(*Giải thích:

Tiếc rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.)

Sáng sớm tỉnh lại, đập vào mắt Bạch Chỉ là bộ dạng ngủ há miệng đầy ngu ngốc của Nghiêm Vĩnh Cận.

Đâu chỉ là ngu ngốc… Còn hơi đáng yêu nữa.

Bạch Chỉ thò tay nắm mũi hắn, chốc lát sau, Nghiêm Vĩnh Cận cau mày tỉnh lại. Vừa nhìn thấy người đang tác oai tác quái, hắn không khỏi thở dài: “Làm gì đấy?”

“Làm gì…” Bạch Chỉ vui vẻ đáp “Cậu tưởng vẫn được nghỉ à, đại thiếu gia ơi, đến giờ dậy đi học rồi biết không?”

Nghiêm Vĩnh Cận nhấc điện thoại lên xem đồng hồ: “Còn sớm mà!”

“Hay là cậu về giường ngủ tiếp đi?” Bạch Chỉ kéo chiếc chăn đang đắp trên hai người ra “Tôi phải gấp chăn gối.”

Cũng tỉnh mất rồi, ngủ tiếp sẽ muộn học. Nghiêm Vĩnh Cận gãi gãi cái đầu tổ quạ, gắng chống mí mắt bò dậy.

Hai người cùng đi mua đồ ăn sáng, cùng lên tầng đến lớp học.

Họ cứ thế cùng đón tháng mười một tới, cũng cùng bước vào kỳ thi giữa kỳ.

Thời tiết ngày càng lạnh, việc rời giường mỗi sáng càng thêm trắc trở. Đương nhiên cái trắc trở này là của Nghiêm Vĩnh Cận, Bạch Chỉ vẫn duy trì lịch làm việc và nghỉ ngơi bình thường của cậu.

“Ngài đúng là đại thần.” Nghiêm Vĩnh Cận ngái ngủ nói “Xin đại thần Bạch Chỉ dạy con làm sao để được như ngài, không nằm ỳ trên giường thế ạ?”

“Tối cậu đi ngủ sớm tí là cái gì cũng giải quyết được hết.” Bạch Chỉ vừa rửa mặt vừa đáp.

“Ngài giám sát con như thế, con ngủ còn chưa đủ sớm chắc!” Nghiêm Vĩnh Cận tru lên, nhào tới ôm chặt lưng Bạch Chỉ, vùi mặt vào cổ cậu rên la “Tôi có ngủ từ sáng sớm đến xế chiều rồi cũng vẫn muốn tìm cơ hội đi ngủ, vẫn không ngủ đủ! Cậu thương xót trẻ em đi!”

“Cậu mau dậy đi!” Bạch Chỉ đẩy đầu hắn “Đánh răng rửa mặt nhanh lên, đến giờ rồi.”

“Cậu không thể thân mật với người ta một lúc à?” Nghiêm Vĩnh Cận hung dữ lườm cậu “Đồ đàn ông bạc tình.”

Hai người đã qua lại gần một tháng, cũng trở nên gần gũi hơn trước nhiều. Ban đầu vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng dần dần Nghiêm Vĩnh Cận đã có thể tỉnh bơ ôm Bạch Chỉ làm nũng. Xem ra không thể coi thường tốc độ thích nghi của con người được.

“Muốn tình kiểu gì.” Bạch Chỉ quay nhìn hắn “Hay bọn mình không đi học nữa, ở lại ký túc đại chiến ba trăm hiệp?”

“Được luôn!” Nghiêm Vĩnh Cận cố ý huých vai cậu “Tôi sợ tôi giết cậu mất, cái thân còm này của cậu có chịu được không?”

“Có gì đâu, dù sao cậu cũng chỉ nằm hưởng thụ. Yên tâm, tôi lên tốt.” Bạch Chỉ nhất định không chịu thiệt ngoài miệng.

“Cậu đấy, còn ngượng nữa!” Nghiêm Vĩnh Cận vừa đánh răng vừa liếc mắt đưa tình “Cứ ở dưới tôi mà phê nhé?”

“Bằng cái que tăm của cậu á, tỉnh mộng đi.” Bạch Chỉ nói rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Nghiêm Vĩnh Cận văng tục một tiếng, rút khăn mặt lau bọt kem bên miệng rồi nhào tới ôm lấy Bạch Chỉ từ phía sau, hôn chụt chụt khắp mặt cậu: “Con mẹ nó cậu bảo ai! Hả? Bảo ai là que tăm!”

“Đừng có nghịch.” Bạch Chỉ cười, nghiêng đầu né tránh.

Hô hấp của hai người đều dần dần nặng hơn.

“Biết lỗi là được.” Tuổi này dễ cọ ra lửa, Nghiêm Vĩnh Cận lập tức biết điều dừng lại.

