bộ Phó sứ cũng tròn mắt ra nhìn, hít thở phì phò, mặc cho thượng sai Ngũ hoàng tử ra hiệu bằng ánh mắt lão cũng chẳng thèm che giấu cảm xúc, cũng may đã được Đỗ Công Tiên nhanh tay nhanh mắt giữ chặt, nếu không với cái tính nết dễ bức xúc ấy, chỉ sợ lão đã xắn tay áo lên nhảy ra đánh nhau một trận làm trò cười trên ngự tiền rồi.
Tốc độ vuốt râu của Cao đồng tri tăng lên, có vấn đề rồi.
Chương Thuyết Lệnh vui vẻ nhướn mày, không sai, đây chính là những gì lão ta muốn nói, không làm việc vì tình riêng, không thiên vị, không hổ là Tế chấp chính trực nghiêm minh.
"Nhưng lời của bọn người Phạm thị lang không phải không có lý, Triệu Bạch Ngư làm người thế nào, phẩm chất thế nào, tài năng ở mức nào, chư vị ở đây không phải đều rõ ràng hay sao.

Mới đến Lưỡng Giang đã quyết đoán, chấn nhiếp hiện tượng tham ô buôn lậu thủy vận hỗn loạn, thủ đoạn tuy cảm tính nhưng thắng ở chỗ có hiệu quả, lại không hao tốn của dân một phân một hào.

Nhìn những chuyện ấy mà xem, tiến lui có mức độ, hoàn toàn không làm ra hành động gì ngang ngược.

Chư vị có tài kinh thiên động địa, hẳn phải biết thương nhân coi trọng tiền tài, không thể không nhìn ra việc tra bắt muối lậu và buôn lậu thủy vận sẽ làm tổn thương lợi ích của Cán thương.

Cho nên quan phủ địch lương, lương thương lại bảo thiếu gạo từ chối bán, bấy giờ đòi đình công, dư tình bùng nổ, xảy ra liên tiếp như vậy, lẽ nào không nhìn ra là do Cán thương trả thù hay sao?"
Vẻ mừng rỡ trên mặt Chương Thuyết Lệnh lập tức biến mất, hai mắt trợn trắng của Trần Sư Đạo cũng bình thường trở lại, Hộ bộ Phó sứ cũng chỉ vì một câu "Không phải không có lý" của Triệu tế chấp mà từ trạng thái giương nanh múa vuốt quay về bộ dáng bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.
Động tác vuốt râu của Cao đồng tri vẫn tăng nhanh, ông cười tủm tỉm, quả thực lòng Triệu tế chấp còn ôm thành kiến với Triệu Bạch Ngư, mặc dù trong vấn đề gia đình, lão vẫn vì tình riêng mà có chỗ bất công, nhưng bàn đến chính sự triều đình thì trái phải rõ ràng, chú trọng công minh, làm việc theo lẽ phải, bằng không sẽ không được bệ hạ nể trọng nhiều năm như vậy.
Nguyên Thú đế hỏi: "Thừa Giới nghĩ thế nào?"
Triệu tế chấp: "Theo vi thần thấy, không nên cách chức quan của Triệu Bạch Ngư, cũng không cần phải đưa ra bất kì hình phạt nào cho y, mà lệnh cho y mau chóng giải quyết cho tốt ba chuyện dư tình, địch lương và lương thương đình công, nếu như giải quyết chậm trễ không xong thì chính là đức không xứng vị, đến lúc ấy thay một người khác vào vị trí Tào ty sứ cũng không thấy tiếc.

Nhưng lương thương đình công, dư tình khó dứt, triều đình cần tỏ thái độ, chi bằng phái Khâm sai tuần thú Lưỡng Giang, để cho quan dân Lưỡng Giang hiểu được bệ hạ vẫn luôn lo lắng cho Lưỡng Giang, một phần để răn đe những kẻ manh động vì hai án muối lậu và buôn lậu thủy vận, phần để hù dọa những kẻ có lòng dạ rục rịch muốn hành động, có thể nói là một công nhiều chuyện."
Nguyên Thú đế xoay nhẫn ngọc, suy nghĩ một chút: "Là một ý kiến không tệ, trẫm sẽ cân nhắc.

