Những cung nữ này tươi cười rạng rỡ, bất luận Nhị Linh hỏi gì nói gì cũng chỉ giúp nàng trang điểm, sau đó trùm khăn trùm đầu màu đỏ, đưa nàng ra ngoài.
Có kiệu sáu người khiêng đợi sẵn bên ngoài sân, Nhị Linh được đưa lên kiệu, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Khởi kiệu!"
Là giọng của Đồ Bôn.
Đúng vậy, trong số các cung nữ giúp nàng trang điểm có cả Hỉ Nhi.
Hỉ Nhi đã thành thân với Đồ Bôn, bây giờ là một quản sự cô cô ở Nhất Trùng Điện.
Tiểu thị nữ khi xưa đi theo Phố Ngọc Hà tới Cửu Trùng Điện nay đã thay da đổi thịt trở thành quản sự cô cô tính tình cởi mở cai quản cung nữ Nhất Trùng Điện.
Đồ Bôn là thị vệ trưởng của Nhất Trùng Điện, ai cũng không ngờ hai người họ thành thân xong vô cùng ân ái, điều này khiến Sư Gia, Hầu Tử các huynh đệ của hắn vô cùng ngưỡng mộ.
Nhị Linh cũng đã đoán ra được sắp xảy ra chuyện gì, mặt nàng nóng bừng, son phấn không thể che lấp hết sự e thẹn. Đồng thời cũng có chút rầu rĩ, sao lại như vậy chứ? Nàng chưa hề chuẩn bị tâm lý.
Kiệu hoa đi qua một hành lang dài giống như một bức tranh tinh tế.
Gió nhẹ thổi qua, chân váy của các cung nữ tung bay, giống như một đàn bướm đang bay lượn.
Ai cũng không nhìn thấy, ở một góc hoa viên, một phu nhân mặc trang phục cung nhân phòng giặt đồ nấp bên tường mọc đầy tường vi ngẩng đầu nhìn qua bên này, ánh mắt tràn ngập điên cuồng và căm hận.
Hỉ sự?
Hỉ sự của Cửu Tiêu Điện?
Dựa vào đâu họ có thể làm hỉ sự, còn bà ta lại phải điên cuồng chờ đợi, tìm kiếm suốt mấy chục năm?
Nếu như không phải Lâu Thất, bà ta đâu có thể rơi vào hoàn cảnh này, con bà ta sao có thể rơi vào kết cục như thế. Tất cả đều là tại Lâu Thất, cô ta chính là kẻ tội đồ hàng đầu.
Cũng may bà ta đã tỉnh dậy trong lúc quan trọng, sau khi những người đó chết hết. Bà ta vẫn còn sống. Quá khứ trước đây, mọi tội nghiệt, hôm nay bà ta sẽ bắt Lâu Thất phải trả giá.
Nhất Trùng Điện là cung điện lớn nhất của Cửu Tiêu Điện, dưới ánh hoàng hôn chênh chếch, mái ngói lưu ly đẹp như mơ, cung đăng đỏ rực lắc lư trong gió, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Gần về đêm.
Theo kiến nghị của đế hậu, hỉ yến lần này được làm ngoài trời, lá sen trong đầm sen xanh mướt nối tận trời xanh, bên bờ hồ có liễu rủ mềm mại, kết hợp với những bàn tiệc được phủ khăn đỏ rực, khiến tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Giữa các bàn tiệc là ba lối đi được trải thảm đỏ, ở giữa chính là bục ngọc thạch, hiện nay cũng được trải thảm đỏ.
Ba tân lang đã đứng kề vai trên bục.
Khách khứa đã vào chỗ ngồi, tiếng cười nói, chúc phúc vang lên không ngớt.
"Đế quân, đế hậu tới!"
Một đôi bích nhân sánh vai dắt tay từ trong cung chậm rãi bước ra, mọi cảnh đẹp và mọi người có mặt đều trở thành cảnh nền cho họ.
Trầm Sát mặc trang phục đế vương thêu vân rồng màu đen, Lâu Thất mặc trang phục cung đình tím đậm, một người lạnh lùng cao ngạo, một người xinh đẹp thoát tục, toàn thân quý phái, họ đứng cạnh nhau hòa hợp, ăn ý khiến người khác không thể nào có thể xen vào.
Mọi người đều đứng dậy, đang chuẩn bị quỳ gối hô đế quân vạn tuệ, đế hậu thiên tuê, Trầm Sát đã nâng tay, trầm giọng nói: "Không nay đều không cần phải đa lễ, ngồi xuống quan lễ là được."
Lâu Thất nhìn thân thiện, dễ gần hơn hắn nhiều, nàng mỉm cười nói: "Mọi người ăn uống chơi bời vui vẻ, chơi ở đây ấy, là chỉ buổi tối các ngươi có thể đi chơi đùa náo động phòng của mấy đôi tân nhân."
Vừa dứt lời liền có không ít người trẻ tuổi hoan hô.
Trầm Sát đưa mắt nhìn nàng, trong thời gian này, thị vệ cung nhân của Cửu Tiêu Điện càng ngày càng thích đế hậu của hắn, nàng được yêu mến đương nhiên hắn cũng rất vui, nhưng như vậy khiến hắn có cảm giác có rất nhiều người đang tranh giành thời gian của hắn với Lâu Thất.
Lúc trước, việc hôn sự của Ưng và Lâu Tín nàng cũng tham gia từ đầu tới cuối, còn nêu ý tưởng cho Hỏa, Nhị Linh không chịu thành thân vậy thì hãy đánh bất ngờ khiến nàng ta không kịp trở tay.
Kết quả là Hỏa thi thoảng lại tới xin ý kiến nàng.
Làm gì có đế hậu nào làm giống nàng chứ?
Nhưng không thể cấm được việc mọi người đều yêu mến nàng! Trước đây bách quan vẫn còn khuyên hắn nạp hậu phi, sinh nhiều con cháu cho hoàng thất, nhưng bây giờ tốt rồi, bách quan đều tới trước mặt hắn khen ngợi đế hậu, nhắc hắn không được phụ đế hậu, cho dù cung nữ trong cung có xinh đẹp thì cũng nhất định phải giữ mình, đừng để tối nào đó lại sủng hạnh ai!
Hắn là người như vậy sao?
Tình cảm của hắn đối với Lâu Thất chỉ càng ngày càng tăng lên.
Nàng định ra chế độ thuế suất, chế độ nông nghiệp thủ công nghiệp, đề bạt người tài, thành lập đội đặc chiến nữ tử, quảng nạp hiền sĩ, có rất nhiều tư tưởng tiết kiệm chi tiêu, lần nào cũng khiến hắn khen ngợi, nể phục.
Hắn đối với nữ nhân khác? Không hề có chút hứng thú nào cả.
"Tốt quá rồi, còn lo ở Nhị Trùng Điện buổi tối không thể náo động phòng được!"
"Bây giờ đế hậu đã nói vậy, chúng ta có thể chơi đùa rồi!"
Ưng vệ, Hỏa vệ và Lâu Tín đều đưa mắt nhìn nhau cười khổ. Đúng là chủ tử đào hố cho thuộc hạ! Ở đây có rất nhiều thuộc hạ hàng ngày bị họ đặc biệt huấn luyện, sớm đã "oán thán" không ngớt với họ, tối nay lại không phá banh trời! Họ chỉ muốn động phòng bình thường, không muốn bị làm phiền!
Lâu Thất và Trầm Sát ngồi xuống vị trí chủ, nhìn cảnh náo nhiệt trước mặt, bất giác mỉm cười. Những người này đi theo họ chịu không ít cực khổ, ngày ngày mưa dập gió vùi, bây giờ Đại Thịnh thịnh thế, cũng nên cho họ có cuộc sống hạnh phúc, ấm êm.
"Giờ lành đã tới!"
Ở đầu ba lối đi, mỗi tân nương đầu đội khăn trùm đầu màu đỏ có sáu cung nữ hộ tống chầm chậm bước về phía hỉ đài ở trung tâm.
Nguyệt vệ mặc áo mới màu xanh sẫm, mỉm cười vung tay: "Ba tân lang sao còn không mua đi đón tân nương của mình?" Hôm nay hắn là chủ hôn gì đó mà đế hậu nói.
Hỏa, Ưng và Lâu Tín lần lượt đi về phía người sắp trở thành nương tử của mình, mỗi bước đi, những ngày tháng trải qua trước đây đều xuất hiện trong đầu, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác xúc động.