Hai người rời khỏi ký túc xá, gió rét thấu xương bên ngoài tức thì khiến Nghiêm Vĩnh Cận rụt cổ: “Thế này là lạnh quá rồi!”

“Hết tiết hai phải đi chạy đấy.” Bạch Chỉ nhắc hắn một sự thật tàn khốc.

Nghiêm Vĩnh Cận thảm thiết kêu rên: “Thế chẳng phải muốn vật chết tôi à!”

“Không phải, đấy là để củng cố sức khỏe cho cậu.” Bạch Chỉ bắt chước giọng điệu thầy cô nói.

“Tôi cám ơn!”

“Hai bọn mình cần gì khách sáo thế.” Cậu cười khoe hàm răng trắng.

Quả nhiên khi tiết hai vừa kết thúc, toàn bộ học sinh trong trường đều tập hợp tại sân thể dục.

Nghiêm Vĩnh Cận cố gắng rướn cổ nhìn các lớp khác phía sau, chỉ mong tìm thấy bóng Bạch Chỉ giữa đám đông này để huýt sáo trêu chọc cậu một chút. Đáng tiếc nơi đây quá nhiều người, hắn tìm mỏi mắt cũng không ra.

Chạy xong, Nghiêm Vĩnh Cận vừa hà hơi vào lòng bàn tay vừa đi về phía cửa sân thể dục. Từ rất xa đã thấy Bạch Chỉ đang đứng chờ mình, hắn liền cười hì hì chạy tới: “Đợi tôi à?”

“Cậu mới nói chuyện với tôi đấy hả?” Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn hắn.

“Nói xàm.”

“Đúng là nói xàm thật.” Bạch Chỉ khẳng định giúp hắn. Ngay trước khi hắn kịp phản kích lại, cậu đột nhiên hỏi: “Tay cậu lạnh không?”

“Cậu cũng có lúc nói xàm cơ.” Nghiêm Vĩnh Cận đắc ý cong cong khóe miệng.

Bạch Chỉ bất đắc dĩ nhìn hắn.

Họ dần hòa vào dòng người đang tràn ra khỏi sân. Đông người chen chúc như vậy, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không còn lạnh nữa. Lúc này, hắn chợt cảm thấy có ai cầm lấy những ngón tay của mình, tuy bàn tay kia không quá ấm áp, nhưng được nắm tay vẫn thật thoải mái.

Hắn quay đầu, Bạch Chỉ ở đó cười với hắn.

Sau khi qua khỏi đám đông, cậu rất tự nhiên buông hắn ra.

“Rất lạnh.” Bạch Chỉ trỏ vào tay hắn.

“Cực kỳ lạnh ấy!” Nghiêm Vĩnh Cận chợt nổi ý xấu, thình lình nhét tay vào sau cổ áo Bạch Chỉ. Ngón tay rét buốt đột ngột tiếp xúc với da thịt ấm áp, toàn thân cậu lập tức nổi da gà.

“Tôi cũng cực kỳ lạnh!” Bạch Chỉ rụt cổ, nhào tới nhét tay vào áo Nghiêm Vĩnh Cận trả đũa, cảm giác lạnh cóng khiến hắn phải ngoác miệng hét lên.

“Thôi thôi, không đùa nữa không đùa nữa, lạnh quá!”

Hai người chạy về khu lớp học. Vừa nghĩ tới Bạch Chỉ sắp phải quay lại lớp, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi lưu luyến.

Nếu có thể học chung một lớp với cậu thì tốt biết bao, giả bộ hỏi bài cũng có thể ngồi bên cạnh cậu một lát.

“Sao không nói gì?” Bạch Chỉ đi phía trước bỗng thấy lạ, quay đầu nhìn Nghiêm Vĩnh Cận.

Hiện giờ mỗi lần nhìn hắn, khuôn mặt cậu đều vô thức ánh lên nét cười vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt cũng cong lên. Nghiêm Vĩnh Cận không thể không nhìn cậu chằm chằm.

“Làm gì cứ nhìn tôi thế?”

“Làm sao, nhìn cũng không cho à?” Nghiêm Vĩnh Cận hùng hồn đáp trả.

“Thu phí!” Bạch Chỉ xòe tay với hắn.

Nghiêm Vĩnh Cận đập cậu một cú không nặng không nhẹ: “Chơi luôn, một triệu.”

Hắn vừa nhấc tay ra, Bạch Chỉ bỗng nhiên nắm chặt lấy: “Cậu chỉ đáng một triệu hả? Không nói thách tí à?”