Chuyện này cứ để sau lại nói, nói cái khác đi, chiến sự Tây Bắc thế nào rồi?"
"Bẩm bệ hạ, tin thắng trận từ Tây Bắc đã về nhiều lắm..."
***
Kết thúc tảo triều, Lục hoàng tử bị gọi riêng đến điện Văn Đức.
Hành lễ xong, Lục hoàng tử bèn đứng sang một bên đợi Nguyên Thú đế phản ứng.
Nguyên Thú đế đang xem tranh, đó là một bức tranh vẽ ngàn dặm giang sơn, vừa ra mắt đã nổi danh khắp thiên hạ, trở thành báu vật mà thiên tử yêu thích nhất.
"Tiểu Lục, có muốn đến Lưỡng Giang không?"
Lục hoàng tử lập tức quỳ xuống đất: "Thần giúp quân phân ưu, con giúp cha phân ưu đã là lẽ bất di bất dịch, nhi thần nguyện ra sức trâu ngựa."
Nguyên Thú đế tùy ý phất tay: "Ở đây chỉ có cha con hai ta, không có thân phận quân thần, con nói thật đi, có muốn đi không?"
Lục hoàng tử bỗng nhiên bĩu môi: "Không muốn đi."
Nguyên Thú đế cảm thấy hứng thú hỏi: "Vì sao?"
Lục hoàng tử: "Lưỡng Giang hung hiểm, bên cạnh nhi thần lại không có ai, đến đó không biết chừng sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất."
Nguyên Thú đế nghiêm mặt: "Nói bậy! Dùng chí khí của người khác để tiêu diệt uy phong của bản thân như thế là tham sống sợ chết, có mấy ai thấy được con vào sinh ra tử trong quân Ký Châu năm sáu năm trời chứ?"
Lục hoàng tử cây ngay không sợ chết đứng: "Ở trong doanh chiến đấu bằng cả mạng sống của mình, không mánh khóe, không thủ đoạn, không tính toán cũng chẳng lắm âm mưu quỷ kế, đến cả bài binh bố trận cũng đều quang minh chính đại mà làm, nào giống như quan trường Lưỡng Giang có đến tám ngàn tám vạn cái tâm nhãn?"

Nguyên Thú đế vẫn giận: "Lẽ ra lúc trước trẫm không nên mềm lòng thả con đến Định Châu, học quen thói lỗ m ãng, cái gì cũng dám nói!" Bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, "Nếu như trẫm cứ cố tình phái con làm Khâm sai đến Lưỡng Giang, con có dám đi hay không?"
Lục hoàng tử nghiêm túc đáp: "Đột Quyết hung ác cùng cực còn chẳng sợ, nói chi một đám quan văn Lưỡng Giang tay trói gà không chặt?"
Nguyên Thú đế trêu hắn: "Không sợ tâm nhãn chơi không lại bọn hắn à?"
Lục hoàng tử: "Nhất lực phá vạn pháp*.

Nhi thần là Khâm sai thay thiên tử tuần thú, cải trang vi hành thay phụ hoàng, ai dám giở thủ đoạn, tính toán, bày mưu với thiên tử?"
(*) Câu này nghĩa là tất cả các chiến lược đều vô dụng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối.

Mình search thì chỉ tìm được một câu gần nghĩa thôi là 一力降十会 – nhất lực giáng thập hội: có thể hiểu nôm na là một người có sức mạnh lớn có thể đánh bại mười người tinh thông võ nghệ.