Lâu Tín không giấu kích động bước với trước mặt Ấn Dao Phong, đưa tay ra khẽ cầm lấy tay nàng, giọng nói không khỏi run run: "Dao Phong, ta hỏi nàng lần cuối, nàng có hối hận không? Lúc này nàng nói hối hận, ta sẽ buông tha cho nàng..."
"Phu quân..."
Ấn Dao Phong ngắt lời hắn, dịu dàng nói: "Chỉ cần chàng không hối hận, Dao Phong sẽ không hối hận." Trước đây nàng từng sùng bái sự tuấn mỹ hùng mạnh của đế quân, sau lại thích sự tuấn tú bộc trực của Trần Thập, nhưng sau khi tới với Lâu Tín nàng mới biết, tìm một người thích mình, có thể dỗ dành mình mới có cảm giác hạnh phúc.
Bên kia, Ưng cũng hỏi câu giống như Lâu Tín.
Hắn không nhìn được vẻ mặt của Thu Khánh Tiên, Thu Khánh Tiên trầm ngâm một lát.
Một lát sau nàng mới hỏi: "Chàng thành thân với ta chỉ vì muốn báo ân thôi sao?"
Ưng lắc đầu, sau đó mới nhớ ra có khăn che mặt nàng nhìn không thấy gì, liền nói: "Ta chưa từng nghĩ việc mình thành thân với một nữ tử sẽ như thế nào, nhưng ta có nghĩ qua sẽ cùng nàng."
Chỉ một câu nói như vậy cũng khiến Thu Khánh Tiên bỗng dưng muốn khóc: "Ưng vệ đại nhân, ta vẫn luôn là người ích kỉ, ta biết ta muốn gì, chọn lựa thứ gì tốt nhất với mình, ta đồng ý thành thân với chàng là vì ta biết chàng nhất định sẽ đối xử tốt với ta cả đời."
"Vậy là đủ rồi."
Ưng nắm lấy tay nàng.
Bên kia, Trầm Sát cũng đưa tay nắm lấy tay Lâu Thất.
Lâu Thất nhìn hắn, hiểu được ý của hắn, nàng mỉm cười: "Ưng vệ và Thu Khánh Tiên mặc dù bây giờ chưa yêu đối phương, nhưng thực ra họ rất thích hợp, sau này họ sẽ rất hạnh phúc."
Thực ra so với nhiều người cổ nhân, họ đã là hạnh phúc rồi. Dù sao thì đâu phải tới đêm tân hôn mới nhìn thấy phu quân hoặc nương tử của mình, họ đều đã có hiểu biết nhất định về đối phương. Ở cổ đại, thực ra tìm được bạn đời yêu thương thực sự là rất khó.
"Hỏa bị nàng dạy bảo cho không còn giống Hỏa nữa rồi. Trầm Sát liếc nhìn Hỏa vệ đi trước Nhị Linh, không nói không rằng chỉ nắm tay nàng ta.
"Phụt!" Lâu Thật bật cười: "Liên quan gì tới ta? Hỏa vệ đang thức tỉnh ý thức tổng tài bá đạo."
Nhị Linh nghĩ ngợi quá nhiều, cũng cứ do dự không dứt khoát, cho rằng mình không xứng với Hỏa vệ, theo tính cách của Hỏa vệ, nhận định rồi cứ thế bắt đi bái đường là xong.
Ba cặp tân nhân bước về phía hỉ đài, Nguyệt hắng giọng, đợi họ đứng lại mới bắt đầu hô: "Nhất bái thiên địa!"
... "Lễ thành, đưa vào động phòng."
"Tiểu Thất! Chúng ta tới rồi."
Đột nhiên, hai bóng người bay tới, người chưa tới tiếng đã tới.
Hiên Viên Hoan Thiên liếc mắt nhìn, lập tức nói với Trầm Sát không mấy thân thiện: "Em rể, những ngày tháng sắp tới chắc sẽ không dễ chịu đâu."
Hắn không hề có chút đồng cảm nào cả.
Sắc mặt Trầm Sát lập tức đen thui.
Nghe giọng đã biết là ai tới.
Hiên Viên Chiến và Hiên Viên Lại gần như đồng thời xuất hiện trước mắt hắn, còn chưa đứng vững hai người đã đồng thời đưa tay về phía Lâu Thất, muốn kéo Lâu Thất về phía mình.
"Tiểu Thất, phụ thân nhớ con quá! Con gái ngoan!"
"Thất Thất, dọc đường cha con ức hiếp ta, mau giúp ta báo thù."
"Nực cười, ta là cha con bé, con bé đương nhiên đứng về phía ta."
"Đùa gì vậy, huynh là cha con bé? Cũng không xem xem ai một tay nuôi nó từ khi còn bé tí teo!"
Trên hỉ yến, rượu còn chưa bắt đầu uống, văn võ bá quan và mọi cung nữ thị vệ đã chứng kiến cảnh hai người đàn ông tranh cãi không ngớt.
Một người cốt cách rắn rỏi, khí chất xuất chúng, một người anh tuấn bất phàm, khí chất hơn người.
Đế hậu của họ đang bị mỗi người kéo một tay, vẻ mặt rầu rĩ hết nhìn người này lại nhìn người kia. Đế quân của họ mặt nhọ như đít nồi.
"Báo! Khởi bẩm đế quân, tộc Long Dẫn cử sứ giả tới dâng lên Long Dẫn thần thủy."
Tiếng bẩm báo khiến Hiên Viên Chiến và Hiên Viên Lại lập tức dừng tranh cãi. Hiên Viên Chiến quay đầu lại hỏi: "Tộc Long Dẫn?"
Lâu Thất sức nhớ tới, nói: "Đúng vậy, phụ hoàng, năm xưa người cũng tới tổng Long Dẫn, ở bên đó có phát hiện gì không?"
Hiên Viên Chiến nhíu mày: "Cấm địa của tộc Long Dẫn rất quái dị, ở đó ngoài người của tộc Long Dẫn ra còn có một tộc nhỏ nữa, năm xưa ta vô tình đi vào tộc đó, suýt chút nữa thì mất mạng."
Trầm Sát ôm lấy eo Lâu Thất, kéo nàng vào lòng mình nói: "Về Tam Trùng Điện rồi nói, chúng khanh tối nay tha hồ uống rượu, chơi đùa động phòng."
Đây là hỉ yến của thuộc hạ ái tướng của hắn, những lời này không nên nói ở đây, hắn cũng không quên sai người dẫn sứ giả của tộc Long Dẫn tới Tam Trùng Điện."
Có kiệu sáu người khiêng đợi sẵn bên ngoài sân, Nhị Linh được đưa lên kiệu, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Khởi kiệu!"
Là giọng của Đồ Bôn.
Đúng vậy, trong số các cung nữ giúp nàng trang điểm có cả Hỉ Nhi.
Hỉ Nhi đã thành thân với Đồ Bôn, bây giờ là một quản sự cô cô ở Nhất Trùng Điện.
Tiểu thị nữ khi xưa đi theo Phố Ngọc Hà tới Cửu Trùng Điện nay đã thay da đổi thịt trở thành quản sự cô cô tính tình cởi mở cai quản cung nữ Nhất Trùng Điện.
Đồ Bôn là thị vệ trưởng của Nhất Trùng Điện, ai cũng không ngờ hai người họ thành thân xong vô cùng ân ái, điều này khiến Sư Gia, Hầu Tử các huynh đệ của hắn vô cùng ngưỡng mộ.
Nhị Linh cũng đã đoán ra được sắp xảy ra chuyện gì, mặt nàng nóng bừng, son phấn không thể che lấp hết sự e thẹn. Đồng thời cũng có chút rầu rĩ, sao lại như vậy chứ? Nàng chưa hề chuẩn bị tâm lý.
Kiệu hoa đi qua một hành lang dài giống như một bức tranh tinh tế.
Gió nhẹ thổi qua, chân váy của các cung nữ tung bay, giống như một đàn bướm đang bay lượn.
Ai cũng không nhìn thấy, ở một góc hoa viên, một phu nhân mặc trang phục cung nhân phòng giặt đồ nấp bên tường mọc đầy tường vi ngẩng đầu nhìn qua bên này, ánh mắt tràn ngập điên cuồng và căm hận.
Hỉ sự?
Hỉ sự của Cửu Tiêu Điện?
Dựa vào đâu họ có thể làm hỉ sự, còn bà ta lại phải điên cuồng chờ đợi, tìm kiếm suốt mấy chục năm?
Nếu như không phải Lâu Thất, bà ta đâu có thể rơi vào hoàn cảnh này, con bà ta sao có thể rơi vào kết cục như thế. Tất cả đều là tại Lâu Thất, cô ta chính là kẻ tội đồ hàng đầu.
Cũng may bà ta đã tỉnh dậy trong lúc quan trọng, sau khi những người đó chết hết. Bà ta vẫn còn sống. Quá khứ trước đây, mọi tội nghiệt, hôm nay bà ta sẽ bắt Lâu Thất phải trả giá.
Nhất Trùng Điện là cung điện lớn nhất của Cửu Tiêu Điện, dưới ánh hoàng hôn chênh chếch, mái ngói lưu ly đẹp như mơ, cung đăng đỏ rực lắc lư trong gió, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Gần về đêm.
Theo kiến nghị của đế hậu, hỉ yến lần này được làm ngoài trời, lá sen trong đầm sen xanh mướt nối tận trời xanh, bên bờ hồ có liễu rủ mềm mại, kết hợp với những bàn tiệc được phủ khăn đỏ rực, khiến tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Giữa các bàn tiệc là ba lối đi được trải thảm đỏ, ở giữa chính là bục ngọc thạch, hiện nay cũng được trải thảm đỏ.
Ba tân lang đã đứng kề vai trên bục.
Khách khứa đã vào chỗ ngồi, tiếng cười nói, chúc phúc vang lên không ngớt.
"Đế quân, đế hậu tới!"
Một đôi bích nhân sánh vai dắt tay từ trong cung chậm rãi bước ra, mọi cảnh đẹp và mọi người có mặt đều trở thành cảnh nền cho họ.
Trầm Sát mặc trang phục đế vương thêu vân rồng màu đen, Lâu Thất mặc trang phục cung đình tím đậm, một người lạnh lùng cao ngạo, một người xinh đẹp thoát tục, toàn thân quý phái, họ đứng cạnh nhau hòa hợp, ăn ý khiến người khác không thể nào có thể xen vào.
Mọi người đều đứng dậy, đang chuẩn bị quỳ gối hô đế quân vạn tuệ, đế hậu thiên tuê, Trầm Sát đã nâng tay, trầm giọng nói: "Không nay đều không cần phải đa lễ, ngồi xuống quan lễ là được."
Lâu Thất nhìn thân thiện, dễ gần hơn hắn nhiều, nàng mỉm cười nói: "Mọi người ăn uống chơi bời vui vẻ, chơi ở đây ấy, là chỉ buổi tối các ngươi có thể đi chơi đùa náo động phòng của mấy đôi tân nhân."
Vừa dứt lời liền có không ít người trẻ tuổi hoan hô.
Trầm Sát đưa mắt nhìn nàng, trong thời gian này, thị vệ cung nhân của Cửu Tiêu Điện càng ngày càng thích đế hậu của hắn, nàng được yêu mến đương nhiên hắn cũng rất vui, nhưng như vậy khiến hắn có cảm giác có rất nhiều người đang tranh giành thời gian của hắn với Lâu Thất.
Lúc trước, việc hôn sự của Ưng và Lâu Tín nàng cũng tham gia từ đầu tới cuối, còn nêu ý tưởng cho Hỏa, Nhị Linh không chịu thành thân vậy thì hãy đánh bất ngờ khiến nàng ta không kịp trở tay.
Kết quả là Hỏa thi thoảng lại tới xin ý kiến nàng.
Làm gì có đế hậu nào làm giống nàng chứ?
Nhưng không thể cấm được việc mọi người đều yêu mến nàng! Trước đây bách quan vẫn còn khuyên hắn nạp hậu phi, sinh nhiều con cháu cho hoàng thất, nhưng bây giờ tốt rồi, bách quan đều tới trước mặt hắn khen ngợi đế hậu, nhắc hắn không được phụ đế hậu, cho dù cung nữ trong cung có xinh đẹp thì cũng nhất định phải giữ mình, đừng để tối nào đó lại sủng hạnh ai!
Hắn là người như vậy sao?
Tình cảm của hắn đối với Lâu Thất chỉ càng ngày càng tăng lên.
Nàng định ra chế độ thuế suất, chế độ nông nghiệp thủ công nghiệp, đề bạt người tài, thành lập đội đặc chiến nữ tử, quảng nạp hiền sĩ, có rất nhiều tư tưởng tiết kiệm chi tiêu, lần nào cũng khiến hắn khen ngợi, nể phục.
