“Trầm Yên.” Lục Thanh Huyền nói.
“Vâng.”
“Còn mấy ngày nữa là đến Tết Trung thu, Thái Hậu muốn tổ chức yến tiệc. Nàng muốn tổ chức trong cung điện hay quay về hoàng cung?”
“Về hoàng cung ạ.” Hạ Trầm Yên nói, “Chúng ta đã lâu không quay về hoàng cung rồi, lần này cùng nhau về cho náo nhiệt đi.”
Lục Thanh Huyền đồng ý, mấy ngày sau đó hai người thu dọn hành lý rồi trở về hoàng cung. Trên đường trở về, Lục Thanh Huyền gọi Hạ Trầm Yên đến xe ngựa của chàng, nàng không từ chối. Khi ngồi vào xe ngựa, nàng nhìn thấy chàng đang cúi đầu xem tấu chương.
Chàng là một Hoàng đế rất chăm chỉ, Hạ Trầm Yên nhìn chàng một lát, sau đó nàng lấy kì phổ ra xem. Nàng không quấy rầy đến chàng, hai người yên lặng ở bên nhau, trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng lật sách và tiếng bút cọ trên giấy.
Xe ngựa tiến vào hoàng thành và dừng lại trước cửa điện Quang Hoa, Lục Thanh Huyền bước xuống xe ngựa trước, tiếp đó chàng đưa tay ra đỡ nàng. Khi nàng đặt tay mình vào tay chàng, chàng bất chợt nhớ lại cảm giác lần đầu tiên đỡ nàng ở đây. Tay chàng không kiềm được nắm chặt hơn, Hạ Trầm Yên nghi ngờ ngước mắt lên.
“Trầm Yên.” Lục Thanh Huyền nói, “Từ nay về sau nàng đến cung Cảnh Dương ở với ta đi.”
Điều này là trái với quy củ, Hạ Trầm Yên nghĩ trong lòng. Tuy nhiên, nàng cũng không nói gì bởi vì nàng hiểu ý của chàng, biết chàng đã quyết định sẽ thay đổi những quy củ đó.
Sau khi Hoàng đế đăng cơ đến năm thứ ba, quy củ trong cung sẽ được sửa sang lại, các phi tần có thể sống trong cung điện của Hoàng đế. Vào ngày quy củ trong cung được thay đổi, Hạ Trầm Yên cũng chuyển đến cung Cảnh Dương.
Hôm nay chính là Tết Trung thu.
Hạ Trầm Yên vẫn còn ngủ say trong tẩm điện của cung Cảnh Dương, trong lúc ngủ nàng cảm giác có ai đó đang hôn lên mặt nàng. Nàng mở mắt ra và nhìn thấy Lục Thanh Huyền đang hôn nàng, ánh nắng ban mai yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tất cả nến trong phòng ngủ đều bị thổi tắt, trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh.
Hạ Trầm Yên: “……” Nàng im lặng trở mình, định ngủ tiếp.
Lục Thanh Huyền gọi tên nàng từ phía sau, giọng chàng mềm mại, có hơi khàn do mới thức dậy. Hạ Trầm Yên quay lưng về phía chàng, mơ màng lên tiếng —— nàng đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Lục Thanh Huyền nói: “Yến tiệc hôm nay nàng đi trước nhé, ta có việc bận.”
Hạ Trầm Yên đồng ý, Lục Thanh Huyền ôm nàng thêm một lát, sau đó một vài cung nữ tiến vào thắp một vài ngọn đèn lụa, một số khác thì cầm khăn mặt và chậu rửa mặt lần lượt đi vào. Hạ Trầm Yên nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng của việc thay y phục và rửa mặt, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Đến chạng vạng tối, cung nữ nhắc nhở yến tiệc trong cung đã sắp bắt đầu, nàng lập tức dẫn theo cung nữ đi đến điện Ngọc Đường.
Trên đường đi nàng có gặp mấy Tiệp Dư và Mỹ Nhân, bọn họ đều cuối đầu kính cẩn hành lễ. Trước kia khi nàng còn ở cung Vĩnh Ninh còn có một vài Tiệp Dư và Mỹ Nhân hay thường xuyên lui tới, kể từ khi nàng chuyển đến cung Cảnh Dương, cũng đã mấy ngày nàng không gặp những người này.
