Trong xe dần yên tĩnh trở lại, chủ đề về tự tử dù câu trả lời là có hay không thì cũng đều quá riêng tư, không nên nhắc đến nhiều.
Trì Niệm thả lỏng, nhìn chằm chằm vào một chiếc túi thơm nhỏ treo dưới gương chiếu hậu. Nó được làm khá tinh xảo, màu hồng phấn, trên đó thêu vài bông hoa anh đào bằng chỉ vàng, mặt trước có dòng chữ "Omamori" (bùa hộ mệnh).
Bùa bình an? Màu sắc trông nữ tính quá nhỉ.
"Đây là bùa hộ mệnh sao?" Trì Niệm chạm vào nó, cố gắng lờ đi chủ đề vừa rồi.
Hề Sơn đưa tay xoa mũi, có chút ngại ngùng khi nhắc đến thứ này: "À... cái này á, đầu năm có người bạn đến Kyoto công tác, đặc biệt đến chùa Kim Các cầu cho tôi."
Trì Niệm hứng thú hỏi: "Cầu gì vậy?"
Hề Sơn: "Đào hoa."
Trì Niệm: "..."
Nhìn thế nào cũng không giống người thiếu đào hoa...
Trì Niệm nghĩ thầm, nhưng hai người chưa quen đến mức đó, cậu không tiện nói thẳng, bèn quay đầu vờ ngắm cảnh.
Trì Niệm im lặng, Hề Sơn vốn đang cố gắng khuấy động không khí, nhưng khi đề cập đến vấn đề của bản thân, anh cũng không còn muốn nói đùa nữa, nhất thời, hai người gần như rơi vào trạng thái im lặng đến mức xấu hổ.
Hề Sơn hắng giọng, bật radio, bắt đầu phát một bài nhạc rock nhẹ.
Một bài hát khá nổi gần đây, giai điệu vui tươi, lãng mạn rất phù hợp để làm nhạc nền cho chuyến du ngoạn hoàng hôn trên cao nguyên. Trong tiếng guitar điện dạo đầu, Hề Sơn bối rối giải thích: "Bạn xấu, luôn thích làm mấy thứ kỳ quặc, nhưng nghĩ xa xôi mang về, vứt đi cũng tiếc."
Trì Niệm không ngờ anh lại tiếp tục chủ đề này, bật cười: "Ồ, vậy à."
"Treo đại trong xe thôi." Hề Sơn nói xong, tự mình gật đầu.
Vẻ vội vàng giải thích của anh còn chân thật hơn cả lúc nói mấy lời sến súa ban nãy, Trì Niệm thấy thú vị: "Vậy là người ta cầu đào hoa cho anh vì anh chưa có bạn gái sao?"
"Bạn gái gì chứ..."
"Anh đẹp trai thế này, độc thân mới lạ đấy." Trì Niệm luôn nói thẳng những gì mình nghĩ, không để ý đến dái tai người kia giấu sau mái tóc đã đỏ ửng.
Tiết tấu trống trong phần điệp khúc trở nên dồn dập hơn.
Hề Sơn nhỏ giọng phủ nhận: "Không có."
Trì Niệm nghe ra chút lúng túng trong giọng anh, cố tình trêu chọc bằng cách bắt chước giọng điệu của Hề Sơn: "Có chứ."
Giọng cậu vốn đã mềm mại, lúc này lại càng giống như đang làm nũng. Khóe mắt Hề Sơn sau cặp kính râm cong lên một đường dài, dường như không bận tâm, nhưng vẫn đưa tay véo má Trì Niệm: "Đừng bắt chước tôi."
Hành động này chỉ diễn ra trong tích tắc, ngay sau đó Hề Sơn đã nghiêm túc lái xe trở lại. GPS hiển thị hồ muối chỉ còn chưa đầy năm cây số, Hề Sơn đánh lái, một lần nữa rẽ khỏi con đường quốc lộ không có rào chắn, tiến vào sa mạc mênh mông.
Chỉ còn lại Trì Niệm, mặt đỏ bừng, mím chặt môi, cố tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bài hát vang lên cao trào, giống như âm nhạc trong vũ trường vào cuối thế kỷ, khiến người ta dù đang ngồi cũng không nhịn được lắc lư theo điệu nhạc. Trì Niệm lắc lư theo, hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng tuyệt vọng khi bị mắc kẹt trên sa mạc một tiếng trước, có lẽ vì màn đối đáp hài hước vừa rồi với Hề Sơn đã giúp cậu tìm lại được sức sống đã mất từ lâu.
Còn nhóm bạn chơi từ nhỏ và bạn học cấp hai của cậu, người thì học hành quá chăm chỉ, người thì ra nước ngoài du học, thời gian gặp gỡ rất hạn chế, mỗi năm chỉ gặp được vài lần.
Nói mới nhớ, không biết Hề Sơn bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Trông anh có vẻ trưởng thành hơn cậu, nhưng cũng không đến mức từng trải sương gió, ánh mắt trong veo, nhưng cũng không giống như sinh viên chưa từng va vấp, vậy có lẽ là hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi?
Nhưng mà mới đi làm được hai năm, sao đã có thời gian rảnh rỗi đi chơi thế này...
Đang mải mê suy đoán tuổi tác của Hề Sơn, thì khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe ngày càng trở nên rộng mở.
Sự tương phản giữa cát vàng và bầu trời xanh, những cơn gió thổi qua địa hình Yardan hàng nghìn năm tuổi, những sườn núi dọc ngang, Trì Niệm đã xem mấy ngày nay, từ chỗ hào hứng ban đầu giờ đã trở nên nhàm chán. Cậu đang buồn chán thì bỗng nhiên bị một mảng màu nước nhô lên ở đường chân trời thu hút sự chú ý, cả người bất giác ngồi thẳng dậy, khẽ thốt lên "A" một tiếng.
"Nhìn thấy chưa?" Hề Sơn cũng reo lên, "Chính là hồ nước kia."
Màu xanh ngắt một màu.
Như thể sắp bay lên tận mây trắng.
Đó là một hồ nước!
Mặt nước như đang dâng cao, càng xa thì càng cao, ánh hoàng hôn màu hồng phấn không thể phản chiếu xuống mặt hồ. Chiếc xe địa hình rời khỏi đường quốc lộ chưa được bao lâu, Trì Niệm hạ cửa kính xuống, đầu tiên là ngửi thấy một mùi mặn ẩm ướt.
Bầu trời cao nguyên đã gần về đêm, trong gió đã có chút se lạnh, nhưng mùi vị mặn mòi này lại rất giống với biển cả, chỉ một thoáng lướt qua, khiến người ta quên mất mình đang ở nơi có oxy loãng. Trì Niệm nhìn gương chiếu hậu, hai vệt bánh xe lăn qua được ánh hoàng hôn chiếu rọi, tạo nên những mảng sáng tối rõ rệt, trong bóng râm hiện lên ánh sáng xanh nhạt.
Hồ muối cũng có màu xanh nhạt, giống như một viên ngọc bị thất lạc, được khảm trên sa mạc khô cằn.
Khi chiếc xe địa hình dừng lại bên hồ, nhìn kỹ lại, mặt hồ không còn cao hơn đường chân trời nữa, ánh hoàng hôn biến nó thành một tấm gương khổng lồ, những đám mây trên trời, những vì sao lấp lánh và dãy núi đen ngòm đều in bóng xuống mặt hồ.
Mở khóa xe, Trì Niệm không kịp đợi chờ, vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống.
Chạy vài bước, cậu cảm nhận được mặt đất dưới chân khác với cảm giác của cát và đá vụn, cúi đầu nhìn xuống, cậu lại một lần nữa ngạc nhiên thốt lên "Oa", quay đầu nhìn Hề Sơn: "Tất cả đều là muối sao? Màu trắng nữa!"
Giọng nói bất giác cao vút vì gió, Hề Sơn cũng lớn tiếng đáp lại: "Đúng vậy! Tôi cũng không rõ lắm..."
Trì Niệm dậm chân hai cái, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào.
Các hạt muối khá to, cạnh sắc nhọn suýt nữa thì cứa vào ngón tay cậu. Trì Niệm sờ lên những hạt muối trắng còn sót lại trên đầu ngón tay, cách tốt nhất để nhận biết có phải muối thật hay không chính là nếm thử...
Nhưng vừa đưa tay lên, cậu liền dừng lại.
Thật ngốc nghếch!
Trì Niệm thầm nghĩ, bất chợt ôm lấy cổ chân, vùi mặt vào đầu gối, bật cười.
So với chiếc túi đựng máy ảnh dễ nhận ra, Trì Niệm lại hứng thú với hai thứ còn lại hơn, cậu chỉ tay hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Flycam." Hề Sơn vừa mở hộp cho cậu xem vừa nói.
"Dùng để quay phim trên không hả?" Nhận được cái gật đầu xác nhận, Trì Niệm đưa tay sờ vào chiếc túi nilon, cảm nhận thứ mềm mềm bên trong, "Thế còn cái này? Có phải đồ ăn không?"
Hề Sơn bảo cậu tự mở ra xem.
Bên trong túi nilon là những chiếc bbán Nang được bọc trong túi thực phẩm nhỏ hơn, chất đống lên nhau, lớp vỏ màu trắng thi thoảng lộ ra một chút vàng ruộm. Bình thường Trì Niệm sẽ không ăn loại bánh này, hơn nữa bánh đã nguội rồi, nhưng cậu đang rất đói, bánh quy nén của cậu còn khó nuốt hơn.
Trì Niệm xách hai quai túi, ngẩng đầu nhìn Hề Sơn, với biểu cảm như một chú cún con đang xin đồ ăn vặt: "Tôi ăn được không?"
"Ăn đi." Hề Sơn vừa cúi xuống loay hoay với chiếc flycam vừa nói, "Bên trong kẹp thịt cừu nướng, để nguội rồi có thể không ngon bằng lúc mới nướng, ăn được thì cứ ăn."
Trì Niệm không kìm được nuốt nước bọt.
Ba chữ "thịt cừu nướng" khiến tuyến nước bọt của cậu hoạt động mạnh mẽ, vị giác tự động thức tỉnh, từ sâu thẳm trong tiềm thức dường như cảm nhận được hương vị thơm lừng đặc trưng –
Rắc thêm thì là và ớt bột! Giòn tan, dai dai! Cắn một miếng, vị béo ngậy sẽ lan tỏa trong miệng!
Hơn nữa còn là thịt!
Vì đã dành phần lớn số tiền tiết kiệm để mua chiếc xe hỏng, nên mấy ngày nay cậu không được ăn thịt.
Trì Niệm chọn một chiếc bánh có kích thước vừa phải, xé túi thực phẩm ra, vội vàng cắn một miếng. Cậu cố gắng kìm chế để không ăn uống thô tục như quỷ đói đầu thai, cộng thêm lời cảnh báo của Hề Sơn, cậu cũng không kỳ vọng quá nhiều vào chiếc bánh "đã nguội", nhưng vừa cắn một miếng, suýt chút nữa cậu đã cảm động đến rơi nước mắt.
Hương vị cay cay, thơm thơm, hòa quyện với bánh Nang mềm mịn, cắn vào phần vỏ bánh nướng giòn tan, vẫn là hương vị tuyệt vời trong ký ức.
Bầu trời chuyển dần từ hồng sang xanh, mặt trời sắp lặn xuống dãy núi phía xa hồ muối, những đám mây dày đặc chậm rãi trôi. Hơi thở của gió, vị mặn của nước, mặt đất mặn chát dưới chân hơi ẩm ướt, phát ra tiếng "rắc rắc" khi giẫm lên.
Trì Niệm cứ thế đứng dưới ánh hoàng hôn, cắn thêm một miếng bánhNang thịt cừu.
A... Thật tuyệt...
Trì Niệm cảm khái, mặc kệ trời lạnh hay nóng, cậu nhanh chóng ăn hết cả chiếc bánh với nước khoáng. Hề Sơn đang lắp ráp flycam, liếc thấy Trì Niệm ăn ngon lành, liền nói: "Đủ chưa? Chưa đủ thì ăn thêm đi."
"Ể, anh không ăn sao?" Trì Niệm nhìn anh.
Hề Sơn lắc đầu: "Cậu cứ ăn đi, không cần lo cho tôi."
Trì Niệm bỗng chốc thấy ngại ngùng: "Vậy ngại quá... Anh mua mà... À, mua ở đâu vậy? Có đắt không?"
Hề Sơn hỏi ngược lại cậu: "Đắt thì cậu định trả tiền cho tôi à?"
Trì Niệm: "Hả?”
"Tôi làm đấy." Hề Sơn nghiêm túc bẻ ngón tay tính toán, "Hôm qua đến Golmud, mua một con cừu về tự làm thịt, nửa đêm tự tay cắt thịt, xiên que, nhóm than, nhào bột nướng bánh, làm đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ."
"..."
"Cho nên cậu mà không ăn hết thì thật có lỗi với công sức của tôi."
Trì Niệm: "Không đúng, anh đang lừa tôi, sao có chuyện như thế được."
"Thật sao? Tôi đang lừa cậu à?"
Hề Sơn không thừa nhận, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị bỗng chốc giãn ra, khóe miệng anh cong lên cười, chiếc kính râm treo trên cổ áo, để lộ xương quai xanh gợi cảm, anh lắp thẻ nhớ và ống kính flycam vào.
Tay điều khiển cho flycam bay lên, lơ lửng giữa không trung, Trì Niệm lại gần xem một lúc, vẫn chưa hết băn khoăn về nguồn gốc của thịt cừu, bèn hỏi dồn: "Nói thật đi, anh lấy bánh Nang ở đâu ra vậy?"
"Một người bạn của tôi mở tiệm bánh, tôi định từ hôm nay vào khu vực không người lái quay phim ít nhất hai ngày, nên đã gọi điện đặt trước rồi – nhưng mà bánh Nang thịt cừu nướng chỉ có mấy cái đó thôi, hết là hết đấy."
Trì Niệm nhận được câu trả lời chắc chắn, gật đầu, lại nhìn vào màn hình nhỏ trên bộ điều khiển flycam.
Khi sắc xanh của nước và trời hòa làm một hiện ra trước mắt, Trì Niệm mới thực sự cảm nhận được sự kỳ vĩ của thiên nhiên, không gì có thể sánh bằng.
Cậu lại nhìn về phía xa xa.
Hồ muối xanh nhạt như một tấm gương khổng lồ, ánh sáng của mây, ánh sáng của mặt trời, những nếp gấp trên dãy núi được chiếu sáng, tất cả đều được lưu giữ trong khoảnh khắc theo một cách khác. Bãi muối là một đường trắng, phân chia ranh giới rõ ràng giữa thực và ảo, những ngọn núi sừng sững nâng đỡ cả bầu trời, tiếng gầm rú từ thời hồng hoang xa xôi vọng lại qua những cơn chấn động hiếm hoi, truyền đến hàng ngàn năm sau.
Mặt nước thỉnh thoảng lại lấp lánh, ánh sáng vàng bạc như những vì sao rơi xuống hồ. Gợn sóng lan tỏa, cắt ngang những đám mây và ánh hoàng hôn thành những con sóng uốn lượn.
Trì Niệm ngẩng đầu lên, trên bầu trời xanh thẳm phía đông, một vầng trăng non đang treo lơ lửng trên đỉnh núi.
Trì Niệm thả lỏng, nhìn chằm chằm vào một chiếc túi thơm nhỏ treo dưới gương chiếu hậu. Nó được làm khá tinh xảo, màu hồng phấn, trên đó thêu vài bông hoa anh đào bằng chỉ vàng, mặt trước có dòng chữ "Omamori" (bùa hộ mệnh).
Bùa bình an? Màu sắc trông nữ tính quá nhỉ.
"Đây là bùa hộ mệnh sao?" Trì Niệm chạm vào nó, cố gắng lờ đi chủ đề vừa rồi.
Hề Sơn đưa tay xoa mũi, có chút ngại ngùng khi nhắc đến thứ này: "À... cái này á, đầu năm có người bạn đến Kyoto công tác, đặc biệt đến chùa Kim Các cầu cho tôi."
Trì Niệm hứng thú hỏi: "Cầu gì vậy?"
Hề Sơn: "Đào hoa."
Trì Niệm: "..."
Nhìn thế nào cũng không giống người thiếu đào hoa...
Trì Niệm nghĩ thầm, nhưng hai người chưa quen đến mức đó, cậu không tiện nói thẳng, bèn quay đầu vờ ngắm cảnh.
Trì Niệm im lặng, Hề Sơn vốn đang cố gắng khuấy động không khí, nhưng khi đề cập đến vấn đề của bản thân, anh cũng không còn muốn nói đùa nữa, nhất thời, hai người gần như rơi vào trạng thái im lặng đến mức xấu hổ.
Hề Sơn hắng giọng, bật radio, bắt đầu phát một bài nhạc rock nhẹ.
Một bài hát khá nổi gần đây, giai điệu vui tươi, lãng mạn rất phù hợp để làm nhạc nền cho chuyến du ngoạn hoàng hôn trên cao nguyên. Trong tiếng guitar điện dạo đầu, Hề Sơn bối rối giải thích: "Bạn xấu, luôn thích làm mấy thứ kỳ quặc, nhưng nghĩ xa xôi mang về, vứt đi cũng tiếc."
Trì Niệm không ngờ anh lại tiếp tục chủ đề này, bật cười: "Ồ, vậy à."
"Treo đại trong xe thôi." Hề Sơn nói xong, tự mình gật đầu.
Vẻ vội vàng giải thích của anh còn chân thật hơn cả lúc nói mấy lời sến súa ban nãy, Trì Niệm thấy thú vị: "Vậy là người ta cầu đào hoa cho anh vì anh chưa có bạn gái sao?"
"Bạn gái gì chứ..."
"Anh đẹp trai thế này, độc thân mới lạ đấy." Trì Niệm luôn nói thẳng những gì mình nghĩ, không để ý đến dái tai người kia giấu sau mái tóc đã đỏ ửng.
Tiết tấu trống trong phần điệp khúc trở nên dồn dập hơn.
Hề Sơn nhỏ giọng phủ nhận: "Không có."
Trì Niệm nghe ra chút lúng túng trong giọng anh, cố tình trêu chọc bằng cách bắt chước giọng điệu của Hề Sơn: "Có chứ."
Giọng cậu vốn đã mềm mại, lúc này lại càng giống như đang làm nũng. Khóe mắt Hề Sơn sau cặp kính râm cong lên một đường dài, dường như không bận tâm, nhưng vẫn đưa tay véo má Trì Niệm: "Đừng bắt chước tôi."
Hành động này chỉ diễn ra trong tích tắc, ngay sau đó Hề Sơn đã nghiêm túc lái xe trở lại. GPS hiển thị hồ muối chỉ còn chưa đầy năm cây số, Hề Sơn đánh lái, một lần nữa rẽ khỏi con đường quốc lộ không có rào chắn, tiến vào sa mạc mênh mông.
Chỉ còn lại Trì Niệm, mặt đỏ bừng, mím chặt môi, cố tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bài hát vang lên cao trào, giống như âm nhạc trong vũ trường vào cuối thế kỷ, khiến người ta dù đang ngồi cũng không nhịn được lắc lư theo điệu nhạc. Trì Niệm lắc lư theo, hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng tuyệt vọng khi bị mắc kẹt trên sa mạc một tiếng trước, có lẽ vì màn đối đáp hài hước vừa rồi với Hề Sơn đã giúp cậu tìm lại được sức sống đã mất từ lâu.
Còn nhóm bạn chơi từ nhỏ và bạn học cấp hai của cậu, người thì học hành quá chăm chỉ, người thì ra nước ngoài du học, thời gian gặp gỡ rất hạn chế, mỗi năm chỉ gặp được vài lần.
Nói mới nhớ, không biết Hề Sơn bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Trông anh có vẻ trưởng thành hơn cậu, nhưng cũng không đến mức từng trải sương gió, ánh mắt trong veo, nhưng cũng không giống như sinh viên chưa từng va vấp, vậy có lẽ là hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi?
Nhưng mà mới đi làm được hai năm, sao đã có thời gian rảnh rỗi đi chơi thế này...
Đang mải mê suy đoán tuổi tác của Hề Sơn, thì khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe ngày càng trở nên rộng mở.
Sự tương phản giữa cát vàng và bầu trời xanh, những cơn gió thổi qua địa hình Yardan hàng nghìn năm tuổi, những sườn núi dọc ngang, Trì Niệm đã xem mấy ngày nay, từ chỗ hào hứng ban đầu giờ đã trở nên nhàm chán. Cậu đang buồn chán thì bỗng nhiên bị một mảng màu nước nhô lên ở đường chân trời thu hút sự chú ý, cả người bất giác ngồi thẳng dậy, khẽ thốt lên "A" một tiếng.
"Nhìn thấy chưa?" Hề Sơn cũng reo lên, "Chính là hồ nước kia."
Màu xanh ngắt một màu.
Như thể sắp bay lên tận mây trắng.
Đó là một hồ nước!
Mặt nước như đang dâng cao, càng xa thì càng cao, ánh hoàng hôn màu hồng phấn không thể phản chiếu xuống mặt hồ. Chiếc xe địa hình rời khỏi đường quốc lộ chưa được bao lâu, Trì Niệm hạ cửa kính xuống, đầu tiên là ngửi thấy một mùi mặn ẩm ướt.
Bầu trời cao nguyên đã gần về đêm, trong gió đã có chút se lạnh, nhưng mùi vị mặn mòi này lại rất giống với biển cả, chỉ một thoáng lướt qua, khiến người ta quên mất mình đang ở nơi có oxy loãng. Trì Niệm nhìn gương chiếu hậu, hai vệt bánh xe lăn qua được ánh hoàng hôn chiếu rọi, tạo nên những mảng sáng tối rõ rệt, trong bóng râm hiện lên ánh sáng xanh nhạt.
Hồ muối cũng có màu xanh nhạt, giống như một viên ngọc bị thất lạc, được khảm trên sa mạc khô cằn.
Khi chiếc xe địa hình dừng lại bên hồ, nhìn kỹ lại, mặt hồ không còn cao hơn đường chân trời nữa, ánh hoàng hôn biến nó thành một tấm gương khổng lồ, những đám mây trên trời, những vì sao lấp lánh và dãy núi đen ngòm đều in bóng xuống mặt hồ.
Mở khóa xe, Trì Niệm không kịp đợi chờ, vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống.
Chạy vài bước, cậu cảm nhận được mặt đất dưới chân khác với cảm giác của cát và đá vụn, cúi đầu nhìn xuống, cậu lại một lần nữa ngạc nhiên thốt lên "Oa", quay đầu nhìn Hề Sơn: "Tất cả đều là muối sao? Màu trắng nữa!"
Giọng nói bất giác cao vút vì gió, Hề Sơn cũng lớn tiếng đáp lại: "Đúng vậy! Tôi cũng không rõ lắm..."
Trì Niệm dậm chân hai cái, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào.
Các hạt muối khá to, cạnh sắc nhọn suýt nữa thì cứa vào ngón tay cậu. Trì Niệm sờ lên những hạt muối trắng còn sót lại trên đầu ngón tay, cách tốt nhất để nhận biết có phải muối thật hay không chính là nếm thử...
Nhưng vừa đưa tay lên, cậu liền dừng lại.
Thật ngốc nghếch!
Trì Niệm thầm nghĩ, bất chợt ôm lấy cổ chân, vùi mặt vào đầu gối, bật cười.
So với chiếc túi đựng máy ảnh dễ nhận ra, Trì Niệm lại hứng thú với hai thứ còn lại hơn, cậu chỉ tay hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Flycam." Hề Sơn vừa mở hộp cho cậu xem vừa nói.
"Dùng để quay phim trên không hả?" Nhận được cái gật đầu xác nhận, Trì Niệm đưa tay sờ vào chiếc túi nilon, cảm nhận thứ mềm mềm bên trong, "Thế còn cái này? Có phải đồ ăn không?"
Hề Sơn bảo cậu tự mở ra xem.
Bên trong túi nilon là những chiếc bbán Nang được bọc trong túi thực phẩm nhỏ hơn, chất đống lên nhau, lớp vỏ màu trắng thi thoảng lộ ra một chút vàng ruộm. Bình thường Trì Niệm sẽ không ăn loại bánh này, hơn nữa bánh đã nguội rồi, nhưng cậu đang rất đói, bánh quy nén của cậu còn khó nuốt hơn.
Trì Niệm xách hai quai túi, ngẩng đầu nhìn Hề Sơn, với biểu cảm như một chú cún con đang xin đồ ăn vặt: "Tôi ăn được không?"
"Ăn đi." Hề Sơn vừa cúi xuống loay hoay với chiếc flycam vừa nói, "Bên trong kẹp thịt cừu nướng, để nguội rồi có thể không ngon bằng lúc mới nướng, ăn được thì cứ ăn."
Trì Niệm không kìm được nuốt nước bọt.
Ba chữ "thịt cừu nướng" khiến tuyến nước bọt của cậu hoạt động mạnh mẽ, vị giác tự động thức tỉnh, từ sâu thẳm trong tiềm thức dường như cảm nhận được hương vị thơm lừng đặc trưng –
Rắc thêm thì là và ớt bột! Giòn tan, dai dai! Cắn một miếng, vị béo ngậy sẽ lan tỏa trong miệng!
Hơn nữa còn là thịt!
Vì đã dành phần lớn số tiền tiết kiệm để mua chiếc xe hỏng, nên mấy ngày nay cậu không được ăn thịt.
Trì Niệm chọn một chiếc bánh có kích thước vừa phải, xé túi thực phẩm ra, vội vàng cắn một miếng. Cậu cố gắng kìm chế để không ăn uống thô tục như quỷ đói đầu thai, cộng thêm lời cảnh báo của Hề Sơn, cậu cũng không kỳ vọng quá nhiều vào chiếc bánh "đã nguội", nhưng vừa cắn một miếng, suýt chút nữa cậu đã cảm động đến rơi nước mắt.
Hương vị cay cay, thơm thơm, hòa quyện với bánh Nang mềm mịn, cắn vào phần vỏ bánh nướng giòn tan, vẫn là hương vị tuyệt vời trong ký ức.
Bầu trời chuyển dần từ hồng sang xanh, mặt trời sắp lặn xuống dãy núi phía xa hồ muối, những đám mây dày đặc chậm rãi trôi. Hơi thở của gió, vị mặn của nước, mặt đất mặn chát dưới chân hơi ẩm ướt, phát ra tiếng "rắc rắc" khi giẫm lên.
Trì Niệm cứ thế đứng dưới ánh hoàng hôn, cắn thêm một miếng bánhNang thịt cừu.
A... Thật tuyệt...
Trì Niệm cảm khái, mặc kệ trời lạnh hay nóng, cậu nhanh chóng ăn hết cả chiếc bánh với nước khoáng. Hề Sơn đang lắp ráp flycam, liếc thấy Trì Niệm ăn ngon lành, liền nói: "Đủ chưa? Chưa đủ thì ăn thêm đi."
"Ể, anh không ăn sao?" Trì Niệm nhìn anh.
Hề Sơn lắc đầu: "Cậu cứ ăn đi, không cần lo cho tôi."
Trì Niệm bỗng chốc thấy ngại ngùng: "Vậy ngại quá... Anh mua mà... À, mua ở đâu vậy? Có đắt không?"
Hề Sơn hỏi ngược lại cậu: "Đắt thì cậu định trả tiền cho tôi à?"
Trì Niệm: "Hả?”
"Tôi làm đấy." Hề Sơn nghiêm túc bẻ ngón tay tính toán, "Hôm qua đến Golmud, mua một con cừu về tự làm thịt, nửa đêm tự tay cắt thịt, xiên que, nhóm than, nhào bột nướng bánh, làm đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ."
"..."
"Cho nên cậu mà không ăn hết thì thật có lỗi với công sức của tôi."
Trì Niệm: "Không đúng, anh đang lừa tôi, sao có chuyện như thế được."
"Thật sao? Tôi đang lừa cậu à?"
Hề Sơn không thừa nhận, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị bỗng chốc giãn ra, khóe miệng anh cong lên cười, chiếc kính râm treo trên cổ áo, để lộ xương quai xanh gợi cảm, anh lắp thẻ nhớ và ống kính flycam vào.
Tay điều khiển cho flycam bay lên, lơ lửng giữa không trung, Trì Niệm lại gần xem một lúc, vẫn chưa hết băn khoăn về nguồn gốc của thịt cừu, bèn hỏi dồn: "Nói thật đi, anh lấy bánh Nang ở đâu ra vậy?"
"Một người bạn của tôi mở tiệm bánh, tôi định từ hôm nay vào khu vực không người lái quay phim ít nhất hai ngày, nên đã gọi điện đặt trước rồi – nhưng mà bánh Nang thịt cừu nướng chỉ có mấy cái đó thôi, hết là hết đấy."
Trì Niệm nhận được câu trả lời chắc chắn, gật đầu, lại nhìn vào màn hình nhỏ trên bộ điều khiển flycam.
Khi sắc xanh của nước và trời hòa làm một hiện ra trước mắt, Trì Niệm mới thực sự cảm nhận được sự kỳ vĩ của thiên nhiên, không gì có thể sánh bằng.
Cậu lại nhìn về phía xa xa.
Hồ muối xanh nhạt như một tấm gương khổng lồ, ánh sáng của mây, ánh sáng của mặt trời, những nếp gấp trên dãy núi được chiếu sáng, tất cả đều được lưu giữ trong khoảnh khắc theo một cách khác. Bãi muối là một đường trắng, phân chia ranh giới rõ ràng giữa thực và ảo, những ngọn núi sừng sững nâng đỡ cả bầu trời, tiếng gầm rú từ thời hồng hoang xa xôi vọng lại qua những cơn chấn động hiếm hoi, truyền đến hàng ngàn năm sau.
Mặt nước thỉnh thoảng lại lấp lánh, ánh sáng vàng bạc như những vì sao rơi xuống hồ. Gợn sóng lan tỏa, cắt ngang những đám mây và ánh hoàng hôn thành những con sóng uốn lượn.
Trì Niệm ngẩng đầu lên, trên bầu trời xanh thẳm phía đông, một vầng trăng non đang treo lơ lửng trên đỉnh núi.
Danh sách chương