Kỳ nghỉ lễ tháng mười kết thúc, các học sinh lục tục trở về ký túc xá, bắt đầu cuộc sống nơi trường học.
Khi Bạch Chỉ quay lại, trong trường vẫn còn rất thưa thớt học sinh. Cậu dọn dẹp căn phòng đã bảy ngày không có hơi người một chút, bắt đầu vẽ – đó chính là cuộc sống của cậu, ngoại trừ học tập, cậu không nghĩ ra mình còn có thể làm gì khác.
Sắp tới giờ đóng cổng, Nghiêm Vĩnh Cận cũng quay lại.
Vào ngày nghỉ cuối cùng, hắn đã đến bệnh viện gỡ thạch cao xuống, thoạt trông cánh tay có vẻ còn linh hoạt hơn trước gấp bội. Bạch Chỉ nhẩm tính trong đầu, cũng đúng lúc, hẳn là có thể vận động nhẹ nhàng một chút rồi, nhưng vẫn cần chú ý ít nhiều.
Nghiêm Vĩnh Cận vào phòng, buông đồ đạc xuống, cái cổ cứng ngắc như đang cố ý không nhìn Bạch Chỉ.
Hai người chẳng ai nói nửa lời.
Nguyên nhân chính là bởi khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, Bạch Chỉ đã tỏ tình với Nghiêm Vĩnh Cận.
Nếu nói thích thật thì Bạch Chỉ không dám khẳng định một trăm phần trăm, nhiều nhất chỉ là có thiện cảm thôi. Nhưng nếu nói không thích, cậu cũng không thể tự lừa dối bản thân mà cho rằng mình không có chút cảm xúc gì. Nghiêm Vĩnh Cận là trai thẳng, yêu đương với người như thế thường không có kết quả tốt, cậu hiểu rất rõ điều này.
Vậy nên ngay khi tình cảm vừa nảy mầm, cậu đã quyết định nói cho Nghiêm Vĩnh Cận biết. Về phần kết quả ra sao, cứ giao cho hắn.
Thực ra ngày ấy khi nghe cậu nói “tôi thích cậu”, Nghiêm Vĩnh Cận có vẻ rất bất thường.
Chiếu theo hiểu biết của Bạch Chỉ về hắn, lúc đó hắn hẳn nên quát mắng ầm ĩ chứ không phải bình tĩnh nhìn cậu – đương nhiên phản ứng này cũng có thể là do sợ choáng váng mà ra.
Tuy hắn không nói gì, nhưng sự bình tĩnh đến đáng sợ kia đã cho Bạch Chỉ đáp án. Chuyện đã như vậy, ở lại nhà người ta cũng không hay lắm, cậu quyết định cũng dùng thái độ bình thản rời đi.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau vài ngày vừa rồi.
Nghiêm Vĩnh Cận rất sợ mình sẽ gây ra tiếng động khiến Bạch Chỉ chú ý, làm gì cũng cẩn thận hơn, điều này ngược lại khiến Bạch Chỉ phải để tâm – dù sao tính cách của Nghiêm Vĩnh Cận vốn không giống vậy. Thậm chí hắn cũng không nằm trên giường chơi game với La Hạo Trình Vĩ như thường lệ, còn rất biết điều mà đeo tai nghe nữa!
Nếu trước kia cũng ngoan như thế thì càng tốt hơn.
Điện thoại di động của Bạch Chỉ chợt vang âm báo. Cậu thấy rõ sống lưng Nghiêm Vĩnh Cận căng lên, hắn vừa quay đầu theo dõi động tĩnh của mình.
Thú vị thật.
Bạch Chỉ mở wechat ra, là tin nhắn của Tô Diệp.
[Được nghỉ mà không gọi tớ đi chơi!] Cuối tin còn đính một biểu tượng cảm xúc tức giận rất đáng yêu.
[Tớ đang theo đuổi một người] Bạch Chỉ trả lời.
[Ai?]
[Cậu không biết]
[Cậu nói thì tớ sẽ biết!] Tô Diệp không buông tha.
Bạch Chỉ cười, không nhắn tiếp.
Tô Diệp lại gửi thêm một tin: [Chẳng lẽ lại là Liễu Đông?]
[Không phải] Sao có thể là cậu ta chứ.
[Rốt cuộc là ai, cậu nói cho tớ biết ngay, có còn là anh em nữa không hả!]
Đây đúng là đòn sát thủ của Tô Diệp. Có điều… Dường như Bạch Chỉ luôn chờ những lời này của cậu ta. Hai người chỉ là bạn, là bạn suốt đời.
[Ở chung phòng ký túc với tớ]
[Không phải cậu ghét nó lắm à?]
Đúng vậy, hắn rất đáng ghét, tự cho mình là đúng, miệng toàn lời văng tục… điểm nào của hắn cũng là thứ Bạch Chỉ ghét nhất. Thế nhưng… Hắn quả thật đã cứu cậu rất nhiều lần, lại không có bất kỳ ý đồ nào cả. Lời hắn nói muốn ở bên cạnh cậu chính là lời thật lòng mà cậu không hề nghi ngờ, chỉ riêng điều đó cũng đã đủ khiến cậu cảm động.
[Đúng thế]
[Kịch bản gì thế này…]
Tuy vậy… Hiện tại cũng không thể nữa rồi nhỉ? Bạch Chỉ cười khổ, gõ ra một tin: [Người ta là trai thẳng, tớ chẳng có hy vọng gì đâu, tớ bỏ qua rồi. Cho nên bây giờ tớ thất tình, cậu tới an ủi tớ một chút chứ?]
[Được, tối mai tan học tớ mời cậu đi ăn]
Đọc hết tin trả lời của Tô Diệp, Bạch Chỉ buông điện thoại xuống. Cảm thấy có ánh mắt dính chặt sau gáy, cậu bèn quay đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp Nghiêm Vĩnh Cận đang tròn mắt ngó mình. Hắn ngây ra vài giây như thể không ngờ cậu lại quay đầu, sau đó lập tức làm bộ không quan tâm, xoay lưng về phía cậu.
Tên này…
“Vừa nãy cậu đang nhìn tôi.” Bạch Chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng kia, đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Sống lưng Nghiêm Vĩnh Cận rõ ràng cứng đờ, nhưng hắn vẫn cố giả bộ bình thản: “Làm gì có.”
“Ừ, chắc tôi nhầm.” Bạch Chỉ cũng không quen thói dùng dằng, tiếp tục quay về với việc vẽ tranh.
Nhân lúc đó, Nghiêm Vĩnh Cận lại len lén liếc trộm cậu.
Ha, tên Bạch Chỉ này thế mà không tiếp lời mình nữa thật!
Thật ra mấy ngày nay hắn rất rối loạn. Trong lòng hắn không ghét bỏ Bạch Chỉ, thậm chí còn cảm thấy nếu là cậu thì mình có thể thử một lần. Chỉ là… Hắn nghĩ mình không phải gay, làm sao thích cậu được? Hai cảm xúc mâu thuẫn không ngừng kích động nội tâm của hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng.
Mẹ kiếp… Sao cậu ta vẫn chưa nói chuyện với mình nhỉ? Chờ mãi chờ mãi, Nghiêm Vĩnh Cận ngủ mất.
Khi hắn mở mắt ra thì đã tới ngày học đầu tiên sau kỳ nghỉ. Bạch Chỉ đi rất sớm, hắn không có cơ hội gặp cậu.
Đ**! Tức thật!
Cánh tay của hắn giờ đã ổn, đương nhiên Bạch Chỉ không mua đồ ăn sáng cho hắn, hai người cũng không học cùng lớp, hắn cảm thấy lần này họ sẽ hoàn toàn không thể đụng mặt nhau nữa.
Ai… Sầu ghê. – Nghiêm Vĩnh Cận xoa xoa vùng giữa trán.
Cùng lúc đó, Bạch Chỉ vừa vào phòng học đã thấy bàn của mình kinh khủng đến không thể chịu nổi. Các học sinh khác quay đầu nhìn cậu, ai nấy đều lộ vẻ hả hê khó giấu, muốn xem xem cậu định giải quyết ra sao.
Làm sao bây giờ. Bạch Chỉ cười lạnh trong lòng, còn làm sao được nữa?
Vì vậy ngay khi giáo viên chủ nhiệm vừa bước vào lớp, cậu lập tức đứng lên: “Thưa cô, em muốn đổi chỗ.”
“Sao thế?” Cô giáo chưa hiểu chuyện gì.
“Em không biết là ai trét kẹo cao su dưới bàn học của em, còn viết vẽ linh tinh lên mặt bàn nữa.” Bạch Chỉ bình tĩnh báo cáo.
Cô chủ nhiệm bước tới kiểm tra một chút, quả đúng là vậy! Nếu lỡ đụng chân vào phần dưới chiếc bàn này thì chắc chắn sẽ dính bẩn cả người. Hơn nữa vì thường ngày bàn của cậu được bọc kín nên không thể phát hiện ra dấu viết vẽ bên trên, hôm nay vừa gỡ lớp bọc ra thử… Ha! Bẩn thỉu chẳng khác nào bảng pha màu vẽ xong chưa rửa.
“Ai làm đây!” Cô chủ nhiệm nổi giận.
Đương nhiên sẽ không ai nhận cả. Cô giáo lại phê bình răn dạy như lệ thường, thế nhưng đám học sinh dưới bục giảng nghe lọt mấy câu… Chuyện đó không cần hỏi cũng biết.
Sau khi thay bàn học, Bạch Chỉ vẫn ngồi nghe cô nói như trước, thái độ lạnh nhạt cứ như thể chuyện chẳng liên quan tới mình.
Giờ giải lao giữa tiết hai và tiết ba rất dài, Bạch Chỉ nhân lúc đó đi vệ sinh, thuận tiện dừng lại ở khu rửa tay bên ngoài để rửa mặt. Mới kịp tát chút nước lên, mũi giày của vài nam sinh cùng lớp chợt xuất hiện trước mắt, rõ ràng đang tiến về phía cậu.
“Mày cũng ngầu đấy, Bạch Chỉ.” Tên cầm đầu khiêu khích hất cằm “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm như học sinh tiểu học thế?”
Bạch Chỉ vẩy nước trên tay: “Các cậu thì mấy tuổi rồi, cũng chẳng bày được trò gì cao tay hơn bọn tiểu học.”
“Đấy cũng không phải bọn tao làm.” Một nam sinh khác khinh miệt nói “Đơn giản là cả lớp đều ngứa mắt mày, mày còn không tự biết à?”
“Ồ, tôi cũng không cần các cậu vừa mắt tôi.” Bạch Chỉ châm chọc nhếch mép “Trước giờ tôi chẳng quen bị rác rưởi vừa ý đâu.”
Những lời này tức thì đẩy cơn nóng của tất cả lên đến đỉnh điểm. Đám nam sinh kia ban đầu vốn chỉ định dạy cho Bạch Chỉ một bài học, đến giới hạn thì ngừng, tránh cho cậu lại đi mách tội. Dù sao cậu cũng là người rất được các thầy cô tin tưởng, nếu có chút vấn đề gì chắc chắn cô giáo sẽ nhận ra, không thể giận quá mất khôn. Có điều Bạch Chỉ đã chọc một kích như vậy, bọn chúng cũng chẳng kiềm chế được nữa.
Bạch Chỉ có khỏe mấy thì vẫn không phải Diệp Vấn, đương nhiên không đủ khả năng “lấy một địch mười”. Một mình đấu với năm sáu tên con trai, cậu cũng trúng đòn không ít.
Đúng lúc này, đám nam sinh kia bỗng bị người nào đạp cho một cước từ phía sau.
“Đ**! Con mẹ nó thằng nào đấy!” Tên bị đạp giận dữ gào lên “Muốn chết à!”
“Cút con mẹ mày đi! Tao đánh mày đấy!” Nghiêm Vĩnh Cận quát lại, không chút do dự vung ra một đấm.
Không biết ai ở bên ngoài đột nhiên kêu lên một câu “thầy đến rồi”, đám nam sinh nọ đành hung tợn chỉ vào mũi Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận hăm dọa “Mày cứ chờ đấy!” rồi nhanh chóng giải tán.
“Chờ cái *** mẹ mày!” Nghiêm Vĩnh Cận không chịu thiệt ngoài miệng bao giờ, còn cố đáp trả một câu, toan xông lên lần nữa. Bạch Chỉ giữ tay hắn lại: “Được rồi được rồi.”
Chớp mắt khi ngón tay cậu vừa chạm tới, Nghiêm Vĩnh Cận lập tức tỉnh táo hẳn. Nhịp tim bất chợt tăng cao, hắn không dám nhìn thẳng vào cậu: “Cậu không sao chứ?”
“Làm sao à? Câu này tôi hỏi cậu mới phải.” Trong mắt Bạch Chỉ ẩn hiện ý cười: “À không, tôi có sao. Người tôi đau quá, phải được Nghiêm Vĩnh Cận ôm ôm hôn hôn bế lên cao mới đỡ.”
“Cậu thôi được chưa!” Nếu là trước đây, Nghiêm Vĩnh Cận sẽ cho rằng cậu chỉ đang vui đùa, thế nhưng bây giờ hắn không cách nào đối diện với những lời đó nữa. Hắn gạt tay cậu ra, chau mày: “Mau về lớp mà học đi!”
Bạch Chỉ gật đầu.
Gật đầu một cái vậy là xong???
Trong lòng Nghiêm Vĩnh Cận lại bốc lửa ngùn ngụt.
Nhưng vấn đề là rốt cuộc hắn muốn nghe cậu nói gì? Nói “cảm ơn” sao? Cũng không phải. Có lẽ lúc này không nói gì mới là lựa chọn tốt nhất.
Buổi trưa khi tan học, Liễu Đông cứ chần chừ không đi. Bạch Chỉ liếc qua cũng biết cậu ta có điều muốn nói với mình, bởi vậy cứ để nguyên đồ đạc không thu dọn, bước tới trước mặt cậu ta: “Có chuyện gì, nói thẳng đi.”
“Cái này cho cậu.” Liễu Đông chìa ra một hộp băng cá nhân.
“Cám ơn, bao nhiêu tiền để tôi trả cậu.” Bạch Chỉ không từ chối.
“Cậu…” Liễu Đông cắn răng một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra “Bạch Chỉ, cậu đừng như thế nữa được không? Tại cậu cứ thế nên mới làm mọi người ghét cậu đấy.”
Bạch Chỉ thực sự bị cậu ta chọc tức đến bật cười: “Chẳng phải mọi người ghét tôi vì tôi là gay à? Nếu không phải nguyên nhân ấy thì sao cậu không nói cho họ biết cậu giống tôi, cậu cũng là gay đi. Lúc đấy mới đến lượt cậu nói với tôi câu này.”
“Tôi…” Mặt Liễu Đông hết đỏ lại trắng “Được rồi, tôi thừa hơi mới đi nói chuyện này với cậu!”
“Đúng.” Bạch Chỉ cúi đầu nhìn hộp băng cá nhân trong tay “Có điều vẫn phải cám ơn cậu, Liễu Đông.”
“Dù sao đi nữa, cậu vẫn rất dũng cảm.” Liễu Đông đứng bên cửa lớp, cậu ta không quay đầu nhìn Bạch Chỉ, cơ thể thoáng run lên “Mà, tôi… trước đây… cũng từng thích cậu.”
Đây là câu trả lời mà Bạch Chỉ mong muốn sao? Có lẽ phải, có lẽ cũng không phải.
Đã từng, cậu đã từng có ý với Liễu Đông. Có thể nói nếu không vì mọi người đều biết cậu là gay, nếu không vì chuyện đã thành ra như hôm nay, cậu cũng chẳng muốn dũng cảm. Nếu biết rồi sẽ khiến thêm một người thương tổn, chẳng thà bớt đi một người đau buồn. Cậu tình nguyện ở bên Liễu Đông như những người bạn bè tốt, chỉ cần hai bọn họ ngầm hiểu họ là người duy nhất của nhau. Đáng tiếc nguyện vọng ấy đã bị các bạn học quay trở về lớp ngày đó phá vỡ. Cũng vì tất cả mọi người đều biết cậu là gay nên Liễu Đông mới không dám, càng không thể tiếp xúc với cậu! Đây chính là người cậu đã từng thích, mặc dù hiểu hết, nhưng trong lòng Bạch Chỉ vẫn ít nhiều cảm thấy thật tủi thân. Chẳng qua cậu chỉ thích con trai thôi, tại sao lại đối xử với cậu như thể cậu mắc bệnh truyền nhiễm vậy?
Một mình cậu ngồi trong phòng học, cũng không chú ý có người vừa tới.
“Bạch Chỉ.” Nghiêm Vĩnh Cận khẽ gọi.
Lúc này Bạch Chỉ mới định thần lại: “À, là cậu hả. Sao cậu không đi ăn cơm?”
“Khụ… Thì là… Thì là vì tôi sợ cái đám lớp cậu kia đến gây sự với cậu tiếp chứ sao!”
“À, cảm ơn cậu.” Bạch Chỉ nói rồi đứng lên.
“Ừm… Cậu với Liễu Đông ổn rồi à?” Nghiêm Vĩnh Cận thận trọng hỏi. Hắn cũng hiểu bản thân không nên nghe chuyện của Bạch Chỉ, đó là việc riêng tư, có điều hắn vẫn cứ muốn biết.