Nguyên Thú đế im lặng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, nhưng hắn không tránh đi, dáng vẻ không hề thiếu tự tin chút nào như thể thật sự thẳng thắng nói ra lời thật lòng vậy.
Nguyên Thú đế ném thánh chỉ đã viết xong từ trước ra: "Vậy thì chuẩn bị lên đường đi Lưỡng Giang đi, nếu có vấp ngã ở đâu đó thì cũng là do ý trời, đừng có mà trách trời trách người."
Lục hoàng tử chắp tay: "Nhi thần tất không nhục sứ mệnh!"
***
Phủ Lục hoàng tử.
Vừa về đến phủ Lục hoàng tử đã nhảy vào ngâm nước lạnh, xuân hàn se se lạnh, không đến hai canh giờ sau đã nóng sốt hầm hập, trong đêm gõ mở cửa Thái y cục, ngày hôm sau tin hắn bệnh nặng cần tĩnh dưỡng đã truyền ra bên ngoài.
Cùng ngày, Đông cung và Ngũ hoàng tử đến thăm hỏi, thấy Lục hoàng tử sốt đến độ bắt đầu nói mê nói sảng, bèn lệnh cho thái y đừng có tiếc rẻ dược liệu, sau đó dặn Lục hoàng tử nghỉ ngơi cho tốt, cần phải chăm sóc cơ thể khỏe lại, không cần phải nóng lòng lo việc triều chính, tự sẽ có người san sẻ giúp đỡ hắn.
Diễn xong một màn huynh đệ tình thâm, Đông cung và Ngũ hoàng tử liền thản nhiên đi về.
Trong xe ngựa, những gì mà hai người thu hoạch được trong ngày lại là: "Phụ hoàng đã hạ chỉ, lệnh cho Khâm sai cải trang đến Lưỡng Giang vi hành, bên ngoài nói là tra Triệu Bạch Ngư, thực ra là tra quan trường Lưỡng Giang.

Bây giờ bất kể ai là Khâm sai, người đó đều có thể sử dụng quan trường Lưỡng Giang để minh bạch cho bản thân mình, chỉ tiếc là không biết đến cùng ai đã nhận được ý chỉ."
Thái tử: "Không phải Lục đệ là được."
Ngũ hoàng tử gật đầu phụ họa: "Nhị ca, huynh nói thử xem rốt cuộc thái độ của phụ hoàng đối với Lưỡng Giang là gì? Năm ngoái Ma Đắc Dung làm lật thuyền quan, mất hơn một triệu thạch lương thực đấy! Nếu là người khác đã thành đại tội liên lụy cửu tộc rồi, nhưng Ma Đắc Dung đó lại được một trăm tám mươi quan liên danh bảo tấu, nhiều người như vậy, ai mà không nghi ngờ kết bè kết phái?"
Mặc dù ban đầu chuyện một trăm tám mươi quan liên danh bảo tấu đã được che giấu, nhưng qua một thời gian, giấy không thể gói được lửa nữa nên thông tin đã bị lọt ra ngoài.
"Dựa vào tính tình của phụ hoàng, thì chắc chắn đã phái người đi thăm dò, Triệu Bạch Ngư không có bè đảng, đúng thật là sự lựa chọn tốt nhất để đến tra Lưỡng Giang, nhưng lại không phải là lựa chọn duy nhất.

Hoắc Kinh Đường ra trận đánh giặc, gia quyến lại bị đưa vào vũng lầy sâu, bây giờ lại hùa nhau đình công, rơi vào khốn cục không có lương thực để mua, không sợ Hoắc Kinh Đường đau lòng sao?"
Ngũ hoàng tử nghĩ tới nghĩ lui, không đoán ra được tâm tư của Nguyên Thú đế, có giả thuyết đáng sợ mơ hồ hiện lên, nhưng Thái tử thông minh hơn gã lại không để bụng.
"Khắp cõi dưới trời, không đâu không phải chỗ của vua." Thái tử nói bằng giọng điệu như lẽ đương nhiên: "Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư một văn một võ, võ chưởng cầm quyền ba quân, văn chưởng tài phú một tỉnh, rõ ràng là được trọng dụng, là thiên đại ân điển.