Hạ Trầm Yên ngồi trên kiệu bảo bọn họ miễn lễ. Khi cỗ kiệu dần đi xa, nàng nói: “Khi ở cung Cảnh Dương, bổn cung không hề gặp các phi tần này.”
Cung nữ đi sau xe ngựa vội vàng cười nói: “Đây là do năm ngoái Bệ hạ đã truyền khẩu dụ, nói là các phi tần không được vô cớ đến cung Cảnh Dương.”
Hạ Trầm Yên: “……”
Hầu như mỗi lần nàng bước vào cung Cảnh Dương, đại tổng quản đều đích thân ra nghênh đón. Khẩu dụ này đối với nàng không khỏi quá ngênh ngang rồi.
Trong điện Ngọc Đường, có nhiều phi tần đã đến. Bọn họ đứng lên hành lễ với Hạ Trầm Yên, Hạ Trầm Yên gật đầu, thấy Thái hậu không có ở đây nên nàng nói với cung nữ: “Theo bổn cung đến cung Nhân Thọ, tìm Thái hậu nương nương trò chuyện một lát.”
Cung nữ hỏi: “Nương nương có muốn ngồi kiệu không ạ?”
“Gần như thế, đi bộ là được rồi.”
Hạ Trầm Yên dẫn theo một số cung nữ thưởng ngoạn trên đường, khi đi ngang qua hồ nước, nàng nhìn thấy Thuận phi Lý An Hoài đang đứng trên bờ cho cá ăn. Nàng tiếp tục đi về phía trước và không ngoảnh lại, Lý An Hoài quay đầu nhìn nàng một cái. Gió thu hiu quạnh, bóng dáng của Hạ Trầm Yên cao thẳng như trúc trong phong cảnh mùa thu khiến Lý An Hoài lại muốn làm thơ.
Thái giám bên cạnh Lý An Hoài nói: “Nương nương, thành bại đều dựa vào lúc này, người nhất định phải nắm bắt thời cơ.”
Hôm trước mẫu thân của Lý An Hoài lại vào cung, mang theo mệnh lệnh của phụ thân nàng ấy. Phụ thân nàng ấy nói: “Nếu con không muốn dùng những thủ đoạn đen tối đó, chúng ta sẽ không ép buộc con. Nghe nói con gái của Trang gia có mối quan hệ tốt với Nhàn phi, nàng ta lại thân thiết với con từ nhỏ, con có thể nhờ nàng ta giới thiệu cho con làm quen với Nhàn phi một chút, có lẽ con sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt Hoàng thượng hơn.”
Giống như những người khác, Lý An Hoài biết rằng Bệ hạ ngoài chính sự ra, thì ngài chỉ ở bên cạnh Hạ Trầm Yên. Nàng ấy ngầm đồng ý chuyện này và bảo thái giám thân cận đi truyền lời, chỉ là Hạ Trầm Yên đã đi qua rồi mà Trang Phù Liễu vẫn chưa đến.
Lý An Hoài hỏi: “Ta đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội, nhưng ngươi đã chuyển lời chưa? Tại sao Phù Liễu vẫn chưa tới?”
Thái giám nói: “Nô tài quả thật đã đi truyền lời rồi ạ, nô tài cũng không biết tại sao Trang Mỹ Nhân còn chưa tới.”
Lý An Hoài im lặng cho cá ăn.
Một lúc sau, Hạ Trầm Yên đi ra từ cung Nhân Thọ. Đúng như nàng ấy dự đoán, hôm nay Thái hậu bận rộn, tất nhiên bà chỉ trò chuyện với Hạ Trầm Yên được một lát, sau đó sẽ bảo nàng đến điện Ngọc Đường ngồi trước.
Màn đêm buông xuống, Lý An Hoài nhìn thấy Tư Đồ Chiêu Nghi đi từ phía bên kia đi đến nói chuyện với Hạ Trầm Yên. Hạ Trầm Yên dừng bước, nàng nói vài lời với Tư Đồ Chiêu Nghi rồi phái một số cung nữ đi theo Tư Đồ Chiêu Nghi.
Trong lòng Lý An Hoài dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng ấy không định nói chuyện với Hạ Trầm Yên khi không có Trang Phù Liễu. Nàng ấy da mặt mỏng, không thích vội vàng bắt chuyện với người khác, nhất là người này còn được Lục cung yêu thích, không có ai có thể sánh bằng nàng.