Bạch Chỉ buồn cười nhìn hắn: “Cậu muốn biết à?”
Nghiêm Vĩnh Cận nuốt nước bọt, gật đầu.
“Thế cậu đi hỏi Liễu Đông ấy. Còn tôi á, tôi sẽ không nói gì cho cậu hết.”
“Thế cậu còn dám nói cậu thích tôi!” Nghiêm Vĩnh Cận nóng đầu thốt ra.
“Cho nên? Cậu cũng có đồng ý đâu, không phải sao?” Bạch Chỉ chọc trúng điểm trí mạng “Bây giờ cậu hoàn toàn chẳng có lập trường gì để hỏi tôi cả.”
“Tôi bảo không đồng ý lúc nào!” Nghiêm Vĩnh Cận phiền não bứt tóc.
“Rồi sao nữa?”
“Cái gì mà rồi sao nữa!” Hắn nổi cáu “Có chuyện gì thì nói rõ ràng ra!”
Bạch Chỉ không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô vị này với hắn: “Không có gì đáng nói cả, tránh ra, tôi phải đi ăn cơm.”
Nghiêm Vĩnh Cận lập tức bắt lấy cánh tay cậu: “Nếu ý cậu định nói đến chuyện này thì tôi cũng có thể làm được!”
Dứt lời, hắn thình lình nhào tới hôn Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ thoáng sửng sốt, vội vàng quay đầu đi. Nghiêm Vĩnh Cận khó khăn lắm mới chạm lướt qua được đôi môi kia, cuối cùng lại đụng vào gò má cậu. Mềm mại, trơn nhẵn, cảm giác hệt như khi nhìn bề ngoài.
“Tại sao cậu lại tránh?” Thanh âm Nghiêm Vĩnh Cận đầy nóng nảy.
Bạch Chỉ nghiêng đầu: “Chẳng tại sao cả, tôi hối hận vì đã trêu chọc cậu, không được à?”
“Muộn rồi…” Bàn tay Nghiêm Vĩnh Cận nắm tay cậu càng lúc càng chặt, gần như muốn bóp gãy xương cậu.
“Không muộn.” Bạch Chỉ lạnh nhạt đáp “Cậu suy nghĩ cẩn thận lại đi, có lẽ đây chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời của cậu thôi. Cậu còn chưa yêu đương với con gái bao giờ mà, cậu nên thử một lần, biết đâu…”
“Thử cái gì!” Nghiêm Vĩnh Cận gào lên cắt ngang lời cậu “Tôi đã thích cậu từ đầu rồi.”
“Cái quái gì hả?” Bạch Chỉ cứng miệng.
“Thật.” Nghiêm Vĩnh Cận thở ra một hơi “Là tại tôi ngày nào cũng nhắc tới tên cậu với mẹ nên mẹ tôi mới đổi ký túc cho tôi, để tôi chung phòng với cậu. Tôi đã nghe nói đến cậu từ lâu rồi, tôi rất tò mò về cậu.”
Lần này đến lượt Bạch Chỉ ngơ ngác. Cậu ngây người hồi lâu, sau đó đột nhiên phá lên cười.
“Cậu cười cái gì?” Nghiêm Vĩnh Cận tức giận hỏi, gương mặt đã ửng hồng.
“Không có gì.” Bạch Chỉ cười mãi mới ngừng được, đôi mắt vẫn tràn ngập vui vẻ “Cậu biết thế nào là thích không?”
“Cậu…” Câu này quả thật đã chọc điên Nghiêm Vĩnh Cận, thế mà hắn lại thực sự nảy ý hoài nghi với lời chính mình vừa nói ra “Đậu má! Cậu nói thế xúc phạm người khác quá rồi đấy?”
“Không phải, ý tôi là có lẽ cậu đã nhầm.”
“Nhầm? Cậu mới nhầm ấy! Cậu có nhầm không?” Nghiêm Vĩnh Cận mắng “Thế cậu dựa vào đâu mà khẳng định là cậu thích tôi?”
“Cậu không hiểu.”
Bạch Chỉ buông một câu đó đã định gạt hắn đi, coi hắn như đồ ngu vậy.
“Tôi không hiểu hả? Tôi chỉ biết trước giờ người khiến tôi có hứng thú chỉ có một mình cậu!” Nghiêm Vĩnh Cận hung hăng nói “Có thử thì tôi cũng phải thử với cậu! Dù sao cậu lên đại học rồi sẽ quên tôi thôi, không phải sao!”
“Cậu nghĩ tôi bạc tình quá đấy.” Bạch Chỉ cười nhẹ “Thế thì được, cứ thử một lần.”
“Được chưa, đi ăn cơm thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận không lằng nhằng nữa, nói.
“Thế cậu hôn tôi một cái.” Bạch Chỉ bỗng nhiên lại bắt đầu bỡn cợt “Tôi muốn kiểu khác nha.”
“Kiểu… Kiểu gì?” Nghiêm Vĩnh Cận không theo kịp tốc độ bẻ lái của cậu.
“Ở đây chỉ có hai chúng ta.” Bạch Chỉ níu cổ áo hắn, cố ý đè giọng xuống thật thấp.
Không đợi Nghiêm Vĩnh Cận đồng ý, bốn cánh môi đã chạm nhau. Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng, kế tiếp là xúc cảm khi đầu lưỡi Bạch Chỉ len vào!
Đây chính là kiểu khác của cậu!
Da đầu Nghiêm Vĩnh Cận như bốc cháy. Khoan đã! Rốt cuộc sự việc sắp rẽ sang hướng nào rồi!
Lúc này, cánh cửa lớp đang mở rộng đột ngột đóng sập. Một tiếng “rầm” lớn vang lên, cả tòa nhà dường như bị cú sập cửa đó làm rung chuyển, Nghiêm Vĩnh Cận và Bạch Chỉ cũng giật mình.
Giây tiếp theo, một bàn tay dính máu bất ngờ đập “bốp” lên ô cửa thủy tinh, ròng ròng rỉ máu.