Dù cho Hoắc Kinh Đường đã biết rõ Triệu Bạch Ngư sẽ đến Lưỡng Giang nhậm chức, cũng nên cảm ơn hoàng ân to lớn mới đúng."
Không phải Thái tử, Ngũ hoàng tử không hề có khái niệm cả thiên hạ thuộc về mình chỉ đành phải gật đầu, đi theo Đông cung đã quen, gã biết mình nên bỏ những suy nghĩ kì lạ trong lòng đi.
"Một Triệu Bạch Ngư đầy cảm tính đã đành, lại nhét thêm một Khâm sai cải trang vi hành vào, rõ ràng là muốn k1ch thích thế cục Lưỡng Giang.

Bây giờ cô xem chưa hiểu rõ, nhưng không cần phải xem là hiểu ngay, chỉ xem thôi là được."
Ngũ hoàng tử trầm ngâm, ra vẻ đồng ý.

***
Đông cung vừa đi, Lục hoàng tử Hoắc Chiêu Vấn đã lập tức tay thường phục, bước lên xe ngựa của phủ Trịnh quốc công rời thành, đến bến thuyền đổi sang di chuyển đường thủy.
Trịnh Sở Chi lo lắng cho cháu trai vẫn còn ốm: "Không thì nghỉ ngơi mấy ngày nữa rồi đi?"
Hoắc Chiêu Vấn từ từ nhắm mắt lại: "Đến lúc đấy nhị ca bừng tỉnh lại mới phiền toái.

Bây giờ bọn họ có thể khoanh tay đứng nhìn, cốt bởi không có hoàng tử trà trộn tiến vào Lưỡng Giang, một khi ta không xuất hiện quá lâu, bọn họ sẽ nhanh chóng đoán ra ngay ta là Khâm sai, ta dấn thân vào quan trường Lưỡng Giang, tất nhiên là sẽ không cam tâm, cho nên trước khi bọn họ nhận ra, ta phải hành động trước, lập tức đến Lưỡng Giang."
Trịnh Sở Chi đau đầu, nói ngay: "Lưỡng Giang bị chỉnh đốn, chức quan bị trống đi rất béo bở, ngươi lại có quân Ký Châu...!Có binh có tiền, tâm tư của bệ hạ rõ rành rành ra đấy!" Có điều lão nhanh chóng nghĩ đến cơ hội tốt đi kèm với nguy hiểm to lớn, trái tim kích động hạ nhiệt dần: "Ta có thể tìm ra được điểm mấu chốt, Đông cũng cũng sẽ hiểu, nếu như hắn hiểu rõ, nhất định sẽ coi ngươi như cái đinh trong mắt, tìm cách để ngươi chết ở Lưỡng Giang!"
Lão chợt nhận ra: "Chúng ta phải che giấu tin tức ngươi rời kinh mới được."
Hoắc Chiêu Vấn: "Không giấu được bao lâu đâu, cùng lắm là nửa tháng sẽ bị phát hiện." Hắn mở mắt, nhìn thấy được trong mắt ngập tràn dã tâm: "Ta không sợ giao chiến thẳng mặt với nhị ca, chỉ cần có được Lưỡng Giang, vây cánh của Đông cung có thể làm gì được ta?"
Trịnh Sở Chi cảm thấy bình tĩnh lại: "Lưỡng Giang có hạ bộ cũ, ta tìm một vài người bảo vệ ngươi nhé?"
Hoắc Chiêu Vấn mệt mỏi nói: "Không cần."
Trịnh Sở Chi thấy thế không dám nhiều lời nữa, sắp xếp ổn thỏa cho hắn vào thuyền, rồi đưa mắt nhìn thuyền đến khi nó mất hút ở chân trời.
***
"Ngũ lang!" Nghiên Băng chạy vội vào, vừa thở hổn hển vừa lấy thư bồ câu mà Khang vương gửi tới ra nói: "Thư tới rồi, quả nhiên là phái Khâm sai cải trang vi hành!"
Triệu Bạch Ngư: "Phái ai?"
Nghiên Băng lắc đầu: "Không biết.