Hắn đối với nữ nhân khác? Không hề có chút hứng thú nào cả.
"Tốt quá rồi, còn lo ở Nhị Trùng Điện buổi tối không thể náo động phòng được!"
"Bây giờ đế hậu đã nói vậy, chúng ta có thể chơi đùa rồi!"
Ưng vệ, Hỏa vệ và Lâu Tín đều đưa mắt nhìn nhau cười khổ. Đúng là chủ tử đào hố cho thuộc hạ! Ở đây có rất nhiều thuộc hạ hàng ngày bị họ đặc biệt huấn luyện, sớm đã "oán thán" không ngớt với họ, tối nay lại không phá banh trời! Họ chỉ muốn động phòng bình thường, không muốn bị làm phiền!
Lâu Thất và Trầm Sát ngồi xuống vị trí chủ, nhìn cảnh náo nhiệt trước mặt, bất giác mỉm cười. Những người này đi theo họ chịu không ít cực khổ, ngày ngày mưa dập gió vùi, bây giờ Đại Thịnh thịnh thế, cũng nên cho họ có cuộc sống hạnh phúc, ấm êm.
"Giờ lành đã tới!"
Ở đầu ba lối đi, mỗi tân nương đầu đội khăn trùm đầu màu đỏ có sáu cung nữ hộ tống chầm chậm bước về phía hỉ đài ở trung tâm.
Nguyệt vệ mặc áo mới màu xanh sẫm, mỉm cười vung tay: "Ba tân lang sao còn không mua đi đón tân nương của mình?" Hôm nay hắn là chủ hôn gì đó mà đế hậu nói.
Hỏa, Ưng và Lâu Tín lần lượt đi về phía người sắp trở thành nương tử của mình, mỗi bước đi, những ngày tháng trải qua trước đây đều xuất hiện trong đầu, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác xúc động.
Lâu Tín không giấu kích động bước với trước mặt Ấn Dao Phong, đưa tay ra khẽ cầm lấy tay nàng, giọng nói không khỏi run run: "Dao Phong, ta hỏi nàng lần cuối, nàng có hối hận không? Lúc này nàng nói hối hận, ta sẽ buông tha cho nàng..."
"Phu quân..."
Ấn Dao Phong ngắt lời hắn, dịu dàng nói: "Chỉ cần chàng không hối hận, Dao Phong sẽ không hối hận." Trước đây nàng từng sùng bái sự tuấn mỹ hùng mạnh của đế quân, sau lại thích sự tuấn tú bộc trực của Trần Thập, nhưng sau khi tới với Lâu Tín nàng mới biết, tìm một người thích mình, có thể dỗ dành mình mới có cảm giác hạnh phúc.
Bên kia, Ưng cũng hỏi câu giống như Lâu Tín.
Hắn không nhìn được vẻ mặt của Thu Khánh Tiên, Thu Khánh Tiên trầm ngâm một lát.
Một lát sau nàng mới hỏi: "Chàng thành thân với ta chỉ vì muốn báo ân thôi sao?"
Ưng lắc đầu, sau đó mới nhớ ra có khăn che mặt nàng nhìn không thấy gì, liền nói: "Ta chưa từng nghĩ việc mình thành thân với một nữ tử sẽ như thế nào, nhưng ta có nghĩ qua sẽ cùng nàng."
Chỉ một câu nói như vậy cũng khiến Thu Khánh Tiên bỗng dưng muốn khóc: "Ưng vệ đại nhân, ta vẫn luôn là người ích kỉ, ta biết ta muốn gì, chọn lựa thứ gì tốt nhất với mình, ta đồng ý thành thân với chàng là vì ta biết chàng nhất định sẽ đối xử tốt với ta cả đời."
"Vậy là đủ rồi."
Ưng nắm lấy tay nàng.
Bên kia, Trầm Sát cũng đưa tay nắm lấy tay Lâu Thất.
Lâu Thất nhìn hắn, hiểu được ý của hắn, nàng mỉm cười: "Ưng vệ và Thu Khánh Tiên mặc dù bây giờ chưa yêu đối phương, nhưng thực ra họ rất thích hợp, sau này họ sẽ rất hạnh phúc."
Thực ra so với nhiều người cổ nhân, họ đã là hạnh phúc rồi. Dù sao thì đâu phải tới đêm tân hôn mới nhìn thấy phu quân hoặc nương tử của mình, họ đều đã có hiểu biết nhất định về đối phương. Ở cổ đại, thực ra tìm được bạn đời yêu thương thực sự là rất khó.
"Hỏa bị nàng dạy bảo cho không còn giống Hỏa nữa rồi. Trầm Sát liếc nhìn Hỏa vệ đi trước Nhị Linh, không nói không rằng chỉ nắm tay nàng ta.
"Phụt!" Lâu Thật bật cười: "Liên quan gì tới ta? Hỏa vệ đang thức tỉnh ý thức tổng tài bá đạo."
Nhị Linh nghĩ ngợi quá nhiều, cũng cứ do dự không dứt khoát, cho rằng mình không xứng với Hỏa vệ, theo tính cách của Hỏa vệ, nhận định rồi cứ thế bắt đi bái đường là xong.
Ba cặp tân nhân bước về phía hỉ đài, Nguyệt hắng giọng, đợi họ đứng lại mới bắt đầu hô: "Nhất bái thiên địa!"
... "Lễ thành, đưa vào động phòng."
"Tiểu Thất! Chúng ta tới rồi."
Đột nhiên, hai bóng người bay tới, người chưa tới tiếng đã tới.
Hiên Viên Hoan Thiên liếc mắt nhìn, lập tức nói với Trầm Sát không mấy thân thiện: "Em rể, những ngày tháng sắp tới chắc sẽ không dễ chịu đâu."
Hắn không hề có chút đồng cảm nào cả.
Sắc mặt Trầm Sát lập tức đen thui.
Nghe giọng đã biết là ai tới.
Hiên Viên Chiến và Hiên Viên Lại gần như đồng thời xuất hiện trước mắt hắn, còn chưa đứng vững hai người đã đồng thời đưa tay về phía Lâu Thất, muốn kéo Lâu Thất về phía mình.
"Tiểu Thất, phụ thân nhớ con quá! Con gái ngoan!"
"Thất Thất, dọc đường cha con ức hiếp ta, mau giúp ta báo thù."
"Nực cười, ta là cha con bé, con bé đương nhiên đứng về phía ta."
"Đùa gì vậy, huynh là cha con bé? Cũng không xem xem ai một tay nuôi nó từ khi còn bé tí teo!"
Trên hỉ yến, rượu còn chưa bắt đầu uống, văn võ bá quan và mọi cung nữ thị vệ đã chứng kiến cảnh hai người đàn ông tranh cãi không ngớt.
Một người cốt cách rắn rỏi, khí chất xuất chúng, một người anh tuấn bất phàm, khí chất hơn người.
Đế hậu của họ đang bị mỗi người kéo một tay, vẻ mặt rầu rĩ hết nhìn người này lại nhìn người kia. Đế quân của họ mặt nhọ như đít nồi.
"Báo! Khởi bẩm đế quân, tộc Long Dẫn cử sứ giả tới dâng lên Long Dẫn thần thủy."
Tiếng bẩm báo khiến Hiên Viên Chiến và Hiên Viên Lại lập tức dừng tranh cãi. Hiên Viên Chiến quay đầu lại hỏi: "Tộc Long Dẫn?"
Lâu Thất sức nhớ tới, nói: "Đúng vậy, phụ hoàng, năm xưa người cũng tới tổng Long Dẫn, ở bên đó có phát hiện gì không?"
Hiên Viên Chiến nhíu mày: "Cấm địa của tộc Long Dẫn rất quái dị, ở đó ngoài người của tộc Long Dẫn ra còn có một tộc nhỏ nữa, năm xưa ta vô tình đi vào tộc đó, suýt chút nữa thì mất mạng."
Trầm Sát ôm lấy eo Lâu Thất, kéo nàng vào lòng mình nói: "Về Tam Trùng Điện rồi nói, chúng khanh tối nay tha hồ uống rượu, chơi đùa động phòng."
Đây là hỉ yến của thuộc hạ ái tướng của hắn, những lời này không nên nói ở đây, hắn cũng không quên sai người dẫn sứ giả của tộc Long Dẫn tới Tam Trùng Điện."
Danh sách chương