—
Khi Bạch Chỉ quay lại, trong trường vẫn còn rất thưa thớt học sinh. Cậu dọn dẹp căn phòng đã bảy ngày không có hơi người một chút, bắt đầu vẽ – đó chính là cuộc sống của cậu, ngoại trừ học tập, cậu không nghĩ ra mình còn có thể làm gì khác.
Sắp tới giờ đóng cổng, Nghiêm Vĩnh Cận cũng quay lại.
Vào ngày nghỉ cuối cùng, hắn đã đến bệnh viện gỡ thạch cao xuống, thoạt trông cánh tay có vẻ còn linh hoạt hơn trước gấp bội. Bạch Chỉ nhẩm tính trong đầu, cũng đúng lúc, hẳn là có thể vận động nhẹ nhàng một chút rồi, nhưng vẫn cần chú ý ít nhiều.
Nghiêm Vĩnh Cận vào phòng, buông đồ đạc xuống, cái cổ cứng ngắc như đang cố ý không nhìn Bạch Chỉ.
Hai người chẳng ai nói nửa lời.
Nguyên nhân chính là bởi khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, Bạch Chỉ đã tỏ tình với Nghiêm Vĩnh Cận.
Nếu nói thích thật thì Bạch Chỉ không dám khẳng định một trăm phần trăm, nhiều nhất chỉ là có thiện cảm thôi. Nhưng nếu nói không thích, cậu cũng không thể tự lừa dối bản thân mà cho rằng mình không có chút cảm xúc gì. Nghiêm Vĩnh Cận là trai thẳng, yêu đương với người như thế thường không có kết quả tốt, cậu hiểu rất rõ điều này.
Vậy nên ngay khi tình cảm vừa nảy mầm, cậu đã quyết định nói cho Nghiêm Vĩnh Cận biết. Về phần kết quả ra sao, cứ giao cho hắn.
Thực ra ngày ấy khi nghe cậu nói “tôi thích cậu”, Nghiêm Vĩnh Cận có vẻ rất bất thường.
Chiếu theo hiểu biết của Bạch Chỉ về hắn, lúc đó hắn hẳn nên quát mắng ầm ĩ chứ không phải bình tĩnh nhìn cậu – đương nhiên phản ứng này cũng có thể là do sợ choáng váng mà ra.
Tuy hắn không nói gì, nhưng sự bình tĩnh đến đáng sợ kia đã cho Bạch Chỉ đáp án. Chuyện đã như vậy, ở lại nhà người ta cũng không hay lắm, cậu quyết định cũng dùng thái độ bình thản rời đi.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau vài ngày vừa rồi.
Nghiêm Vĩnh Cận rất sợ mình sẽ gây ra tiếng động khiến Bạch Chỉ chú ý, làm gì cũng cẩn thận hơn, điều này ngược lại khiến Bạch Chỉ phải để tâm – dù sao tính cách của Nghiêm Vĩnh Cận vốn không giống vậy. Thậm chí hắn cũng không nằm trên giường chơi game với La Hạo Trình Vĩ như thường lệ, còn rất biết điều mà đeo tai nghe nữa!
Nếu trước kia cũng ngoan như thế thì càng tốt hơn.
Điện thoại di động của Bạch Chỉ chợt vang âm báo. Cậu thấy rõ sống lưng Nghiêm Vĩnh Cận căng lên, hắn vừa quay đầu theo dõi động tĩnh của mình.
Thú vị thật.
Bạch Chỉ mở wechat ra, là tin nhắn của Tô Diệp.
[Được nghỉ mà không gọi tớ đi chơi!] Cuối tin còn đính một biểu tượng cảm xúc tức giận rất đáng yêu.
[Tớ đang theo đuổi một người] Bạch Chỉ trả lời.
[Ai?]
[Cậu không biết]
[Cậu nói thì tớ sẽ biết!] Tô Diệp không buông tha.
Bạch Chỉ cười, không nhắn tiếp.
Tô Diệp lại gửi thêm một tin: [Chẳng lẽ lại là Liễu Đông?]
[Không phải] Sao có thể là cậu ta chứ.
[Rốt cuộc là ai, cậu nói cho tớ biết ngay, có còn là anh em nữa không hả!]
Đây đúng là đòn sát thủ của Tô Diệp. Có điều… Dường như Bạch Chỉ luôn chờ những lời này của cậu ta. Hai người chỉ là bạn, là bạn suốt đời.
[Ở chung phòng ký túc với tớ]
[Không phải cậu ghét nó lắm à?]
Đúng vậy, hắn rất đáng ghét, tự cho mình là đúng, miệng toàn lời văng tục… điểm nào của hắn cũng là thứ Bạch Chỉ ghét nhất. Thế nhưng… Hắn quả thật đã cứu cậu rất nhiều lần, lại không có bất kỳ ý đồ nào cả. Lời hắn nói muốn ở bên cạnh cậu chính là lời thật lòng mà cậu không hề nghi ngờ, chỉ riêng điều đó cũng đã đủ khiến cậu cảm động.
[Đúng thế]
[Kịch bản gì thế này…]
Tuy vậy… Hiện tại cũng không thể nữa rồi nhỉ? Bạch Chỉ cười khổ, gõ ra một tin: [Người ta là trai thẳng, tớ chẳng có hy vọng gì đâu, tớ bỏ qua rồi. Cho nên bây giờ tớ thất tình, cậu tới an ủi tớ một chút chứ?]
[Được, tối mai tan học tớ mời cậu đi ăn]
Đọc hết tin trả lời của Tô Diệp, Bạch Chỉ buông điện thoại xuống. Cảm thấy có ánh mắt dính chặt sau gáy, cậu bèn quay đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp Nghiêm Vĩnh Cận đang tròn mắt ngó mình. Hắn ngây ra vài giây như thể không ngờ cậu lại quay đầu, sau đó lập tức làm bộ không quan tâm, xoay lưng về phía cậu.
Tên này…
“Vừa nãy cậu đang nhìn tôi.” Bạch Chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng kia, đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Sống lưng Nghiêm Vĩnh Cận rõ ràng cứng đờ, nhưng hắn vẫn cố giả bộ bình thản: “Làm gì có.”
“Ừ, chắc tôi nhầm.” Bạch Chỉ cũng không quen thói dùng dằng, tiếp tục quay về với việc vẽ tranh.
Nhân lúc đó, Nghiêm Vĩnh Cận lại len lén liếc trộm cậu.
Ha, tên Bạch Chỉ này thế mà không tiếp lời mình nữa thật!
Thật ra mấy ngày nay hắn rất rối loạn. Trong lòng hắn không ghét bỏ Bạch Chỉ, thậm chí còn cảm thấy nếu là cậu thì mình có thể thử một lần. Chỉ là… Hắn nghĩ mình không phải gay, làm sao thích cậu được? Hai cảm xúc mâu thuẫn không ngừng kích động nội tâm của hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng.
Mẹ kiếp… Sao cậu ta vẫn chưa nói chuyện với mình nhỉ? Chờ mãi chờ mãi, Nghiêm Vĩnh Cận ngủ mất.
Khi hắn mở mắt ra thì đã tới ngày học đầu tiên sau kỳ nghỉ. Bạch Chỉ đi rất sớm, hắn không có cơ hội gặp cậu.
Đ**! Tức thật!
Cánh tay của hắn giờ đã ổn, đương nhiên Bạch Chỉ không mua đồ ăn sáng cho hắn, hai người cũng không học cùng lớp, hắn cảm thấy lần này họ sẽ hoàn toàn không thể đụng mặt nhau nữa.
Ai… Sầu ghê. – Nghiêm Vĩnh Cận xoa xoa vùng giữa trán.
Cùng lúc đó, Bạch Chỉ vừa vào phòng học đã thấy bàn của mình kinh khủng đến không thể chịu nổi. Các học sinh khác quay đầu nhìn cậu, ai nấy đều lộ vẻ hả hê khó giấu, muốn xem xem cậu định giải quyết ra sao.
Làm sao bây giờ. Bạch Chỉ cười lạnh trong lòng, còn làm sao được nữa?
Vì vậy ngay khi giáo viên chủ nhiệm vừa bước vào lớp, cậu lập tức đứng lên: “Thưa cô, em muốn đổi chỗ.”
“Sao thế?” Cô giáo chưa hiểu chuyện gì.
“Em không biết là ai trét kẹo cao su dưới bàn học của em, còn viết vẽ linh tinh lên mặt bàn nữa.” Bạch Chỉ bình tĩnh báo cáo.
Cô chủ nhiệm bước tới kiểm tra một chút, quả đúng là vậy! Nếu lỡ đụng chân vào phần dưới chiếc bàn này thì chắc chắn sẽ dính bẩn cả người. Hơn nữa vì thường ngày bàn của cậu được bọc kín nên không thể phát hiện ra dấu viết vẽ bên trên, hôm nay vừa gỡ lớp bọc ra thử… Ha! Bẩn thỉu chẳng khác nào bảng pha màu vẽ xong chưa rửa.
“Ai làm đây!” Cô chủ nhiệm nổi giận.
Đương nhiên sẽ không ai nhận cả. Cô giáo lại phê bình răn dạy như lệ thường, thế nhưng đám học sinh dưới bục giảng nghe lọt mấy câu… Chuyện đó không cần hỏi cũng biết.
Sau khi thay bàn học, Bạch Chỉ vẫn ngồi nghe cô nói như trước, thái độ lạnh nhạt cứ như thể chuyện chẳng liên quan tới mình.
Giờ giải lao giữa tiết hai và tiết ba rất dài, Bạch Chỉ nhân lúc đó đi vệ sinh, thuận tiện dừng lại ở khu rửa tay bên ngoài để rửa mặt. Mới kịp tát chút nước lên, mũi giày của vài nam sinh cùng lớp chợt xuất hiện trước mắt, rõ ràng đang tiến về phía cậu.
“Mày cũng ngầu đấy, Bạch Chỉ.” Tên cầm đầu khiêu khích hất cằm “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm như học sinh tiểu học thế?”
Bạch Chỉ vẩy nước trên tay: “Các cậu thì mấy tuổi rồi, cũng chẳng bày được trò gì cao tay hơn bọn tiểu học.”
“Đấy cũng không phải bọn tao làm.” Một nam sinh khác khinh miệt nói “Đơn giản là cả lớp đều ngứa mắt mày, mày còn không tự biết à?”
“Ồ, tôi cũng không cần các cậu vừa mắt tôi.” Bạch Chỉ châm chọc nhếch mép “Trước giờ tôi chẳng quen bị rác rưởi vừa ý đâu.”
Những lời này tức thì đẩy cơn nóng của tất cả lên đến đỉnh điểm. Đám nam sinh kia ban đầu vốn chỉ định dạy cho Bạch Chỉ một bài học, đến giới hạn thì ngừng, tránh cho cậu lại đi mách tội. Dù sao cậu cũng là người rất được các thầy cô tin tưởng, nếu có chút vấn đề gì chắc chắn cô giáo sẽ nhận ra, không thể giận quá mất khôn. Có điều Bạch Chỉ đã chọc một kích như vậy, bọn chúng cũng chẳng kiềm chế được nữa.
Bạch Chỉ có khỏe mấy thì vẫn không phải Diệp Vấn, đương nhiên không đủ khả năng “lấy một địch mười”. Một mình đấu với năm sáu tên con trai, cậu cũng trúng đòn không ít.
Đúng lúc này, đám nam sinh kia bỗng bị người nào đạp cho một cước từ phía sau.
“Đ**! Con mẹ nó thằng nào đấy!” Tên bị đạp giận dữ gào lên “Muốn chết à!”
“Cút con mẹ mày đi! Tao đánh mày đấy!” Nghiêm Vĩnh Cận quát lại, không chút do dự vung ra một đấm.
Không biết ai ở bên ngoài đột nhiên kêu lên một câu “thầy đến rồi”, đám nam sinh nọ đành hung tợn chỉ vào mũi Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận hăm dọa “Mày cứ chờ đấy!” rồi nhanh chóng giải tán.
“Chờ cái *** mẹ mày!” Nghiêm Vĩnh Cận không chịu thiệt ngoài miệng bao giờ, còn cố đáp trả một câu, toan xông lên lần nữa. Bạch Chỉ giữ tay hắn lại: “Được rồi được rồi.”
Chớp mắt khi ngón tay cậu vừa chạm tới, Nghiêm Vĩnh Cận lập tức tỉnh táo hẳn. Nhịp tim bất chợt tăng cao, hắn không dám nhìn thẳng vào cậu: “Cậu không sao chứ?”
“Làm sao à? Câu này tôi hỏi cậu mới phải.” Trong mắt Bạch Chỉ ẩn hiện ý cười: “À không, tôi có sao. Người tôi đau quá, phải được Nghiêm Vĩnh Cận ôm ôm hôn hôn bế lên cao mới đỡ.”
“Cậu thôi được chưa!” Nếu là trước đây, Nghiêm Vĩnh Cận sẽ cho rằng cậu chỉ đang vui đùa, thế nhưng bây giờ hắn không cách nào đối diện với những lời đó nữa. Hắn gạt tay cậu ra, chau mày: “Mau về lớp mà học đi!”
Bạch Chỉ gật đầu.
Gật đầu một cái vậy là xong???
Trong lòng Nghiêm Vĩnh Cận lại bốc lửa ngùn ngụt.
Nhưng vấn đề là rốt cuộc hắn muốn nghe cậu nói gì? Nói “cảm ơn” sao? Cũng không phải. Có lẽ lúc này không nói gì mới là lựa chọn tốt nhất.
Buổi trưa khi tan học, Liễu Đông cứ chần chừ không đi. Bạch Chỉ liếc qua cũng biết cậu ta có điều muốn nói với mình, bởi vậy cứ để nguyên đồ đạc không thu dọn, bước tới trước mặt cậu ta: “Có chuyện gì, nói thẳng đi.”
“Cái này cho cậu.” Liễu Đông chìa ra một hộp băng cá nhân.
“Cám ơn, bao nhiêu tiền để tôi trả cậu.” Bạch Chỉ không từ chối.
“Cậu…” Liễu Đông cắn răng một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra “Bạch Chỉ, cậu đừng như thế nữa được không? Tại cậu cứ thế nên mới làm mọi người ghét cậu đấy.”
Bạch Chỉ thực sự bị cậu ta chọc tức đến bật cười: “Chẳng phải mọi người ghét tôi vì tôi là gay à? Nếu không phải nguyên nhân ấy thì sao cậu không nói cho họ biết cậu giống tôi, cậu cũng là gay đi. Lúc đấy mới đến lượt cậu nói với tôi câu này.”
“Tôi…” Mặt Liễu Đông hết đỏ lại trắng “Được rồi, tôi thừa hơi mới đi nói chuyện này với cậu!”
“Đúng.” Bạch Chỉ cúi đầu nhìn hộp băng cá nhân trong tay “Có điều vẫn phải cám ơn cậu, Liễu Đông.”
“Dù sao đi nữa, cậu vẫn rất dũng cảm.” Liễu Đông đứng bên cửa lớp, cậu ta không quay đầu nhìn Bạch Chỉ, cơ thể thoáng run lên “Mà, tôi… trước đây… cũng từng thích cậu.”
Đây là câu trả lời mà Bạch Chỉ mong muốn sao? Có lẽ phải, có lẽ cũng không phải.
Đã từng, cậu đã từng có ý với Liễu Đông. Có thể nói nếu không vì mọi người đều biết cậu là gay, nếu không vì chuyện đã thành ra như hôm nay, cậu cũng chẳng muốn dũng cảm. Nếu biết rồi sẽ khiến thêm một người thương tổn, chẳng thà bớt đi một người đau buồn. Cậu tình nguyện ở bên Liễu Đông như những người bạn bè tốt, chỉ cần hai bọn họ ngầm hiểu họ là người duy nhất của nhau. Đáng tiếc nguyện vọng ấy đã bị các bạn học quay trở về lớp ngày đó phá vỡ. Cũng vì tất cả mọi người đều biết cậu là gay nên Liễu Đông mới không dám, càng không thể tiếp xúc với cậu! Đây chính là người cậu đã từng thích, mặc dù hiểu hết, nhưng trong lòng Bạch Chỉ vẫn ít nhiều cảm thấy thật tủi thân. Chẳng qua cậu chỉ thích con trai thôi, tại sao lại đối xử với cậu như thể cậu mắc bệnh truyền nhiễm vậy?
Một mình cậu ngồi trong phòng học, cũng không chú ý có người vừa tới.
“Bạch Chỉ.” Nghiêm Vĩnh Cận khẽ gọi.
Lúc này Bạch Chỉ mới định thần lại: “À, là cậu hả. Sao cậu không đi ăn cơm?”
“Khụ… Thì là… Thì là vì tôi sợ cái đám lớp cậu kia đến gây sự với cậu tiếp chứ sao!”
“À, cảm ơn cậu.” Bạch Chỉ nói rồi đứng lên.
“Ừm… Cậu với Liễu Đông ổn rồi à?” Nghiêm Vĩnh Cận thận trọng hỏi. Hắn cũng hiểu bản thân không nên nghe chuyện của Bạch Chỉ, đó là việc riêng tư, có điều hắn vẫn cứ muốn biết.
Bạch Chỉ buồn cười nhìn hắn: “Cậu muốn biết à?”
Nghiêm Vĩnh Cận nuốt nước bọt, gật đầu.
“Thế cậu đi hỏi Liễu Đông ấy. Còn tôi á, tôi sẽ không nói gì cho cậu hết.”
“Thế cậu còn dám nói cậu thích tôi!” Nghiêm Vĩnh Cận nóng đầu thốt ra.
“Cho nên? Cậu cũng có đồng ý đâu, không phải sao?” Bạch Chỉ chọc trúng điểm trí mạng “Bây giờ cậu hoàn toàn chẳng có lập trường gì để hỏi tôi cả.”
“Tôi bảo không đồng ý lúc nào!” Nghiêm Vĩnh Cận phiền não bứt tóc.
“Rồi sao nữa?”
“Cái gì mà rồi sao nữa!” Hắn nổi cáu “Có chuyện gì thì nói rõ ràng ra!”
Bạch Chỉ không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô vị này với hắn: “Không có gì đáng nói cả, tránh ra, tôi phải đi ăn cơm.”
Nghiêm Vĩnh Cận lập tức bắt lấy cánh tay cậu: “Nếu ý cậu định nói đến chuyện này thì tôi cũng có thể làm được!”
Dứt lời, hắn thình lình nhào tới hôn Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ thoáng sửng sốt, vội vàng quay đầu đi. Nghiêm Vĩnh Cận khó khăn lắm mới chạm lướt qua được đôi môi kia, cuối cùng lại đụng vào gò má cậu. Mềm mại, trơn nhẵn, cảm giác hệt như khi nhìn bề ngoài.
“Tại sao cậu lại tránh?” Thanh âm Nghiêm Vĩnh Cận đầy nóng nảy.
Bạch Chỉ nghiêng đầu: “Chẳng tại sao cả, tôi hối hận vì đã trêu chọc cậu, không được à?”
“Muộn rồi…” Bàn tay Nghiêm Vĩnh Cận nắm tay cậu càng lúc càng chặt, gần như muốn bóp gãy xương cậu.
“Không muộn.” Bạch Chỉ lạnh nhạt đáp “Cậu suy nghĩ cẩn thận lại đi, có lẽ đây chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời của cậu thôi. Cậu còn chưa yêu đương với con gái bao giờ mà, cậu nên thử một lần, biết đâu…”
“Thử cái gì!” Nghiêm Vĩnh Cận gào lên cắt ngang lời cậu “Tôi đã thích cậu từ đầu rồi.”
“Cái quái gì hả?” Bạch Chỉ cứng miệng.
“Thật.” Nghiêm Vĩnh Cận thở ra một hơi “Là tại tôi ngày nào cũng nhắc tới tên cậu với mẹ nên mẹ tôi mới đổi ký túc cho tôi, để tôi chung phòng với cậu. Tôi đã nghe nói đến cậu từ lâu rồi, tôi rất tò mò về cậu.”
Lần này đến lượt Bạch Chỉ ngơ ngác. Cậu ngây người hồi lâu, sau đó đột nhiên phá lên cười.
“Cậu cười cái gì?” Nghiêm Vĩnh Cận tức giận hỏi, gương mặt đã ửng hồng.
“Không có gì.” Bạch Chỉ cười mãi mới ngừng được, đôi mắt vẫn tràn ngập vui vẻ “Cậu biết thế nào là thích không?”
“Cậu…” Câu này quả thật đã chọc điên Nghiêm Vĩnh Cận, thế mà hắn lại thực sự nảy ý hoài nghi với lời chính mình vừa nói ra “Đậu má! Cậu nói thế xúc phạm người khác quá rồi đấy?”
“Không phải, ý tôi là có lẽ cậu đã nhầm.”
“Nhầm? Cậu mới nhầm ấy! Cậu có nhầm không?” Nghiêm Vĩnh Cận mắng “Thế cậu dựa vào đâu mà khẳng định là cậu thích tôi?”
“Cậu không hiểu.”
Bạch Chỉ buông một câu đó đã định gạt hắn đi, coi hắn như đồ ngu vậy.
“Tôi không hiểu hả? Tôi chỉ biết trước giờ người khiến tôi có hứng thú chỉ có một mình cậu!” Nghiêm Vĩnh Cận hung hăng nói “Có thử thì tôi cũng phải thử với cậu! Dù sao cậu lên đại học rồi sẽ quên tôi thôi, không phải sao!”
“Cậu nghĩ tôi bạc tình quá đấy.” Bạch Chỉ cười nhẹ “Thế thì được, cứ thử một lần.”
“Được chưa, đi ăn cơm thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận không lằng nhằng nữa, nói.
“Thế cậu hôn tôi một cái.” Bạch Chỉ bỗng nhiên lại bắt đầu bỡn cợt “Tôi muốn kiểu khác nha.”
“Kiểu… Kiểu gì?” Nghiêm Vĩnh Cận không theo kịp tốc độ bẻ lái của cậu.
“Ở đây chỉ có hai chúng ta.” Bạch Chỉ níu cổ áo hắn, cố ý đè giọng xuống thật thấp.
Không đợi Nghiêm Vĩnh Cận đồng ý, bốn cánh môi đã chạm nhau. Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng, kế tiếp là xúc cảm khi đầu lưỡi Bạch Chỉ len vào!
Đây chính là kiểu khác của cậu!
Da đầu Nghiêm Vĩnh Cận như bốc cháy. Khoan đã! Rốt cuộc sự việc sắp rẽ sang hướng nào rồi!
Lúc này, cánh cửa lớp đang mở rộng đột ngột đóng sập. Một tiếng “rầm” lớn vang lên, cả tòa nhà dường như bị cú sập cửa đó làm rung chuyển, Nghiêm Vĩnh Cận và Bạch Chỉ cũng giật mình.
Giây tiếp theo, một bàn tay dính máu bất ngờ đập “bốp” lên ô cửa thủy tinh, ròng ròng rỉ máu.
—
Danh sách chương