Bây giờ vẫn còn giấu kĩ lắm, không ai biết thân phận của Khâm sai, cũng chẳng biết khi nào mới đến Lưỡng Giang.

Ngũ lang, ngài nói xem bệ hạ phái người đó đến tra ngài phải không? Là nhằm vào ngài phải không?"
Sắc mặt Triệu Bạch Ngư không đổi: "So với quan trường Lưỡng Giang, ta cũng chỉ là một lóng tay ngón út, nhằm vào ta thì có gì hay đâu?"
"Ta chỉ sợ ngộ nhỡ thôi." Nghiên Băng sầu não cau mày: "Có điều lương thương đình công, người tụ tập trước của Nha môn Tào ty ngày càng nhiều, dư tình truyền khắp nam bắc đại giang, hủy sạch hết danh thanh thiên mà ngày trước ngài không dễ dàng gì mới góp nhặt được rồi."
"Đừng thật sự cho rằng dân chúng đều ngu dốt."
"Nhưng mà..." Nghiên Băng lầu bầu: "Có thể tùy tiện để cho người khác dắt mũi, chặn cửa Nha môn mắng ngài là quan tham quan ác, có thể thông minh được đến đâu chứ?"
Những lời lẽ khó nghe đến đâu hắn cũng đều nghe thấy hết rồi, không nhịn được tức giận thay cho ngũ lang.
"Hửm?" Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên: "Ngươi nhìn ra được có người xúi giục sao?"
Nghiên Băng trừng mắt: "Rõ ràng như vậy mà ạ!"
"Là ta xem thường Nghiên Băng rồi, có lỗi quá có lỗi quá." Triệu Bạch Ngư bật cười, "Đã nhìn ra được là bị xúi giục, vậy sao lại không nhận ra những khuôn mặt chặn trước cửa Nha môn tới tới lui lui cũng chỉ có bấy nhiêu đó?"
Nghiên Băng nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Đều là người được thuê đến kiếm chuyện sao?"
Thuê người đóng giả dân thường tụ họp thị uy, cố tình bày vẽ dư tình, từ xưa đến nay kịch bản này xài mười lần như một.
"Đúng là cũng có người bị dắt mũi thật, nhưng đa số là sang ngày hôm sau đã có thể tỉnh táo suy nghĩ lại rồi, không phải là do bọn họ đọc nhiều sách, có thể họ còn chẳng biết chữ, cũng chẳng phải là những người học sâu hiểu rộng, thông minh hơn người, mà đó là trí sinh tồn của các lão bá tánh, khả năng quan sát nhìn nhận hiểm nguy của bọn họ còn cao xa hơn so với nhiều người đọc sách lẫn đại quan tiểu lại."
Cuộc sống bình thường của một người đã bận rộn vất vả lắm rồi, có ngày nào mà rảnh rỗi đâu?
Lương thương ngừng kinh doanh, ngày hôm sau Triệu Bạch Ngư đã làm chủ mở kho lương, đảm bảo cung cầu cho bá tánh trong phủ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Yên Chi Thượng Hoa
2.

Cuộc Chiến Thượng Vị
3.

Sâm Cảnh Bệnh
4.


Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
=====================================
Vẻ mặt ngờ nghệch ngạc nhiên của đám người Đậu Tổ Mậu khi đó khiến cho Triệu Bạch Ngư nhớ lại mà buồn cười, có lẽ ở địa phương màu mỡ đã lâu, quên mất chức năng của kho lương chính là ở đây.
Triệu Bạch Ngư: "Chẳng qua dư tình bị xào xáo ầm lên, quan lại Lưỡng Giang tham gia tấu tố, triều đình muốn điều động Khâm sai đến tra ta, thì ta phải đi giải quyết sự cố thôi, mỗi ngày đều mở kho lương cũng không phải là cách."
Nghiên Băng: "Vậy bây giờ ngài...?"
Triệu Bạch Ngư đứng dậy xoay mấy vòng, tay áo rộng và vòng Phật cũng xoay theo, cả người y toát ra một vẻ mê hoặc mà Nghiên Băng không thể tả được, nhịp tim nhảy nhót tung tăng.
"Thấy ta hôm nay thế nào?"
"Vô cùng xinh đẹp." Nghiên Băng thành thật trả lời, "Không nói được, không phải xinh đẹp giống như cô nương, mà chính là rất —— "
"Rất yếu đuối? Rất vô hại?"
"Đúng đúng!" Nghiên Băng gật đầu lia lịa: "Còn có một cảm giác rất tiều tụy nữa." Sau đó cậu phát hiện ra hôm nay Triệu Bạch Ngư mặc trường sam màu trắng, đai lưng ôm sát lộ ra vòng eo thon gầy, đến cả dây lụa buộc tóc cũng có màu trắng, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy được trên ống tay áo, cổ áo đều có hoa văn sẫm màu.
"Ngũ lang, sao ngài lại mặc thế này vậy?"
Triệu Bạch Ngư ôm tay cười nói: "Lẽ ra muốn đến gặp công chúa nhưng lại bị từ chối, chỉ uổng công ta cố tình thiết kế trang phục." Thực ra y cũng không tiếc nhiều lắm, chuyện gặp công chúa, bây giờ còn chưa vội, "Ta đi thay đồ, đến Hội quán Cán thương trước đã."
Đến khi y quay lại đã là một thân quần áo đen, trông không khác với mọi khi là mấy, nhưng lại đem đến cho Nghiên Băng cảm giác tinh thần của ngũ lang đang vô cùng sa sút, trong nháy mắt khiến cậu cực kì đau lòng.
"Có chuyện gì vậy?"
Quần áo chỉnh tề, vải vóc thẳng thóm, tóc tai gọn gàng, thế mà trông vẫn rất khốn khổ nghèo túng.
Nghiên Băng chợt nhận ra điểm kì lạ: "Ngũ lang mặc lại đồ của ngày hôm qua sao? Hôm qua ngài ra cửa Nha môn khuyên nhủ bá tánh bình tĩnh, bảo ta núp trong đám người ném trứng thôi vào người, ta còn nhớ là ném vào vạt áo...!Nhìn này, vẫn còn dấu vết luôn đó."
Sau đó cậu liền phát hiện nếp nhăn trên quần áo này vô cùng rõ ràng, cổ áo, ống tay áo đều hơi lộn xộn, lại nhìn mặt ngũ lang, thấy dưới mắt thâm quầng, trong mắt không có ánh sáng, môi tái nhợt, đây chính là nguyên nhân khiến cho cậu cảm thấy ngũ lang tiều tụy.
Chợt có vầng sáng ánh lên trước mắt Nghiên Băng, thoáng cái đã tỏ: "Hiểu rồi."
Nhìn nhau một cái, hai người cùng đi đến Hội quán Cán thương, nói muốn bái kiến Trần La Ô, bị lơ ở trước sảnh hai canh giờ, Trần La Ô mới khoan thai bước đến.
"Không biết Triệu tào sứ đại giá quang lâm, có chuyện gì thế?" Trần La Ô vừa vào đã chắp tay nói: "Mùi tiền trên người thương nhân bẩn thỉu lắm, ta không làm trễ nãi đại nhân nữa, đỡ phải vấy bẩn khí chất trong sạch của đại nhân...!Nói thẳng vào vấn đề vậy, đại nhân muốn điều tra người nào?"
Triệu Bạch Ngư khiêm tốn, giọng điệu nhã nhặn, quay đầu canh người ngoài cổng, sợ bị dáng vẻ thấp kém của mình bị người ta trông thấy, thấp giọng nói: "Có thể...!Bảo lương thương mở hiệu buôn trở lại không?"
Trần La Ô bật cười: "Thì ra đại nhân đến là vì chuyện này? Vậy thì ta chỉ có thể lấy làm tiếc phải nói, ngài đến nhầm chỗ rồi.

Lương thương có mở bán lại hay không là do bọn họ quyết định, ta không thể góp lời được."
Triệu Bạch Ngư quýnh quáng lên: "Ngươi là hội trưởng Cán thương mà, ra lệnh một tiếng, không phải thương nhân đông nam lục lộ đều sẽ nghe theo sao? Chỉ cần ngươi mở miệng, thương nhân trong phủ ai dám không nể mặt? Thế này đi, chỉ cần ngươi giúp ta một lần, về sau mấy người Cán thương các người có làm gì quá đáng, ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua!"
Trần La Ô lui về phía sau một bước, cúi thấp đầu, lớn tiếng hô lên: "Cán thương ta phàm là có người phạm pháp loạn kỷ cương, xin đại nhân cứ việc nói thẳng.

Không cần nương tay, không cần thiên vị!" Sau đó gã thẳng lưng, phất tay áo nói: "Việc lương thương đình công hay mở bán, ta thật sự không thể giúp đỡ được."
"Ngươi!" Triệu Bạch Ngư trông rất tức giận, "Rốt cuộc là các ngươi thật sự muốn chống đối ta chứ gì? Ta có thể chỉnh chết diêm thương và Điền Anh Trác, thì cũng có thể chỉnh chết ngươi đấy!"
Trần La Ô: "Nếu như ta phạm pháp, ngài cứ tùy ý xử."
Triệu Bạch Ngư tức tối phất tay áo rời khỏi, đi vài bước lại quay đầu nhìn Trần La Ô, nén giận gượng cười hỏi: "Nói đi, các ngươi muốn ta phải làm thế nào mới bằng lòng mở bán? Làm thế nào mới chịu bán lương thực cho ta?"
Trần La Ô: "Việc này không phải ta nói thế nào thì là thế ấy...!Chẳng qua lương thương ấy mà, đều muốn kiếm tiền, cũng có muốn chống đối quan phủ đâu, còn chẳng phải đại nhân ngài đã tự làm sai mọi chuyện sao.

Ngài thành tâm thành ý xin lỗi, sẽ không có ai túm chặt không tha."
Triệu Bạch Ngư: "Xin lỗi thế nào?"
"Từ xưa đến nay, lời xin lỗi có thành ý nhất không có gì hơn ba quỳ chín lạy, tất nhiên sẽ không thật sự bắt ngài phải làm thế —— ngài dập đầu ba cái là được rồi."
"Hoang đường!" Triệu Bạch Ngư giận dữ cười châm biếm, "Lộ cái đuôi hồ ly rồi sao? Ngài đang nằm mơ xem kịch à, mơ cũng đẹp quá nhỉ."
Trần La Ô: "Đại nhân nóng ruột làm gì? Ta cũng chỉ đưa ra đề nghị mà thôi, có làm hay không là chuyện của ngài chứ, dù sao thì lương thương cũng đình công rồi, đến lúc ấy không địch lương kịp vụ mùa, triều đình trách tội sẽ hỏi đến ngài, có liên quan gì đến bọn ta đâu?"
Triệu Bạch Ngư: "Các ngươi không sợ không bán được lương thực sao?"
"Ngài nói đùa đấy à?" Trần La Ô phủi phủi vạt áo, "Kinh doanh chẳng sợ không bán được thứ gì, ngoại trừ lương thực."
"Được." Triệu Bạch Ngư chỉ thẳng mặt Trần La Ô, "Các ngươi bắt tay lừa ta, ta nói cho các ngươi biết, Triệu Bạch Ngư ta cứng đầu cứng cổ lắm, muốn ta quỳ lạy các ngươi, trừ phi trời sập đi rồi hãy mơ, cùng lắm thì thiệt một cái mạng ở Lưỡng Giang mà thôi!"
Nói xong nổi giận đùng đùng rời khỏi, trong ngày mọi người đều cùng một lúc trông thấy bộ dáng tiều tuỵ, nóng nảy, nổi giận giống như con thú bị nhốt của y, trong lòng vô cùng thoải mái hả hê, tạm thời không nhắc đến..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện