"Có lẽ đối phương muốn lòng tin này của chàng?"
Nếu quả thật như vậy, đó chắc chắn là một người vô cùng lạnh lùng, chưa từng yêu bất cứ ai, điều duy nhất mà đối phương tôn thờ là: Trên đời này không có tình yêu nào là không có nguyên nhân.
Bởi vì như vậy, đối phương lập ra một cái nguyên nhân để Trầm Sát yêu "nàng".
"Minh Liệt bảo ta bảo vệ mình cho tốt." Lâu Thất đột nhiên rung mình: "Vậy nên, chàng cảm thấy có thể nào ta cũng có hai mặt như Vân Phong không?"
Vân Phong và Triệu Vân là hai người hoàn toàn khác nhau, mặc dù có cùng một thân thể, mặc dù hai người bọn họ hợp lại chính là thiếu đông gia Triệu Vân Phong của Thịnh Vân Dược Hàng, nhưng Triệu Vân Phong chỉ là một cái thân phận mà thôi, linh hồn của người này là Vân Phong và Triệu Vân.
Vân Phong ấm áp, Triệu Vân gian tà, cũng may Triệu Vân chưa từng làm chuyện gì không tốt với bọn họ. Chung quy lại, tính tình của hai người này cũng không phải quá xấu, phong cách làm việc không quá cực đoan, phân rõ được thiện ác.
Điều mà Lâu Thất lo lắng lúc này là, nếu nàng cũng có hai mặt, một người là nàng, người còn lại là nhân cách còn đang ẩn núp mà Hiên Viên Chế vẫn nói là yêu nghiệt thì sao? Ngay từ lúc rất nhỏ, người đó đã biết tung tin đồn như vậy ra để khiến thiên hạ hỗn loạn, đẩy bản thân mình lên nơi đầu sóng, thì rõ ràng là một kẻ có dã tâm và âm mưu, trong lòng chỉ có quyền thế, tính cách hoàn toàn khác với nàng!
Nếu đó là nàng...
Liệu có phải ngay cả Trầm Sát cũng bị cô ta coi như bàn đạp để giúp cô ta lên trên đỉnh cao của quyền lực không?
Nàng đang ngẫm nghĩ linh tinh, đã rất lâu mà không thấy Trầm Sát trả lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn theo bản năng, nhưng vừa ngước lên, một bờ môi nóng bỏng lập tức áp sát lại, đặt lên môi của nàng.
Trầm Sát ôm nàng vào ngực thật chặt, nhưng nụ hôn này lại dịu dàng chưa từng thấy. Hắn nhấm nháp nhẹ nhàng cẩn thận, mãi đến khi cơ thể căng cứng từ nãy tới giờ của Lâu Thất thả lỏng ra mới thôi.
"Bổn Đế Quân chưa từng thấy bộ dạng sợ hãi của nàng." Hắn buông nàng ra, nói nhẹ giọng.
Vừa rồi Lâu Thất nghĩ nhiều quá, tự mình dọa mình. Nàng khẽ thở dài: "Ta chỉ đang nghĩ, nếu quả thực là như thế, một phiên bản Lâu Thất yêu nghiệt đi ra, liệu chàng có yêu cô ta không, nếu chàng yêu cô ta, vậy thì ta là cái gì chứ? Nhưng nếu chàng không yêu cô ta, thì đó vẫn là một con người khác của ta mà? Nếu chàng ở bên cạnh cô ta cũng làm những chuyện thân mật ấy, có coi là có lỗi với ta không?"
Càng nói nàng càng bị bản thân mình làm chóng mặt.
Nghe được câu cuối cùng của nàng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đen kịt lại.
"Nàng không có hai nhân cách đâu." Hắn nghiến răng nghiến lợi khẳng định.
Lâu Thất sửng sốt: "Vì sao?"
"Bổn Đế Quân không tin một nữ nhân kiêu căng như nàng lại bằng lòng để người khác đè lên đầu,cho dù đó có là một phiên bản khác của nàng. Hơn nữa, làm gì có một tính cách nào có thể có hành động yêu nghiệt như vậy ngay từ khi còn nhỏ đây?" Hắn dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: "Cho dù nàng có một tính cách khác thật, bổn Đế Quân cũng sẽ diệt cô ta!"
Nói gì thì một tính cách khác cũng là nàng, hắn không để ý tới điều này: "Bổn Đế Quân chỉ biết người mà bổn Đế Quân yêu là Lâu Thất này, kiêu ngạo, đáng yêu, bao che người của mình, thích ăn, rõ ràng rất mạnh còn giả vờ như một kẻ ngốc, còn nữa," Trầm Sát cúi sát đầu vào tai nàng, nói nhỏ giọng: "Nằm dưới bổn Đế Quân cũng phải khóc xin tha..."
...
Vốn dĩ nàng rất cảm động đấy có biết không?
Vốn dĩ đôi mắt nàng cũng đã ướt rồi! Nhưng cái câu cuối cùng này là cái thứ quỷ quái gì!
"Ha ha." Trầm Sát không nhịn được nở nụ cười nhẹ: "Đừng nghĩ nhiều, bổn Đế Quân sẽ nắm tay nàng thật chặt."
"Miệng toàn mật." Lâu Thất không khỏi cười lên: "Học được ở đâu đấy?"
"Đây là những lời trong trái tim của bổn Đế Quân, không cần học."
Hai người mua vui trong lúc hoạn nạn, tình tứ với nhau một hồi, sau đó hai cái bụng đồng thời kêu lên "ọt ọt", hai người nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Không ngờ cũng có một ngày bọn họ phải chịu đói! Cái Phá Vực thời không này cũng thật biết hãm hại nhau, cho bọn họ rơi vào đây thì cũng thôi, nhưng có thể chọn một chỗ nào khác tốt hơn không? Trong cái lồng này, ngay cả con hổ cũng không có, Thiên Ảnh tìm rất lâu rồi mà chẳng có thứ gì để ăn! Lúc rơi xuống Thiên Ảnh còn đè chết một con rắn, nhưng lại bị hắn đè bẹp rồi, căn bản không thể ăn được. Cũng không thể ăn thi thể của mấy người Teddy chứ?
"Vị cha nuôi kia của nàng có thể tìm được chúng ta về không?"
"Lão ta vừa bị sư công kéo về rồi, chắc hẳn sẽ phải hôn mê một thời gian, tỉnh lại rồi thì nhất định lão ta sẽ tìm ta." Ánh mắt Lâu Thất đột nhiên sáng lên: "Đúng rồi, ta dùng Khống Mộng Yểm."
Nàng đã học được Khống Mộng Yểm rồi mà. Nàng vội vào trong mộng gọi lão đạo sĩ thối dậy, bảo lão ta nghĩ cách đưa bọn họ về!
...
Lâm Tử Quân nhìn Tiểu Trù bằng ánh mắt kinh ngạc: "Ngươi là thị nữ của tiểu sư thúc ta? Muốn vào trong đó hầu hạ người à?"
Làm thị nữ, đi vào trong hầu hạ chủ tử là bình thường, nhưng không biết tại sao Tiểu Trù nghe vậy lại đỏ mặt lên.
"Tử Quân không thể giúp ta sao?" Khuôn mặt của Vân Phong còn đỏ hơn, hắn bị mấy người Hỏa vệ đẩy lên dùng mỹ nhân kế. Tuy rằng trong lòng rất ngột ngạt, nhưng võ công của bất cứ một đệ tử nào trong Thánh Tiên Cung đều không kém bọn họ, muốn xông vào là điều không thể.
Hiên Viên Lại là sư phụ kiêm tam thúc của Đế Hậu, bọn họ không vào thăm lại không yên lòng. Nhỡ có chuyện gì xảy ra, bọn họ phải ăn nói thế nào lúc Đế Hậu trở lại?
Lại nói, bọn họ cũng không tin Thánh Tiên Cung, ai biết bọn họ có lo nghĩ cách tìm Đế Quân và Đế Hậu không? Vậy nên phải mau chóng báo tin cho Hiên Viên Lại.
"Vân cô nương gọi ta là gì?" Lâm Tử Quân vui mừng bước tới nắm lấy tay Vân Phong. Ế? Bàn tay này cũng không nhỏ đâu.
Nhưng hắn không để tâm đến chuyện này, tay to thì to vậy.
Cả người Vân Phong sắp nổi hết dà gà lên rồi, thấy Tiểu Trù và Nhị Linh nghẹn cười, hắn lại càng thêm bất đắc dĩ.
"Tử Quân." Hắn lại gọi một tiếng rất "yếu ớt".
Lâm Tử Quân chỉ cảm thấy cả người tê dại, lâng lâng nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Vân Phong: "Nữ nhân mà các ngươi nói là tiểu sư cô của ta, là con gái của cung chủ sư huynh, tên là Lộ Băng Khiết. Nàng lớn lên cùng tiểu sư thúc, vẫn luôn thích thích tiểu sư thúc. Những năm qua tiểu sư thúc không ở đây, nàng luôn không nghĩ tới việc thành thân, chỉ chờ đợi tiểu sư thúc. Ta có thể dẫn nàng đi nửa canh giờ."
Mọi người đều mừng rỡ.
Chỉ lát sau, quả nhiên Lộ Băng Khiết bị Lâm Tử Quân dẫn đi, bọn họ lập tức vào trong viện của Hiên Viên Lại.
Trong lúc bọn họ đang phi nhanh vào trong phòng, Vân Phong tình cờ ngẩng đầu, phát hiện trên nóc nhà của Hiên Viên Lại có một làn khói xanh bay thành hình tròn, ở giữa có một tia sáng nhạt, như một trận pháp.
"Vân Phong công tử, sao ngươi không vào?" Quay đầu lại thấy hắn nhìn lên nóc nhà, Nhị Linh hơi ngẩn ra.
Trong lòng Vân Phong thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không biết là cái gì. Thấy Nhị Linh gọi, hắn liền cất bước đi vào. Ngay lúc bước và ngưỡng cửa, trong đầu hắn như vang lên một âm thanh, sau đó một cơn đau đớn khó hình dung suýt nữa khiến hắn ngã xuống.
"A!"
Sắc mặt của Vân Phong trắng bệch, không nhịn được hét thảm lên.
"Vân Phong công tử?" Nhị Linh kinh hoàng định bước tới đỡ hắn. Đúng lúc này Vân Phong lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng vặn vẹo.
"Đáng chết, tên khốn Vân Phong nhà ngươi đang giở trò gì?"
"Không phải ta, ngươi đừng có ra ngoài!"
"Ai đang kéo ta ra! Đau đau đau, đau chết mất!"
"Đoạt hồn, đoạt hồn, đừng mơ áp chế được ta, đừng có mơ..."
"Đoạt hồn? Ha ha ha, thế cũng được, ngươi đã vô dụng như thế thì hãy biến mất hẳn đi, để ta chi phối cơ thể này!"
Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn Vân Phong tự đối thoại một mình, cả khuôn mặt vặn vẹo lại với nhau, ai cũng thấy não của mình không đủ dùng.
"Vân Phong và Triệu Vân vốn cùng tồn tại trong thân thể của Triệu Vân Phong, bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Hai người này định quyết sống chết với nhau sao sao?" Hỏa nhíu mày, hắn căn bản không biết có thể gọi là hai người được không.
Ngay lúc hắn vừa dứt lời, Vân Phong đột nhiên yên tĩnh lại. Hắn cúi đầu xuống thấp, đứng đó không nhúc nhích, khiến người ta thấy rất quỷ dị.
Đúng lúc này, ngón tay của Hiên Viên Lại động đậy, nhưng sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Vân Phong, chỉ có Tiểu Trù phát hiện ra. Nàng lập tức xông tới nắm lấy tay của Hiên Viên Lại, nước mắt tuôn rơi: "Công tử, ngươi tỉnh rồi sao?"
Như thể muốn trả lời câu hỏi này của nàng, Vân Phong đột nhiên nói xa xăm: "Hắn cũng nên tỉnh rồi, không tỉnh thì sao ta có thể mượn thân thể của hắn được?"
Câu nói này của hắn mang theo sự gian tà khiến người đáy lòng người ta không khỏi rét run lên, ai nấy đều kinh hoàng, bởi vì giọng nói này là giọng nữ.
Vân Phong ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt lạnh lùng mà bọn họ chưa từng thấy. Cho dù là Triệu Vân hay Vân Phong đều chưa từng có vẻ mặt ấy.
"Vân Phong? Triệu Vân?" Hỏa bước lên trước theo bản năng, hắn đứng chắn trước Nhị Linh, người vốn cách Vân Phong rất gần.
"Ngươi còn không xứng biết ta là ai." Đôi môi của Vân Phong khẽ mở, sau đó đột nhiên biến thành một vẻ mặt khác, lại biến thành giọng nam: "Nữ nhân vô liêm sỉ! Hồn nữ cơ thể nam, ngươi có biết xấu hổ hay không?"
"Câm miệng. nếu không phải vừa hay ngươi có một thân thể song hồn, có khe hở để chui, chưa chắc ta đã muốn vào." Giọng của nữ nhân lại vang lên.
Sau đó Vân Phong nhẹ nhàng cất bước, từ từ bước về phía giường của Hiên Viên Lại.
Sắc mặt của hắn lại thay đổi, hét lên trong đau đớn: "Mau đánh ta ra khỏi cửa! Trên phòng này có Bác Hồn Trận, cô ta muốn chiếm lấy thân thể của Hiên Viên Lại!"
Sắc mặt của mấy người Hỏa thay đổi hẳn, mặc dù vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là sao, nhưng câu này thì hiểu rồi.
"Thứ sâu bọ."
Giọng nữ lại vang lên, sau đó hắn dùng tay vẽ một vòng tròn, đọc một câu chú, hai cánh tay vung ra ngoài, mọi người chỉ cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ không thể chống cự được đánh bay bọn họ ra.
Tất cả bị đánh bay chỉ trong một chiêu, có người đụng vào vách tường, có người đụng đổ bàn bát tiên, có người bay ra khỏi cửa, rồi cùng ngã mạnh xuống đất, đồng thời phun máu ra, không thế bò dậy nổi nữa.
"Lũ sâu bọ cũng dám xấc xược trước mặt ta."
Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên từ miệng của Vân Phong. Vốn dĩ hắn đã đang mặc đồ nữ rồi, trông có vẻ như một nữ nhân thực sự.
Hắn lại bước về phía Hiên Viên Lại
Nếu quả thật như vậy, đó chắc chắn là một người vô cùng lạnh lùng, chưa từng yêu bất cứ ai, điều duy nhất mà đối phương tôn thờ là: Trên đời này không có tình yêu nào là không có nguyên nhân.
Bởi vì như vậy, đối phương lập ra một cái nguyên nhân để Trầm Sát yêu "nàng".
"Minh Liệt bảo ta bảo vệ mình cho tốt." Lâu Thất đột nhiên rung mình: "Vậy nên, chàng cảm thấy có thể nào ta cũng có hai mặt như Vân Phong không?"
Vân Phong và Triệu Vân là hai người hoàn toàn khác nhau, mặc dù có cùng một thân thể, mặc dù hai người bọn họ hợp lại chính là thiếu đông gia Triệu Vân Phong của Thịnh Vân Dược Hàng, nhưng Triệu Vân Phong chỉ là một cái thân phận mà thôi, linh hồn của người này là Vân Phong và Triệu Vân.
Vân Phong ấm áp, Triệu Vân gian tà, cũng may Triệu Vân chưa từng làm chuyện gì không tốt với bọn họ. Chung quy lại, tính tình của hai người này cũng không phải quá xấu, phong cách làm việc không quá cực đoan, phân rõ được thiện ác.
Điều mà Lâu Thất lo lắng lúc này là, nếu nàng cũng có hai mặt, một người là nàng, người còn lại là nhân cách còn đang ẩn núp mà Hiên Viên Chế vẫn nói là yêu nghiệt thì sao? Ngay từ lúc rất nhỏ, người đó đã biết tung tin đồn như vậy ra để khiến thiên hạ hỗn loạn, đẩy bản thân mình lên nơi đầu sóng, thì rõ ràng là một kẻ có dã tâm và âm mưu, trong lòng chỉ có quyền thế, tính cách hoàn toàn khác với nàng!
Nếu đó là nàng...
Liệu có phải ngay cả Trầm Sát cũng bị cô ta coi như bàn đạp để giúp cô ta lên trên đỉnh cao của quyền lực không?
Nàng đang ngẫm nghĩ linh tinh, đã rất lâu mà không thấy Trầm Sát trả lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn theo bản năng, nhưng vừa ngước lên, một bờ môi nóng bỏng lập tức áp sát lại, đặt lên môi của nàng.
Trầm Sát ôm nàng vào ngực thật chặt, nhưng nụ hôn này lại dịu dàng chưa từng thấy. Hắn nhấm nháp nhẹ nhàng cẩn thận, mãi đến khi cơ thể căng cứng từ nãy tới giờ của Lâu Thất thả lỏng ra mới thôi.
"Bổn Đế Quân chưa từng thấy bộ dạng sợ hãi của nàng." Hắn buông nàng ra, nói nhẹ giọng.
Vừa rồi Lâu Thất nghĩ nhiều quá, tự mình dọa mình. Nàng khẽ thở dài: "Ta chỉ đang nghĩ, nếu quả thực là như thế, một phiên bản Lâu Thất yêu nghiệt đi ra, liệu chàng có yêu cô ta không, nếu chàng yêu cô ta, vậy thì ta là cái gì chứ? Nhưng nếu chàng không yêu cô ta, thì đó vẫn là một con người khác của ta mà? Nếu chàng ở bên cạnh cô ta cũng làm những chuyện thân mật ấy, có coi là có lỗi với ta không?"
Càng nói nàng càng bị bản thân mình làm chóng mặt.
Nghe được câu cuối cùng của nàng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đen kịt lại.
"Nàng không có hai nhân cách đâu." Hắn nghiến răng nghiến lợi khẳng định.
Lâu Thất sửng sốt: "Vì sao?"
"Bổn Đế Quân không tin một nữ nhân kiêu căng như nàng lại bằng lòng để người khác đè lên đầu,cho dù đó có là một phiên bản khác của nàng. Hơn nữa, làm gì có một tính cách nào có thể có hành động yêu nghiệt như vậy ngay từ khi còn nhỏ đây?" Hắn dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: "Cho dù nàng có một tính cách khác thật, bổn Đế Quân cũng sẽ diệt cô ta!"
Nói gì thì một tính cách khác cũng là nàng, hắn không để ý tới điều này: "Bổn Đế Quân chỉ biết người mà bổn Đế Quân yêu là Lâu Thất này, kiêu ngạo, đáng yêu, bao che người của mình, thích ăn, rõ ràng rất mạnh còn giả vờ như một kẻ ngốc, còn nữa," Trầm Sát cúi sát đầu vào tai nàng, nói nhỏ giọng: "Nằm dưới bổn Đế Quân cũng phải khóc xin tha..."
...
Vốn dĩ nàng rất cảm động đấy có biết không?
Vốn dĩ đôi mắt nàng cũng đã ướt rồi! Nhưng cái câu cuối cùng này là cái thứ quỷ quái gì!
"Ha ha." Trầm Sát không nhịn được nở nụ cười nhẹ: "Đừng nghĩ nhiều, bổn Đế Quân sẽ nắm tay nàng thật chặt."
"Miệng toàn mật." Lâu Thất không khỏi cười lên: "Học được ở đâu đấy?"
"Đây là những lời trong trái tim của bổn Đế Quân, không cần học."
Hai người mua vui trong lúc hoạn nạn, tình tứ với nhau một hồi, sau đó hai cái bụng đồng thời kêu lên "ọt ọt", hai người nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Không ngờ cũng có một ngày bọn họ phải chịu đói! Cái Phá Vực thời không này cũng thật biết hãm hại nhau, cho bọn họ rơi vào đây thì cũng thôi, nhưng có thể chọn một chỗ nào khác tốt hơn không? Trong cái lồng này, ngay cả con hổ cũng không có, Thiên Ảnh tìm rất lâu rồi mà chẳng có thứ gì để ăn! Lúc rơi xuống Thiên Ảnh còn đè chết một con rắn, nhưng lại bị hắn đè bẹp rồi, căn bản không thể ăn được. Cũng không thể ăn thi thể của mấy người Teddy chứ?
"Vị cha nuôi kia của nàng có thể tìm được chúng ta về không?"
"Lão ta vừa bị sư công kéo về rồi, chắc hẳn sẽ phải hôn mê một thời gian, tỉnh lại rồi thì nhất định lão ta sẽ tìm ta." Ánh mắt Lâu Thất đột nhiên sáng lên: "Đúng rồi, ta dùng Khống Mộng Yểm."
Nàng đã học được Khống Mộng Yểm rồi mà. Nàng vội vào trong mộng gọi lão đạo sĩ thối dậy, bảo lão ta nghĩ cách đưa bọn họ về!
...
Lâm Tử Quân nhìn Tiểu Trù bằng ánh mắt kinh ngạc: "Ngươi là thị nữ của tiểu sư thúc ta? Muốn vào trong đó hầu hạ người à?"
Làm thị nữ, đi vào trong hầu hạ chủ tử là bình thường, nhưng không biết tại sao Tiểu Trù nghe vậy lại đỏ mặt lên.
"Tử Quân không thể giúp ta sao?" Khuôn mặt của Vân Phong còn đỏ hơn, hắn bị mấy người Hỏa vệ đẩy lên dùng mỹ nhân kế. Tuy rằng trong lòng rất ngột ngạt, nhưng võ công của bất cứ một đệ tử nào trong Thánh Tiên Cung đều không kém bọn họ, muốn xông vào là điều không thể.
Hiên Viên Lại là sư phụ kiêm tam thúc của Đế Hậu, bọn họ không vào thăm lại không yên lòng. Nhỡ có chuyện gì xảy ra, bọn họ phải ăn nói thế nào lúc Đế Hậu trở lại?
Lại nói, bọn họ cũng không tin Thánh Tiên Cung, ai biết bọn họ có lo nghĩ cách tìm Đế Quân và Đế Hậu không? Vậy nên phải mau chóng báo tin cho Hiên Viên Lại.
"Vân cô nương gọi ta là gì?" Lâm Tử Quân vui mừng bước tới nắm lấy tay Vân Phong. Ế? Bàn tay này cũng không nhỏ đâu.
Nhưng hắn không để tâm đến chuyện này, tay to thì to vậy.
Cả người Vân Phong sắp nổi hết dà gà lên rồi, thấy Tiểu Trù và Nhị Linh nghẹn cười, hắn lại càng thêm bất đắc dĩ.
"Tử Quân." Hắn lại gọi một tiếng rất "yếu ớt".
Lâm Tử Quân chỉ cảm thấy cả người tê dại, lâng lâng nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Vân Phong: "Nữ nhân mà các ngươi nói là tiểu sư cô của ta, là con gái của cung chủ sư huynh, tên là Lộ Băng Khiết. Nàng lớn lên cùng tiểu sư thúc, vẫn luôn thích thích tiểu sư thúc. Những năm qua tiểu sư thúc không ở đây, nàng luôn không nghĩ tới việc thành thân, chỉ chờ đợi tiểu sư thúc. Ta có thể dẫn nàng đi nửa canh giờ."
Mọi người đều mừng rỡ.
Chỉ lát sau, quả nhiên Lộ Băng Khiết bị Lâm Tử Quân dẫn đi, bọn họ lập tức vào trong viện của Hiên Viên Lại.
Trong lúc bọn họ đang phi nhanh vào trong phòng, Vân Phong tình cờ ngẩng đầu, phát hiện trên nóc nhà của Hiên Viên Lại có một làn khói xanh bay thành hình tròn, ở giữa có một tia sáng nhạt, như một trận pháp.
"Vân Phong công tử, sao ngươi không vào?" Quay đầu lại thấy hắn nhìn lên nóc nhà, Nhị Linh hơi ngẩn ra.
Trong lòng Vân Phong thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không biết là cái gì. Thấy Nhị Linh gọi, hắn liền cất bước đi vào. Ngay lúc bước và ngưỡng cửa, trong đầu hắn như vang lên một âm thanh, sau đó một cơn đau đớn khó hình dung suýt nữa khiến hắn ngã xuống.
"A!"
Sắc mặt của Vân Phong trắng bệch, không nhịn được hét thảm lên.
"Vân Phong công tử?" Nhị Linh kinh hoàng định bước tới đỡ hắn. Đúng lúc này Vân Phong lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng vặn vẹo.
"Đáng chết, tên khốn Vân Phong nhà ngươi đang giở trò gì?"
"Không phải ta, ngươi đừng có ra ngoài!"
"Ai đang kéo ta ra! Đau đau đau, đau chết mất!"
"Đoạt hồn, đoạt hồn, đừng mơ áp chế được ta, đừng có mơ..."
"Đoạt hồn? Ha ha ha, thế cũng được, ngươi đã vô dụng như thế thì hãy biến mất hẳn đi, để ta chi phối cơ thể này!"
Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn Vân Phong tự đối thoại một mình, cả khuôn mặt vặn vẹo lại với nhau, ai cũng thấy não của mình không đủ dùng.
"Vân Phong và Triệu Vân vốn cùng tồn tại trong thân thể của Triệu Vân Phong, bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Hai người này định quyết sống chết với nhau sao sao?" Hỏa nhíu mày, hắn căn bản không biết có thể gọi là hai người được không.
Ngay lúc hắn vừa dứt lời, Vân Phong đột nhiên yên tĩnh lại. Hắn cúi đầu xuống thấp, đứng đó không nhúc nhích, khiến người ta thấy rất quỷ dị.
Đúng lúc này, ngón tay của Hiên Viên Lại động đậy, nhưng sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Vân Phong, chỉ có Tiểu Trù phát hiện ra. Nàng lập tức xông tới nắm lấy tay của Hiên Viên Lại, nước mắt tuôn rơi: "Công tử, ngươi tỉnh rồi sao?"
Như thể muốn trả lời câu hỏi này của nàng, Vân Phong đột nhiên nói xa xăm: "Hắn cũng nên tỉnh rồi, không tỉnh thì sao ta có thể mượn thân thể của hắn được?"
Câu nói này của hắn mang theo sự gian tà khiến người đáy lòng người ta không khỏi rét run lên, ai nấy đều kinh hoàng, bởi vì giọng nói này là giọng nữ.
Vân Phong ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt lạnh lùng mà bọn họ chưa từng thấy. Cho dù là Triệu Vân hay Vân Phong đều chưa từng có vẻ mặt ấy.
"Vân Phong? Triệu Vân?" Hỏa bước lên trước theo bản năng, hắn đứng chắn trước Nhị Linh, người vốn cách Vân Phong rất gần.
"Ngươi còn không xứng biết ta là ai." Đôi môi của Vân Phong khẽ mở, sau đó đột nhiên biến thành một vẻ mặt khác, lại biến thành giọng nam: "Nữ nhân vô liêm sỉ! Hồn nữ cơ thể nam, ngươi có biết xấu hổ hay không?"
"Câm miệng. nếu không phải vừa hay ngươi có một thân thể song hồn, có khe hở để chui, chưa chắc ta đã muốn vào." Giọng của nữ nhân lại vang lên.
Sau đó Vân Phong nhẹ nhàng cất bước, từ từ bước về phía giường của Hiên Viên Lại.
Sắc mặt của hắn lại thay đổi, hét lên trong đau đớn: "Mau đánh ta ra khỏi cửa! Trên phòng này có Bác Hồn Trận, cô ta muốn chiếm lấy thân thể của Hiên Viên Lại!"
Sắc mặt của mấy người Hỏa thay đổi hẳn, mặc dù vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là sao, nhưng câu này thì hiểu rồi.
"Thứ sâu bọ."
Giọng nữ lại vang lên, sau đó hắn dùng tay vẽ một vòng tròn, đọc một câu chú, hai cánh tay vung ra ngoài, mọi người chỉ cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ không thể chống cự được đánh bay bọn họ ra.
Tất cả bị đánh bay chỉ trong một chiêu, có người đụng vào vách tường, có người đụng đổ bàn bát tiên, có người bay ra khỏi cửa, rồi cùng ngã mạnh xuống đất, đồng thời phun máu ra, không thế bò dậy nổi nữa.
"Lũ sâu bọ cũng dám xấc xược trước mặt ta."
Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên từ miệng của Vân Phong. Vốn dĩ hắn đã đang mặc đồ nữ rồi, trông có vẻ như một nữ nhân thực sự.
Hắn lại bước về phía Hiên Viên Lại
Danh sách chương