Sau khi Hạ Trầm Yên đi đến trước mặt nàng ấy thì dừng lại.
“Ta thích những bài thơ do cô viết.” Hạ Trầm Yên nói.
Lý An Hoài ngừng rải thức ăn cho cá, nàng ấy quay đầu nhìn nàng, nhưng không chú ý rằng thái giám bên cạnh nàng ấy đang tiến lại gần Hạ Trầm Yên. Hạ Trầm Yên liếc nhìn thái giám, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Vì trong thơ có một niềm khao khát tự do.”
“Thật hả?” Lý An Hoài nói, “Rất ít người nhìn ra được.”
Hạ Trầm Yên nhìn nàng ấy vài lần, gật đầu một cái định rời đi. Lúc này, Lý An Hoài mới phát hiện hóa ra nàng ít nói như thế, nàng cố ý nói những lời này chỉ là vì cảm động trước tài hoa của mình thôi ư? Dù gì Lý An Hoài cũng mới mười tám tuổi, trong lòng nàng ấy dâng lên một cảm giác khó tả, tựa như là niềm vui, nhưng cũng như là sự e thẹn.
Hạ Trầm Yên đi dạo bên hồ, dường như nàng đã nhận ra điều gì đó nên cố tình đi sát vào trong. Thái giám bên cạnh Lý An Hoài bất ngờ lao lên tính đẩy nàng một cái thật mạnh, Lý An Hoài trợn tròn mắt.
Trong nháy mắt, nàng ấy đã hiểu ra tất cả kế hoạch của phụ thân mình —— giết người diệt khẩu rồi vu oan cho Tư Đồ Chiêu Nghi. Từ vụ án hạ độc cho đến vụ án ban rượu, trong cung chưa bao giờ được yên bình. Khi âm mưu nhằm vào Hạ Trầm Yên thì Tư Đồ Chiêu Nghi sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy. Vì vậy, khi nãy nàng ấy thấy Tư Đồ Chiêu Nghi thì trong tiềm thức đã cảm thấy rất kỳ lạ, Tư Đồ Chiêu Nghi bị người ta lợi dụng như một thanh giáo.
Tâm trạng Lý An Hoài vô cùng phức tạp, nàng ấy tiến lên trước một bước muốn ngăn cản hành động của thái giám, nhưng Hạ Trầm Yên như đã đoán được từ sớm nên nàng lùi lại vài bước, cung nữ của nàng dựng mày, lớn tiếng quát: “Tên thái giám này, ngươi tính làm gì hả!”
Lý An Hoài nắm chặt tay thái giám của mình, nhỏ giọng nói: “Không được vô lễ! Ngươi muốn chết hả?”
Thái giám này được Lý lão gia sắp xếp vào cung, khi Lục Thanh Huyền chấn chỉnh lại hoàng cung, Lý gia đã tốn không ít bạc mới có thể giúp hắn ở lại đây, chính là vì khoảnh khắc này.
“Tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa.” Thái giám lo lắng vũng vẫy, “Một khi sự tình phát sinh, chứng cứ phạm tội lập tức sẽ chỉ vào Tư Đồ Chiêu Nghi. Lão gia đã sớm lên kế hoạch cả rồi, nương nương không cần……”
Hạ Trầm Yên nhìn hai người lặng lẽ nói chuyện, trong giây tiếp theo, nàng nhìn thấy Lý An Hoài bị thái giám của mình vung mạnh tay rồi rơi xuống hồ.
Hạ Trầm Yên: “……”
Cung nữ: “……”
Thái giám: “……”
Sắc mặt thái giám tái nhợt, hắn lập tức nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh. Sau khi cân nhắc một lát, hắn tiếp tục lao về phía trước muốn đẩy Hạ Trầm Yên xuống nước, hai cung nữ của Hạ Trầm Yên tiến lên che chở trước mặt nàng.
Hạ Trầm Yên nhìn ba người giằng co: “Nương nương của ngươi hình như không biết bơi, ngươi không nhảy xuống cứu nàng ấy trước hả?”
Thái giám không nói gì, hắn nghiến răng nghiến lợi, tóc bị cung nữ túm lấy.
Trong hồ vang lên tiếng nước bắn tung toé, Hạ Trầm Yên nói: “Ngươi cho rằng Lý gia sẽ đưa cô con gái khác vào cung nữa ư? Nếu có thì ngươi có từng nghĩ tới nàng ta làm sao có thể dung túng cho một kẻ nô tài đã phản bội như ngươi không?”
“Tôi không biết bơi!” Tay thái giám run lẩy bẩy, trong lòng thầm hận, sao Tư Đồ Chiêu Nghi không gọi thêm người tới.
Hạ Trầm Yên nghe thấy kế hoạch của hắn, biết việc hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ. Tiếp tục thực hiện mệnh lệnh là cơ hội sống sót duy nhất của hắn ta.
Mười lăm phút nữa, các cung nữ còn lại của Hạ Trầm Yên sẽ trở về…… Động tác của thái giám động ngày càng kịch liệt, hắn rút dao găm trong ngực ra, lại thấy sáu cung nữ cầm đèn lồ ng đi tới, hắn ta trợn mắt.
“Cung nữ của ta về rồi.” Hạ Trầm Yên bình tĩnh nói, “Nếu ngươi không muốn chết một cách thống khổ, thì mau dừng tay lại đi.”
Thái giám siết chặt con dao găm trong tay, sau một lúc, hắn từ từ thả tay ra, con dao găm rơi xuống đất vang lên tiếng “Leng keng”. Các cung nữ nhìn thấy động tĩnh bên này, vội vã chạy đến.
“Có biết bơi không?” Hạ Trầm Yên hỏi.
Các cung nữ nhìn nhau, trong đó có một người nói: “Để nô tỳ đi gọi người nào biết bơi đến đây.”
Âm thanh giãy giụa trong hồ nước đã dần yếu đi, Hạ Trầm Yên cụp mắt nhìn một lát, sau đó nàng đột nhiên nhảy xuống hồ.
***
Khi Lục Thanh Huyền đến điện Ngọc Đường, bên hồ đã loạn cả lên, thị vệ thuật lại dăm ba câu, Lục Thanh Huyền chỉ hỏi: “Nhàn phi đang ở đâu?”
“Bẩm bệ hạ, Nhàn phi nương nương còn ở bên hồ.”
Lục Thanh Huyền không thèm ngồi kiệu mà sải bước đi về nơi đó, thị vệ đi theo phía sau, suýt chút nữa đã không đuổi kịp bước chân của chàng.
Xung quanh hồ có rất nhiều người, hàng trăm chiếc đèn lồ ng chiếu sáng mặt hồ rực rỡ. Thái hậu và các phi tần đã đến, tên thái giám đó đang bị đ è xuống đất, trong miệng ngậm vải bông, Lý An Hoài thì được đặt nằm trên mặt đất, yếu ớt nhằm hờ hai mắt.
Thái y quỳ xuống chẩn bệnh cho nàng ấy: “Thuận phi nương nương không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian là được.”
Vẻ mặt Thái hậu nghiêm nghị: “Mau khám cho Nhàn phi xem.”
Thái y đáp vâng, tiến lên phía trước bắt mạch cho Hạ Trầm Yên, cả người nàng ướt sủng, y phục dính sát vào người. Ngoài Thái hậu ra, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn nàng. Lúc thái y đang bắt mạch cho Hạ Trầm Yên, cũng đúng lúc cung nữ cầm một chiếc áo choàng đến, định khoác lên cho nàng.
Những gì Lục Thanh Huyền trông thấy là cảnh tượng này, ánh sáng nhỏ bé phản chiếu trên gương mặt nàng, hàng mi rũ xuống, vẻ mặt bình thản tựa như nàng chỉ vừa giải cứu một chú chim, hay uống xong một chén trà đá, bước chân không khỏi Lục Thanh Huyền chậm lại.
Khi chàng đến gần, ngoại trừ Thái hậu và Hạ Trầm Yên thì tất cả mọi người đều cúi đầu hành lễ, ngay cả động tác khoác áo choàng của cung nữ cũng dừng lại. Hạ Trầm Yên ngẩng đầu lên nhìn chàng, không có bất kỳ động tác nào khác. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt chàng không khỏi trở nên dịu dàng, chàng cởi áo choàng của mình xuống rồi quấn quanh người nàng, hơi thở ấm áp lập tức bao trùm lấy nàng.
“Đúng là một thanh kiếm mềm lòng.” Lục Thanh Huyền giúp nàng buộc dây áo choàng, thấp giọng nói.
“Vâng.”
“Còn mấy ngày nữa là đến Tết Trung thu, Thái Hậu muốn tổ chức yến tiệc. Nàng muốn tổ chức trong cung điện hay quay về hoàng cung?”
“Về hoàng cung ạ.” Hạ Trầm Yên nói, “Chúng ta đã lâu không quay về hoàng cung rồi, lần này cùng nhau về cho náo nhiệt đi.”
Lục Thanh Huyền đồng ý, mấy ngày sau đó hai người thu dọn hành lý rồi trở về hoàng cung. Trên đường trở về, Lục Thanh Huyền gọi Hạ Trầm Yên đến xe ngựa của chàng, nàng không từ chối. Khi ngồi vào xe ngựa, nàng nhìn thấy chàng đang cúi đầu xem tấu chương.
Chàng là một Hoàng đế rất chăm chỉ, Hạ Trầm Yên nhìn chàng một lát, sau đó nàng lấy kì phổ ra xem. Nàng không quấy rầy đến chàng, hai người yên lặng ở bên nhau, trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng lật sách và tiếng bút cọ trên giấy.
Xe ngựa tiến vào hoàng thành và dừng lại trước cửa điện Quang Hoa, Lục Thanh Huyền bước xuống xe ngựa trước, tiếp đó chàng đưa tay ra đỡ nàng. Khi nàng đặt tay mình vào tay chàng, chàng bất chợt nhớ lại cảm giác lần đầu tiên đỡ nàng ở đây. Tay chàng không kiềm được nắm chặt hơn, Hạ Trầm Yên nghi ngờ ngước mắt lên.
“Trầm Yên.” Lục Thanh Huyền nói, “Từ nay về sau nàng đến cung Cảnh Dương ở với ta đi.”
Điều này là trái với quy củ, Hạ Trầm Yên nghĩ trong lòng. Tuy nhiên, nàng cũng không nói gì bởi vì nàng hiểu ý của chàng, biết chàng đã quyết định sẽ thay đổi những quy củ đó.
Sau khi Hoàng đế đăng cơ đến năm thứ ba, quy củ trong cung sẽ được sửa sang lại, các phi tần có thể sống trong cung điện của Hoàng đế. Vào ngày quy củ trong cung được thay đổi, Hạ Trầm Yên cũng chuyển đến cung Cảnh Dương.
Hôm nay chính là Tết Trung thu.
Hạ Trầm Yên vẫn còn ngủ say trong tẩm điện của cung Cảnh Dương, trong lúc ngủ nàng cảm giác có ai đó đang hôn lên mặt nàng. Nàng mở mắt ra và nhìn thấy Lục Thanh Huyền đang hôn nàng, ánh nắng ban mai yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tất cả nến trong phòng ngủ đều bị thổi tắt, trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh.
Hạ Trầm Yên: “……” Nàng im lặng trở mình, định ngủ tiếp.
Lục Thanh Huyền gọi tên nàng từ phía sau, giọng chàng mềm mại, có hơi khàn do mới thức dậy. Hạ Trầm Yên quay lưng về phía chàng, mơ màng lên tiếng —— nàng đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Lục Thanh Huyền nói: “Yến tiệc hôm nay nàng đi trước nhé, ta có việc bận.”
Hạ Trầm Yên đồng ý, Lục Thanh Huyền ôm nàng thêm một lát, sau đó một vài cung nữ tiến vào thắp một vài ngọn đèn lụa, một số khác thì cầm khăn mặt và chậu rửa mặt lần lượt đi vào. Hạ Trầm Yên nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng của việc thay y phục và rửa mặt, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Đến chạng vạng tối, cung nữ nhắc nhở yến tiệc trong cung đã sắp bắt đầu, nàng lập tức dẫn theo cung nữ đi đến điện Ngọc Đường.
Trên đường đi nàng có gặp mấy Tiệp Dư và Mỹ Nhân, bọn họ đều cuối đầu kính cẩn hành lễ. Trước kia khi nàng còn ở cung Vĩnh Ninh còn có một vài Tiệp Dư và Mỹ Nhân hay thường xuyên lui tới, kể từ khi nàng chuyển đến cung Cảnh Dương, cũng đã mấy ngày nàng không gặp những người này.
Hạ Trầm Yên ngồi trên kiệu bảo bọn họ miễn lễ. Khi cỗ kiệu dần đi xa, nàng nói: “Khi ở cung Cảnh Dương, bổn cung không hề gặp các phi tần này.”
Cung nữ đi sau xe ngựa vội vàng cười nói: “Đây là do năm ngoái Bệ hạ đã truyền khẩu dụ, nói là các phi tần không được vô cớ đến cung Cảnh Dương.”
Hạ Trầm Yên: “……”
Hầu như mỗi lần nàng bước vào cung Cảnh Dương, đại tổng quản đều đích thân ra nghênh đón. Khẩu dụ này đối với nàng không khỏi quá ngênh ngang rồi.
Trong điện Ngọc Đường, có nhiều phi tần đã đến. Bọn họ đứng lên hành lễ với Hạ Trầm Yên, Hạ Trầm Yên gật đầu, thấy Thái hậu không có ở đây nên nàng nói với cung nữ: “Theo bổn cung đến cung Nhân Thọ, tìm Thái hậu nương nương trò chuyện một lát.”
Cung nữ hỏi: “Nương nương có muốn ngồi kiệu không ạ?”
“Gần như thế, đi bộ là được rồi.”
Hạ Trầm Yên dẫn theo một số cung nữ thưởng ngoạn trên đường, khi đi ngang qua hồ nước, nàng nhìn thấy Thuận phi Lý An Hoài đang đứng trên bờ cho cá ăn. Nàng tiếp tục đi về phía trước và không ngoảnh lại, Lý An Hoài quay đầu nhìn nàng một cái. Gió thu hiu quạnh, bóng dáng của Hạ Trầm Yên cao thẳng như trúc trong phong cảnh mùa thu khiến Lý An Hoài lại muốn làm thơ.
Thái giám bên cạnh Lý An Hoài nói: “Nương nương, thành bại đều dựa vào lúc này, người nhất định phải nắm bắt thời cơ.”
Hôm trước mẫu thân của Lý An Hoài lại vào cung, mang theo mệnh lệnh của phụ thân nàng ấy. Phụ thân nàng ấy nói: “Nếu con không muốn dùng những thủ đoạn đen tối đó, chúng ta sẽ không ép buộc con. Nghe nói con gái của Trang gia có mối quan hệ tốt với Nhàn phi, nàng ta lại thân thiết với con từ nhỏ, con có thể nhờ nàng ta giới thiệu cho con làm quen với Nhàn phi một chút, có lẽ con sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt Hoàng thượng hơn.”
Giống như những người khác, Lý An Hoài biết rằng Bệ hạ ngoài chính sự ra, thì ngài chỉ ở bên cạnh Hạ Trầm Yên. Nàng ấy ngầm đồng ý chuyện này và bảo thái giám thân cận đi truyền lời, chỉ là Hạ Trầm Yên đã đi qua rồi mà Trang Phù Liễu vẫn chưa đến.
Lý An Hoài hỏi: “Ta đương nhiên sẽ nắm bắt cơ hội, nhưng ngươi đã chuyển lời chưa? Tại sao Phù Liễu vẫn chưa tới?”
Thái giám nói: “Nô tài quả thật đã đi truyền lời rồi ạ, nô tài cũng không biết tại sao Trang Mỹ Nhân còn chưa tới.”
Lý An Hoài im lặng cho cá ăn.
Một lúc sau, Hạ Trầm Yên đi ra từ cung Nhân Thọ. Đúng như nàng ấy dự đoán, hôm nay Thái hậu bận rộn, tất nhiên bà chỉ trò chuyện với Hạ Trầm Yên được một lát, sau đó sẽ bảo nàng đến điện Ngọc Đường ngồi trước.
Màn đêm buông xuống, Lý An Hoài nhìn thấy Tư Đồ Chiêu Nghi đi từ phía bên kia đi đến nói chuyện với Hạ Trầm Yên. Hạ Trầm Yên dừng bước, nàng nói vài lời với Tư Đồ Chiêu Nghi rồi phái một số cung nữ đi theo Tư Đồ Chiêu Nghi.
Trong lòng Lý An Hoài dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng ấy không định nói chuyện với Hạ Trầm Yên khi không có Trang Phù Liễu. Nàng ấy da mặt mỏng, không thích vội vàng bắt chuyện với người khác, nhất là người này còn được Lục cung yêu thích, không có ai có thể sánh bằng nàng.
Sau khi Hạ Trầm Yên đi đến trước mặt nàng ấy thì dừng lại.
“Ta thích những bài thơ do cô viết.” Hạ Trầm Yên nói.
Lý An Hoài ngừng rải thức ăn cho cá, nàng ấy quay đầu nhìn nàng, nhưng không chú ý rằng thái giám bên cạnh nàng ấy đang tiến lại gần Hạ Trầm Yên. Hạ Trầm Yên liếc nhìn thái giám, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Vì trong thơ có một niềm khao khát tự do.”
“Thật hả?” Lý An Hoài nói, “Rất ít người nhìn ra được.”
Hạ Trầm Yên nhìn nàng ấy vài lần, gật đầu một cái định rời đi. Lúc này, Lý An Hoài mới phát hiện hóa ra nàng ít nói như thế, nàng cố ý nói những lời này chỉ là vì cảm động trước tài hoa của mình thôi ư? Dù gì Lý An Hoài cũng mới mười tám tuổi, trong lòng nàng ấy dâng lên một cảm giác khó tả, tựa như là niềm vui, nhưng cũng như là sự e thẹn.
Hạ Trầm Yên đi dạo bên hồ, dường như nàng đã nhận ra điều gì đó nên cố tình đi sát vào trong. Thái giám bên cạnh Lý An Hoài bất ngờ lao lên tính đẩy nàng một cái thật mạnh, Lý An Hoài trợn tròn mắt.
Trong nháy mắt, nàng ấy đã hiểu ra tất cả kế hoạch của phụ thân mình —— giết người diệt khẩu rồi vu oan cho Tư Đồ Chiêu Nghi. Từ vụ án hạ độc cho đến vụ án ban rượu, trong cung chưa bao giờ được yên bình. Khi âm mưu nhằm vào Hạ Trầm Yên thì Tư Đồ Chiêu Nghi sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy. Vì vậy, khi nãy nàng ấy thấy Tư Đồ Chiêu Nghi thì trong tiềm thức đã cảm thấy rất kỳ lạ, Tư Đồ Chiêu Nghi bị người ta lợi dụng như một thanh giáo.
Tâm trạng Lý An Hoài vô cùng phức tạp, nàng ấy tiến lên trước một bước muốn ngăn cản hành động của thái giám, nhưng Hạ Trầm Yên như đã đoán được từ sớm nên nàng lùi lại vài bước, cung nữ của nàng dựng mày, lớn tiếng quát: “Tên thái giám này, ngươi tính làm gì hả!”
Lý An Hoài nắm chặt tay thái giám của mình, nhỏ giọng nói: “Không được vô lễ! Ngươi muốn chết hả?”
Thái giám này được Lý lão gia sắp xếp vào cung, khi Lục Thanh Huyền chấn chỉnh lại hoàng cung, Lý gia đã tốn không ít bạc mới có thể giúp hắn ở lại đây, chính là vì khoảnh khắc này.
“Tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa.” Thái giám lo lắng vũng vẫy, “Một khi sự tình phát sinh, chứng cứ phạm tội lập tức sẽ chỉ vào Tư Đồ Chiêu Nghi. Lão gia đã sớm lên kế hoạch cả rồi, nương nương không cần……”
Hạ Trầm Yên nhìn hai người lặng lẽ nói chuyện, trong giây tiếp theo, nàng nhìn thấy Lý An Hoài bị thái giám của mình vung mạnh tay rồi rơi xuống hồ.
Hạ Trầm Yên: “……”
Cung nữ: “……”
Thái giám: “……”
Sắc mặt thái giám tái nhợt, hắn lập tức nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh. Sau khi cân nhắc một lát, hắn tiếp tục lao về phía trước muốn đẩy Hạ Trầm Yên xuống nước, hai cung nữ của Hạ Trầm Yên tiến lên che chở trước mặt nàng.
Hạ Trầm Yên nhìn ba người giằng co: “Nương nương của ngươi hình như không biết bơi, ngươi không nhảy xuống cứu nàng ấy trước hả?”
Thái giám không nói gì, hắn nghiến răng nghiến lợi, tóc bị cung nữ túm lấy.
Trong hồ vang lên tiếng nước bắn tung toé, Hạ Trầm Yên nói: “Ngươi cho rằng Lý gia sẽ đưa cô con gái khác vào cung nữa ư? Nếu có thì ngươi có từng nghĩ tới nàng ta làm sao có thể dung túng cho một kẻ nô tài đã phản bội như ngươi không?”
“Tôi không biết bơi!” Tay thái giám run lẩy bẩy, trong lòng thầm hận, sao Tư Đồ Chiêu Nghi không gọi thêm người tới.
Hạ Trầm Yên nghe thấy kế hoạch của hắn, biết việc hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ. Tiếp tục thực hiện mệnh lệnh là cơ hội sống sót duy nhất của hắn ta.
Mười lăm phút nữa, các cung nữ còn lại của Hạ Trầm Yên sẽ trở về…… Động tác của thái giám động ngày càng kịch liệt, hắn rút dao găm trong ngực ra, lại thấy sáu cung nữ cầm đèn lồ ng đi tới, hắn ta trợn mắt.
“Cung nữ của ta về rồi.” Hạ Trầm Yên bình tĩnh nói, “Nếu ngươi không muốn chết một cách thống khổ, thì mau dừng tay lại đi.”
Thái giám siết chặt con dao găm trong tay, sau một lúc, hắn từ từ thả tay ra, con dao găm rơi xuống đất vang lên tiếng “Leng keng”. Các cung nữ nhìn thấy động tĩnh bên này, vội vã chạy đến.
“Có biết bơi không?” Hạ Trầm Yên hỏi.
Các cung nữ nhìn nhau, trong đó có một người nói: “Để nô tỳ đi gọi người nào biết bơi đến đây.”
Âm thanh giãy giụa trong hồ nước đã dần yếu đi, Hạ Trầm Yên cụp mắt nhìn một lát, sau đó nàng đột nhiên nhảy xuống hồ.
***
Khi Lục Thanh Huyền đến điện Ngọc Đường, bên hồ đã loạn cả lên, thị vệ thuật lại dăm ba câu, Lục Thanh Huyền chỉ hỏi: “Nhàn phi đang ở đâu?”
“Bẩm bệ hạ, Nhàn phi nương nương còn ở bên hồ.”
Lục Thanh Huyền không thèm ngồi kiệu mà sải bước đi về nơi đó, thị vệ đi theo phía sau, suýt chút nữa đã không đuổi kịp bước chân của chàng.
Xung quanh hồ có rất nhiều người, hàng trăm chiếc đèn lồ ng chiếu sáng mặt hồ rực rỡ. Thái hậu và các phi tần đã đến, tên thái giám đó đang bị đ è xuống đất, trong miệng ngậm vải bông, Lý An Hoài thì được đặt nằm trên mặt đất, yếu ớt nhằm hờ hai mắt.
Thái y quỳ xuống chẩn bệnh cho nàng ấy: “Thuận phi nương nương không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian là được.”
Vẻ mặt Thái hậu nghiêm nghị: “Mau khám cho Nhàn phi xem.”
Thái y đáp vâng, tiến lên phía trước bắt mạch cho Hạ Trầm Yên, cả người nàng ướt sủng, y phục dính sát vào người. Ngoài Thái hậu ra, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn nàng. Lúc thái y đang bắt mạch cho Hạ Trầm Yên, cũng đúng lúc cung nữ cầm một chiếc áo choàng đến, định khoác lên cho nàng.
Những gì Lục Thanh Huyền trông thấy là cảnh tượng này, ánh sáng nhỏ bé phản chiếu trên gương mặt nàng, hàng mi rũ xuống, vẻ mặt bình thản tựa như nàng chỉ vừa giải cứu một chú chim, hay uống xong một chén trà đá, bước chân không khỏi Lục Thanh Huyền chậm lại.
Khi chàng đến gần, ngoại trừ Thái hậu và Hạ Trầm Yên thì tất cả mọi người đều cúi đầu hành lễ, ngay cả động tác khoác áo choàng của cung nữ cũng dừng lại. Hạ Trầm Yên ngẩng đầu lên nhìn chàng, không có bất kỳ động tác nào khác. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt chàng không khỏi trở nên dịu dàng, chàng cởi áo choàng của mình xuống rồi quấn quanh người nàng, hơi thở ấm áp lập tức bao trùm lấy nàng.
“Đúng là một thanh kiếm mềm lòng.” Lục Thanh Huyền giúp nàng buộc dây áo choàng, thấp giọng nói.
Danh sách chương