Khi màn đêm buông xuống, năng lượng mặt trời không giúp chiếc xe di chuyển được nữa, năng lượng từ bình điện giúp chiếc xe đi thêm một giờ đồng hồ thì cạn kiệt. Lúc này, Trúc Thanh đánh thức Nhất Tôn dậy, nơi anh đang nằm là phía sau xe có một tấm nệm rất êm giúp người sau thoải mái ngoan giấc. Sau mười phút bàn giao công việc lại cho Nhất Tôn, Trúc Thanh chui xuống phía sau nghỉ ngơi.

Nhất Tôn đã lấy chiếc máy anh từng lấy trên xe của hai tên đô con và gầy, chiếc máy này bao gồm một đầu là đai lưng và một đầu nối với bình điện của xe. Sau khi Nhất Tôn đeo chiếc đai lưng này vô bụng, anh phát lực điện (sức mạnh điện hệ Thổ) ở phần bụng ngay lập tức chiếc xe hoạt động. Trên chiếc máy còn có dòng ghi chú “Lượng điện vừa đủ vô máy”, Nhất Tôn đoán rằng chiếc máy không chịu nổi nếu anh truyền quá nhiều năng lượng điện cho nó.

Thời gian Nhất Tôn lái xe cứ thế trôi qua, anh cảm nhận được sự hao hụt khi anh cung cấp cho chiếc xe không đáng kể, lực hút năng lượng xung quanh của anh bây giờ đã tăng lên nhiều. Khi Bình chứa của Nhất Tôn được khai thông, nó như một lỗ đen đói khát luôn tìm kiếm năng lượng cắn nuốt.

“Khả năng của ngươi là vô hạn, tiền đồ sau này đến ta còn nhìn không ra.” Tiểu Nhi đứng bên cũng cảm nhận được sự thôn phệ ngày càng tăng

“Ngươi yên tâm ta còn nhiều chuyện phải làm, không làm chuyện lỗ mãn bịt đường sau này” Nhất Tôn cũng cảm nhận ý của Tiểu Nhi, anh hiểu được chân lí người tài thường bị vùi dập

…..

Chuyến đi này kéo dài hơn Nhất Tôn dự tính, khi tới nơi điều anh quan sát được thành phố này tương đối nhỏ so với nơi anh sống, tường thành cũng cảm thấy mỏng manh hơn. Lúc anh tới, trời bắt đầu hừng đông, những người canh gác thấy chiếc xe của Nhất Tôn tới hết sức khó hiểu liền chạy đi tìm Thị Trưởng.

Cánh cửa cổng thành bắt đầu mở ra, Thị Trưởng phía trong tiến tới chào hỏi Nhất Tôn. Khi vô tới trong thành anh mới phát hiện ra nơi đây cực kỳ nhỏ với sức chứa tầm năm chục ngôi nhà với một cái kho to đùng ở giữa.

Nhất Tôn và Trúc Thanh từ trên xe bước xuống gặp mặt thị trưởng, thị trưởng nơi đây là một người lớn tuổi được bầu lên nhờ sự tín trọng của mọi người nơi đây. Ông ta tầm đã hơn sáu mươi năm tuổi nhưng vẫn còn khỏe, cấp độ mới chỉ cấp năm.

“Hai người từ nơi khác tới đây có chuyện gì?” Ông ta giọng nhỏ nhẹ hỏi nhưng tìm ẩn trong đó là sự già dặn

“Chúng tôi muốn nương tựa ở đây có được không?” Nhất Tôn đứng ra nói

“Haha, thành phố bé nhỏ này hầu như người ta bỏ đi chứ đây lần đầu tiên có người tới” Ông thị trưởng cười lớn, ông hiểu rằng thành phố nhỏ này không có kẻ nào muốn ở. Ông nhìn qua một lượt Nhất Tôn rồi tới Trúc Thanh

“Với cấp độ cô gái này thì nhiều thành phố sẽ săn đón đó” Ông ta nhìn thấy số chín trên đầu Trúc Thanh liền vui mừng

Trên đường đi ngoài nghỉ ngoi ra, Trúc Thanh cũng đã liên tục tu luyện để thăng cấp và sự cố gắng đã được đền đáp.

Sau một hồi đàm phán, Thị Trưởng tập họp tất cả mọi người lại thông báo sẽ có thêm hai người nữa là công dân thành phố chúng ta. Nhất Tôn nhìn một lượt công dân thành phố này phát hiện ra một điều ở đây hầu như không có những người trẻ chỉ toàn người lớn và trẻ con.

“Người trẻ ở đây đâu hết rồi” Nhất Tôn quay qua hỏi thị trưởng

“Cách đây mười năm ngày, thành phố này cũng nhiều người trẻ lắm nhưng có một đội quân ở trên xuống xếp loại thành phố của chúng tôi. Họ nói là thành phố cấp D loại thấp nhất, họ liền ra thông báo tuyển quân. Chúng tôi cũng biết họ chỉ tuyển những người trẻ, người già và trẻ con sẽ là gánh nặng, những người trẻ vì tiền đồ sau này liền bỏ đi.” Vẻ mặt Thị Trưởng trùng xuống

Nhất Tôn dần hiểu được tình cảm của thành phố này, những người tham vọng ở nơi đây không còn chỉ còn lại người có đức.

“Tôi biết cậu không bình thường” Bỗng ông ta nói nhỏ vào tai Nhất Tôn

Sau màn chào đón nồng nhiệt ở đây, Nhất Tôn Trúc Thanh được Thị Trưởng mời tới nhà mình chơi. Những ngôi nhà đây tất cả thể hiện sự đơn giản không hiện đại như thành phố cũ, bước vô nhà ông ta là một ngôi nhà nhỏ với vườn nhỏ bên phải và một cái hồ nhỏ góc tường.

Trúc Thanh xin phép xuống bếp nấu một cái gì đó cho hai người. Nhất Tôn bây giờ mới bắt đầu tò mò chuyện ông ta nói vào tai mình

“Sao ngài biết tôi không tầm thường” Nhất Tôn nói

Ông ta cười một cái rồi nói ra với con mắt của một người đã trải đời “Lúc nãy tôi đoán chỉ 90% chính xác nhưng bây giờ tôi tin là thật. Với cái nhìn đầu tiên của người khác cấp 1 của cậu thể hiện là sự phế vật nhưng với tôi nó không bình thường. Tôi đây chỉ tu luyện chút ít đã đạt cấp 5, huống chi cậu là một người trẻ tuổi lại đạt cấp 1 thời gian dài như vậy. Tôi nói thật với cậu, tôi cần không biết sức mạnh của cậu là gì bởi vì kỹ năng tôi rất mập mờ, mỗi ngày tôi cảm nhận được có một con đường đang nối tới đây”

Nhất Tôn nghe được sự trải lòng của ông cũng đồng cảm, anh đang tĩnh nói chuyện thêm thì ông ta liền đứng dậy chạy thẳng về hướng một luồng sáng lạ màu tím.

Nhất Tôn liền chạy theo thì thấy một cánh cổng màu tím vừa xuất hiện với độ dày đặc của năng lượng.

“Thị Trưởng ngài cảm nhận được gì hả?” Nhất Tôn đứng bên nhìn thấy vẻ thất thần của ông ta

“Quái vật, quái vật, sao chúng nhiều quá vậy!!” Thị Trưởng run lên bầm bập miệng luôn nói

Ông ta liền dùng tay mình có gắng đẩy nó ra khỏi thành, cứ thế cánh cổng bắt đầu di chuyển chậm chạp. Nhất Tôn và nhiều người khác cũng tới giúp đỡ nhưng tất cả không chạm vào được cánh cổng mà ngã ra.

“Ngươi bị điên à, kỹ năng của ông ta có thể thôn tính không gian mới tiếp xúc được. Kỹ năng này rất tốt cho người đó” Tiểu Nhi đứng bên nói

Thị Trưởng kéo được một đoạn thì ngã quỵ xuống đất miệng phun ra ngụm máu. Mọi người liền lấy ghế ra cho Thị Trưởng ngồi xuống, ông ta miệng yếu ớt nói nhỏ.

“Bây giờ ta đã biết sự kiện thứ hai là gì, phía trong cánh cổng đó toàn là quái vật. Chúng chỉ đợi thoát ra, cơ thể ta đã già sức mạnh này. Mặc dù ta cô gắng dẫn dắt nhưng đây có thể là điểm cuối của ta rồi. Hối hận nhất là để lãng phí sức mạnh này như vậy, ở đây không ai có tư chất như cậu” Ông ta cầm tay Nhất Tôn nói nhỏ

“Tôi có thể hấp thụ được sức mạnh của ông” Nhất Tôn liền nói với ông ta

Trong mắt Thị Trưởng ánh lên tia hy vọng, liền năn nỉ Nhất Tôn “Tôi cần cậu hứa cứu lấy mọi người nơi đây, tôi để lại di sản cuối cùng lại cho cậu”

Nhất Tôn đứng bên gật đầu, ông cầm tay đứng lên nói với mọi người đây là người Thị Trưởng mới ở thành phố này. Đồng thời, Nhất Tôn đứng bên cũng bắt đầu quá trình hấp thụ sức mạnh của mình. Quá trình thành công, ông ta ngồi quỵ xuống ghế mặt nở nụ cười rồi cả cơ thể tan thành cát bụi. Một số người nhìn thấy cảnh tượng này liền khóc nứt nở nhưng họ biết được sự ra đi đó là thanh thản bởi khuôn mặt nở nụ cười của ông.

Một số người già đứng ra phát biểu “tôi biết cậu là người mới tới nhưng tôi tin tầm hiểu biết của Thị Trưởng trước đây. Chúng tôi tôn trọng quyết định của ông ấy.”

Thế là Nhất Tôn bất ngờ lên làm Thị Trưởng.

Sức mạnh của Thị Trưởng lập túc hòa nhập vô dòng nước trong Bình chứa. Nhất Tôn cảm nhận được kỹ năng mới.

“Ta thật khâm phục sự may mắn của ngươi” Tiểu Nhi nói

Nhất Tôn có sức mạnh mới đồng thời cũng cảm nhận được thứ bên trong cánh cổng, thời gian bây giờ được tính bằng giờ nên anh bắt đầu lên kế hoạch.

- Đầu tiên, anh tìm ra những người có sức chiến đấu trong thành phố.

- Thứ hai, anh phân công những người có thể xây dựng tường thành vững chắc hơn.

- Thứ ba, anh xử lý cánh cổng này.

Mọi người bây giờ gọi anh là Thị Trưởng Nhất Tôn, sau một hồi anh nghe hết sức mạnh của mọi người là gì, anh chọn được mười người sẽ chiến đấu. Số còn lại bắt đầu bồi đắp tường thành cao hơn và dày hơn, cả thành phố bắt đầu nhộn nhịp. Nhất Tôn dùng sức trẻ và cường đại của mình bắt đầu kéo cánh cổng ra ngoài thành từng bước một, quá trình này khó khăn hơn anh nghĩ. Một tiếng trôi qua, Nhất Tôn đã đưa nó ra khỏi tường thành và cách năm mươi mét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện