Đối với tập thể ám vệ Truy Ảnh Cung vẫn luôn đi theo bên mình này, trước giờ Diệu Tâm vẫn luôn giữ thái độ nhìn như không thấy —mặc kệ đối phương có ầm ĩ huyên náo thế nào đi nữa thì cũng chỉ ở trong lòng lẩm nhẩm niệm kinh, ngăn tất cả tiếng ồn này lại bên ngoài thế giới của mình.
Ám vệ ngồi bên cạnh hắn, vừa ăn mì chay vừa cảm khái, mùi trong phòng bếp tỏa ra thật là thơm a, đoán chừng lại là Hoàng thượng phân phó đầu bếp hầm canh bổ dưỡng cho Vương gia.
Chúng ta cũng không phải là rất muốn được chia một chén.
“Đại sư.” Ám vệ dùng cùi chỏ chọt chọt hắn: “Tương lai Hoàng thượng và Vương gia đại hôn, đại sư có tới vương thành đòi một chén rượu mừng hay không? Đến lúc đó các vị cao tăng của Thiếu Lâm và Kim Quang Tự cũng sẽ tới, mọi người ngồi chung một bàn ăn thức ăn chay, rất là náo nhiệt a.”
Diệu Tâm vẫn như cũ nhắm mắt không nói gì.
Ám vệ cũng không cảm thấy bị tạt nước lạnh mùa đông chút nào, ngược lại càng lấn sát vào người hắn hơn nữa: “Ngày đó nhất định sẽ rất náo nhiệt!”
Diệu Tâm nhẹ giọng nói: “A di đà phật!”
Ám vệ sờ sờ cằm, không phải mọi người đều nói là cứ nhắc tới chuyện Hoàng thượng đại hôn là vị đại sư này lại bắt đầu ma chướng ư? Vì sao bây giờ nhìn qua vẫn còn bình thường như thế? Diệu Tâm nói: “Hoàng thượng phải cùng người nào thành thân, không phải là chuyện bần tăng có thể định đoạt.”
Ám vệ mừng rỡ, nếu ngươi có thể có được loại giác ngộ này thì thật sự là không còn gì tốt hơn được nữa.
Diệu Tâm nói tiếp: “Nhưng cũng không phải là do chư vị định đoạt.”
Ám vệ: “….”
Ám vệ nói: “Thật ra thì thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể định được một lần đó.”
Dù sao cũng thường làm mai, mai đôi nào thành đôi nấy, giỏi cực!
Vì vậy tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Hoàng thượng và Vương gia đều là nhân trung long phượng, khắp thiên hạ này còn ai có thể xứng với bọn họ hơn hai người bọn họ xứng với nhau nữa đây?”
Diệu Tâm nói: “Từ cổ chí kim, chưa bao giờ có chuyện đứng bên cạnh một bậc đế vương hiền minh -không phải là hậu phi mà là một nam nhân.”
“Nam nhân thì đã sao?” Ám vệ ngạc nhiên hỏi: “Chính đại sư cũng là nam nhân a, chẳng lẽ lại xem thường nam nhân ư?”
Diệu Tâm: “….”
Ám vệ tiếp tục cắn hạt dưa, nói: “Các tướng sĩ trong quân doanh này cũng càng ngày càng tôn kính và sùng bái Vương gia, tất nhiên dân chúng cũng sẽ có thể tiếp nhận được, sử sách cũng nên đem tất cả những chuyện này ghi lại một cách rõ ràng tường tận. Trước đây không có, không có nghĩa là sau này cũng phải không có, đại sư cần gì phải chấp nhất như thế.”
Diệu Tâm lần chuỗi hạt tràng trong tay, cũng không nói thêm bất cứ câu nào.
Ám vệ nói: “Tất nhiên, thiên hạ này rộng lớn như vậy, nhất định cũng sẽ có người cổ hủ đần độn…dĩ nhiên, cũng không phải là ta đang nói đại sư ngươi. Cho dù là Cung chủ và công tử nhà ta thì cũng vậy thôi, hàng năm đều có một nhóm lão hủ trong võ lâm ăn no rửng mỡ bới lông tìm vết, đối với loại người thích vô cớ sinh sự này, quản hắn nghĩ như thế nào, trùm đầu đánh một trận là xong ngay.”
“…”
Làm người mà, không thể cứ chui sừng trâu mãi được, chuyện không liên quan tí gì đến ngươi cũng chít chít meo meo thì thôi đi, còn muốn đâm đầu đi ngăn cản phá rồi, không đánh ngươi thì còn đánh ai.
Chẳng bằng bỏ xuống tất cả chấp niệm, mọi người cùng nhau quây quần bên nồi ăn lẩu, mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình.
Cho đến buổi chiều Sở Uyên mới đá chăn tỉnh lại. Tứ Hỉ nghe được động tĩnh, ghé mắt qua khe cửa nhìn vào trong phòng một cái rồi vội vàng đi vào phục vụ.
Bên trong gian phòng vẫn còn mùi hương nhàn nhạt, Sở Uyên lắc đầu: “Lại là Tiểu Cẩn đưa hương an thần tới đúng không?”
“Dạ, trước khi đi Vương gia nói là để cho Hoàng thượng ngủ một giấc thật ngon.” Tứ Hỉ đưa khăn tay cho hắn: “Hoàng thượng có muốn dùng bữa bây giờ không?”
“Ngủ lâu như vậy.” Sở Uyên lắc đầu, hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi?”
“Vương gia đã ra ngoài từ sáng sớm, Cửu điện hạ có tới đây một lần, nói người bị thương đều đã an trí ổn thỏa, về chuyện thuyền bè hư hỏng thì khoảng chừng ngày mai là có thể tu sửa xong.” Tứ Hỉ nói: “Đúng rồi, Vương gia còn nói là có thể hôm nay sẽ về muộn một chút, phải tìm Tiết tướng quân nghị sự.”
Sở Uyên gật đầu, đẩy cửa ra ngoài hóng gió một chút, thuận tiện cho đầu óc tỉnh táo hơn.
Diệp Cẩn ôm một cái hộp đứng phía sau lưng hắn, nói: “Ăn cơm xong rồi sao?”
“Vừa mới thức dậy thôi.” Sở Uyên xoay người: “Lần sau đổi lại loại an thần cũ đi, loại này dược tính quá mãnh liệt.”
“Ngươi muốn nhiều cũng không có.” Diệp Cẩn đứng bên cạnh hắn: “Đắt lắm a.”
Sở Uyên cười cười, hỏi: “Trong hộp là điểm tâm ư?”
Diệp Cẩn đưa cho hắn: “Ừ.”
Sở Uyên nhận lấy mở ra, sắc mặt cứng đờ.
“Là cổ vương.” Diệp Cẩn gõ gõ nắp hộp: “Mười con.”
Sở Uyên cảm thấy, mình cũng không phải là rất muốn bưng cái thứ đồ chơi này.
Đoạn Bạch Nguyệt và Tiết Hoài Nhạc đi vòng vòng khắp quân doanh dò xét một lượt, khi trở lại quả thật đã quá nửa đêm. Hôm nay Sở Uyên đã ngủ rất nhiều nên giờ ngược lại cũng không buồn ngủ, đang ngồi bên cạnh bàn, vừa lật chiến báo xem vừa chờ hắn.
“Đã ăn gì chưa?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Lúc ở trên thuyền có ăn ít thứ.”
“Nhìn ngươi mệt mỏi quá.” Sở Uyên xoa xoa gương mặt hắn, thở dài: “Mau đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi.”
Tối hôm qua Đoạn Bạch Nguyệt thức trắng cả đêm, hôm nay lại chạy bên ngoài cả ngày, đích xác có chút mệt mỏi. Qua loa rửa mặt vài cái rồi leo lên giường, ôm Sở Uyên đặt ở dưới thân, cúi đầu cụng trán mình vào trán hắn: “Hôn một chút.”
Sở Uyên nói: “Không hôn.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy ta hôn ngươi.”
Sở Uyên đưa ngón tay dí lên trán hắn đẩy ra: “Mệt mỏi suốt một ngày đêm rồi, còn không chịu đàng hoàng một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, ghé đầu bên cổ hắn cọ cọ một trận: “Chính là vì đã mệt mỏi cả ngày đêm nên lúc trở về mới phải đòi chút ngọt ngào, nếu không thì không khỏi cũng quá tội nghiệp rồi.”
Sở Uyên kéo lỗ tai hắn, có lệ hôn một cái: “Được rồi đó, ngủ đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn: “Tức phụ
.”
Sở Uyên nói: “Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta có được hay không?”
Sở Uyên bĩu môi: “Tàm tạm.”
Đoạn Bạch Nguyệt bị nghẹn một chút.
Tàm tạm???
“Còn chưa chịu ngủ ư?” Sở Uyên liếc hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay lột trung y trên người mình xuống, sau đó chui vào ổ chăn đem hắn ôm chặt vào lòng mình.
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trước tiên dùng sắc đẹp mê hoặc ngươi một chút.”
Sở Uyên nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó….” Đoạn Bạch Nguyệt hít sâu một hơi: “Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
“Nói đi.” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Chân mày Sở Uyên giương lên.
Đoạn Bạch Nguyệt lúng túng nói: “Ngươi cảm thấy ta có đẹp hay không?”
Sở Uyên gật đầu: “Ừ, đẹp lắm, ngủ đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn lên che đầu: “Nha~~.”
Sở Uyên nhẫn cười, nằm lên trên người hắn kéo chăn ra: “Muốn lên thuyền tìm con mẫu trùng kia đúng không?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “Hả?” Vì sao lại có thể biết được chuyện này?
“Vừa mới sáng sớm Tiểu Cẩn đã mang theo cái hộp bảo bối của hắn tới tìm ta rồi.” Sở Uyên nhéo nhéo cằm Đoạn Bạch Nguyệt: “Nhìn ngươi ấp a ấp úng hơn nửa ngày.”
“Ta sợ ngươi tức giận thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lúc trước ta đã đáp ứng rằng sẽ luôn đứng bên cạnh ngươi, không bao giờ tự ý xông vào chỗ hiểm nữa.”
Sở Uyên nói: “Hôm nay Tiểu Cẩn đã nói tỉ mỉ một lần rồi, muốn đi cũng được nhưng phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
“Vậy tính là ngươi đáp ứng rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên.
“Có điều kế hoạch hành động phải bàn bạc thật kĩ lưỡng.” Sở Uyên nói: “Để nhiều người như vậy lên chiếc quỷ thuyền không hiểu ra sao kia cùng một lúc, trừ khi đã nắm chắc được mười phần, nếu không ai cũng không cho phép đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm má hắn, hung hăng hôn lên môi một cái: “Ừ.”
“Bây giờ có thể nhắm mắt ngủ được chưa?” Sở Uyên đưa tay che mắt hắn lại: “Đã hai ngày một đêm không được chợp mắt rồi, tiếp tục nói thêm gì nữa thì trời cũng sáng.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa mặt sát vào.
Khóe miệng Sở Uyên cong cong, kề môi vào hôn hắn một cái: “Ngủ ngon.”
Ánh nến đầu giường nhảy lên, chỉ lát sau cũng bị gió đêm nhẹ nhàng thổi tắt, trong phòng chỉ còn lại bóng tối an tĩnh ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Dao vừa gặm bánh bao, vừa dùng ánh mắt ước ao nhìn Diệp Cẩn, vậy mà lại có những mười con cổ trùng béo mập.
Mười con!
Diệp Cẩn giơ ngón tay về phía hắn ngoắc ngoắc.
Đoạn Dao mừng như điên chạy tới: “Muốn giúp một tay cho bọn nó ăn sao?”
Diệp Cẩn nói: “Cho ngươi một con.”
Niềm vui sướng quá mức ập đến, Đoạn Dao có chút choáng váng ngây người: “A?”
“Con này có thích không?” Diệp Cẩn lựa ra một con đầu tím.
Đoạn Dao liều mạng gật đầu.
Diệp Cẩn tìm một bình sứ mới, thả con cổ vương kia vào rồi đưa cho hắn: “Nó đang thay da, mỗi ngày dùng tứ khổng cho nó ăn ba lần.”
Tư Không Duệ đúng lúc đi ngang qua: “A?”
Đoạn Dao giải thích: “Tứ khổng là dược liệu.” Cũng không phải là ngươi.
Tứ Khổng và Tư Không đọc giống nhau.
“Đang chia cổ trùng a.” Tư Không Duệ liếc mắt nhìn một cái, sau đó kéo Đoạn Dao qua một bên, nói: “Vừa rồi ta mới gặp Nam sư phụ, nghe nói Đoạn huynh muốn dẫn người lên chiếc quỷ thuyền kia tìm bảo bối hả?”
“Đó mà là bảo bối gì chứ!” Đoạn Dao mặt đầy ghét bỏ.
“Vậy là muốn đi thật ư?” Tư Không Duệ bất mãn: “Vậy vì sao không cho ta đi với?”
Đoạn Dao nói: “Mọi người phải đi tìm cổ trùng đó.” Nhưng ngươi vừa thấy trùng hơi lớn một chút là đã bỏ chạy, từ bé đến giờ vẫn không sửa được, tới tận bây giờ cũng không phân biệt được sâu Thái Thanh và sâu lông.
Sâu Thái Thanh: là sâu bướm của loài bướm Thái Bạch,thân hình phần lớn có màu đen, trên đỉnh đầu có một đốm nhỏ hình tam giác màu đen, toàn thân có nhiều sừng tủa ra, nhìn như sâu lông, là sâu ăn cải. Hình ảnh sâu và bướm bên dưới.
Tư Không Duệ: “….”
“Lần này tất cả mọi người đều đi hết, ngươi ở lại vừa vặn có thể bảo vệ Hoàng thượng.” Đoạn Dao an ủi hắn: “Thuận tiện để Ôn đại nhân nhìn ngươi nhiều một chút luôn.” Tương lai viết vào sách sử cũng có thể viết được nhiều câu mà người khác đọc cũng đọc không hiểu, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, còn rất dài.
Tư Không Duệ sờ sờ cằm: “Cũng đúng.”
Buổi chiều hôm đó, mọi người tụ tập ở tiền thính thương nghị. Cuối cùng có năm người sẽ đi chuyến này là Đoạn Bạch Nguyệt, Đoạn Dao, Thẩm Thiên Phong, Diệp Cẩn và Khúc Uẩn Chi.
“Mọi người phân công nhau hành động.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu thật sự tìm không được thì dứt khoát nổ luôn chiếc thuyền kia.”
“Được.” Những người còn lại gật đầu. Đoạn Dao nói: “Nhưng chúng ta lên thuyền lớn tìm Phấn Khương Hoa cũng phải mất thời gian, nhanh nhất cũng phải một chén trà nhỏ. Trong khoảng thời gian đó, dù sao cũng không thể để các tướng sĩ Đại Sở phải dùng thân thể máu thịt chống đỡ Quỷ Mộc Hạp được.” Như vậy chẳng phải là sẽ có rất nhiều người thương vong.
Sở Uyên nói: “Dùng thuyền trống ra trận đi.”
“Là sao?” Đoạn Dao không hiểu.
“Chính là một đội thuyền trống không.” Diệp Cẩn giải thích: “Vùng biển này bây giờ sương đen mênh mông như vậy ngược lại cũng thuận lợi cho chúng ta, dùng rơm rạ quấn vào cành cây xếp lên thuyền giả trang thành các tướng sĩ, cho tất cả các quan binh rút về, chỉ giữ lại một vài người có thủy tính tốt nhất. Sau khi dẫn địch quân tới thì lại để cho các quan binh đó nhảy xuống biển, nhanh chóng bơi về phía chủ doanh, đem số người thương vong giảm tới mức thấp nhất.”
“Thì ra là vậy.” Đoạn Dao gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Đại quân sẽ giữ một khoảng cách với đội thuyền trống đó.” Sở Uyên nói: “Tạm thời có thể dùng thủy lôi ngăn chặn đối phương trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Cho nên chúng ta chỉ có thời gian tối đã chưa tới một nén nhang.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lặp lại lần nữa, nếu không tìm được con rối phía sau điều khiển đám cương thi kia thì lập tức đánh chìm chiếc thuyền đó, nói chung là tuyệt đối không thể để đám quan tài kia tới gần Sở quân!”
“Được!” Hai tay Đoạn Dao nắm quyền, hào hiệp nói, rất phối hợp với ca ca thân yêu biết nướng cá tẩm bột tiêu cay của mình.
Ba ngày sau, đại quân cho thuyền rời khỏi đảo tránh gió, một lần nữa lên đường tiến thẳng về phía hải vực sương đen.
Trinh sát ở tiền tuyến truyền tin tức này về lại Tinh Châu,Sở Hạng thờ ơ buông chén trà trong tay xuống, sai người khiêng một cỗ quan tài trong suốt bằng băng trong hầm ra ngoài. Hắc Nha nằm trong quan tài, hai mắt nhắm nghiền ngũ quan vặn vẹo, vẫn là dáng vẻ dữ tợn như ngày hôm đó trước khi chết.
Sở Hạng chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, chọt chọt lên ống tay áo vốn dĩ trống rỗng của hắn, thấy chỗ trống rỗng kia đã xuất hiện một vật cứng rắn lạnh như băng, thỏa mãn nói: “Cứu hắn tỉnh lại đi.”
Ám vệ ngồi bên cạnh hắn, vừa ăn mì chay vừa cảm khái, mùi trong phòng bếp tỏa ra thật là thơm a, đoán chừng lại là Hoàng thượng phân phó đầu bếp hầm canh bổ dưỡng cho Vương gia.
Chúng ta cũng không phải là rất muốn được chia một chén.
“Đại sư.” Ám vệ dùng cùi chỏ chọt chọt hắn: “Tương lai Hoàng thượng và Vương gia đại hôn, đại sư có tới vương thành đòi một chén rượu mừng hay không? Đến lúc đó các vị cao tăng của Thiếu Lâm và Kim Quang Tự cũng sẽ tới, mọi người ngồi chung một bàn ăn thức ăn chay, rất là náo nhiệt a.”
Diệu Tâm vẫn như cũ nhắm mắt không nói gì.
Ám vệ cũng không cảm thấy bị tạt nước lạnh mùa đông chút nào, ngược lại càng lấn sát vào người hắn hơn nữa: “Ngày đó nhất định sẽ rất náo nhiệt!”
Diệu Tâm nhẹ giọng nói: “A di đà phật!”
Ám vệ sờ sờ cằm, không phải mọi người đều nói là cứ nhắc tới chuyện Hoàng thượng đại hôn là vị đại sư này lại bắt đầu ma chướng ư? Vì sao bây giờ nhìn qua vẫn còn bình thường như thế? Diệu Tâm nói: “Hoàng thượng phải cùng người nào thành thân, không phải là chuyện bần tăng có thể định đoạt.”
Ám vệ mừng rỡ, nếu ngươi có thể có được loại giác ngộ này thì thật sự là không còn gì tốt hơn được nữa.
Diệu Tâm nói tiếp: “Nhưng cũng không phải là do chư vị định đoạt.”
Ám vệ: “….”
Ám vệ nói: “Thật ra thì thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể định được một lần đó.”
Dù sao cũng thường làm mai, mai đôi nào thành đôi nấy, giỏi cực!
Vì vậy tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Hoàng thượng và Vương gia đều là nhân trung long phượng, khắp thiên hạ này còn ai có thể xứng với bọn họ hơn hai người bọn họ xứng với nhau nữa đây?”
Diệu Tâm nói: “Từ cổ chí kim, chưa bao giờ có chuyện đứng bên cạnh một bậc đế vương hiền minh -không phải là hậu phi mà là một nam nhân.”
“Nam nhân thì đã sao?” Ám vệ ngạc nhiên hỏi: “Chính đại sư cũng là nam nhân a, chẳng lẽ lại xem thường nam nhân ư?”
Diệu Tâm: “….”
Ám vệ tiếp tục cắn hạt dưa, nói: “Các tướng sĩ trong quân doanh này cũng càng ngày càng tôn kính và sùng bái Vương gia, tất nhiên dân chúng cũng sẽ có thể tiếp nhận được, sử sách cũng nên đem tất cả những chuyện này ghi lại một cách rõ ràng tường tận. Trước đây không có, không có nghĩa là sau này cũng phải không có, đại sư cần gì phải chấp nhất như thế.”
Diệu Tâm lần chuỗi hạt tràng trong tay, cũng không nói thêm bất cứ câu nào.
Ám vệ nói: “Tất nhiên, thiên hạ này rộng lớn như vậy, nhất định cũng sẽ có người cổ hủ đần độn…dĩ nhiên, cũng không phải là ta đang nói đại sư ngươi. Cho dù là Cung chủ và công tử nhà ta thì cũng vậy thôi, hàng năm đều có một nhóm lão hủ trong võ lâm ăn no rửng mỡ bới lông tìm vết, đối với loại người thích vô cớ sinh sự này, quản hắn nghĩ như thế nào, trùm đầu đánh một trận là xong ngay.”
“…”
Làm người mà, không thể cứ chui sừng trâu mãi được, chuyện không liên quan tí gì đến ngươi cũng chít chít meo meo thì thôi đi, còn muốn đâm đầu đi ngăn cản phá rồi, không đánh ngươi thì còn đánh ai.
Chẳng bằng bỏ xuống tất cả chấp niệm, mọi người cùng nhau quây quần bên nồi ăn lẩu, mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình.
Cho đến buổi chiều Sở Uyên mới đá chăn tỉnh lại. Tứ Hỉ nghe được động tĩnh, ghé mắt qua khe cửa nhìn vào trong phòng một cái rồi vội vàng đi vào phục vụ.
Bên trong gian phòng vẫn còn mùi hương nhàn nhạt, Sở Uyên lắc đầu: “Lại là Tiểu Cẩn đưa hương an thần tới đúng không?”
“Dạ, trước khi đi Vương gia nói là để cho Hoàng thượng ngủ một giấc thật ngon.” Tứ Hỉ đưa khăn tay cho hắn: “Hoàng thượng có muốn dùng bữa bây giờ không?”
“Ngủ lâu như vậy.” Sở Uyên lắc đầu, hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi?”
“Vương gia đã ra ngoài từ sáng sớm, Cửu điện hạ có tới đây một lần, nói người bị thương đều đã an trí ổn thỏa, về chuyện thuyền bè hư hỏng thì khoảng chừng ngày mai là có thể tu sửa xong.” Tứ Hỉ nói: “Đúng rồi, Vương gia còn nói là có thể hôm nay sẽ về muộn một chút, phải tìm Tiết tướng quân nghị sự.”
Sở Uyên gật đầu, đẩy cửa ra ngoài hóng gió một chút, thuận tiện cho đầu óc tỉnh táo hơn.
Diệp Cẩn ôm một cái hộp đứng phía sau lưng hắn, nói: “Ăn cơm xong rồi sao?”
“Vừa mới thức dậy thôi.” Sở Uyên xoay người: “Lần sau đổi lại loại an thần cũ đi, loại này dược tính quá mãnh liệt.”
“Ngươi muốn nhiều cũng không có.” Diệp Cẩn đứng bên cạnh hắn: “Đắt lắm a.”
Sở Uyên cười cười, hỏi: “Trong hộp là điểm tâm ư?”
Diệp Cẩn đưa cho hắn: “Ừ.”
Sở Uyên nhận lấy mở ra, sắc mặt cứng đờ.
“Là cổ vương.” Diệp Cẩn gõ gõ nắp hộp: “Mười con.”
Sở Uyên cảm thấy, mình cũng không phải là rất muốn bưng cái thứ đồ chơi này.
Đoạn Bạch Nguyệt và Tiết Hoài Nhạc đi vòng vòng khắp quân doanh dò xét một lượt, khi trở lại quả thật đã quá nửa đêm. Hôm nay Sở Uyên đã ngủ rất nhiều nên giờ ngược lại cũng không buồn ngủ, đang ngồi bên cạnh bàn, vừa lật chiến báo xem vừa chờ hắn.
“Đã ăn gì chưa?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Lúc ở trên thuyền có ăn ít thứ.”
“Nhìn ngươi mệt mỏi quá.” Sở Uyên xoa xoa gương mặt hắn, thở dài: “Mau đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi.”
Tối hôm qua Đoạn Bạch Nguyệt thức trắng cả đêm, hôm nay lại chạy bên ngoài cả ngày, đích xác có chút mệt mỏi. Qua loa rửa mặt vài cái rồi leo lên giường, ôm Sở Uyên đặt ở dưới thân, cúi đầu cụng trán mình vào trán hắn: “Hôn một chút.”
Sở Uyên nói: “Không hôn.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy ta hôn ngươi.”
Sở Uyên đưa ngón tay dí lên trán hắn đẩy ra: “Mệt mỏi suốt một ngày đêm rồi, còn không chịu đàng hoàng một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, ghé đầu bên cổ hắn cọ cọ một trận: “Chính là vì đã mệt mỏi cả ngày đêm nên lúc trở về mới phải đòi chút ngọt ngào, nếu không thì không khỏi cũng quá tội nghiệp rồi.”
Sở Uyên kéo lỗ tai hắn, có lệ hôn một cái: “Được rồi đó, ngủ đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn: “Tức phụ
.”
Sở Uyên nói: “Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta có được hay không?”
Sở Uyên bĩu môi: “Tàm tạm.”
Đoạn Bạch Nguyệt bị nghẹn một chút.
Tàm tạm???
“Còn chưa chịu ngủ ư?” Sở Uyên liếc hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay lột trung y trên người mình xuống, sau đó chui vào ổ chăn đem hắn ôm chặt vào lòng mình.
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trước tiên dùng sắc đẹp mê hoặc ngươi một chút.”
Sở Uyên nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó….” Đoạn Bạch Nguyệt hít sâu một hơi: “Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
“Nói đi.” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Chân mày Sở Uyên giương lên.
Đoạn Bạch Nguyệt lúng túng nói: “Ngươi cảm thấy ta có đẹp hay không?”
Sở Uyên gật đầu: “Ừ, đẹp lắm, ngủ đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn lên che đầu: “Nha~~.”
Sở Uyên nhẫn cười, nằm lên trên người hắn kéo chăn ra: “Muốn lên thuyền tìm con mẫu trùng kia đúng không?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “Hả?” Vì sao lại có thể biết được chuyện này?
“Vừa mới sáng sớm Tiểu Cẩn đã mang theo cái hộp bảo bối của hắn tới tìm ta rồi.” Sở Uyên nhéo nhéo cằm Đoạn Bạch Nguyệt: “Nhìn ngươi ấp a ấp úng hơn nửa ngày.”
“Ta sợ ngươi tức giận thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lúc trước ta đã đáp ứng rằng sẽ luôn đứng bên cạnh ngươi, không bao giờ tự ý xông vào chỗ hiểm nữa.”
Sở Uyên nói: “Hôm nay Tiểu Cẩn đã nói tỉ mỉ một lần rồi, muốn đi cũng được nhưng phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
“Vậy tính là ngươi đáp ứng rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên.
“Có điều kế hoạch hành động phải bàn bạc thật kĩ lưỡng.” Sở Uyên nói: “Để nhiều người như vậy lên chiếc quỷ thuyền không hiểu ra sao kia cùng một lúc, trừ khi đã nắm chắc được mười phần, nếu không ai cũng không cho phép đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm má hắn, hung hăng hôn lên môi một cái: “Ừ.”
“Bây giờ có thể nhắm mắt ngủ được chưa?” Sở Uyên đưa tay che mắt hắn lại: “Đã hai ngày một đêm không được chợp mắt rồi, tiếp tục nói thêm gì nữa thì trời cũng sáng.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa mặt sát vào.
Khóe miệng Sở Uyên cong cong, kề môi vào hôn hắn một cái: “Ngủ ngon.”
Ánh nến đầu giường nhảy lên, chỉ lát sau cũng bị gió đêm nhẹ nhàng thổi tắt, trong phòng chỉ còn lại bóng tối an tĩnh ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Dao vừa gặm bánh bao, vừa dùng ánh mắt ước ao nhìn Diệp Cẩn, vậy mà lại có những mười con cổ trùng béo mập.
Mười con!
Diệp Cẩn giơ ngón tay về phía hắn ngoắc ngoắc.
Đoạn Dao mừng như điên chạy tới: “Muốn giúp một tay cho bọn nó ăn sao?”
Diệp Cẩn nói: “Cho ngươi một con.”
Niềm vui sướng quá mức ập đến, Đoạn Dao có chút choáng váng ngây người: “A?”
“Con này có thích không?” Diệp Cẩn lựa ra một con đầu tím.
Đoạn Dao liều mạng gật đầu.
Diệp Cẩn tìm một bình sứ mới, thả con cổ vương kia vào rồi đưa cho hắn: “Nó đang thay da, mỗi ngày dùng tứ khổng cho nó ăn ba lần.”
Tư Không Duệ đúng lúc đi ngang qua: “A?”
Đoạn Dao giải thích: “Tứ khổng là dược liệu.” Cũng không phải là ngươi.
Tứ Khổng và Tư Không đọc giống nhau.
“Đang chia cổ trùng a.” Tư Không Duệ liếc mắt nhìn một cái, sau đó kéo Đoạn Dao qua một bên, nói: “Vừa rồi ta mới gặp Nam sư phụ, nghe nói Đoạn huynh muốn dẫn người lên chiếc quỷ thuyền kia tìm bảo bối hả?”
“Đó mà là bảo bối gì chứ!” Đoạn Dao mặt đầy ghét bỏ.
“Vậy là muốn đi thật ư?” Tư Không Duệ bất mãn: “Vậy vì sao không cho ta đi với?”
Đoạn Dao nói: “Mọi người phải đi tìm cổ trùng đó.” Nhưng ngươi vừa thấy trùng hơi lớn một chút là đã bỏ chạy, từ bé đến giờ vẫn không sửa được, tới tận bây giờ cũng không phân biệt được sâu Thái Thanh và sâu lông.
Sâu Thái Thanh: là sâu bướm của loài bướm Thái Bạch,thân hình phần lớn có màu đen, trên đỉnh đầu có một đốm nhỏ hình tam giác màu đen, toàn thân có nhiều sừng tủa ra, nhìn như sâu lông, là sâu ăn cải. Hình ảnh sâu và bướm bên dưới.
Tư Không Duệ: “….”
“Lần này tất cả mọi người đều đi hết, ngươi ở lại vừa vặn có thể bảo vệ Hoàng thượng.” Đoạn Dao an ủi hắn: “Thuận tiện để Ôn đại nhân nhìn ngươi nhiều một chút luôn.” Tương lai viết vào sách sử cũng có thể viết được nhiều câu mà người khác đọc cũng đọc không hiểu, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, còn rất dài.
Tư Không Duệ sờ sờ cằm: “Cũng đúng.”
Buổi chiều hôm đó, mọi người tụ tập ở tiền thính thương nghị. Cuối cùng có năm người sẽ đi chuyến này là Đoạn Bạch Nguyệt, Đoạn Dao, Thẩm Thiên Phong, Diệp Cẩn và Khúc Uẩn Chi.
“Mọi người phân công nhau hành động.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu thật sự tìm không được thì dứt khoát nổ luôn chiếc thuyền kia.”
“Được.” Những người còn lại gật đầu. Đoạn Dao nói: “Nhưng chúng ta lên thuyền lớn tìm Phấn Khương Hoa cũng phải mất thời gian, nhanh nhất cũng phải một chén trà nhỏ. Trong khoảng thời gian đó, dù sao cũng không thể để các tướng sĩ Đại Sở phải dùng thân thể máu thịt chống đỡ Quỷ Mộc Hạp được.” Như vậy chẳng phải là sẽ có rất nhiều người thương vong.
Sở Uyên nói: “Dùng thuyền trống ra trận đi.”
“Là sao?” Đoạn Dao không hiểu.
“Chính là một đội thuyền trống không.” Diệp Cẩn giải thích: “Vùng biển này bây giờ sương đen mênh mông như vậy ngược lại cũng thuận lợi cho chúng ta, dùng rơm rạ quấn vào cành cây xếp lên thuyền giả trang thành các tướng sĩ, cho tất cả các quan binh rút về, chỉ giữ lại một vài người có thủy tính tốt nhất. Sau khi dẫn địch quân tới thì lại để cho các quan binh đó nhảy xuống biển, nhanh chóng bơi về phía chủ doanh, đem số người thương vong giảm tới mức thấp nhất.”
“Thì ra là vậy.” Đoạn Dao gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Đại quân sẽ giữ một khoảng cách với đội thuyền trống đó.” Sở Uyên nói: “Tạm thời có thể dùng thủy lôi ngăn chặn đối phương trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Cho nên chúng ta chỉ có thời gian tối đã chưa tới một nén nhang.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lặp lại lần nữa, nếu không tìm được con rối phía sau điều khiển đám cương thi kia thì lập tức đánh chìm chiếc thuyền đó, nói chung là tuyệt đối không thể để đám quan tài kia tới gần Sở quân!”
“Được!” Hai tay Đoạn Dao nắm quyền, hào hiệp nói, rất phối hợp với ca ca thân yêu biết nướng cá tẩm bột tiêu cay của mình.
Ba ngày sau, đại quân cho thuyền rời khỏi đảo tránh gió, một lần nữa lên đường tiến thẳng về phía hải vực sương đen.
Trinh sát ở tiền tuyến truyền tin tức này về lại Tinh Châu,Sở Hạng thờ ơ buông chén trà trong tay xuống, sai người khiêng một cỗ quan tài trong suốt bằng băng trong hầm ra ngoài. Hắc Nha nằm trong quan tài, hai mắt nhắm nghiền ngũ quan vặn vẹo, vẫn là dáng vẻ dữ tợn như ngày hôm đó trước khi chết.
Sở Hạng chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, chọt chọt lên ống tay áo vốn dĩ trống rỗng của hắn, thấy chỗ trống rỗng kia đã xuất hiện một vật cứng rắn lạnh như băng, thỏa mãn nói: “Cứu hắn tỉnh lại đi.”
Danh sách chương