Ở nơi có người – nếu cẩn thận cân nhắc thì hành lang này luôn có thể có người đi qua – Bạch Chỉ rất ít khi hành động thân mật với Nghiêm Vĩnh Cận. Hắn hiểu rất rõ cậu đang tránh tất cả nguy cơ mạo hiểm, chuyện với Liễu Đông khiến cậu sợ, vậy nên việc cậu nắm tay hắn hôm nay khiến hắn càng thêm kinh ngạc.

Bạch Chỉ nắm một lúc lâu mới buông tay.

Nghiêm Vĩnh Cận chợt hiểu, vừa rồi cậu giúp hắn ủ ấm! Trái tim hắn thoáng chốc ấm lên, lại càng không muốn rời xa cậu.

“Sắp thi giữa kỳ rồi, buổi tối bọn mình phải cùng ôn tập đấy.”

??? Nghiêm Vĩnh Cận: Hắn có nghe nhầm không, Bạch Chỉ muốn ôn bài cùng hắn?

“Đại thần, ngài nghĩ con vẫn còn cứu được à?”

“Hơi miễn cưỡng, còn thở.” Bạch Chỉ bắt chước y hệt bộ dạng thầy bói, giả vờ bấm đốt ngón tay.

“Được ngài kèm cặp xong con có vào được phòng thi số một không?”

Bạch Chỉ sờ sờ trán hắn: “Cậu bị sốt hay tôi lãng tai nhỉ?”

Nghiêm Vĩnh Cận tức đến phì cười. Hắn gạt tay cậu ra: “Làm gì hả! Đả kích nhau thế! Coi thường người khác đúng không?”

“Đừng gắt quá, tôi thực tế thôi.” Bạch Chỉ tỏ vẻ vô tội.

“Thế cậu còn ôn tập cái qué gì cho tôi!” Nghiêm Vĩnh Cận cam chịu “Dù sao tôi cũng không vào được phòng một…”

“Nhưng vẫn đỡ hơn ở phòng chốt sổ mà?”

“Cậu muốn vào cũng chả có cửa đâu?” Nghiêm Vĩnh Cận không lấy đó làm nhục, trái lại còn rất tự hào.

“Lần sau tôi đây nộp giấy trắng?” Bạch Chỉ thực sự đang suy xét tính khả thi của việc này.

“Thôi lạy cậu!” Nghiêm Vĩnh Cận vội cản.

“Thế rốt cuộc cậu có muốn ôn bài với tôi buổi tối không?” Đã sắp tới lớp của Bạch Chỉ rồi, cậu dừng bước, nghiêm túc hỏi.

“Được, ôn thì ôn!” Nghiêm Vĩnh Cận vò đầu bứt tai, hạ quyết tâm.

Vào tiết ba, Nghiêm Vĩnh Cận nhớ đến chuyện học bài buổi tối mà đau não. Tuy rằng ở bên Bạch Chỉ rất vui, nhưng nếu đã là học thì miễn bàn chuyện khác.

Tối đó Bạch Chỉ cố ý mang sách giáo khoa về, Nghiêm Vĩnh Cận rầu rĩ xách ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Không tình nguyện thế cơ à?” Bạch Chỉ liếc hắn.

“Cậu còn lạ gì tôi.” Nghiêm Vĩnh Cận gác cằm lên mu bàn tay, mi mắt ỉu xìu cụp xuống “Tôi vừa nghe đến hai chữ học bài là đã buồn ngủ rồi.”

“Thế cậu về giường mà ngủ.” Bạch Chỉ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dù trong đầu có đang gào lên “Đậu má thật á! Tôi đây đi ngủ!” thì hắn cũng chẳng dám nói ra miệng, đành dối trá đáp: “Không không không, bọn mình bắt đầu học đi thầy Bạch.”

Ai ngờ Bạch Chỉ lại thực sự nghiêm túc dạy hắn! Nghiêm Vĩnh Cận còn tưởng cậu chỉ nói đùa thôi… Có điều nghĩ kỹ thì cậu chưa bao giờ đùa với việc học cả.

Hơn nữa Bạch Chỉ còn giảng bài rất tỉ mỉ, ban đầu Nghiêm Vĩnh Cận tưởng rằng mình sẽ chẳng hiểu gì, nhưng cậu bắt đầu giảng từ kiến thức cơ bản nhất, thậm chí còn không ngại phiền mà nói hết lần này đến lần khác, chỉ mong giúp hắn nghe hiểu bài.

Cậu giảng hết hai đề, Nghiêm Vĩnh Cận bất ngờ nhận ra… Thế mà hắn lại hiểu được toàn bộ!

“Oa, cậu đúng là đại thần đấy Bạch Chỉ!” Nghiêm Vĩnh Cận càng ngày càng phục cậu.

“Sùng bái tôi chưa? Biết ơn tôi chưa?” Bạch Chỉ gảy gảy cằm hắn “Còn không mau lấy thân báo đáp!”

Nghiêm Vĩnh Cận liền tặng cậu một ngón giữa.

“Mai tiếp tục đấy.” Bạch Chỉ ngáp một cái “Hôm nay phải ngủ thôi.”

“Không phải mấy học sinh ưu tú trong phim ai cũng cực kỳ chịu khó, cực kỳ nghiêm túc hả?” Nghiêm Vĩnh Cận không hiểu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Bạch Chỉ quá bình thường rồi đấy, chưa bao giờ thức đêm, chưa bao giờ ngủ trễ.

“Chẳng lẽ tôi không chịu khó không nghiêm túc à?” Bạch Chỉ hỏi ngược.

Vào ban ngày, hễ gặp Bạch Chỉ thì hắn luôn thấy cậu đang ngồi làm bài tập, trước khi ngủ trưa còn tranh thủ vẽ vẽ viết viết gì đó, không lười biếng một giây một phút nào. Có điều… Hắn cũng chẳng mong như vậy.

Hắn thử dò xét: “Trưa mai tôi…”

“Vẽ cùng tôi một lúc.” Bạch Chỉ quyết định thay hắn.

Nghiêm Vĩnh Cận lập tức rên lên một tiếng thật dài.

“Làm sao, không muốn à?”

“Muốn muốn.” Nói là nói vậy, vẻ mặt hắn vẫn khổ sở vô cùng.

“Được rồi, ngủ đi.” Bạch Chỉ coi như không biết, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Nghiêm Vĩnh Cận cũng bám theo sau.

Có lẽ bởi dùng não quá nhiều, Nghiêm Vĩnh Cận vừa bò lên giường đã nhanh chóng ngủ mất.

Đêm khuya, hắn bị âm thanh gió thổi vù vù bên ngoài đánh thức. Tiếng gió rất lớn, cửa sổ thủy tinh cũng bị thổi kêu rầm rầm.

Làm cái gì vậy…

Bất đắc dĩ mở mắt ra, Nghiêm Vĩnh Cận tức thì tỉnh ngủ.

Bên ngoài cửa sổ là một cái đầu người treo lửng lơ! Gió mạnh quét qua khiến nó va rầm rầm vào ô cửa kính.

Đó là một gương mặt đã chuyển màu trắng xanh, hai mắt nhắm nghiền, môi mím rất chặt, thế nhưng không ai có thể cam đoan nó sẽ không mở mắt há miệng ra.

Nghiêm Vĩnh Cận nuốt nước bọt.

Cứ mặc kệ nó cũng được, dù sao hắn nằm ngủ hướng đầu về phía cửa sổ nên sẽ chẳng thấy gì.

Có điều… cứ cảm thấy là lạ.

Bạch Chỉ này, sao hôm nay không nhắc hắn kéo rèm cửa sổ chứ!

Nghiêm Vĩnh Cận hít sâu một hơi rồi nhảy xuống giường, rón rén đi tới trước cửa sổ. Hắn vừa túm lấy mép rèm, đôi mắt trên cái đầu người kia đột ngột mở bừng ra, mắt đối mắt với hắn.

Không chút chần chừ, hắn kéo “roẹt” một tiếng, khép rèm cửa lại.

Ở bên Bạch Chỉ chẳng những cải thiện được thành tích học tập mà còn rèn đúc được lá gan nữa.

Nghiêm Vĩnh Cận còn chưa kịp leo về giường, cái đầu kia lại bắt đầu không chịu nằm yên mà kêu thét, thanh âm vang dội đánh thức cả Bạch Chỉ: “Cậu làm gì đấy Nghiêm Vĩnh Cận?”

“Không phải tôi…”

Bạch Chỉ lập tức hiểu ra: “À, đừng đứng dưới đất nữa, nhanh lên giường ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đi học.”

Lẽ nào hắn chưa muốn ngủ sao? Hắn cũng ước ao được chui về trong chăn ấm nệm êm mà! Nghiêm Vĩnh Cận thật sự khóc không ra nước mắt.

Sao chuyện ma quái lại luôn kèm theo mấy trò quấy nhiễu chứ? Tại sao?

Quay sang Bạch Chỉ, cậu đã ngủ rồi!

Tốc độ gì vậy hả!

Nghiêm Vĩnh Cận không biết làm sao, đành bò lên giường Bạch Chỉ gọi cậu dậy: “Hương Hương.”

“Cậu muốn sao…” Bạch Chỉ cau mày, mí mắt vẫn dính chặt.

“Tôi muốn ngủ chung với cậu, thế an toàn hơn!”

Bạch Chỉ bình tĩnh mở mắt: “Cậu không sợ tôi không phải Bạch Chỉ hả?”



Phẫn nộ! Lúc ma quỷ đang quấy phá đừng có kể chuyện kinh dị được không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện