Bát nước mà Thẩm Mộng Quân ngâm tay vào quả thực có một chút biến hóa rất nhỏ, nước vốn trong suốt không màu, hiện giờ lại có vài gợn màu nhũ bạch!

Hai huynh đệ đều biến sắc!

"Thẩm cô nương, đã phiền ngươi rồi." Lâu Thất nhìn Thẩm Mộng Quân mỉm cười.

"Không, diều này là không thể, sao có thể như vậy được chứ? Nhất định cô ta đã giở trò gì đó trong nước!" Thẩm Mộng Quân thét lớn.

"Nực cười thật đấy, từ lúc bắt đầu ta đã chẳng hề chạm vào bát nước của người, ta giở trò thế nào đây? Nếu để nói động tay động chân thì cũng là Cảnh cô nương vừa bưng bát nước qua lúc nãy chứ nhỉ?" Lâu Thất làm bộ dáng khó hiểu, nhìn về phía Cảnh Dao," Cảnh cô nương, ngươi không phải là đố kỵ với sư tỷ ngươi, lớn lên đẹp hơn ngươi, dáng người uyển chuyển hơn ngươi, lại được Nhị điện hạ sủng ái hơn ngươi, vì vậy mà sinh ra hận ý, nhân cơ hội này hãm hại cô ta đấy chứ?"

Cảnh Dao liền tức đến mức gào to, "Lâu Thất ngươi đừng có gây xích mích ly gián chúng ta! Sao ta có thể hãm hại sư tỷ được chứ? Ngươi hông được ăn nói linh tinh!"

"Vậy thì ta không biết đâu, dù sao thì ta cũng chẳng có cơ hội nào, hai vị điện hạ ở đây coi chừng nhé, lẽ nào ý ngươi nói là bọn họ ngốc như vậy, trơ mắt để ta lén qua sao?"

Lời này Cảnh Dao đâu thể nói ra chứ.

Bích Tiên Môn vẫn có thế lực, không sai, thế nhưng vài năm nay vẫn luôn bị tụt dốc, bọn họ cần xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hoàng thất, hoàng thất giúp đỡ cho bọn họ rất nhiều mặt.

"Như vậy đi, nếu chỉ là nước này đổi màu một chút, Thẩm cô nương có lẽ sẽ không phục, vậy thì đành để mấy con ngựa này qua chứng minh đi."

"Mấy con ngựa này có tác dụng gì?" Đông Thời Văn lại hỏi. Đông Thời Ngọc lại phát hiện ra một vấn đề, từ lúc bọn họ xuất hiện cho đến giờ vẫn luôn suy nghĩ và chỉ duy theo con đường của Lâu Thất. Đến cả Đông Thời Văn vốn muốn lập lời thề phải giết chết kẻ đã lẻn vào trướng của mình, đốt nhà bếp của mình, lại đốt nhiều lều trại tới vậy, còn hại biết bao thị vệ bị thương, nhất định phải ngũ mã phanh thây. Thế nhưng hiện giờ lại là nàng ta nói cái gì, hắn liền không nén được mà hỏi đây là sao, đây là thế nào.

Thủ đoạn này không phải là thứ mà người thường làm được, còn khó đối phó hơn so với những gì hắn tưởng.

"Mười bát nước, vừa khéo có thể đút cho mười con ngựa, các ngươi sẽ nhìn thấy sự thay đổi của con ngựa uống bát nước mà Thẩm cô nương vừa ngâm tay."

Nàng đã quả quyết như vậy, đến cả đám thị vệ cũng tò mò theo, tất cả mọi người đều quên nàng là người đốt lều trại của họ, đều quên mất nàng chính là mục tiêu mà họ muốn truy tìm hai ngày nay, tất cả đều đợi xem những con ngựa này sau khi uống nước xong sẽ có thay đổi gì.

Lẽ nào sẽ làm cho ngựa bị độc chết? Chắc là không phải đâu, cho dù thật sự là Thạch tủy ngàn năm, vậy cũng không thể có độc được.

Mười con ngựa đều uống sạch mười bát nước, vì phải đợi một lát, tất cả mọi người đều có chút căng thẳng nhìn chằm chằm, đặc biệt là con ngựa đã uống bát nước mà Thẩm Mộng Dao ngâm tay.

Chẳng bao lâu sau, những con ngựa khác đều chẳng có phản ứng lạ thườn gì, hơn nữa cũng chẳng xảy ra chuyện gì, không xảy ra bất cứ vấn đề gì, điều này chứng tỏ rằng chín bát nước kia vẫn là nước trong, uống vào cũng chẳng sao cả.

Thế nhưng con ngựa còn lại đột nhiên nâng vó ngay tại chỗ, phát ra một tiếng hí vang, sau đó ra sức lôi kéo thị vệ đang nắm dây cương, thoáng cái đã lao nhanh ra.

Diện tích doanh trướng của bọn họ tuy rằng không nhỏ, thế nhưng cũng đâu thể chứa được một con ngựa đang chạy lung tung chứ?

Ngay lập tức liền có mấy lều trại bị giẫm nát, còn có vài thị vệ không chạy kịp bị con ngựa kia một vó đạp chết! Doanh trướng lớn vừa rồi bị lửa thiêu hiện giờ lại bị ngựa náo loạn, có thể nói là nay đã bị hủy hoàn toàn.

Đông Thời Văn nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác bị tức đến mức muốn phun một ngụm máu là thế nào, hắn thực sự sắp phun cả ra lửa rồi.

Doanh địa của hắn, cứ vậy mà bị hủy rồi!

Thế nhưng, hắn lại không thể có cách nào nổi nóng với kẻ khởi xướng, bởi vì, biểu hiện của con ngựa này đã nói lên tất cả.

"Mộng Quân, ngươi có điều gì muốn nói không?" Con ngựa đó lại khỏe đến mức mười thị vệ cũng không ngăn lại được, nhảy một cái là qua hẳn một lều trại! Cứ như vừa biến thành một cao thủ có một thân công phu, trở thành thần mã vậy!

Chẳng lẽ đây còn không phải là hiệu quả của Thạch tủy ngàn năm sao?

Thẩm Mộng Quân ngâm một lúc, nước đó uống xong đã có uy phong như vậy rồi, nếu như thực sự uống Thạch tủy ngàn năm kia thì sẽ ra sao?

Nhất thời, Đông Thời Văn khó có thể giấu đi vẻ tham lam và sự khát vọng, kéo lại cổ tay của Thẩm Mộng Quân.

"Này, Nhị điện hạ, ta nghĩ rằng, chuyện giữa ngươi và Thẩm cô nương có thể từ từ hẵng nói, thế nhưng các ngươi đã đồng ý với ta, phải thay ra rửa sạch một chuyện, hiện giờ có lẽ cũng nên làm rồi nhỉ?" Lâu Thất nói.

Đông Thời Ngọc đang định mở miệng, Đông Thời Văn đột nhiên lại chỉ tay về phía nàng, lớn giọng quát, "Bắt yêu nữ này lại cho ta!"

"Rõ!"

Tất cả thị vệ đều rút trường kiếm, nhào về phía Lâu Thất. Có tới hai ba mươi người, đây là chiến thuật biển người sao? Lâu Thất kêu to, "Đông Thời Văn, ngươi dám lật lọng?"

"Hừ, ngươi đã có được Thạch tủy ngàn năm, muốn tham lam một mình chiếm giữ, bổn điện hạ nghĩ cho mọi người, há có thể bỏ qua ngươi!" Đông Thời Văn cười lạnh, đồng thời nắm chặt lấy Thẩm Mộng Quân.

Đông Thời Ngọc nhíu mày nói, "Nhị hoàng đệ có ý gì? Ngươi biết thân phận của Lâu Thất là gì không?"

"Thái tử hoàng huynh nói gì vậy? Lâu Thất là ai? Mộng Quân, hôm nay ngươi có thấy ai tới doanh địa không?" Đông Thời Văn đột nhiên hé ra một nụ cười ấm áp hỏi Thẩm Mộng Quân.

Thẩm Mộng Quân ngay tức khắc hiểu ý của hắn, trong mắt cô ta hiện lên sự hoảng sợ, chỉ càm thấy dường như mình chưa từng hiểu rõ người đàn ông này bao giờ, thế nhưng sự đau đớn trên cổ tay khiến cô ta phải hồi thần ngay tức khắc, cô ta lắc đầu nói, "Điện hạ, hôm nay chỉ có Thái tử điện hạ tới đây thôi!"

Lâu Thất nghe thấy bọn họ nói chuyện như vậy liền hiểu ngay tức khắc. Đông Thời Văn! Nàng đã chứng minh được Thạch tủy ngàn năm kia là do Thẩm Mộng Quân lấy, thế nhưng nếu như công bố chuyện này ra ngoài, một là hắn sẽ phải giao Thẩm Mộng Quân ra, hai là chưa hẳn có thể đoạt được Thạch tủy ngàn năm, ba là sẽ đắc tội với Bích Tiên Môn, còn một điểm nữa, nếu như thả nàng ra, ai mà biết được nàng có ghi thù hay không? Dù sao, Liên Minh Săn Thỏ cũng là do lời hiệu triệu của hắn mà thành!

Dù cho có xét từ phương diện nào đi chăng nữa, đều nên bắt lấy nàng, đâm lao thì phải theo lao, để tất cả mọi người đều cho rằng Thạch tủy ngàn năm là do nàng lấy! Hoặc, tới lúc đó giết nàng rồi lại nói với thiên hạ rằng, nàng đã uống sạch Thạch tủy ngàn năm rồi, thế nhưng vì vẫn chưa hấp thu được hết toàn bộ công phu nên có thể giết đươc, người khác không tin cũng đành phải chịu!

"Ha ha, Ngọc thái tử, xem ra hoàng đệ của ngươi lại là một nhân vật có lòng dạ độc ác nhỉ, ngươi nói sao đây?"

Lâu Thất đột nhiên dường như ngửi được khí vị gì đó, ngay lập tức liền cười tươi như hoa nở, một chiêu quét qua phá vòng vây của đám thị vệ, đứng ở đó bình tĩnh nhìn về phía Đông Thời Ngọc.

Đông Thanh Ngọc thái tử, có lẽ cũng hiểu rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình, hoàng đệ vẫn luôn giả bộ cung kính thân thiết trước mặt mình, giờ lại vạch ra lớp ngụy trang, cẩn thận đến ngay cả hắn cũng không bỏ qua.

Chỉ có điều, điều mà Đông Thời Ngọc suy nghĩ lại không phải điểm này.

"Nếu như Lâu cô nương tin tưởng ta, hãy để ta đưa Lâu cô nương rời đi, tới doanh trướng của ta, ta lập tức sẽ cho truyền lệnh xuống, nói là Thạch tủy ngàn năm không ở trên người cô nương." Đông Thời Ngọc nói.

Thạch tủy ngàn năm không ở chỗ nàng, vậy thì ở chỗ ai? Đông Thời Ngọc lại không nói ra.

Đông Thời Ngọc hiện giờ đã lộ ra vẻ bất đồng với Đông Thời Văn, hắn vẫn mang nụ cười ấm áp như thường, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo sự thành khẩn.

"Nữ nhân của bổn Đế quân sẽ không đi cùng người khác."

Một giọng nói lạnh đến thấu xương vang lên, tất cả những người ở đây đều cảm giác dường như nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống đến mấy phần, lại không hẹn mà cùng run lên một cái.

Lộc cộc lộc cộc, tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên mang theo chút băng vụn, trong chớp mắt đã tới trước mặt mọi người.

Lâu Thất quay người ngóng qua liền nhìn thấy người đàn ông gần mình nhất mặc áo choàng, sắc mặt lạnh băng, hai mắt sâu thẳm, môi mỏng khẽ nhếch, đương nhìn về phía nàng. Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt của hắn rõ ràng đã hiện lên một sự ấm áp nhỏ.

Đông Thời Ngọc chộp được điểm này, vẻ mặt hơi cứng lại một chút.

"Chủ tử!" Lâu Thất liền như nhìn thấy phụ huynh trong nhà, chạy vọt về phía hắn.

Trầm Sát thấy cả người nàng bẩn thỉu, đằng sau chẳng biết còn đeo thứ linh tinh gì, vạt áo còn có vài vết máu nhỏ đã khô sậm liền nổi giận.

Cả người hắn bay lên, vừa khéo ôm lấy được thân hình đang nhào qua, ừm, ôm một cái như vậy, gầy rồi, chỉ mới ba ngày, nàng lại gầy hơn rồi.

"Tốt, tốt lắm." Hắn không đầu không đuôi phát ra ba tiếng, lại khiến Đông Thời Ngọc cả kinh trong lòng. Hắn nghe ra được nộ ý trong lời của Trầm Sát.

"Chủ tử, bọn họ ức hiếp ta!" Quay đầu một cái, chỉ tay một cái, Lâu Thất cứ như một đứa trẻ đang mách chuyện người lớn nhà mình, chỉ về phía Cảnh Dao, Thẩm Mộng Quân, và cả Đông Thanh Nhị hoàng tử.

"Ức hiếp nàng?" Ánh mắt của Trầm Sát thuận theo hướng nàng chỉ, ánh mắt lạnh lẽo đó dần dần quét qua. Cảnh Dao run lẩy bẩy, thế nhưng lại cảm thấy bộ dạng lạnh lùng này của hắn lại càng khiến tim mình đập nhanh hơn. Cô thích, rất thích đó, cô thích nam nhân này như vậy đó! Vừa nhìn thấy hắn, cho dù hắn có lạnh lùng với mình thế nào, cô vẫn không thể khống chế nổi bản thân mình.

"Đế quân..." Cô ta vô cùng đáng thương tiến lên hai bước nói, "Cảnh Dao tuyệt không hề ức hiếp Lâu cô nương, trái lại chính là nàng ta, không hỏi rõ đúng sai phải trái đã cắt mất một bên tai của sư tỷ ta rồi! Đế quân, nàng ta là thị nữ của người, một lời nói một hành động đều đại diện cho bộ mặt của Cửu Tiêu Điện, cho Đế quân đó, nàng ta tùy ý hành hung như vậy..."

Cô ta còn chưa nói xong, Trầm Sát đã cúi đầu nhìn Lâu Thất trong lòng, "Nàng cắt tai của người ta sao?"

Cảnh Dao vừa nghe thấy câu này, hai mắt liền phát sáng, đây là đã nghe lời của cô ta, chuẩn bị giáo huấn nàng ta sao?

Thế nhưng, Lâu Thất được hắn mở áo choàng ôm vào lòng lại không hề có chút áy náy và sợ hãi nào, trái lại còn cười tủm tỉm nói, "Đúng vậy, chỉ cắt một bên thôi, hơn nữa cũng đâu có giết cô ta, có phải chàng cảm thấy ta rất mềm lòng rất lương thiện không?"

"Vô dụng."

Trầm Sát nói một câu, lại chỉ về phía Thẩm Mộng Quân nói, "Nguyệt, bắt lấy."

"Rõ."

Vừa nói xong, Nguyệt Vệ đã như một cái bóng trắng, dùng tốc độ mà người khác không thể tin được lướt về phía Thẩm Mộng Quân.

Lúc này Thẩm Mộng Quân đang hơi dựa vào Đông Thời Văn, Đông Thời Văn cũng đang nắm lấy một tay của cô ta, Nguyệt Vệ cứ vậy lướt qua, liền giữ lấy hai vai cô ta, dùng sức mạnh vô cùng kéo Thẩm Mộng Quân ra khỏi sự khống chế của Đông Thời Văn. Thẩm Mộng Quân từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng công phu của mình cũng không tệ, thế nhưng ngày hôm nay cô ta đã bị đả kích quá lớn, đầu tiên là bị Lâu Thất cắt mất một bên tai, sau đó vừa rồi khi Đông Thời Văn kéo cô ta lại, cô ta lại phát hiện nội lực của hắn còn vượt qua cả mình, mà giờ Nguyệt Vệ lướt qua, cô ta vậy mà lại nhận ra bản thân mình ngay cả trốn cũng chẳng nổi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện