Hai giọng nói, giống như ánh sáng sữa bầu trời hỗn độn, lại giống như dòng nước mát giữa ngày trời oi bức, thoắt cái làm dịu đi cơn đau của Trầm Sát, Lâu Thất và Tử Vân Hồ.
"Hôm nay hai con quái vật xấu kia ăn nhầm thuốc à? Không ngờ chúng lại chạy đến đây."
Một giọng nam từ tính vang lên.
Giọng nam còn lại hơi trầm hơn, ho một tiếng, cơ thể dường như không được khỏe cho lắm, "Có người vào đây, ông hà cớ gì phải giả vờ bình tĩnh chứ."
"Chẳng phải ông cũng thế sao, rõ ràng trong lòng hưng phấn muốn chết, còn bày ra vẻ mặt quan tài kia."
Hai người vừa đấu võ miệng, vừa đi về phía Trầm Sát.
Hai con quái vật kia không còn tấn công nữa, cũng không kêu nữa, nhưng chúng cứ nhìn chằm chằm vào Trầm Sát và Lâu Thất, chúng cảnh giác canh chừng, không có vẻ gì là muốn bỏ đi.
Bàn tay đang cầm kiếm của Trầm Sát hiện lên màu trắng xanh.
Con tim hắn đập liên hồi, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hai người đang bước đến.
Đó là hai nam nhân cao lớn.
Hai nam nhân có tướng mạo cực kỳ xuất chúng.
Hai nam nhân có bước đi uy phong, đỉnh thiên lập địa.
Ngũ quan của người bên trái tuấn mỹ hơn một chú, mày kiếm mắt to, bờ môi đầy đặn, tư thái tao nhã thoát tục. Y mặc một bộ y phục trắng, cổ áo và tay áo đã chai sờn, còn bị vá hai ba chỗ, nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái và tinh anh.
Dung mạo của y, giống Lâu Thất năm phần, chỉ có điều y thì càng anh hùng khí khái, còn Lâu Thất thì lại mỹ lệ hơn.
Nam nhân bên phải rất cao, vai dài rộng, bộ y phục đỏ trên người cũng bị chai sờn và đầy vết vá, nhưng vẫn không thể che lấp được khí thế của y, đôi mắt dài hẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi rất giống với hắn...
"Phụ...Phụ Hoàng..."
Cho dù là người nếm hết mọi gian nan mưa gió, chảy máu không rơi lệ như Trầm Sát, giờ đây hắn cũng không kiềm chế, đôi mắt hắn cay xè.
Cổ họng như bị tắt ghẹn, vừa chua sót vừa đau khổ, lồng ngực chắn cũng như vậy.
Tuy hắn và Lâu Thất không nói gì, nhưng thực tế hai người đều từng thầm tưởng tượng, lúc tìm được phụ hoàng và mẫu hậu của mình thì sẽ có cảm giác thế nào, sẽ nói gì, Trầm Sát cứ tưởng rằng mình sẽ vẫn thấy bình thường thôi, dù sao hắn cũng không thấy bản thân mình vẫn còn là một đứa bé cần phụ mẫu.
Nhưng hắn không thể nào nghĩ rằng, lúc này hắn lại không thể nói nên lời.
Tuy tuổi tác của hai nam nhân này đã nhuốm màu năm tháng, nhưng trên thực tế, dung nhan của họ chẳng khác gì mới ba mươi mấy tuổi, năm tháng dường như thiên vị họ, xem ra, đây là độ tuổi đẹp nhất của nam nhân.
Hai nam nhân cao lớn kia cũng ngơ ngác, họ đứng bất động tại chỗ.
Họ đều nghe thấy câu phụ hoàng của Trầm Sát.
Từ chiều cao đến dung mạo, có đồ ngốc mới không nhận ra đây là ai.
Nam nhân trung niên cao to mặc áo đỏ nhìn chằm chằm vào Trầm Sát, cánh môi rung rẩy, không thốt lên được chữ nào. Nhưng người nam nhân áo trắng bên cạnh lại nhéo y, tuy đã có khẳng định, nhưng không kiềm chế được, y hỏi: "Trầm Sát tiểu tử? Cậu là Trầm Sát phải không?"
Trầm Sát hít sâu, nuốt sự chua xót và đau khổ xuống, "Phải! Con là Trầm Sát, Thái tử vương triều Trầm Thị! Trầm Sát, nhạc..." phụ...
"Sát Nhi..."
Trầm Hoàng khẽ gọi, bước nhanh đến trước mặt họ, khi y đang định ôm Trầm Sát, thì Hiên Viên Chiến đã nhào đến, nắm lấy vai Trầm Hoàng, y nhìn Tử Vân Hồ đang nhìn y kêu U U, "Tiểu hồ ly?"
"Đợi đã! Người cậu đang cõng à ai?"
Đôi mắt có nét giống với Lâu Thất lóe sáng, "Là ai?"
"Thái tử phi của con, hậu của con, nữ nhân con yêu nhất!" Trầm Sát bồng Lâu Thất lên, "Nàng ấy tên Hiên Viên Thất."
"Hiên Viên Thất?"
Hiên Viên Chiến lẩm bẩm cái tên kia nhiều lần, thân hình y lảo đảo theo.
"U U!" U U cũng không kiềm chế được, nó kêu lên.
"Hiên Viên Thất? Lâu Thất? Là Tiểu Thất ư?" Ánh mắt Trầm Hoàng cũng trở nên vui mừng, y nhìn vào khuôn mặt của Lâu Thất, "Chiến Hoàng! Là nữ nhi của ông! Là nó! Ông xem, nó giống ông đến thế kia!"
"Con gái của trẫm, Tiểu Thất..."
Hiên Viên Chiến nhìn Lâu Thất, y bỗng nhiên biến sắc: "Nó bị sao vậy?"
Hai người họ nhìn nhau, lửa giận bốc lên ngút trời, đồng loạt chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào hai con quái thú kia.
Hiên Viên Chiến nghiến răng: "Hai con quái vật xấu xí đáng chết kia, dám làm bị thương con gái của trẫm?"
"Ai cho phép các ngươi làm bị thương con dâu của trẫm?" Trầm Hoàng cũng phẫn nộ.
Hai người ra tay cùng một lúc, thân pháp nhanh như tia chớp, biến thành hai tia sáng đỏ và trắng, lao thẳng vào hai con quái vật kia.
"Chết đi!"
Ầm một tiếng, hai cỗ nội lực cường hãn, đánh về phía hai con quái vật kia.
Không khí xung quanh khuấy động lên.
Vô số cây leo cũng bị gãy đoạn, rơi xuống đất.
Trầm Sát bế Lâu Thất lùi về sau, nhìn họ với vẻ chấn kinh.
Không ngờ nội lực của Trầm Hoàng và Chiến Hoàng lại thâm hậu như vậy?
Nhưng võ công họ cao như vậy, vì sao vẫn bị nhốt trong này?
"Trẫm sợ giết các ngươi rồi không còn gì để chơi, ai ngờ các người lại làm con gái trẫm bị thương! Chết đi!" Hiên Viên Chiến dốc hết hỏa lực, đánh thẳng về phía hai con dã thú kia.
"U U."
U U che mắt lại, nó liếc nhìn Lâu Thất, lại nhìn Trầm Sát.
Trầm Sát hiểu ý của nó.
Đế Hậu không phải bị hai con quái vật kia làm bị thương đâu, chúng bị oan đấy, được chưa?
"Chúng quả thật cũng đã làm Thất Thất bị thương." Trầm Sát ôm chặt Lâu Thất, hắn nói.
Đây có phải là lần đầu họ được phụ mẫu đứng ra bảo vệ không? Tuy cảm giác này hơi kỳ quái, nhưng cũng không tồi.
"Thất Thất, nàng mau tỉnh lại, đã tìm thấy phụ thân của chúng ta rồi." Trầm Sát cúi đầu, hôn lên trán nàng, sau đó đặt tay lên lưng nàng, truyền nội lực cho nàng.
Đợi đến khi Trầm Hoàng Chiến Hoàng đánh nát bét hai con quái vật kia, hai người họ vừa xoay đầu lại, thì nhìn thấy Trầm Sát ôm lấy Lâu Thất, chúng đang đứng một khoảng không xa lắm so với họ. Tiểu hồ ly ngồi lên vai Trầm Sát, nó dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào họ.
Trầm Hoàng và Hiên Viên Chiến bỗng nhiên trầm mặc.
Họ đứng tại chỗ, không dám tiền về trước.
"Hiên Viên Chiến, ông nói xem, lần này có phải là ảo giác của chúng ta không?"
"Trầm Hoàng, có khi nào huyễn trận lại tiến hóa nữa không?"
"Hay ông qua đó xem thử đi."
"Không, ông đi đi."
Hai vị hoàng đế lúc nãy còn hung mãnh kinh người kia, giờ đây lại trông vô cùng yếu đuối.
Chính vào lúc này, bởi vì nội lực Trầm Sát truyền vào phát huy hiệu quả, Lâu Thất tỉnh dậy. Bởi vì nàng đang nằm trong lòng Trầm Sát, nàng không vì lần trước bị Hách Liên Quyết cướp đi mà nảy sinh ám ảnh, trước khi hôn mê nàng nằm trong lòng Trầm Sát, nên khi tỉnh dậy nàng cũng cho rằng chắc bản thân đang ở bên cạnh hắn.
"Sát..."
Giọng nói của nàng vẫn còn rất yếu ớt, "Hai con quái vật đáng đánh đòn kia đâu?"
Nàng hỏi xong, Trầm Sát không trả lời nàng. Điều này khiến Lâu Thất cảm thấy rất quái dị. "U U! U U!" Bạn Tử Vân Hồ U U cảm thấy là lúc phải đỡ Đế Hậu đứng dậy, nếu không ba nam nhân này đều sẽ đứng ngớ người ra, họ định đứng đến thiên thu à?
Trầm Sát đặt nàng xuống, để nàng dựa vào mình, sau đó chỉ về phía trước.
Lâu Thất nhìn về hướng hắn chỉ, sau đó thì...
Lâu Thất sửng sốt, sau đó kêu toáng lên.
"Hiên Viên Chiến? Trầm Hoàng? Cổ Tịnh Nhi đâu?"
Hai người Hiên Viên Chiến và Trầm Hoàng suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Trầm Hoàng nhìn Hiên Viên Chiến, vẻ mặt kia phải nói là nhăn nhúm.
Đây là con gái của ông? Những năm qua, là ai cứ luôn nói phét, nói rằng con gái nhà mình chắc chắn là một người dịu dàng uyển chuyển, tri thư đạt lễ, đoan trang hiền thục, tinh thông cầm kỳ thư họa?
Giờ thì sao, câu đầu tiên lại là hỏi thăm hai con quái thú đáng đánh kia, sau đó còn gọi thẳng tên của họ!
Hiên Viên Chiến trừng mắt với y. Sao nào? Có thể được con gái bảo bối gọi thẳng tên cũng là một niềm vinh dự đấy nhé! Phải biết rằng, y đã tưởng rằng sẽ không còn gặp được nó nữa, bây giờ có thể gặp lại, cho dù nó có nhéo lỗ tai mắng y là đồ khốn, hắn cũng cam lòng!
"Thế chúng ta đều nghe thấy giọng nói của nó thật à? Không phải là ảo cảnh?"
Giọng nói của Hiên Viên Chiến vẫn còn hơi run rẩy.
Trầm Hoàng vẫn chưa trả lời, Lâu Thất đã lấy tay che miệng, vừa rơi lệ, vừa chửi: "Hiên Viên Chiến! Hiên Viên Chiến! Hiên Viên Chiến! Con là Lâu Thất! Ông có phải là cha của con không?"
Làm gì còn quan tâm đây có phải là ảo cảnh hay không. Cho dù là ảo cảnh, y cũng nhận!
Bảo bối của y, con gái của y! Đứa con gái nhỏ khi xưa mới còn tí tuổi đầu đã nếm hết khổ sở! Là con gái của hắn!
Hiên Viên Chế chảy lệ nóng, dang hay tay ra với Lâu Thất: "Tiểu công chúa...của Trẫm!"
Lâu Thất nhào vào lòng y.
Hiên Viên Chiến ôm chặt nàng, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai Lâu Thất, lệ nóng khiến nàng thấy chua xót không thôi, nàng không kiềm chế được, vùi mặt vào lòng y khóc rống lên.
Nàng nắm lấy y phục của Hiên Viên Chiến, khóc mắng: "Hiên Viên Chiến, đồ phụ thân vô dụng nhất nhà ông! Vì sao không ra ngoài?"
"Phải, phụ hoàng vô dụng!" Trái tim Hiên Viên Chiến cũng đang nghẹn ngào.
Vào lúc y nghĩ rằng Lâu Thất sẽ mắng tiếp, thì nàng lại khóc và nói: "Con lợi hại hơn cha nhiều, cha phải nhớ kỹ, là con đã tìm được cha, không phải cha tìm được con!"
"Phải phải phải, tiểu công chúa của trẫm lợi hại nhất!"
Lần đầu tiên Trầm Sát thấy Lâu Thất khóc như một đứa bé, nàng vẫn luôn rất kiên cường, cho dù gặp được Vân U, nàng vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thật không ngờ, khi gặp được Hiên Viên Chiến, nàng lại khóc nhiều đến thế.
"Sát Nhi?"
Trầm Hoàng nhìn hắn.
"Phụ hoàng, con và Thất Thất đến để đưa các người các ngoài."
Đôi phụ tử này lại hướng nội hơn đôi phụ tử kia nhiều.
Đưa họ ra ngoài?
"Không ra được, trừ phi có chìa khóa Nguyệt Quang và chìa khoác Tuyền Tâm, cho dù có hai thứ này cũng không được, bởi vì cần một người có thể chất dược hải, gộp hai thứ này lại sẽ trở thành chìa khóa người, mới có thể mở cốc." Trầm Hoàng cười khổ lắc đầu, "Có thể chìa khóa Nguyệt Quang, có thể tìm chìa khóa Tuyền Tâm, nhưng người có thể chất dược hải, thế gian khó tìm."
Vừa nói xong, y liền nhìn Trầm Sắc lộ ra vẻ mặt kỳ quái, còn Lâu Thất đang khóc lúc nãy cũng bỗng nhiên yên tĩnh lại, ló khuôn mặt với hai mắt đỏ bừng ra khỏi lòng Hiên Viên Chiến, nàng chớp mắt nhìn y.
"Sao vậy?"
Lâu Thất nhìn Trầm Sát, đôi mắt vừa được rửa bằng nước mắt trông rất sáng, rất trong veo, làm Trầm Sát rất muốn cướp nàng về khỏi lòng nhạc phụ.
"Sát, ta nghĩ ta biết lúc nãy ta bị làm sao rồi."
Nghe Trầm Hoàng nói như thế, với trí thông minh của nàng, sao không nghĩ ra được chứ? Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại thành chìa khóa người!
"Hôm nay hai con quái vật xấu kia ăn nhầm thuốc à? Không ngờ chúng lại chạy đến đây."
Một giọng nam từ tính vang lên.
Giọng nam còn lại hơi trầm hơn, ho một tiếng, cơ thể dường như không được khỏe cho lắm, "Có người vào đây, ông hà cớ gì phải giả vờ bình tĩnh chứ."
"Chẳng phải ông cũng thế sao, rõ ràng trong lòng hưng phấn muốn chết, còn bày ra vẻ mặt quan tài kia."
Hai người vừa đấu võ miệng, vừa đi về phía Trầm Sát.
Hai con quái vật kia không còn tấn công nữa, cũng không kêu nữa, nhưng chúng cứ nhìn chằm chằm vào Trầm Sát và Lâu Thất, chúng cảnh giác canh chừng, không có vẻ gì là muốn bỏ đi.
Bàn tay đang cầm kiếm của Trầm Sát hiện lên màu trắng xanh.
Con tim hắn đập liên hồi, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hai người đang bước đến.
Đó là hai nam nhân cao lớn.
Hai nam nhân có tướng mạo cực kỳ xuất chúng.
Hai nam nhân có bước đi uy phong, đỉnh thiên lập địa.
Ngũ quan của người bên trái tuấn mỹ hơn một chú, mày kiếm mắt to, bờ môi đầy đặn, tư thái tao nhã thoát tục. Y mặc một bộ y phục trắng, cổ áo và tay áo đã chai sờn, còn bị vá hai ba chỗ, nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái và tinh anh.
Dung mạo của y, giống Lâu Thất năm phần, chỉ có điều y thì càng anh hùng khí khái, còn Lâu Thất thì lại mỹ lệ hơn.
Nam nhân bên phải rất cao, vai dài rộng, bộ y phục đỏ trên người cũng bị chai sờn và đầy vết vá, nhưng vẫn không thể che lấp được khí thế của y, đôi mắt dài hẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi rất giống với hắn...
"Phụ...Phụ Hoàng..."
Cho dù là người nếm hết mọi gian nan mưa gió, chảy máu không rơi lệ như Trầm Sát, giờ đây hắn cũng không kiềm chế, đôi mắt hắn cay xè.
Cổ họng như bị tắt ghẹn, vừa chua sót vừa đau khổ, lồng ngực chắn cũng như vậy.
Tuy hắn và Lâu Thất không nói gì, nhưng thực tế hai người đều từng thầm tưởng tượng, lúc tìm được phụ hoàng và mẫu hậu của mình thì sẽ có cảm giác thế nào, sẽ nói gì, Trầm Sát cứ tưởng rằng mình sẽ vẫn thấy bình thường thôi, dù sao hắn cũng không thấy bản thân mình vẫn còn là một đứa bé cần phụ mẫu.
Nhưng hắn không thể nào nghĩ rằng, lúc này hắn lại không thể nói nên lời.
Tuy tuổi tác của hai nam nhân này đã nhuốm màu năm tháng, nhưng trên thực tế, dung nhan của họ chẳng khác gì mới ba mươi mấy tuổi, năm tháng dường như thiên vị họ, xem ra, đây là độ tuổi đẹp nhất của nam nhân.
Hai nam nhân cao lớn kia cũng ngơ ngác, họ đứng bất động tại chỗ.
Họ đều nghe thấy câu phụ hoàng của Trầm Sát.
Từ chiều cao đến dung mạo, có đồ ngốc mới không nhận ra đây là ai.
Nam nhân trung niên cao to mặc áo đỏ nhìn chằm chằm vào Trầm Sát, cánh môi rung rẩy, không thốt lên được chữ nào. Nhưng người nam nhân áo trắng bên cạnh lại nhéo y, tuy đã có khẳng định, nhưng không kiềm chế được, y hỏi: "Trầm Sát tiểu tử? Cậu là Trầm Sát phải không?"
Trầm Sát hít sâu, nuốt sự chua xót và đau khổ xuống, "Phải! Con là Trầm Sát, Thái tử vương triều Trầm Thị! Trầm Sát, nhạc..." phụ...
"Sát Nhi..."
Trầm Hoàng khẽ gọi, bước nhanh đến trước mặt họ, khi y đang định ôm Trầm Sát, thì Hiên Viên Chiến đã nhào đến, nắm lấy vai Trầm Hoàng, y nhìn Tử Vân Hồ đang nhìn y kêu U U, "Tiểu hồ ly?"
"Đợi đã! Người cậu đang cõng à ai?"
Đôi mắt có nét giống với Lâu Thất lóe sáng, "Là ai?"
"Thái tử phi của con, hậu của con, nữ nhân con yêu nhất!" Trầm Sát bồng Lâu Thất lên, "Nàng ấy tên Hiên Viên Thất."
"Hiên Viên Thất?"
Hiên Viên Chiến lẩm bẩm cái tên kia nhiều lần, thân hình y lảo đảo theo.
"U U!" U U cũng không kiềm chế được, nó kêu lên.
"Hiên Viên Thất? Lâu Thất? Là Tiểu Thất ư?" Ánh mắt Trầm Hoàng cũng trở nên vui mừng, y nhìn vào khuôn mặt của Lâu Thất, "Chiến Hoàng! Là nữ nhi của ông! Là nó! Ông xem, nó giống ông đến thế kia!"
"Con gái của trẫm, Tiểu Thất..."
Hiên Viên Chiến nhìn Lâu Thất, y bỗng nhiên biến sắc: "Nó bị sao vậy?"
Hai người họ nhìn nhau, lửa giận bốc lên ngút trời, đồng loạt chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào hai con quái thú kia.
Hiên Viên Chiến nghiến răng: "Hai con quái vật xấu xí đáng chết kia, dám làm bị thương con gái của trẫm?"
"Ai cho phép các ngươi làm bị thương con dâu của trẫm?" Trầm Hoàng cũng phẫn nộ.
Hai người ra tay cùng một lúc, thân pháp nhanh như tia chớp, biến thành hai tia sáng đỏ và trắng, lao thẳng vào hai con quái vật kia.
"Chết đi!"
Ầm một tiếng, hai cỗ nội lực cường hãn, đánh về phía hai con quái vật kia.
Không khí xung quanh khuấy động lên.
Vô số cây leo cũng bị gãy đoạn, rơi xuống đất.
Trầm Sát bế Lâu Thất lùi về sau, nhìn họ với vẻ chấn kinh.
Không ngờ nội lực của Trầm Hoàng và Chiến Hoàng lại thâm hậu như vậy?
Nhưng võ công họ cao như vậy, vì sao vẫn bị nhốt trong này?
"Trẫm sợ giết các ngươi rồi không còn gì để chơi, ai ngờ các người lại làm con gái trẫm bị thương! Chết đi!" Hiên Viên Chiến dốc hết hỏa lực, đánh thẳng về phía hai con dã thú kia.
"U U."
U U che mắt lại, nó liếc nhìn Lâu Thất, lại nhìn Trầm Sát.
Trầm Sát hiểu ý của nó.
Đế Hậu không phải bị hai con quái vật kia làm bị thương đâu, chúng bị oan đấy, được chưa?
"Chúng quả thật cũng đã làm Thất Thất bị thương." Trầm Sát ôm chặt Lâu Thất, hắn nói.
Đây có phải là lần đầu họ được phụ mẫu đứng ra bảo vệ không? Tuy cảm giác này hơi kỳ quái, nhưng cũng không tồi.
"Thất Thất, nàng mau tỉnh lại, đã tìm thấy phụ thân của chúng ta rồi." Trầm Sát cúi đầu, hôn lên trán nàng, sau đó đặt tay lên lưng nàng, truyền nội lực cho nàng.
Đợi đến khi Trầm Hoàng Chiến Hoàng đánh nát bét hai con quái vật kia, hai người họ vừa xoay đầu lại, thì nhìn thấy Trầm Sát ôm lấy Lâu Thất, chúng đang đứng một khoảng không xa lắm so với họ. Tiểu hồ ly ngồi lên vai Trầm Sát, nó dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào họ.
Trầm Hoàng và Hiên Viên Chiến bỗng nhiên trầm mặc.
Họ đứng tại chỗ, không dám tiền về trước.
"Hiên Viên Chiến, ông nói xem, lần này có phải là ảo giác của chúng ta không?"
"Trầm Hoàng, có khi nào huyễn trận lại tiến hóa nữa không?"
"Hay ông qua đó xem thử đi."
"Không, ông đi đi."
Hai vị hoàng đế lúc nãy còn hung mãnh kinh người kia, giờ đây lại trông vô cùng yếu đuối.
Chính vào lúc này, bởi vì nội lực Trầm Sát truyền vào phát huy hiệu quả, Lâu Thất tỉnh dậy. Bởi vì nàng đang nằm trong lòng Trầm Sát, nàng không vì lần trước bị Hách Liên Quyết cướp đi mà nảy sinh ám ảnh, trước khi hôn mê nàng nằm trong lòng Trầm Sát, nên khi tỉnh dậy nàng cũng cho rằng chắc bản thân đang ở bên cạnh hắn.
"Sát..."
Giọng nói của nàng vẫn còn rất yếu ớt, "Hai con quái vật đáng đánh đòn kia đâu?"
Nàng hỏi xong, Trầm Sát không trả lời nàng. Điều này khiến Lâu Thất cảm thấy rất quái dị. "U U! U U!" Bạn Tử Vân Hồ U U cảm thấy là lúc phải đỡ Đế Hậu đứng dậy, nếu không ba nam nhân này đều sẽ đứng ngớ người ra, họ định đứng đến thiên thu à?
Trầm Sát đặt nàng xuống, để nàng dựa vào mình, sau đó chỉ về phía trước.
Lâu Thất nhìn về hướng hắn chỉ, sau đó thì...
Lâu Thất sửng sốt, sau đó kêu toáng lên.
"Hiên Viên Chiến? Trầm Hoàng? Cổ Tịnh Nhi đâu?"
Hai người Hiên Viên Chiến và Trầm Hoàng suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Trầm Hoàng nhìn Hiên Viên Chiến, vẻ mặt kia phải nói là nhăn nhúm.
Đây là con gái của ông? Những năm qua, là ai cứ luôn nói phét, nói rằng con gái nhà mình chắc chắn là một người dịu dàng uyển chuyển, tri thư đạt lễ, đoan trang hiền thục, tinh thông cầm kỳ thư họa?
Giờ thì sao, câu đầu tiên lại là hỏi thăm hai con quái thú đáng đánh kia, sau đó còn gọi thẳng tên của họ!
Hiên Viên Chiến trừng mắt với y. Sao nào? Có thể được con gái bảo bối gọi thẳng tên cũng là một niềm vinh dự đấy nhé! Phải biết rằng, y đã tưởng rằng sẽ không còn gặp được nó nữa, bây giờ có thể gặp lại, cho dù nó có nhéo lỗ tai mắng y là đồ khốn, hắn cũng cam lòng!
"Thế chúng ta đều nghe thấy giọng nói của nó thật à? Không phải là ảo cảnh?"
Giọng nói của Hiên Viên Chiến vẫn còn hơi run rẩy.
Trầm Hoàng vẫn chưa trả lời, Lâu Thất đã lấy tay che miệng, vừa rơi lệ, vừa chửi: "Hiên Viên Chiến! Hiên Viên Chiến! Hiên Viên Chiến! Con là Lâu Thất! Ông có phải là cha của con không?"
Làm gì còn quan tâm đây có phải là ảo cảnh hay không. Cho dù là ảo cảnh, y cũng nhận!
Bảo bối của y, con gái của y! Đứa con gái nhỏ khi xưa mới còn tí tuổi đầu đã nếm hết khổ sở! Là con gái của hắn!
Hiên Viên Chế chảy lệ nóng, dang hay tay ra với Lâu Thất: "Tiểu công chúa...của Trẫm!"
Lâu Thất nhào vào lòng y.
Hiên Viên Chiến ôm chặt nàng, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai Lâu Thất, lệ nóng khiến nàng thấy chua xót không thôi, nàng không kiềm chế được, vùi mặt vào lòng y khóc rống lên.
Nàng nắm lấy y phục của Hiên Viên Chiến, khóc mắng: "Hiên Viên Chiến, đồ phụ thân vô dụng nhất nhà ông! Vì sao không ra ngoài?"
"Phải, phụ hoàng vô dụng!" Trái tim Hiên Viên Chiến cũng đang nghẹn ngào.
Vào lúc y nghĩ rằng Lâu Thất sẽ mắng tiếp, thì nàng lại khóc và nói: "Con lợi hại hơn cha nhiều, cha phải nhớ kỹ, là con đã tìm được cha, không phải cha tìm được con!"
"Phải phải phải, tiểu công chúa của trẫm lợi hại nhất!"
Lần đầu tiên Trầm Sát thấy Lâu Thất khóc như một đứa bé, nàng vẫn luôn rất kiên cường, cho dù gặp được Vân U, nàng vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thật không ngờ, khi gặp được Hiên Viên Chiến, nàng lại khóc nhiều đến thế.
"Sát Nhi?"
Trầm Hoàng nhìn hắn.
"Phụ hoàng, con và Thất Thất đến để đưa các người các ngoài."
Đôi phụ tử này lại hướng nội hơn đôi phụ tử kia nhiều.
Đưa họ ra ngoài?
"Không ra được, trừ phi có chìa khóa Nguyệt Quang và chìa khoác Tuyền Tâm, cho dù có hai thứ này cũng không được, bởi vì cần một người có thể chất dược hải, gộp hai thứ này lại sẽ trở thành chìa khóa người, mới có thể mở cốc." Trầm Hoàng cười khổ lắc đầu, "Có thể chìa khóa Nguyệt Quang, có thể tìm chìa khóa Tuyền Tâm, nhưng người có thể chất dược hải, thế gian khó tìm."
Vừa nói xong, y liền nhìn Trầm Sắc lộ ra vẻ mặt kỳ quái, còn Lâu Thất đang khóc lúc nãy cũng bỗng nhiên yên tĩnh lại, ló khuôn mặt với hai mắt đỏ bừng ra khỏi lòng Hiên Viên Chiến, nàng chớp mắt nhìn y.
"Sao vậy?"
Lâu Thất nhìn Trầm Sát, đôi mắt vừa được rửa bằng nước mắt trông rất sáng, rất trong veo, làm Trầm Sát rất muốn cướp nàng về khỏi lòng nhạc phụ.
"Sát, ta nghĩ ta biết lúc nãy ta bị làm sao rồi."
Nghe Trầm Hoàng nói như thế, với trí thông minh của nàng, sao không nghĩ ra được chứ? Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại thành chìa khóa người!
Danh sách chương